Phiên ngoại 6: Giang hồ đệ nhất mỹ nhân [6-7-8]
Quân Thư Ảnh nhàn nhã thong dong trải qua năm sáu ngày không bị ai quấy rầy, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái như trong tưởng tượng.
Vừa biết rõ có người đang theo dõi, nhưng lại không có sức lực bắt bọn đạo chích này lôi ra. Vừa nghĩ nhất cử nhất động của mình đều lọt vào tầm mắt đám người đang ẩn nấp trong bóng tối kia , Quân Thư Ảnh cảm thấy cả người khó chịu.
Bất quá nghĩ kỹ lại, với tích cách Sở Phi Dương luôn một bộ dấm chua đối với mình như gà mẹ che chở gà con, lúc này lại không nói gì với mình, cũng không có hành động gì khác thường. Vậy chỉ có một khả năng, mục tiêu bọn họ nhắm đến là Sở Phi Dương, không phải mình.Mặt khác ... còn một nguyên nhân, khiến cho y không thoải mái. Vài ngày không nhìn thấy Sở Phi Dương, dĩ nhiên cũng thấy cả người khó chịu. Nhàn nhã thì đúng là có nhàn nhã, nhưng cũng không thấy dễ chịu.
Cho nên khi Sở Phi Dương xách bầu rượu cùng hai tửu bôi tới đình viện này, Quân Thư Ảnh cũng không giống như mấy hôm trước trong lòng nóng nảy mà đuổi người đi.
Sở Phi Dương đứng bên cạnh cửa, cười đến mức vẻ mặt như ánh dương quang xán lạn. Hắn giơ bầu rượu trong tay, như hiến vật quý cười nói " Hảo tửu trăm năm của Tuý Tiên Lâu, yêu quân nhất phẩm, các hạ có nguyện ý cùng ta thưởng thức?"
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái,không có trả lời, lại đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Khoé miệng Sở Phi Dương lộ ra tiếu ý càng sâu, vào theo y, ngồi xuống bên người Quân Thư Ảnh. Hắn đưa tay rót hai chén rượu, cầm lấy một chén đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương mờ ám nở nụ cười nói " Ta đã đem Tiểu Thạch Đầu hảo hảo khoá trong phòng ... " nói xong đem chén rượu buông xuống đưa tay đặt trên mu bàn tay Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng vỗ về.
Quân Thư Ảnh cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại hạ tầm mắt thưởng thức ngọc bôi nho nhỏ trong tay.
Sở Phi Dương thoáng kinh ngạc nhíu mày. Trước đây chỉ trêu chọc một chút cũng đen mặt, lần này lại thực hiếm thấy, cư nhiên không có nổi đoá.
Sở Phi Dương lại vì y châm một chén, Quân Thư Ảnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sở Phi Dương cười cười mở miệng nói " Uy, ngưu ẩm dễ say a."
Quân Thư Ảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, lại tự mình châm hai chén rượu.
Sở Phi Dương nhìn y, hô hấp bất giác đông cứng, bởi vì mấy ngày trước có chút chuyện không vui vẻ lắm, hắn không hi vọng Quân Thư Ảnh để hắn nhìn thấy sắc mặt hoà nhã gì. Thế nhưng hiện giờ....
Sở Phi Dương da mặt dầy mà kéo bàn tay thon dài của Quân Thư Ảnh nắm lấy,cười nhẹ nói " Sao lại thuận theo như vậy?! Mấy ngày không gặp, thực sự nhớ nhung sao?!"
Quân Thư Ảnh rút tay ra, cầm lấy chén rượu của mình, ở trên chén rượu của Sở Phi Dương cụng nhẹ một cái nói " Hãy bớt xàm ngôn đi, cùng ta uống rượu."
Sở Phi Dương nhướng mày, cũng đem tửu bôi uống cạn,cười đến mặt mày loan loan, đang muốn nói gì đó, đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ.
" Thực sự đáng ghét hơn bọ chó." Sở Phi Dương nhíu mày thấp giọng nói, dường như đã có chút nghiến răng nghiến lợi.
Quân Thư Ảnh cũng lười hỏi, chống khuỷu tay ở trên bàn lắc lắc chén rượu chỉ còn phân nửa, biểu tình rõ ràng đang xem hí kịch.
Sở Phi Dương oán hận một tay xách bầu rượu, một tay ôm lấy Quân Thư Ảnh, đứng dậy đi về phía giá sách trong nội thất ( gian phòng phía trong).
" Ngươi làm gì vậy?" Quân Thư Ảnh cả kinh nói.
Tới trước giá sách kia, Sở Phi Dương vươn tay, không biết là vỗ vào cơ quan nào, hai người liền bị một cỗ lực mạnh đẩy về phía trước, dường như xuyên qua giá sách dày nặng kia.Quân Thư Ảnh chỉ thấy trước mắt tối sầm, sộc vào mũi là mùi âm lãnh, lại không biết bản thân đang ở nơi nào. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Sở Phi Dương nắm lấy đẩy tới dựa vào trên tường.
Tiểu Thạch Đầu đang ở trên gường nhỏ tỉnh lại, dùng cánh tay nhỏ bé mũm mĩm dụi dụi hai mắt, nằm trên giường quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhưng không trông thấy hai thân ảnh quen thuộc. Tiểu hài tử đem món đồ chơi nắm chặt trong tay đưa lên miệng cắn một lát, chỉ đến món đồ kia ướt đẫm, dưới cằm cũng dính đầy nước bọt, mới nhàm chán mà buông món đồ chơi ra.
Tiểu Thạch Đầu vươn tay cố gắng ngiêng thân hình bé nhỏ mập mạp, gian nan mà bò dậy. Bò đến bên mép giường nhìn một vòng, bị độ cao như vách núi kia doạ cho hoảng sợ mà lùi lại phía sau. Chậm rì rì mà quay thân một vòng, đem mông xoay ra ngoài, đặt mông ngã xuống phía dưới. ( giảm thiểu thương vong đây)
Phía dưới giường cố ý đặt một tấm đệm thật dầy, Tiểu Thạch Đầu ngã chổng bốn vó đang bò dậy, nhoáng một cái đã đi đến bên cạnh cửa. Đưa tay đẩy đẩy, đẩy không động. Lại ra sức mà kéo kéo, vẫn không chút lay chuyển.
" Ngốc... A... A... " Tiểu Thạch Đầu mở miệng kêu lên, dùng hết sức lực của hài tử lay lay. Cánh cửa vang lên vài cái. Tiểu Thạch Đầu dừng lại, ngửa đầu nhìn cánh cửa cao như Nam Thiên Môn ( cổng trời), đợi trong chốc lát.
Tất nhiên là một chút động tĩnh cũng không có.
Tiểu Thạch Đầu quay người, lại chậm rãi đi trở về. Đột nhiên, ' Két' một tiếng, phía sau một tia gió lạnh thổi vào.
" Nha?" Tiểu Thạch Đầu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đại môn đang chậm rãi mở ra.
※※※
Chân thủy môn.
" Sở đại ca, huynh xem những... loài hoa này, tất cả đều là ta hao hết tâm lực từ mọi nơi thu thập tới. " Phinh Đình tiên tử chỉ ra xung quanh nơi muôn hoa đua nở tươi đẹp như những đám mây ngũ sắc, giống như dâng vật quý nói, " Ta dám cam đoan với huynh ở nơi khác không thể thấy được trăm hoa đua nở mỹ lệ như vậy."
Nàng đối với Sở Phi Dương luôn là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, dung mạo như tranh, càng thêm động lòng người.
Sở Phi Dương nhàn nhạt đáp lời: " Hoa đúng là rất đẹp, nhưng người đẹp hơn."
Đối với lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, lời khen đó lại xuất ra từ miệng Sở Phi Dương, Phinh Đình tiên tử đương nhiên tâm hoa nộ phóng. Nàng không chút che giấu mà lộ rõ niềm hân hoan nơi chân mày, nụ cười trên mặt cũng càng thêm ngọt ngào " Sở đại ca, huynh cuối cùng cũng thấy Phinh Đình thật là tốt.... " nói xong đi tới gần, đem khuôn mặt tựa trên lồng ngực Sở Phi Dương, lại lên tiếng " Ta thấy Sở đại ca mấy ngày qua có chút rầu rĩ không vui, cho nên đã ra lệnh cho thuộc hạ thỉnh tiểu oa nhi của huynh đến đây. Quá hai ngày là huynh có thể thấy nó. Nhi tử của Sở đại ca, ta cũng muốn tiếp kiến."
" Cái gì?! " Sở Phi Dương chặn ngang lời đưa tay giữ lấy Phinh Đình tiên tử, nắm lấy hai vai nàng kêu lên " Lời muội nói không phải sự thực đúng không. Nếu như để... nếu để cho Quân Thư Ảnh biết, hắn...."" Sở đại ca, huynh yên tâm, ta đã nói Hắc Phong vỗ về Quân Thư Ảnh, hơn nữa thoạt nhìn hắn làm rất khá. " Phinh Đình tiên tử cười nói " Thủ hạ của ta nhất định sẽ hảo hảo đem Sở tiểu công tử an toàn trọn vẹn hoàn hoàn hảo hảo mà dẫn tới đây . Ta làm như vậy, chỉ là mong muốn Sở đại ca sau này có thể toàn tâm toàn ý ở lại bên người Phinh Đình ." Phinh Đình tiên tử nói xong lại dựa vào lòng Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đỡ bờ vai nàng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nàng, trên mu bàn tay vì âm thầm dụng lực mà gân xanh nổi chằng chịt. ( em giả mạo em í sợ anh Dê đến nổi cả gân xanh ~_~' )
※※※
Quân Thư Ảnh nhắm mắt, vừa mở ra thì đã thích ứng với tia sáng u ám. Y nhìn xung quanh một chút, đúng là một gian mật thất được bày trí trang nhã. Bốn phương đều là đồ đá, vật bày trí bằng đá, giường đá, đầy đủ mọi thứ.
"... trong biệt viện này của ngươi còn có bao nhiêu mật thất người khác không biết?" Quân Thư Ảnh có chút bất đắc dĩ, " Ngươi làm đại hiệp mà xem ra cũng không quá quang minh lỗi lạc."
" Cũng không phải ta đào ra." Sở Phi Dương vẻ mặt vô tội nói, bàn tay phía dưới đã không thành thật ở trên lưng Quân Thư Ảnh chậm rãi vuốt ve, tới tận phần bụng trơn nhẵn hơi gồ lên kia, đem mặt tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên hai má y, khẽ cười nói : " Hiện tại.... có thể chứ?"
Quân Thư Ảnh quay đi không thèm đoái hoài, nhìn không ra biểu tình. Sở Phi Dương cũng không lo lắng, đại chưởng ở trên bụng y khẽ vuốt ve, nhất định phải chờ y trả lời.
" ... có thể." Quân Thư Ảnhsau một hồi lâu mới đáp lời.
Tiếu ý trên mặt Sở Phi Dương càng sâu, bỗng nhiên cúi người đem Quân Thư Ảnh ôm lấy. Quân Thư Ảnh cả kinh, theo bản năng đưa tay chụp lên vai Sở Phi Dương, xoay người một cái từ trong lòng Sở Phi Dương nhẩy xuống. Vừa đứng vững đã thấy Sở Phi Dương đang nhìn mình có chút ai oán.
" .... cảnh giác của người tập võ, ngươi biết mà." Quân Thư Ảnh ho nhẹ một cái lên tiếng giải thích.
.......
Sở Phi Dương thực sự yêu chết cái thái độ phối hợp ngoan ngoãn phục tùng của y lúc trên giường. Tựa hồ cho dù hắn làm ra hành vi quá giới hạn gì Quân Thư Ảnh cũng không cảm thấy quá đáng. Đã như vậy, hắn tự nhiên không cần phải thay y tự trách mình luôn được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Sở Phi Dương khoát khoát tay, vẻ mặt biểu lộ ' quên đi ta không so đo với ngươi'. Quân Thư Ảnh có chút xấu hổ đi đến trước mặt Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cười cười, ôm lấy y, thi triển khinh công, đem hai người đồng thời nhẹ nhàng bay đến trên chiếc giường đá rộng lớn.
' Sột soạt' tiếng ma sát của quần áo, trong mật thất phong kín vang lên thanh âm rên rỉ đầy tình sắc, trong ánh sáng lờ mờ mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ.
Quân Thư Ảnh ngửa mặt nằm trên giường đá, sắc mặt vì động tình mà ửng hồng. Sở Phi Dương vùi đầu vào trước ngực y liếm lộng, Quân Thư Ảnh có chút khó nhịn giãy dụa ở dưới thân hắn, hổn hển nói " Đừng... đừng chơi đùa nữa... Ngươi...."Sở Phi Dương ngẩng đầu, dưới ánh sáng hôn ám đôi mắt hắc bạch phân mình của hắn càng đặc biệt sáng tỏ. Hắn có một đôi mắt vô cùng đẹp đẽ. Quân Thư Ảnh kìm lòng không nổi muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia.
Thế nhưng Sở Phi Dương lại cầm tay y, đột nhiên cười gian xảo, kéo ngón tay Quân Thư Ảnh xoa xoa nhũ tiêm trước lồng ngực trần trụi bị nước bọt dính ẩm ướt đang gắng gượng sưng đỏ của chính y.
Quân Thư Ảnh dồn dập thở ra một hơi, muốn đem tay rút ra, lại bị Sở Phi Dương nhanh chóng dùng lực ngăn cản, không thể động đậy.
Sở Phi Dương dẫn dắt ngón tay y nhẹ nhàng vân vê điểm mẫn cảm trước ngực, Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại ngiêng mặt đi, thân thể có phần run rẩy, không biết là sảng khoái hay hổ thẹn.
Sở Phi Dương cười nhẹ nói " Thoải mái sao?!"
Tự nhiên không nhận được hồi đáp. Sở Phi Dương chậm rãi hôn xuống phía dưới, kiên trì mà khơi mào tính dục của Quân Thư Ảnh, lại đem địa phương phải tiếp nhận hắn tỉ mỉ ấn nhu mở rộng.
Sở Phi Dương mở ra đôi chân thon dài mềm dẻo của Quân Thư Ảnh, đem dục vọng to lớn nóng bỏng ở nơi ẩm ướt giữa hai đùi y nhẹ nhàng ma sát, Quân Thư Ảnh có chút khó nhịn mà khẽ ' Hừ' một tiếng.
Sở Phi Dương áp người xuống, có chút thô lỗ đem năm ngón tay xen vào mái tóc của Quân Thư Ảnh vuốt ve, hôn y thật sâu. Rồi sau đó lại buông đôi môi hồng diễm bị hắn làm cho ẩm ướt, ngược lại dùng đầu lưỡi ở trên mặt Quân Thư Ảnh liếm tới liếm lui.
" ... Ngươi là cẩu sao?" Quân Thư Ảnh ngửa mặt tránh né môi lưỡi ướt rượt của hắn, có chút bất mãn mà nhíu mày.
Sở Phi Dương khẽ cười một tiếng, kéo tay Quân Thư Ảnh khoác lên bờ vai của chính mình, ý bảo y ôm mình. Quân Thư Ảnh mở rộng song chưởng thon dài ôm chặt lấy cổ Sở Phi Dương. Sở Phi Dương thoả mãn mà hôn lên chóp mũi y, cười nhẹ nói " Ta đi vào." Nói xong hạ thân khẽ đỉnh đầu một cái.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu cắn môi Sở Phi Dương, đầu lưỡi Sở Phi Dương không chút trở ngại mà tiến vào khoang miệng y, tàn sát bừa bãi xung quanh. Trong thanh âm của nụ hôn ẩm ướt đầy tình sắc, Sở Phi Dương cũng không khống chế được nữa, dùng sức mà tiến vào địa phương mềm mại đang chào đón hắn kia.
Bởi vì tình huống thân thể của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương đã tận lực khắc chế chính mình, không dám quá mức phóng túng. Thế nhưng tiếng thở dốc đầy mị hoặc cùng khuôn mặt của Quân Thư Ảnh ngay trước mắt đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng, lại lần nữa thử thách sức nhẫn nại của hắn.
" Quân Thư Ảnh, ngươi.... " Sở Phi Dương liếm liếm môi, nhưng cũng không biết chính mình muốn nói cái gì. Hắn chỉ có thể đem mặt vùi vào giữa cổ Quân Thư Ảnh, nỗ lực bảo trì động tác ôn nhu.
Quân Thư Ảnh giang hai tay, khẽ vuốt mái tóc dài sau gáy của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương bị động tác tiếp xúc nhẹ nhàng khiêu khích kia khiến cho dục hoả mãnh trướng trong nháy mắt, hắn ngẩng đầu, hai mắt bị dục vọng thiêu đốt đến cháy đỏ, ở trong khoảng không hôn ám lại càng có vẻ sáng rực.Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương bốn mắt nhìn nhau. Y vẫn rất thích đôi mắt của Sở Phi Dương, hình dạng rất đẹp, lúc cười đuôi mắt hơi cong lên, chân mày khoé mắt đều mang theo tiếu ý như cơn gió nhẹ. Lúc giết người lại tựa như một thanh lợi kiếm, lợi hại cùng băng lãnh. Nhưng nhiều nhất chính là, ánh mắt kia y như hắn ' hắc bạch phân minh', giống con người của hắn ôn nhu và bao dung.
Sở Phi Dương đột nhiên mạnh mẽ dùng chút lực, Quân Thư Ảnh rên khẽ một tiếng, nhắm mắt lại quay mặt đi, vẻ mặt nhẫn nại.
" Ngươi đã yêu chết ta rồi." Sở Phi Dương liếm liếm môi cười nói " Phải ngoan ngoãn để tướng công sảng khoái, hiểu không." ( anh bỉ vừa thôi >_<')
Quân Thư Ảnh khinh bỉ quét mắt liếc hắn, vừa muốn mở miệng, lại bị Sở Phi Dương xấu xa đại động vài cái, khiến y chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên rỉ vỡ vụn.
" Lúc này ngươi chỉ cần ở trên giường mở miệng hảo hảo mà kêu cho ta nghe là được.... " Sở Phi Dương cười khẽ, chậm rãi hôn lên môi Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt, nắm chặt lấy tay Sở Phi Dương .
Chẳng biết lăn qua lăn lại bao lâu, Sở Phi Dương nhớ tới tình trạng thân thể Quân Thư Ảnh, không ở trong người y phát tiết. Hắn tiện tay dùng chăn nệm dưới thân lau khô thân thể của Quân Thư Ảnh vì dính tình dịch của hai người mà ẩm ướt, liền kéo Quân Thư Ảnh lại gần, tiếp tục vuốt ve an ủi.
Quân Thư Ảnh không có nội lực hộ thể, đương nhiên không thể so với Sở Phi Dương tinh lực tràn đầy, dĩ nhiên có phần mệt mỏi. Y nằm trong lòng Sở Phi Dương, hơi buồn ngủ. Thế nhưng ở phía sau bộ vị cứng rắn của Sở Phi Dương vẫn đỉnh đỉnh hẳn là chưa thoả mãn. Quân Thư Ảnh cũng lười để tâm hắn.
Lại qua một lát, Quân Thư Ảnh bỗng nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một ít âm hưởng. Y mở choàng mắt, chống đỡ thắt lưng mỏi nhừ ngồi dậy.
" Ngươi nghe xem." Quân Thư Ảnh ra hiệu cho Sở Phi Dương đang lơ đãng nghe thanh âm truyền từ trên đỉnh đầu.
" Xuỵt, không có việc gì. Nằm thêm một chút." Sở Phi Dương lại muốn đem Quân Thư Ảnh đè xuống, " Có lẽ Tiểu Thạch Đầu đã tỉnh."
" Mật thất này dưới gian phòng của Tiểu Thạch Đầu ?!" trong nháy mắt Quân Thư Ảnh đen mặt.
Sở Phi Dương áp sát tới... chăm chú nhìn sắc mặt Quân Thư Ảnh, bàn tay to lớn chuyển tới mặt y, ở trên má y hung hăng hôn một cái, cười nói " Không cần lo lắng, tiểu quỷ đầu kia không nghe được đâu. Hơn nữa, chung quy so với ngươi đem nó nhốt dưới ván giường tốt hơn nhiều."
".... " Quân Thư Ảnh đen mặt ngồi dậy. Sở Phi Dương vội vã đem người đè lại " Được rồi, được rồi, chúng ta nghe xem Tiểu Thạch Đầu muốn làm cái gì. Ngươi không hiếu kỳ sao?"
Sở Phi Dương kiên quyết kéo Quân Thư Ảnh lại, để y dựa vào lòng mình. Nhìn Quân Thư Ảnh lại muốn nói cái gì đó, chỉ cười cười ra hiệu ' đừng lên tiếng'.
Quân Thư Ảnh im lặng, sắc mặt vẫn có chút khó coi như cũ.
Trên đỉnh đầu thanh âm rất nhỏ vẫn duy trì liên tục, chậm rãi, nhẹ nhàng, đơn điệu mà lặp đi lặp lại.Sở Phi Dương đột nhiên cười ra tiếng., Quân Thư Ảnh hướng về phía sau liếc mắt, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng sáng đến chói mắt của hắn. Sở Phi Dương đưa tay ôm lấy cổ Quân Thư Ảnh, kê mặt lên vai y, cười nói "Tiểu tử kia đang đi tới cửa đâu. Chân ngắn, đi thực chậm."
Quân Thư Ảnh cũng ngưng thần lắng nghe, nhưng nhĩ lực của y hiện tại chỉ ngang với người thường, đương nhiên không nghe được rõ ràng.
Sau một lúc lâu, Sở Phi Dương cười nói : " Đang đạp cửa. A, đang gọi cha. Tiểu tử này nói còn chưa sõi."
Nét mặt Quân Thư Ảnh cũng có chút mỉm cười. Sở Phi Dương nhịn không được tiến lại gần, vừa muốn hôn lên khoé miệng mang theo tiếu ý kia, biểu tình trên mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc.
" Xảy ra chuyện gì?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi.
" Không có việc gì, Tiểu Thạch Đầu tỉnh rồi, ta sợ nó tự mình làm ngã mình. Ta đi xem nó, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Sở Phi Dương nói xong đứng dậy chỉnh trang xiêm y, ra khỏi mật thất.
Quân Thư Ảnh cũng không suy nghĩ nhiều, tê liệt ngã xuống trên giường đá xoa xoa thắt lưng đau nhức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro