MHNN 2
Phòng bếp sửa đi sửa lại một tuần liền, sau đó còn phải niêm phong nửa tháng không động tới để nó bay hết mùi đi.
Cô chẳng mấy để tâm, dù sao thì bình thường cô cũng ít dùng tới bếp, nhưng anh bạn Chanyeol thì đương nhiên không thể thích ứng, cả ngày trên mặt viết rõ mấy chữ "không được nấu cơm tôi rất buồn chán".
Cô an ủi bạn cùng nhà núi xanh không lo thiếu củi đốt, anh: nói không thì có ích lợi gì!
Yoona liếc nhìn đám đồ dùng, thiết bị phòng bếp cao cấp đã được chiết khấu kia, vô cùng hứng khởi mời anh đi ăn.
Người biết nấu ăn khẩu vị thường khá kén chọn, quán ăn sáng mà Chanyeol chọn cách xa nhà những hai mươi phút lái xe. Bấy giờ cô mới biết anh ta có xe, lại còn là chiếc Volvo cao cấp sang trọng.
Người lái Volvo còn cần thuê nhà trọ???
Thấy chủ nhà trọ hoài nghi, anh lên tiếng giải thích: "Xe công ty, chỉ lúc đi gặp khách hàng tôi mới dùng."
Cô tức thời tỉnh ngộ: "Anh làm nhân viên tiêu thụ à? Thảo nào... Tiêu thụ kiếm nhiều tiền lắm đấy."
"... Ừ, kiếm nhiều tiêu cũng nhiều."
"Anh tiêu tiền như nước thế, đương nhiên không thể tiết kiệm được rồi." Về vấn đề này cô vẫn rất đắc ý.
Cô hồi học đại học có đi làm thêm, hơn nữa còn được cả học bổng. Người nhà cô xuất ngoại, bán lại căn hộ hai phòng ngủ này cho cô với giá một nửa giá thị trường, tiền tiết kiệm của cô cộng với trợ cấp của cha mẹ cũng gần đủ, cô chỉ phải vay thêm năm mươi triệu.
Khi ấy, Inguk đã đi Busan thực tập, rất nhiệt tình cho cô vay tiền nhưng sau khi bị cô từ chối thì vô cùng bất mãn.
Yoona thuyết phục mãi anh ta mới miễn cưỡng đồng ý để cô tìm một người tới cho thuê một phòng.
Inguk còn đề cử mấy nữ đồng nghiệp làm ở công ty con tại địa phương tới ở cùng cô, tiện thể làm mật thám để coi chừng cô luôn.
Kết quả... Mật thám trở thành cái gai trong mắt, bọn họ tuy rằng hòa thuận nhưng cuối cùng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa.
Chanyeol thấy cô trầm mặc, cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng bóc quả trứng luộc ra ăn.
Lúc ra về, đi qua quầy tính tiền, anh gói lại một phần bánh tiêu đưa cho cô: "Cầm lấy lát đói thì ăn."
Thấy cô từ chối, anh cười: "Sao thế? Giảm béo à? Không phải chứ, cô đâu có thịt."
Lúc nói, anh còn cố ý lướt mắt xuống ngực cô khiến cô lập tức nhớ tới buổi sáng đó.
Mặt cô nóng bừng, vội vàng đoạt lấy túi bánh, đứng tại chỗ nuốt nước bọt khan hai ngụm, chuyện buồn vừa nhớ ban nãy lập tức tiêu tan.
Dưới sự giám sát của bạn Chanyeol, thiết bị vạn năng trong bếp nhanh chóng được lắp đặt xong xuôi trong buổi chiều thứ bảy.
Cô lò dò đi vào thăm quan một chút, ôm ý nghĩ "tất cả đều là của mình", cô nhiệt tình ca ngợi bọn chúng được lắp đặt khoa học, sử dụng thuận tiện...
Chanyeol lúc đầu còn vì những lời khen ấy mà tỏ ra đắc ý, nhưng dần dần khuôn mặt tuấn tú ủ rũ.
Lúc cô khua môi múa mép nói "vô cùng khéo léo", rốt cuộc anh cũng không chịu nổi nữa, đành lên tiếng: "Cô muốn ăn gì cứ việc nói thẳng."
Yoona sờ sờ mặt, cười ha ha mấy tiếng: "Bánh bông lan được không? Có lò nướng rồi!"
Chanyeol khinh bỉ nhìn cô một cái, trong mắt hiện rõ: tôi còn tưởng cô muốn ăn cả một bữa tiệc thịnh soạn, chỉ vì một cái bánh bông lan mà cũng phải khen như thế?
"Ra ngoài chơi đi, lúc nào tôi gọi thì vào mà ăn bánh." anh ngang ngược xua đuổi cô rồi một mình bắt đầu chơi đùa với chiếc máy nướng điện nhập khẩu từ Đức mới tinh kia.
Lúc anh ngẩng đầu lên, thấy cô vẫn còn đứng như trời chồng một chỗ, bèn hỏi: "Còn yêu cầu gì nữa?"
"Bánh... có kẹp nhân pudding được chứ? Bánh bông lan nhân pudding hiệu Coco ăn rất ngon!"
Sau vụ "cà phê Sturbuck" lại tới "bánh Coco", anh sa sầm mặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương xen lẫn thành tâm của cô, cũng chỉ biết "ừ" một tiếng.
"Bơ tươi nhé! tôi thích bơ tươi."
"Được."
"Pho-mát nữa!" cô vẩn vơ suy nghĩ, "Vị dâu tây! Phải có hai quả dâu tây thật to! Còn thêm sô-cô-la nữa, anh có thể quết sô-cô-la bên ngoài dâu tây..."
"ĐI - RA!" anh rốt cuộc không nhịn được mà rít lên.
Anh nhân viên tiêu thụ họ Park có tri thức, có nội hàm, có tiền đồ kia cố gắng kiềm chế cơn tức giận, không hạ độc vào bánh bông lan.
Hơn nữa, bữa tối anh còn làm thêm cả một nồi cay thập cẩm để chúc mừng phòng bếp mới, có đầy đủ những thứ cô thích, thịt ba chỉ này, cánh gà này, rong biển này, nấm hương này, ngó sen này...
Nhìn một nồi đồ cay tươi ngon nóng hổi, kết hợp với nước mơ ướp lạnh anh tiêu thụ Park tự làm, hai mắt bạn Yoona híp thành một đường thẳng, trong đầu thầm nghĩ nhất định phải ăn cho no căng bụng mới được.
Cô nằm ở sô pha lăn qua lăn lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đến nỗi vô tình thốt ra câu hỏi mà bấy lâu cô đã hoài nghi: "Chanyeol này, có phải anh là... "gay" không?"
Thừa nhận đi! Tôi sẽ không khinh thường anh đâu! = =
Ai đó đang đứng rửa bát chợt khựng người, chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô gái ăn no nói xằng nói bậy kia, hận không thể bóp chết cô ta ngay tức khắc.
Lúc này toàn bộ máu trong người cô đều đang tập trung ở dạ dày để tiêu hóa thức ăn, não cô căn bản rỗng tuếch.
Cô hài lòng xoa bụng tiếp tục ca ngợi những ưu điểm và đức hạnh của người đàn ông bình thường căn bản không có khả năng làm gì mình kia.
Anh đóng vòi nước, thản nhiên rút chiếc khăn, vừa lau tay vừa đi về phía cô.
Yoona vốn đang an nhàn thoải mái ngồi trên sô pha, đột nhiên sau lưng như bị thứ gì đèn xuống nặng trĩu.
Cô giật mình, lỗ tai bị ai đó thổi một luồng khí vào, giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo một cảm giác xa lạ vang lên bên tai: "Tôi lúc nào cũng cho rằng tri thức xuất phát từ thực hành. Nếu cô nghi ngờ giới tính tôi có vấn đề vậy thì để tôi thử một lần cho cô xem."
Cô hét lên một tiếng, đẩy anh ra rồi lảo đảo chạy về phòng ngủ, bỏ lại tiếng cười đầy nam tính kia ngoài đằng sau cánh cửa.
Đêm đó cô nằm mơ lan man, sáng sớm đã tự nhiên tỉnh dậy không cần báo thức.
Cô trở dậy rón rén ra ngoài đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã vội vã ra khỏi nhà.
Cả buổi sáng bận đến tối tăm mặt mũi, đến chiều cô bớt chút thời gian gọi điện cho Inguk.
Hình như có người bên cạnh, anh không tiện nghe điện, nhỏ giọng nói tối sẽ gọi lại cho cô rồi cúp máy.
Cô cả ngày bận bịu, buổi tối về nhà mệt chẳng muốn làm gì, khoanh chân ngồi thu lu trên giường đợi điện của Inguk.
Mai là cuối tuần không phải đi làm, cô có thể nói chuyện cùng anh tới đêm khuya.
Mãi tới hơn mười một giờ Inguk mới gọi cho cô, giọng nói có chút uể oải: "Đúng rồi, sắp tới sinh nhận em rồi, đoán xem anh mua tặng em cái gì?"
Yoona vui mừng đoán: "Vé xe về đây?"
"...Đoán lại đi!"
"Oh... bánh ngọt? Sô-cô-la? Bánh doughnut?"
"Đồ tham ăn!" anh cười ha hả, "Là son môi Channel, thích không?"
Yoona thất vọng một chút, nhưng cũng chỉ âm thầm trách mình quá nhạy cảm, cô cười: "Thích chứ, em vẫn muốn mua mà."
Thấy cô ngoan ngoãn hiếm có như thế, anh thăm dò: "Ông xã tốt quá đúng không?"
Cô cũng vui vẻ đùa: "Ông xã tốt, nhưng mà anh sẽ nấu cơm chứ? Sẽ quét dọn nhà cửa chứ? Sẽ giặt quần áo cho em chứ?"
Inguk kêu lên: "Đó rõ ràng là những việc mà một bà xã tốt nên làm mà!"
"Không!" cô nghiêm giọng, "Bà xã chỉ cần làm ấm giường là được."
Lâu lắm rồi không có được cơ hội trêu chọc nhau như vậy, Inguk rõ ràng rất hăng hái, bật cười thành tiếng. Cô rất vui.
Bỗng nhiên, cửa căn phòng sát vách bị ai đó đóng sầm, "bịch" một tiếng vang lên. Có lẽ Chanyeol không thích cô nói chuyện làm phiền.
Vui mừng vì được tâm sự với Inguk, cô cuối cùng cũng áp chế được cảm giác kì quái trong lòng.
Đáng tiếc, tâm tình tốt của cô chẳng duy trì được bao lâu, ngày hôm sau mới sáng sớm công ty đã gọi điện yêu cầu cô tăng ca. = =
Yoona đau khổ dụi mắt, nghe sếp đang nói qua điện thoại với giọng đầy kích động: "Công ty bất động sản LoV muốn hợp tác với công ty bọn họ, là LoV đấy đồng chí Yoona!!!"
Yoona bất đắc dĩ lên tiếng ca ngợi: "Sếp đúng là càng ngày càng lợi hại! Hợp đồng này mà cũng đạt được, xem ra công ty chúng ta sắp phát tài rồi."
"Ha ha ha... Là người ta chủ động tới tìm chúng ta nói chuyện đấy! Vận may, vận may!"
Nói thì nói như vậy nhưng xem ra đây hoàn toàn không phải là vận may rồi. Tiếp nhận dự án này, mấy ngày tiếp theo cô bận tới tối tăm mặt mũi, hằng ngày ra khỏi cửa trong tình trạng mộng du, buổi tối như cái xác khô quay về nhà, Chanyeol làm món gì cô cũng sẽ bỏ vào miệng.
Anh thờ ơ mấy ngày, phát hiện cô không thèm để ý tới mình, rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Tối hôm ấy, cô đang vùi đầu vào bản vẽ, Chanyeol đột nhiên gõ cửa. Từ khi tới đây trọ, anh chưa bao giờ vào căn phòng này, cô cũng biết là anh không thích bừa bộn nhưng không hiểu sao lần này lại tự tới tìm cô.
Vừa bước vào cửa, anh liền bị mấy cuốn sách vứt lung tung dưới nền nhà làm vướng chân, khuôn mặt tuấn tú sa sầm vào, anh cúi xuống nhặt mấy quyển sách lên phủi phủi rồi đặt gọn sang một bên.
Cô vội vàng nói xin lỗi, nhưng anh chỉ nhìn một lượt quanh phòng rồi quay ra.
Cô gãi đầu tiếp tục hì hục vẽ. Không đến mấy phút sau, Chanyeol lại gõ cửa, lần này anh đã đổi sang một chiếc quần jeans, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu lam nhạt.
Cô vừa nhìn thấy đã ngây người. Anh vừa vào phòng đã bắt tay ngay vào việc thu dọn dọc theo mép tường, đầu tiên là nhặt hết những thứ vứt ngổn ngang trên nền lên, phân loại sắp xếp lại gọn gàng.
Sau đó anh lôi một cái túi đựng rác vào, nhặt nhanh những gì cần vứt bỏ vào túi, đến khi chỉ còn lại sách và bản vẽ anh mới chầm chậm quan sát kĩ rồi xếp chúng vào từng chồng phân loại.
Yoona vừa liếc qua đã rõ, chợt giật mình, chính cô sắp xếp cũng không được chuẩn xác như thế.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, anh đã lau chùi tủ sách rồi xếp sách và tài liệu gọn gàng lên đó, loại nào ra loại đấy rất dễ chọn.
Cô nhìn tủ sách sạch sẽ ngăn nắp chỉ biết tròn mắt há hốc mồm.
Anh thản nhiên khua khăn lau, quét tước tới gần chỗ cô, sau đó chỉ tay vào đầu cô nói: "Làm việc của cô đi!"
Cô sực tỉnh, cúi đầu tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng bất đắc dĩ anh mới yêu cầu cô nhấc chân lên, còn lại hầu hết thời gian anh đều yên lặng để cô làm việc.
Đến khi cô đã hài lòng với bản vẽ, ngẩng đầu lên thì Chanyeol đã xong xuôi từ lúc nào, anh đang đứng tựa người vào tủ sách xem một cuốn sách gì đó.
Cô nhìn quanh, căn phòng đã được dọn dẹp sắp đặt gọn gàng, mọi thứ giống như là tìm thấy vị trí của chính mình, không chạy loạn ra bên ngoài nữa.
Cô rối rít bày tỏ lòng thành: "Xin nhận một lạy biểu thị lòng thành của tôi!!" = =
Chanyeol mỉm cười nói: "Chuyện nên làm thôi!"
"Không dám! Không dám! Anh đừng trêu tôi."
"Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô thôi mà, không đúng à?"
"Hả?" cô ngây người không hiểu.
"Tôi nấu cơm cô cũng biết rồi, bây giờ dọn dẹp nhà cửa cũng làm rồi, về phần giặt quần áo cho cô, à có cần giặt cả nội y không?" Anh nói với vẻ cô cùng thành khẩn.
"Á?" cô đờ người ra.
"Chẳng phải cô nói, muốn ông xã của mình nấu cơm dọn phòng, giặt đồ sao?" anh nhìn cô, tủm tỉm cười, "Tôi có thể làm được."
Cằm của cô sắp rơi xuống đất mất rồi, nhưng cô không hề do dự mà lắc đầu: "Tôi có bạn trai rồi."
Chanyeol cũng không thèm chớp mắt lấy một cái: "Đá đi!"
"... Không được!"
"Vì sao? Anh ta ở nơi khác bỏ mặc em một mình đây, em không nỡ bỏ anh ta sao?"
Giọng nói của anh lạnh lẽo đến nỗi cô cảm thấy rất khó chịu, cô nghiêm mặt nói: "Tôi và anh ấy đã yêu nhau bốn năm. Cả quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi đã yêu anh ấy rồi."
Chanyeol nghe cô nói nghiêm túc như vậy, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút lạnh lùng: "Vậy anh ta thì sao? Anh ta có trung trinh với em như thế không?"
Yoona giống như bị đâm trúng vết thương, đau dến mức không nói ra lời. Cô cúi đầu lặng yên.
Anh khom người xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Hơn nữa, quãng thời gian tốt đẹp nhất của em chỉ mới bắt đầu thôi."
Tình yêu thuở thanh xuân chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp say sưa mà thôi. Cuộc đời chầm chậm trôi đi, tôi mới là thiên trường địa cửu của em.
Chanyeol mỉm cười. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng di động đột ngột vang lên, cô giật mình, chậm chạp giơ tay với lấy điện thoại nhưng anh nhanh nhẹn hơn đã cầm được trước. Trên màn hình, hai chữ "Inguk" lấp lóe sáng, anh ấn nút nghe: "A lô."
Không biết bên kia Inguk nói cái gì, anh bật cười, liếc nhìn cô nói: "Yoona tạm thời không tiện nghe điện, mai tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh."
Cô tức giận vớ một chồng sách đập vào cánh tay anh. Điện thoại rơi xuống, cô vội vã nhặt lên: "A lô, Inguk, tin em. Không phải như anh nghĩ."
"Anh tin." Inguk nặng nề nói, "Không tin thì biết làm sao đây? Em cách anh hàng nghìn ki-lô-mét, nửa đêm nửa hôm ở cùng với một tên đàn ông trong miệng gọi em "Yoong"..."
Cô vừa nghe giọng trách móc ấy của anh ta thì nổi giận đùng đùng: "Seo Inguk, vì sao em phải cho một người đàn ông thuê phòng, chính anh rõ ràng nhất."
"... Anh biết. Là lỗi của anh, cho nên em đang trả thù anh sao?"
Yoona xưa nay chẳng biết thế nào là nhường nhịn, bị anh ta làm kích động, cô lập tức quẳng di động đi, kết thúc trận cãi cọ.
Chanyeol một mực lặng im quan sát, bấy giờ mới đi tới trước mặt cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô đã nói:
"Chanyeol, tôi trả lại tiền nhà đã đặt cọc mấy tháng còn lại cho anh. Hoặc anh ở lại tôi chuyển ra ngoài. Anh chọn cách nào?"
Người nọ thản nhiên khoanh tay, híp đôi mắt đầy quyến rũ hỏi: "Em muốn đuổi tôi?"
"Anh đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tôi không thể tiếp tục để anh thuê phòng được nữa."
Cô lạnh lùng nói, lo lắng ngắn ngủi biến mất, cô kiên quyết: "Anh đã mua thêm nhiều đồ gia dụng như thế, tôi bắt anh đi có lẽ không phải. Vậy đi, tiền thuê nhà tôi không trả cho anh nữa, anh tiếp tục ở đây, tôi tìm chỗ khác. Lúc nào hết thời hạn thuê thì anh chuyển đi, tôi quay về."
Chanyeol hơi kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô sẽ tức giận đuổi anh ngay lập tức nhưng không ngờ cô chẳng những không cãi cọ với anh mà còn rất lý trí cho anh quyền lựa chọn.
Nếu cô kiên quyết đuổi anh đi, anh còn có thể đấu tiếp, đằng lại, cô lại tự nguyện chuyển ra ngoài...
Chanyeol bắt đầu hối hận vì quyết định vội vàng của mình.
Anh oán hận nhìn khuôn mặt đã khiến anh rung động kia. Cô gái này thật là cứng đầu!
Nhưng càng cứng đầu anh càng thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro