Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN27 : Dương chi dương

Sở Phi Dương là một đại hiệp, một người quang minh lỗi lạc, lời nói gói vàng, trọng tình trọng nghĩa, đại hiệp chính trực chính phái - người trong giang hồ đều nói hắn như vậy.

Từ sau lần giả chết, Sở Phi Dương không còn thường xuyên đi lại trên giang hồ như trước nữa, gần như nửa ở ẩn. Tuy vậy những giai thoại trên giang hồ vẫn luôn nhắc tới hắn. Hắn cùng với một kẻ ác danh rõ ràng đã từng là giáo chủ tà giáo có quan hệ bí ẩn, là chủ đề bàn luận không ngớt của mọi người.

"Một cố sự nếu như chư vị anh hùng hảo hán vẫn còn mãn ý, xin hãy rộng lòng thưởng thức một phần. Kế tiếp ta là muốn nói đến một cố sự cùng Thanh Phong trấn của chúng ta có liên hệ rất mật thiết. Chuyện kể rằng, nằm kế bên Thanh Phong trấn của chúng ta có một ngọn núi tên là Lãng Nguyệt, trên núi có một môn phái tên gọi Thanh Phong phái. Nói đến Thanh Phong phái, chúng ta không thể không nói đến Sở đại hiệp..."

Đông... đông đông...

Cuối xuân đầu hè, hương hoa bay giữa nắng vàng rực rỡ, trong quán trà phồn hoa nhất Thanh Phong trấn, người kể chuyện đang vuốt vuốt chòm râu màu bạc, nói xong nước miếng bay tứ tung.

Tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh tuổi chừng mười bốn mười lăm, xiêm y vải bông hồng sắc tuy giản dị nhưng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đặc biệt làm rung động lòng người.

Tiểu cô nương gõ gõ tiểu hoa trống trong tay, khuôn mặt ửng đỏ, ứng hoà với lời nói của gia gia: "Trong chốn giang hồ, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, hậu sinh khả uý thắng vu lam, gia gia người nói xem vị Sở đại hiệp này có gì đặc biệt?"

Người kể chuyện ha ha cười một tiếng, tiếp tục nói: "Cái khác trước không nói, chúng ta trước tiên là nói về vị Sở đại hiệp này, tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn tú, võ công tuyệt đỉnh, đối nhân xử thế trung hậu, khuê nữ trong trấn chúng ta cũng không phải như nữ nhân tầm thường, dám không e thẹn mà nói muốn xuất giá gả cho Sở Phi Dương..."

Ở trong trà quán nghe kể chuyện đa số là đại lão gia môn, nghe được câu này đương nhiên đều không cho là đúng mà hừ thành tiếng.

Tại một góc trà quán, một nam tử thanh sam bạch ngoa trẻ tuổi 'phật' một tiếng bung quạt giấy, bực bội quạt quạt hai cái, hết sức khinh miệt mà quệt khóe môi.

Ba thứ khác tạm thời không xét, đối nhân xử thế trung hậu? Vị công tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, có chỉ có nhà ngươi bị hắn che mắt bất minh chấn tướng (không biết rõ bộ mặt thật) mới thật sự cho rằng hắn trung hậu.

Nhưng nếu như phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, tựa hồ ngoại trừ mình ra, tất cả mọi người đều bị hắn che mắt, thật sự là... đáng giận vô cùng.

Một trận gió thổi đến quét qua mặt, một đạo thân ảnh màu đen đáp xuống ngồi cạnh y.

Sở Phi Dương đem mấy vật gì đó trong tay đặt lên bàn, là trống bỏi, tượng đất nhỏ và một vài thứ linh tinh khác, vừa nhìn qua liền biết toàn là đồ chơi của tiểu hài tử.

Hắn nhìn Quân Thư Ảnh sắc mặt không vui, không nhịn được cười, nói: "Ngươi lại làm sao vậy? Cả ngày trưng ra bản mặt này, khiến ta nghĩ mãi không biết ngươi là thế nào."

Quân Thư Ảnh đặt cây quạt xuống mặt bàn, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Sở Phi Dương một cái.

Sở Phi Dương cầm lấy hai cái trống bỏi một lớn một nhỏ lắc lắc trước mặt y, cười nói: "Lân nhi mới sinh không lâu, ta sợ hắn không chơi được đồ vật lớn, nên để lão bản tạm thời làm một cái nhỏ hơn, ngươi nhìn xem, thế nào?"

Từ sau khi bị Sở Phi Dương nửa ép buộc cùng hắn ẩn cư tại tiểu viện của vị tiền bối kia, Quân Thư Ảnh đến bây giờ đối với loại cuộc sống sinh hoạt gia đình này vẫn không quen, loại chủ đề liên quan đến 'nhi đồng' lại càng khiến y hết sức không được tự nhiên. Y nhìn qua một cái, rồi lại khẽ quay đầu đi, nói: "Ân, cũng tạm được."

Sở Phi Dương một chút thất vọng nói: "Vốn là cùng đi mua đồ chơi cho Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi, ngươi không muốn đi ta đã tự mình đi, còn để ngươi ở đây một mình thư thái uống trà nghe bình thư. Ta bận rộn hơn nửa ngày vậy mà ngươi thờ ơ, một chén nước cũng không..."

Ầm một tiếng, ấm nước được đặt trước mặt Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh có chút hung dữ nhìn hắn: "Ngươi muốn uống, toàn bộ cho ngươi! Ngậm miệng!" Nói xong liền đứng dậy, nhanh như gió rảo bước ra ngoài.

Sở Phi Dương gọi tiểu nhị tới tính tiền, thuận tay thả mấy lượng bạc vụn lên mặt bàn rồi đem mấy món đồ chơi ôm vào trong ngực, đuổi theo.

Nhìn cảnh tượng Quân Thư Ảnh vội vã đi ở phía trước, Sở Phi Dương khóe miệng cố nặn ra một nụ cười khổ.

Sở Phi Dương biết rất rõ, hiện tại quan hệ giữa hai người là do hắn cưỡng cầu. Quân Thư Ảnh có thể ở thời điểm cho rằng hắn đã chết mà một thân bạch y đại náo linh đường, cũng có thể khi thanh danh của hắn bị ngoại nhân vấy bẩn mà thay hắn ra mặt, nhưng Quân Thư Ảnh vẫn chưa tới mức nguyện ý trở thành 'thê tử' của hắn... Chí ít hiện tại là như vậy.

Hai người đến bây giờ mới chỉ có hai lần cơ phu chi thân (gần gũi da thịt), một lần có Tiểu Thạch Đầu, một lần có Lân nhi, hiện giờ nghĩ lại dường như mỗi một lần đều là hắn ép buộc Quân Thư Ảnh.

Thời điểm hai người chạy khỏi Lãng Nguyệt sơn sau khi Sở Phi Dương giả chết, Quân Thư Ảnh cũng đã nói rõ, y bội phục nhân cách của hắn, y nguyện ý cùng hắn làm hảo hữu chí giao, nhưng lại tỏ ra cự tuyệt cái ôm quá mức thân thiết của hắn.

Sở Phi Dương cũng biết là hắn điểm huyệt đạo của Quân Thư Ảnh, không có được ý nguyện của y cũng như hành vi cường bạo của mình có chút bỉ ổi, nhưng nếu như không làm như vậy, hắn có lẽ cho đến bây giờ vẫn không thể đem Quân Thư Ảnh khóa lại bên người.

Hắn thương yêu Quân Thư Ảnh, không thỏa hiệp dù là nửa bước. Hắn muốn từng bước áp sát, cho đến khi con mồi của hắn không thể thối lui, hoàn toàn vứt bỏ tất cả sự phản kháng, cam tâm tình nguyện sa vào.

Khóe miệng Sở Phi Dương khẽ nhếch lên, trên đường cái đông đúc, chỉ còn lại một đạo thân ảnh màu xanh nhạt thanh tích minh lượng (rõ nét, sáng ngời).

Hắn mỗi một bước đi đều thận trọng. Hiện tại hắn muốn chính là tiếp tục ép buộc Quân Thư Ảnh, ép buộc y thích ứng với cuộc sống sinh hoạt cùng nhau này, ép buộc y thích ứng làm 'bạn lữ' (bạn đời) cùng với 'thân sinh phụ thân' của hai hài tử.

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy phía sau một trận hàn khí ác ý, giống như bị ác lang nhìn chăm chú. Y lắc lắc đầu, cố xua đi cảm giác khó chịu này.

Quân Thư Ảnh đi trên đường chẳng có mục đích nửa ngày, cũng không có chỗ nào để đi. Nơi này chẳng qua là một trấn nhỏ cũng được coi như sầm uất dưới chân núi, vốn cũng không có mấy nơi để có thể du ngoạn. Huống hồ với tính tình như vậy của Quân Thư Ảnh, cho dù tới kinh thành xa hoa bậc nhất hay là Giang Nam Tần Hoài (Tần Hoài: tên một con sông) ôn nhu chắc chắn cũng sẽ không cảm thấy có gì hứng thú.

Quân Thư Ảnh cuối cùng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sở Phi Dương phía sau vẫn kiên nhẫn lẽo đẽo đi theo y.

Thực ra Quân Thư Ảnh sớm đã có chút mệt mỏi uể oải, muốn trở về nghỉ ngơi. Nhưng nếu Sở Phi Dương không cường ngạnh đem y trở về thì y cũng sẽ không chịu 'miễn cưỡng' trở về. Muốn y chủ động trở về nơi được Sở Phi Dương gọi là 'nhà' kia, y cảm thấy... vẫn còn có chút không thoải mái.

Sở Phi Dương lại cười với y, không có chút nào chủ động làm theo ý tứ của y.

Quân Thư Ảnh tức giận, răng nanh khẽ cắn, bắt đầu chạy về phía ngoài trấn, ngược lại hướng quay về nhà của hai người bọn họ. Sở Phi Dương thấy vậy vội vàng đuổi theo, không bức bách y nữa.

Chỉ khi Quân Thư Ảnh nguyện ý trở về 'nhà' thì y mới thật sự thuộc về nơi đó. Sở Phi Dương đối với chuyện này không khỏi cố chấp.

Có lẽ là tận sâu trong đáy lòng Quân Thư Ảnh, cự tuyệt hay chấp nhận nơi đó là nhà của hai người cũng rất là chấp niệm đi, Sở Phi Dương khẽ cười khổ. Đây là một loại giương cung bạt kiếm khác, mà hắn nhất định phải thắng Quân Thư Ảnh.

"Thư Ảnh, đừng đi loạn, ta dẫn ngươi đến bái phỏng một người." Sở Phi Dương vươn tay giữ chặt Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh có chút nghi hoặc nhìn hắn: "Ta đối với Thanh Phong trấn này hoàn toàn không quen thuộc, có người nào để bái phỏng chứ?"

Sở Phi Dương cười nói: "Cứ đi rồi ngươi sẽ biết."

Hắn kéo lấy Quân Thư Ảnh đang không hiểu ra sao đi qua hai con phố, tới trước một dược phô (hiệu thuốc).Lão đại phu trong dược phô thấy hai người tiến vào thì dừng công việc sắp xếp dược liệu của mình lại, bước ra chào hỏi: "Nhị vị công tử là tới xem bệnh hay là bốc thuốc?"

Sở Phi Dương cười nói: "Đều không phải, ta chính là đến thăm người, lão đại phu, lão còn nhớ ta không?"

Lão đại phu nheo mắt, sau một lúc cố gắng nhớ lại thì bừng tỉnh, nói: "Sở đại hiệp a! Ai da, lão phu đang dự tính hai ngày nữa sẽ tới Thanh Phong kiếm phái bái phỏng Tín chưởng môn, nhân tiện thăm qua Sở phu nhân cùng oa oa của các ngươi mà."

Người trong giang hồ đánh đánh giết giết, tối thiểu không thể thiếu chính là y sinh đại phu. Bất kể bạch đạo hay hắc đạo, đều phải cùng các đại phu ở địa phương có quan hệ tốt, trừ phi rõ ràng quan hệ thù địch nếu không người giang hồ sẽ không dễ dàng đắc tội với một đại phu bình thường thái độ trung lập. Cho nên lão đại phu nói muốn đi bái phỏng Thanh Phong kiếm phái thật ra cũng không phải là lời khách sáo.

Sở Phi Dương theo chỉ dẫn của lão đại phu cùng với Quân Thư Ảnh đi vào trong khách thính, hoàn toàn lơ đi ánh mắt gần như muốn giết người của y.

Lão đại phu để cho phó tòng dâng trà lên, ánh mắt nhìn một chút sắc mặt không tốt của Quân Thư Ảnh, ân cần nói: "Vị đại hiệp này có chỗ nào không thoải mái?"

Sở Phi Dương nói: "Không phải, chỉ là vị bằng hữu này của ta vừa mới bị ta chọc nên trong lòng không vui, khiến tiên sinh chê cười rồi."

Lão đại phu gật đầu, cũng ngồi xuống tiếp tục nói: "Lại nói, từ sau khi Sở đại hiệp rời khỏi Mai gia, ta không còn được tái kiến Sở đại hiệp nữa. Tính ra oa oa cũng được một tuổi rồi, không biết là công tử hay là tiểu thư?"

Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh không thể nhịn được nữa muốn đứng lên, vội vàng dùng ám kình ngăn chặn y, thấp giọng nói: "Tốt xấu gì cũng là đại phu đã từng chiếu cố ngươi và Tiểu Thạch Đầu, chúng ta đi thăm lão cũng là việc nên làm, lão cũng đã lớn tuổi như vậy. Ngươi để cho ta một chút thể diện, hảo hảo ngồi đây, nghe lời a."

Quân Thư Ảnh hung dữ trừng mắt nhìn Sở Phi Dương một cái, vẻ mặt u ám một lần nữa ngồi trở lại.

Lão đại phu nhìn hai người lén la lén lút mà lắc đầu, vị bằng hữu này của Sở đại hiệp thoạt nhìn tính khí tựa hồ có chút ngang ngược kiêu ngạo.

"Sở đại hiệp, ngươi đúng là một người tốt, không chỉ tận tâm tận lực đối với phu nhân, mà đối với bằng hữu cũng che chở như vậy. Sở phu nhân gả cho ngươi thật sự là phúc khí tốt."

Sở Phi Dương nghe lời này, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhất là khi ngoại nhân lấy 'Sở phu nhân' nhà hắn ra trước mặt để khen ngợi như vậy. Hắn cảm thấy, quả thực so với nhất chiến thành danh ngày đó còn hãnh diện hơn nhiều. =))

Quân Thư Ảnh khẽ hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng lão đầu này lời nói căn bản là thật lòng, nhưng lọt vào tai y đúng là không được tự nhiên.

Sở Phi Dương vẻ mặt kín đáo mỉm cười nhìn Quân Thư Ảnh một cái, nhưng chỉ nhận được một bờ vai đang ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn làm như không thấy ánh mắt ám muội của hắn đang chiếu tới.

Sở Phi Dương cũng chỉ biết uể oải tán gẫu với lão đại phu một lát rồi sau đó cùng Quân Thư Ảnh cáo từ.

Kế hoạch của hắn có chút không tiện mở miệng, dẫn Quân Thư Ảnh tới gặp lão đại phu bất quá cũng chỉ là một phép thử nho nhỏ mà thôi. Hắn muốn xem Quân Thư Ảnh có vì 'thể diện' của hắn mà nén nhịn hay không, tối thiểu Quân Thư Ảnh có thể ở ngoài mặt làm ra bộ dạng không vô lễ, thì cũng tính như Quân Thư Ảnh đã làm được rồi, điều này ít nhất cũng chứng minh Quân Thư Ảnh trong lòng đã đem mình trở thành 'nội nhân' (bà xã/vợ) của Sở Phi Dương hắn rồi, cho dù bản thân y vẫn chưa tự nhận ra điều đó.

Kết quả là, 'Sở phu nhân' của hắn không hề trì hoãn mà trải qua phép thử nhưng biểu hiện thì có chút tạm được mà thôi.

Nhưng mà như vậy đối với Sở đại hiệp hắn đã là phi thường hài lòng rồi, kế hoạch có một chút bất chính kia đã thành công.

Có một thực tế là... kể từ sau khi có Lân nhi, hắn không còn được chạm vào Quân Thư Ảnh. Thậm chí cho đến bây giờ Lân nhi đã một tuổi, Sở đại hiệp tự cho là thời gian để Quân Thư Ảnh cân nhắc đã đủ nhiều rồi.

Trong vòng một năm trở lại đây, Sở đại hiệp tận tâm tận lực nhẫn nhục chịu khó hầu hạ một lớn hai nhỏ trong nhà, ngày thường còn phải trông coi công việc ở Thanh Phong phái. Cái gọi là trên được thính đường, dưới được trù phòng, đuổi bắt thổ phỉ, dẹp loạn hắc bang, đối đầu tiểu nhân, đánh bại lưu manh... chỉ ra rằng hắn đúng là Sở Phi Dương Sở đại hiệp!

Thời điểm Lân nhi vừa mới ra đời, vì muốn bồi dưỡng thân thể Quân Thư Ảnh cho tốt, Sở đại hiệp đã phải cố gắng xem qua tam đại quỹ y thư, còn phải thật cẩn thận sợ bị Quân Thư Ảnh bắt gặp hoặc nghe được bất cứ thứ gì cùng với ba chữ kia có quan hệ. Toàn bộ thảo dược bồi dưỡng thân thể và cách thức đều phải núp dưới danh nghĩa 'cái này là vì nhanh chóng khôi phục nội lực' mới khiến Quân Thư Ảnh hết sức phối hợp.

Thời gian qua thật vất vả, Quân đại giáo chủ thân thể cũng đã dưỡng tốt rồi, ở trong mắt Sở đại hiệp chỉ thấy trắng trắng mềm mềm hết sức ngon miệng. Sau đó hắn tất phải đem nước miếng sắp trào ra mà nuốt ngược trở lại, chuyên tâm tận sức đem một thân võ học của mình biên soạn thành sách rồi hai tay dâng lên. Còn phải ân cần theo sát bên cạnh Quân đại giáo chủ, chủ động hướng dẫn, dốc lòng tương thụ, tuyệt đối không giấu diếm, chỉ vì muốn chiếm được một cái cao hứng của Quân đại giáo chủ rồi sau đó nếu có choáng váng bị hắn thân thiết ôm ấp cũng sẽ không cảm thấy có gì bất bình thường.

Tuy rằng cuộc sống như thế cũng là rất tốt rồi, nhưng cũng không thể cứ mãi như vậy được, Quân Thư Ảnh không có một tia tự giác làm 'Sở phu nhân'. Sở Phi Dương dù cưng chiều y thế nào đi chăng nữa thì vấn đề này hắn nhất định cũng sẽ không thể nhân nhượng.

Nhìn Quân Thư Ảnh đi phía trước, hai mắt thỉnh thoảng lại vừa ý tiểu quán hai bên phố chợ, Sở Phi Dương khẽ mỉm cười.

Chọn ngày không bằng gặp đúng ngày, ngay ngày hôm nay đi, phải khiến cho Quân đại giáo chủ vẫn một mực giả bộ hồ đồ kia không còn chỗ trốn tránh.

Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong, Sở Phi Dương cho hai tiểu tử ăn no rồi lừa đi ngủ, thu dọn bếp núc, rồi chạy đến thư phòng.

Quân Thư Ảnh sớm đã tắm rửa sách sẽ, tóc vẫn còn ướt, đang cầm lấy bí kíp Sở Phi Dương viết ra, tinh tế nghiên cứu. Dưới ánh nến, chân mày y cau lại, biểu cảm hết sức nghiêm túc khiến Sở Phi Dương thấy một trận tâm viên ý mã (đang suy nghĩ chuyện này thoắt một cái lại nghĩ sang chuyện khác).

Sở Phi Dương đi tới, đoạt mất cuốn sách trong tay y, hai tay chống lên thành ghế, đem Quân Thư Ảnh vây hãm lại bên trong.

"Có chuyện gì?" Quân Thư Ảnh khẽ ngẩng đầu, có chút nghi hoặc mà hỏi.

Sở Phi Dương mỉm cười, chậm rãi cúi người xuống, càng lúc càng gần.

Quân Thư Ảnh bất giác lùi về sau, thấy ý cười trên mặt Sở Phi Dương bởi vì hành động này của y mà hiện ra một chút mất mát, liền căng cứng thân người bất động.

Sở Phi Dương từ từ cúi đầu xuống, đem môi đặt lên chóp mũi y. Quân Thư Ảnh mi mắt khẽ run vài cái, nhắm hai mắt lại, cảm giác đôi môi ấm áp kia đang dần dần di chuyển xuống. Môi kề môi, khí tức ôn nhu trao đổi, vừa lặng lẽ vừa ấm áp.

Trong mắt Sở Phi Dương đầy tiếu ý ôn hòa. Quân Thư Ảnh mở to mắt, ở khoảng cách gần như vậy nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt như thấm vào mỹ tửu lâu năm kia, vừa ôn hậu lại vừa thuần hương, chậm rãi mê say.

"Thư Ảnh, ngươi trước kia cho rằng đây là khinh mạn vũ nhục..." Sở Phi Dương nhẹ nhàng ở bên khóe miệng Quân Thư Ảnh hôn một cái, thấp giọng nói: "Hiện tại ngươi vẫn còn nghĩ như vậy sao? Đây không phải khinh mạn ngươi, đây là bởi vì ta thích ngươi..."

Sở Phi Dương kéo tay y lên, đặt xuống bờ ngực ấm nóng của mình: "Yêu thương của ta đối với ngươi, đã ăn sâu vào trái tim của ta, vào xương cốt của ta, vào máu của ta. Thư Ảnh, đã một năm rồi, ngươi không cảm nhận được sao? Nếu như không thể giữ ngươi ở bên cạnh, không thể lúc nào cũng được gần gũi ngươi, ta không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa."

Quân Thư Ảnh yên lặng nhìn vào hai mắt Sở Phi Dương, bị đôi mắt đen láy sâu thẳm như cổ đàm chi thủy ấy chặt chẽ chế trụ, không thể dời đi tầm nhìn.

Sau một lúc lâu, Quân Thư Ảnh mới kéo mi mắt xuống, thở dài nói: "Ta biết."

Vừa dứt lời, Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, khi tỉnh hồn lại thì đã bị Sở Phi Dương xoay người ôm vào trong lòng.

Quân Thư Ảnh một trận căm tức, dùng sức trở mình thoát khỏi cái ôm của Sở Phi Dương, sửa sang lại vạt áo nói: "Cũng biết ngươi sẽ không đứng đắn cùng ta nói chuyện."

Sở Phi Dương tiến lên phía trước, giữ chặt tay Quân Thư Ảnh, nói: "Thư Ảnh, lời ta nói đều là thật lòng. Hơn nữa ta còn chưa nói xong. Ngươi vẻ mặt đó là sao, đến, ngồi xuống trước, ta hôm nay cần phải hảo hảo nói chuyện với ngươi một chút."

Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ bị Sở Phi Dương đẩy ngã xuống ghế chất vấn. Sở Phi Dương ngồi cạnh y, rót một chén trà, cười híp mắt nói: "Lại nói tiếp, Lân nhi đã một tuổi, võ công của ngươi cũng đẫ gần như khôi phục lại như trước, cũng nên suy nghĩ đến việc chuyển đến ngủ cùng ta đi."

Quân Thư Ảnh vừa mới uống vào một ngụm trà lập tức phun ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, cả giận nói: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì?"

Sở Phi Dương lắc đầu nói: "Thư Ảnh, ngươi không thể một mực trốn tránh như vậy nữa. Ngươi cũng biết là ta đang muốn nói đến cái gì. Chúng ta là người một nhà. Ngươi, Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi đều là người mà ta vĩnh viễn muốn bảo hộ cả đời này. Ta biết ngươi cũng muốn bảo hộ ta, muốn bảo hộ hài tử của chúng ta, ngươi thích ta cho ngươi cái gia đình này, phải không?"

Quân Thư Ảnh trong lòng vi chấn, bị Sở Phi Dương dùng ánh mắt sáng rực mang theo hy vọng mà nhìn như vậy, toàn bộ vấn đề y luôn một mực muốn né tránh trong nháy mắt đều được bày ra trước mắt, khiến y không thể cố ý làm lơ.

Sở Phi Dương nhìn nét mặt Quân Thư Ảnh đang hiện ra một tia khó xử và mâu thuẫn thì khóe miệng âm thầm nhếch lên một cái, khẽ mỉm cười: "Thư Ảnh, ta sẽ không bức ngươi nhưng ta cũng sẽ không để cho ngươi vĩnh viễn trốn tránh như vậy nữa. Ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời, ngươi nguyện ý hay không nguyện ý?"

"Ta..." Quân Thư Ảnh giật giật môi, Sở Phi Dương lại khoát tay ngăn y lại, tiếp tục nói: "Ngươi nếu nguyện ý, từ nay về sau ta sẽ đối đãi với ngươi như thê như phu (như vợ như chồng), vĩnh viễn yêu thương ngươi, cưng chiều ngươi." Sở Phi Dương đưa tay khẽ vuốt lên mặt Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh nhăn mặt quay mặt đi. Trốn tránh vấn đề đã lâu và đây là lúc y phải đưa ra quyết định, bất kể như thế nào thì trong lòng đều rất khó xử.

"Không thể chờ sau này nói sau sao? Ta muốn đi ngủ." Quân Thư Ảnh nói xong toan đứng dậy thì bị Sở Phi Dương chặt chẽ án trụ. Nhìn sâu vào đôi mắt y, Sở Phi Dương tiếp tục nói: "Ngươi nếu không nguyện ý, ta tuyệt đối cũng sẽ không bức bách ngươi, sẽ tiếp tục chiếu cố ngươi, đem ngươi làm bằng hữu, làm tri kỷ."

Quân Thư Ảnh vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Vậy..."

"Nhưng ta phải cưới vợ sinh con. Thư Ảnh ngươi cũng biết, ta là đại đệ tử của Thanh Phong kiếm phái, vô số ánh mắt nhìn vào ta, trong mắt mọi người ta chính là Thanh Phong kiếm phái, ta không thể ly kinh bạn đạo, cả đời bất hôn bất thú, khiến người trong giang hồ lời ra tiếng vào nói Thanh Phong phái." Thanh âm của Sở Phi Dương từng chữ bình tĩnh, lại khiến Quân Thư Ảnh trong nháy mắt cảm thấy cả người phát lạnh.

"Tương lai ta phải ngủ cùng thê tử, chỉ sợ không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với ngươi, giống như loại thân mật thế này với ngươi..."

"Đủ rồi!" Quân Thư Ảnh cao giọng nói, môi mím chặt, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương một lát rồi mới nói: "Ngươi không phải là muốn... muốn cùng ta làm chuyện điên loan đảo phượng sao? Đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!"(khụ khụ, điên loan đảo phượng =)))

Sở Phi Dương nghe xong, mặt mày cong cong nở nụ cười: "Nga?! Vậy là ngươi nguyện ý cùng ta làm chuyện điên loan đảo phượng sao, hay là không nguyện ý cùng ta..."

"Ngươi... câm miệng! Loại.... Loại chuyện này có thể treo trước miệng sao? Thật sự là... không cho đó là xấu hổ!" Quân Thư Ảnh thẹn quá hoá giận, đứng dậy khẽ phất tay áo muốn rời đi, lại bị một cỗ đại lực mạnh mẽ giật ngược trở lại.

Sở Phi Dương ôm lấy eo Quân Thư Ảnh, xoay hai vòng cười lớn, nói: "Lời ngươi nói cũng không giấu diếm a. Sớm dứt khoát như vậy có phải tốt không, ngươi nói ngươi theo ta không được tự nhiên chứ gì. Đi, vi phu mang ngươi trở về phòng!"

"Sở Phi Dương!" Quân Thư Ảnh nghiến răng nghiến lợi giận dữ gầm lên một tiếng.

Bất lực để Sở Phi Dương khiêng về phòng của hắn, bịch một tiếng bị ném xuống giường, Quân Thư Ảnh giãy dụa ngồi dậy nhưng lại bị Sở Phi Dương vừa vặn đè ngã xuống.

"Ngươi trước tiên ngồi dậy đã!" Quân Thư Ảnh đẩy Sở Phi Dương ra, "Ngươi... ưm..."

Sở Phi Dương có chút hung bạo mà hôn lấy Quân Thư Ảnh, hai tay vuốt ve khắp nơi gây sự. Hắn thường ngày cố ý để Quân Thư Ảnh quen với việc hai ngươi thân mật đụng chạm, nhất thanh nhị sở đối với những nơi mẫn cảm trên cơ thể này, nhìn Quân đại giáo chủ ngày thường luôn lạnh lùng vậy mà nay vừa mới bị một chút khiêu khích thân thể đã mềm nhũn ra.

"Thư Ảnh, ngươi thật sự là không thành thật, rõ ràng đối với ta có cảm giác như vậy..." Sở Phi Dương động tác nhanh nhẹn cởi bỏ y sam Quân Thư Ảnh, theo đó dịu dàng hôn từ cổ xuống ngực y. Sở Phi Dương không kịp chờ y chậm rãi thích ứng với loại thân nhiệt thân mật này, hắn đã chờ đợi một năm, thực sự đã đủ lâu rồi.

Sở Phi Dương động tác có vẻ hơi thô bạo, đem thân thể bị áp dưới thân mà chà đạp một hồi, hận không thể đem thân thể ấy khắp nơi in lại dấu vết của mình.

"Ưm... ngươi... tắt nến..." Quân Thư Ảnh tay phải bắt được bả vai Sở Phi Dương, vừa thở khẽ vừa nói.

"Thực ma thiêu..." Sở Phi Dương 'sách' một tiếng, khẽ vươn tay dùng phong chưởng (chưởng gió) thổi tắt ánh nến, lại thấy Quân Thư Ảnh nhìn sàng trướng rồi như muốn mở miệng nói gì đó thì lập tức đem sàng trướng hạ xuống.

Trong bóng đêm một mảnh mờ mịt, khẽ vang lên vài tiếng khàn khàn ám muội, ván giường cũng từ từ mà lắc lư phát ra tiếng giống như không chịu nổi sức nặng.

Thỉnh thoảng xen giữa những tiếng kịch liệt ấy lại vang lên những thanh âm mị hoặc mơ hồ: "Phi Dương, ngươi nhẹ một chút..."

"Thư Ảnh... của ta a, ngươi thật là khiến ta... yêu tận tâm can cũng không đủ... Hô..." Đôi môi ướt át, hô hấp nặng nề, Sở Phi Dương dùng thanh âm ôn nhu hỏi, "Phải nhẹ một chút sao... như vậy sao..."

"Ân..."

Những âm thanh khiến người khác nghe được mà xấu hổ vẫn liên tục vang lên, đến khi sắc trời dần sáng mới từ từ dừng lại.

Đúng là hồng loan trướng noãn, một đêm xuân ý vô hạn.

Qua mấy ngày như vậy, Tiểu Thạch Đầu đang thời kì bắt đầu hiểu chuyện cũng đã phát hiện trong nhà có một chút thay đổi.

Phòng phụ thân được a cha thu dọn ngăn nắp rồi khóa lại, phụ thân trước kia tối tối đều trở về phòng của mình nhưng bây giờ lại ngủ cùng phòng với a cha.

Đây là... tại sao chứ? Tiểu Thạch Đầu một bên dùng tay nhỏ vỗ vỗ ru đệ đệ ngủ, một bên cắn cắn ngón tay có chút âu lo.

"Cha... Cha cha... Cha."

Buổi tối một ngày nào đó, Quân Thư Ảnh mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng bị đánh thức dậy, vừa mở mắt đã thấy đại nhi tử của mình đang đứng với lấy đầu giường, trong bóng đêm hai mắt to tròn hưng phấn lấp lánh sáng ngời.

Quân Thư Ảnh sợ hết hồn, luống cuống tay chân quơ lấy xiêm y đem một thân ái muội chật vật che lại. Sở Phi Dương cũng buộc lại y sam, cười ha ha đem Tiểu Thạch Đầu bế lên, gạt gạt chóp mũi hắn, nói: "Thạch Đầu, tới đây làm gì?"

"Cùng phụ thân ngủ... cùng a cha ngủ..." Tiểu Thạch Đầu giơ hai tay nhỏ hướng về phía Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương cười cười nhìn Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thạch Đầu, chỉ có thể đưa tay ôm lấy hắn, đặt xuống cạnh mình.

Tiểu Thạch Đầu nằm giữa hai người một đêm ngủ yên, ngày hôm sau liền cho ra một kết luận: Quả nhiên là hảo chen chúc, a cha còn luôn tay ôm chặt lấy phụ thân, càng thêm chen chúc, không thoải mái, hết sức không thoải mái. Có nên khuyên phụ thân dọn về phòng cũ hay không? Nếu không thì dọn tới ngủ cùng Thạch Đầu và Lân nhi cũng được. Thân thể của mình không lớn, Lân nhi càng nhỏ hơn, tuyệt đối sẽ không khiến phụ thân phải chen chúc.

Thạch Đầu thương phụ thân ngủ còn phải chen chúc, nửa ngày dốc lòng lên kế hoạch muốn khuyên giải nhưng cuối cùng lại bị Sở Phi Dương ba hoa vài câu và mấy món đồ chơi nhỏ hấp dẫn sự chú ý nên hoàn toàn để sau não.

Thậm chí Quân công tử cũng vô điều kiện mà hoàn toàn tín nhiệm Sở đại hiệp. Đến khi y chợt hiểu ra câu nói kia của Sở Phi Dương "Ta không thể ly kinh bạn đạo, ta không thể cả đời không lập gia đình, ta không thể để cho sư phụ khó xử" hoàn toàn là lời dối trá, hơn nữa Sở đại hiệp lúc đó nói dối mặt còn không đổi sắc thì cũng đã là chuyện của mười mấy năm sau rồi.

Ngươi nói ngươi cả đời không lập gia đình là ly kinh bạn đạo, vậy ngươi cùng với một người nam nhân sinh ra hai hài tử cũng không phải là ly kinh bạn đạo sao? Ngươi vậy là không muốn sư phụ khó xử sao? =)))))

Mười mấy năm sau, một ngày mùa hè đẹp trời, Sở đại hiệp trong lúc rãnh rỗi lôi chuyện cũ ra nói, đối diện với Quân công tử đang trừng mắt phẫn nộ nhìn mình, ha ha cười một tiếng, đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, nói: "Cái đó rõ ràng là nói dối vậy mà ngươi khi đó không nhìn ra được sao? Quân đại giáo chủ Quân đại công tử của ta a, ngươi là không nhìn ra được hay không muốn nhìn ra chứ? Ngươi đối với ta một lòng một dạ như vậy sao?"

Sự thật này chứng tỏ, cho dù đã qua mười mấy năm nhưng Sở đại hiệp hắn cũng không muốn kẻ tự luyến tự đại kia không chút nào nhận ra được điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro