Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SLSEB 6: Đáp trả

Trương phu nhân rất hài lòng với lễ phục của Duẫn Nhi, dọc theo đường đi cười cũng không ngậm miệng được, lôi kéo tay của cô xem một lượt, càng xem càng thuận mắt.

Lần gặp mặt này, Duẫn Nhi thay đổi rất nhiều, phiền muộn giữa hai hàng lông mày biến mất, thay vào đó là một cỗ anh khí, cũng không còn khúm núm, sống lưng thẳng tắp, đứng chung một chỗ với Lăng Hách quả thật đúng là một đôi trời đất tạo nên!

Trương phu nhân đi ở phía sau hai người, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười, người cũng có vẻ trẻ lại không ít.

Vốn đối với hôn nhân của con trai và con gái nuôi rất là lo lắng, nhưng mà lần này đã khiến cho lo lắng trong lòng bà trở thành hư không, xem ra giữa hai bọn trẻ là lâu ngày sinh tình a!

Đây là lần đầu tiên Lăng Hách thân mật tham gia bữa tiệc với Duẫn Nhi như vậy, ngày trước, anh đều ném cô qua một bên, bản thân thì chạy đến vui đùa với bạn bè.

Nhưng mà không biết lần này như thế nào, anh vậy mà không ghét thân mật với cô một chút nào.

Khoảng cách của bọn họ gần như thế, gần đến nỗi anh có thể đếm rõ từng sợi lông mi đen đậm của cô, cô trang điểm nhẹ nhàng, gò má dịu dàng tinh tế, thỉnh thoảng rũ mi mắt xuống, đôi mắt to sáng ngời hơi cong lên, thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng, không còn lạnh nhạt và đối chọi gay gắt như bình thường.

Rốt cuộc đâu mới là bộ dáng thật sự của người phụ nữ này? Bỗng nhiên anh rất muốn xâm nhập vào nội tâm của cô để tìm hiểu một phen.

Nhưng ý nghĩ này của anh vừa xuất hiện thì bỗng nhiên một đám người có trai có gái kéo đến, mặc dù Duẫn Nhi được mọi người thích, nhưng nhân duyên của anh lại rất tốt.

Đàn ông thích cùng người tài giỏi nói chuyện, dùng khả năng giao tiếp để thể hiện năng lực của bọn họ, mà phụ nữ, lại thích kiểu đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai, vậy nên Lăng Hách rất được hoan nghênh.

Việc này cũng khiến Duẫn Nhi lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới người đàn ông vừa nhỏ nhen lại vừa tính toán như hồ ly này được hoan nghênh đến vậy.

Nơi nào có người thì nhất định sẽ có xã giao, Lăng Hách bị một đám người kéo đến bàn rượu để uống rượu, để lại một mình cô đứng với đám phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đây là tình huống gì? Duẫn Nhi nhíu mày, chưa gì đã quang minh chính đại đến khiêu khích rồi?

Cô lơ đãng nhìn xung quanh vài lần, nhưng không tìm thấy mẹ Trương, xem ra cũng đã tìm được bạn bè của mình rồi, như vậy chỉ còn bản thân là cô đơn lẻ loi.

Bỗng cô nhếch môi cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, hôm nay cô sẽ đòi lại tất cả những khuất nhục mà ngày trước nhận được!

"Ai u, lại bị bỏ rơi rồi à? Nếu là tôi a, đã sớm tự tử cho rồi, đâu còn mặt mũi mà dính lấy người ta không buông!"

Người dẫn đầu kia che miệng cười duyên, nghe giọng liền biết không có ý tốt, lời nói ra đúng là rất chua ngoa, để lộ ra một cỗ ghen tuông nồng đậm.

Duẫn Nhi liếc mắt một cái, lập tức nhận ra đây là thiên kim tiểu thư của Tề gia Tề Minh Nguyệt trước đây dùng cái chết uy hiếp để được gả cho Lăng Hách, giày vò nhiều năm kết quả vẫn không được vào cửa lớn của Trương gia.

Đương nhiên hận Duẫn Nhi thấu xương, mỗi lần gặp mặt phải mỉa mai chế giễu một phen.

Tề Minh Nguyệt trong đám bạn bè nổi danh có diện mạo xinh đẹp thanh cao, lại có gia thế, vậy nên người theo đuổi, người ủng hộ rất nhiều, không giống Duẫn Nhi trước đây, âm trầm và yếu đuối, đi tới đâu cũng không được yêu thích.

"Đúng vậy!" Một người khác hùa theo nói: "Nghe nói còn mang thai, không biết trong bụng rốt cuộc là con hoang của người nào!"

"Tiện nhân, tốt nhất đừng nên lộ mặt, trước khi có chuyện xảy ra thì trốn về nhà sớm đi!"

Những người này bình thường đều làm ra vẻ danh môn thục nữ, đến chỗ không có người nào thì bộ mặt xấu xí liền lộ rõ, trong mắt cô chứa châm chọc, ôm ngực nhìn các cô, một lời cũng không nói.

"Làm sao? Ánh mắt đó của cô là có ý gì?" Minh Nguyệt vọt tới trước mặt cô, chỉa tay về phía cô hung ác nói:

"Cô cho rằng gả được cho Lăng Hách là thắng lợi rồi sao? Tôi nói cho cô biết Lâm Duẫn Nhi, nếu như cô biết điều thì nhanh chóng ly hôn, bằng không tôi sẽ cho cô biết chết là như thế nào!"

"Chết?" Duẫn Nhi vung tay ra tát một cái, trong mắt lại là ý cười nhẹ nhàng: "Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi đấy! Còn chưa biết ai chết trước!"

"Cô..." Minh Nguyệt không nghĩ đến Duẫn Nhi luôn luôn yếu đuối lại có thể phản bác lại, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có từ ngữ để đáp lại, kìm nén đến mặt đỏ bừng cũng không thốt ra được một chữ.

Trái lại là người phụ nữ vừa rồi hùa theo ở một bên mở miệng: "Sống lâu trăm tuổi? Với loại người tai họa như cô cũng xứng sao? Chẳng lẽ cô muốn làm chậm trễ cả đời của Lăng Hách?"

"Tai họa là do ông trời thôi!" Duẫn Nhi buông tay, cười như không liếc mắt nhìn người phụ nữ kia:

"Lăng Hách a, gọi thật là thân mật, xem ra chồng của tôi ở chỗ này có không ít người thầm mến đâu, cô nói có phải hay không, Tề tiểu thư?"

"Không phải, không phải, Minh Nguyệt đừng hiểu lầm, tôi... Tôi không có, thật không có..."

Không đợi Minh Nguyệt mở miệng, người phụ nữ kia đã vội vàng giải thích, kết quả càng nói càng lắp, mặt cũng ngày càng đỏ, vừa nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Minh Nguyệt vốn đã không tốt bây giờ lại càng thêm âm trầm, cô hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, chuyển hướng về phía Duẫn Nhi:

"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô thay đổi nhiều như vậy, chẳng những miệng mồm lanh lợi, tâm tư cũng nhiều, đây coi như đã thông suốt rồi?"

"Không dám nhận, không dám nhận." cô cười tủm tỉm lắc đầu, nhìn thoáng về phía của Lăng Hách, hai má ửng hồng:

"A Hách nói tính cách tôi yếu đuối, luôn bị người ức hiếp, đặc biệt tự mình dạy tôi rất lâu đấy!"

Cô sờ sờ bụng, khóe miệng chứa một chút ý cười, giọng điệu giống như nhõng nhẽo lại có chút cáu giận:

"Cô cũng biết bây giờ tôi là phụ nữ có thai, rất dễ dàng mệt mỏi, a, thật xin lỗi, Tề tiểu thư còn chưa lập gia đình, tự nhiên chưa biết cảm giác mang thai, vốn là không muốn học, nhưng A Hách không cho phép, nói..."

"Đủ!" Minh Nguyệt cắt ngang lời nói của cô, sắc mặt tái mét, trong đôi mắt cũng nổi lên ngọn lửa.

Duẫn Nhi nhìn cô ta nắm chặt quả đấm, lại nhớ tới lúc vừa vào cửa thấy cô ta mới làm móng tay, trong lòng không khỏi lạnh run một cái, người phụ này thật độc ác với bản thân, chẳng lẽ cô ta không biết đau?

"Lâm Duẫn Nhi, cô được lắm! Tôi nói cô làm sao dám đứng một mình ở chỗ này, hóa ra là đã có đủ sức lực rồi!"

Minh Nguyệt nghiến răng kèn kẹt, bên trong đôi mắt đẹp đều là oán độc, ngay cả khuôn mặt đẹp đẽ cũng vặn vẹo, ở dưới ngọn đèn u ám nhìn vô cùng khủng bố:

"Mang thai thì rất giỏi?" Bỗng nhiên cô ta nhoẻn miệng cười, trong mắt bắn ra tia tàn nhẫn: "Giữ được hay không còn chưa biết được!"

Đứa bé, là nơi không thể chạm đến nhất trong lòng Duẫn Nhi, đừng nói chỉ một Minh Nguyệt nhỏ bé, ngay cả Lăng Hách chạm vào đứa bé này một chút, cô cũng sẽ cùng anh liều mạng.

Minh Nguyệt nói ra những lời này đã triệt để đốt lửa giận trong lòng cô, lúc này cô không thèm giả bộ nữa, liền bước thẳng đến vung một cái tát thật mạnh, đánh cho đầu của Minh Nguyệt cũng bị lệch qua một bên.

"Quản miệng của cô cho tốt, tốt nhất nên bỏ suy nghĩ đó đi! Ngày trước không chắp nhặt với cô, đó là vì tôi xem thường, đừng tưởng rằng tôi sợ cô!

Tề Minh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, cô nếu thông minh, từ hôm hay trở đi hãy hành thật một chút cho tôi, nếu vẫn nói lời không minh mẫn..."

Duẫn Nhi dừng một chút, nhìn Minh Nguyệt vẫn chưa kịp phản ứng, trong mắt không che dấu tàn nhẫn chút nào, cực kỳ giống sói mẹ che chở cho con: "Vậy tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì là tráng niên chết sớm!"

Duẫn Nhi cũng không phải là người có thể nén giận, một khi đã tiến lên thì tuyệt đối sẽ không lùi bước!

Nếu như không chọc đến cô, thì có làm gì cũng được, nhưng nếu dùng cái cô quan tâm để uy hiếp cô, vậy thì chỉ có chịu không nổi!

Mặc dù cô không có tiền, càng không có bao nhiêu quyền thế, nhưng trong người cô lại có một phần liều mạng, khiến không ít người phải sợ.

Đương nhiên, cô tuyệt đối không ngu xuẩn, cô sẽ không vì nhất thời nóng giận mà bất chấp xông lên phía trước, lúc đánh Minh Nguyệt cô đã nhìn thấy Lăng Hách đang đi về phía bên này.

Tuy rằng anh không có bao nhiêu tình cảm đối với cô, nhưng cho dù như thế nào cô cũng được coi là người của Trương gia, ở nơi này bị người không kiêng nể gì ức hiếp, không thấy được thì coi như xong, thế nhưng nếu đã nghe được những lời nói này, với cách làm người của anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đứa bé trong bụng của cô là bảo bối, là miếng thịt ở đầu quả tim của cô, cô tuyệt đối sẽ không để Bảo Bảo gặp nguy hiểm, một chút cũng không được!

Cô bị đánh? Cô vậy mà lại bị một người phụ nữ ti tiện yếu đuối đánh!

Tề Minh Nguyệt không dám tin ôm má đau rát, cũng mất hết từ ngữ để nói, mãi đến khi bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai:

"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cô không sao chứ? Con tiện nhân kia vậy mà dám động thủ đánh người!"

"Lâm Duẫn Nhi, đầu óc của cô bị hỏng rồi hả? Vậy mà lại dám đánh người!"

Một đám phụ nữ chỉ vào Duẫn Nhi phẫn nộ mắng nhiếc, nhưng không có ai dám tiến lên động thủ với cô.

Không phải là sợ quên phản ứng, mà căn bản là không dám! Tuy rằng Duẫn Nhi không có địa vị gì ở trong lòng Lăng Hách, nhưng cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh.

Huống hồ còn có một Trương phu nhân ở phía sau làm chỗ dựa.

Đừng nhìn bọn họ thường đi theo Minh Nguyệt cáo mượn oai hùm, đối với Duẫn Nhi nói mắng liền mắng, nhưng nếu thật sự để các cô đi đối phó với Duẫn Nhi, không ai dám cả!

"Lâm Duẫn Nhi! Tôi giết cô! Cô vậy mà đánh tôi! Vậy mà cũng dám đánh tôi!"

Minh Nguyệt đỏ mắt giương nanh múa vuốt đánh về phía Duẫn Nhi, khuôn mặt sưng đỏ vặn vẹo kỳ dị, trắng bệch ở dưới ánh đèn nhìn vô cùng dữ tợn, ánh mắt kia khắc nghiệt dọa người, giống như phải ăn tươi nuốt sống, uống máu ăn thịt của cô.

"Tề tiểu thư, cô muốn làm gì?" Giọng nói lạnh lùng của Lăng Hách truyền vào lỗ tai.

Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức thu lại toàn bộ việc làm thiếu lễ độ, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt liền chảy ra, thoạt nhìn cực kỳ ấm ức:

"Lăng Hách... Này, người phụ nữ đê tiện này vậy mà đánh người! Cô ta đánh tôi!"

Đê tiện? Con mắt hẹp dài của anh hơi híp lại, nhìn Duẫn Nhi bình tĩnh đứng một bên giống như không dính khói lửa nhân gian, lại nhìn khuôn mặt sưng đỏ, đầu tóc lộn xộn của Minh Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy mình kết hôn với Duẫn Nhi là một quyết định vô cùng chính xác:

"Tề tiểu thư xin chú ý lời nói, tiểu Duẫn là vợ của tôi."

Khóe môi Duẫn Nhi hơi nhếch lên, nhìn sang Minh Nguyệt đang há to mồm kinh hãi, hướng về phía Lăng Hách ngoắc ngón tay, mắt to cười cong cong, lông mi nhẹ nhàng rung lên, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần kia lại hiện ra một chút quyến rũ: "A Hách, lại đây!"

Lăng Hách cảm thấy ánh mắt của mình không đủ dùng, anh cố hết sức mở to hai mắt, trong con ngươi làm sao cũng không đủ để chứa hết vẻ đẹp của cô.

Khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng kia trong nháy mắt đã ngập tràn trong đầu của anh, gạt bỏ tất cả mọi thứ, chiếm lấy toàn bộ không gian suy nghĩ của anh...

Anh ngẩn ra nhìn cô, ngay cả đã đi đến bên người cô lúc nào cũng không biết, mãi đến khi giọng nói của cô vang lên bên tai: "Trương Lăng Hách, nói, anh là chồng của ai?"

Lăng Hách sửng sốt, chậm rãi nhếch môi nở một nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp bày ra hoàn toàn, da mặt nhẵn nhụi, con ngươi hẹp dài hơi nâng lên, đáy mắt mang ánh sáng lấp lánh, nhưng lại mang theo một chút quyến rũ, giống như sen hồng nở rộ trong ao, xinh đẹp như lửa, chỉ một cái liếc mắt có thể thiêu đốt cả người.

"Tất nhiên là chồng của tiểu Duẫn." Anh từ từ nắm lấy tay cô đặt ở bên môi rồi hôn, giương mắt nhìn cô thật sâu, giống như cô là bảo bối duy nhất của cuộc đời anh: "Tôi chỉ là chồng của mình tiểu Duẫn."

Tuy bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán, như vậy đối với cô là tốt nhất.

Duẫn Nhi cong khóe môi lên nhàn nhạt cười, đặt trán lên vai anh: "Ông xã, em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi!"

Ông xã, hai chữ vô cùng đơn giản, lại dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng Lăng Hách, giọng nói của cô không lạnh nhạt giống như bình thường, mềm mại ướt át, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào nhẹ qua tim anh, tựa như bình thường luôn làm nũng để lấy lòng anh.

Lăng Hách khẽ liếc qua cô, cô đang cúi đầu, để lộ phía sau gáy trắng nõn thon dài, lễ phục trễ ngực để lộ ra toàn bộ bả vai trơn tuột, da thịt trắng muốt giống như giọt sương trên ngọn cỏ non vào sáng sớm, vừa tươi mát vừa tốt đẹp.

Ánh mắt anh tối sầm lại, đưa tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô, bàn tay đặt trên bờ vai lộ ra, cúi đầu: "Được, tiểu Duẫn nói thế nào thì làm thế đó."

Trong giọng nói kia chứa ba phần cưng chiều bảy phần dung túng, Minh Nguyệt nghe xong mặt đều biến đen, cũng không dám làm thêm động tác gì, vừa mới nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lăng Hách, vậy nên dù cho lúc này có oán hận hơn nữa cô cũng nhịn được.

Cô muốn người đàn ông này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã bắt đầu muốn, chờ nhiều năm như vậy, trong lúc này cũng không cần vội.

Trong lòng Minh Nguyệt âm thầm nhắc nhở bản thân, cắn chặt hàm răng ép buộc chính mình không nói ra lời độc ác.

"Không cần nói với mẹ một tiếng sao?" Thanh âm của Duẫn Nhi nho nhỏ, trên khuôn mặt mềm mại có thể bấm ra nước còn mang chút e thẹn.

Lăng Hách nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, làm gì còn nhớ được chuyện khác?

Liền ôm cô bước đi, lời nói trong miệng không có chút nào liên quan: "Thân thể của em là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta trở về nhà."

Thật sự là một diễn viên tốt! Duẫn Nhi vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, than ở ở trong lòng một tiếng, ngoan ngoãn đi theo anh.

Dọc theo đường đi, Lăng Hách không ngừng tăng tốc độ xe lên, tưởng như là đang đua xe ở trên đường lớn!

Dù cho cô có tâm lý vững vàng cũng không chịu nổi, cô nắm chặt giây an toàn trước ngực, quay đầu nói: "Anh đi chậm một chút, quá, quá nhanh rồi."

Trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn, nghe cái gì cũng đều mơ mộng một phen, mà những lời này của cô rõ ràng khiến cho anh mơ mộng vô ích.

Lúc dừng đèn đỏ anh nghiêng đầu qua nhìn cô, cô đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như bình thường, lúc cô cúi đầu trong nháy mắt hầu như phong tình trên người cô dần mất hẳn, chỉ là cặp mắt to đen láy kia giữa hoàn cảnh lờ mờ này lại lóe lên vài tia ướt át, khi không lại để lộ ra một tia yếu đuối.

"Tiểu Duẫn..." anh bất giác gọi tên của cô, nhìn bộ dáng nghiêng đầu nghi hoặc của cô, bỗng rất muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt mềm mại một chút, chỉ tiếc anh chưa kịp đưa tay ra, thì phía sau truyền đến tiếng còi chói tai.

Đèn xanh đáng ghét! Anh tức giận chạy nhanh đến lầu dưới nhà anh, giống như giận dỗi ngồi cả buổi ở ghế lái cũng không đứng lên.

Không hiểu ra sao cả, Duẫn Nhi tháo dây an toàn trên người ra, cũng không hỏi đến anh, liền mở cửa đi xuống xe, đang lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì bị anh gọi lại.

“Lâm Duẫn Nhi, cô lợi dụng xong rồi liền một cước đá văng sao?”

Âm dương quái khí vậy, đang nổi điên cái gì? Cô vốn không muốn để ý đến anh, nhưng lại nghĩ tới cô “Mới đến”, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào anh, đành phải chịu đựng không kiên nhẫn trong lòng vòng qua mở cửa xe cho anh, giọng nói một mực cung kính, không tìm ra chút khuyết điểm nào: “Trương thiếu gia, mời.”

Lăng Hách càng buồn bực, Trương thiếu gia! Trương thiếu gia!

Người phụ nữ này vừa rồi còn nũng nịu gọi anh là ông xã đấy! Anh tức giận gạt tóc, xuống xe, đóng cửa xe bịch một cái liền đi thẳng lên nhà, cũng không thèm nhìn cô một cái.

Duẫn Nhi cũng không để ý đến anh, chỉ ôm bụng cẩn thận đi lên lầu, suy nghĩ trong đầu đều là tối nay ăn cái gì, không nghĩ đến anh chút nào.

Anh vậy mà lại có phản ứng? Vậy mà lại muốn hung hăng đè người phụ nữ này ở phía dưới mà thương yêu!

Lăng Hách nằm ngửa ở trên giường, một tay che kín mắt, phiền não trong lòng giống như hơi nước bốc lên.

Rõ ràng anh chán ghét người phụ nữ này chán ghét kinh khủng, vì sao hôm nay lại xuất hiện xúc động như vậy đối với cô?

Ở buổi tiệc liền gấp gáp quay về, không muốn để cho bất kỳ ai chiếm được tiện nghi của cô.

Muốn giữ cô ở nhà hung hăng hôn… Nếu không phải do đèn xanh và một câu Trương thiếu gia kia của cô, còn không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Lăng Hách nhíu chặt lông mày, chỉ mấy ngày nữa mà thôi, anh cũng dần nắm được mọi chuyện trong tay rồi. Anh hung hăng nện một cái lên giường mềm mại, lật người chôn mặt trong gối đầu.

Có lẽ là do không khí quá tốt, không cần chú ý không cần chú ý.

Bên này anh đang tự mình rối rắm, thì tâm tình của Duẫn Nhi lại không tệ đã bắt tay vào làm xong cơm tối.

Mặc dù cuộc sống bây giờ còn chưa ổn định lại, nhưng ánh sáng đã ở trước mặt rồi, không lâu nữa cô đã có thể đi tìm Chu Tiểu Mạch, có lẽ còn có thể… Gặp được người kia.

Lúc Lăng Hách tới, cô đã ăn cơm tối không sai biệt lắm, mặc dù lúc trở về anh thể hiện ra như vậy, nhưng vẫn tới dùng cơm, tuy rằng sắc mặt không được tốt lắm.

Duẫn Nhi liếc anh một cái không nói gì, trong lòng lại rất khinh bỉ, cơm tối có hoa Tây lan cô thích nhất, xào vừa chín tới, còn màu xanh tươi, khiến người xem rất muốn ăn.

Duẫn Nhi với đũa qua, còn chưa ăn được hoa Tây lan trong miệng đã cảm thấy bên trong bụng khẽ động, cô làm rơi đũa bộp một tiếng lên trên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mới vừa rồi Bảo Bảo… Động? Cô không dám tin thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động một cái, chỉ sợ bỏ lỡ một chút động tĩnh của đứa bé.

Lòng cô mãnh liệt nhảy bang bang, giống như muốn đụng tới lồng ngực, khẩn trương, hưng phấn, mong đợi,…

Đủ loại tình cảm đồng thời tràn vào tim. Đôi mắt cô chợt ướt, cô chưa bao giờ cảm động giống như lúc này, giờ khắc này cô mới cảm nhận được đứa bé là cốt nhục được tách ra từ cô.

Lúc trước, cẩn thận bảo vệ đứa bé này, chỉ vì chủ trước rất quan tâm đứa bé, cô chiếm thân thể của cô ấy, tự nhiên sẽ làm gì đó cho cô ấy, nhưng vào giờ phút này trách nhiệm với chủ trước cũng bỏ đi! Đây là bảo bối của cô! Là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của cô!

“Cô làm sao vậy?” Dáng vẻ ngơ ngác của cô cuối cùng cũng đưa tới sự chú ý của Lăng Hách.

“Động, động!” cô kích động nhìn anh, nói năng không có đầu đuôi: “Thật sự động!”

Lăng Hách vẫn chưa kịp phản ứng: “Cái gì động?”

“Bảo Bảo, Bảo Bảo động!” cô cách bàn nắm lấy tay anh, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ: “Anh sờ sờ! Anh sờ đi! Động… Động…”

Thật ra thì anh không có tình cảm gì với đứa bé này, chung quy đứa bé này khiến cho anh nhớ tới đêm đó bị tính kế và bị tù túng cuộc sống, trước đây anh luôn cố ý xem nhẹ đứa bé này, mặc kệ không hỏi, xa lạ giống như khách qua đường.

Hiện tại ý thức của anh cũng nghĩ kháng cự lại đứa bé không mời mà tới này, nhưng khi nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng, câu nói “Chuyện này liên quan gì đến tôi” tới khóe miệng cuối cùng cũng không có nói ra.

Anh đi vòng qua bên người cô, từ từ ngồi xuống, tay đặt lên chỗ bụng nhô lên của cô: “Nơi này sao?”

Duẫn Nhi bỗng nghẹn lời, chuyện này tới đột ngột, cô quá kích động, nhất thời quên mất Bảo Bảo động ở chỗ nào!

“Tôi… Tôi quên, làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ? Tôi…”

“Tốt lắm, không cần gấp gáp, chúng ta đợi một chút.” Anh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói đầy dịu dàng, chỉ tiếc chính anh cũng không chú ý tới, Duẫn Nhi kinh hỉ đan xen lại càng không chú ý tới.

Không biết có phải hay không không muốn mẹ gấp gáp, đứa bé trong bụng rất nhanh liền có động tĩnh, lần này so với lần trước đạp mạnh hơn, giống như đang thể hiện sức lực của mình với người ở phía ngoài.

Đôi mắt chứa nước của cô cuối cùng cũng rơi xuống, hạnh phúc này giống như gió biển thôi nâng buồm, trái tim cô trương lên một chút, cô chưa từng cảm tạ trời cao như vậy, vào lúc này lại thiếu chút nữa chắp tay trước ngực thành tâm tín ngưỡng.

Dưới lòng bàn tay chợt động cũng làm trái tim Lăng Hách run lên, đây là con của anh, đứa bé sẽ gọi anh là cha…

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong lòng xuất hiện một cỗ tình cảm phức tạp.

Đây là huyết mạch của anh, là lễ vật tốt nhất đời này anh nhận được, vì sao anh phải cự tuyệt?

Cứ như vậy nhìn một đứa bé từ từ lớn lên là chuyện tốt đẹp cỡ nào? Vì sao phải coi nó thành sỉ nhục và gánh nặng?

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng hai mắt đẫm lệ của cô, từ từ nhếch môi cười, nụ cười vui vẻ tràn đầy trong cặp mắt hẹp dài, khiến cho không khí xung quanh cũng khoan khoái theo.

“Lâm Duẫn Nhi.” Anh đứng dậy một chút mới nói tiếp: “Cô khóc lên thật xấu xí.”

“Anh không biết… Anh cũng không biết…” cô cúi đầu lầm bầm, giống như đang nói chuyện với anh, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.

“Chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn có được không?” anh chợt đứng lên, một tay nâng cằm của cô, một tay lau nước mắt cho cô, động tác rất vụng về, trong mắt lại dịu dàng, không biết là đối với cô hay là đối với đứa bé chưa ra đời.

Duẫn Nhi ngẩn người, lau mắt đang còn ẩm ướt, hơi hất cằm lên nhìn anh, mạnh mẽ và kiêu ngạo giống như trước, dường như yếu đuối ban nãy chưa từng tồn tại:

“Dĩ nhiên! Anh là cha của đứa bé! Anh phải chịu trách nhiệm!”

Lăng Hách dở khóc dở cười nhìn cô, trước đây cô nghĩ hết biện pháp để được anh dịu dàng, hôm nay anh thay đổi, cô lại không cần nữa.

Có lẽ người a, chính là bị coi thường ở chỗ này, lúc cô liều mạng dính lấy anh, anh chán ghét, ruồng bỏ.

Nhưng đợi đến lúc cô cách xa anh, cách rất xa, anh lại phát hiện cô giống như một nguồn sáng, không ngừng hấp dẫn anh, khiến cho anh loại bỏ hết bóng tối để đến bên cạnh cô.

Có lẽ bây giờ nhớ nhung còn chưa mãnh liệt như vậy, nhưng mà một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cuộc đời của anh làm gì có nhiều một năm như thế, cả ngày lẫn đêm muốn cùng nhau trôi qua với cô như vậy, chuyện sau này, ai mà biết được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro