SLSEB 5: Rung động
Lăng Hách ngủ cực kỳ sâu, rất khó đánh thức, cho dù cô vừa vỗ vừa đánh anh cũng không tỉnh lại.
Duẫn Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng hết sức kéo chăn, nhưng một người phụ nữ như cô làm sao có thể kéo chăn bị anh ép chặt cứng?
Trên trán cô đã dổ mồ hôi mà vẫn không thể đem chăn kéo lại được, cô thở dài, bất đắc dĩ nằm xuống, đáng thương phải kéo chiếc áo da của anh đắp trên người, trong lòng thề, ngày mai nhất định phải đi mua thêm chăn.
Không nghĩ tới cô vừa nằm xuống, Lăng Hách lại lật người, cô nhanh tay nhanh mắt, liền kéo được một phần góc chăn, vừa mới thở phào một hơi, anh đã duỗi cánh tay hướng về phía này ôm thẳng cô vào lòng.
Duẫn Nhi dùng sức đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được, đẩy được một lúc, cô dứt khoát bỏ qua, ôm đi, chỉ cần ấm áp là được, nghĩ như vậy cô cũng nhắm mắt ngủ.
Duẫn Nhi là một người rất có ý thức, cô có thói quen dậy sớm vào buổi sáng, cho dù bây giờ cô đang mang thai có chút tham ngủ nhưng vẫn không làm nhiễu loạn đồng hồ sinh học của cô.
Sáu giờ sáng, cô đúng giờ mở to mắt, đã thấy một bức tường thịt, cô chớp mắt mấy cái, một màn tối qua dần hiện ra ở trong đầu.
Gọi hay là không gọi? Cô có chút do dự, loại tình huống này rất là xấu hổ, nhưng nếu anh không dậy thì cô tiếp tục nằm như vậy với anh, cô liền hung ác, dùng sức đẩy Lăng Hách: "Tỉnh dậy!"
Thế nhưng anh lại không nhúc nhích tí nào, vẫn tiếp tục say sưa ngủ, cô không có biện pháp, uốn éo thân mình, sáp lại gần bên tai anh: "Tỉnh dậy! Tỉnh dậy nhanh!"
Lăng Hách nhíu nhíu mày, có khuynh hướng tỉnh lại, cô tiếp tục cố gắng: "Phải đi làm rồi! Lăng Hách anh mau tỉnh dậy!"
"Mấy giờ rồi?" anh vẫn không mở mắt, âm thanh hàm chứa giọng mũi nồng đậm, người còn mơ hồ.
"Sắp đến tám giờ, tỉnh dậy nhanh lên." cô mặt không đỏ tim không đập nói dối.
Lăng Hách liền tỉnh táo ngay lập tức, tám giờ? Sáng nay anh còn có một hội nghị quan trọng!
Anh vội bật dậy từ trên giường, túm lấy quần áo ở bên giường mặc vào người, quần còn chưa mặc xong đã vội vã xuống giường đi về phía toilet.
Duẫn Nhi một bên thong thả mặc quần áo, một bên nhìn anh rối ren, trên môi nở một nụ cười gian xảo, tối hôm qua thật sự rất lạnh a!
Đến lúc cô rửa mặt xong, Lăng Hách đã thu thấp xong xuôi đang chuẩn bị đi đến công ty, mặc dù cảm thấy sắc trời hôm nay có hơi tối, nhưng anh cũng không nghi ngờ tí nào, chỉ cho là trời đầy mây, không nghĩ tới là Duẫn Nhi đang đùa giỡn anh!
Anh cấp tốc mang giày da rồi đẩy cửa, lại nhớ tới quên mang di động, chỉ có thể buồn bực quay lại lấy điện thoại.
Lỡ đãng nhìn về phía màn hình di động, nhất thời anh ngây người tại chỗ, thời gian hiển thị trên màn hình di động còn chưa đến sáu rưỡi!
Anh tưởng là mình hoa mắt, đến nỗi ngây thơ dụi mắt nhìn lại nhiều lần!
Không sai, mới hơn sáu giờ! Anh bị Duẫn Nhi đùa giỡn! Nhất thời anh cảm thấy tức giận dâng lên, ném di động lên ghế sô pha hung hăng đi vào phòng bếp: "Lâm Duẫn Nhi, cô dám đùa giỡn tôi!"
"Gì cơ?" cô cầm một nắm rau chân vịt xanh mượt, trên ngón tay trắng nõn còn đang dính nước, từng giọt rơi xuống, ánh đèn vàng chiếu vào đẹp không tả được, trong chốc lát anh nhìn đến thất thần, đang tức giận như vậy cũng tan mất.
Rất ít người biết, anh là người cuồng tay, anh thích nhất không phải là loại ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, mà thích ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, không thấy xương tay, mà Duẫn Nhi, vừa vặn có một đôi tay như vậy.
"Nga, thật xin lỗi." Cuối cùng cô cũng rửa rau chân vịt xong, cô giống như không cách nào buông tay: "Anh cũng biết, đa số người mang thai đều không bình thường, vậy nên tôi mê mang nhìn nhầm giờ rồi."
Nói xong cô nhìn xem anh, lại phát hiện Lăng Hách đang nhìn chằm chằm vào tay cô, cô theo ánh mắt của anh nhìn lại, nhất thời, rau chân vịt xanh mượt liền đập vào tầm mắt.
Anh thích ăn rau chân vịt? Duẫn Nhi cau mày, trong trí nhớ hình như không có điều này, nhưng mà nhìn ánh mắt khao khát đó của anh, giống như là rất thích.
Duẫn Nhi biết chuyện lúc sáng là cô không đúng, không muốn tiếp tục trêu chọc anh nữa, liền quyết định cho anh chút lợi lộc: "Tôi biết anh thích ăn rau chân vịt, cho nên sáng nay làm món rau chân vịt trộn cho anh ăn."
Dứt lời, còn giơ rau chân vịt trong tay lên, ánh mắt chuyển động theo rau chân vịt, cuối cùng cô khẳng định Lăng Hách thích ăn rau chân vịt không giống bình thường!
Mãi đến khi nghe thấy thanh âm trộn rau chân vịt trong nồi, Lăng Hách mới phục hồi tinh thần lại, nhận ra mình vậy mà nhìn tay cô đến ngây người, trên mặt anh hiện ra chút xấu hổ, chỉ là trước giờ tại sao không phát hiện tay của cô lớn lên lại đẹp như vậy?
Ngón tay trắng mịn thon dài như vậy, nếu là nắm trong tay mình... Khụ khụ, anh ho khan hai tiếng miễn cưỡng đè xuống ý niệm trong lòng lại, bước đi không bình thường từ phòng bếp đi ra ngoài, lặng lẽ an ủi ở trong lòng: bây giờ là sáng sớm nên như vậy, đây là hiện tượng bình thường, không phải là vì người phụ nữ kia!
Một buổi sáng này, Lăng Hách đặc biệt im lặng, cô cũng không để ý, chỉ xem anh như không khí, ăn xong bữa sáng của mình liền chuẩn bị xuống dưới nhà rèn luyện thân thể, vừa định đi ra ngoài thì bị anh gọi lại: "Duẫn Nhi, 6 giờ tối nay có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi đi."
"Anh đi một mình đi!" cô cũng không quay đầu lại, chưa nói đến bản thân cô không thích những nơi như vậy, cho dù thích cô cũng sẽ không đi, ngày trước chủ cũ của thân thể này bị rất nhiều uất ức trong các bữa tiệc, mặc dù đó không phải là bản thân cô, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục gặp những gương mặt đáng ghét đó nữa.
"Nhất định phải đi! Mẹ cũng sẽ đi!" Thái độ anh rất cương quyết, anh cũng không muốn Duẫn Nhi đi, những nơi này loại người nào cũng có, ngộ nhỡ kích thích đến cô thì hỏng việc.
Nhưng mà ngày hôm qua mẹ Trương đã ra mệnh lệnh, Duẫn Nhi nhất định phải đi, anh không còn cách nào khác, kéo dài tới hôm nay cuối cùng cũng nói ra.
"Vậy tôi đi, đến lúc đó tới đón tôi." Duẫn Nhi không chút dây dưa, thấy từ chối không được liền quả quyết đồng ý, trái lại để cho anh cảm thấy kinh hãi.
Một ngày này tâm tư của anh có chút du đãng, ngay cả lúc họp cũng không thể tập trung, mãi đến lúc trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở mới tuyện bố tan họp.
Anh ngồi trong phòng làm việc tay cầm tài liệu trợ lý vừa nộp lên, nhưng bất kể thế nào cũng không có biện pháp để tập trung tinh thần, lúc thì nghĩ đến gương mặt phách lối của Duẫn Nhi khi nói có đứa bé của anh.
Một lát lại nghĩ đến hai ngày nay cô lạnh nhạt với anh, nhưng cho dù nghĩ đến cái gì, suy nghĩ đều dừng ở ngón tay nhỏ nhắn của cô sáng nay, nghĩ một lúc cơ thể liền nóng, anh khẽ rủa một tiếng, ép buộc bản thân dời lực chú ý lên trên tài liệu, trong lòng vì bản thân tìm cớ, nhất định là do sáng nay dậy quá sớm!
Dạ tiệc là một chuyện phiền phức, không những phải chuẩn bị lễ phục dạ hội mà còn phải làm tóc nữa.
Duẫn Nhi ngồi ở trong tiệm làm tóc nghe nhà tạo mẫu tâng bốc, mí mắt đã có xu hướng muốn sụp xuống.
Bây giờ trong bụng đang có đứa bé, cô không dám nhuộm tóc, lại càng không dám uốn tóc, chỉ sợ các loại hóa chất sẽ làm tổn thương đứa bé, chỉ cần nhà tạo bới gọn tóc cô lên là tốt rồi, thế nhưng vận may của cô không tốt, lại gặp trúng nhà tạo mẫu thích nói chuyện!
Duẫn Nhi âm thầm kêu khổ trong lòng, cô vừa mới đi dạo các cửa hàng, lựa chọn xong lễ phục cần mặc buổi tối, đã mệt đến nỗi chỉ muốn leo lên giường ngủ một giấc, làm gì có tâm tình nghe anh ta lảm nhảm!
Vậy nên sau khi làm xong tóc, cô vội vàng trả tiền rồi bỏ chạy, khiến cho mọi người trong tiệm nhìn nhà tạo mẫu kia bằng ánh mắt rất quái dị.
Sau khi về nhà, cô không dám đi ngủ, sợ đè hỏng tóc, đành phải dựa vào trên ghế sô pha ngủ gật, cô thật sự rất mệt mỏi, ngay cả Lăng Hách mở cửa đi vào cô cũng không nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên anh về sớm từ sau khi kết hôn, thường ngày anh chỉ hận không thể tăng ca thêm một đêm mới tốt, vậy mà hôm nay còn sớm mà anh đã tan làm rồi, khiến cho trợ lý vẫn luôn đi bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vừa vào cửa thì thấy Duẫn Nhi đang ngủ, mắt cô nhắm lại, lông mi cong lên che đi cặp mắt linh động, cánh mũi xinh xắn phập phồng, môi đỏ hồng hơi giương lên, lưỡi hồng trong miệng như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì ngủ mà nhiễm chút hồng nhạt, toàn bộ mái tóc dày đều được bới lên, lộ ra cái trán trơn bóng, cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cô xinh đẹp, ngày trước mỗi khi gặp cô, anh cũng chỉ nhìn thấy mái tóc thật dày kia, gần như che khuất ánh mắt, mà bây giờ, thay đổi kiểu tóc, anh suýt chút nữa đã không nhận ra cô.
Anh từ từ đi tới ngồi xổm xuống, không nhịn được đưa tay chạm vào lông mi của cô, hơi ngứa một chút, giống như một bàn chải nhỏ quét qua, cảm giác mềm mại mang theo chút kích động.
Anh sờ ngón tay của mình, giống như muốn lưu lại cái cảm xúc này. Một hồi lâu mới nhẹ nhàng vỗ mặt của cô: "Duẫn Nhi, thức dậy, thức dậy đi."
Cô chậm rãi mở mắt, gương mặt phóng đại của anh liền đập vào mắt cô, con ngươi của cô co rụt lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ ghế sô pha, đang ban ngày ban mặt, muốn hù chết người sao?
Thế nhưng đè lại sự sợ hãi, cô cũng không quên việc chính, cô dùng sức nhéo mu bàn tay của mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, đứng lên nói với anh: "Anh đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo, liền có thể đi."
Lăng Hách gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn tại mu bàn tay nơi bị cô nhéo đỏ, trong mắt hiện lên một chút hờn giận.
Lúc cô đi ra, anh liền ngây người, cô mặc lễ phục trễ vai màu trắng, lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp mắt, phần cúp ngực khiến cho bộ ngực đầy đặn của cô được nổi bật, chỗ eo lại rộng rãi, khéo léo che cái bụng nhô lên của cô, làn váy dài đến mắt cá chân, xinh đẹp giống như tinh linh từ trong tranh bước ra.
Lăng Hách cứ ngây ngẩn nhìn như vậy, mãi đến khi cô đi tới khoác lên tay áo anh mới phục hồi lại tinh thần.
Anh dùng sức hít một hơi, vội xua đuổi toàn bộ kinh diễm đang kéo đến trong đầu, làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh hướng về phía cô gật gật đầu: "Không tồi."
Duẫn Nhi sao có thể không nhìn thấy anh luống cuống? Cô quay lại mỉm cười với anh một cái cũng không vạch trần, hôm nay cô cố ý chọn màu trắng, bởi vì cô nhìn thấy bộ âu phục mới trong ngăn tủ của anh.
Không sai, cô muốn mặc đồ đôi với anh! Nếu đã quyết định tham gia buổi tiệc, như vậy nhất định sẽ gặp phải không ít người không biết thức thời, cô không phải Lâm Duẫn Nhi trước đây, bị bắt nạt chỉ biết chịu đựng, ăn miếng trả miếng, đây mới là cách làm việc của cô!
Mặc đồ đôi chính là một ám hiệu, nếu những người đó thông minh, tự nhiên sẽ không đụng vào họng súng, nhưng nếu không thông minh, trong mắt cô hiện lên chút tàn nhẫn, vậy thì đừng trách cô không khách khí!
Nợ mới nợ cũ của họ tính chung một lượt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro