Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NNNDDTĐ 15: Màu hồng

Í!... Cô luống cuống ngả người ra sau, Dương Dương theo bản năng níu cô lại.

Lần này thì hay rồi, tay trái anh vẫn đang bị hai tay cô giữ chặt, còn tay phải lại giữ chặt lấy eo cô.

Bên chậu nước có mấy con cua đang bơi qua bơi lại, có hai người ôm chặt nhau.

Đêm đã về khuya, không gian cực kỳ yên ắng, cô có thể nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình đang nhảy nhót kịch liệt.

Anh ở ngay gần, gương mặt tuấn tú thường ngày vẫn khiến cô thất thần, dưới ánh đèn ấm áp cứ như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã biết anh rất đẹp trai, nhưng tối nay, với khoảng cách thân mật có thể ngửi thấy cả hơi thở của nhau như vậy, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy anh là người đẹp trai đệ nhất thiên hạ... Sự hình dung thật ấu trĩ nhưng cô thực lòng cảm thấy như vậy.

Dương Dương cũng hoàn toàn sững sờ. Viên ngọc mềm mại thơm ngát đang nằm gọn trong lòng, gò má nơi bờ môi cô vừa sượt qua nóng lên tức thì.

Đôi môi hồng hào mềm mại của người trong vòng tay... Tối hôm sinh nhật anh, lúc đang "phiêu" trong nhà vệ sinh, anh đã từng mượn men rượu để "tận tình" nếm thử, đôi môi nhỏ xinh ấy mới mềm mại, ngọt ngào làm sao...

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước ánh mắt trong veo không vương chút tà niệm của cô, đôi môi vốn dĩ đã hơi ép xuống ấy đột ngột được thu lại không chút vết tích, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

***

Khụ khụ... Lúc cơ thể hai người tách ra, ai nấy đều nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác, gương mặt phiếm hồng, hơi mất tự nhiên.

"Cái đó..." Duẫn Nhi vỗ vỗ anh, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, tôi bôi ít thuốc vào tay cho anh nhé, anh bị chảy máu rồi..."

Anh vốn đã quên sạch sành sanh vết thương nhỏ tí xíu kia, nghe vậy liền chùi những giọt máu tươi vừa ứa ra trên đó, rất đàn ông xua xua tay: "Không sao!"

Duẫn Nhi lặng lẽ không nói gì, kiên trì kéo anh ra ghế sô–pha trong phòng khách để bôi thuốc.

Cầm ngón tay anh, cô tỉ mỉ bôi thuốc sát trùng, vì không nhìn rõ nên gương mặt kề rất sát, anh trông thấy chiếc gáy trắng nõn trước mắt thì hồn xiêu phách lạc đến mức không có cảm giác đau rát vì thuốc sát trùng vừa đổ lên vết thương nữa.

Mình... làm sao thế này? Dương Dương bất an tự hỏi, tại sao đối với "bánh bao nhỏ quê mùa" này lại ngày càng... đặc biệt?

"Xong rồi!" cô dán miếng băng vết thương cá nhân cho anh xong, rất hài lòng ngắm nghía thành quả của mình rồi nói:

"Lát nữa đi tắm nhớ mang găng tay nilon vào đó, đừng để đụng nước, ngày mai sẽ khỏi ngay thôi!"

Dương Dương nghe vậy chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

"À, đúng rồi!" Nhắc đến găng tay, cô liền nhớ ra: "Tôi có mua găng tay cho anh đó!"

Anh vẫn đang mải "gọt giũa" câu đố khó giải trong lòng mình, nghe thấy câu này thì hai mắt sáng ngời, trên mặt thấp thoáng ý cười, rồi lại nén xuống, làm bộ như chẳng thèm quan tâm: "Ờ!"

"Ăn cơm xong tôi đưa cho anh!" Duẫn Nhi ngược lại thấy rất vui, cô chọn mãi mới được, lần này chắc chắn anh sẽ thích!

Anh bị thương một cách vẻ vang, lúc ăn cua đều do cô hầu hạ anh từ đầu đến cuối.

Cô gỡ thịt và trứng cua bỏ vào trong miếng mai, đưa cho anh từng cái một.

Được thưởng thức mỹ vị tươi ngon, lại không phải động tay động chân nên người nào đó hết sức đắc ý, y chang một con mèo sung sướng phè phỡn.

Ăn cơm xong, Duẫn Nhi xắn tay áo nhanh chóng dọn dẹp, trong khi anh cứ lượn ra lượn vào trong phòng khách, mãi không chịu đi ngủ.

Mới đầu cô cứ ngỡ anh vận động cho tiêu cơm, sau đó đột nhiên nghĩ ra: Phải chăng anh ấy đang đợi mình đưa găng tay!

Nghĩ vậy, Duẫn Nhi lập tức chạy về phòng, đem ra một chiếc hộp giấy nhỏ xinh, cười tít mắt đưa cho anh: "Này! Găng tay của anh!"

Dương Dương kỳ thực đã buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn kiên trì lâu như vậy là để chờ đến lúc này, anh khấp khởi mừng thầm, lập tức lôi đôi găng tay ra...

Nhưng vừa nhìn, mặt anh liền chuyển qua màu xanh lét: "Lâm Duẫn Nhi!" Anh nổi giận, ném đôi găng tay xuống ghế sô-pha.

"Sao... làm... sao thế?" Duẫn Nhi lại bắt đầu căng thẳng, sao lần nào cô tặng quà cho anh, anh cũng đều không thích thế nhỉ?

Dương Dương nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhả ra từng chữ: "Cô đã từng thấy có thằng đàn ông nào đeo găng tay màu hồng phấn chưa hả?"

Duẫn Nhi càng ấm ức hơn: "Tại anh nói anh thích màu hồng chứ bộ..."

Lần trước anh tặng cô chiếc điện thoại anh từng dùng, chính là màu này chứ đâu!

"Hơn nữa màu hồng san hô này rất đẹp, trên mạng còn bình luận nam nữ dùng đều thích hợp cả mà."

Anh bị nghẹn tới mức sặc, cục nghẹn nuốt mãi không trôi, nói không nên lời, bức bối đến mức ngực đau nhói, nổi cáu đi tới đi lui không ngừng.

Duẫn Nhi trong bụng thầm nghĩ không thích thì thôi, sao phải nổi quạu chứ, đúng là chẳng đáng yêu chút nào!

Cô lặng lẽ tiến lên trước định lấy lại đôi găng tay thì bất ngờ bị anh giật lại, thậm chí còn trừng mắt phẫn nộ với cô nữa.

"Của tôi chứ!" anh lạnh lẽo nguýt "bánh bao nhỏ quê mùa" một cái, tiếc rằng cô lâu nay đã mất đi sự hiếu kỳ đối với tính khí yêu ghét thất thường của anh rồi, cô trưng ra gương mặt cam chịu đầy hòa khí nhìn anh nổi cáu.

Dương Dương bỗng cảm thấy vô vị, "Hừ" lạnh một tiếng, vòng qua "bánh bao nhỏ quê mùa" đi thẳng lên tầng.

Trở về phòng, cô dùng điện thoại di động lên QQ một cách thành thục.

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Dương Dương không thích màu hồng. Cậu đổi cho tớ một đôi màu khác đi!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Xin lỗi, hàng mua rồi miễn đổi – trả lại!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Cửa hàng của cậu rõ ràng có khẩu hiệu: "Đổi trả hàng vô điều kiện trong vòng bảy ngày" mà!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Không đổi đấy, cậu đến đây mà đánh tớ nè, hi hi hi."

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Đừng mà! Mao Mao, cậu tốt nhất đời! Đổi cho tớ đi mà!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Đập bàn! Không được gọi Mao Mao! Lâm Duẫn Nhi cậu to gan gớm nhỉ! Lần sau khỏi giảm giá, khỏi vận chuyển miễn phí nhá!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Vậy thì thôi... Tớ không đổi nữa..."

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Quan hệ của cậu với Dương Dương ngày càng tốt đấy nhỉ?"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Ừ, đó! Con người Dương Dương thật sự rất tốt lại có trách nhiệm, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều! Chỉ có điều đôi lúc... anh ấy hơi trẻ con."

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Phải là đại đa số thời gian chứ!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Kỳ lạ thật đó, Từ Từ à! Tại sao cậu lại không ưa Dương Dương như vậy? Anh ấy có làm gì cậu đâu?"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "... Bỏ đi, có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu! Mạng nhà cậu đến giờ vẫn chưa sửa được à?"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Ừ, điện thoại cũng không liên lạc được luôn, kỳ cục thật đó!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Hehe... không kỳ đâu, chẳng kỳ cục chút nào hết!"

Trong một căn phòng nào đó ở khu tập thể của đại đội cảnh sát thành phố G, Từ Từ nghĩ đến tin nhắn:

"Bằng chứng cái đầu cô ấy!" liền cười khùng khục với hình đại diện hoạt hình tròn xoe của Duẫn Nhi: Anh ta dám để cậu liên lạc được với tớ mới là lạ...

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Tớ đi ngủ đã nhé! Ngày mai còn phải đi làm nữa. Từ Từ yêu dấu, chúc ngủ ngon!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Ngủ ngon... À đúng rồi! Duẫn Nhi, người đó trở về rồi, cậu đã biết chưa?

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Ừm!"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Cậu vẫn OK đấy chứ?"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Tớ không sao, tớ đã kết hôn với người khác rồi, còn có chuyện gì được chứ?"

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Anh ta đến hỏi tớ... Anh ta hỏi rốt cuộc bây giờ cậu sống có tốt không."

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Tớ không muốn nghe thêm bất cứ thông tin gì về anh ấy nữa!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Anh ấy từ đầu đến cuối vẫn không biết gì cả, hãy để anh ấy mãi mãi đừng bao giờ biết!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Những tháng ngày có dây dưa với anh ấy tớ sống rất khổ sở, tớ không muốn lại tiếp tục nữa."

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "... Được rồi, tớ biết nên làm thế nào rồi! Ngủ ngon nhé, cậu nghỉ ngơi đi nhé! Hôn cậu!"

Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Ừm, ngủ ngon!"

Thoát khỏi QQ, cô ôm Phốc Phốc trở mình, con tim bình lặng chưa bao lâu lại bắt đầu dậy sóng, thê lương ảm đạm, rồi chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ được...

Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trên thế giới này! Người ấy không biết gì cả, trong khi cô cứ yêu hết mình và tổn thương sâu sắc.

Phải chịu đựng sự tổn thương u ám không tương lai đó rồi, chỉ e cả đời này, ngay cả mùi vị yêu đương thế nào cô cũng không có can đảm nếm trải.

Tốt thôi, cả đời chỉ yêu một người, cho dù người ấy chưa từng phát hiện ra đi chăng nữa, tình yêu này xa xỉ nhường nào, chỉ mình cô lặng lẽ hiểu được mà thôi.

Rầm! Đêm khuya yên ắng bỗng vang lên một tiếng động lớn, cô giật mình ngồi bật dậy, theo bản năng hét lớn: "Dương Dương!"

Thanh âm quen thuộc của anh từ bên ngoài lập tức đáp lại, mang theo vẻ đau đớn: "Là tôi!"

Cô vội vàng tung chăn nhảy xuống giường, vừa mở cửa đã thấy anh nửa ngồi nửa quỳ bên bậc cuối cầu thang, tiếng động lớn hồi nãy chắc hẳn là tiếng anh bị ngã.

"Anh làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?" cô vội vàng đỡ anh, sắc mặt anh lúc này cực kỳ xấu, trong đôi mắt phủ một màu vàng vọt xám ngoét.

"Duẫn Nhi!" Anh nhìn cô, giọng nói yếu ớt và tuyệt vọng: "Bố tôi bị thổ huyết hôn mê, vừa nãy đã được đưa vào viện rồi."

"anh đứng lên đã!" cô đỡ anh dậy, xem ra cú ngã vừa rồi khá nghiêm trọng, anh duỗi thẳng chân một cách mất tự nhiên, môi mím chặt.

Cô cẩn thận nắn toàn thân anh, xác định anh không bị gãy khúc xương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Dương nắm chặt tay cô, giọng nói vẫn rất khẽ: "Đưa tôi vào viện!"

"Ừm!" Duẫn Nhi gật đầu: "Chúng ta đi thôi!"

***

Mặc dù đã hai giờ sáng, nhưng trong bệnh viện vẫn có không ít người nhà họ Dương, người nào người nấy thần sắc phiền muộn mà lạnh lùng khắc nghiệt.

Ánh mắt anh quét qua đám người bọn họ lạnh lùng thờ ơ, anh dắt Duẫn Nhi tới chỗ mọi người đang vây lại đông nhất.

Trương Phác Ngọc ngồi đó. Có mấy anh em chú bác đứng đầu Kim tự tháp quyền lực Dương gia đang vây quanh bà, anh một câu, tôi một câu truy hỏi bà về tình hình cụ thể của Tần Uẩn, bởi chuyện này có quan hệ đến sự thay đổi quyền lực và giá cổ phiếu ngày mai của cả Dương Thị.

Gương mặt vô ưu vô lo, nhu mì thanh tú thường ngày của Trương Phác Ngọc lúc này bỗng nghiêm lại, biểu cảm lạnh lùng như hoàng hậu trong các bức tranh sơn dầu Châu Âu thế kỷ mười bảy.

Bà ngồi đó đoan trang tĩnh tại, sống lưng duỗi thẳng, vẻ trầm ổn bình thản, không mảy may đếm xỉa đến những câu hỏi của đám người xung quanh.

Vẻ kiêu kỳ cao quý đó hoàn toàn tự nhiên, những người kia chỉ dám vây quanh bà từ xa, không một ai dám thực sự áp sát.

Dương Dương đã đứng bên ngoài vòng vây, bước chân ngừng lại, anh thu lại vẻ hoảng loạn đau đớn trên gương mặt mình, ho một tiếng không nặng không nhẹ, chậm rãi hỏi: "Các vị, mọi người đang làm gì vậy?"

Vừa nhìn thấy anh, mọi người lập tức rời chỗ Trương Phác Ngọc, lũ lượt đến vây quanh anh: "Dương Dương! Bố cháu sắp không xong rồi!"

"Theo tôi thấy chúng ta phải triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp! Không thể để Dương Thị như rắn mất đầu!"

"Cũng phải có lời với bên ngoài nữa chứ! Có rất nhiều phóng viên biết tin đã điện thoại tới hỏi rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro