Chap 7 Thơ Về Thầy Cô
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa ấy ít nhiều lãng quên .
Còn đây bến nước quen tên
Khách đông đò lại rộn lên tiếng cười
Giọt sương rơi cạnh bến đời
Tóc thầy cô bạc giữa trời chiều đông
Mắt thầy từng đợi từng trông
Thầy cô vui mãi với dòng thời gian.
Lòng thầy nhân hậu thanh cao
Bảng đen phấn trắng xiết bao nghĩa tình
Thương tà áo trắng xinh xinh
Học trò tinh nghịch ánh nhìn thơ ngây
Cho dù vất vả đắng cay
Đứng trên bục giảng vẫn say với nghề
Đâu cần hứa hẹn tuyên thề
Trái tim son đỏ đêm về trở trăn
Quyết tâm vượt mọi khó khăn
Cho thuyền cập bến an toàn ai ơi
Các em đi bốn phương trời
Dõi theo bạc tóc gởi lời yêu thương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro