171222
Trong cơn mê tôi và em gặp mặt
Muôn vạt sáng mập mờ buổi hoàng hôn
Em lả lướt ngang đời tôi phút chốc
Tà váy mỏng sượt nhẹ từng ngón tay
Tôi sửng sốt, đã lâu rồi không gặp
Khi em đến, tôi chẳng hay biết gì
Lòng bồn chồn vì chưa kịp chuẩn bị
Một trái tim cứng rắn đối mặt nàng
Chợt bừng tỉnh, tôi vội vàng bắt lấy
Chút nhân ảnh nhạt nhòa và cô liêu
Đứng đối diện ngỡ xa cách nghìn dặm
Không nhìn rõ khuôn mặt em thế nào
Em đứng đó, chỉ lặng im trong gió
Mọi âm thanh im bặt ở quanh em
Tôi không thể thốt nên lời oán trách
Tháng năm dài tôi mỏi mòn đợi em
Giọt lệ buồn chảy dài trong vô vọng
Cho tháng năm vụt mất đã quay về
Em trở về, an ủi tôi phút chốc
Để sau này mãi mãi lạc mất nhau
Bóng hình em đầy ưu phiền buồn bã
Sắp đến rồi, thời khắc phải chia xa
Em biết rõ, lòng tôi cũng sáng tỏ
Lần này thôi, một lần cuối nữa thôi
Tôi dang tay, xin em hãy ôm lấy
Hãy vỗ về tấm lòng kẻ tổn thương
Không hồi đáp, em khuất dần trước mắt
Chỉ gió nhẹ mơn man gò má tôi
Tôi mở mắt, giấc mơ vừa vụt tắt
Chạm lên mặt, hàng nước mắt chưa phai
Tôi nhìn em trong khung ảnh cười hiền
Khẽ mỉm cười, mong em mãi hạnh phúc an yên
[Lưng chừng giữa những câu thơ, đã có lúc trái tim tôi bị thôi thúc mãnh liệt. Dòng cảm xúc tràn ngập trong các mạch máu, chảy về mắt, hóa thành những giọt sương mờ. Khi hoàn thành chỉnh sửa bài thơ này vào 17/12, một lần nữa tôi cảm thấy trái tim mình đang rơi tự do giữa khoảng không mênh mông không điểm dừng. Có những cảm xúc, chẳng thể hiểu nổi vì đâu]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro