LMTYNLHTL 15: Hạnh phúc của ai
Duẫn Nhi ở lại bệnh viện nói chuyện với Tần Tư Kỳ đến chiều muộn mới ra về.
Nhìn ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, chiếu lên cửa kính của bệnh viện, sáng lấp lánh, xa xa có những người bệnh đủ mọi độ tuổi đang đi dạo, cười nói bên những người thân của mình.
Nhưng cũng có những người ngồi cô đơn một mình. Cô nheo mắt nhìn cô gái cô đơn đang ngồi một mình trên ghế đá dưới dốc cây hoa đào.
Một trận cuồng phong chợt thổi qua khiến cho người ta cảm thấy lạnh run, nhưng cô ấy ngồi đấy vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa.
Từng cánh hoa đào bị gió thổi lên không trung sau đó lượn vài vòng rơi xuống trên vai và tóc cô gái. Khung cảnh giống như bức tranh mỹ lệ, làm say đắm lòng người nhưng lại làm cho người ta cảm thấy buồn, thấy thương tiếc.
Cô không phải là người yêu nghệ thuật hay là người có tâm hồn lãng mạn mà điều khiến cô phải nhìn cô gái đó lâu hơn một chút là vì cô quen cô gái ngồi trước cây hoa đào đó.
Duẫn Nhi tiến lại gần chỗ cô ấy, còn khoảng mấy bước thì dừng lại.
Hạ Vũ thấy có người tới gần, bóng đen bao phủ lên người cô, khẽ ngước mắt lên nhìn, thấy người đến là Duẫn Nhi thì hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười yếu ớt, nhìn cô lên tiếng: "Là cô à?"
Duẫn Nhi nhìn cô ấy gật đầu, thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, hơi xanh xao giống như người bị bệnh vậy, khẽ nhíu mày, quan tâm hỏi: "Cô không được khỏe à?"
Hạ Vũ nhìn cô lắc đầu, cười nói: "Cô ngồi đi!" Vừa nói vừa ngồi dịch sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi.
Duẫn Nhi không khách khí ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Hai người cứ trầm mặc, im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Hạ Vũ nhìn cô sau đó rời ánh mắt nhìn ra phía xa xa, nhàn nhạt lên tiếng: "Tạ Uyển, cô biết không? Trước đây, tôi từng biết một người tên là Lâm Duẫn Nhi. Cô ta là người duy nhất khiến tôi hâm mộ thậm chí đến nỗi đố kỵ. Mặc dù cô ta không làm gì cả nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện, lặng lẽ yêu cô ta."
Hâm mộ đến ghen tỵ. Tại sao Duẫn Nhi không làm gì cả mà Lăng Hách vẫn cam tâm yêu cô ta, không tính toán. Còn tôi làm rất nhiều nhưng người tôi yêu vẫn không yêu tôi.
Duẫn Nhi nghe cô ấy nói vô cùng ngạc nhiên. Cô ấy hâm mộ cô sao? Nhưng mà cô và cô ấy mới gặp nhau mà.
Hơn nữa cô và cô ấy đâu có quen thân đâu, sao cô ấy lại nói cho cô biết. Cô không hiểu quay ra nhìn cô ấy.
Hạ Vũ nhận thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, biết đó là Duẫn Nhi nên không quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
"Đúng vậy, rất hâm mộ, mỗi lần Lăng Hách đều nhắc tên cô ta với tôi, ánh mắt và giọng nói của anh rất ôn nhu, dịu dàng, làm tôi hâm mộ không thôi."
Cũng giống như người đó vậy, mỗi lần nhắc đến nữ nhân trong lòng anh đều rất ôn nhu, cả người toát ra hơi thở hạnh phúc, nó khiến cho trái tim cô đau nhói, rất đau, cảm giác như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, nó còn đáng sợ hơn những con đau tim mà cô phải trải qua, càng ngày triệu chứng đó càng trầm trọng hơn, càng tăng lên theo hạnh phúc của người đó.
Nước mắt của cô không biết đã rơi từ lúc nào, chỉ từng giọt, từng giọt rơi xuống cánh tay áo cô.
Duẫn Nhi lẳng lặng nhìn Hạ Vũ, cô ấy đang rơi nước mắt. Cô kinh ngạc nhận ra sự đau khổ, bi thương tuyệt vọng trong đôi mắt cô ấy.
Cảm giác bi thương đó còn nhiều hơn những gì mà cô đã trải qua. Hai mắt cô cũng bị bao phủ bởi hơi sương.
Chắc hẳn cô ấy phải yêu Lăng Hách nhiều lắm mới có thể như vậy. Cô có cảm giác có lỗi với cô ấy mặc dù cô không biết vì sao cô ấy lại hâm mộ mình.
Chẳng lẽ ..... không thể nào. Điều ấy là không có khả năng, mày vẫn nên quên đi thì hơn.
Hạ Vũ nhìn bộ mặt rối rắm của cô mà buồn cười, nhìn cô nói: "Nhưng bây giờ gặp cô rồi, tôi không còn hâm mộ cô ta nữa. Tôi còn cảm thấy cô ta rất đáng thương"
Đúng vậy, rất đáng thương, người cô ta yêu đi lấy người khác khiến cô ta uất ức tìm đến cái chết, còn người yêu cô ta thì cũng quay ngoắt 180 độ sang yêu người khác.
Duẫn Nhi có cảm giác buồn bực, đáng thương, cô đáng thương chỗ nào chứ. Cô ấy nói chuyện càng ngày càng khó hiểu.
Hạ Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, cơn đau quen thuộc lại ập đến.
Cô khẽ ôm lấy ngực, cố gắng điều hòa hơi thở, quay lại nhìn cô
gượng gạo cười, hổn hển nói: "Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nha. Ngày xưa có một cô gái rất ngốc nghếch, cô ta từ nhỏ đã rất thích một người, cô ta cho rằng cả đời sẽ đi theo người đó, ngày ngày mong ước mình mau lớn lên để có thể gả cho anh ta.
Nhưng anh ta lại thích một cô gái khác, anh ta nói anh ta chỉ coi cô ấy như em gái, rằng anh ta không có tình cảm gì ngoài tình anh em cả.
Cô gái nghe xong anh ta nói vậy, cảm thấy thế giới bấy lâu nay mình sụp đổ, cô ấy rất buồn, rất đau lòng.
Cô ấy quyết định sẽ rời khỏi anh ta, rời khỏi nơi thương tâm đó, nên cô ấy đã bỏ nhà đi ngay trong đêm đó.
Cô ấy bắt xe không phương hướng, xe đi đâu thì dừng ở đó. Rồi xe dừng lại ở một thành phố xa lạ. Cô ấy cứ đi lang thang theo đường lớn trong đêm tối. Cứ đi như vậy cho đến khi..."
Nói đến đây cảm giác đau nhói quen thuộc đó càng trở nên quen thuộc hơn, cắn răng, nghẹn ngào nói:
"Cho đến khi cô ấy đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một con hẻm, có tiếng cười nói ầm ỹ, tiếng cười đùa ngả ngớn.
Cô ấy khẽ động thân mình, cả người không nhúc nhích, cảm giác đau đơn, có cái gì đó rất nặng đang đè lên cô ấy.
Cô ấy mở mắt thấy một đám thanh niên đang....... Cô ấy kêu gào nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Bọn chúng đã lấy băng dính bịt miệng cô ấy lại, mặc cho cô ấy giãy dụa van xin. Sau đó bọn chúng bỏ lại cô ấy ở ngõ hoang đó, rồi bỏ đi."
Duẫn Nhi nhìn gương mặt tím tái đẫm lệ của Hạ Vũ, cô biết cô ấy nói về chính mình, nhưng cô không thể tưởng tượng được những gì mà một cô gái như cô ấy đã từng trải qua. Cô nhìn cô ấy lắc lắc đầu nói: "Nếu đau khổ như vậy thì đừng nhớ lại nữa."
Hạ Vũ nhìn cô yếu ớt mỉm cười: "Cô hãy để tôi nói hết đi" Tôi sợ nếu không nói sẽ không có cơ hội nói.
Duẫn Nhi không nói gì im lặng lắng nghe. Giọng nói ngọt ngào của Hạ Vũ lại đều đều vang lên:
"Cô gái đó lê lết thân thể tàn tạ của mình đi ra khỏi đó đến đường lớn. Cứ như vậy cho đến khi cảm giác xung quanh tối sầm, cảm giác thân thể bị va đập mạnh, khiến thân thể bay lên không trung. Cô ấy cảm thấy cứ như vậy chết đi thì thật tốt..."
Nhưng ông trời không muốn cô ấy chết. Khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong bệnh viện.
Mùi sát trùng sộc vào mũi khiến tinh thần của cô trở lên tỉnh táo. Cô nhìn xung quanh thấy một người đàn ông tuấn tú, cả người tỏa ra hơi lạnh đang ngồi ở phía kia.
Anh ta thấy cô đã tỉnh, đứng dậy tiến lại hỏi: "Tỉnh rồi?"
Hạ Vũ lúc ấy cảm giác tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má hơi nóng lên nhìn anh gật đầu.
Tần Chính Thần thấy cô gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia hài lòng. Nhìn cô hỏi tiếp: "Vậy cô có biết mình là ai không?"
Hạ Vũ nhìn anh vô thức gật đầu. Tần Chính Thần cười, vậy là không sao rồi.
Hạ Vũ bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, ngẩn ngơ nhìn anh.
Anh không phải là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp nhưng là người có sức hút nhất mà cô thấy.
Anh có khuôn mặt anh tuấn, sống mũi thẳng, bờ môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm được dấu sau chiếc kính gọng đen.
Hạ Vũ không biết anh cao bao nhiêu nhưng chắc khoảng một mét tám.
Anh mặc một chiếc áo thun, chiếc quần jean, bên ngoài có khoác một chiếc áo bluse trắng che đi thân hình thon dài, hoàn mỹ của anh. Hạ Vũ cứ thế nhìn anh thất thần.
Tần Chính Thần ghi ghi chép chép cái gì đó, sau đó nhìn cô, một tay ôm bảng ghi chép trước ngực, một tay chỉnh lại tốc độ truyền nước trên dây truyền cho cô, nhìn cô mỉm cười nói:
"Cô hôm qua bị đụng xe, được chủ xe đưa vào đây, tiền viện phí anh ta đã trả rồi. Nhưng trên người cô không có giấy tờ gì hết, chúng tôi không có cách nào liên lạc được với người nhà cô. Giờ cô đã tỉnh, cô có thể liên lạc với người nhà để họ đến đây chăm sóc cô"
"Hôm qua...... tai nạn xe.......người nhà......" Hạ Vũ vô thức nhắc lại lời anh nói.
Cảm giác đầu rất đau. Những hình ảnh ngày hôm qua lại một lần nữa tái hiện khiến cô rất sợ hãi, cả người lạnh dần, mặt dần trắng bạch không một tia huyết sắc.
Hạ Vũ hét lên, hai tay ôm chặt lấy đầu cả người run rẩy, vô thức lùi dần vào phía trong.
Tần Chính Thần thấy cô đang bình thường đột nhiên sợ hãi như vậy, khiến anh cũng một phen hoảng hốt. Anh vội vàng lại gần, vỗ vào người cô, quan tâm hỏi: "Này! Cô bị sao vậy?"
Thấy có người chạm vào mình Hạ Vũ càng khủng hoảng, sợ hãi hơn, những hình ảnh đó càng trở nên rõ nét.
Cô hét một tiếng, hất mạnh tay anh ra khỏi người mình, cả người lùi vào sau trong góc tường, đầu càng vùi chặt vào hai chân hơn, cả người run rẩy càng mãnh liệt.
Tần Chính Thần thấy sự tình không ổn vội vàng gọi y tá. Rất nhanh y tá mang theo xe đẩy thuốc tiến vào.
Tần Chính Thần ra hiệu cho y tá. Hai người y tá gật đầu, vội vàng tiến lên giữ chặt cô. Hạ Vũ giãy dụa, miệng hét lên không ngừng: "Các người là ai? Các người muốn làm gì? Buông tôi ra!"
Nhưng không ai để ý đến lời cô nói. "Buông tôi ra! Cứu tôi với! Lăng Hách cứu em! Anh hai cứu em!..."
Hạ Vũ cứ thế vừa giãy dụa vừa kêu gào đến khan cả cổ, nhưng anh không đến cứu cô.
Lăng Hách! Anh hai! Vì sao anh không đến cứu em. Hạ Vũ tuyệt vọng nhìn anh đem thuốc từ từ tiêm vào trong tĩnh mạch của cô, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đừng!... đừng........"
Giọng của cô nhỏ dần theo thời gian và theo tác dụng của thuốc. Hạ Vũ ý thức rơi vào mông lung, cả người chìm vào trong giấc ngủ.
Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Cô đã như vậy mấy ngày hôm nay rồi. Từ khi cô tỉnh lại, sau khi anh hỏi cô những chuyện xảy ra tối hôm đó thì cô đã như vậy rồi, anh không biết cô xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe đồng nghiệp nói hôm cô được đưa đến đây, quần áo đã rách nát, không còn nguyên vẹn, có dấu hiệu bị xâm phạm, hơn nữa cô còn bị tai nạn xe, cả người đầy máu.
Phải cấp cứu mấy tiếng mới cứu được cô. Lẳng lặng xoa đôi lông mày đang nhíu lại của cô, anh cảm thấy thương tiếc, một cô gái xinh đẹp, thánh thiện như vậy, haizzz.
Hạ Vũ cứ trong trạng thái tâm thần bất ổn như vậy suốt một tháng.
Cô khi thì điên khùng, khi lại im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ không nói gì.
Không ai có thể biết cô đang nghĩ gì, cũng không ai có thể tiếp cận thế giới của cô, chỉ trừ một người.
Tần Chính Thần nhìn cô gái đang thất thần nhìn ra cửa, khẽ thở dài, cô đã trong tình trạng như vậy suốt một tháng, nhất là sau khi cảnh sát đến lấy khẩu cung thì bệnh càng trầm trọng hơn.
Bệnh viện không thể liên lạc với người nhà cô ấy, mà anh không muốn cô phải sống trong bệnh viện tâm thần nên đành đưa cô về nhà, đảm bảo việc chăm sóc cô.
Tần Chính Thần tiến lại gần cô, mỉm cười vuốt tóc, đưa cho cô bữa trưa anh đã chuẩn bị.
Hạ Vũ ngơ ngác chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới mỉm cười, nhưng vẫn không đón lấy bữa trưa, anh thở dài, đặt khay đồ ăn xuống giường, từng muỗng từng muỗng đút cho cô.
"Thần! Anh ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên. Tần Chính Thần mỉm cười, đặt muỗng vào tay cô, dịu dàng xoa đầu cô nói: "Em tự ăn đi!" sau đó vội vã cười cười đi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, có tiếng nói chuyện vang lên, giọng nữ thì dịu dàng hờn dỗi, còn giọng nam trầm ấm dịu dàng cưng chiều dỗ.
Tất cả những âm thanh đó làm cho Hạ Vũ cảm thấy chói tai. Cô muốn yên tĩnh, lấy hai tay bịt tai lại, ánh mắt rũ xuống. Cô không muốn nghe nữa, không muốn, tại sao anh cũng giống anh ấy, không quan tâm cô.
Hạ Vũ cảm thấy mình có một giấc mơ dài đến quá khứ vậy. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt, quay đầu nhìn Duẫn Nhi, hổn hển nói: "Cô thật hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn cả Duẫn Nhi" và nhất là hơn cả tôi nữa.
Cô có hạnh phúc sao. Bị bạn thân nhất phản bội, người mình yêu thì đi lấy người phụ nữ khác, thậm chí người phụ nữ đó còn cùng mẹ cô ta hại chết cha mẹ cô, hại chết cô.
Vậy cô có thể là người hạnh phúc sao. Duẫn Nhi nhìn cô ấy, mỉm cười tự giễu, hỏi lại: "Có sao?"
Hạ Vũ nhìn cô gật đầu: "Đúng vậy! Cô rất hạnh phúc. Lăng Hách yêu cô như vậy cô có thể không hạnh phúc sao? Hơn nữa còn có rất nhiều người yêu quý đại minh tinh như cô nữa"
Còn tôi thì chẳng có ai cả. Hạ Vũ bỗng thấy tủi thân, có lẽ cô sinh ra đã không có được tình yêu. Cha mẹ không yêu cô. Lăng Hách không yêu cô. Chính Thần cũng không yêu cô.
"Cô nói Trương Lăng Hách yêu tôi?" Duẫn Nhi ngạc nhiên há hốc mồm. Không phải chứ, ai nói cho cô biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Lăng Hách ấy vậy mà yêu cô. Trời ơi!......
"Cô không biết sao. Tất cả mọi người đều biết. Thế anh ta không nói cho cô sao?"
Thấy Duẫn Nhi đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô bỗng cảm thấy Lăng Hách rất đáng thương, trước đây anh yêu Duẫn Nhi còn chưa kịp thổ lộ thì cô ta đã yêu người khác.
Đến bây giờ yêu Tạ Uyển thì cô ấy lại không biết. Trương Lăng Hách à! anh sau việc này phải cảm ơn em thật nhiều đấy.
Hạ Vũ nhìn Duẫn Nhi vẫn còn đang suy nghĩ, lắc lắc đầu cười, vỗ vai cô ấy nói: "Cô cứ......."
Còn chưa nói hết câu, cảm giác đau nhói lại ập đến, lần này còn mãnh liệt hơn, trái tim như bị ai bóp nghẹt, dùng hàng ngàn cái kim đâm qua khiến cô nghẹt thở.
Mùi vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Cố gắng nuốt xuống, cô thở hổn hển, khó khăn nói: "Cô... cứ từ từ suy nghĩ đi nhá.....Tôi có việc đi trước đây"
Hạ Vũ vội vàng rời khỏi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, trời đột nhiên tối sầm lại. Cả người Hạ Vũ đổ xuống, mất đi tri giác, lâm vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro