SLSEB 24: Chỉ có một cơ hội
"Duẫn Nhi, cô có biết Lăng Hách ở đâu không?" Dương Dương hình như không có ấn tượng tốt với cô, há mồm ngậm mồm đều muốn tìm Lăng Hách.
Cô lắc đầu một cái, giọng nói có chút khô khốc: "Không biết."
Dương Dương vừa định mở miệng lần nữa, liền bị Tiểu Mạch bất ngờ nói xen vào cắt đứt, cô có chút nghi hoặc nhìn Duẫn Nhi, nói: "Cô....Biết tôi sao?"
Cô rõ ràng nghe thấy cô ấy gọi tên mình, mặc dù nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được.
"Tôi....." Duẫn Nhi nuốt nước bọt, gian nan quay đầu sang chỗ khác, nói: "Không, không biết."
"Nhưng....."
"Được rồi, tiểu Mạch" Dương Dương vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Coi như cô ấy có thể gọi ra tên của em cũng là do Lăng Hách nói cho thôi."
Ánh mắt của Tiểu Mạch thoáng ảm đạm hơn, Duẫn Nhi nhìn mà trong lòng đau như bị kim châm, cô cắn chặt răng, hàm răng xiết quá chặt, liều mạng đè sự kích động muốn mở miệng gọi cô ấy xuống.
Không thể mở miệng! Không thể giải thích! Hiện tại nhất định phải nhẫn nại!
"Tôi, tôi có thể ôm bé một lát hay không?" Tiểu Mạch đi tới trước mặt Duẫn Nhi, nhìn bé con đang nhắm mắt, vẻ mặt yên tĩnh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác trìu mến.
"Tiểu Mạch......" Dương Dương hình như muốn nói điều gì, nhưng nhìn nhìn Duẫn Nhi, lại ngậm miệng lại.
"Anh đi tìm bạn anh đi, em muốn ở đây thêm một lát nữa." Tiểu Mạch xoay người, nói với anh, trong đôi mắt luôn luôn dịu dàng như nước mang theo sự cầu xin.
Dương Dương không muốn đi, anh không muốn để một mình cô ở bên cạnh một người phụ nữ giống như Duẫn Nhi, nhưng khi thấy rõ ý tứ không muốn anh ở lại đây của Tiểu Mạch, anh thở dài dưới đáy lòng, đành phải xoay người đi tìm Lăng Hách.
Tiểu Mạch vừa quay lại đã thấy Duẫn Nhi vươn cánh tay, nâng cục cưng đến trước mặt cô, trong lòng cô thấy ấm áp, nhỏ giọng nói câu cám ơn rồi cẩn thận nhận lấy bé.
Tiểu Mạch không có kinh nghiệm bế trẻ con, nhóc con ghét bỏ giật giật thân thể, cảm thấy vòng ôm này chả có chút thoải mái nào, nhất thời liền nhíu đôi mày nhỏ xinh lại, miệng mếu máo sắp khóc.
Tiểu Mạch sợ quá vội vàng trả bé lại cho cô, Duẫn Nhi mím môi cười nhìn Tiểu Mạch luống cuống tay chân, cơ thể lay động nhẹ, xác định cục cưng đã an tĩnh lại, mới ngẩng đầu lên, nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Trạch sợ người lạ."
"Không sao, không sao." Tiểu Mạch liên tục lắc đầu: "Là do tôi không nên ôm đứa nhỏ. Bé gọi là Tiểu Trạch sao?"
"Vâng, Trương Trạch, Trạch trong Bạch Trạch."
"Rất êm tai, anh nói có đúng không anh?" Tiểu Mạch nghiêng đầu hỏi.
"Ừ."
Một giọng nam dịu dàng truyền vào vành tai, Duẫn Nhi không biết vì sao lại có chút khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi.
"Đây là anh trai tôi, Chu Lâm Nhất." Tiểu Mạch giới thiệu.
"Chào anh." Duẫn Nhi gật đầu một cái với anh, đối diện với đôi mắt bình thản mà an tĩnh đó khiến nhịp tim càng tăng nhanh, cô vô thức dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt lấy một góc chăn nhỏ của cục cưng.
Nhưng thật không ngờ hành động nhỏ ấy lại khiến cho đáy lòng của người đàn ông ở trước mắt dâng lên sóng to mãnh liệt trong nháy mắt.
Lâm Nhất vừa định nói điều gì đó liền thấy một người đàn ông có bộ dạng xinh đẹp khác thường đang đi cùng Dương Dương qua đây.
"Sao rồi, em có mệt lắm không, để anh ôm một lát đi!" Nói xong, Lăng Hách định dang tay đón Tiểu Trạch.
Duẫn Nhi lắc đầu né tránh, đúng là cô rất mệt mỏi, cánh tay cũng chua xót, nhưng nếu như tay cô thật sự trống không thì cô sẽ khẩn trương đến mức không biết nên đặt tay ở đâu mới tốt, cho nên liền từ chối ý tốt của anh.
"Qua bên kia ngồi một chút đi." anh rất bất đắc dĩ với sự kiên trì của cô, chỉ có thể dùng phương pháp uyển chuyển để cho cô nghỉ ngơi một lát.
Duẫn Nhi gật đầu, bước đến gần anh cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Ở phía sau, tầm mắt như kim châm vào lưng khiến trán cô đổ mồ hôi, cô biết đó là ai, cho nên trong lòng càng thêm khẩn trương.
"Tiểu Trạch có quấy người ta hay không?" Lăng Hách không hề chú ý tới sự khác thường của cô, nhìn con trai đang chớp đôi mắt to, hỏi cô.
"Không có, hôm nay bé rất ngoan." Nhắc tới con trai, trên mặt cô lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, trong nháy mắt khiến anh choáng váng.
Hai người kia muốn diễn tả tình cảm ở trước mặt bọn họ hay là thế nào đây?
Dương Dương căm phẫn trong lòng, nhưng lại không tiện mở miệng quấy nhiễu nhà người ta.
Nhưng ban đầu rõ ràng là Lăng Hách rất chán ghét Duẫn Nhi mà! Vây mà lúc này xem ra, đó không phải chán ghét, rõ ràng là thích tới điên đảo rồi!
Đàn ông ấy à! Dương Dương lắc đầu một cái, đều không qua được ải mỹ nhân!
Ban đầu, lúc bị bức hôn thì thật sự giống như là muốn hủy diệt cả thế giới, nhưng hãy nhìn hiện tại đi, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc kia tưởng như là có thể chọc mù hai mắt của anh đó!
Dương Dương cảm thấy mình phải làm chút gì đó, không thể để cho hai người kia tiếp tục như vậy nữa, anh ho khan hai tiếng, nói: "Khụ khụ, Lăng Hách, con trai của anh thật biết nghe lời."
"Ừ." Lăng Hách đáp một tiếng, nhíu mày nhìn bốn phía càng lúc càng đông người liền nói với Duẫn Nhi: "Lên lầu đi, nơi này quá ồn ã."
Những lời này rất hợp với suy nghĩ của cô, bây giờ cô đúng là đứng ngồi không yên, vì vậy lập tức đứng lên gật đầu với đám người Lâm Nhất rồi lên lầu.
"Nếu tiểu thư Chu không có bạn bè thì có thể đi lên lầu ngồi một lát." anh cười nói với Tiểu Mạch.
Duẫn Nhi đang muốn bước đi liền dừng lại, đối diện với đôi mắt trong suốt đen láy của anh, lập tức biết là có chuyện gì xảy ra.
Đây là anh đang cho cô một cơ hội để thẳng thắn, cô sinh lòng cảm kích, ôm con trai cùng Tiểu Mạch đi lên lầu.
Mặc dù trong lòng cô từng nghĩ là sau khi sinh con xong sẽ nói sự thật với Tiểu Mạch, nhưng lúc thật sự có cơ hội thì chả biết nên mở miệng nói như thế nào nữa.
Cô đặt Tiểu Trạch vào giường trẻ con, kêu Tiểu Mạch ngồi xuống, hai người cùng nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu đây? Nói thẳng cô chính là Lâm Duẫn Nhi ư?
Tiểu Mạch nhất định sẽ xem cô như đồ thần kinh! Vậy nên nói như thế nào?
Trong lòng cô vô cùng lo lắng bất an, rất có thể chỉ có một cơ hội duy nhất, lần sau không biết đến khi nào mới gặp lại, cô nhất định phải nghĩ ra một điểm vào.
Đôi mắt cô xoay tròn, chợt nhớ tới tình cảnh lúc bọn họ mới gặp mặt, ánh mắt cô sáng lên, ngồi gần Tiểu Mạch một chút, trong ánh mắt nghi ngờ của cô, chợt mở miệng nói: "Nước chảy qua cầu nhỏ nhà người."
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô nói mình tên là Lâm Duẫn Nhi, Tiểu Mạch không biết viết làm sao, còn hỏi cô một câu là: có phải "nước chảy qua cầu nhỏ nhà người" hay không.
Nếu cô ấy còn nhớ rõ tình cảnh ấy, như vậy cô cũng không cần giải thích gì nữa.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời thì sắc mặt của Tiểu Mạch cũng lập tức thay đổi.
"Cô......Cô, đây là có ý tứ gì?" Cô không dám nghĩ quá nhiều, cho nên tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp.
"Tiểu Mạch, thật xin lỗi." Ánh mắt Duẫn Nhi hơi ướt át, nói tiếp:
"Không hề liên lạc với cậu suốt một thời gian dài như thế, để cho cậu lo lắng rồi. Mình là Lâm Duẫn Nhi, không phải là Duẫn trong "nước chảy qua cầu nhỏ nhà người.""
Tiểu Mạch không dám tin trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì kích động mà phiếm hồng, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, trong miệng kích động lầm bầm: "Không thể nào......Không thể nào......Nhất định là trùng hợp....."
"Chu Tiểu Mạch biết yêu lần đầu vào lúc 16 tuổi, thầm mến người ta hai năm, cũng không dám mở miệng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng yêu thương người khác. Động vật Chu Tiểu Mạch thích nhất thật ra không phải là mèo mà là thằn lằn. Chuyện Chu Tiểu Mạch lo lắng là....."
Còn chưa nói xong, Tiểu Mạch đã hét lên một tiếng bổ nhào tới ôm lấy cô.
Cô không biết vì sao cô ấy cũng biết những chuyện này, nhưng ở trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Duẫn Nhi biết việc đó.
Cho nên, mặc dù có không thể tưởng tượng nổi, mặc dù thật ra trong lòng mình còn hoang mang, cô vẫn tin tưởng người ở trước mặt này chính là Lâm Duẫn Nhi! Là người bạn thân duy nhất suốt cuộc đời cô!
"Duẫn Nhi! Cậu là đồ....Cậu là đồ....." Cô khóc thét lên, vắt hết óc muốn nói điều gì, nhưng là, bình thường đầu lưỡi coi như linh hoạt giờ đã ấp úng như bị tấm gỗ dày đè lên, không nói được gì.
"Tiểu Mạch, cậu hãy nghe mình nói đã." Duẫn Nhi vỗ vỗ lưng cô cho cô thuận khí, dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc. Mình nói cho cậu biết, mình đều nói hết cho cậu biết."
Cô sợ nhất là Tiểu Mạch rơi nước mắt, ngày trước là như thế, hiện tại vẫn là như vậy.
Ở trong tiếng khóc và lên án của Tiểu Mạch, cô kể hết cho Tiểu Mạch nghe từ chuyện cô mở mắt đến khi thích ứng với thân thể này, rồi đến chuyện mang thai sinh con.
Tiểu Mạch càng nghe đôi mắt càng trợn lớn, quả thật không dám nghĩ rằng trên thế giới thậm chí có chuyện ly kỳ như vậy.
"Cho nên nói là, không phải là mình không đi tìm cậu, mà là...." Duẫn Nhi chỉ chỉ cục cưng ở trên giường trẻ con, nói tiếp: "Ôm Tiểu Trạch đi thật sự là rất bất tiện."
"Nói như vậy, cậu...Bây giờ cậu đã có chồng và con trai rồi hả?"
"Éc....Có thể nói là như vậy." Duẫn Nhi sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.
"Vậy khi nào thì cậu ly hôn?" Tiểu Mạch nói ra lời kinh người.
Duẫn Nhi nhất thời run nhẹ một cái, bịt miệng cô lại, lời này không thể để cho người nhà họ Trương nghe được, nếu không còn không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa, nhất là Lăng Hách.
"Ly hôn? Mình làm chi phải ly hôn?"
"Cậu không phải bà xã của anh ta, đương nhiên là phải ly hôn rồi!" Tiểu Mạch hình như vô cùng phản đối cuộc hôn nhân của Duẫn Nhi.
Duẫn Nhi thở dài, nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy chứ, nhà họ Trương là kiểu gia đình gì, vốn sẽ không cho phép loại chuyện ly hôn gì gì đó phát sinh đâu."
"Bọn họ uy hiếp cậu à? Duẫn Nhi, mình sẽ giúp cậu! Nhất định phải ly hôn!"
Sắc mặt Tiểu Mạch lập tức trầm xuống, lộ ra vẻ đặc biệt uy nghiêm của tiểu thư thế gia, nhìn Duẫn Nhi đang ngẩn người.
Duẫn Nhi lắc lắc đầu, nói: "Mặc kệ như thế nào thì mình vẫn không thể ly hôn, với cả còn có Tiểu Trạch nữa."
"Cậu không nuôi được thì mình nuôi giúp cậu!" Tiểu Mạch nắm thật chặt tay cô, mắt không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm cô: "Duẫn Nhi, ly hôn đi!"
"Tiểu Mạch, thật ra thì, thật ra thì mình cảm thấy như bây giờ là tốt rồi." Duẫn Nhi hơi thẹn thùng, với tính cách của cô có thể nói ra những lời này đã là cực hạn rồi.
Tiểu Mạch đương nhiên hiểu rõ cô, nghe xong lời này, cả người chợt lạnh lẽo, nói: "Cậu thích anh ta rồi?"
Duẫn Nhi hiếm khi đỏ mặt, cô quay đầu sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng nói: "Ừm.....Cũng gần như vậy." Tuy là nói như vậy, nhưng ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ ràng.
Sắc mặt Tiểu Mạch nhất thời trở nên hơi khó coi, cô cắn cắn môi, liếc nhìn Duẫn Nhi lại nhìn lướt qua Tiểu Trạch ở trên giường trẻ em, mới mở miệng nói:
"Duẫn Nhi, anh ta hoàn toàn không thích hợp với cậu...Cậu đừng vội phản bác, chắc hẳn anh ta đã biết chuyện của cậu rồi, tại sao lại không nói ra, chính là muốn trói buộc cậu đấy!
Tại sao có thể lập tức tin tưởng một chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế chứ? Cậu là người bạn thân nhất của mình, mình đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng cậu suy nghĩ chút đi, ngày trước Lăng Hách rất căm ghét nguyên chủ của thân thể này, tại sao có thể dễ dàng tiếp nhận vậy?"
"Không, không phải vậy, anh ấy đối xử với mình rất tốt, thế là được rồi."
Duẫn Nhi lắc đầu, vẫn kiên trì ý nghĩ của mình. Những lời nói và việc làm của Lăng Hách trong hơn nửa năm qua vẫn còn sờ sờ, cho dù là ai cũng không thể nói anh giả vờ được, kể cả người ấy là người bạn thân nhất của cô.
"Thôi, cậu chính là kẻ ngốc mà!"
Tiểu Mạch thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: "Mình sẽ làm cho cậu biết cái gì gọi là tốt thật sự, mình nhất định sẽ cho cậu biết......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro