SLSEB 37: Nợ máu trả bằng máu
Rạng sáng hôm sau, mẹ Trương đúng là đi xe qua đón tiểu Trạch, Lăng Hách và Duẫn Nhi ngáp ngủ tiễn bước mẹ đang vui mừng như điên đi, ngủ đã mắt mới rời giường, lên đường tới suối nước nóng trong làng du lịch.
Anh vì không muốn để Duẫn Nhi chú ý, cố ý ở sau lưng cô lấy ra mấy hộp gì đó mua về từ tối hôm trong túi đồ to lặng lẽ nhét vào túi áo.
Dọc đường đi, anh hưng phấn bừng bừng, gần như là không nén nổi vào làng du lịch, vừa để túi đồ xuống liền vội vã muốn đi ngâm suối nước nóng.
Mặc dù Duẫn Nhi không biết tại sao anh lại vội vã như thế, nhưng cô cũng rất muốn bước vào suối nước nóng tỏa ra hơi nóng này, lập tức cởi quần áo, quấn khăn tắm đi theo anh vào bên trong.
Làng du lịch này có vô số suối nước nóng, lớn lớn nhỏ nhỏ cao thấp không đều, hơn nữa đều là mô phỏng kiểu Nhật, có sân và chỗ nghỉ ngơi tách biệt.
Người thiết kế vô cùng có nhân tính, cho tới lúc Lăng Hách bước vào thì đôi mắt đã phát sáng, giống như ác lang nhìn thấy miếng thịt ngon, cô nhìn mà sợ run lên.
Đây là lần đầu tiên Duẫn Nhi tắm suối nước nóng, ngày trước cũng không có cơ hội như vậy, ngay cả chuyến du lịch miễn phí do công ty tổ chức cô cũng không đi.
Cô tình nguyện ru rú ở nhà nhận thêm vài phần công việc chứ không muốn để lang phí thời gian....
Vì vậy, ngâm mình trong suối nước nóng nho nhỏ này, cô lập tức cảm thấy toàn thân đều được sưởi ấm, không nhịn được thoải mái ngâm một tiếng.
Cô không hề thấy ánh mắt của anh đang ở bên cạnh đã thay đổi, gần như có thể phun ra lửa.
Chẳng qua là vì băn khoăn đến tâm tình muốn hưởng thụ thật tốt một phen của cô mới cố nhịn không xuống tay mà thôi.
Ngoài ra, khiến cho Duẫn Nhi hài lòng nhất là bên cạnh suối nước nóng còn bày đủ loại điểm tâm có màu sắc hình dạng phong phú, vừa đẹp mắt lại vừa ngon.
Cộng thêm cô chưa từng được ăn điểm tâm nên một mình gần như đã quét sạch khẩu phần của hai người, anh sợ cô ăn chưa no liền gọi thêm hai phần nữa.
Duẫn Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khích lệ của anh lại không nhịn được ăn thêm mấy miếng.
Lăng Hách cười gian ở trong lòng, bây giờ cho cô chút lợi nhỏ, lát nữa cô mới có thể cho mình nhiều lợi ích hơn.
Duẫn Nhi ngâm mình suốt hơn một tiếng mới mò khăn tắm ở bên cạnh chuẩn bị lên bờ, cánh tay vừa mới duỗi ra đã bị anh nắm lại từ phía sau.
Cô xấu hổ vặn vẹo uốn éo, mắt to chớp chớp, nói: "Anh buông ra đi."
Lăng Hách dĩ nhiên sẽ không buông, cánh tay anh siết lại, dán sát lồng ngực kiên cố vào lưng cô, mập mờ thổi khí nóng ở bên tai cô, nói: "Ngoan nào, ngâm mình thêm lúc nữa."
Trong giọng nói trầm thấp khàn khàn còn mang theo chút hấp dẫn, khiến cô đỏ bừng mặt trong nháy mắt.
Cô nhéo anh hai cái coi như tượng trưng rồi không giãy giụa nữa, rõ ràng cho thấy là tín hiệu đồng ý.
Anh mừng rỡ trong lòng, lật cánh tay một cái liền xoay cô về đối diện với anh, tiến gần sát hôn lên môi cô.
Trong hơi nóng mịt mờ, hai người đều hôn rất xuất thần, anh rất nhanh đã có cảm giác, bàn tay to vừa động, cởi bỏ trói buộc trên người cô, rồi không chút kiêng kỵ nào, dao động ở trên người cô.
Duẫn Nhi ôm cổ anh, đáp lại anh, khiến anh càng thêm kích động.
Ngay lúc anh đang muốn tiến hành một bước cuối cùng, tiếng chuông di động lại vang lên, một tiếng rồi một tiếng.
Lăng Hách lập tức đen mặt, nặng nề mút một cái ở trên xương quai xanh của cô bày tỏ sự bất mãn của mình.
Duẫn Nhi đương nhiên không thể bỏ qua tiếng chuông điện thoại vô cùng vang dội, cô đẩy đẩy anh, đôi mắt to mông lung nhìn anh đầy khẩn khoản, ý bảo anh nghe điện trước đi.
Anh cắn một cái lên môi cô giống như đang trừng phạt, khẽ nguyền rủa một tiếng rồi cứ trần trụi như vậy lên bờ. Anh tức giận nhận điện.
"Có chuyện gì thế?"
Người bên kia hình như cũng rất kích động, nói năng lộn xộn không có logic, thỉnh thoảng xen lẫn cả tiếng nức nở.
Bàn tay cầm di động của anh từ từ xiết chặt, càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng là quăng mạnh di động xuống đất, trong đôi mắt xếch dài tràn đầy vẻ điên cuồng và khát máu.
Duẫn Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy anh nổi giận lớn như vậy.
"Lăng Hách, thế nào rồi?" Cô có chút lo lắng lên bờ, quấn chặt khăn tắm rồi bước tới bên cạnh, hỏi anh.
Anh hít một hơi thật sâu, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, nói: "Anh nói cho em biết, trước tiên em đừng kích động nhé, chúng ta lập tức quay về nhà."
Trong lòng cô kêu 'lộp bộp' một tiếng, dự cảm xấu càng lúc càng nghiêm trọng, vội nói: "Anh nói mau đi! Có phải tiểu Trạch đã xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói mau đi!"
Anh nhắm hai mắt lại, mới nói: "Tiểu Trạch.....Tiểu Trạch, ngã từ trên cầu thang xuống......"
Sắc mặt cô lập tức biến thành trắng bệch, đầu một trận choáng váng, suýt chút nữa thì chết ngất.
"Đi đi! Đi mau! Đi mau!" cô lảo đảo kéo cánh tay anh, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Tiểu Trạch của cô, tiểu Trạch ngoan ngoãn mập mạp, mới vừa khỏi bệnh một chút, làm sao lại ngã từ trên cầu thang xuống đây! Bé còn nhỏ như vậy, cầu thang ở Trương gia còn dốc nữa, ngộ nhỡ có chuyện bất trắc......
Duẫn Nhi không dám nghĩ tiếp, bây giờ cô chỉ muốn lao ngay đến bên cạnh con trai thôi.
Thấy anh bất động, cô quay đầu, hung hăng rống anh: "Anh có thể nhanh lên một chút không? Nhanh lên một chút đi!"
Lăng Hách thở dài, ôm chặt cô vào trong ngực, nói: "Đừng lo lắng, đã đưa đến bệnh viện rồi, với cả chúng ta còn chưa mặc quần áo mà, sao đi ra được đây!"
"Vậy thì mau mặc vào!" cô hét lên, một tay đẩy anh ra phía sau còn mình thì giống như con ruồi không đầu vọt vào phòng, cầm quần áo lên luống cuống mặc vào, y hệt như người mất đi phương hướng.
Lăng Hách cùng sốt ruột, nhưng lại ép buộc mình phải tỉnh táo, anh đi theo cô vào phía sau phòng, mặc quần áo tử tế liền mang theo cô đang gần như điên cuồng ra xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Làng du lịch ở vùng ngoại ô, mặc dù anh đã tăng tốc tối đa nhưng vẫn phải gần bốn mươi phút sau mới tới được bệnh viện.
Duẫn Nhi xuống xe, liều mạng xông vào bên trong bệnh viện, may nhờ anh nhanh tay lẹ mắt kéo cô quay lại rồi đưa cô đến phòng cấp cứu.
Mẹ Trương đang ngồi ở bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt âm trầm tới cực điểm lại xen lẫn từng đợt sóng hoảng loạn, sống lưng thẳng tắp, giống như là một người có thể chống đỡ cả bầu trời nhà họ Trương.
Duẫn Nhi lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, 'phịch' một tiếng khuỵu gối bên chân mẹ, khóc không thành tiếng.
"Mẹ, tiểu Trạch......Tiểu Trạch....." Chưa nói hết câu đã mất tiếng, trên hành lang trống trải chỉ còn vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào.
Lăng Hách mím chặt môi, sắc mặt tái xanh hung tàn, anh đi tới ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng, cường thế ấn đầu cô tựa vào vai mình, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng an ủi: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu....."
Nghe vậy, cô càng khóc lớn tiếng hơn, nước mắt lập tức thấm ướt vai áo anh.
"Trương Lăng Hách" Mẹ Trương ngẩng đầu nhìn anh, trên gương mặt luôn luôn đoan trang đã tràn đầy sát khí, gằn giọng noi: "Con trai con bị chính Tề Minh Nguyệt ném từ trên cầu thang xuống, tự con xem xét đi."
Thân thể run rẩy của Duẫn Nhi bỗng nhiên cứng lại, cô ngẩng đầu lên, sợi tóc đen bị nước mắt thấm ướt dính ở trên mặt, trợn to đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt dữ tợn, âm trầm nói: "Tề Minh Nguyệt sao?"
"Đúng thế." Mẹ Trương gật đầu, nói tiếp: "Là lỗi của mẹ, mẹ không ngờ cô ta lại nổi điên lên."
Ánh mặt Duẫn Nhi đột nhiên trở nên vô cùng tàn nhẫn, vẻ điên cuồng và hận ý khắc cốt ghi tâm đó khiến anh hãi.
"Trương Lăng Hách! Sự tình do anh gây ra đấy, tại sao không giải quyết sớm một chút chứ? Tại sao không giải quyết sớm một chút hả?!"
Cô chỉ cảm thấy lửa giận và sự thù hận cuồn cuộn trong lòng, hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Tề Minh Nguyệt, xé nát cô ta, mới có thể giải mối hận này.
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh......" Trái tim anh đau như bị dao khoét, đó là con anh, làm sao anh có thể không đau lòng được?
Hơn nữa, cô nói rất đúng, đều do anh quá sơ ý mới khiến cho con trai lâm vào nguy hiểm như ngày hôm nay, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta! Tuyệt đối không!
"Mẹ, tiểu Trạch thế nào rồi ạ?" anh ôm Duẫn Nhi từ trên mặt đất đứng lên, đặt cô ngồi lên ghế mới xoay người hỏi.
Mẹ Trương lắc đầu không nói gì, sắc mặt xám xịt, khí thế chống đỡ kiên cường kia liền giảm xuống trong nháy mắt, thoạt nhìn thật giống như một bà lão đã xế bóng.
Trái tim cô run lên, đau đến tê tâm liệt phế, hàm răng nghiến chặt kêu 'ken két', con ngươi đỏ ngầu gần như có thể nhỏ ra máu, thật sự là hận Tề Minh Nguyệt đến tận xương tủy.
Ngay lúc cô đang muốn nói điều gì đó thì từ đằng xa có một đôi nam nữ mang theo nét mặt đầy áy náy đi tới, nhìn khí chất ấy khẳng định là không phải người bình thường.
Con ngươi của Lăng Hách co rút lại, hung hăng phun ra một chữ: "Cút!"
Trên khuôn mặt treo ý cười của người đàn ông kia lập tức không nén được cơn giận, ông ta chau mày, nói: "Lăng Hách à, Minh Nguyệt cũng đâu phải cố ý, chỉ là trượt tay mà thôi, chúng ta là thật lòng thật ý tới nói lời xin lỗi."
Lúc này Duẫn Nhi mới biết được hai người này chính là cha mẹ của Tề Minh Nguyệt.
Cô đẩy Lăng Hách ra, đứng bật dậy, dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt, hàm răng nghiến chặt, hỏi: "Tề Minh Nguyệt ở đâu?"
"À, Duẫn Nhi, Minh Nguyệt cũng rất sợ hãi, nó đang ở nhà nghỉ ngơi, chờ thêm mấy ngày nữa nó khá hơn thì sẽ đến thăm tiểu Trạch. Chúng ta sẽ thanh toán tiền thuốc thang, thật sự xin lỗi, từ nhỏ Minh Nguyệt đã lỗ mãng vậy đó, gây phiền toái lớn cho các cháu rồi."
Duẫn Nhi gắt gao siết chặt quả đấm mới khống chế được bản thân không nhào lên đập nát vẻ mặt đó của mẹ Tề.
Đứa bé à, sắp ba mươi tuổi mà còn gọi là bé bỏng ư! Dọa sợ sao? Cục cưng của cô còn chưa được năm tháng đã bị người nhẫn tâm ném từ trên lầu xuống, cô còn chưa nói gì mà người ta đã đến thay trắng đổi đen rồi, ý là con cô dọa con gái bà ta sợ ư?
Duẫn Nhi nghiến răng ken két, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người kia, châm chọc:
"Hay cho một bà mẹ luôn bảo vệ con mình! Tiền thuốc thang à? Nhà họ Trương tôi còn hiếm lạ mấy đồng tiền dơ bẩn của các người sao? Tôi nói cho bà biết, lần này cho dù có liều mạng tôi cũng sẽ không để Tề Minh Nguyệt sống dễ chịu đâu! Để cho cô ta hưởng thụ nốt mấy ngày này đi, tôi có chết cũng phải kéo cô ta chôn theo!"
Cô không quên được, cái gì cũng không quên được, mối thù của con trai cô tuyệt đối không thể bỏ qua như thế!
Cô mặc kệ Lăng Hách định làm như thế nào, nhưng cô làm gì thì anh cũng không can thiệp được! Cái gì mà làm ăn, cái gì mà lợi ích, cô không cần biết, cô chỉ biết nợ máu phải trả bằng máu thôi!
"Cô...." Mẹ Tề thay đổi sắc mặt, vừa định nói thêm đã bị Lăng Hách cắt ngang.
Anh đi qua ôm chặt bả vai của Duẫn Nhi, tàn khốc nói: "Chuyện này sẽ không dễ quên vậy đâu, nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì thì Tề Minh Nguyệt cứ chôn theo đi! Nếu như con trai tôi tránh được đại nạn....."
Anh cười lạnh, nói tiếp: "Tề Minh Nguyệt cũng đừng mong sống tốt!"
Sắc mặt cha Tề trầm xuống, đi lên phía trước, đôi môi vừa giật giật thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, hỏi: "Ai là cha mẹ của đứa bé? Tình hình của đứa bé không tốt lắm, nếu như muốn tiếp tục phẫu thuật thì mời qua bên kia ký tên đi, sau này mọi chuyện sẽ không liên quan gì đến bệnh viện nữa."
Trước mắt Duẫn Nhi bỗng tối sầm, mềm nhũn ngã xuống nền gạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro