LADA 3
Đồ hình bát quái mơ hồ lộ ra quang mang màu vàng, sau đó ngay sau đó, cát vàng trong đất đã hóa thành lợi kiếm đâm về phía Thố yêu.
Một chiêu đoạt mạng, Thố yêu thậm chí không có cơ hội hoàn thủ.
" Vì sao... Ngươi lại có... thực lực lớn nhường này?" Thố yêu vừa hỏi vừa ngã xuống đất, có điều hắn không còn thời gian để nghe câu trả lời.
" Cái này ta cũng không biết." Cho dù biết rõ Thố yêu không nghe được hồi đáp của nàng nhưng Duẫn Nhi vẫn trả lời, " Có những thứ lúc ngươi sinh ra đã phải nhận lấy, bất kể ngươi có muốn hay không..."
" Hừ, không gì hơn cái này." Bên kia Xán Liệt lãnh nhãn nhìn một màn trước mắt, bĩu môi nói.
" Đúng vậy, đích xác không gì hơn cái này." Không có phản bác Duẫn Nhi gật đầu nói.
Cao gia tiểu thư đang bị trói nhìn thấy một màn vừa diễn ra đã sớm ngất đi từ lúc nào.
Đở Cao gia tiểu thư trên lưng, Duẫn Nhi đi về phía con đường núi mà hắn không nói một câu nào theo sát phía sau nàng.
"Xán Liệt." Nàng không quay đầu mở miệng nói, " Nếu như có một ngày, ngươi có đầy đủ sức mạnh, mạnh đến mức có thể đánh bại ta thì ngươi có thể tự do. Nhưng trước đó, trừ phi ta không cần ngươi nữa nếu không ngươi vẫn là sủng vật của ta."
Đáp lại nàng là tiếng rì rào của gió núi thổi qua ngọn cây.
" Ta ấy mà là một nữ nhân cực kì ích kỷ." Nàng tiếp tục nói, " Cho nên đối với những thứ mình thích tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay."
" Ích kỷ sao..." hắn thì thào.
Thực là trùng hợp bởi vì hắn cũng là một kẻ cực kì ích kỷ!
...........
Đình đài lầu các, tiểu kiều lưu thủy.
Phong cảnh tao nhã cộng thêm tiếng đàn như một nét chấm phá của bức tranh truyền thần khiến người ta có cảm giác như tiên cảnh.
Bạch y nữ tử trong lương đình vỗ vỗ cây đàn, mà ngồi bên cạnh là một thanh niên anh tuấn nho nhã, chú tâm lắng nghe tiếng đàn.
Bực!
Đột nhiên, dây đàn lên tiếng trả lời mà đứt. Trên ngón tay ngọc thon thon có một vết máu dài.
"Thủy Vũ!" Nam tử trẻ tuổi nhanh chóng đứng dậy, nôn nóng nắm lấy tay nữ nhân, xem xét thương thế, "Sao ngươi lại không chú ý vậy?"
" Khi đàn hơi dùng lực quá thôi." Khuôn mặt của Lâm Thủy Vũ đỏ bừng rút tay lại, nhẹ nhàng đem đầu ngón tay bị rách da đưa tới miệng mình mút, " Không có trở ngại gì lớn, đáng tiếc hôm nay không thể lại vì biểu ca đàn một khúc."
" Không có chuyện gì thì tốt." Trác An Nhai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
" Biểu ca..." Nhẹ nâng mi mắt, nàng muốn nói lại thôi.
" Ngươi muốn nói cái gì... Hoặc là..." Ngưng giọng một chút, hắn chăm chú nhìn nàng, " Hoặc là ngươi muốn hỏi cái gì?"
Răng ngà của Thủy Vũ nhẹ cắn cắn môi, có chút do dự hỏi: " Nghe phụ thân nói ngày mai ngươi sẽ xuất phát tới Phương Châu thành gặp Duẫn Nhi phải không?"
" Ừ." Hắn hơi gật đầu.
" Nhất định phải đi sao?" Giọng nói đượm chút u buồn lại càng kích thích người khác muốn giang tay ra bảo hộ.
" Nhất định phải đi."
" Vì sao? Lâm gia có nhiều người như vậy vì sao nhất định phải là ngươi đi?" Bước chân lảo đảo lui về vài bước, nàng dùng ánh mắt bất an hỏi hắn.
Tại sao... Đáp án này tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể nói rõ được.
" Bởi vì Đại bá hi vọng Duẫn Nhi có thể lần nữa ra mặt vì Lâm gia trừ yêu cho nên quyết định phái ta đi khuyên Duẫn Nhi." Hắn nói không phải là đáp án.
" Vậy vì sao ngươi lại đáp ứng?" Ánh mắt nàng như lợi kiếm đang không ngừng chỉ trích hắn.
" Bởi vì Đại bá đã đồng ý nếu như lần này ta có thể khuyên Duẫn Nhi thành công, sau khi trở về ta có thể cưới ngươi."
" Thực sự?" Mâu quang nàng lộ ra sự nghi ngờ không dám tin.
" Thiên chân vạn xác." Hắn cất bước về phía trước ôm nàng vào trong ngực, "Thủy Vũ, tin ta, ta sẽ không phụ ngươi."
" Biểu ca." Thủy Vũ dúi đầu vào ngực của Trác An Nhai "Hiện tại, ta chỉ có ngươi mà thôi cho nên ta không muốn buông tay, vĩnh viễn không muốn buông tay." Nàng ngập ngừng.
Nếu như hắn cũng bỏ rơi nàng như vậy nàng sẽ mất tất cả, không còn gì nữa.
Tất cả tự tôn của nàng đều thua muội muội nàng... Lâm Duẫn Nhi!
Đem Cao gia tiểu thư đưa về Cao gia xong Duẫn Nhi dẫn hắn trở về nhà.
" Trời ạ, tiểu thư, ngươi cuối cùng về... A! Chuyện này là sao?" Tiểu Mai ra nghênh đón thì chứng kiến chủ tử nhà mình một thân chật vật, không thể ức chế hét lên.
Tuy rằng tóc của chủ tử không rối, tuy rằng chủ tử nhìn chung không có thương tích gì, nhưng mà... Nhưng mà... Quần áo của nàng áo ngoài không có, chỉ áo trong. Tuy rằng không có lộ da thịt, nhưng mà... Nhưng mà...
Nháy mắt trong đầu Tiểu Mai đã liên tưởng đến ngàn vạn trường hợp có thể đã xảy ra, khả năng cao nhất chính là:
" Tiểu thư, ngươi không phải đã bị yêu ma đó..." Đáng thương cho nàng tuổi còn nhỏ cho nên không có cách nào nói ra hai từ cưỡng hiếp.
" Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu." Liếc mắt một cái đã hiểu Tiểu Mai đang nghĩ gì, nàng khoát tay nói.
"Chẳng qua ta đem áo ngoài cho hắn mặc thôi." Nàng duỗi ngón tay chỉ Xán Liệt đang đứng phía sau mình.
" Hắn?" Tiểu Mai nhìn theo ngón tay của chủ tử.
Một nam hài bảy tám tuổi, trên người chỉ khoát áo ngoài của chủ tử. Khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan xinh xắn, dung hợp tất cả sự mỹ lệ của thế gian, tóc dài màu bạc đến eo, một đôi con ngươi màu vàng băng lãnh như không có bất cứ tia tình cảm nào.
Vẻ ngoài như vậy tuyệt đối không phải nhân loại nên có.
" Tiểu thư... Hắn, hắn có phải..."
" Sủng vật mới của ta, rất xinh đẹp đúng không?" Duẫn Nhi tự hào giới thiệu.
Sặc? " Sủng vật?" Tiểu Mai ngây người nửa ngày sau mới phản ứng kịp, "Tiểu thư, ngươi nói hắn là sủng vật?" Không phải nàng đang nằm mơ chứ.
" Đúng vậy." Duẫn Nhi gật đầu: " Chỉ là một tiểu hồ yêu nhưng tuổi tác rất hợp làm sủng vật của ta."
Tuổi tác? Tiểu Mai bị dọa ngây ngốc đến nỗi không thể nói chuyện bình thường.
" Thực là vô dụng!" Xán Liệt nhìn thoáng Tiểu Mai đang đứng si ngốc khinh thường nói.
" Không phải vậy đâu, Tiểu Mai rất hữu dụng." Cười khoát tay, nàng ngồi xổm người xuống, tầm mắt ngang nhau mà nhìn hắn: " Nếu như không có Tiểu Mai sinh hoạt của ta khẳng định sẽ rối tinh rối mù."
Hắn không vui trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi nói cái này với ta làm gì?"
" Không biết." Nàng nhún nhún vai: "Tự dưng muốn nói với ngươi thôi."
" Nhưng mà ta không muốn nghe một chút nào hết." Ngữ khí lạnh lùng tuyên bố hắn không có chút hứng thú nào với nàng.
" Phải không?" Nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn sau đó khen: " Ta nghĩ, sau này lớn lên ngươi nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành. Bởi vì, ngươi rất đẹp. Nam hồ yêu ai cũng đẹp như ngươi vậy sao?"
Tuy rằng trước đây nàng từng thấy mấy nữ hồ yêu, đẹp thì có đẹp nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy thiếu cảm giác mị hoặc nhiếp nhân.
Mà hắn chỉ cần lạnh lùng đứng đó đã làm cho nàng không thể dời mắt.
Không trả lời câu hỏi của nàng, Xán Liệt quay đầu đi, lười nhìn lại đôi mắt mang theo ý cười của nàng.
" Đúng rồi, ngươi có đói bụng không?" Đứng thẳng người lên nàng hỏi.
" Không đói." Lúc trước hắn ăn không ít lương khô mà nàng mang theo. Tuy rằng không ngon lắm nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng.
Nàng cầm tay hắn: " Ta đói sắp chết rồi cho nên chúng ta cùng đi ăn cơm đi!"
Gương mặt của nàng có vui sướng mà nhiều hơn là sự mới mẻ.
Đưa cho Xán Liệt một bộ quần áo mới xong nàng liền kéo hắn cùng đi ăn cơm.
Đương nhiên, chỉ có hai người bọn họ dùng cơm. Tiểu Mai không thể tin được là chủ tử lại đem một con hồ yêu về làm sủng vật, còn Tiểu Lan sau khi biết hắn là hồ yêu xong hai mắt trợn ngược bị dọa ngất.
" Há miệng ra." Duẫn Nhi dùng đũa gắp bánh nhân táo đưa tới khóe miệng của hắn: " Ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi."
Hắn chán ghét liếc nhìn miếng bánh nhân táo trên tay nàng, đưa tay ra gạt đũa của nàng đi: " Không muốn làm những chuyện vô nghĩa này."
" Sao lại vô nghĩa?" Nàng vội vàng kẹp chặt bánh nhân táo kẻo nó rơi mất: "Ngươi có biết không ta luôn mơ ước mình có thể tự tay đút cho sủng vật ăn." Mà bây giờ đã có cơ hội đương nhiên nàng sẽ nỗ lực thực hiện mộng tưởng này.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi xê dịch miệng: " Nếu ta đủ mạnh, mạnh đến mức đủ để giết ngươi, ngươi thật sự sẽ không hối hận?"
" Sẽ không." Nàng cười, cười đến nỗi có chút mờ mịt: " Bị chính sủng vật mà mình thích giết chết cũng là một chuyện vui, tối thiểu cũng không phải bị một người xa lạ hoặc yêu ma giết."
" Nữ nhân kỳ quái." Lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống, hắn thì thào.
" Có sao?" Nàng gãi gãi đầu: " Có lẽ đối với người khác ta thật sự rất kì quái."
" Sau này ngươi sẽ hối hận vì những câu nói của mình." Hắn nhẹ nhàng hộc ra một câu sau đó vươn cổ ra ăn miếng bánh táo nàng kẹp giữa hai chiếc đũa.
" Ngon không?" Nhìn thấy hắn ăn bánh táo nàng có chút hưng phấn hỏi han.
" Rất khó ăn." Hắn không khách khí bình luận. So với sơn hào hải vị mà trước kia hắn thường ăn thì ăn miếng bánh táo này y như nhai cặn vậy.
" Sao lại như thế được." Duẫn Nhi gắp một miếng bánh bỏ vào miệng mình, vừa nhai vừa khen lấy khen để, " Đâu có đâu, ăn rất ngon mà."
Xán Liệt nhảy xuống ghế không muốn tiếp tục tranh cãi với nữ nhân này nữa.
Cứ một miếng bánh táo rồi tới một miếng bánh cuốn như ý, sau đó lại là cháo đậu đỏ lần lượt được cho vào bụng nàng, nàng ăn đến lúc bụng không thể nào chống đỡ được nữa mới ngừng lại.
Không có chút hình tượng nào nàng ợ một cái rồi cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng rồi đưa ra kết luận:
" Chắc là ngươi mới huyễn hóa thành hình người nên không quen ăn thực vật. Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn ăn cái gì ta có thể chuẩn bị cho ngươi, đương nhiên là không thể ăn thịt người được." Cuối cùng nàng vẫn không quên thêm một ghi chú.
" Có thể khiến ta nuốt trôi trên đời này không còn mấy người." Hắn cao ngạo giơ cằm, ánh mắt khinh miệt bảo.
Xem ra nàng đã nhặt được một sủng vật cá tính không được tốt lắm rồi.
Duẫn Nhi quơ quơ đầu, " Ngươi không muốn ăn thịt người vậy thì tốt. Bình thường ngươi thích ăn cái gì? Thịt cá? Hay là rau quả? Hoặc là một loại điểm tâm đặc biệt nào đó?"
Hắn liếc nàng một cái, đột nhiên trong tay phóng xuất một dúm hồ hỏa ném về phía nàng.
" Oa, không phải chứ." Nàng có chút chật vật thối lui thân thể, sau khi ăn uống no say nàng thường lười vận động.
Hồ hỏa đập lên cái ghế bên cạnh, nháy mắt cái ghế tựa như được bao bọc bởi một lồng sưởi màu đỏ. Một lát sau thì chỉ còn lại một đống tro tàn.
"Haiz..." Duẫn Nhi nhăn mày, lẩm bẩm, " Thế này thì thảm, Tiểu Mai nhất định sẽ giận điên mất." Vốn là trong nhà có mấy cái ghế, bây giờ thì hay rồi càng thiếu.
Không để ý đến nàng đang ca thán, Xán Liệt đi qua cửa, đến dưới một gốc đại thụ ở tiền viện khoanh hai chân ngồi xuống.
Không sai! Nhìn cử động của đối phương nàng âm thầm gật đầu. Chỉ một thời gian ngắn mà hắn có thể phát hiện cây này chứa tất cả tinh hoa của nhật nguyệt trong trạch tử.
" Ngươi quyết định ở đây tu luyện sao?" Đứng trước mặt hắn, nàng liên tưởng đến một con hồ ly đang khoanh chân ngồi trước mặt mình khiến nàng xúc động muốn cười to.
" Tránh ra." Hắn nhắm mắt giống như không muốn nhiều lời với nàng.
" Không bằng chúng ta trao đổi đi, ta để ngươi ở đây rồi mấy canh giờ nữa ngươi hãy bồi ta." Nàng móc từ trong vạt áo ra một viên nội đan để trước mặt hắn.
Xán Liệt chậm rãi mở mắt ra, dùng ánh mắt xem thường mà nhìn viên nội đan màu xanh trước mặt, " Cũng chỉ là một viên nội đan năm trăm năm tu vi của Thố yêu mà muốn thu phục ta thì không có công dụng đâu."
Đúng là nói khoác không biết ngượng! Nàng giơ tay lên nắm lấy cằm của hắn, nhanh chóng nhét viên nội đan vào trong miệng hắn.
Nhất thôn nhất yết cứ như thế mà viên nội đan đã xuống bụng hắn, "Ngươi nhiều lắm cũng chỉ có hai trăm năm tu vi thôi!" Còn đi cười người khác.
Hắn bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt khoanh chân vận khí, chậm rãi tiêu hóa viên nội đan trong bụng.
" Vì sao ngươi không ăn mà đưa cho ta?" Một phút đồng hồ sau hắn mở mắt ra lần nữa hỏi.
" Bởi vì ta cảm thấy bản thân đã đủ mạnh rồi." Nàng cười, là sự tự tin nhưng cũng là vô nại.
" Chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi mà cũng bảo là đủ mạnh sao?" Hắn dùng giọng điệu khinh thường nói.
" Tối thiểu cũng mạnh hơn ngươi." Nàng vò rối mái tóc bạc của hắn sau đó ôm hắn vào trong ngực, " Thân thể ngươi rất ấm áp." Nàng úp mặt vào giữa mái tóc của hắn mà thì thầm.
" Cút ngay!" Hắn không vui nói, vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro