Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MHNN 3

"Yoong." anh phát hiện ra cái cách gọi này nghe thật êm tai, "Xin lỗi."

"Không cần, cũng không hoàn toàn là lỗi của anh." cô nói với giọng buồn bã nhưng tuyệt đối không vì cảm giác cô đơn lúc này mà có một chút rung động nào.

"Lúc đầu tôi muốn tìm một người trọ là nam giới, chỉ vì nghĩ tới sự thoải mái của bản thân mà không chú ý tới cảm nghĩ của anh ấy..."

Cô mỉm cười với anh "Chanyeol, tôi không muốn nghĩ anh giả vờ tốt, thậm chí suy nghĩ thực lòng của anh là gì tôi cũng không muốn biết.

Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu tình cảm anh dành cho tôi vượt qua ngưỡng tình bạn thì mong anh hãy biến nó thành sự tôn trọng, đừng giữ nó lại hay để nó dây dưa thêm nữa.

Dù là vì lí do đì đi nữa, tôi không làm anh tổn thương nên mong anh cũng đừng làm tổn thương tôi."

Chanyeol lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt phức tạp không rõ đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, anh giơ tay lên định chạm vào cô, nhưng cuối cùng lại thu tay lại: "Yoona, xin lỗi." Anh thấp giọng nói, rồi quay đầu đi ra ngoài.

Cô cả đêm trằn trọc, gần sáng mới thiếp đi được một lúc, mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Cô cuống cuồng dậy đi làm.

Di động đầy tin nhắn của Inguk, anh ta hết xin lỗi lại thề thốt tin tưởng cô. Dù trong lòng cô không còn so đo gì nữa nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà lời ngon tiếng ngọt với anh nữa.

Bận rộn cả ngày trời, về đến nhà đã là bảy giờ tối, cô mở cửa, nhất thời thấy có gì là lạ, có cảm giác trống trải.

Về phòng của cô thì phải đi qua phòng ngủ chính, nhưng cửa phòng ngủ chính lại đang mở toang, bên trong trống trơn, đồ đạc của Chanyeol đã không còn bất cứ cái gì.

Cô mắt chữ A mồm chữ O, ngơ ngác bước vào. Trên bàn làm việc sạch bóng, một mảnh giấy nằm chơ vơ:

"Em nói đúng, tôi đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em, là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi. Tiền thuê phòng không cần trả, tôi giữ căn phòng này, em không được cho người khác ở, trừ em ra."

Nét chữ cứng cỏi, sắc bén. Cô lật mặt sau tờ giấy lại, thấy hình ảnh quảng cáo của một bộ phim hollywood nào đó.

Cô lập tức gọi điện cho Chanyeol nhưng anh đã tắt máy. Cô đứng giữa căn phòng sạch sẽ ngăn nắp này, trong lòng chợt dâng lên cảm giác phức tạp.

Cô đứng rất lâu, đến khi chân tê mỏi mới sực tỉnh, sau đó đi ra ngoài. Đang không biết cất mảnh giấy trong tay ở đâu thì cô chợt nhìn lên bức tường treo đầy tranh ảnh trong phòng ăn mà Chanyeol bố trí, cô liền dán mảnh giấy bên cạnh bức ảnh chụp nồi cay thập cẩm.

Yoona uể oải lê chân vào bếp định lấy sủi cảo ăn. Vừa mở tủ lạnh, cô lập tức kinh ngạc: trong tủ chất đầy nguyên liệu nấu ăn!

Từng túi nhỏ sườn lợn, cá tươi, dưa muối do anh tự làm được xếp gọn gàng trong tủ.

Trên bệ bếp còn có một cuốn sổ ghi chép, mỗi món ăn mà anh làm được cô khen, anh đều viết lại cụ thể từng bước làm, hơn nữa còn ghi rõ gia vị nào để ở vị trí nào trong bếp.

Cô vừa xem vừa bùi ngùi rơi lệ vì người đàn ông hung ác này! Nếu không phải tòa thành trong lòng cô vững chắc thì giờ này nhất định đã rơi vào tay giặc mất rồi.

Cô cất gọn cuốn sổ vào một chỗ, lấy một cái nồi ra tiếp tục luộc sủi cảo.

Nhìn những bức ảnh chụp sủi cảo đông lạnh treo trên tường, cô chợt cảm thấy thịt heo đậu đũa chẳng còn ngon miệng nữa.

Di động vang lên rất lâu, Inguk có lẽ đã không đủ kiên nhẫn đợi tin nhắn của cô nữa nên đành phải gọi điện tới, rối rít xin lỗi cô.

Cô nói với anh ta chuyện Chanyeol đã chuyển đi, Inguk ngẩn người, nói muốn về thăm cô.

"Không cần đâu, hai tuần nữa em được nghỉ phép, em sẽ tới chỗ anh."

Từ khi Inguk tới Busan, cô chưa từng tới thăm anh một lần, cô cảm thấy mình đã không làm tròn bổn phận của bạn gái.

Inguk bỗng tỏ ra kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại cô thật sự muốn tới ư? Sau đó còn nhắc cô mấy lần, khi nào tới thì báo trước để anh ta ra nhà ga đón.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, cô sâu sắc hiểu được mình đã quá lạnh lùng với bạn trai, cho nên bây giờ mới ngọt ngào một chút thôi anh đã cảm thấy khó tin như thế.

Vì kỉ nghỉ phép, mấy ngày sau đó cô bận tối mắt tối mũi. Dự án hợp tác với công ty bất động sản LoV xuôi chèo mát mái, công ty đó không ngờ lại vô cùng coi trọng tòa nhà nhỏ bé này, đến nỗi một nhân vật lớn của tổng công ty đích thân xuống thị sát.

Trong buổi họp, nhân vật kia vừa xuất hiện đã khiến cho toàn bộ các cô gái rung rinh, tim nhảy dựng lên. Anh ta quá đẹp trai!

Vấn đề mấu chốt vẫn là đẹp trai! Cô cảm thấy Chanyeol đã là "thượng đẳng" rồi, không ngờ người đàn ông họ Lee này còn hơn cả Chanyeol.

Một đôi mắt hoa anh đào đầy uy lực, đôi môi mỏng nửa cười nửa không, khí thế bừng bừng càng tăng thêm sự bi thảm cho ông sếp béo phị hiền lành của cô đứng bên cạnh.

Tan họp, sếp cố ý gọi Yoona lại, giới thiệu với Lee Minho, cô là bông hoa của phòng kế hoạch.

Yoona vừa oán thầm trong lòng, vừa phải giả bộ vui vẻ cười nói. Đôi mắt hoa đào của anh ta chợt sáng lên: "Cô Lim... ngưỡng mộ đã lâu!"

Cô nghĩ bụng, tôi có cái gì mà anh phải ngưỡng mộ đã lâu chứ?

Nhưng đối phương đã nể tình như thế, cô đương nhiên phải thân thiện hưởng ứng, đứng nói chuyện với anh ta một lúc rồi tìm cớ cáo từ.

Minho đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ thầm: cũng đâu có gì hơn người, sao phải nhớ nhung tới mức ấy?

Yoona đặt vé tàu hỏa vào sáng thứ bảy rồi hẹn Inguk buổi trưa tới đón mình.

Nhưng đột nhiên thứ sáu vị Minho đại nhân kia không tới họp nữa, sếp nhân từ cho cô được nghỉ sớm một ngày.

Yoona hí hửng ra nhà ga mua vé xe lửa lập tức tới Busan và hủy vé thứ bảy đã đặt đi.

Cô rút điện thoại ra định gọi cho Inguk báo tin mừng nhưng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.

Lần đó, cô tan ca sớm, vừa về tới nhà đẩy cửa ra liền thấy Inguk và cô gái xinh đẹp thuê phòng cùng cô đang hôn nhau say đắm.

Lúc kéo Inguk ra, cô còn nhìn thấy hai người họ đang đè lên con khỉ bông miệng rộng mà cô rất thích.

Có thể là do hôm trước gọi điện, Inguk hỏi quá nhiều về thời gian cụ thể tới Busan, cô thừa nhận, trong lòng cô cũng đã nảy sinh nghi ngờ.

Coi như lần này cho anh ấy một bất ngờ đi! Cô tự nhủ với chính mình.

Tàu cao tốc chạy rất nhanh, bốn giờ chiều cô đã có mặt ở Busan, cô bắt taxi tới gần công ty của Inguk, nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ tan ca, cô quyết định đứng đợi ở đại sảnh tòa nhà văn phòng.

Chẳng mấy chốc, Inguk và mấy đồng nghiệp nam vừa trò chuyện vừa đi ra. Hai tháng không gặp, anh nhìn có vẻ béo lên.

Cô đang định tiến đến trước mặt anh thì một bóng người quen thuộc từ đằng sau anh đi lên, bám lấy cánh tay anh ta.

Trái tim cô chợt khựng lại, ý nghĩ đầu tiên tới sớm hơn cả sự đau đớn và nhục nhã chính là: cô đúng rồi – son môi Channel không phải là món quà mà người đàn ông nào cũng nghĩ ra.

Inguk nói chuyện cùng mấy đồng nghiệp, Jihyun thỉnh thoảng xen vào một hai câu, rồi liếc mắt đưa tình với anh ta, hai người mỉm cười với nhau.

Yoona nhìn họ, lạnh lùng cười không ra tiếng.

Đi được một lúc hai người họ tụt lại phía sau đám người, Jihyun bĩu môi nói nhỏ với anh ta cái gì, anh ta bật cười: "Mai anh mới gặp cô ấy, bây giờ em mất hứng cái gì chứ?"

Yoona nghe thấy giọng điệu ấm ức của cô ta "Lần này rốt cuộc anh có nói với cô ta hay không?"

Inguk thoạt nhìn có chút không đành: "Cô ấy khó khăn lắm mới tới đây một chuyến..."

Jihyun không dám yêu cầu thêm nữa, chỉ mím môi nhìn anh ta với vẻ ấm ức.

Inguk bị cô ta nhìn đến mức cảm thấy mủi lòng, cúi xuống hôn lên môi cô ta, thì thầm hứa:

"Anh nhất định sẽ nói rõ với cô ấy... Cho anh thêm chút thời gian, anh và cô ấy đã có tình cảm lâu như thế, thật sự anh cần suy nghĩ kĩ xem nên nói thế nào với cô ấy. Anh đã một lần làm tổn thương cô ấy rồi..."

Yoona cảm thấy đầu mình ong ong, cứng nhắc bước đi sau hai người họ. Ra ngoài tòa nhà, Inguk dơ tay ra vẫy taxi, bất giác quay đầu lại, anh ta sững người.

Jihyun cảm nhận được khuỷu tay người đàn ông bên cạnh cứng đờ, cũng quay lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp tức thời trắng bệch không còn một giọt máu, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh ta không buông.

Yoona đứng trên bậc thềm, khinh bỉ nhìn xuống: "Người ta nói, chó thì vẫn không bỏ được c**. Đúng là không sai vào đâu được."

Inguk mím môi mãi không thốt ra được câu nào, Jihyun không nhịn được phải lên tiếng: "Yoona, tôi biết tôi không đúng, nhưng..."

"Nhưng cô yêu anh ta thật lòng chứ gì?" cô cười mỉa mai, "Tình yêu chân chính là có thể rũ bỏ luân thường đạo lý sao? Chưa nói đến đây là bạn trai của bạn, nếu là bạn trai của mẹ cô thì sao? Cái loại yêu đương lén lút loạn luân này có vẻ như rất kích thích cô nhỉ?"

Viền mắt Jihyun đã đỏ hoe, một giọt nước trong suốt rơi xuống. Inguk nhìn mà không đành lòng, thấp giọng cầu xin: "Yoona, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không? Đừng đứng đây cãi lộn."

"Đi đâu? Tới chỗ các người yêu đương lén lút sao?"

"Yoona!" anh ta cau mày, thở dài một hơi rồi tiến lên kéo "Em đừng như thế được không..."

Anh ta vừa chạm tới bàn tay cô, cô liền giơ tay lên giáng cho anh ta một cái tát: "Rất xin lỗi, tôi buồn nôn lắm! Buồn nôn tới nỗi tay cũng run bần bật, chứ không phải tôi cố ý đánh anh đâu."

Jihyun vốn dĩ là một cô tiểu thư đỏng đảnh chua ngoa, chỉ khi ở trước mặt người đàn ông mình thích cô ta mới tỏ ra hiền lành dịu dàng, lúc này thấy Inguk bị ăn tát, mặt cô ta lập tức biến sắc, chỉ tay vào Yoona định mắng, nhưng chưa kịp mở miệng thì Yoona đã hạ cái tát thứ hai: "Cái này không phải là vì run tay nữa, mà là đánh cái đồ tiện nhân nhà cô."

Jihyun từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị người ta động tay động chân, lần này bị Yoona đánh đến mức đầu óc choáng váng.

Ba người đứng ngay ngoài cửa công ty cãi nhau ầm ĩ, người xung quanh xúm lại càng lúc càng đông.

Cô nhìn đôi nam nữ trước mặt thôi cũng cảm thấy buồn nôn, liền quay đầu bỏ đi.

Inguk vội vàng đuổi theo, Jihyun ôm mặt thét chói tai: "Seo Inguk! Hôm nay anh còn đuổi theo cô ta em chết cho anh xem!"

Nói xong, cô ta quay đầu chạy, Inguk lập tức đuổi theo cô ta. Một chiếc xe máy đang chạy đến, vì tránh cô ta mà đụng vào anh ta chạy đằng sau.

Cũng may chiếc xe máy cũng phanh gấp lại, Inguk chỉ vị ngã văng ra ngoài, lăn trên mặt đường mấy vòng, lúc dừng lại anh ta ôm tay phải vẻ khổ sở.

Có điều lúc này anh ta khỏi cần phải khó xử nữa, cả hai cô gái đều đã quay lại.

Jihyun khuỵu gối bên cạnh ôm lấy anh ta mà khóc, còn chỉ tay vào Yoona mà chửi ầm lên.

Yoona trước tiên đi tới gần quan sát xem tình trạng thương tích của anh ta thấy anh ta vẫn tỉnh táo không có vấn đề gì lớn, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi rút điện thoại ra gọi 120, sau đó báo cảnh sát, cô cũng không quên nói mấy câu an ủi chàng trai trẻ lái xe máy vừa bị quẳng ngã kia.

Jihyun điên cuồng mắng mà không thấy đối phương đáp trả, giận giữ tháo giày cao gót ra ném về phía Yoona.

Cô nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được, nhưng anh chàng xui xẻo kia lại lãnh gọn chiếc giày, một dòng máu đỏ tươi lăn xuống từ lỗ mũi. = =

Anh ta khổ sở ngồi bệt xuống đất nâng mặt, hai mắt trợn lên nhìn Jihyun. Cô ta vừa sợ vừa xấu hổ, chỉ vào Yoona mà quát: "Inguk mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô."

Cô nhìn Inguk đang nhíu chặt mắt, chau mày nằm dưới đất, cô lạnh lùng cười với Jihyun:

"Là do cô lao ra đường khiến anh ấy đuổi theo bị xe đụng, đừng có đổ lên đầu tôi. Cô vô liêm sỉ đã đành, lại còn ngu ngốc nữa là sao hả?

Là ai tự nguyện cở đồ dụ anh ta lên giường? Là ai dây dưa với anh ta mãi không chịu buông, không đợi được mà phải chuyển tới Busan làm việc hả?

Nam Jihyun, anh ta có chuyện gì cũng chỉ vì cái "tình yêu chân thật" của cô làm hại. Chuẩn bị tinh thần đi tự tử đi nhé!"

Inguk không nghe tiếp được nữa, cố chịu đau đớn mở mắt ra gượng cười nói: "Anh còn chưa chết, hai người đừng có cãi nhau nữa được không?"

Giữa bạn gái lời nói lạnh lùng như dao và cô bồ nhí nước mắt vòng quanh, rốt cuộc anh ta cũng đưa ra lựa chọn của mình, anh ta giơ tay trái lên nắm lấy tay Jihyun.

Yoona đứng nhìn từ xa, người xung quanh xúm lại bàn ra tán vào, rõ ràng rất ầm ĩ nhưng cô lại thấy vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức có thể nghe được sự chuyển động của thời gian.

Tuổi thanh xuân của cô, quãng thời gian rực rỡ nhất của cô, cuối cùng cũng đã được chứng minh rõ là một sự sai lầm.

Cảnh sát tới, xe cứu thương cũng tới. Jihyun tự nhận người bị thương là người nhà của mình, còn Yoona thì bị anh chàng lái xe máy kia kéo đi làm nhân chứng cho mình, đành đi theo đoàn người tới bệnh viện.

Dọc đường, anh chàng kia nói với vẻ cầu xin: "Thật sự không liên quan tới em, bọn họ tự nhiên lao ra đường, chị mau làm chứng cho em với!"

Yoona trấn an cậu ta: "Chị sẽ làm chứng cho em. Mũi của cậu bị cô gái kia ném giày trúng, cậu còn có thể tố cáo cô ta!"

Ngoại trừ Jihyun đang tròn mắt và Inguk đang ôm tay đầy đau đớn thì bác sĩ và cảnh sát đều bật cười.

Anh chàng kia cũng thôi cau có mà tủm tỉm cười. Tới bệnh viện, Inguk và cả anh chàng lái xe máy đều được đưa tới phòng khám. Hai cô gái ngồi ngoài hành lang trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Jihyun khóc mãi không ngừng, không chịu phối hợp với cảnh sát, đồng chí cảnh sát tỏ ra rất bực bội, nhưng Yoona lại thản nhiên kể lại toàn bộ sự việc xảy ra.

Thậm chí tư thế ngã mỹ miều của Inguk cũng được cô miêu tả kĩ càng.

Jihyun nghe thấy, lòng đau như cắt, lại chỉ vào mũi Yoona mà chửi ầm lên.

Cô chẳng buồn đôi co với cô ta, thẳng tay tặng cho cô ta một cái tát, khiến cô ta hoàn toàn im bặt. Đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh phối hợp rất ăn ý, cúi đầu giả vở không thấy!

"Não cô nếu tỉnh táo thì ngậm miệng vào cách xa tôi ra, còn không tỉnh táo thì để tôi giúp cô!"

Jihyun vốn dĩ ỷ vào cảnh sát ở đây mới dám lên tiếng mắng chửi Yoona, nhưng thấy đồng chí cảnh sát thờ ơ đứng bên cạnh ngắm khí trời thì chỉ còn biết há hốc mồm, đang định liều mạng chiến tiếp, Yoona lại vung tay lên.

Thế nhưng lần này cô chưa kịp hành động thì cổ tay đã bị ai đó ngăn lại. Yoona quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.

Ánh mắt quen thuộc kia mang theo thần sắc xa lạ đang nhìn cô. Bàn tay anh ta vững vàng nắm lấy tay cô.

Jihyun nhìn thấy Chanyeol, mắt sáng rực, lo sợ trong lòng tan biến, tiến lên định đánh Yoona nhưng lại bị anh ngăn cản.

"Anh!" Cô công chúa chua ngoa dậm chân giận giỗi.

Chanyeol cuối cùng cũng di dời ánh mắt đặt trên người Yoona, liếc nhìn Jihyun: "Yên phận chút đi! Ra kia ngồi."

Jihyun không chịu, hai mắt phóng ra tia lửa nhìn chằm chằm Yoona đang bị túm cổ tay, vẻ mặt hùng hùng hổ hổ.

Hai vị cảnh sát còn đang ở đây, lẽ nào để cho bọn họ công kích nhau ngang nhiên trước mắt mình?

Thế là hai người họ tiến lên, một trái một phải kéo Jihyun ra một góc, tiếp tục hỏi chuyện.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Yoona, nói: "Chờ tôi một chút."

Nói rồi, anh đi tới trước mặt vị cảnh sát đang thẩm vấn Jihyun: "Xin lỗi, đây là em gái tôi, mong anh buông con bé ra."

Đúng là Chanyeol, không sai! Đúng là giọng nói quen thuộc đối với cô, nhẹ nhàng trầm ổn, dịu dàng dễ nghe, vậy mà lúc này giọng nói ấy lại mang theo sự áp bức nặng nề.

Yoona nhìn thấy hai cảnh sát kia buông tay, rồi lại nhìn Jihyun gục vào ngực anh mà khóc nấc lên.

Cô không hề cảm thấy kinh ngạc, dường như chịu lừa dối quá nhiều đã hóa thói quen. Chỉ có điều trái tim cô vô cùng lạnh lẽo, lãnh đến đóng băng.

"Yoona" cô tự nhủ với mình, "đời này không có ai là thật lòng tốt với mày hết, mày chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro