Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HN 8: Không biết sợ

Duẫn Nhi trước kia gọi Thành Nghị là người đàn ông nhỏ Thượng Hải, nguyên nhân là vì một vài quan điểm mà cô thường nghe được.

Ví dụ như, phụ nữ Thượng Hải sống tinh tế và mạnh mẽ hơn, trong khi đàn ông Thượng Hải thường dịu dàng hơn, lo việc nhà, trên đường tan làm về có thể tiện thể ghé chợ mua thức ăn mang về nhà.

Nhưng một dạng nước nuôi trăm dạng người, giống như định kiến về việc phân chia người tốt người xấu theo vùng, gắn mác cho mọi người theo vùng, chắc chắn cũng có bất công.

Trên thực tế, sau khi cả hai bên nhau, cô mới biết được, Thành Nghị là bởi vì rất không "đàn ông nhỏ", ở quê nhà đánh người ta vào đến bệnh viện, bố Thành vì tức giận nên mới ném anh đến đây, giao cho ông nội xuất thân quân nhân quản giáo.

Nhưng mà ông nội quá nghiêm túc, Thành Nghị cảm thấy ở cùng ông chắc chắn không có tự do.

Anh người này cực kỳ gà tặc, vì thế đã nghĩ ra một biện pháp, một bên thì nói ông nội đã lớn tuổi và nghỉ hưu rồi, nên dưỡng lão thật tốt, một bên lại nói mình và con chú tuổi tác tương đương, ở cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, đồng thời xúi giục em họ nói đỡ cho mình, cuối cùng cũng được như ý muốn, thành công được sắp xếp đến nhà của người chú cũng trong quân đội, lúc ấy mới chuyển đến trường Duẫn Nhi.

Chú Thành cùng thím Thành đều có công việc, quanh năm không có nhà, vốn dĩ cũng đang đau đầu vì con trai mình, đối với Thành Nghị đến đây, hiển nhiên vô cùng hoan nghênh.

Mà bởi vì hai người họ luôn bận rộn, lại cho hai anh em họ đủ không gian tự do.

Sắp xếp này, có thể nói là mọi người đều vui mừng.

Cho nên toàn bộ thời gian ở cấp ba, luôn theo sau Thành Nghị là tay sai nhỏ Thành Mộc Dương, ngay cả lúc anh cùng Duẫn Nhi yêu đương, cũng thường xuyên tiện thể mang theo cậu ta.

Duẫn Nhi và anh lần đầu tiên thân mật, chính là ở trong căn phòng nhỏ của nhà chú Thành, lúc ấy Mộc Dương đang chơi game trong phòng ngủ của mình.

Mà nguyên nhân thật sự tạo sao hồi đó anh đánh người ta, cô sau khi thành đôi với anh mới thực sự biết.

Lúc ấy trong lớp anh có một bạn gái, bị một nam sinh cùng trường bắt nạt.

Nhưng mà nam sinh kia là vị thành niên, còn chưa đủ mười sáu tuổi, cho dù trình theo pháp luật, hình phạt đưa ra cũng rất hạn chế.

Mà nhà người đó lại cũng có chút của cải, nhà bạn gái gia cảnh lại bần hàn, cuối cùng bố mẹ bạn gái đành nhận một khoản tiền bồi thường từ nhà nam sinh trong nỗi tủi nhục.

Kết quả là cùng ngày hôm đó, học sinh nữ tự sát.

Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến Thành Nghị, anh và nữ sinh kia cùng lớp, thật ra ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói qua một vài lời.

Nhưng ngày hôm đó, đang nghe nam sinh kia nói chuyện với người xung quanh về học sinh nữ đã mất đó, nói rằng nhà cô ấy đã nhận tiền rồi, còn nói nữ sinh tâm lý mỏng manh, vân vân.

Anh trực tiếp ra tay, đánh người nọ vào ICU.

Người nọ là con một trong nhà, người nhà đương nhiên không chịu để yên.

Bố Thành mặc dù cũng cảm thấy người nọ xứng đáng, nhưng người làm ăn chú ý hòa khí sinh tài, huống hồ đối phương suy cho cùng cũng đang ở ICU, vẫn là không thể không làm đủ nghĩa cử, tự mình đến thăm hỏi xin lỗi, còn đem Thành Nghị tống cổ khỏi Thượng Hải.

Đương nhiên trên danh nghĩa là trừng phạt nghiệt tử, thực tế là cũng sợ anh ở tại Thượng Hải bị âm thầm báo thù. Nghĩ chờ chuyện này hoàn toàn êm xuôi rồi, lại gọi anh trở về.

Duẫn Nhi lúc ấy một bên thì lòng đầy phẫn nộ và tiếc hận, một bên lại ghen tuông trong lòng, nghi ngờ rằng anh thích nữ sinh kia.

Thành Nghị nghiêm túc hiếm thấy: "Cái loại súc sinh đấy, người người muốn giết, giữ lại cũng chỉ là gây thêm tai họa cho thiên hạ. Anh cũng là vị thành niên, chỉ cần không đánh chết, lão già nhà anh sẽ có biện pháp bảo vệ anh."

Chỉ tiếc bây giờ không phải vi phạm lệnh cấm bằng vũ lực thời xưa, anh dù sao thì vẫn không được làm hiệp khách có ân báo ân, có oán báo oán.

Anh lại nắm tay cô, khắp gương mặt là sự cương quyết của thiếu niên: "Anh thật sự không thích cô ấy. Nếu mà là người anh thích, anh sẽ không ra tay mà còn tính toán, chắc chắn là giết chết nó luôn, bắt nó đền mạng."

Khi còn trẻ không biết cách che giấu tình cảm, nhiệt liệt mà thẳng thắn.

Duẫn Nhi nghi ngờ anh đang nghĩ tới mình, nghĩ đến nếu người bị bắt nạt kia là cô.

Cô vốn tưởng muốn nói rằng cô lợi hại như vậy, sẽ không để người ta ức hiếp, lại nghĩ ngay đến lần ở sân trượt băng đó.

Nếu ngày đấy anh không xuất hiện, sẽ thế nào nhỉ?

Không rõ ràng lắm.

Có lẽ là sẽ bị chiếm tiện nghi.

Kết quả anh xuất hiện, lại thành ra anh bị thương.

Dù sao cũng là lấy một đấu ba, đối phương còn đều là người trưởng thành, nhìn dáng vẻ Thành Nghị như là có thể đánh nhau, mà vẫn là ăn đánh không ít. Đương nhiên, đối phương ba người, cũng không chiếm được tiện nghi, đều đổ máu.

Duẫn Nhi muốn xông lên hỗ trợ, nhưng nhìn thấy vậy, cơ bản là chen vào cũng không được, Dĩnh Nhi lại vẫn luôn túm lấy cô.

Cuối cùng đối phương có thể là đánh đến đỏ mắt, có một người vậy mà còn rút từ đâu ra con dao.

Cô lúc này không thể tiếp tục đứng xem, vùng khỏi Dĩnh Nhi, hô to xông lên.

Cô nhìn người cầm dao đó định đâm Thành Nghị, định nhào lên cứu anh, kết quả tiếng kêu to làm anh giật mình, mắt thấy dao sắp đâm vào người cô, cô không kịp rút chân, đâm thẳng về phía mũi dao, anh không còn cách nào, chỉ có thể ôm chặt cô, dùng lưng mình chặn lấy nó.

Duẫn Nhi bị anh ôm chặt, anh cao hơn cô không ít, cô không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗ loạn, như có người đang nói "Bên kia". Ba tên kia có lẽ thấy có người đến, không tiếp tục dây dưa nữa, bỏ chạy cả lũ.

Bên phía bọn họ, Dĩnh Nhi đã sớm bị dọa đến choáng váng.

Cô nhìn không được phía sau, Thành Nghị lại mặc một chiếc áo phông đen, không nhìn được gì hết. Cô đoán anh bị thương rồi, bởi cơ thể còn đang bị anh giam lấy, nên chỉ có thể dùng tay sờ lung tung ở trên lưng anh.

Kết quả là một bàn tay đang sờ soạng của cô dính nhớp.

Giơ tay lên, thình lình một bàn tay đầy máu.

"Sờ đủ chưa?" Anh hỏi. Giọng điệu vẫn không đứng đắn như cũ, còn mang theo ý cười.

Cô mặc dù thích chơi bời, nhưng đó cũng đánh nháo nhỏ trong sân trường, cảnh đánh nhau chơi dao đổ máu như, là lần đầu tiên cô trải qua.

Chỉ cần tưởng tượng đến máu trên tay mình, phản ứng của cô, cũng khôn thể tốt hơn bao nhiêu so với Dĩnh Nhi.

"Cậu sao rồi?" Cô run rẩy hỏi, "Có phải rất đau không?"

Hắn nói: "Vớ vẩn!"

Khóe miệng anh bị rách, mũi cũng chảy máu, nhìn trông rất thảm hại.

Duẫn Nhi muốn giúp anh lau máu trên mặt, lại để ý miệng vết thương sau lưng anh, nhất thời luống cuống tay chân, căn bản không biết nên lo chỗ nào trước mới tốt.

Cô luôn không thích khóc, lúc này lại cuống đến mức đánh rơi hạt đậu vàng.

Thành Nghị ngược lại bình tĩnh hơn cô: "Đừng sợ, tôi không sao."

Sao có thể không sao? Đổ nhiều máu như vậy.

Lúc này có ba người vọt tới, xấp xỉ tuổi bọn họ, có một người còn mặc đồng phục trường bọn họ. Ba người kia đều bình tĩnh hơn hai chị em Duẫn Nhi nhiều, rất nhanh liền chặn xe đưa Thành Nghị đi bệnh viện.

Duẫn Nhi nhất quyết muốn đi theo.

Nam sinh gọi Thành Nghị là "Anh hai" cực kỳ hung dữ, rất không kiên nhẫn mà mắng cô, nói cô đang gây phiền phức.

Nếu vào ngày thường, cô đã sớm nhảy cao ba trượng, hôm nay cô tí xíu khó chịu cũng không có, chỉ như cầu cứu mà nhìn Thành Nghị.

Cuối cùng, anh rốt cuộc gật đầu một cái: "Đi thôi. Vì cậu mà bị thương, cậu không đi theo thì ai đi."

Rõ ràng là hai chị em, trong mắt anh lại giống như chỉ thấy một mình Duẫn Nhi.

Quá nhiều người, chia ra hai chiếc xe.

Dĩnh Nhi sợ hãi, nhất quyết phải đi cùng Duẫn Nhi. Vì thế bị nhét vào ghế phụ, Duẫn Nhi cùng với nam sinh vừa hung dữ với cô kia một trái một phải kẹp lấy Thành Nghị ở ghế sau. Mặt khác hai nam sinh còn lại một mình chặn xe taxi.

Cô lúc này mới biết người này tên là Thành Mộc Dương, là em họ Thành Nghị.

Thành Nghị toàn thân đều phủ màu, đặc biệt là phía sau lưng đầy máu. Vì cố gắng để không làm dơ xe taxi, anh sau khi lên xe liền không ngại ngùng gì mà nằm đến trên đùi cô.

Duẫn Nhi lúc này chắc chắn sẽ không so đo tiểu tiết với anh "Vì sao không nằm lên đùi Mộc Dương" gì đó, vừa giúp anh giữ miệng vết thương sau lưng, vừa không ngừng thúc giục tài xế.

Cảm giác lâu như đã qua một thế kỷ vậy, rốt cuộc cũng tới bệnh viện.

Có ba người kia ở đây, cô không có chỗ nhúng tay. Mà chính là ngày này ở đây, cô phát hiện Thành Nghị này rất nhàm chán.

Bác sĩ đề nghị anh nằm viện, kết quả anh một hai đòi ở phòng bệnh đơn. Vừa nghe nói không có, lập tức không chút do dự đòi đi về.

Duẫn Nhi không yên tâm, còn muốn khuyên anh, cuối cùng ý tốt lại biến thành lòng lang dạ thú.

"Còn không bị thương bên trong, vết thương nhỏ như vậy, đến mức này sao?"

Ba người kia trông vậy nhưng thật ra rất nghe lời Thành Nghị, nhất là sau việc vừa rồi anh không coi trọng thân thể của mình.

Vì thế thanh toán tiền viện phí xong, Thành Nghị từ trong vòng vây của bọn họ, một thân mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng lắc lư đi ra cửa bệnh viện.

Vừa mới chuẩn bị bắt xe ai về nhà nấy, điện thoại Mộc Dương bỗng nhiên vang lên.

Chú Thành và thím Thành vậy mà ngay lúc mấu chốt lại về nhà.

"Mẹ nó, không thể về nhà chú." Thành Nghị nói, nghĩ qua một chút, anh nói, "Anh về nhà anh bên kia. Chú về đối phó với bố mẹ chú một chút, nói với bọn họ... Nói sắp thi cuối kỳ, anh sang nhà bạn ôn tập."

Mộc Dương lúc này rốt cuộc lộ ra vẻ lo lắng: "Ai chăm sóc anh?"

Hai người kia ngay lập tức xung phong nhận việc, muốn gánh trọng trách này.

Duẫn Nhi cũng không chút do dự ưỡn ngực ấm áp cũng không chút do dự ưỡn ngực đứng ra: "Để tôi đi."

Cô suy nghĩ rất đơn giản, Thành Nghị bị thương là vì hai chị em cô, chăm sóc anh là lẽ đương nhiên, nhưng cô hoàn toàn quên mất đạo lý về sự phân biệt giữa nam và nữ.

Mấy người kia đều rất kinh ngạc, Dĩnh Nhi kéo cô.

Thành Nghị cũng liếc nhìn cô, cười như không cười, một bộ dạng Đăng Đồ Tử: "Cậu?"

Duẫn Nhi tính tình xấu, không chịu được khiêu khích, bị anh nhìn bằng loại biểu tình này, ngực nâng càng cao hơn:

"Chính là tôi. Cậu bị thương như vậy là vì tôi và chị tôi, tôi chăm sóc cậu, coi như là trả ân tình này cho cậu."

Nói mà mặc kệ Dĩnh Nhi phản đối, chặn một chiếc xe taxi, nhét cô ấy vào trong, bắt chước lý do của Thành Nghị cho Dĩnh Nhi học một lần, để cô ấy về nhà nói dối bố mẹ Lâm.

Dĩnh Nhi tuy là chị, nhưng luôn luôn rất nghe lời cô, dù không quá tình nguyện, nhưng vẫn thành thành thật thật ngồi xe về nhà.

Sau đó lại chặn một xe, cô để Thành Nghị lên trước, rồi mới xách cặp sách theo lên, còn vẫy vẫy tay về phía ba người kia.

Mộc Dương còn dặn dò cô: "Chăm sóc anh hai tôi thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."

Xe dần dần rời xa, bỏ lại lời nói của Mộc Dương ở phía sau.

Thành Nghị sau lưng có vết thương, ở trên xe ngồi rất ngay thẳng. Cô nhớ tới cả người anh đều bị thương, nghĩ nghĩ, rồi vỗ vỗ vai trái của mình: "Cho cậu mượn dựa một chút đấy."

Ánh đèn trong xe sáng tối bất định, anh rất thích thú mà nhìn cô, sau đó thật sự nghiêng mình, dựa lên vai cô.

Cuối cùng xe dừng ở cổng của một khu dân cư nhỏ, cô xuống xe trước, rồi cẩn thận đỡ anh xuống xe.

"Trả tiền." Anh nói.

Duẫn Nhi sững sờ, lại vừa nhìn anh một thân quần áo bệnh nhân, vội cuống quýt móc trong cặp sách của mình, thanh toán tiền xe.

Vừa trả xong tiền xe ngẩng đầu lên, Phó hảo tiền xe vừa nhấc đầu, tên nhóc Thành Nghị này, không hề có tự giác của người bệnh, đã đi thẳng về phía trước mấy bước rồi.

Tên này......

Cô túm cặp sách, vội chạy chậm mấy bước, đuổi theo anh.

Ban ngày trời nóng, nhưng lúc này mát mẻ hơn không ít, thỉnh thoảng còn có gió mát thổi qua.

Thành Nghị ung dung tự tại đi về phía trước, chỗ nào giống vừa mới bị người ta đâm.

Duẫn Nhi chưa từng trải qua chuyện như vậy, trước sau vẫn không yên tâm.

"Cậu thật sự không cần nằm viện?"

Anh nhìn cũng không thèm nhìn cô: "Không bị thương đến nội tạng. Tên đó đúng là một tên khốn, đâm người cũng không biết đâm."

Duẫn Nhi:...

Cô ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời, đảo mắt khinh bỉ, lại hỏi: "Cậu có nhà ở đây?"

Anh rốt cuộc cũng chịu ban cho cô một cái liếc mắt: "Nói thừa."

Cô dùng sức nắm chặt quai đeo cặp sách, ngực nghẹn một luồng khí, cần nhanh chóng thoát ra.

Anh lại đột ngột dừng bước chân lại.

Duẫn Nhi cũng đành phải dừng lại theo, vội hỏi: "Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái à?"

Lành lạnh dưới ánh trăng, Thành Nghị yên lặng nhìn cô, sau đó khóe mắt uốn cong lên, cười.

"Tôi nói này, cô gái nhỏ xinh đẹp như cậu, cứ một mình đi theo tôi về nhà như vậy, không sợ tôi làm gì với cậu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona