Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Nhân Ngư Và Quỷ Vương (FakerPeanut)

Xưa xửa xừa xưa, lâu lẩu lầu lâu...

Ở một vùng đất xinh đẹp nọ, có một vương quốc hùng mạnh, đầy quyền năng được dựng lên từ lâu đời. Ngôi vương được truyền từ người này sang người khác, vị vương nào cũng làm cho vùng đất đó được ấm no, hạnh phúc. Nhưng... có lẽ đáng kể đến nhất, phải là Quỷ Vương Sanghyeok !

Tài giỏi, đẹp trai, soái ca, nhiều mưu lược có thể nói là một trong những yếu tố quan trọng làm nên một Sanghyeok đầy quyền năng bây giờ. Chỉ là... có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng anh lại chưa ưng ý lấy một ai cả...

***

Một buổi sáng, trời nắng đẹp, Sanghyeok cùng mấy tên người hầu đi dạo trên bờ biển cạnh lâu đài anh sống. Đêm qua mới xảy ra một cơn bão lớn, gió thổi mạnh đến nỗi cây cối xung quanh đây bị đổ rạp hết. Chỉ có ánh nắng nhẹ, và từng đợt sóng đập vào bãi cát dịu dàng, như chưa từng có chuyện gì cả.

Hôm nay, tâm trạng Sanghyeok khá tốt. Anh linh cảm được có điều gì đó hay ho, khác lạ sẽ đến với anh trong ngày nay. Anh đến gần bờ biển hơn, bỏ đôi giầy trên bờ cát rồi đi chân trần xuống. Nước biển mát lạnh dưới chân làm cho anh có một xúc cảm lạ kỳ.

Đang mê man trong làn nước mát lạnh, bỗng anh nhìn thấy một vật thể ở cách anh không xa lắm. Vật thể đó nằm trên bờ cát, có vẻ như đang cử động một cách khó khăn. Có vẻ như... đó không phải là người thì phải ?

Sanghyeok tò mò, quyết định bước đến gần đó xác định thực hư, mặc cho mấy tên người hầu ngăn cản.

- Ư...hức hức...

Càng đến gần, tiếng khóc thút thít của ai đó cứ văng vẳng đến tai anh. Có chút rùng mình, nhưng không sao, Sanghyeok cứ tiếp tục đến gần một cách cẩn trọng. Và rồi, anh nhận ra... đó là một cậu nhóc... Nhưng, không phải là một con người bình thường ! Là một tiểu nhân ngư !

Sanghyeok hơi sửng sốt khi gặp một trường hợp thế này. Anh ngồi xuống, ngay cạnh chỗ cậu bé kia nằm khóc, tiếng anh phát ra làm cậu giật mình.

- Này...

- Oaaa...oaaa...hức hức....

Anh tròn xoe mắt ra nhìn. Cậu nhóc này... Da rất trắng, nhìn thôi cũng biết nó mịn màng thế nào, hai cánh môi hồng hồng đang run rẩy phát ra tiếng khóc nỉ non. Mái tóc mềm, do nước ẩm mà dính cát tùm lum. Sanghyeok nhìn mà cũng thấy thương. Đuôi cá ở dưới cũng biến thành một đôi chân thon thả, chỉ còn lại hai cái vây nhỏ xinh ở trên người. Anh nghĩ với dáng vẻ này thì cậu nhóc không thể là người xấu được. Chắc là do đêm qua, cơn bão lớn đã làm cậu dạt đến đây...

- Cậu bé à...

- Hức hức...

Nhóc con vẫn còn thút thít khóc, nhưng cũng đưa đôi mắt ra nhìn anh. Sanghyeok suýt chút nữa là bị hút hồn vào đôi mắt ấy rồi. Nó sáng long lanh, ánh lên thứ gì đó làm người ta cảm thấy bình an vô cùng.

- Em là ai ?

Cậu bé tuy đã không khóc kịch liệt như trước, nhưng cũng không nói gì, chỉ giương đôi mắt to tròn đó ra nhìn anh.

(Mắt như này mà kêu to tròn, vi diệuuuu XD)

- Không sao, tôi không làm hại em đâu.

Tiểu nhân ngư vẫn không đáp lại anh, nhưng cũng chịu cúi đầu gật gật lấy vài cái. Nước mắt cùng cát bụi vẫn còn đọng trên mặt cậu, nhìn xót xa đến đáng thương.

- Là do cơn bão đẩy em vào bờ phải không ?

- Ưmm.. ưm..

Cậu bé lại gật đầu. Có vẻ cậu nói khá là khó khăn, hoặc là... không biết nói. Như vậy thì anh có thể dạy cậu nói. Càng nghĩ Sanghyeok càng thấy cậu bé này thú vị, anh quyết định đưa cậu về sống cùng mình.

- Tôi đưa em về nhé, về với tôi.

Thấy người kia không trả lời, chỉ nhìn chằm chặp anh bằng đôi mắt nghi hoặc, Sanghyeok vội nói thêm.

- Không sao, tôi hứa sẽ không làm gì em !

Dụ dỗ mãi, cuối cùng thì Quỷ Vương của chúng ta đã dụ được Tiểu Mỹ nhân ngư về cung. Anh bọc cậu vào một tấm áo khoác lớn của mình, rồi tự tay ôm cậu đi về phía cung điện. Ai biết được lão ấy đang nghĩ gì ? Có thể là nuôi cậu lớn, rồi ngày nào đó.... thu hoạch chẳng hạn XD

Về đến nơi, anh sai người đưa cậu đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đem cho cậu một bộ quần áo đẹp. Cậu bé gặp nước, mắt lập tức sáng rõ, nhào ngay vào bồn nước mà thóa thích đùa nghịch, không để ý đến có ai đang đứng từ xa nhìn ngắm mình kia đến xịt máu mũi. Mãi gần một tiếng sau, cậu bé mới chịu rời bồn tắm mà ra ngoài.

Sanghyeok dẫn cậu đến một bàn ăn, trên đó bày đủ các loại sơn hào hải vị ngon ngất ngây. Anh thấy cậu đang thèm đến nhìn không chớp mắt mà lấy làm thú vị. Anh ngồi xuống một bên, để cậu ngồi ngay bên cạnh.

- Tiểu nhân ngư, em tên là gì ?

- Ưm..ưm.. Wang...ư..H..o

- Wang Ho ?

- *gật gật*

- Wang Ho của anh ! - Sanghyeok thấy biểu cảm dễ thương của cậu mà không kìm được, kéo cậu vào lòng mình ôm chặt, tham lam hít hà mùi hương của biển cả vẫn còn đọng trên người cậu.

- Nói theo anh đi, Wang Ho là của anh ! Nói đi...

- Wang... Ho...ưm ..của anh...ưm..

Trời đất ơi sao cái giọng ngọng ngọng này của cậu dễ thương đến thế ! Sanghyeok chết trong bể ngọt ngào này mất thôi.

- Ăn cơm nhé !

- Ưmm...

Anh xắt ra một miếng cá rán, đưa lên miệng cậu. Bỗng phản ứng của cậu có phần khác. Cậu lắc đầu kịch liệt, quyết không há miệng để anh đút.

- Sao thế ?

Sanghyeok khó hiểu nhìn cậu. Wang Ho chỉ vào đĩa cá rồi lắc đầu liên tục, ý muốn nói gì đó. Anh ngu ngơ một lúc, rồi cuối cùng cũng hiểu ra.

- À, thì ra là em không ăn cá. Cá là đồng bọn của em mà. Anh hiểu rồi ! Ăn thịt bò nhé !

Đến đây thì Wang Ho vui vẻ gật đầu, cậu nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong lại thành hình lưỡi liềm vô cùng dễ thương. Anh đưa lên miệng cho cậu một miếng thịt bò, Wang Ho ngoan ngoãn há miệng, nhấm nháp miếng thịt một cách ngon lành.

- Ngoan lắm !

Sanghyeok hài lòng. Hai người cứ vậy đút cho nhau ăn đến khi no bụng thì thôi. Bữa ăn ngọt ngào hôm đó diễn ra một cách vui vẻ.

***

Ngày qua ngày, Tiểu nhân ngư Wang Ho lúc nào cũng bám lấy Sanghyeok  mãi không rời. Cậu cũng bắt đầu nói được nhiều hơn, thành thạo hơn. Sanghyeok thì sủng cậu lên đến tận chín tầng mây. Đi đâu cũng đưa cậu đi theo, chỗ nào  Wang Ho chỗ đó có Sanghyeok. Hai người trở thành một cặp đôi đẹp nổi tiếng, khiến không ít người ghen tị. Bao lần Wang Ho suýt bị hầu nữ trong cung ám hại rồi, mỗi lần đều làm cậu sợ đến khóc nức nở. May mắn là Sanghyeok đến kịp thời, kết quả là những người khiến cậu ra nông nỗi đó đều bin xử tử theo cách thảm khốc nhất.

(Cho chết ! Ai bảo động vào vợ lão ý làm gì ! Muahahahahaha !!!!)

Một hôm, khi đó đã là buổi tối, Sanghyeok vào phòng, thấy Wang Ho đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt hướng về phía biển cả.

- Em sao vậy bảo bối ?

- Em... nhớ mẹ !

Sanghyeok có chút bất ngờ, cũng phải thôi, cậu cũng đã ở với anh được khá lâu rồi, chưa lần nào được về nhà cả. Anh cũng không nên ích kỷ mà giữ cậu mãi bên mình, không cho gặp gia đình đến thế chứ. Sanghyeok cúi xuống, gặm gặm lấy vành tai mẫn cảm của cậu, thì thào:

- Em muốn gặp họ không ?

- Muốn a ~~

Wang Ho cứ hồn nhiên trả lời khiến tim anh đau nhói. Nhưng... cũng không thể mãi trói buộc cậu vậy được. Ở bêm anh cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Cậu đã bao lần bị kẻ xấu hãm hại, chỉ vì anh rồi mà. Thôi thì... cứ đưa cậu trở lại đại dương, nơi cậu được sống an toàn, có phải tốt hơn không.

- Mai anh sẽ đưa em về.

Wang Ho nhìn anh, nhận ra sự buồn bã trong mắt anh. Cậu hôn lên môi anh, nói nhỏ:

- Quỷ Vương, Wang Ho yêu anh !

Đêm đó... là đêm đầu tiên của hai người biết được vị ngọt tình yêu một cách chân thực nhất, mãnh liệt nhất, không vướng bận bất cứ một chuyện gì.... cùng nhau.

***

Sáng hôm sau, hầu hết mọi người trong cung đều đến tiễn Wang Ho ra biển. Cậu mỉm cười chào tất cả, duy chỉ có một mình anh, là không thấy đâu.

- Sanghyeok, tạm biệt anh !

Từ ô cửa sổ ở cung điện gần đó, có một người vẫn đứng đó, nhìn theo em mãi đến tận ngoài khơi xa. Từ mai, chắc anh phải sống một cuộc sống mà không được nghe tiếng nói ngọng nghịu của cậu rồi...

***

Hai tháng sau...

Trong một đêm mưa gió, Sanghyeok nhàn nhã ngồi ở trong phòng, trong tay cầm lên tấm ảnh của người yêu mà ngắm một cách say mê. Hai tháng nay anh chẳng làm được trò trống gì ra hồn. Lúc nào đầu óc cũng một tiếng Wang Ho, hai tiếng Wang Ho... Anh nghiện cậu đến như vậy, cớ sao lại không được bên cậu ?

"Đùng !!!"

Sanghyeok giật mình vì tiếng động lạ ngoài cửa sổ. Anh nhìn ra ban công, và thấy được một hình bóng quen thuộc, một người mà bao đêm anh mong nhớ ...

- Wang... Wang Ho ?

- Em nè !

Wang Ho từ bên ngoài chạy vụt vào trong phòng, chui tọt vào lòng Sanghyeok. Cậu cũng nhớ anh lắm chứ, cậu mất bao công sức mới xin được ba mẹ cho quay về với anh. Bây giờ được nằm trong vòng tay anh rồi, còn gì vui hơn nữa không cơ chứ ?

- Sao lại quay lại ?

Sanghyeok vừa hỏi vừa ôm ghì lấy cậu, hít hà hương thơm quen thuộc bao quang lấy mũi. Tiểu tổ tông quay lại bên anh rồi !

- Em xin phép ba mẹ. Với lại... Có rồi nha... !!!

Sanghyeok ngẩn ra nhìn cậu, hỏi lại:

- Có cái gì ?

- Nha !!! Có em bé, là có tiểu bánh bao rồi nhaaa !!!

Wang Ho tinh nghịch chồm lên người Sanghyeok, hét vào tai anh. Anh giật mình, bắn hẳn ra sau:

- Sao... sao có thể ?

- Em là cá mà... Mà em cũng chả biết tại sao ? Chắc em là trường hợp đặc biệt ^^

- Ý em là... song tính á hả ?

- *gật gật*

Sanghyeok định thần lại, nhào tới ôm cậu lên giường, quyết tâm xác định thực hư...

Một thời gian sau, Wang Ho sinh ra một cặp tiểu nhân ngư. Khỏi nói Sanghyeok đã thích chí đến nhường nào... Từ đó về sau, cả gia đình nhà người ta sống hạnh phúc bên nhau 4ever =)))))

(Kết như truyện cổ tích vậy XD)

================================

- Peanut !!!!!!!!!! Em lại đang xem cái gì ? Còn không mau ra tập luyện cho anh !

Faker hùng hồn vào phòng lôi cổ cậu bé đang dán mắt vào TV ra ngoài.

- Em xem phim chút thôi mà. Mà phim này ảo quá. Ai đời con trai có em bé bao giờ !

Faker nhìn qua tên phim, nhàn nhã đáp lại:

- Thì cậu ta là cá mà, có phải con người đâu. Ai mà biết được cá còn có những đặc điểm gì khác. Nhanh nhanh ra tập luyện cho anh ! Đã để anh phải sang tận Gaming House của KingZone thì biết rồi đấy !

- Ưm... nhưng mà em cũng muốn có em bé !

Faker nghe xong mà suýt chết sặc. Anh cười ngặt nghẽo, nằm lăn lê ra đất mà cười khiến cậu đen mặt.

- Con trai... đòi có em bé ! HÁ HÁ HÁ !!!

- Anh không muốn á hả ? Vậy anh muốn người khác sinh con cho anh phải không ? Vậy cút điiii !!!

Peanut giận dỗi đạp Faker khỏi phòng, không nói năng câu nào. Anh đành nhịn cười , quay lại dỗ dành.

- Ngoan nào, anh chỉ đùa thôi mà !

- Đùa cái mông !

- Thế em không biết nay ngày gì à ?

- Ngày gì ? - Peanut ngu ngu hỏi.

- Cá tháng tư !

- Con mẹ nó anh dám gạt tôi ! Tôi đè chết anh !!!

- Để xem ai đè ai ? Em muốn có em bé mà, hôm nay anh cho em có luôn !

Cửa phòng đóng sập lại, Faker ném Peanut lên giường...

End =)))))

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xong 2 couple của Au, từ chap sau sẽ là dành cho các nàng ❤









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro