LMTYNLHTL 16: Tỏ tình
Duẫn Nhi cảm thấy không tiêu hóa nổi lời của Hạ Vũ, cô cảm thấy việc này rất khó tin.
Lăng Hách vậy mà lại yêu cô. Từ xưa đến nay cô không bao giờ thấy bên cạnh anh xuất hiện phụ nữ, cô cứ tưởng anh là gay. Hơn nữa mỗi lần cô trêu anh, anh đều không phản bác khiến cô cứ tưởng......
Duẫn Nhi càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm. Cô từng rất buồn bực khi nghĩ anh là gay và cô thích gay nên khi đó cô đã rất đau khổ.
Đúng lúc đó Uy Long xuất hiện, anh ta như ánh nắng mặt trời vậy, ấm áp, soi sáng thế giới nội tâm đang u ám của cô.
Cô vì muốn quên đi tình cảm với Lăng Hách nên mới yêu anh ta, không ngờ tất cả chỉ là cô tự nghĩ ra, lại làm anh chịu uất ức nhiều năm như vậy.
Duẫn Nhi bỗng cảm thấy muốn khóc. Cô ủ rũ đứng dậy ra về. Hôm nay, cô còn có hẹn với Lăng Hách cùng ăn tối nữa, không biết lúc đó phải đối mặt với anh như thế nào đây. Ôi! Thật là......sao lại nói cho cô biết chứ.
Cô đang cúi đầu lầm lũi bước đi thì chân đụng phải cái gì đấy làm cô ngã úp xuống, cả người nằm đè nên vật ấy.
Chật vật đứng dậy, cô nheo mắt nhìn kỹ vật làm cô té ngã, thì cảm thấy phát hoảng, kinh ngạc, sợ hãi.
Cô nhận ra thứ mình vừa va phải là Hạ Vũ, cả người cô ấy lạnh lẽo, cứng ngắc, khóe miệng còn vương máu.
Duẫn Nhi vội vàng kiểm tra hơi thở của Hạ Vũ, thấy cô ấy vẫn còn thở nhưng rất yếu ớt, lúc này cô mới đỡ sợ, nhưng cô không dám thả lỏng, vội vã đưa cô ấy vào khoa cấp cứu.
Duẫn Nhi ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu mà cô cảm thấy rất hoang mang tự trách, sao vừa nãy, thấy cô ấy đã có những biểu hiện khác thường rõ ràng như vậy mà cô còn không phát hiện ra, lại còn rối rắm ngồi nghĩ vẩn vơ nữa chứ.
Mà sao Lăng Hách vẫn chưa đến nhỉ. Cô không phải đã gọi cho anh rồi mà.
Lăng Hách lúc đang đẩy nhanh tiến độ, cố gắng kết thúc sớm cuộc họp để kịp thời gian ăn tối của cô.
Cuộc họp hôm nay đáng lẽ kết thúc lúc bốn giờ nhưng không ngờ sản phẩm mới lại xảy ra vấn đề, khiến cuộc họp phải kéo dài không biết lúc nào thì kết thúc.
Điều này khiến anh rất bực mình, anh sợ cô phải đợi lâu, sợ cô đói.
Cuộc họp đang diễn ra rất căng thẳng trước sức ép của sếp lớn thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mọi người đều đổ mồ hôi, lo ngại không biết ai lại để chuông điện thoại khi đang họp vậy, bộ người này từ sao hỏa rơi xuống hay sao mà không biết sếp lớn ghét nhất là trong giờ họp có tiếng chuông điện thoại.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, tập trung tinh thần, chăm chú quan sát sắc mặt của sếp lớn, chỉ sợ sếp nổi giận.
Lăng Hách dưới mấy chục con mắt của mọi người, thản nhiên nghe điện thoại.
Anh vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng khóc của cô, khiến anh rất lo lắng, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh không kìm được lo lắng, lông mày chau lại, vội vã hỏi: "Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
".............."
"Hạ Vũ? Hạ Vũ làm sao? Em đừng khóc! Bình tĩnh lại, nói từ từ cho anh biết."
"............"
"Được, bây giờ em cứ bình tĩnh, anh sẽ đến ngay!"
Lăng Hách vừa nói, vừa lao ngay ra cửa. Anh cảm thấy rất lo cho cô, cô bình thường thì cứng rắn nhưng nhiều lúc cũng rất yếu đuối. Anh hận lúc này mình không có ở bên cạnh an ủi cô.
Lăng Hách cứ thế biến mất trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Tổng giám đốc của bọn họ vậy mà cũng có lúc lộ ra thần sắc lo lắng nha.
Còn cô gái nói chuyện với anh là ai? Hạ Vũ mà cô ấy nhắc đến là ai? Mọi người trong lòng đều không kìm được thắc mắc, đổ dồn ánh mắt vào cô thư ký vẫn đang trong trạng thái thất thần từ nãy đến giờ.
Thấy ánh mắt của mọi người, Thư Kỳ chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không biết. Có trời mới biết, cô muốn biết cô ta là ai như thế nào, cô sắp bị ghen tỵ làm cho uất ức đến ngạt thở rồi.
Khi anh đến bệnh viện thì Hạ Vũ đã được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu.
Từ xa anh đã nhìn thấy bộ dạng bơ phờ của Duẫn Nhi. Cô đang ngồi dựa đầu vào thành giường ngủ thiếp đi.
Anh yêu thương vuốt tóc cô, lẩm bẩm: "Đồ ngốc! Sao em lại vì chuyện của người khác mà biến mình thành như thế này chứ!" Em không biết anh sẽ đau lòng sao.
Lăng Hách vòng tay qua người cô, bế cô đặt lên giường trống bên cạnh, lựa chọn tư thế ngủ thoải mái cho cô, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Anh cứ yên lặng ngắm cô ngủ như vậy cho đến khi nghe tiếng ho nhẹ mới hồi phục lại tinh thần.
Anh quay lại nhìn cô gái yếu ớt, cả khuôn mặt không huyết sắc đang nằm trên giường bệnh kia, tiến lại lấy cho cô một cốc nước.
Hạ Vũ thấy anh quay lại nhìn mình thì yếu ớt mỉm cười nhìn anh nói: "Anh hai! Anh đến rồi sao?"
Thực ra khi anh đến không lâu cô đã tỉnh lại. Thấy anh đang mải nhìn Duẫn Nhi cô không muốn làm phiền anh, nhưng chợt cảm thấy cổ họng khát khô đến bỏng cháy, không kìm được phải ho khan, bất đắc dĩ phải quấy rầy anh.
Lăng Hách khẽ "Ừ" một tiếng, tiến lại đưa ly nước cho cô. Hạ Vũ mỉm cười đón lấy.
Cô uống một hơi cạn sạch, sau đó mới trả cốc không cho anh. Nhìn anh nhàn nhã ngồi xuống ghế bên cạnh, cô mỉm cười nói: "Xin lỗi, lại khiến anh phải lo lắng. Thành thật xin lỗi"
"Không có gì! Người lo lắng cho em nhất cũng đâu phải là anh" Vừa nói, anh vừa nhìn cô gái đang ngủ ngon ở phía giường đối diện, thỉnh thoảng không biết mơ thấy cái gì, lại lẩm bẩm một mình, xoay người tìm tư thế thoải mái, ngủ tiếp.
Hạ Vũ nhìn Duẫn Nhi đang ngủ ở giường đối diện mỉm cười, mang theo tia cảm kích nói:
"Đúng vậy, chắc là cô ấy bị bộ dạng của em dọa sợ rồi" Lần này phải cảm ơn cô ấy.
Nếu không có cô ấy chắc giờ cô không còn sống nữa. Nhìn Lăng Hách đang thất thần ngắm Duẫn Nhi, cô chợt nhớ ra một việc, quay lại nhìn anh, thốt lên:
"À quên, em vừa nãy đã nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy. Nhưng hình như cô ấy không biết thì phải. Anh hai! Anh như vậy là không được rồi. Năng suất của anh thật kém. Yêu cô ấy sao lại không nói ra chứ. Anh mà đợi cô ấy tự nhận ra, em dám chắc......"
Cô vuốt vuốt cằm tái nhợt của mình, giả bộ suy nghĩ, ánh mắt thâm thúy giễu cợt nhìn anh, nói:
"Chắc với trí thông minh của cô ấy theo như em quan sát được, thì lúc đó anh cũng trở thành ông cụ rồi"
Cứ nghĩ cái cảnh đó thôi cô lại không kìm được mà phá lên cười. Hãy tưởng tượng xem, khi anh già rồi, Duẫn Nhi đi cùng cháu nội nhìn thấy một ông cụ đầu tóc bạc phơ, da nhăn nheo, tay trống gậy, giật mình thốt lên:
"Ông là Trương Lăng Hách à? Nghe nói hồi xưa ông yêu tôi lắm hả? Xin lỗi hồi trước không biết. Nào các cháu lại đâu chào ông Trương đi. Hồi bà còn trẻ ông ấy thích bà lắm đấy!" ha.... ha..... ha.......... Hạ Vũ cười đến đau cả tim.
Lăng Hách nhìn Hạ Vũ đang cười đến phát cuồng trên giường bệnh, nhìn cô ngoài vẻ ngoài xanh xao, yếu ớt thì chỗ nào thấy bệnh chứ hả.
Anh yêu thương gõ nhẹ vào đầu cô. Hạ Vũ luôn như vậy, luôn luôn lạc quan tươi cười cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Số lần anh bắt gặp cô khóc có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Anh nhớ lần đầu tiên là khi cha cô mất.
Lần nổi loạn nhất là khi anh từ chối tình cảm của cô. Anh nhớ lần đó cô đã bỏ nhà đi.
Mọi người trong gia đình đã đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có tin tức.
Đến khi cô chủ động đến tìm anh, cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy nước mắt của cô.
Hạ Vũ khi đó bộ dáng rất chật vật, cả người ướt đẫm, cô dầm mưa đến tìm anh.
Tuy khi đó trời mưa rất lớn nhưng anh vẫn nhận thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô. Cô bám lấy áo anh, chật vật cầu xin anh.
"Hạ Vũ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em đã ở đâu?"
"Lăng Hách! Anh hai! Anh hãy lấy em đi. Hãy kết hôn với em đi!"
"Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em biết! Anh hai, em cầu xin anh! Anh hãy lấy em đi! Em xin anh mà!"
Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh rất đau lòng. Cô là đứa em gái anh hết lòng yêu thương.
Tuy không biết cô đã trải qua những truyện gì, nhưng anh không nỡ thấy bộ dạng đó của cô.
Hơn nữa, khi đó Duẫn Nhi cũng đang hạnh phúc bên cạnh Uy Long, anh khi đó đã rất đau khổ, nên anh đã đồng ý với đề nghị của cô.
Anh khi đó đã nghĩ, cô và anh cứ như vậy mà sống đến già hay đến khi cô muốn chia tay thì cũng tốt.
Thay vì lấy một người không quen biết, chi bằng lấy cô, ít ra anh cũng biết rõ về cô.
Nhưng anh lại không ngờ Duẫn Nhi lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh, lần này bên người cô lại không có ai là Tống Uy Long cả, chỉ là của một mình anh thôi, lần này anh sẽ không nhường cô cho ai hết.
Nhìn Hạ Vũ mỉm cười, chân thành nói: "Cám ơn em"
Hạ Vũ đang cười, nghe thấy lời anh nói. Cả khuôn mặt trở lên cứng ngắc.
Cô không nghe nhầm nhỉ. Anh vừa mới nói cám ơn với cô phải không?
Hạ Vũ không thể tin nổi, anh mà cũng biết nói cám ơn sao? Khoát khoát tay, cô nhìn anh cười: "Cám ơn gì chứ. Nếu nói cám ơn thì em phải cám ơn anh không biết bao nhiêu lần đấy"
Đúng vậy, cô đã gây cho anh rất nhiều phiền phức. Muốn nói cám ơn bao nhiêu lần cũng không hết. Anh hai! Cám ơn anh!
Hạ Vũ nằm viện khoảng một tuần thì ra viện. Trong khoảng thời gian này, Duẫn Nhi luôn đến thăm cô, cô và Hạ Vũ dần dần trở nên thân thiết, nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Hai người đều coi là bí mật mà cả hai không muốn động đến. Hai người lúc nào cũng vui vẻ.
Nhưng có một người lại cảm thấy buồn bực không vui. Đó là Lăng Hách.
Từ hôm đó, khi Duẫn Nhi tỉnh lại, anh nghĩ cô sẽ hỏi anh, nhưng cô lại không nói gì cả làm những lời kịch bản anh chuẩn bị đều không dùng được.
Điều đó không tính là gì so với việc cô trốn tránh anh. Mỗi lần anh đến cô đều mượn cớ đi ra ngoài. Chắc là giống như lời của Hạ Vũ nói, anh mà không hành động gì, cứ đợi cô, chắc anh đợi đến già mất.
Hôm nay anh nhất định phải nói cho rõ ràng với cô, không thể để cô mơ hồ mãi được. Nhân lúc cô vừa đi từ nhà vệ sinh của bệnh viện ra, anh liền kéo cô đến ban công.
Duẫn Nhi tay bị anh nắm đến đau, cô kháng nghị: "Lăng Hách! Đau! Mau bỏ tay em ra!"
Anh nghe thấy cô kêu đau, biết mình hơi quá, thả lỏng tay cô ra, nhìn cổ tay thâm tím của cô áy náy: "Xin lỗi"
Duẫn Nhi xoa xoa cổ tay bị anh nắm đến thâm tím, nhìn anh oán trách. "Anh sao vậy? Tự dưng sao lại nổi khùng nên như thế"
"Sao em lại trốn tránh anh?" anh nhìn cổ tay thâm tím của cô mà đau lòng, chắc là đau lắm, anh thừa nhận vừa nãy anh hơi dùng sức, nhưng dù sao anh cũng không thể vì thế mà không hỏi cô cho rõ ràng được.
"Em trốn anh bao giờ?" cô lập tức phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt của anh, cô lập tức thấy chột dạ, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô thừa nhận mình trốn tránh anh, nhưng sở dĩ cô làm vậy là vì có lý do, ai bảo tự dưng lại đùng đùng có người nói anh thích cô, còn hại cô hiểu lầm anh bao nhiêu năm vậy, bảo cô làm sao mà đối mặt với anh chứ.
"Không trốn? Thế sao mỗi lần gặp mặt em đều vội vội vàng vàng kiếm cớ rời đi?"
Không tránh, có thằng ngốc mới tin cô. Mỗi lần anh đến cô đều kiếm cớ chuồn mất, mỗi lần lý do đều rất chính đáng khiến anh không thể phản bác được.
"Đó không phải là vì Hạ Vũ nói anh thích em sao" cô nói xong liền hối hận, cô muốn vả vào miệng mình một cái.
Tại sao lại buột miệng nói như vậy chứ! Liệu anh có nghĩ cô là người không biết xấu hổ tự đa tình tưởng bở.
"Vậy em nghĩ sao?" Lăng Hách nhìn bộ dạng quẫn bách của cô có chút buồn cười, nhìn cô hỏi
"Em làm sao mà biết được. Tình cảm của anh, anh phải biết chứ" cô phản bác. Đùa sao, cô cũng không phải là con giun trong bụng anh, cô làm sao mà biết.
Lăng Hách thấy tình trạng này dù có nói từ giờ đến sáng mai cũng không thể nói rõ ràng được với trí thông minh của cô.
Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Anh tiến lên nắm lấy hai vai cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô thâm tình nói:
"Lâm Duẫn Nhi, anh thích em, rất thích em, từ nhỏ đến lớn anh đã thích em. Cảm giác đó theo tháng năm ăn sâu vào trong xương tủy, trở thành bệnh nan y không có cách nào cứu chữa, chỉ có thể dùng thuốc để cầm cự. Vậy nên......."
Anh có cảm giác căng thẳng, anh hít sâu một hơi, nói tiếp: "Duẫn Nhi! Em có đồng ý làm thuốc của anh không? Em làm bạn gái của anh nha."
Duẫn Nhi có cảm giác sét nổ giữa trời quang, tuy Hạ Vũ đã nói cho cô biết anh thích cô, nhưng chính tai cô nghe được anh thừa nhận anh thích mình, cảm giác lại không giống.
Lăng Hách vốn còn tưởng cô sẽ nổi đóa lên với anh, nhưng không ngờ cô lại thần mặt ra, một lúc sau cô cười vỗ vai anh nói: "Anh đang đùa à? Không vui chút nào hết!"
Anh nghe cô nói sắc mặt trầm xuống, anh có cảm giác muốn giết người, lần đầu tiên anh tỏ tình lại bị người ta cho là trò đùa. Anh.......Anh........haiz.....
Duẫn Nhi vẫn cười, thấy anh không phản bác, trong lòng thất vọng, chẳng lẽ là thật... Cô nhìn anh khoát khoát tay định nói gì, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt vào bụng.
Trương Lăng Hách, anh ta đang hôn cô. Môi anh đặt trên môi cô, cảm giác mềm ấm, có chút tê tê.
"Anh......Ưm...."
Cô muốn nói anh sao anh có thể làm như vậy, nhưng lời còn chưa thốt ra hết một nửa thì lưỡi anh đã thừa cơ vọt vào trong càn quyét, khiến cô có cảm giác ngạt thở. Nụ hôn của anh càng về sau càng cuồng dã.
Khi cô có cảm giác mình sắp chết, anh mới luyến tiếc buông ra. Cô xụi lơ, cả người mềm nhũn dựa vào người anh.
Lăng Hách luyến tiếc buông cô ra. Cô thật ngọt khiến anh suýt mất khống chế.
Nhìn cô gái trong lòng, anh dịu dàng mang theo chút cưng chiều không che dấu, anh nói: "Bây giờ em cảm thấy là thật hay giả?"
"Ách......" Là thật, nhưng như vậy thì sao chứ, anh còn có Hạ Vũ mà, cô ấy yêu anh như vậy, đáng thương như vậy. Bây giờ lại bệnh nặng như vậy, nếu ngay cả anh, cô cũng lấy đi thì cô ấy còn lại gì chứ.
"Thế nào?"
"Nhưng còn Hạ Vũ"
"Hạ Vũ?" Hạ Vũ thì có liên quan gì ở đây, anh và cô ấy không có quan hệ gì cả, anh không phải đã nói cho cô rồi đấy sao.
Cô còn gì không hiểu. Lăng Hách nhìn thẳng cô, thâm tình nói: "Anh không phải đã nói rồi sao? Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả. Anh không thích cô ấy! Người anh thích là em!"
"Nhưng mà......." cô còn muốn kì kèo, nhưng anh lại không muốn để cho cô nói.
Anh khó khăn lắm mới quyết tâm tỏ tình với cô không thể để cô kiếm cớ bỏ chạy được.
Anh ôm chặt bả vai cô nói: "Không có nhưng nhị gì hết. Em khi nào lại không có chủ kiến như vậy. Anh chỉ muốn hỏi em một câu. Em có muốn làm bạn gái anh không? Có hay không?"
"Nhưng....."
"Có hay không?"
"Có" Thôi cứ để cô trầm ngâm trong tội lỗi này đi. Hạ Vũ tôi xin lỗi, nhưng tôi so với việc lựa chọn tình cảm giữa cô và anh ấy, tôi lựa chọn anh ấy. Xin lỗi......
Lăng Hách tâm tình không thể tốt hơn, cô đã đồng ý rồi, anh có cảm giác muốn đứng nơi thật cao, hét cho cả thế giới biết, anh thích cô.
Anh kích động ôm chặt cô vào lòng, khóa chặt đôi môi cô. Nụ hôn của anh lúc này dịu dàng như nước mà lại có cảm giác mãnh liệt như thác chảy. Anh như muốn hòa tan cô vào trong nhu tình của anh để cô mãi mãi ở bên anh.
Hạ Vũ đứng bên cửa sổ phòng bệnh mỉm cười, nhìn xuống hai người đang ôm nhau cười kia.
Anh hai! Cuối cùng anh cũng có được hạnh phúc cho chính mình rồi.
Em chúc phúc cho anh....Một giọt nước mắt trên mặt cô lăn xuống, biến mất trong không trung.
Cảm giác đau nhói lại ập đến, vị tanh ngọt tràn ngập cổ họng, tràn ra khóe miệng.
Hạ Vũ vội vàng lấy tay bịt lại, chạy vội vào nhà vệ sinh, máu trào qua kẽ tay cô, nhuộm đỏ một cả cổ tay áo.
Cảm giác tim như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, khiến cô không thở nổi. Cảnh vật trước mắt trao đảo, tối dần, Hạ Vũ ngã xuống, lâm vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro