Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HN 50: Muốn anh chiêu đãi

Đến công ty rồi, Duẫn Nhi mới biết quan hệ của cô và Thành Nghị đã bị cho ra ánh sáng.

Nguyên nhân bại lộ lại không phải vì bữa tiệc rượu ở nhà họ Thành.

Tiệc rượu được nhà họ Thành tổ chức trong nhà, khách mời đều là bạn bè thân thiết, không có ý định công khai với truyền thông, cho nên người khác chỉ biết có một bữa tiệc rượu như vậy, chứ tình huống đêm đó ra sao, thì hoàn toàn không biết gì cả.

Ngược lại là vào ngày hôm sau, khi Dương Lưu Thư dẫn hai người bọn họ đi xem mèo, bị fan của Dương Lưu Thư lén chụp.

Đối phương vốn dĩ muốn chụp Dương Lưu Thư, trong đó có một bức, chụp được Duẫn Nhi đang ôm Lam Đồ còn Thành Nghị ôm eo cô.

Xét theo chuyện "Thành Nghị có thật sự đánh anh em nhà họ Lộ hay không" ồn ào rôm rả mấy hôm trước, mọi người rất dễ dàng nhận ra anh.

Vậy thì người bên cạnh anh, chắc chính là bạn gái chính thức của anh.

Không ngờ sếp mình bỗng chốc trở thành con dâu nhà giàu, đám người dưới cấp kia nháo nhào đòi Duẫn Nhi chiêu đãi.

Duẫn Nhi nghĩ rằng lúc trước khi được thăng chức, vốn dĩ cũng nên mời mọi người ăn bữa cơm, vì thế sảng khoái gật đầu.

"Được, ngay cuối tuần này nhé, tôi mời mọi người ăn cơm." Nhưng như vậy, thì không thể gặp Thành Nghị trước.

Kết quả mọi người vẫn không đồng ý, họ nháo lên muốn gặp Thành Nghị, ngay cả người lớn hơn Duẫn Nhi, cũng ồn ào theo, gọi Thành Nghị là anh rể.

"Chúng tôi nhất định phải nhìn thấy anh rể mới được."

"Đúng thế, để anh rể thanh toán."

Cô bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.

"Tối cuối tuần có về sớm một chút được không?"

Thành Nghị vẫn đang ở trên xe, nghe giọng thì tâm trạng rất tốt: "Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi?"

Duẫn Nhi: "Không phải." Cô lén nhìn một đám người như hổ rình mồi ở bên cạnh, hạ giọng nói, "Chuyện bọn mình bị lộ rồi, em bị bắt chiêu đãi đây, đám người xấu xa bọn họ, nhất định phải nhìn thấy anh mới được."

Anh rất thoải mái mà đồng ý: "Được. Đến lúc đó em nói cho anh thời gian địa điểm..." Dừng một chút, anh dịu dàng hỏi, "Muốn anh đặt nhà hàng không?"

Chút chuyện nhỏ như vậy, đương nhiên không cần làm phiền anh.

"Không cần, sau đó em nói cho anh thời gian địa điểm, anh đúng giờ tham dự là được."

Thành Nghị cười nói: "Được."

Duẫn Nhi: "Vậy không có việc gì nữa, em cúp đây."

Anh vội vàng gọi cô lại, dùng giọng điệu dịu dàng hơn hỏi cô: "Còn đau không?"

Duẫn Nhi lập tức nóng bừng, đỏ mặt nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng: "Nói chuyện không tính toán gì hết, rõ ràng đã đồng ý phải chú ý rồi."

Anh không biết là áy náy hay gì, im lặng vài giây, rồi mới mới nhẹ giọng nói: "Lần sau anh nhất định sẽ chú ý, nhưng mà Duẫn Nhi, em nếu không thoải mái, có thể nói thẳng cho anh, không cần cả nể anh."

Mặt cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng lầm bầm: "Đâu có...... có cả nể anh."

Cô thật sự xấu hổ để nói, lúc ấy cô là không cảm thấy đau thật, chỉ là sau đó mới......

--

Giải quyết chuyện này xong, Duẫn Nhi vào văn phòng của mình.

Trần Kỳ thăng chức phó tổng, chuyển đến văn phòng mới, phòng cũ kia, thì để cho cô.

10 giờ, cuộc họp thường kỳ hàng tuần.

Đối diện cô vẫn là Trần Chí Quân như cũ.

Duẫn Nhi vừa ngồi xuống, đối phương bỗng nhiên cười chút với cô: "Giám đốc Lâm, chúc mừng nhé."

Cô ngẩn ra một chút, có lễ là hiểu anh ta đang nói tới cái gì, lại giả bộ ra vẻ mặt mờ mịt.

"Cái gì?"

"Chúng tôi cũng đã thấy tin tức rồi. Hóa ra giám đốc Lâm có người bạn trai ưu tú như vậy."

Cô có sự chán ghét sẵn với người này, cho dù biểu hiện của anh ta thoạt nhìn rất chân thành, trong lòng cô vẫn cứ ghê tởm không thôi.

Đại khái là bắt đầu câu chuyện, người bên cạnh cũng theo trêu ghẹo Duẫn Nhi vài câu.

Cô cũng không phản cảm với những lời trêu ghẹo thiện ý, cười đáp lại vài câu, đang nghĩ muốn chuyển đề tài, Trịnh tổng đi vào, mọi người lập tức yên lặng.

Cuộc họp thường kỳ kết thúc, cô vội vàng xử lý những chuyện cấp bách trong tay, vừa thấy đồng hồ, đã gần 11 rưỡi.

Thành Nghị chắc đã tới nơi rồi.

Cô muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút, lại cảm thấy mới vừa gọi một cuộc không lâu trước đây, như kiểu dính người quá rồi.

Nhưng hai người bọn họ hiện tại, gần như tương đương với cặp cặp vợ chồng mới cưới, kể cả dính một chút, cũng là dĩ nhiên chứ?

Cô bị bản thân thuyết phục, vô cùng vui vẻ mà tìm số máy của anh.

Thành Nghị bắt máy rất nhanh.

"Có việc gì sao?" Anh hỏi.

Duẫn Nhi nhấp môi cười: "Không có việc gì không thể nhớ anh đúng không? Anh đã tới chưa?"

"Tới rồi, đang nói chuyện với Vương tổng ở nhà máy."

Cô sợ quấy rầy đến anh, vội vàng kết thúc trò chuyện.

"Em đi làm đây, cuối tuần gặp."

"Được."

--

Thành Nghị cúp máy, nói câu xin lỗi với Vương tổng đang chờ ở bên cạnh.

Vương tổng liên tục nói không sao, rồi giới thiệu với anh một nam một nữ bên cạnh.

Người đàn ông là giám đốc nhân sự, họ Hoàng, thoạt nhìn chắc gần 40 tuổi, có chút trung niên phát tướng.

Người phụ nữ lại rất trẻ đẹp, nụ cười rất ngọt ngào.

"Vị này là Giang Duẫn Nhi, thư ký của tổng giám đốc đương nhiệm. Bên tổng bộ nói anh một mình đến đây, muốn chúng tôi sắp xếp cho anh một trợ lý, tôi thảo luận với giám đốc Hoàng một chút, đều cảm thấy thư ký Giang năng lực vượt trội, tuổi tác lại xấp xỉ với anh, chắc sẽ dễ dàng hiểu yêu cầu của anh hơn, sau này tạm thời để cô ấy đi theo anh, anh có chuyện gì, đều có thể giao cho cô ấy."

Giám đốc Hoàng vội vàng gật đầu: "Thư ký Giang rất ham học hỏi, lúc mới vào chỉ là nhân viên văn thư bình thường, một đường thăng tiến đến vị trí hiện tại, thực sự không dễ dàng."

Nhìn dáng vẻ, hai vị này đều đánh giá rất cao về Giang Duẫn Nhi.

Thật ra anh cả trước đó cũng đã từng nói với anh sẽ điều một người từ chỗ anh ấy cùng anh đến đây, Thành Nghị suy nghĩ một chút, từ chối.

Người bên cạnh anh cả, chắc chắn rất có năng lực, theo anh đến đây, đối với anh tự nhiên vô cùng có lợi, nhưng mặc kệ là công ty nhà ai, bên trong chắc chắn đều tồn tại cạnh tranh, nếu người kia thật sự theo anh "Lưu đày" ba năm, rồi về công ty chắc chắn năng lực cạnh tranh sẽ giảm mạnh.

Tốt nhất là không nên hại người khác.

Cho nên nhờ người bên này sắp xếp cho anh một trợ lý, là yêu cầu của chính anh.

Anh cười với người trợ lý tương lai một chút: "Chào cô."

Giang Duẫn Nhi thoạt nhìn vô cùng hướng ngoại, lập tức ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh: "Anh Thành, anh gọi tôi Duẫn Nhi là được rồi."

Thành Nghị khẽ cười: "Trùng hợp thật đấy, Duẫn Nhi là tên bạn gái tôi." Anh chỉ vào điện thoại của mình, "Người vừa nói chuyện với tôi vừa rồi. Tôi phải tránh nghi ngờ, cô nói đúng không, thư ký Giang?"

Mọi người đều loại trùng hợp nho nhỏ này chọc cười, tai Giang Duẫn Nhi ửng đỏ, cười nói: "Vô tình mạo phạm đến bạn gái của anh, thật xin lỗi."

Lời này lại hơi nghiêm trọng rồi.

"Một cái tên mà thôi, nói mạo phạm thì nặng quá. Đúng rồi, Vương tổng, bước tiếp theo sắp xếp như thế nào?"

Vương tổng lập tức nói cười trưng cầu ý kiến anh: "Sắp đến giữa trưa, anh Thành có muốn về phòng nghỉ ngơi trước một chút không, ăn trưa, buổi chiều tôi lại giới thiệu chút tình hình trong nhà máy với anh?"

"Được."

Chú Lợi kéo vali hành lý, Vương tổng đi đầu, dẫn bọn họ đến khu nhà trọ.

Phòng của Thành Nghị ở tầng cao nhất trong ký túc xá của nhà máy.

Vương tổng đã bố trí dì nấu cơm, mấy người vừa đi vào, đã ngửi thấy một làn hương thơm của thức ăn.

Chú Lợi đem vali hành lý cất vào trong phòng, Thành Nghị thấy ba người kia chuẩn bị đi, thuận miệng đề nghị một câu: "Ở lại cùng nhau ăn cơm đi. Chú Lợi chú cũng cùng ăn luôn, cơm nước xong rồi trở về. Đúng rồi, Vương tổng, đã sắp xếp tài xế bên này cho tôi rồi chứ?"

Vương tổng vội gật đầu: "Đã sắp xếp xong, tài xế hơn hai mươi năm lái xe, anh yên tâm."

Thành Nghị gật đầu một cái: "Vậy ăn thôi."

Công ty thua lỗ ba năm liên tục, nghe đồn phía tổng bộ đã quyết định dừng hoạt động nhà máy này, người trong nhà máy đã hoang mang lo lắng từ lâu, đều lo âu cho tương lai của mình sau này.

Ai có thể ngờ rằng trời giáng cứu tinh, tổng bộ thế mà lại phái người tới cứu lại nhà máy, hơn nữa còn là cậu hai nhà họ Thành đích thân ra trận.

Hiện tại tất cả mọi người trong nhà máy, đều đặt tất cả hy vọng lên trên người Thành Nghị, chỉ hy vọng vị cậu hai nhà họ Thành rất có năng lực trong lời đồn này có thể khiến nhà máy của bọn họ sống lại.

Đương nhiên, là người phụ trách cao nhất trước đây của nhà máy, Vương tổng cảm thấy bản thân mình trong chuyện thua lỗ của nhà máy có trách nhiệm không thể trốn tránh. Vừa rời vị trí, ông ta đã vô cùng đau đớn mà tự phê bình bản thân.

"Giờ ăn cơm, không nói cái này." Thành Nghị cười nói, tiếp nhận bắt cơm từ tay Giang Duẫn Nhi, nói cảm ơn, anh lại nói.

"Nhà xưởng xảy ra vấn đề, vấn đề tuyệt đối sẽ không chỉ từ một người, Vương tổng không cần quá tự trách. Buổi chiều thông báo mở họp với các các giám đốc phụ trách, tôi gặp mặt làm quen một chút với mọi người trước. Trước tiên chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem một chút, vấn đề nằm ở đâu."

Vương tổng liên tục nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh Thành đã thông cảm, đã thông báo rồi."

Thành Nghị rất ôn hòa gật đầu, nhắc đôi đũa: "Ăn cơm trước đi, chuyện khác nói sau."

--

Duẫn Nhi bởi vì vị trí không thể miêu tả nào đó vẫn đau, giữa trưa lười phải đi xuống, nhờ Vương Úc Lôi giúp cô mang một phần đồ ăn nhanh lên.

Nhân lúc thời gian nghỉ ngơi này, cô lên mạng xem chút tình hình.

Quả nhiên có ảnh cô và Thành Nghị ôm nhau.

Thời đại thông tin, gần như không có gì riêng tư nào cả, thân phận của cô đã bị đào ra, bao gồm chuyện là bạn học cấp ba với Thành Nghị, cùng với công việc hiện tại của cô ở Tầm Nhìn Mới, thậm chí cả chuyện hai người từng chia tay, cũng không may mắn thoát khỏi.

Có người cảm thán duyên phận hai người, có người chỉ lo nhìn con mèo, còn có người kinh ngạc với diện mạo xinh đẹp của cô, cảm thấy cô cũng không thua kém gì so với Dương Lưu Thư.

Duẫn Nhi kinh ngạc với năng lực bát quái của cư dân mạng, đồng thời lại lướt đến một tin tức nhỏ khác.

"Bữa tiệc rượu của nhà họ Thành đêm đó, người bên cạnh Thành Nghị chính là cô ấy."

Xuất hiện trong trường hợp này, tương đương với việc đã được người lớn nhà họ Thành thừa nhận.

Phía dưới toàn yêu cầu thêm thông tin, cùng với đòi ảnh chụp.

Người nọ trả lời: "Ảnh chụp không có, tin hay không thì tùy. Dù sao hôm đó người nhà họ Lộ không đến."

Nhà họ Lộ và nhà họ Thành trước kia luôn luôn thân thiết, nếu thật sự không tham gia tiệc rượu mà nói...... Chẳng lẽ chuyện Thành Nghị đánh hai anh em nhà Lộ là thật?

Duẫn Nhi bỏ điện thoại xuống, lười xem thêm những suy đoán mù mịt chướng khí đó, tập trung ăn cơm.

Vào buổi chiều, có một dự án mới từ khách hàng cũ, Trịnh tổng chỉ định muốn cô buổi tối đi theo đến bữa tiệc.

"Duẫn Nhi cô đi với tôi, bọn họ chỉ đích danh cô."

Duẫn Nhi: "Vâng."

Trong lòng cô nghi hoặc đây là bởi vì mặt mũi của Thành Nghị, nhưng ngại hỏi nhiều, chỉ có thể đến lúc đó xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona