SLSEB 14: Số phận
Anh cố ý đè thấp giọng, mang theo chút ẩn nhẫn ham muốn, ở trong bóng tối bị phóng đại vô hạn, giống như mạng nhện dày đặc, trong khoảnh khắc liền vậy chặt cô ở bên trong, làm thế nào cũng không giãy thoát được.
"Tôi...Tôi không có......" Duẫn Nhi lúng túng nghiêng đầu đi, không đối mặt với anh.
Mặc dù trong bóng tối không thấy rõ nét mặt của đối phương, thế nhưng ánh mắt nóng bỏng kia thì hoàn toàn không xem nhẹ được.
Giống như là ánh mặt trời, mang theo nhiệt độ có thể tổn thương người, phá đi tất cả bóng tối ở chỗ sâu nhất đáy lòng cô.
"Duẫn Nhi không ngoan rồi." anh cúi đầu tìm được chính xác vành tai mượt mà của cô, ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào, khiến cho cô run rẩy một hồi.
"Đừng.... Đừng như vậy." Cô vươn tay đẩy ra, theo bản năng hơi sợ hãi với chuyện sắp xảy ra.
Mặc dù khi đồng ý từ nay về sau sẽ cùng anh chung sống thật tốt, cô đã có nhận thức và chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa từng trải qua một lần, cho dù cô dũng cảm đến đâu cũng không tránh được sự ngượng ngùng theo bản năng của phái nữ.
Huống chi, đối với người ở trước mắt này, tuy cô có cảm tình nhưng vẫn chưa phải là yêu.
Người ta luôn khắc sâu những ấn tượng về mối tình đầu, cho dù nó chỉ là sự thầm mến khổ sở.
Cô mới vừa lấy dũng khí đụng chạm vào những hồi ức về anh, tại sao có thể vào buổi tối liền tiếp nhận một người đàn ông khác như vậy được?
Cô biết như vậy là không công bằng với anh, thân thể này vốn là của vợ anh, chuyện hưởng thụ là quyền lợi hợp pháp của anh, cô vốn không nên tước đoạt quyền lợi này của anh.
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi như cũ, đối với những chuyện không biết được, cô luôn tự ti co rúm lại.
"Đừng cái gì? Như vậy sao? Hay là như vậy?"
Anh hung hăng dùng sức mút vành tai của cô, cảm thấy hô hấp của cô hơi nặng nề, lại vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm mấy cái, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
"Trương ....Lăng Hách, anh cho tôi thêm vài ngày nữa, được không?"
Cô khịt khịt mũi, miễn cưỡng ổn định hô hấp của mình.
Cuối cùng vẫn phải bước tới một bước cuối cùng, cô không còn lý do kháng cự nữa, chỉ là, hãy cho cô thêm một chút thời gian, hôm nay thật sự là quá đột ngột mà.
Trong bóng tối, Lăng Hách cúi đầu cười nhẹ một tiếng, khiến cho cô đang chờ nghe đáp án khẩn trương gấp bội, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai, toàn thân cứng đờ, ở trong bóng tối nhìn anh chằm chằm.
"Được."
Duẫn Nhi khẽ thở ra, thân thể cứng ngắc thả lỏng trong nháy mắt, trong lòng có chút cảm kích anh.
"Chỉ có điều.... " anh cố ý dừng một chút, khiến tim cô treo ngược lên mới tiếp tục nói: "Em phải nói cho anh biết rốt cuộc buổi chiều em đã suy nghĩ điều gì."
Lông tơ của cô dựng hết len, thân thể cũng bất giác co lại, cực kỳ giống con mèo sắp gặp phải nguy hiểm.
Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy chứ? Chẳng lẽ anh phát hiện ra cái gì sao? Cô siết chặt nắm tay, kiềm chế sự sợ hãi đang không ngừng dâng lên, giọng nói khàn khàn: "Tôi, tôi không nghĩ gì cả."
Anh nắm lấy cổ tay cô, tách từng đầu ngón tay đang siết chặt, giọng nói trầm thấp lại lộ ra vẻ khẳng định 100%:
"Em đừng lừa gạt anh, nói cho anh nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Duẫn Nhi lắc đầu, mặc dù không bật đèn song cô biết anh có thể nhìn thấy: "Thật sự không có việc gì, tôi......"
Cô còn chưa nói hết, anh chợt mở miệng hỏi: "Em tên là gì?"
Duẫn Nhi sững sờ nhưng vẫn hiểu được ý tứ của anh, cô há miệng, tiếng nói khe khẽ mang theo sự mỏng manh dễ dàng có thể phá hủy: "Lâm Duẫn Nhi."
"Thật đúng là vừa khéo!" Giọng nói của anh có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Có bạn trai chưa? Hoặc là chồng chưa?"
Mặc dù vẫn là ngữ điệu như trước, nhưng cô vẫn phát hiện ra bàn tay nắm lấy cổ tay mình đang từ từ siết chặt.
Cô hơi tự giễu nhếch nhếch miệng, lắc đầu lần nữa: "Không có."
Lăng Hách bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, buồn bực kìm nén suốt một đêm cũng tiêu tán hết, ngay cả trong bóng tối cô cũng cảm thấy được tâm tình tốt đẹp của anh.
Cô có chút nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, người này, sao đột nhiên lại vui vẻ thế hả?
"Vậy thì tốt, ngủ đi!" Anh vỗ nhẹ gương mặt cô, lật người nằm lại bên cạnh cô, giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Tốt cái gì hả? Duẫn Nhi nghi ngờ chớp chớp mắt, không hiểu gì.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo đến, chậm rãi dựa sát vào anh ngủ thiếp đi.
Anh thương tiếc nhẹ nhàng vuốt cổ tay cô, trong lòng một khoảng ấm áp.
Cô gái này, tính khí không tốt còn cường thế, khó có được đơn thuần. Có lẽ anh chờ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày này.
Anh đã từng oán hận, đã từng hâm mộ, tại sao người khác đều có thể tìm được một nửa kia phù hợp với mình, mà mình lại bị buộc cưới một cô gái đáng ghét.
Nhưng thì ra, trời cao thật sự quá công bằng, mặc dù quá trình rất ly kỳ, thậm chí là huyền ảo, nhưng rốt cuộc anh đã gặp được người đáng giá để mình đối xử thật lòng.
Ngày trước, anh một thân một mình xông xáo trong bóng tối, cô đơn tịch mịch đấu đá lung tung, song, hôm nay, cho dù toàn bộ thế giới có chìm trong bóng đêm thì anh cũng sẽ không tịch mịch nữa, bởi vì vừa quay đầu đã có cô ở bên cạnh rồi.
Cảm ơn em đã đến, cảm ơn em đã cho anh cơ hội, cảm ơn em đã không bị quá khứ ràng buộc!
Lăng Hách nhấc nửa người trên lên, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng trên trán cô, lại vén những sợi tóc rối ở trước trán ra sau vành tai cô, mới nằm xuống lần nữa.
Ngủ đi, Duẫn Nhi, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.
Kể từ tối hôm đó, Lăng Hách không còn nêu ra loại yêu cầu đó khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có chút nôn nóng.
Không biết suốt ngày lo lắng đề phòng như vậy là cái quỷ gì, mỗi buổi tối nằm ở trong chăn đều nơm nớp lo sợ, vốn tưởng rằng cắn răng một cái sẽ qua đi, nhưng anh lại giống như đã quên béng mất, chỉ an phận ngủ thôi.
Có đôi khi Duẫn Nhi hận đến nỗi không thể véo tai anh, rống to: Anh có làm hay không hả?
Cái danh bà cô liều mạng làm việc này, từ trước đến giờ chưa từng e ngại bất kỳ kẻ nào đâu.
Bất kể là kiểu phụ nữ nào, lần đầu tiên nếm thử trái cấm đều muốn 'chết muộn không bằng chết sớm'.
Hôm sinh nhật của mẹ Trương, hai người đã trở về Trương gia từ sáng sớm, đây chính là sinh nhật 55 tuổi của mẹ Trương.
Dân gian có một cách nói, thượng thọ 60, 80 tuổi nhất định phải lo nhiều làm nhiều, còn những lần sinh nhật khác thì không thể long trọng bằng hai lần này, nếu không sẽ bị "Vận số đè", ảnh hưởng đến vận số của tuổi già.
Vì thế, lần này không có tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ Trương, càng không có mời ai khác, chỉ cùng con trai và con dâu ăn một bữa cơm là xong.
Con người khi về già đều không lo những chuyện giữ gìn thể diện nữa, thay vào đó là trông mong gia đình đoàn viên, con cháu vây quanh đầu gối.
Quyết định này của mẹ Trương đều vì chăm lo cho thân thể của Duẫn Nhi.
Lúc hai người trở về thì mẹ Trương còn chưa thức dậy, dặn dò người giúp việc đừng kinh động đến mẹ xong, hai người liền chui vào phòng bếp, một người luộc trứng gà một người nấu mì, phối hợp hết sức ăn ý.
Bà bảo mẫu đứng ở phía sau nhìn bóng dáng hòa thuận đỡ đần nhau của hai người, trong mắt thoáng qua tia sáng vui mừng.
Cuối cùng cậu chủ và cô chủ đã không còn đối chọi gay gắt rồi, xem ra bây giờ bà chủ có thể yên tâm hơn.
Sau khi mẹ Trương thức dậy, đánh răng rửa mặt xong liền xuống lầu, đã thấy hai người ngồi ở bàn ăn, bà kích động suýt chút nữa là kêu to.
Lại thấy trên bàn đặt một chén mỳ trường thọ cùng mấy quả trứng gà luộc, nước mắt bà liền chảy ra, liên tục lầm bẩm trong lòng: không hề phí công nuôi đứa bé.
Duẫn Nhi nói chúc mẹ Trương sinh nhật vui vẻ và tặng món quà đã chuẩn bị từ sớm xong, liền bưng chén mỳ trường thọ tới trước mặt mẹ Trương, cười híp mắt bảo mẹ ăn đi cho nóng.
Đây là lần đầu tiên con gái nuôi kiêm con dâu làm đồ ăn cho bà, mẹ Trương vừa kinh ngạc lại mơ hồ có chút vui mừng, cuối cùng đứa nhỏ số khổ lúc trước cũng đã trưởng thành rồi!
Mẹ Trương ăn hết một chén mỳ trường thọ ngay cả nước cũng không chừa lại.
Cũng không phải vì Duẫn Nhi nấu quá ngon mà vì bà thật sự không nỡ chà đạp phần tâm ý kia.
Đây chính là cảm giác có mẹ, đã bao năm cô chưa từng cảm nhận được rồi.
Đôi mắt Duẫn Nhi hơi ươn ướt, cô không còn là đứa bé mồ côi cha mẹ nữa, rốt cuộc cũng có người quý trọng cô rồi!
Cô hơi hạ mắt giấu đi lệ nhòa trong mắt, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, chọn quả trứng gà lớn nhất, bóc vỏ, đưa cho mẹ: "Mẹ, ăn quả trứng gà đi."
"Ừ! Được! Được!" Mẹ Trương vui mừng cười đến không ngậm được miệng, gật đầu liên tục, thậm chí còn có cảm giác 'thụ sủng nhược kinh'.
Duẫn Nhi xót xa trong lòng, chỉ là một hành động bình thường thôi lại khiến cho người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ở trước mặt này vui mừng đến như vậy, rốt cuộc trước kia Duẫn Nhi đã lơ là người nuôi lớn mình đến mức độ nào chứ?
Nhưng giờ sẽ không như thế nữa, cô sẽ không để cho bà lão này tiếp tục cô đơn nữa!
Buổi tối hôm đó, cô và Lăng Hách không về nhà mà qua đêm ở chỗ của mẹ Trương.
Mẹ Trương đặc biệt vui mừng, từ lúc sớm đã dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng cho bọn họ.
Thật ra thì cũng chả cần dọn dẹp, căn phòng lúc trước của Lăng Hách đều được quét dọn hàng ngày, song mẹ Trương chỉ sợ hai người ngủ không thoải mái, nên bảo người giúp việc quét dọn lần nữa.
Hai người chỉ ở lại được một ngày bởi vì thứ hai Lăng Hách còn phải đi làm.
Trương trạch lại ở khu sườn núi, quá xa quá bất tiện. Duẫn Nhi muốn bảo mẹ cùng bọn họ về nhà ở mấy ngày, đáng tiếc là mẹ không đồng ý.
Đôi trẻ này vất vả lắm mới hoàn thuận vui vẻ sống qua ngày, bà vẫn là không nên quầy rầy hai đứa con này thì hơn.
Không thể không nói tư tưởng của mẹ Trương thật sự là vô cùng nề nếp.
Duẫn Nhi đành phải lưu luyến rời đi, chỉ là, lúc đi còn âm thầm thề ở trong lòng lần sau nhất định phải gạt mẹ về nhà mới được!
Tuy Lăng Hách có hơi kinh ngạc với sự biến hóa đột ngột của cô, nhưng vẫn không lên tiếng, cho đến khi hai người về tới nhà, mới nói ra những lời đã nhịn xuống suốt hai ngày qua:
"Duẫn Nhi, sao em đột nhiên trở nên...... Ừm, chợt nhiệt tình với mẹ thế?"
Cô khẽ mỉm cười, trong đôi mắt to thoáng qua một chút giảo hoạt, nói: "Đó cũng là mẹ tôi mà!"
Lăng Hách nhíu mày, có chút không rõ, thấy cô cũng không có ý giải thích, liền vươn tay xoa xoa đầu cô, trong đôi mắt là sự dịu dàng khiến người ta chết chìm: "Thật là, còn học được cách tính kế rồi!"
Duẫn Nhi chợt thu lại nụ cười, nắm lấy bàn tay anh đang định rút về, nhìn vào mắt anh gằn từng chữ, nghiêm túc nói: "Lăng Hách, cám ơn anh."
Lăng Hách sững sờ rồi chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt tinh tế như yêu tinh hoàn toàn giãn ra, lại được ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng càng phát ra tia sáng chói lóa.
Trong nháy mắt đã vây cô vào thế giới do anh tạo nên. Vậy mà, ánh sáng mãnh liệt ấy không khiến cô thấy lo lắng chút nào, ngược lại còn làm trái tim cứng rắn của cô từ từ trở nên mềm mại.
Anh nắm ngược lại tay cô, rất chặt, bao bọc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Đồ ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro