TCNM 3: Đừng thích tôi
Đến tối, Hứa Đồng kéo đám người ra bờ biển chơi mạt chược. Thiếu tay, Lăng Hách bị lôi vào cho đủ người.
Ngồi trên bàn, lòng anh cứ bồn chồn nôn nóng.
Hứa Đồng thấy vẻ mặt anh là lạ đành hỏi: "Cậu muốn đi vệ sinh hả?"
Anh lắc đầu hừ lạnh.
Hứa Đồng không khỏi bĩu môi chọc anh: "Vậy sao cậu cứ bứt rứt không yên thế hả?"
Lăng Hách không ngớt lời phủ nhận: "Em luống cuống hồi nào! Là...là cái ghế này quá cứng đấy chứ, ngồi khó chịu thật!"
Hứa Đồng cười nhạo, chẳng buồn tranh chấp thêm cùng anh ta, tiếp tục bốc bài.
Dương Dương ngồi bên cạnh cười quỷ dị.
"Lăng Hách, để chị kể chuyện hồi chiều chị nhìn thấy cho mọi người cùng nghe nhé."
Cô liếc mắt nhìn anh: "Lúc chiều, cạnh bờ biển, có một người phụ nữ, bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông, người phụ nữ đó liên tục vuốt ve người đàn ông...mà anh ta thì cố gắng che..."
Cô nói đến đây, đột nhiên Lăng Hách hét lên "Á".
Anh trừng mắt Dương Dương, để ngăn cản cô tiếp tục câu chuyện, anh khẽ cắn môi bất chấp quăng quân bài "Năm văn" trước mặt cô.
Dương Dương bỗng dừng lại lời muốn nói, vui mừng hét toáng lên:
"A..A..A, tôi ù rồi! Tất cả không được nhúc nhích, không được nhúc nhích! Chị hai các người ù rồi! Cảm ơn ông trời thương tình!! Không ngờ tôi cũng có thể ù mãn! Ha ha ha..."
Đã nhiều năm chơi cùng bàn với thần mạt chược Hứa Đồng, cô hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày cô có thể thắng một ván bài lớn.
Cô hào hứng đòi tiền các nhà kia, mà quên mất câu chuyện dang dở đang tám.
***
Hứa Đồng vừa đưa tiền cho Dương Dương vừa bình tĩnh quan sát Lăng Hách, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó hứng thú và kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng trên bàn mạt chược ngoại trừ cô và Cố Thần lại còn có người biết tay bên cạnh cần con bài nào.
Mà điều đáng ngạc nhiên hơn chính là, người kia bình thường trông ngốc ngốc khờ khờ Lăng Hách!
Trước kia đánh mạt chược cùng Đường Tráng chưa khi nào bị thiếu tay nên cô cũng chưa bao giờ cùng tên tiểu tử này đọ ván.
Đêm nay là lần đầu tiên nhưng không ngờ lại làm cô ngạc nhiên đến như vậy.
Cô bắt đầu thấy mình và mọi người đã đánh giá sai con người này rồi, vị trước mặt đây có lẽ không phải là tên ngốc thường ngày mà là một viên ngọc thần bí được bao bọc bởi tảng đá không thể khinh thường.
***
Một lúc sau, Lăng Hách càng trở nên rối bời.
Tự anh cũng không rõ vì sao lòng mình lại thấp thỏm thế này, rõ ràng lúc chiều đã nói cho người phụ nữ gian ác kia rằng anh nhất định sẽ không đến buổi vũ hội kia rồi, nhưng ngồi ở đây lúc này, anh không thể nào kiềm soát bản thân mình nghĩ đến chuyện đó.
Hứa Đồng liếc nhìn bộ dáng bồn chồn của anh, trong lòng mơ hồ hiểu ra vài phần, trực giác cho cô biết anh đã đến tuổi đi tìm mùa xuân của mình.
Cô vừa bốc bài vừa thử thăm dò tin tức: "Lăng Hách, hình như hôm nay cậu thấp thỏm đứng ngồi không yên ấy nhỉ, có phải cậu có bí mật gì gạt chúng tôi không?"
Anh ngẩng mặt ậm ừ qua chuyện.
Dương Dương lại nhớ tới câu chuyện mình chưa kể xong, lập tức lấy lại tinh thần cười hì hì chen vào nói:
"A ha, chuyện bí mật của cậu ấy á sớm đã bị mắt thần của ta phát hiện rồi! Hứa Đồng, cậu biết sao cậu ấy lại gấp gáp như vậy không? Nói cho cậu biết, có người đang đợi cậu ấy đấy!"
Cô nhếch cằm qua hướng ánh đèn sáng trưng của buổi vũ hội bên kia: "Đấy, là nơi đấy đấy. Có người đang ở đấy đứng đợi Tiểu Hách của chúng ta. Ha..ha..ha!"
Tâm sự cứ như vậy bị người ta vạch trần, khuôn mặt Lăng Hách đỏ bừng lên.
Bất quá cuối cùng vẫn còn may, khi anh đang lúng túng không biết giải thích thế nào thì Cố Thần xuất hiện.
Lăng Hách ngay lập tức đứng dậy, vội vàng nhường chỗ: "Cố tổng ngồi chỗ của tôi này! Đúng lúc tôi chơi mệt rồi, đổi người đổi người!"
Tựa như sợ giây tiếp theo Hứa Đồng và Dương Dương sẽ tóm anh lại lột da tra khảo, thậm chí ngay cả khi đối phương còn chưa đáp lời anh đã nhanh như chớp co giò bỏ chạy.
Lúc ngồi ở đó, người hình như còn có thể kiểm soát được, nhưng một khi đã bỏ chạy, anh đột nhiên phát hiện, hai chân đã không nghe theo lời mình nữa rồi...chúng nó từng bước rồi lại từng bước phi nhanh về hướng trước mặt, tốc độ càng lúc càng nhanh, bước chân ngày càng ra sức, mà mỗi bước nhấc lên hạ xuống đều có thể nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch" rõ ràng.
***
Vũ hội đã bắt đầu được một lúc, mọi người lúc này đang quay cuồng theo điệu nhạc.
Chen chúc trong đám người lắc lư, anh cố gắng tìm thân ảnh Duẫn Nhi.
Thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn sắc màu nhấp nháy càng làm tô đậm thêm cho vẻ đẹp xuất chúng của anh.
Rất nhiều cô gái bị anh hấp dẫn, họ cứ như những con rắn uốn éo vây quanh, cố thu hút ánh nhìn của anh
Anh cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Anh nghĩ cho dù bọn họ có thon đẹp cỡ nào cũng không thể sánh với nụ cười quyến rũ của người phụ nữ xấu xa kia.
Bị mấy cô gái kia vây quanh, anh khó bước đi, anh không khỏi trở nên bực mình.
Anh lạnh lùng ngẩng đầu, xuyên qua dòng người chằn chịt tìm kiếm, cuối cùng anh đã nhìn thấy cô.
"Nè, Duẫn Nhi, tôi ở đây!" Anh cất giọng gọi to, nhưng tiếc là tiếng nhạc quá lớn, tiếng người huyên náo cũng quá ồn, người phụ nữ kia hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của anh.
Nhìn thấy cô đang chuẩn bị rời đi, anh lại càng không khách khí với những con rắn yêu đang quấn quýt trước mặt mình.
Anh gạt mạnh tay những cô gái diêm dúa lòe loẹt phía trước ra, thái độ không chút thương tiếc, sau đó chạy thẳng đến bên cạnh Duẫn Nhi.
Thật vất vả lắm mới chen được đến chỗ cô, nhưng cô lại đưa lưng về phía anh không nhận ra, cúi đầu lắc lư chìm đắm trong điệu nhạc.
Anh bỗng cảm thấy hơi tức giận. Là cô hẹn anh đến đây, còn muốn anh nhất định phải đến, kết quả cho dù anh không xuất hiện một mình cô cũng có thể chơi nhiệt tình hăng say như vậy, thật sự quá nực cười!
Anh đặt mạnh tay lên vai cô.
Cô như bị giật mình, liền quay đầu lại.
"Là anh!" Nhìn thấy anh, cô liền mỉm cười: "Tôi đợi anh lâu lắm rồi, còn tưởng là anh sẽ không đến nữa chứ!"
Ánh mắt cô mơ màng, hai má ửng đỏ, xem chừng là đã uống rượu, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện lộ ra.
Tim anh đột nhiên đập thình thịch.
Một câu anh cũng không thốt nổi thành lời, chỉ mãi say sưa đắm đuối nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
Duẫn Nhi thấy anh không nói gì chỉ mãi nhìn mình say đắm, càng cười quyến rũ hơn: "Lăng Hách"
Cô đột nhiên khoác tay lên cổ anh kéo anh kề sát mình, kiễng chân cao khẽ hỏi: "Anh đang nhìn gì đấy?"
Hơi thở quyến rũ của cô phản phất lên mặt anh. Anh cảm thấy nghẹt thở, anh không thể kiểm soát được trái tim đang đập phập phồng.
Anh nâng tay, đầu ngón tay run rẩy vuốt lên bờ môi cô, nhìn cô nói: "Ở đây, hai má lúm đồng tiền nhỏ, lúc cô cười rất đẹp!"
Khi nói, ánh mắt anh tựa như hai vì sao sáng lấp lánh.
Cô bị ma lực từ ánh nhìn trong vắt của anh thu hút đến nổi không thể tự chủ mà trở nên hoảng hốt.
Duẫn Nhi vỗ vỗ lên má anh, cười tít mắt hỏi anh: "Anh biết nhảy chứ?"
"Biết, biết một chút..." anh ấp úng trả lời.
Duẫn Nhi đẩy anh quay mạnh một vòng: "Kiểu này biết không?"
Bước chân cô loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may anh nhanh tay ôm cô vào lòng.
"Tôi không biết nhảy kiểu nồng nhiệt như thế..." Anh lắc đầu trả lời.
Duẫn Nhi cười nhạo anh: "Đã đến đây mà ngay cả điệu này cũng không biết? Vậy anh không phải là tên lưu manh chuyên nghiệp rồi."
Lòng anh khẽ động,
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cho rằng đi theo Đường Tráng không có gì là không ổn, anh cảm thấy rất tự do tự tại, rất vui vẻ, nhưng bây giờ, anh cảm thấy làm một tên côn đồ đúng thật là hơi xấu hổ...
Vừa kết thúc bản nhạc sôi động kia, một bài hát giai điệu nhẹ nhàng bỗng vang lên.
Duẫn Nhi lại hỏi anh: "Nhảy Slow thì thế nào?"
Anh gật đầu.
Cô nắm lấy tay anh choàng qua eo mình rồi đặt tay lên cổ anh.
Anh đỏ mặt xấu hổ.
Cô nhắm mắt đong đưa theo điệu nhảy của anh.
Trong thoáng chốc bàn thay anh đã thấm đẫm mồ hôi. Anh cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, vừa sợ mồ hôi mình thấm ướt áo quần cô, vừa tham luyến cảm giác tiếp xúc bờ eo mảnh mai mềm mại, một lúc cuộn tròn nắm tay một hồi lại buông lỏng ra. Lặp đi lặp lại khó kiềm chế muốn vuốt ve cô.
Hai hàng mi cô khẽ động, cô ngước mắt, tuy tầm nhìn bị giăng kín bởi một lớp sương mù vì rượu cồn cũng không thể ngăn cô thôi mong muốn được nhìn anh thật lâu thật chăm chú.
Cô đột nhiên phì cười, chỉ vào trán anh: "Bàn tay anh thật không thành thật."
Đôi tai anh bắt đầu nóng rang lên, sau lưng mồ hôi rần rần: "Không phải. Tôi sợ làm ướt váy cô."
Nụ cười trên mặt cô càng tươi.
Cô ngẩng đầu, cười sặc sụa như đứa trẻ, nhìn anh nói: "Lăng Hách, anh trăm ngàn lần đừng thích tôi, tôi có độc á! Tôi là một người phụ nữ xấu xa!"
Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô chính xác là có độc, chính là chất độc gây nghiện cho người khác, cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng, luôn trêu chọc khiến anh phải gào khóc, anh càng hoảng sợ gào to thì bên kia cô lại càng vui vẻ khoái chí, cô còn thâm độc hơn cả Hứa Đồng và Dương Dương.
Nhưng ngược lại, anh đã hoàn toàn bị cô hấp dẫn.
Anh cúi đầu nhìn cô, hàm răng trắng đều thẳng tắp, nụ cười cô trong sáng tựa như ánh sáng chói mắt khiến mọi thứ xung quanh tưởng chừng như mờ ảo.
Lòng bàn tay anh vẫn không ngừng lấm tấm mồ hồi. Giây phút này đây, anh gạt hết mọi suy nghĩ, lấy hết dũng cảm, vòng tay qua ôm chặt cô, nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi cô, không cho cô kịp thời gian để phản ứng
Anh quyết tâm không nghĩ: ướt thì ướt! Chết thì chết!
Anh chỉ muốn hôn cô!
Còn... không kịp rồi... anh quả thật... đã thích cô!
***
Mới đầu Duẫn Nhi bị giật mình, phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, cô bắt đầu quay đầu lẫn tránh.
Nhưng môi anh cứ dán chặt vào môi cô không cho cô đường trốn thoát, vì động tác vụng về lỗ mãng nên anh vô tình làm đau cô.
Cô nghĩ thầm, cứ thế này mãi không được, trong đầu cứ nghĩ rằng mình phải tách người đàn ông này ra, thế nhưng thân thể lại phản bội lại lý trí, lưỡi cô bắt đầu di chuyển, tung tăng bơi lội vào nơi nào đó của anh.
Cô nghĩ không phải mình say, mà chính là cô điên rồi.
Anh vẫn cứ mãi nhiệt tình, hơi thở nam tính tươi trẻ phản phất, tựa như dòng nước cuồng cuộng xoáy cô vào vực sâu khiến cô không thể nào tách rời được.
Loại cảm giác kích thích này thật sự khiến cho tâm hồn mệt mỏi từ lâu của cô như được tái sinh, sự trống rỗng cô đơn trong cô một lần nữa lại sôi sục dâng trào.
Cô bất giác từ thế bị động chuyển sang chủ động. Cô bắt đầu hướng dẫn anh, chỉ dạy anh hôn điêu luyện, dạy anh làm thế nào khiến nó trở nên quyến rũ và ngây ngất.
Cô nghe thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, cô có thể cảm nhận được nhịp đập run rẩy của con tim.
Bất giác cô cảm thấy rất buồn.
Cô đúng là một người phụ nữ xấu xa, sao lại trêu chọc anh, anh chỉ là một cậu thanh niên đơn thuần vẫn chưa hiểu chuyện, vậy mà cô lại đi khiêu khích anh...
***
Đột nhiên cô đẩy anh ra.
Cô nói mệt, muốn qua bên kia ngồi nghỉ.
Lăng Hách vẫn còn ngẩn ngơ trên tận chín tầng mây. Mãi đến khi thấy cô chật vật chen qua đám người đi ra ngoài, anh mới giật mình chạy theo.
Anh đuổi theo cô, theo sát người cô bước chân anh mới chậm lại, anh thầm hít sâu để lấy dũng khí, cuối cùng kéo tay cô lại.
Duẫn Nhi dừng bước, do dự vài giây... cô nhẹ nhàng rút tay ra, không ngoảnh đầu bỏ đi.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên anh cảm thấy ngực mình nhói đau, sóng mũi cay cay.
Lắc lắc đầu, anh tiếp tục đuổi theo.
Tại nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn rượu và hoa quả cô kéo anh ngồi xuống cùng uống rượu.
Trước đó, cô đã uống một chút, người hơi lâng lâng, lúc này lại uống thêm mấy ly, chẳng bao lâu sau cô liền say bí tỉ.
Cô đi đứng nghiêng vẹo, nói năng lộn xộn. Lăng Hách lờ mờ nghe thấy cô gọi tên một người, cô gọi anh ta "Đồ khốn nạn."
Anh không biết cô đang nói ai, nhưng anh cảm thấy cổ họng mình đăng đắng.
Anh đỡ cô, muốn đưa cô về phòng khách sạn.
Miệng thì nói mình chưa say, mà chân thì loạng choạng đi không vững, còn tệ hơn cả trẻ con.
Vất vả lắm mới hỏi được số phòng cô, anh không nói thêm lời nào, bế trọn cô lên đưa cô về phòng.
Đến phòng, cô vùng vẫy đòi xuống đất.
Bước chân vừa chạm đến thảm, cô liền chạy vội vào nhà vệ sinh.
Anh gấp gáp theo sau.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh, anh thấy cô đang khổ sở gồng mình nôn dữ dội.
Anh chau mày, nhìn cô nôn khó chịu thế này, anh cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.
Trước đây đám anh em cùng anh uống cũng có người nôn còn kinh hơn thế này, thậm chí còn có người bị ngộ độc cồn xuất huyết dạ dày, nhìn bọn họ anh cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cảm giác không giống bây giờ, không chỉ lo lắng tim anh cũng nhói đau.
Nôn xong, cô tựa lưng vào anh, đầu nghiêng vào tường rồi từ từ đứng dậy.
Anh rót cốc nước đưa đến cho cô súc miệng.
Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Anh buộc lòng phải nâng tay đỡ đầu cô.
Khi cô quay lại, toàn thân anh như hóa đá.
Nước mắt lặng lẽ rơi ướt đẫm khuôn mặt cô.
Trái tim anh như thắt lại, anh cảm thấy hơi giận.
Anh khẽ nâng tay dịu dàng lau đi những giọt lệ kia.
Cô cố giữ tay anh lại.
Cô khẽ gọi tên anh: "Trương Lăng Hách!" một giọt nước mắt từ đáy mắt cô theo tiếng gọi mà rơi xuống: "Anh đừng bao giờ thích tôi! Tôi sẽ hại anh đấy!" Nói xong cô bỗng cười rộ lên.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt tươi cười, anh cảm thấy hoảng hốt.
Là ai đã khiến cô phải khổ sở như vậy? Là ai?
Mặc kệ là ai, anh cảm thấy người đó rất đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro