SLSEB 25: Tự rước phiền toái
Sau đó hai người đều hết sức ăn ý không nhắc tới đề tài này nữa, Tiểu Mạch vô cùng vui mừng vì có thể nhìn thấy Duẫn Nhi lần nữa, lôi kéo cô tám đông tám tây, đề tài ly hôn cũng tạm thời bị gác lại.
Cho đến khi Lăng Hách lên lầu gọi các cô, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Lần sau tán gẫu tiếp." anh ôm tiểu Trạch nói với Duẫn Nhi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, cô và tiểu Trạch nhất định phải lộ diện, đây là quy củ, nếu không anh cũng chả lên đây quấy rầy các cô.
Duẫn Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hai người một trái một phải đi xuống lầu, Tiểu Mạch đi theo phía sau, ánh mắt đen tối không rõ.
Mặc dù phía dưới rất đông khách nhưng vẫn rất an tĩnh, đều là người được giáo dục tốt, dĩ nhiên sẽ không lớn tiếng ồn ào trong những trường hợp này.
Điều ấy làm cho tâm tư Duẫn Nhi thoáng an ổn. Lá gan của tiểu Trạch cũng không nhỏ, nhưng lại sợ sự ồn ào, một chút tiếng động cũng không chịu nổi.
Kể từ sau khi phát hiện điểm này, ngay cả di động cô đều để rung, chỉ sợ dọa đến con trai.
Những tiếng chúc mừng, ca ngợi, khen tặng liên tục quanh quẩn ở bên tai, cô có chút không thích ứng được hoàn cảnh.
Mặc dù cô đi làm đã nhiều năm nhưng chưa từng ứng phó với nhiều người cùng một lúc thế này, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm.
Cũng may Lăng Hách cẩn trọng, nhìn thấu vẻ khó xử của cô, rất bình tĩnh nói đỡ cho cô rất nhiều lời xã giao.
Tề Minh Nguyệt cũng tới, trên mặt treo lên nụ cười thanh lệ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, chân thành đi tới bên cạnh cô, nói vài lời chúc mừng, thậm chí còn vươn tay sờ mặt tiểu Trạch một cái, thở dài nói: "Thật là một đứa bé xinh xắn."
Duẫn Nhi rất chán ghét vẻ tươi cười của cô gái này, càng chán ghét cô ta đụng vào tiểu Trạch, nhưng là ''giơ tay không đánh người mặt cười'', cô chỉ có thể khéo léo ôm tiểu Trạch hơi dời đi, gật đầu một cái, cảm tạ lời chúc của cô ta.
"Ai da, tránh cái gì thế." Minh Nguyệt tinh mắt, giọng nói cũng sắc, vừa mở miệng liền thu hút sự chú ý của đám người chung quanh qua bên đây.
"Duẫn Nhi, tôi chỉ là yêu thích cục cưng mới muốn sờ sờ nó thôi mà, làm sao cô có thể như vậy?"
Dáng vẻ rưng rưng nước mắt của mỹ nhân thật hấp dẫn người, ít nhất thì Duẫn Nhi có thể cảm giác được, ánh mắt của vài chàng trai trẻ tuổi chung quanh đã xảy ra biến hóa.
"Xin lỗi, tiểu Trạch sợ người lạ." cô thờ ơ liếc cô ta một cái, nói.
Cô gái này đúng là có thể lợi dụng bất kỳ cơ hội nào, nhưng mà điều này cũng nói rõ một chuyện, cô ta đúng là không có ý định buông tha Lăng Hách rồi!
Đó là người đàn ông của cô, không ai có thể rình mò được! Nếu như len lén giấu ở dưới đáy lòng thì thôi đi, vị này đã bắt đầu trắng trợn muốn kéo cô xuống ngựa rồi! Còn không thành công sao được.
"Cô chưa từng làm mẹ nên dĩ nhiên không hiểu nổi loại cảm giác ấy, bé chính là tất cả của tôi, bé khó chịu thì đương nhiên tôi phải để cho bé thoải mái rồi."
"Vậy ý của cô chính là tôi khiến nó khó chịu sao?" Minh Nguyệt gây sự.
"Tôi chưa nói gì cả, chính cô thừa nhận đó." Duẫn Nhi bĩu môi, đang chuẩn bị nói tiếp, liền nghe thấy Lăng Hách cố ý nâng cao giọng.
Anh nói: "Tề tiểu thư có gì bất mãn với nhà họ Trương chúng tôi à? Có muốn cả nhà chúng ta đến cửa nói xin lỗi không?"
Mẹ Trương ở cách anh không xa, giọng nói của anh lại rất lớn, cho nên, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt mẹ Trương lập tức thay đổi.
Tiệc đầy tháng là để chúc phúc cho cháu trai đầu tiên của bà, không phải là nơi để người ta quậy phá.
Hôm nay mặc kệ là ai cũng không thể làm loạn bà biết Tề Minh Nguyệt, từ mấy năm trước liền bắt đầu vây quanh con trai bà, ngay cả khi con trai bà kết hôn rồi cũng không chịu buông tha! Thật là một cô gái vô liêm sỉ, không hiểu lễ nghĩa!
Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy khó chịu không thôi, cô ta vốn nhằm vào Duẫn Nhi, giờ đã biến thành mâu thuẫn giữa hai nhà rồi.
Cô ta thật sự không thừa nhận nổi hậu quả này. Ngay cả cha cô ta có thương cô ta, nhưng nếu bởi vì cô ta mà tạo thành mâu thuẫn giữa hai nhà, cha cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho đâu!
Cô ta vừa định lắc đầu phủ nhận, chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của mẹ Trương: "Tề tiểu thư, hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ chuyện mất hứng nào."
Từ sau khi cha của Lăng Hách qua đời, mẹ Trương tự mình chống đỡ một gia nghiệp lớn như vậy, khí chất sắc bén cũng được luyện ra từ đó.
Bình thường bà đều là hiền hoà, dễ gần, trong phút chốc, khí thế phóng ra lại áp bức khiến cô ta không thở nổi.
Cô ta nắm chặt bàn tay, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: "Bác gái hiểu lầm rồi, cháu cảm thấy Duẫn Nhi có chút hiểu lầm cháu, cháu chỉ định nói rõ ràng với cô ấy mà thôi."
"Không cần." Đây là tiếng của Lăng Hách, anh đưa tiểu Trạch cho mẹ Trương, một bàn tay nắm chặt tay Duẫn Nhi, gằn từng chữ: "Duẫn Nhi nhà tôi không có gì để nói với cô cả."
Cảm động nhất không phải là anh ta cho bạn vàng bạc châu báu, cẩm y ngọc thực, mà là đối diện với những lúc bạn bị phỉ báng, nhục mạ, anh ta có thể ra tay, đặt bạn ở phía sau bảo vệ bạn thật tốt, vì bạn che gió che mưa.
Duẫn Nhi nắm ngược lại bàn tay của anh, ngẩng đầu cảm kích nhìn anh, mắt hơi ươn ướt. Cô biết, lần này mình đã lựa chọn đúng rồi.
"Á!" Tiếng kêu đau của Tiểu Mạch đã phá ngang hai người đối diện. Sắc mặt cô tái nhợt, ôm chân, đôi mắt ngấn lệ, nhìn Duẫn Nhi nói: "Duẫn Nhi, mình bị trẹo chân rồi, đau quá."
Duẫn Nhi giật mình, vừa rồi còn đứng tốt mà, sao lại trẹo chân rồi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Tiểu Mạch, cô cũng không để ý hỏi thêm gì nữa, vội vàng ngồi xổm xuống xem.
Vừa thấy liền sợ hết hồn, mới qua vài phút thôi, chân Tiểu Mạch đã sưng lên không thành hình rồi.
"Lăng....."
"Gọi anh mình....." Lúc cô vừa định mở miệng gọi Lăng Hách thì Tiểu Mạch liền cắt lời cô, bắt được cánh tay cô, cầu xin nhìn cô.
Bấy giờ cô mới nhớ ra Lâm Nhất vẫn còn ở đây. Cô vừa ngẩng đầu, định tìm kiếm vị trí của anh, chỉ thấy anh chen lấn qua đây, lôi kéo Tiểu Mạch, đau lòng nói: "Tiểu Mạch, không sao chứ? Anh lập tức đưa em đến bệnh viện!"
"Không có việc gì, Duẫn Nhi ở đây." Tiểu Mạch cảm kích liếc mắt nhìn Duẫn Nhi, nói.
Lâm Nhất ngẩn người, miệng khép khép mở mở, thật vất vả mới nói ra một câu: "Em gọi cô ấy là......Duẫn Nhi?"
"Đừng nói nữa, trước tiên đưa người đến bệnh viện đã!" Lúc này Lăng Hách đã cầm chìa khóa xe đi tới, nói: "Duẫn Nhi, em ở nhà trông tiểu Trạch, anh đưa bọn họ đi."
"Không!" Tiểu Mạch lại đột nhiên tránh thoát khỏi tay Lâm Nhất, vội nói: "Một mình anh ta đưa em đi là được rồi! Anh, anh ở lại chỗ này!"
"Tiểu Mạch, không được tùy hứng......"
"Không phải là tùy hứng! Anh! Nếu anh về nhà chúng ta thì ở đây không có ai nữa rồi."
Duẫn Nhi day day huyệt thái dương, cảm thấy hơi hơi nhức đầu, hình như Tiểu Mạch đã thay đổi rồi, sao cô gái nhỏ dịu dàng như nước ngày trước lại biến thành cố chấp như thế?
"Tiểu Mạch, để anh cậu đưa cậu đi đi, nơi này không sao đâu."
"Không được!" Tiểu Mạch kiên trì nói, cô đẩy Lâm Nhất một cái, làm cho Lâm Nhất chưa kịp phòng bị ngã vào người Duẫn Nhi.
"Anh ở lại đây!" Nói xong, cô bật nhảy đến trước mặt Lăng Hách, liếc anh một cái, nói: "Đi thôi."
Ánh mắt Lăng Hách tối sầm, nhìn lướt qua Duẫn Nhi và Lâm Nhất đang đứng chung một chỗ, chợt nhếch môi, nở nụ cười, nói: "Đi thôi."
Anh dìu Tiểu Mạch, dẫn cô từ từ đi ra cửa chính, lưu lại hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.
"Thật xin lỗi, phiền toái rồi." Lâm Nhất hướng về phía Duẫn Nhi áy náy cười cười, hình như rất bất đắc dĩ đối với sự tùy hứng vừa rồi của Tiểu Mạch.
"Không có việc gì." cô không hề nhiều lới với anh, chỉ lắc đầu một cái rồi bước tới bên cạnh mẹ Trương, nhận lấy tiểu Trạch ôm vào trong ngực, nói với mẹ: "Mẹ, con lên phòng trước, tiểu Trạch đói bụng rồi ạ."
Bình thường, cứ hai tiếng rưỡi hoặc ba tiếng là tiểu Trạch bú một lần, hiện tại cô thấy dáng vẻ nhướng mày lên như sắp khóc của bé đã biết là bé đói bụng rồi.
Chuyện liên quan đến cháu trai bảo bối, mẹ Trương dĩ nhiên không phản đối, ngược lại còn vui vẻ quẹt nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của tiểu Trạch, nói: "Đi đi, mau đi đi!"
Chỉ có Lâm Nhất đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng Duẫn Nhi từ từ biến mất ở khúc quẹo cầu thang, trong lòng chợt dâng lên một sự phiền muộn nhàn nhạt.
Chân tướng, quá giống rồi! Động tác nhỏ lúc khẩn trương kia, dáng vẻ ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo ấy, còn cả cảm giác quen thuộc khó hiểu của mình với cô ấy.....
Thôi đi, Lâm Nhất thở dài dưới đáy lòng, người chết không thể sống lại, cũng không thể bởi vì tên giống nhau liền nghĩ bọn họ là cùng một người, huống chi cô ấy còn là vợ của Lăng Hách.
Lúc bú sữa, bộ dạng của tiểu Trạch rất đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn trắng nõn chu lên ra sức mút vào, thỉnh thoảng ăn hăng quá, sẽ có dòng sữa chảy ra từ khóe miệng do không kịp nuốt xuống.
Duẫn Nhi cảm thấy bất đắc dĩ, sữa của mình còn đủ, một mình tiểu Trạch bú cũng không hết, mấy ngày nay, bộ ngực cô càng ngày càng trướng do dư sữa, thậm chí còn đau nhức.
Đứa nhỏ này cũng chưa từng chịu đói, không hiểu sao, bú sữa mẹ lại hăng như thế, ngậm đầu nhũ mãi không chịu thả, mỗi lần đều phải ăn no mới bằng lòng buông ra.
Cô xoa xoa mái tóc tơ của bé, hướng về phía con trai giống như một đầu sói con, nói: "Thật là, con cái nhà ai vậy chứ!"
Dáng vẻ bá đạo này đúng là giống y hệt Lăng Hách. Như thế cũng tốt, như vậy sau này bé con sẽ không chịu thiệt thòi.
Bây giờ, cô còn chưa biết, đứa bé mà ở trong mắt cô coi là sẽ không bị thiệt thòi, về sau sẽ gây cho cô biết bao phiền toái.
Khi tiểu Trạch vừa tròn một tuần tuổi, cô cho rằng đây sẽ là một đứa bé lanh lợi, ai ngờ càng lớn càng thay đổi nhiều, song thói quen len lén cười một mình trong những lúc vắng người vẫn y nguyên.
Ai trêu chọc thế nào cũng không nể mặt, cố tình đợi đến khi còn một mình mới có thể cười vui vẻ.
Đây là không muốn chia sẻ nụ cười cùng người khác sao? Thật là bá đạo đến cực hạn.
Duẫn Nhi cài lại áo lót, đặt nhóc con đã ăn no vào giường trẻ con, duỗi ngón tay trêu chọc bé.
Thân hình tiểu Trạch nho nhỏ, mềm mại, sờ soạng một phen cực kỳ thoải mái. Cô không có việc gì làm, cứ chiếm tiện nghi của con trai hoài.
Chỉ là cô chưa bao giờ véo mặt con trai, mặc dù nhìn qua thì khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm của tiểu Trạch rất dễ sờ soạng.
Nhưng là, nghe nói khi đứa bé còn nhỏ mà hay bị người lớn véo mặt, lớn lên sẽ bị nói lắp, cho nên bình thường cô chỉ nắn nắn tay chân tiểu Trạch để đỡ nghiền thôi.
Bên này, Lăng Hách lái xe đưa Tiểu Mạch đến bệnh viện ở gần nhà họ Trương nhất, suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, không khí vô cùng quỷ dị.
Kiểu người thành tinh như anh, làm sao có thể không nhìn ra Tiểu Mạch đang suy nghĩ gì, huống chi cô nhóc này hành động cũng quá rõ ràng, nếu còn không biết thì anh là kẻ ngốc rồi.
Vốn là muốn Duẫn Nhi vui vẻ, không ngờ bản thân lại chọc phải một phiền toái lớn như thế.
Mặc dù trên mặt anh không có biểu hiện gì nhưng thực tế trong lòng đã hối tiếc cực kỳ.
Tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy, cố tình chọc phải một cặp anh em bụng dạ khó lường vậy chứ!
Thương tật của Tiểu Mạch nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, trên thực tế lại chẳng có gì đáng ngại, ở nhà dùng rượu thuốc xoa bóp hai ngày sẽ tiêu sưng, một tuần sau là có thể đi lại bình thường.
Anh thanh toán tiền, lấy thuốc, lái xe đưa Tiểu Mạch về thẳng nhà họ Chu.
Chờ Tiểu Mạch nhận ra thì đã muộn rồi, cổng lớn nhà mình ở ngay trước mắt, cảnh vệ đã chạy tới đón cô, cô không muốn xuống cũng không được!
Cô oán hận trừng anh, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh chờ đó cho tôi!"
Trong lòng hai người đều rất rõ ràng, coi như giả vờ giả vịt thì hiện tại cũng không giả vờ được nữa.
Lăng Hách không hề có chút mất hứng nào, ngược lại còn cười híp mắt, ngồi trong xe hướng về phía Tiểu Mạch đang bước đi khập khễnh, nói: "Hoan nghênh tiểu thư Chu lại đến nhà tôi thăm con trai tôi nữa nhé!"
Tiểu Mạch vốn đang nghiêng ngả bước đi liền lảo đảo một cái, thật lâu mới đứng vững thân thể.
Trong xe, hai tay Lăng Hách xiết chặt vô lăng, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt tàn nhẫn tối tăm.
Cô nhóc, muốn giúp anh trai mình giành vợ với anh hả? Không có cửa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro