HN 37: Gen di truyền
Không còn thấy bóng dáng Thành Nghị nữa, Lưu Nghi Mẫn vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
Khi còn là học sinh, suy nghĩ của mọi người không quá phức tạp như khi đã bước vào xã hội.
Khi đó, nếu học giỏi, hoặc là xinh đẹp, hoặc là gia cảnh tốt, hoặc là chơi bời, thậm chí chỉ là biết đánh bóng rổ, hay một loại nhạc cụ nào đó, đều có thể khiến bạn được người khác chú ý.
Cô ta còn nhớ rõ khi Thành Nghị mới vừa chuyển tới, đã rất câu dẫn sự chú ý của mọi người.
Bởi vì đẹp trai.
Chưa được mấy ngày đã có người đồn gia cảnh anh cực tốt, bản thân còn rất chịu chơi, rồi sau đó, sau kỳ thi cuối kỳ, mọi người phát hiện, anh ngay cả thành tích cũng rất tốt.
Có đôi khi bạn không thể không thừa nhận, trên đời này có một loại người, như vầng hào quang bước đi, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lúc ấy có bao nhiêu nữ sinh ngoài sáng trong tối thích anh chứ, Nhưng Lưu Nghi Mẫn cô ta cũng chỉ là một trong số đó, vẫn chỉ là một người rất bình thường.
Nhưng trong mắt anh, lại chỉ có một mình Duẫn Nhi.
Nhưng nói thật, cho dù không có Thành Nghị, Duẫn Nhi cũng đã rất nổi tiếng trong trường: Ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cởi mở, chẳng sợ thành tích trung bình, vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.
Sau khi hai người họ ở bên nhau, cho dù Lưu Nghi Mẫn vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng không thể không thừa nhận, khí chất của bọn họ thật sự quá hợp nhau, thực sự là trời sinh một cặp.
Người ta đồn rằng tính tình của hai người đều rất tệ, nhưng hai người họ đã ở bên nhau gắn bó keo sơn được hai năm. Chưa ai có thể cạy góc tường, thậm chí khiến bạn không dám cả có ý cạy góc tường.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng, bọn họ thế mà lại chia tay.
Ngay từ đầu căn bản không ai tin, đều cho rằng hai người chỉ là nhất thời giận dỗi, kết quả thời gian dần trôi, mọi người rốt cuộc hiểu rằng, thật sự là chia tay rồi.
Duẫn Nhi đã từng khi ở bên Thành Nghị, tính tình như có thể bay lên tới trời bất cứ lúc nào, nhưng sau khi chia tay, gia đình gặp biến cố, cô rơi vào vũng lầy.
Cô trở nên trầm mặc ít nói, trong đám bạn học, bỗng nhiên lập tức mất đi cảm giác tồn tại.
Viên trân châu đã từng rực rỡ lóa mắt, hóa ra chỉ là mắt cá chết.
Hóa ra Duẫn Nhi cũng chỉ là một người trong hàng nghìn người, không bằng cả một người như cô ta.
Sảng khoái.
Nhưng Thành Nghị, lại vẫn lóa mắt như vậy, khiến người ta không dám tới gần.
Mãi cho đến cuối năm ngoái, cô ta tới thăm ông nội, gặp được ông nội Thành. Cô ta thể hiện đầy đủ sự ngoan ngoãn đáng yêu, am hiểu lòng người, ôn nhu hiền thục, khiến cho ông nội Thành khen ngợi cô ta hết lời.
Ông nội cô ta liền cười trêu ghẹo: "Mẫn Mẫn cùng Nghị Nghị nhà ông trước đây còn là bạn học đấy. Nếu thích như vậy, có muốn để làm cháu dâu ông không?"
Ông nội Thành nhìn cô ta cười: "Các ông thật sự muốn gả sao? Thành Nghị là con khỉ nghịch ngợm, khó quản lắm."
Hai ông lão có lẽ chỉ là nói câu vui đùa, nhưng cô ta lại như đột nhiên được mở một cánh cửa lớn.
Mà hiện tại, cánh cửa lớn ở trước mặt cô ta khép chặt lại. Tiếng động lớn đến mức khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Bên trong cánh cửa, vẫn là thế giới của Duẫn Nhi như cũ.
--
Bóng mặt trời đã nghiêng về tây, trong vườn nhỏ gió thổi vi vu.
Khi Thành Nghị trở về, ông nội Thành đã mặc chiếc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn, đang cúi đầu cài cúc áo.
"Ông nội."
Ông nội ngẩng đầu, nhíu mày: "Có chuyện gì nói thẳng đi, đừng có mà vòng vo với ông."
Thành Nghị cười ngồi xuống ghế đá nơi ông nội Lưu vừa ngồi, cầm viên xe trong tay: "Vậy cháu nói thẳng nhé."
"Chờ một chút." Ông nội lại không vui, chậm rì rì cài xong cúc áo, thẳng sống lưng đã không thể duỗi thẳng hoàn toàn, lạnh lùng nhìn anh một cái: "Vừa về mới được nửa tháng thôi, sao giờ mới đến đây báo cáo?"
Thành Nghị cầm quân cờ kia gõ từng cái lên mặt bàn, chẳng sợ mặt lạnh của ông nội: "Vì theo đuổi cháu dâu của ông."
Mắt thấy ông nội muốn nói, anh giành trước ngắt lời, "Được rồi, cháu biết ông muốn nói gì. Trước kia ông thường nói mà, không có điều tra, thì không có quyền lên tiếng, người xưa cũng nói, theo đông thì sáng, theo ít thì tối, sao nào, chỉ bằng lời một phía của Lưu Nghi Mẫn, ông đã kết tội cho cháu dâu thứ hai của ông rồi?"
Thằng nhóc này giỏi, vừa lên đã chiếu tướng ông.
Ông nội ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Được, ông hôm nay sẽ nghe mày nói một chút."
"Đơn giản mà nói, cô ấy không biết chuyện cháu bị thương. Hôm đấy thật ra cũng khiến cô ấy sợ hãi, cũng bị dọa phát khóc, khóc rất đau lòng."
Ông nội thực sự rất giỏi nắm bắt bản chất sự việc: "Thế nếu cô ta không biết mày bị thương, chuyện cô ta thích động tay động chân là sự thật hả? Trước kia hai đứa ở bên nhau lúc đùa giỡn, cô ta đã làm vậy không ít hả?"
Thành Nghị ngừng gõ tay, nghiêm mặt: "Ông nội, trước kia chúng cháu cũng không phải chơi đùa, là nghiêm túc."
Vẻ mặt đột ngột biến đổi, bỗng nhiên biến thành vẻ mặt vui cười, "Nhưng mà cô ấy rất thích khua tay múa chân với cháu. Đánh là tình mắng là yêu mà. Cháu vẫn nhớ khi cháu còn nhỏ, chuyện bà nội véo tai ông."
Ông nội như bị sặc nước miếng, lại ho khan vài tiếng, xụ mặt, lạnh lùng nói "Chuyện đó không giống nhau, bà nội mày có rất nhiều rất nhiều ưu điểm."
"Duẫn Nhi cũng có, nhưng ông còn chưa cho cô ấy có cơ hội thể hiện." Nói xong anh ném quân cờ xuống, lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở một bức hình.
Là bức chụp cô lúc nãy.
"Ông nhìn xem, xinh không?"
Ông nội từ chối xem: "Cưới một người vợ thảo hiền..."
"Bà nội véo tai ông cũng không ai nói bà nội không hiền mà."
Thành Nghị căn bản không cho ông nội cơ hội phản bác, đưa điện thoại lại trước mặt ông, thúc giục ông, "Ông trước kia thường nói, tìm kiếm chân lý từ sự thật, ông nói câu thật lòng xem, xinh không?"
Con khỉ nghịch ngợm này, khi còn nhỏ lì lợm như thế, như chưa từng đem dạy dỗ của ông để trong lòng, hôm nay thế mà lại lấy lời ông đối phó lại ông.
Ông nội cầm lấy điện thoại, ngửa đầu ra sau, nhìn thoáng qua.
Cô gái nhỏ cười rất ngọt ngào, cũng quả thật rất đẹp.
Buông điện thoại, ông nội lạnh lùng gật đầu: "Cũng được."
Thành Nghị vội cười hỏi: "So với bà nội thì sao?"
Ông nội lập tức lạnh mặt liếc anh một cái: "Ăn nói linh tinh. Sao có thể giống nhau được?"
Thành Nghị cất điện thoại, mỉm cười: "Đều giống nhau. Bà nội trong mắt ông là đẹp nhất thế giới, cô ấy trong mắt cháu cũng là đẹp nhất thế gian."
Ông nội dường như phát hiện, câu nào của thằng nhóc xấu xa này cũng đều lấy của ông để phản bác ông.
Ông không thể lại bị động như vậy, phải chủ động xuất kích.
"Thành Nghị, mày đừng cho là ông với cả bố mẹ mày phong kiến gia trưởng, thích chia rẽ uyên ương.
Chuyện con bé nhà họ Lưu kia, mày cho rằng ông nội nhìn không ra nó không phóng khoáng?
Ông nội nó đã từng thử nhiều lần, muốn kết thân, nhưng ông chưa từng đồng ý.
Còn cả con bé nhà họ Lộ, bố mẹ mày, chủ yếu là mẹ mày thích. Cô bé đó, ông đã gặp qua một lần, không thể nói nó tốt hay không, nhưng mày nghĩ lại xem, bố mẹ mày dù thế nào cũng không muốn hại mày, đúng không?"
Lời này cũng không nghiêm khắc, thậm chí coi như là dùng tình cảm để chạm vào trái tim.
Thành Nghị cúi đầu, chậm rãi đem đặt từng quân cờ lên bàn cờ, ngẩng đầu hỏi: "Ông nội, chán không? Muốn cháu chơi với ông thêm ván sau không?"
Ông nội sửng sốt.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã quá hoạt bát, mấy thứ khô khan như chơi cờ này, anh cũng chưa bao giờ có hứng thú.
Ông nội gật đầu: "Được."
"Ông trước."
Ông nội Thành cũng không khách khí, theo thói quen đi pháp trước, sau đó nhìn anh.
"Tới lượt mày đấy."
--
Mãi cho đến cuối chiếu tướng ông nội, Thành Nghị cũng chưa từng nói một chữ.
Ông nội nhìn bàn cờ, tướng của ông đã tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đầu hàng.
"Mày thắng rồi."
Thành Nghị ngẩng đầu.
Bóng ngả về phía tây, lúc này biến thành màu cam ấm. Dung mạo anh cũng là vẻ mà Duẫn Nhi chưa bao giờ thấy lúc thiếu thời.
"Ông nội, ông xem, cháu bây giờ có phải có kiên nhẫn hơn trước kia không?"
Ông nội không nói, nhưng gật đầu ở trong lòng.
"Con người đều sẽ thay đổi." Thành Nghị nhàn nhạt cười, "Duẫn Nhi hồi mười mấy tuổi, tính tình có chút phóng khoáng, nhưng cháu không cảm thấy có gì không tốt. Nhưng thật ra mấy năm nay cô ấy thay đổi rất nhiều. Ông nội, cháu đã từng làm chuyện rất có lỗi với Duẫn Nhi, ngay cả lần này cô ấy ra tay, cũng là vì cháu trêu chọc cô ấy trước."
Dừng lại một chút, anh đột nhiên hỏi: "Ông nội, bà nội qua đời đã mười mấy năm, sao ông không tìm một người khác làm bạn?"
Vấn đề này quá đột ngột không kịp đề phòng, ông nội Thành sửng sốt một hồi, nói: "Bà nội mày theo ông, từng chịu đựng rất nhiều khổ cực. Mày chỉ thấy bà ấy nhéo tai ông, lại không biết bà ấy thường ngày đã đối rất tốt với ông như thế nào."
Cổ họng ông lão như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói càng ngày càng trầm, càng ngày càng thấp, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng không nói nữa, trong mắt có chút ướt át.
Thành Nghị đứng lên: "Gió lớn rồi, ông nội cháu cùng ông trở về nhé."
Đỡ ông nội đứng lên, lại giúp ông ấy chỉnh lại quần áo, anh đỡ ông nội trở về.
"Cháu muốn nói ấy, cốt là bởi vì di truyền gen của ông thôi. Ông xem đi, bà nội đã đi mười mấy năm rồi, ông cũng không muốn tìm người khác.
Bố mẹ cháu nữa, kết hôn hơn ba mươi năm, cũng không có chuyện rối loạn lung tung gì, còn cả chú cháu, tình cảm với thím cháu vẫn luôn ổn định.
Với thân phận của hai người họ, bao nhiêu người gặp phải vấn đề về tác phong nam nữ. Còn anh cháu nữa, trong lòng trong mắt chỉ theo một mình chị dâu cháu, các ông ai phản đối cũng không được, đến chỗ cháu, ông nghĩ xem, cháu chắc chắn cũng sẽ giống mọi người, đúng không?"
Ông nội mãi cho đến chỗ này, cuối cùng bị chọc cười.
"Con khỉ nghịch ngợm nhà ngươi, đây là muốn đổ lên đầu ông à?"
"Đâu phải đâu." Thành Nghị lần thứ hai đổi thành chế độ làm nũng, "Đều là di truyền từ ông. Bà nội cũng không còn nữa, ông cũng không chịu tìm người khác, Duẫn Nhi còn tốt, một lòng nghĩ đến cháu, cháu có thể bỏ cô ấy tìm người khác sao? Không hợp lý, đúng không?"
Ông nội chỉ nhìn về phía trước, không mở lời.
Thành Nghị thuận thế nói: "Tai nghe có thể là giả, mắt tấy chắc chắn là thật, nếu không ông gặp cô ấy trước?
Cháu từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh, nhưng ông vẫn thương cháu nhất, nhà này, người sáng suốt nhất là ông đấy, chỗ bố mẹ cháu, cháu cũng chưa nói với bọn họ, đến thẳng chỗ ông luôn. Nếu ông đồng ý, thì gặp Duẫn Nhi trước, được không?"
Ông nội xụ mặt: "Không biết xấu hổ, ai thương mày nhất? Mày cũng đừng có mà tâng bốc ông..."
Nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, ông đón gió thở dài, "Người trẻ chúng bây, chỉ cảm thấy tự do yêu đương mới hạnh phúc. Thật ra hạnh phúc thật sự, là phải phụ thuộc vào sau này.
Còn không tình cảm dù tốt đến đâu cũng có thể mất hết. Ông với bà nội mày, là gặp nhau qua xem mắt.
Còn cả bố mẹ mày, thật ra cũng là người khác dắt duyên, mới có cơ hội quen nhau. Thành Nghị, hai đứa từng chia tay, mày có thật sự suy nghĩ nguyên nhân chia tay không?
Mày sao có thể khẳng định sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa. Người trẻ tuổi, không nên chỉ hành động bốc đồng."
Thành Nghị sững sờ, thấp giọng gọi ông: "Ông nội."
Ông nội khất tay: "Chuyện gặp mặt, tốt hơn cứ từ từ. Chờ mày nghĩ kỹ rồi, lại đến tìm ông."
--
Dĩnh Nhi về đến nhà trước Duẫn Nhi một bước, chờ sâu khi Duẫn Nhi về đến nhà, một nhà ba người liền tề tựu.
Ba người ở bên nhau trò chuyện một hồi, mẹ Lâm nhắc đến chuyện không cần mời dì chăm sóc nữa.
Duẫn Nhi kiên trì một lúc, nhưng không khuyên được mẹ, chỉ có thể từ bỏ.
Cũng may sức khỏe của bà đã gần như khôi phục, chỉ tự chăm sóc mình, có lẽ không thành vấn đề.
Nhưng thật ra cô bởi vậy mà nghĩ đến một việc.
Cô năm nay đã kiếm được khá khá tiền, cô đã nghĩ đến mua trả góp một căn hộ ở Thượng Hải, sau đó đưa mẹ đến cùng.
Dĩnh Nhi là người đầu tiên phản đối: "Mẹ ở đây, chị có thể chăm sóc."
Duẫn Nhi cầm một quả cam, chậm rãi lột: "Chị, em không hiểu lắm, nhưng chuyên ngành của chị, có phải du học mấy năm, sẽ càng tốt hơn hay không. Nếu chị muốn đi, chuyện tiền nong, em có thể giúp chị. Nếu em mua nhà ở Thượng Hải, mẹ đi theo em, chị không cần lo lắng. Căn nhà này, chúng ta có thể cho thuê."
Thật ra Duẫn Nhi suy nghĩ rất chu đáo, nhưng mẹ Lâm vẫn luôn sinh sống ở đây, cũng không muốn rời đi.
Mà Dĩnh Nhi, cô lo lắng, lại là một chuyện khác.
Cơm chiều là do hai chị em cùng nhau xuống bếp.
Dĩnh Nhi nhìn bên ngoài, xác nhận mẹ đã trở về phòng nghỉ ngơi, mới nhỏ giọng nói: "Em nói mua nhà ở Thượng Hải, có phải sẽ lừa tiền của Thành Nghị hay không? Duẫn Nhi, em nếu vì điều này, mới làm lành với cậu ta, thì chị thật sự muốn nói với em, cuộc sống của chúng ta không phải không tốt, không cần thiết lại để cậu ta chơi đùa nữa."
Duẫn Nhi đang rửa rau, trên tay còn dính nước, vươn một ngón tay ướt đẫm cốc mạnh lên trán Dĩnh Nhi một cái.
"Chị, chị nghĩ cái gì đấy? Anh ấy trước nay chưa từng chơi đùa em."
Dĩnh Nhi tất nhiên là không tin.
Duẫn Nhi tắt vòi nước, như than tiếc khẽ thở dài một hơi: "Trước kia ấy, tính tình anh ấy không tốt, nhưng em cũng như vậy mà, cho nên chia tay, cũng không phải trách nghiệm của mình anh ấy.
Chị, chị chưa thấy anh ấy, lần này anh ấy trở về, thay đổi rất nhiều. Đương nhiên, em cảm thấy bản thân em cũng trở nên trưởng thành hơn."
Khóe miệng cô mang chút ý cười, "Dù sao em bây giờ đối với tương lai của bọn em rất có tin tưởng."
Mùa hè năm 18 tuổi ấy, khi cô ngồi xổm trước cửa bệnh viện nhỏ đó, tuy rằng không khóc, nhưng trong lòng lại tuyệt vọng. Cô cảm thấy đời mình xong rồi, loại người như cô, không xứng có được hạnh phúc.
Nhưng nói như thế nào nhỉ, khi đó cô ngoài mặt nhắc nhở mình phải tỉnh táo, bọn mày đã chơi xong rồi, sâu trong nội tâm, thật ra là đang hy vọng.
Mãi đến khi chia tay cùng người bạn trai qua lại nửa tháng kia.
Một ngày đó, cô đề nghị chia tay, kết quả lại gào khóc lớn, làm đối phương sợ hãi, nhiều lần tỏ vẻ hiểu cô, không trách cô, cũng sẽ không dây dưa với cô, bảo cô đừng khóc.
Người đó thật ra thật sự là người tốt, đối với cô rất bao dung, chiều chuộng cô thành đứa con gái nhỏ, nhìn thấy cô khóc, lòng anh ta liền rối loạn.
Nhưng anh ta không biết, cô khóc thương tâm đến như vậy, một nửa là bởi vì áy náy đối với anh ta, nửa còn lại, thật ra là tuyệt vọng với bản thân.
Khi đó, cô đã tỉnh táo mà ý thức được rằng cùng Thành Nghị là không thể nào, lại còn đang hận anh.
Kể cả như vậy, cô cũng không thể tiếp nhận một người đối tốt với mình như vậy.
Cô đời này, thật sự là xong rồi.
"Chị, chị không cần khuyên em, em tỉnh táo mà." Cô vặn mở vòi nước, tiếp tục rửa cải ngồng trong tay.
Thành Nghị đã trở lại, trái tim anh chưa từng thay đổi, đây là trời cao ưu ái cô.
Cô cũng không muốn cẩn thận tính toán là ai phụ lòng ai nhiều hơn, chỉ muốn quý trọng thật tốt đoạn duyên phận được đổi mới này.
--
Mãi cho đến buổi tối, cô cũng chưa tìm được cơ hội nói chuyện Thành Nghị với mẹ Lâm.
Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, theo thói quen mà nhìn vào điện thoại, vô tình phát hiện trên đó có thông báo cuộc gọi nhỡ.
Cái kia dãy số, là bạn trai cũ đã từng hẹn hò nửa tháng với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro