NNNDDTĐ 11: Nụ hôn đầu
Hôn một cái có được không? Chỉ một nụ hôn phớt...
"Dương Dương! Khó chịu lắm sao?" cô thấy mặt anh càng lúc càng đỏ, lo lắng hỏi thăm: "Có phải anh buồn nôn không?"
Anh ngoảnh mặt đi... Đúng là "bánh bao nhỏ quê mùa", chẳng tâm lý gì cả!
"Nào! Tôi đưa anh vào nhà vệ sinh!" cô thấy thương hại nam chính đau khổ vì không có được tình yêu mà say khướt này vô cùng.
***
Trước sự quan tâm quá mức của Duẫn Nhi, anh bị ép phải nôn ra, bị hành hạ lật tới lật lui, nằm rạp người trên bồn rửa để cô dùng khăn ướt lau mặt.
Cô rất chu đáo lôi một chai nước súc miệng từ trong túi ra đưa cho anh, Dương Dương đương nhiên lúc đầu óc choáng váng mơ hồ giơ tay nhận lấy, cứ tưởng là nước, tu một hơi ừng ực hết nửa chai, hương bạc hà mát lạnh lập tức xộc lên, anh đau đớn bóp chặt cổ họng.
"Lâm Duẫn Nhi..." Anh giãy giụa: "Cô tính mưu sát chồng mình phải không?"
Duẫn Nhi cuống quýt đưa một tay vừa vỗ vừa đánh vào lưng anh, nửa thân người theo đó nghiêng hẳn về phía anh, anh nâng khuỷu tay lên chà nhẹ vào lớp mềm mại không thể xem thường đó, dòng cay nóng trong thực quản nhanh chóng được nén xuống.
Anh lật người, dễ dàng ép cô xuống. Trong lúc kinh sợ, Duẫn Nhi mở to đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, đôi môi tô son như trái mọng từ từ hé mở, anh thở dốc, áp sát một cách nguy hiểm...
"Xin... xin... xin lỗi..." cô bị động tác thân mật bất ngờ của anh doạ đến nỗi nói năng lắp bắp.
Lúc trán hai người cụng vào nhau, hơi thở bạc hà cay mát của anh phả vào mặt cô nóng hổi, vốn là người da mặt rất mỏng, lúc này hai gò má cô đỏ ửng, cả người trắng trẻo, mềm mại lại mịn màng, bộ dạng trông vô cùng ngon miệng.
Dương Dương bỗng bật cười.
"Không sao..." Thanh âm anh có chút lao xao, thâm trầm mà nóng bỏng: "Chúng ta san bằng tỉ số đi!"
Vừa dứt lời anh liền cúi đầu, nhanh chóng mà chính xác cắn vào môi cô, rồi vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ nuốt trọn đôi môi ấy.
Nóng quá... Trời đất bỗng tối sầm trước mắt, anh như một ngọn lửa đốt cháy cả vùng thảo nguyên, cô vùng vẫy trong biển lửa mù mịt mãi vẫn không thể thoát ra được.
Hô hấp trở nên khó khăn, Duẫn Nhi nghe rõ tiếng thở gấp của hai cơ thể đang ép sát vào nhau, một của anh, còn một là âm thanh lạ lẫm của chính bản thân mình.
Anh khuấy đảo lên xuống giữa môi và lưỡi cô, như muốn nuốt luôn cả người cô.
Đáng sợ nhất là vòng ôm của anh, rõ ràng ai cũng chỉ có hai tay hai chân và một cái đầu, nhưng anh lại giống như một con rồng cuộn quanh, khống chế cô hoàn toàn, cho dù trốn trái tránh phải cô vẫn nằm gọn trong lòng anh, để mặc anh tuỳ ý.
Cô càng lúc càng ngả người về sau, anh càng lúc càng thấy không thoả mãn.
"Bánh bao nhỏ quê mùa" này mới nếm một chút thôi đã cảm thấy thật mềm mại mượt mà, dường như anh chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là cô sẽ tan chảy ngay được.
Dương Tiểu Lục dốc hết toàn bộ tế bào bạo ngược có trong gen của mình ra, anh hung hăng hôn cô đến sưng đỏ đôi môi, một tay kẹp chặt eo cô, một tay ấn chặt gáy cô, ra sức kéo cơ thể đang ngả về sau vào lòng mình, giày vò cô như muốn hoà tan cô vào trong người mình vậy!
Hương vị bạc hà vương vấn suốt nụ hôn dài triền miên, lúc đầu thì cay nóng, hồi lâu sau lại chuyển thành vị ngọt nhàn nhạt, vị ngọt ấy mê hoặc khiến cho người ta cảm thấy ở giây tiếp theo sẽ càng ngọt lịm hơn, vì thế càng khó dứt ra.
Cho đến rất nhiều năm về sau, Dương Dương nhất định chỉ dùng nước súc miệng của thương hiệu này.
***
Dung Nham xin được lấy dung mạo hào hoa đệ nhất thiên hạ của mình ra để thề, anh thật sự chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi!
Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, anh có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được rằng, đập vào mắt mình lại là cảnh tượng hai bóng người một đen một trắng đang quấn lấy nhau ngay trước bồn rửa mặt một cách mê đắm, say sưa, triền miên đến chết không rời...
Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa bằng gỗ đào đặc ruột mạ vàng xa hoa, Dung Nhị thiếu kinh ngạc đờ đẫn vì sự bạo phát của Dương Tiểu Lục, trán bất ngờ bị va mạnh...
Tiếng động ấy đã kinh động tới hai người nào đó đang quấn quýt không rời.
Dương Dương sực tỉnh, liếc thấy có người, cảm giác giận dữ vì bị phá đám còn lớn hơn rất nhiều so với cảm giác bối rối lúng túng.
Bên dưới anh, "bánh bao nhỏ quê mùa" đã mềm nhũn, ánh mắt rệu rã, lớp trang điểm hỗn độn, đôi môi sưng mọng, bóng anh bao phủ lấy cô dưới ánh đèn, toát ra hương vị quyến rũ mê hoặc lòng người.
Anh nhanh chóng giấu cô vào lòng, xoay người che chắn ánh nhìn của cái người đang đứng ở cửa kia.
***
Diệp Mộc đang đứng bên ngoài chờ Dung Nham, nghe tiếng động liền chạy đến: "Sao thế anh?"
Dung Nham – người lúc này đang "được" Dương Dương dùng ánh mắt ác liệt thăm hỏi mười tám đời tổ tông – uất ức xoay người, trưng ra gương mặt anh tuấn bi thương với "tiểu cầm thú" nhà mình: "Bà xã, anh cũng muốn quà sinh nhật như thế!"
Diệp Mộc lúc này đã trông thấy tình cảnh bối rối bên trong, mặt hơi ửng đỏ, vội lôi người đàn ông không biết điều nhà mình nhanh chóng rút lui.
***
Trong phòng vệ sinh bỗng chốc yên ắng, anh ép cằm lên đỉnh đầu Duẫn Nhi nên cô không thể trông thấy gương mặt anh.
Dương Dương không nói gì, chỉ có khuôn ngực vẫn còn đang phập phồng, mùi hương nam tính nồng đượm, cô bị mùi hương này hun đến mức ngây ngất choáng váng.
Trong miệng toàn hương bạc hà mát lạnh, ý thức của cô dần hồi phục, cảm nhận vị đắng nhẹ còn sót lại sau cùng, cô thất thần: Nụ hôn đầu... mất rồi.
***
Trong Lương Thị Lục thiếu, Đại boss từng nhân lúc tổ chức yến tiệc mừng phó tổng tài Vi Bác nhận chức bắt cóc nhân vật chính, cùng trốn lên sân thượng hôn nhau, bị Cố Minh Châu dẫn theo đoàn người dự tiệc bắt quả tang tại trận.
Thời Dung Nham theo đuổi Diệp Mộc từng bị ép phải quay clip "trai đẹp cậy gỉ mũi", sau đó bị đăng tải trên khắp các trang web tám chuyện nổi tiếng, khiến tất cả người dân trong thành phố C đều được dịp xem hài kịch.
Tam thiếu mặt lạnh Trần Ngộ Bạch, năm đó trong một buổi tiệc quan trọng, trước bàn dân thiên hạ đã ngượng ngùng đàn bản "For Elise", oanh oanh liệt liệt thổ lộ tấm chân tình với "đồ ngốc" nhà mình.
Chuyện Kỷ Tiểu tứ gái giả trai từ thời thơ ấu say đắm Dung Nham trong nhiều năm cả thành phố này ai cũng biết.
Lý Hiện vì Dương Tử già mồm nhà mình mà làm không biết bao nhiêu là chuyện mất mặt.
Còn hôm nay, câu chuyện "vong tình ở bến toilet" của Dương Dương vừa xuất hiện đã vang danh thiên hạ, cuối cùng cũng được sánh ngang hàng với Ngũ thiếu Lương thị. Thật là quá viên mãn!
Lúc xong việc trở về đại sảnh, mọi người đều nhìn họ cười cười mà không nói gì.
Dương Dương thì vẫn bình thường nhưng cô "kỹ sư thiết kế tâm hồn" bên cạnh anh thì không được ổn cho lắm, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng như sắp bị nấu chín đến nơi...
Khụ khụ, xin hãy tha thứ cho vốn từ vựng ít ỏi vào lúc này của một người nào đó mới chỉ được thưởng thức hương vị tươi mát ngon lành nhưng vẫn chưa thật sự được nếm trải!
Dương Dương mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay đầu thấp giọng hỏi cô: "Em vẫn ổn chứ?"
Duẫn Nhi trông có vẻ... không được ổn cho lắm! Đầu cúi thấp gần như tạo góc vuông với mặt đất, khoác chiếc áo vest rộng thùng thình của anh, để lộ ra phần gáy trắng ngần. Cô ngước mắt nhìn anh, lại được một phen nóng bừng cả người.
"Đi thôi, chúng ta về thôi!" anh kéo áo khoác, che chắn cho cô kín hơn nữa.
Duẫn Nhi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh: "Có thể về rồi sao?"
Theo lẽ thường thì không thể... nhưng bộ dạng cô ngại ngùng xấu hổ như vậy, tự đáy lòng anh không muốn để cho bất kì người nào khác nhìn thấy, dù có là động vật giống đực hay giống cái, thành niên hay là chưa thành niên gì đi chăng nữa!
"Không sao, đi thôi!" anh không tiện giải thích, ôm lấy cô, trước ánh mắt dập dềnh làn sóng hiểu ngầm của mọi người, nhận đủ lời chúc tụng rồi rời đi.
***
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, nụ hôn đó không được nhắc đến thêm lần nào nữa.
Đêm hôm đó Dương Dương trằn trọc thao thức, gần như là thức trắng, khó khăn lắm mới gắng gượng được đến lúc trời hửng sáng, anh tung tăng đi xuống nhà, quả nhiên là "bánh bao nhỏ quê mùa" đã dậy trước rồi.
Anh lượn tới lượn lui trong phòng khách. Đến khi bữa sáng được bày lên bàn ăn, cô vừa sắp đặt bát đũa vừa nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: "Dương Dương anh làm sao thế?"
Rất khó nhận ra mặt anh đã đỏ cả lên: "Sao là sao?" Anh cố kìm nén nhịp tim đang nhảy nhót khác thường, lập tức hỏi lại.
"Sao anh không mang dép?" cô nghi hoặc hỏi: "Không lạnh sao?"
Anh cúi đầu nhìn, đờ người ra. Anh tung tẩy cả buổi sáng, chỉ bằng đôi chân trần...
"Tôi không thấy lạnh chút nào hết!" Anh trưng ra bộ mặt tỉnh bơ.
Duẫn Nhi vừa xoay người, đầu các ngón chân của anh tức thì co quắp lại, sàn nhà trời mùa thu lạnh thật đấy.
Nhưng không lạnh bằng tim anh được... Anh âm thầm nằm xuống ghế sô-pha, một tay vắt ngang trán, cảm thấy rã rời và có phần uất ức...
Bị hôn rồi mà vẫn không chịu thừa nhận cái gì hết, đáng ghét!
***
Duẫn Nhi nhảy chân sáo vào phòng rồi lại trở ra, anh vẫn nằm im, đợi cô gọi dậy ăn cơm.
"Dương Dương!" Giọng cô nhẹ nhàng bay tới.
Anh xoay mặt vào trong, không thèm nhìn "bánh bao nhỏ quê mùa".
"Dương Dương!" cô đã nhanh nhẹn bước tới trước ghế sô-pha, ngồi xổm xuống: "Này, cái này cho anh, quà sinh nhật đấy!"
Anh phút chốc mở to hai mắt, cuối cùng thì cũng đến rồi!
"Thực ra tôi định đưa anh từ tối hôm qua nhưng anh uống say quá."
Cô đưa chiếc hộp trong tay cho anh: "Đây, chúc mừng sinh nhật! Chúc anh năm nào cũng được như hôm nay, luôn luôn bình an!"
Dương Dương ngồi thẳng dậy, cố gắng bày ra một bộ mặt cứng ngắc, giả bộ không hề để tâm, ngạo mạn nhận lấy, khấp khởi mừng thầm mở quà ra: Là một chiếc đồng hồ đeo tay nam.
Anh sững người: "Sao... lại là thứ này?"
Duẫn Nhi hoang mang: "Anh không thích à?" Cô phải dành dụm những hai tháng lương đó!
Tại sao lại là đồng hồ đeo tay? Đầu lông mày anh nhíu chặt lại, lặng thinh một hồi, đến lúc chịu không nổi mới hỏi: "Duẫn Nhi! Đôi găng tay cô đan cho ai?"
"Tôi có đan găng tay gì đâu..." cô sững sờ.
Còn chối! Rõ ràng là có! Anh nổi giận, mấy đêm liền cô lén lén lút lút đan móc anh đều nhìn thấy hết.
"Ý anh là cái mà sợi len màu xanh đó hả?" Đầu óc cô chợt loé lên: "Cái đó không phải găng tay! Đó là đồ tôi đan cho Phốc Phốc."
Phốc Phốc... Có người nội thương đến mức suýt thổ huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro