LADA 14
Hắng giọng, Duẫn Nhi ra vẻ dịu dàng cười cười nói: " Được, ta cam đoan." Lời nói dối có ý tốt đôi lúc cũng phải dùng.
Trấn an được hai người xong nàng bắt đầu chuyến hành trình của mình.
Ớ phía xa xa, hai bóng người một cao một thấp đang đứng nhìn. Trác An Nhai nhìn bóng người càng lúc càng đi xa, mặt không biểu tình nhìn Thủy Vũ bên cạnh: " Đây là kết quả mà muội muốn đúng không?"
" Ta..." Thủy Vũ cắn môi.
" Muội có biết không, Duẫn Nhi đi chuyến này vốn không có cơ hội sống trở về!" Còn hắn có đau lòng thì cũng không thể ra tay ngăn cản.
" Biểu ca." Nàng hơi hốt hoảng, trong trí nhớ của nàng từ trước đến giờ hắn chưa từng dùng dùng khuôn mặt lúc này nhìn nàng, phảng phất như hắn đã hết hy vọng với nàng vậy.
" Muội cũng chỉ muốn tốt cho chuyện chung thân của chúng ta...chuyện chung thân..."
Hắn dùng ngón tay chặn môi nàng lại: " Thủy Vũ, đừng nói nữa." Lời nói mang đầy sự thống khổ.
Nàng ngẩn ngơ nhìn người đàn ông duy nhất của mình, đôi mắt xinh đẹp bị che phủ bởi một tầng hơi nước.
Trác An Nhai nhẹ nhàng rút tay về, dùng chất giọng khàn khàn nói: "Huynh sẽ lấy muội nhưng...chỉ là lấy muội mà thôi."
Tình yêu hắn dành cho nàng đã bị giết chết bởi hành vi của nàng. Nếu như... Thủy Vũ không tới đây, nếu như... Thủy Vũ không nói những lời đó với Duẫn Nhi thì có lẽ mọi việc sẽ khác đi đúng không?
Nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Thủy Vũ. Trong nháy mắt nàng đã hiểu, người biểu ca luôn yêu quí nàng, chìu chuộng nàng đã biến mất rồi. Ngay lúc Duẫn Nhi đồng ý đi trừ yêu đã biến mất rồi.
Thanh sơn lục thủy, phong cảnh hùng vĩ lôi cuốn con người. Có điều đối lập với phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây là tiếng khóc thét thê lương đang vang vọng khắp nơi.
" Aaaaaaaaaaaaaaaaa!" Tiếng thét vang vọng bên tai.
" Oa, hét to quá ta." Xoa xoa lỗ tai bị tra tấn, Duẫn Nhi nhìn về phía yêu ma bị đánh hiện hình phía trước —— một con sói xám.
" Đừng... Đừng giết ta!" Sói yêu lảo đảo dùng bốn chân cố sức đứng dậy, tuy đã hiện nguyên hình nhưng vẫn còn sức nói chuyện.
" Chính ngươi muốn ăn ta mà đúng không?" Duẫn Nhi nhẹ nâng đuôi mắt tràn ngập ý cười nói, " Nếu ta không giết ngươi thì ta sẽ mất mạng."
" Không phải, không phải!" Sói yêu vội vàng nói, " Ta...ta không ăn ngươi."
Nếu sớm biết đối phương là một Pháp sư trừ yêu lợi hại thế này, có cho vàng hắn cũng không dám có ý nghĩ kia. Hiện tại chỉ hi vọng đối phương có thể hạ thủ lưu tình, tha mạng cho hắn.
" Vậy ngươi đã ăn bao nhiêu người rồi?" Giọng nói trong trẻo chầm chậm vang lên.
" Ai?" Sói yêu ngẩn người.
" Sao, khó trả lời quá à?"
Sói yêu lắc đầu: " Ngươi là người đầu tiên hỏi ta câu này."
" Vậy ngươi định trả lời sao?"
Sói yêu trầm mặc một lát, " Ngươi là người đầu tiên nhưng lại không thành công." Hắn nói. Bởi vì từ cơ thể nàng tỏa ra mùi thơm khó cưỡng nên hắn mới có ý nghĩ tấn công.
" Thật không?" Nàng cười cười, cười tươi như hoa, " Vậy thì ngươi đi đi."
Sói yêu kinh ngạc, " Ngươi muốn thả cho ta đi?"
" Đúng vậy!"
" Chỉ vì ta vừa mới nói chưa từng ăn con người?"
" Ừ."
" Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ lừa ngươi à?" Sao lại có một Pháp sư trừ yêu như thế này nhỉ?
" Ta tin ánh mắt của ngươi, đó không phải ánh mắt giả dối." Duẫn Nhi nói một cách chân thật, " Có điều nếu như sau này ngươi ăn con người thì cho dù chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm giết ngươi."
" Ta...chắc sẽ vào rừng sâu." Sói yêu cam đoan, xoay người định rời đi.
" Đợi một lát..." Nàng gọi hắn lại, "Ngươi biết Cường Nguyệt và Sở Trần hiện tại ở đâu không?"
" Ngươi muốn tìm Cường Nguyệt và Sở Trần?" Sói yêu nghiêng người hỏi đạo.
" Đúng vậy."
" Vậy thì tốt nhất ngươi nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi thật sự rất mạnh nhưng Cường Nguyệt và Sở Trần, bọn họ đã không còn có thể để nhân loại tiêu diệt nữa rồi."
" Nếu như ta nhất định phải biết thì sao?"
Sói yêu thở dài một hơi, " Ta chỉ biết Cường Nguyệt ở gần phía đông động Nguyệt Liệu."
" Vậy còn Phác Xán Liệt thì sao? Ngươi có biết hắn ở đâu không?"
"Phác Xán Liệt?" Sói yêu cố nhớ, " Ta chưa từng nghe tới tên này, nó cũng là yêu ma à?"
Duẫn Nhi lắc đầu: " Không có gì, ngươi đi đi."
Nhìn Sói yêu đã đi khỏi tầm mắt, nàng lùi về sau mấy bước, dựa vào một thân cây thở phì phò.
Nàng rời Phương Châu thành đã một tháng, không ngừng nghe ngóng tin tức của Cường Nguyệt và Sở Trần.
Đáng tiếc, Cường Nguyệt cùng Sở Trần không thấy mà không ít yêu ma khác không có việc gì lại xuất hiện trước mặt nàng.
Chắc là linh lực từ thân thể mình hấp dẫn yêu ma. Cười khổ một tiếng, nàng mở bọc hành lý ra, ăn một ít lương khô.
Xán Liệt, hiện tại hắn... có khỏe không?
Nói cũng kỳ quái, một tháng này người nàng nghĩ đến nhiều nhất là hắn. Nghĩ đến lúc trước sinh hoạt cùng hắn, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc bỏ đi.
Sau cùng thì nàng vẫn không thể nào giữ hắn lại. Có lẽ Pháp sư trừ yêu và yêu ma chú định đã không thể ở cùng nhau.
Nuốt lương khô trong miệng, nàng nhắm mắt lại, thì thào: " Nếu như có thể ta hi vọng trước khi chết ta có thể gặp lại ngươi, Xán Liệt!"
Bởi vì hắn là yêu ma duy nhất mà nàng muốn có, hắn là giấc mộng ban đầu của nàng...
Trên dốc núi đen tối cao ngất mọi âm thanh đều im bặt.
Thân thể cao lớn đứng trên đỉnh dốc núi đen, rõ ràng bốn phía có gió nhưng quần áo và tóc hắn lại không lay động.
" Cuối cùng cũng gặp lại ngài." Một bóng người khác quỳ trước mặt hắn, trong giọng nói cung kính có sự vui mừng.
" Sở Trần." Hắn gọi kẻ quỳ bên cạnh, "Gần đây ngươi có gặp Pháp sư trừ yêu nào không?"
" Pháp sư trừ yêu?" Sở Trần sửng sốt, gần đây hắn có gặp vài Pháp sư trừ yêu nhưng không biết người đối phương nói tới là ai.
" Một thiếu nữ mười sáu tuổi, cao trung bình, khuôn mặt thanh lệ, tuy thường cười nhạt nhưng lại không làm người khác thấy vui."
" Cái này..." Sở Trần thoáng do dự, hắn không ngờ lâu ngày gặp lại thủ lĩnh lại hỏi vấn đề này, " Thời gian này thuộc hạ không gặp Pháp sư trừ yêu nào như vậy cả." Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Sở Trần vẫn thành thật trả lời.
" Vậy à?" Thủ lĩnh hơi trầm ngâm, "Nếu nàng không tới chỗ ngươi thì chắc hẳn đã đi tìm Cường Nguyệt rồi."
Mà hắn lại ngày ngày quên không được nàng.
Cho dù bỏ đi nhưng cũng không muốn nàng chết trong tay người khác.
Động Nguyệt Liệu, một chỗ ma khí cự thịnh, Cường Nguyệt sẽ ở chỗ này, theo tình lý thì hắn có ở đây.
Ngẩng đầu nhìn mây mù ở phía xa xa, Duẫn Nhi vò quần áo, tiếp tục bước về phía trước. Đợi lát nữa nàng có thể nhìn thấy Cường Nguyệt, còn sau đó nàng sẽ chào đón vận mệnh nào đây?
Xác suất để nàng sống sót là bao nhiêu nhỉ?
Duẫn Nhi ơi là Duẫn Nhi, nàng vì dòng họ có thể trả giá tất cả trừ tính mạng ra.
Còn bây giờ ngay cả tính mạng của bản thân cũng sắp không còn phụ thuộc vào nàng nữa.
Gió thổi âm u, thổi đến khiến người ta phát lạnh. Ánh sáng ở phía trước càng ngày càng mờ.
Móc viên dạ minh châu từ trong túi ra, nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, nước bùn trải rộng, rễ cây chằng chịt với cành lá giống như một tầng bảo vệ, bảo vệ động Nguyệt Liệu.
Phút chốc, có vài bóng người nhanh chóng tiếp cận nàng. Sau một lút, năm yêu ma đứng cách nàng năm thước, bộ dáng đề phòng.
Năm yêu ma này tên tu vi thấp kém nhất cũng có một ngàn năm tu hành, tu vi cao là hai nghìn năm trăm năm.
Ta tới chỉ muốn gặp Cường Nguyệt một lần." Hắng giọng, nàng phá vỡ sự yên tĩnh.
" Ngươi là Pháp sư trừ yêu?" Yêu ma cầm đầu hỏi.
" Đúng vậy." Nàng gật đầu.
" Không biết tự lượng sức mình." Một yêu ma khác hừ một tiếng khinh thường, sao lại có cái loại Pháp sư ngu ngốc dám mộng tưởng chứng minh thực lực của bản thân bằng cách trừ khử Cường Nguyệt.
" Ta cũng thấy như vậy." Duẫn Nhi gật đầu đồng tình, gương mặt tỏ sự thản nhiên không quan tâm.
Phản ứng này của nàng khiến năm yêu ma kia ngạc nhiên, " Ngươi thật sự muốn gặp Cường Nguyệt?"
" Ừ."
" Vậy ngươi phải qua cửa của chúng ta trước đã!" Năm yêu ma thoáng chốc đã vây quanh nàng. Linh lực phát ra từ cơ thể của Pháp sư trừ yêu giống như miếng mồi ngon hấp dẫn bọn chúng.
Cười khổ một tiếng, Duẫn Nhi bắn viên dạ minh châu trong tay về phía một thân cây, viên bạch trân châu bám vào mặt ngoài của thân cây.
Cùng lúc đó, tay kia của nàng nhanh chóng rút ra một nắm phù chú bắn ra xung quanh theo phương vị Ngũ Hành.
" Đen rồi, nàng ta đang bày trận!" Một yêu ma kinh hô, phi vài ngọn đao về phía nàng.
Duẫn Nhi nhanh chóng dùng hai tay bày trận tạo nên một tấm màn bảo vệ trong suốt quanh thân thể, đồng thời khiến phù chú ở vị trí Ngũ Hành hợp thành một luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
"..." Miệng nàng thì thào niệm chú khởi động trận pháp.
Bên phía năm yêu ma, bọn chúng dựa vào thế mạnh của từng người để chống cự.
Tu vi của của ba kẻ trong số chúng chỉ có thể phòng ngự, hai tên còn lại là yêu ma có tu vi hơn nghìn năm thì đang chờ cơ hội tiến hành phản kích.
Tuy tấm màn bảo vệ quanh thân nàng có thể khếch trương khả năng phòng ngự vô cùng lớn nhưng bất luận cái gì, có lợi thì tất có hại.
Một khi vượt qua thời gian khống chế, lúc bức tường trong suốt biến mất đồng nghĩa với việc linh lực của nàng hóa thành số không, mãi ba ngày sau mới có thể hồi phục.
Xem ra nàng nhất định phải giải quyết năm tên yêu ma kia trước khi đến giới hạn, sau đó tìm một chỗ ẩn máu ba ngày rồi mới có thể tiếp tục tìm kiếm Cường Nguyệt.
"Á!" Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên yêu ma yếu nhất trong bọn chống cự không lại công kích, bị luồng ánh sáng ngũ sắc bao trùm, chìm dần vào vũng bùn trên mặt đất rồi chậm rãi bị nó lấp đi.
Bốn tên còn lại vô cùng lo lắng, gương mặt Duẫn Nhi vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt như cũ, sự khác biệt duy nhất là mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán nàng.
Cố gắng quá sức rồi! Một lúc đối phó với cả năm yêu ma thì thật là... Nàng hít mạnh một hơi, gia tăng thêm linh lực.
Luồng ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng thịnh, tấm màn trong suốt cũng không ngừng chống cự lại công kích.
"Á! Á!" Lại là hai tiếng hét thảm, hai tên yêu ma khác cũng liên tiếp bị luồng ánh sáng ngũ sắc trói chặt, chậm rãi chìm vào vũng bùn sâu ấy.
Hai yêu ma còn sót lại càng thêm lo lắng. Liên tiếp công kích nàng.
Dường như...giới hạn của bức tường bảo vệ đã đến.
Một giọt mồ hôi rơi khỏi trán nàng. Bức tường trong suốt càng lúc càng nhạt dần.
Choang! Choang!
Hai đạo công kích xuyên qua bức tường bảo vệ đánh thẳng vào người nàng. Máu không ngừng chảy ra từ bả vai nàng.
" Các ngươi...cũng lợi hại đấy." Miễn cưỡng mỉm cười, Duẫn Nhi dùng tay thấm đầy máu tươi của mình tạo kết giới, miệng thì thầm: " Trời diệt đất, ta làm ta chịu, diệt!"
Máu từ lòng bàn tay nàng tại lúc câu thần chú ngừng lập tức xuyên qua bức tường thủy tinh đánh trúng hai yêu ma.
Hai tên yêu ma còn lại ngã xuống đất, hấp hối, không còn năng lực phản kích, bức tường trong suốt quanh nàng cũng dần mất đi. Một trường ác đấu hình như đã kết thúc.
Duẫn Nhi lui lại mấy bước, vô lực dựa vào một thân cây. Có lẽ nàng nghĩ quá đơn giản.
Bên cạnh Cường Nguyệt làm gì có chuyện chỉ có vài ba thủ hạ cơ chứ! Nếu mỗi lần đụng độ đều ác đấu như hôm nay, sợ rằng chưa tìm thấy Cường Nguyệt thì nàng đã mất mạng.
Bây giờ việc cần làm là tìm một chỗ an toàn ẩn náu qua ba ngày mất linh lực.
Hai tên yêu ma quỳ rạp trên mặt đất, khó hiểu nhìn nàng vì sao không giết bọn chúng. Chỉ trong lòng nàng hiểu rõ, bây giờ nàng không còn linh lực, căn bản không thể giết bọn họ.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến cảm giác áp bức của yêu lực. Nàng chưa kịp phục hồi tinh thần thì một yêu ma mặc hồng y đã đứng trước mặt nàng.
" Một mình diệt năm, không đơn giản." Nở nụ cười rực rỡ, yêu ma kia nói.
Khí tức này...quá mạnh, nàng lại không thể nhìn nguyên hình của hắn. Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn, lập tức nhận ra yêu ma trước mắt này chỉ sợ là kẻ nàng đang muốn tìm.
" Ngươi là Cường Nguyệt?" Nàng trấn định hỏi.
" Đã đoán đúng." Đối phương hài lòng gật đầu.
Nàng cười khổ, hoảng hốt cúi đầu, "Vậy xem ra hôm nay ta không may rồi."
Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều hoàn cảnh gặp nhau lại không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp hắn trong hoàn cảnh này.
Lại gắp hắn lúc toàn thân không còn một chút linh lực.
" Ngươi là một Pháp sư trừ yêu rất khá." Cường Nguyệt tán dương, trận đánh vừa rồi hắn đã kịp thấy phần sau, " Có điều, ngay cả khi ngươi không mất hết linh lực cũng không phải là đối thủ của ta."
" Ta biết." Nàng khẽ gật đầu, buông lỏng thân thể ngồi xuống, " Ngươi muốn ăn ta?"
" Máu của ngươi rất thơm, đối với yêu ma mà nói thì đó là lực chọn không tồi." Cường Nguyệt hơi khom nửa thân mình, nhìn nàng như nhìn một món ăn ngon.
Nàng hơi mở đôi mắt nhìn vết máu còn chưa khô hết trong lòng bàn tay. Dòng họ "Lâm" này vẫn còn, nàng có chết cũng không đáng sợ là bao.
Pháp sư trừ yêu và yêu ma trời sinh đã tương khắc. Đã có bao nhiêu yêu ma chết trong tay nàng? Từ bé nàng đã hiểu, tương lai một ngày nào đó nàng cũng sẽ chết trong tay yêu ma.
" Ngươi còn gì muốn nói không?" Xem ra tâm trạng Cường Nguyệt khá vui vẻ.
" Lời muốn nói..." Duẫn Nhi thì thào. Nếu như trước khi chết còn điều gì tiếc nuối đó chính là —— " Thủ hạ của ngươi có hồ yêu không?"
" Hồ yêu, có." Cường Nguyệt bắt đầu liếm máu trên vai nàng.
" Vậy, trong số bọn họ có ai tên Phác Xán Liệt không?"
"Phác Xán Liệt?" Vẻ mặt vốn lơ đãng của Cường Nguyệt khi nghe đến ba từ này thoáng chốc khẩn trương, cái tên này...
Trên đời này, kẻ biết đến cái tên này không vượt quá năm người..." Làm sao ngươi biết đến cái tên này?"
" Biết tên này thì có gì kỳ quái à?" Nàng nhợt nhạt cười, " Hắn đã từng là yêu ma của ta, một yêu ma thuộc sở hữu của ta, có điều đáng tiếc, ta không giữ hắn lại."
Giờ phút này sắc mặt của Cường Nguyệt trở nên cực kì khó coi, "Ngươi đang nói bậy cái gì vậy, yêu ma sao lại có thể ở chung với Pháp sư trừ yêu, càng huống chi là..."
Huống chi là danh tự vương giả lẫm liệt, cả Ma giới không thể xâm phạm!
" Huống chi là cái gì?"
" Phải..."
" Cường Nguyệt..." Giọng nói lười nhác mà lạnh lùng, trong trẻo vang lên trong rừng rậm yên tĩnh đáng sợ.
Theo giọng nói một bóng người mơ hồ đi tới, " Từ bao giờ ngươi lại nói nhảm với nhân loại thế kia?"
Giọng nói đều đều, mang theo sự lạnh lùng, tựa như xa lạ rồi lại khó nén cảm giác quen thuộc.
Hai bóng người chậm rãi bước về phía họ, bước phía trước là một nam tử anh tuấn phi phàm.
Toàn thân là trường sam trắng như tuyết, làm nổi bật làn da gần như trong suốt, mi như mực, môi như máu, mái tóc màu bạc được giữ lại bằng trâm lưu ly, đôi đồng tử màu vàng lộ ra ma tính khó nói lên lời.
Khuôn mặt này...Khuôn mặt này phải là... Duẫn Nhi chấn kinh nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy. Nếu như Xán Liệt đã lớn hơn thì dung nhan sẽ như người này.
Sự ngây ngô của thiếu niên đã biến mất chỉ còn lại sự trưởng thành lạnh lùng cùng vẻ đẹp quý phái.
"Xán Liệt..." Nàng vô thức mở miệng thì thào, có phải là hắn không?
Đó là Xán Liệt ư? Nếu như vậy thì hắn lại lớn thêm lên rồi? Không còn là cậu thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi mà là chàng thanh niên hai mươi tuổi ư?
Lạnh lùng liếc nàng một chốc rồi đối phương không nhìn nàng nữa mà đưa ánh mắt về phía Cường Nguyệt, "Cường Nguyệt, đó là con mồi của ngươi?"
Tên yêu ma đó vốn tùy tiện, biếng nhác nhưng bây giờ thay đổi thành vẻ mặt cung kính, cơ thể nửa quỳ trên mặt đất.
" Tham kiến thủ lĩnh, nữ nhân này chỉ là một Pháp sư trừ yêu, linh lực của ả thì còn có chút giá trị."
Có điều với ánh mắt xoi mói của thủ lĩnh thì loại nữ nhân này chẳng thể nào lọt vào mắt y được.
" Vậy à?" Hắn lạnh nhạt nói.
Sở Trần đứng phía sau ngược lại đang vô cùng kinh ngạc. Nữ nhân này...rất giống với Pháp sư trừ yêu mà trước đây thủ lĩnh từng miêu tả cho hắn hình dung, hay chính là nàng ta...
" Cường Nguyệt, ngươi đã đánh bại nàng?" Sở Trần hỏi.
Đứng thẳng người lên, Cường Nguyệt hất cằm: " Nếu là ta xuất thủ thì hiện tại nàng còn có khả năng sống à. Nhưng mà nàng ta có thể diệt năm thủ hạ của ta cũng xem như không đơn giản." Trong số các Pháp sư trừ yêu rất ít người có khả năng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro