SLSEB 9: Đậu hủ thối
Buổi tối hai người vẫn ngủ cùng nhau như trước, vừa bắt đầu cô còn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng qua hơn một tuần lễ cũng đã thành thói quen. Không biết có phải do cô ảo giác hay không, cô cảm thấy Lăng Hách lúc ngủ không còn bá đạo như trước nữa, ít nhất mỗi sáng khi thức dậy chăn vẫn còn ở trên người cô.
Duẫn Nhi người này, tâm tư rất ngay thẳng, chẳng qua cũng là vì hoàn cảnh ép buộc.
Một cô gái không có cha mẹ bên cạnh ở bên ngoài sinh sống sẽ luôn phòng bị nhiều hơn mấy phần, nếu không bị bán lúc nào cũng không biết.
Sau khi sống lại, không biết có phải do mang thai hay là bỏ xuống được mọi thứ liên quan đến quá khứ, cô không còn suy nghĩ nặng nề giống như trong quá khứ nữa, vậy nên mặc dù xảy ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, buổi tối cô vẫn có thể ngủ ngon.
Thế nhưng tối hôm đó, cô lại không ngủ được, cảm giác mất ngủ rất là khó chịu, huống chi trong lòng cô còn cất giấu những chuyện không thể giải quyết.
Cô lại không dám trở mình, chỉ có thể co lại thành một đoàn chống đỡ những suy nghĩ cấp bách trong lòng, nhưng mà cô càng đè nén ngược lại càng không thể kiềm chế được.
Đến cuối cùng, cô gần như là cắn răng chịu đựng trong thời gian dài.
Thật ra Lăng Hách không có ngủ sâu, mặc dù vừa rồi anh biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết, thật ra tim của anh đã sớm đập loạn nhịp.
Anh không biết Duẫn Nhi hiểu lời nói của anh vừa rồi như thế nào, thật sự anh không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đột nhiên muốn nói thì đã nói ra rồi, bây giờ lại bắt đầu xoắt xuýt với phản ứng của cô.
Lúc Duẫn Nhi trở mình lần đầu tiên, anh đã phát hiện, nhưng không có quay lại, người nào ngủ cũng không động đậy, nhưng khi cô lật trái lật phải nhiều lần, rốt cuộc anh cũng cảm thấy không bình thường.
Mọi lần cô lên giường rất nhanh sau đó liền ngủ say, lần này là thế nào?
"Cô không sao chứ?" Anh cầm tay của cô, nâng nửa người phía trên lên mở đèn ở đầu giường, mặc dù ánh đèn vàng ấm áp không làm cô chói mắt, nhưng vẫn khiến cho cô trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng.
Cô giơ cánh tay lên che kín mắt, cũng che luôn vẻ mặt của mình, thanh âm có chút khàn: "Không có gì." Vừa nói vừa định tắt đèn.
Nhưng Lăng Hách cũng không chiều theo ý của cô, anh bắt lấy tay cô đang che ở trên mặt, chống lại ánh mắt của cô, lấy âm thanh quyết không thỏa hiệp hỏi lại một lần nữa: "Rốt cuộc là thế nào? Có phải bụng không thoải mái hay không?"
"Đã nói không việc gì, ngủ đi!" cô ho khan một tiếng, nghiêng đi thân thể, không muốn đối mặt với anh, trên mặt có chút phát sốt.
Muốn cô mở miệng thế nào đây? Quá mất mặt rồi, cô có thể kiên trì, nhất định có thể kiên trì đến ngày mai!
"Lâm Duẫn Nhi!" anh bị cô ngoan cố chọc giận, anh cứng rắn lật lại thân thể của cô, một tay chống đỡ bên người cô một bên nhìn xuống mắt cô: "Nói mau!"
"Cái đó... Thật không có chuyện gì..." Ánh mắt của cô có chút mơ hồ, cả tai cũng nhuộm màu hồng nhàn nhạt.
Anh cách cô rất gần, cho nên thấy rất rõ ràng vẻ mặt của cô thay đổi, trong lòng có chút kinh ngạc, đây... Là có chuyện gì khó nói sao?
"Tôi... Tôi chỉ là muốn ăn cái gì đó." Hai tay cô nắm chặt ra giường phía dưới, khuôn mặt rũ xuống, một chút cũng không dám nhìn anh, giống như đứa bé làm sai chuyện, trong lòng anh rất vui, anh chưa từng thấy cô có vẻ mặt như vậy đấy!
"Muốn ăn thì phải đi phòng bếp!" Anh thu hết mọi cử động của cô vào đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Trong phòng bếp không có ..." Thanh âm của cô ngày càng thấp, cái đầu nhỏ cũng rúc vào trong chăn, xem ra cực kỳ bối rối rồi.
Hóa ra là như vậy! Lăng Hách mỉm cười, hình như đã từng nghe nói phụ nữ mang thai thường đột nhiên thèm ăn gì đó, xem ra là sự thật a!
Trong mắt của anh hiện lên một chút vui vẻ, nhìn anh giống như hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui vào. "Vậy cô muốn ăn cái gì?"
"Đậu hủ thối." Duẫn Nhi khẽ cắn môi rốt cuộc nói ra mấy chữ này.
Xong rồi xong rồi, người đàn ông này nhất định sẽ cười nhạo cô!
Duẫn Nhi nhắm chặt mắt lại không nhìn anh nữa, gương mặt đỏ lên giống như bị lửa đốt, ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng nhìn đặc biệt động lòng người, anh nhìn thấy hận không thể cắn một cái.
Người phụ nữ này đang xấu hổ? Ý cười trong ánh mắt anh ngày càng nhiều, nhưng sợ da mặt cô mỏng nên không cười ra tiếng, chẳng qua trong giọng nói chứa đầy ý cười làm thế nào cũng không che dấu hết, "Vì sao đột nhiên muốn ăn ... Khụ khụ, đậu hủ thối?"
Thật ra anh cũng không phải cố ý cười nhạo cô, chỉ là anh tò mò vì sao nửa đêm cô lại thèm ăn thứ này, nhưng nghe vào tai cô chính là anh đang muốn làm cô mất mặt, muốn chê cười cô!
"Ngủ đi! Phiền chết!" Duẫn Nhi đẩy anh một cái, giả vờ không kiên nhẫn, không nghĩ tới, bộ dáng này của cô giống như chú mèo nhỏ đang nuốt nước miếng nhìn về miếng cá nhưng lại sợ chủ nhân không dám tiến lên.
Lăng Hách nhìn vậy tim cũng mềm nhũn, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy thú vị muốn trêu chọc cô: "Nói đi, tiểu Duẫn, dù sao cũng không ngủ được rồi. Rốt cuộc vì sao lại muốn ăn đậu hủ thối, hả?"
Khóe mắt anh hơi nhếch lên, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn lung linh, sóng nước lâng lâng, mang theo một chút quyến rũ.
Duẫn Nhi liên tục trốn tránh, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng: "Tôi, hôm nay ở trên đường tôi thấy đậu hủ thối, cho nên, cho nên muốn ăn."
"Vậy tại sao ở trên đường về không ăn luôn?"
"Lúc đó không muốn ăn mà!"
Rốt cuộc Lăng Hách không nhịn được mà phốc xuy một tiếng bật cười, bây giờ cô đang làm nũng với anh sao?
Không nghĩ tới tối nay lại có bất ngờ ngoài ý muốn, Lăng Hách đứng dậy cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, đợi đến lúc cô kịp phản ứng anh đã xuống dưới giường.
"Lăng Hách, anh làm gì thế?"
"Đi mua đậu hủ thối!" anh cười với cô, lúc cô đang sững sờ liền mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi mua đậu hủ thối! Thật vất vả cô mới tiêu hóa xong tin tức này, làm sao có thể?
Đã trễ thế này, anh đi mua đậu hủ thối ở đâu được? Cô cắn cắn môi, nằm cũng không được nữa, liền dứt khoát ngồi dậy, nhớ lại nụ cười sảng khoái của anh lúc gần đi, nhiệt độ trên mặt vừa mới giảm xuống liền trở lại.
Chưa từng có người đối xử tốt với cô như vậy, chỉ vì một câu nói của cô mà không quản thời gian địa điểm thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Kể từ khi bị anh trai đuổi ra khỏi nhà, cô đã hiểu ở trên thế giới này, không có một ai đáng để cô tin tưởng, cũng sẽ không có người đối xử tốt với cô nữa, cô chỉ có thể tự cố gắng để bản thân có một chỗ đứng trong xã hội này.
Cô không cần đồng tình, không cần ấm áp, không cần tình yêu, cô là Lâm Duẫn Nhi, là Lâm Duẫn Nhi liều mạng vô địch không gì thắng nổi.
Cô dùng vẻ ngoài cứng rắn để che dấu, dùng mặt nạ để đối diện với mọi người, không cho bất kì người nào có cơ hội hiểu được nội tâm của cô.
Thời điểm ở một mình, cô cũng từng lén hâm mộ những thứ tình yêu cuồng nhiệt kia, hâm mộ những cô gái có người yêu thương.
Nhưng hạnh phúc như vậy chỉ trong chốc lát, những gì quá mãnh liệt thường sẽ không lâu dài.
Giống như thành ngữ nói vậy! Nước chảy đá mòn, tình cảm mãnh liệt như vậy làm sao kéo dài cả đời đây!
Cho nên cô tình nguyện không muốn nếm trải, hạnh phúc bao nhiêu thì sẽ dễ đau khổ bấy nhiêu.
Nhưng mà, cô đưa tay trái đặt lên ngực, tại sao tự nhiên tim lại đập nhanh như vậy, tại sao cảm động lại không ngừng kéo đến như thế này? Chẳng qua chỉ có sáu chữ: "Tôi đi mua đậu hủ thối".
Lại khiến cho bức tường trong lòng cô cả đời dựng lên ầm ầm sụp đổ. Trương Lăng Hách, trong lòng cô nhẹ nhàng lặp lại ba chữ này, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đã gần nửa đêm, phần lớn cửa hàng trên đường đã đóng cửa, may mắn, gần nhà của họ có một cửa hàng tiện lợi kinh doanh hai bốn giờ.
Lăng Hách lục lọi cả buổi giữa đống dưa muối tương ớt rốt cuộc cũng tìm thấy một chai đậu hủ, thật ra thì anh biết Duẫn Nhi muốn ăn là đậu hủ thối, nhưng mà hiện tại không có món này, chỉ có thể dùng chai này để thay thế.
Anh vội vàng tính tiền rồi chạy về nhà, nhớ tới người phụ nữ ở nhà thèm đậu hủ đến nỗi ngủ không được liền cảm thấy buồn cười.
Thật là tự nhiên lại ngại, muốn ăn cái gì thì cứ nói với anh, anh đi mua là được.
Trên mặt anh tràn đầy ý cười mang đậu hủ về nhà, vừa mở cửa, Duẫn Nhi đang ngồi ngẩn người ở trên giường, nghe tiếng mở cửa mấy giây sau mới kịp phản ứng, chớp chớp mắt to nhìn anh, giống như con mèo nhỏ ngây thơ.
Bỗng anh lưu luyến vẻ mặt này của cô! Bước nhanh tới mép giường vuốt tóc của cô: "Đã mua về rồi, bây giờ không có bán đậu hủ thối, chỉ có như vậy, cô chờ, tôi đi hâm nóng cho cô ăn, nếu không sẽ không ngon."
"Cái đó... Lăng Hách..." khi anh sắp ra khỏi cửa cô liền gọi anh lại.
"Làm sao vậy?"
"Để tự tôi làm, không cần anh, anh ngủ đi." Cô vừa nói vừa nhảy xuống giường đi tới bên cạnh anh đẩy anh về phía trong phòng ngủ.
Lăng Hách dở khóc dở cười nhìn cô, rốt cuộc người phụ nữ này làm sao càng lớn tính khí càng khác biệt như vậy a!
Nhìn khuôn mặt quật cường này một chút, anh liền không thể cự tuyệt được: "Được rồi, để cô đi, tôi đưa cô cái chai."
Đêm đó, Duẫn Nhi một ngụm cơm một ngụm đậu hủ ăn thật vui vẻ, anh nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cô đang cầm phần chao còn dư lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Cái đó... Cảm, cảm ơn anh... Nấc, rất, ăn thật ngon."
"Ngày mai lại mua cho cô." anh vươn tay lấy chao bỏ vào trong bát, kéo cô đang ngồi ở trên ghế dậy: "Đi đánh răng, rồi đi ngủ."
"Được." Duẫn Nhi gật đầu một cái, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Lúc đánh răng chợt nghĩ, không phải là anh ta ghét bỏ mùi trên người mình đấy chứ? Thảo nào bỗng nhiên chu đáo như vậy!
Trong lòng cô có chút bi thương, ngay cả đánh răng cũng không còn nhanh nhẹn.
Lăng Hách nằm ngửa mặt ở trên giường, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, nếu cứ trải qua cả đời như vậy cũng không tồi. Anh sờ cằm nhìn cô đang đi tới, ánh mắt hơi cong lên.
Quả nhiên, đối với phụ nữ phải nhẹ nhàng, anh tự cho là đã tìm được bí quyết theo đuổi vợ yêu, lại không biết, điều anh mong muốn cùng Duẫn Nhi hiểu được hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro