Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu Gia xin hãy tự trọng!
[Tóm tắt hoàn cảnh của hai nhân vật này cho những bạn nào chưa đọc bộ truyện này! Nữ 9 và Nam 9 là hai anh em cùng cha khác mẹ. Nam 9 yêu Nữ 9 và nữ chính cũng vậy. mặc dù biết là hai anh em nhưng tình yêu Nam 9 quá nhiều nên dẫn đến cảnh như bây giờ. Và cho biết thêm là họ không phải hai anh em ruột thật! Mọi người đọc truyện vui vẻ]
Mùi hương đậm đà của rượu phảng phất trong hơi ấm của đôi môi anh tràn ngập trong khoang miệng cô. Toàn thân Lan khê xuất đầy mồ hôi, giãy dụa không ngừng. Nhưng cổ tay lại bị giam rất chặt. Cô mê mang mở ra hai mắt, chỉ thấy được những đường cong sắc bén của chiếc cằm cùng hầu kết phía dưới của anh. Hai hàm răng bị anh thô bạo cạy mở, đầu cũng bị ép xuống sâu hơn. Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, anh cuốn lưỡi cô vào miệng mình, cắn mút xong rồi chuyển sang bú liếm, cứ như muốn ăn hết cái lưỡi của cô.
Sự tê dại bắt nguồn từ xương sống lan ra khắp toàn thân.
"Anh hai. . . . . ." Cô hoảng hoảng sợ, nức nở kêu lên, mong muốn anh lấy lại lí trí.
Mộ Minh thăng cùng Mạc Như Khanh đã đi du lịch, quản gia cùng người giúp việc đã xin nghỉ phép hết. Đêm nay, trong ngôi nhà to lớn này chỉ có cô và anh. ( Bởi thế đêm nay em Khê mới bị anh "ăn" hết từ trong ra ngoài đó. Một phút mặc niệm cho con bé)
Bàn tay trên gáy cô khẽ thả lỏng, sức lức cũng hòa hoãn lại, môi anh dán sát vào môi cô, nỉ non "Gọi tên anh đi em."
Hai tay Lan Khê vò nát đệm ghế, rung giọng gọi: ". . . . . . Mộ Yến Thần."
—— Không gọi anh hai thì có gì thay đổi đâu? Anh cả đời vẫn mang họ Mộ, một chữ đơn giản nhưng luôn nhắc nhở những tội ác mà anh đang gây ra
Như vậy không đúng.
Mộ Yến Thần mắt đang nhắm chặt cũng nhanh chóng mở ra, đôi mắt sắc giống như loài chim ưng nguy hiểm, lan tràn sự lạnh lẽo: "Không cần gọi họ, kêu tên là được rồi".
Mái tóc dài đen mượt của cô rũ xuống, rơi trên mu bàn tay cùng trong cổ của anh, như những cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi vào trái tim anh, khiến nó tê dại, ngứa ngáy.
Lan Khê nghiêng mặt qua một bên: "Chỉ có dì Mạc mới có thể gọi anh như thế. Em là em gái anh, phải biết xưng hô lễ phép."
Anh trầm tĩnh tựa như con báo đi săn đêm đang trông chừng gắt gao con mồi. Lát sau, anh rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi cô, tùy ý để cô đứng lên tránh thoát khỏi vòng tay mình. Anh ngồi dậy, tựa lưng vào ghế salon, hỏi: "Có vị của rượu. Em uống rượu?"
" Mùi rượu là của anh đó" Cô cãi lại
Những tia khí lạnh lùng bắn ra từ ánh mắt anh lao thẳng đến khuôn mặt cô: "Vậy vị ngọt cũng là của anh?".
Coktail dứa sao có thể xem là rượu được? Uống vào có bị gì đâu.
Con ngươi đen nháy lộ rõ tia hoảng hốt cùng đau đớn. Bầu không khí mờ ám này khiến cô khó thở. Đầu lưỡi đau đớn tê dại đang nhắc nhở cô chỉ vài phút vừa rồi hai người đã có hành động thân mật đến nhường nào. Thật sự quá mức chịu đựng, cô phải chạy trước thôi.
"Em đi đánh răng đây. Muộn rồi, em. . . . . ." Cô đỏ mặt muốn đi.
"Lại đây ngồi với anh."
Giọng nói trầm tĩnh vang lên. Không phải là giọng điệu ra lệnh, thậm chí còn mang theo sự quyến luyến triền miên, nhưng hai chân cô lại không cách nào cất bước về phòng được. Quả nhiên khi đối mặt với anh cô vẫn bị đánh trở lại nguyên hình, tất cả mọi dũng khí quyết tâm đều bay đi hơn một nửa.
Cô ngồi đối diện anh, không ngẩng đầu nhưng anh vẫn có thể thấy rõ cánh môi cô trở nên sưng đỏ, sáng bóng vì bị anh hôn kịch liệt.
Đầu Mộ Yến Thần lại nóng bừng lên, vội vàng tháo caravat, nhớ đến cuộc gặp gỡ với Mộ Minh Khải vào buổi chiều, lập tức hỏi cô: "Họp phụ huynh có việc gì?"
Lan Khê tái mặt, tay nắm chặt ghế, sau một lúc lâu mới trả lời: " Không có việc gì hết".
Trước sau gì anh cũng biết việc này, đây là chuyện cô đã dự liệu trước. Nhưng khi bị anh chất vấn, cô vẫn lúng túng, luống cuống.
"Vương tiện tiện" nói gần đây trạng thái tinh thần cô không tốt, thường xuyên phát tiết, liên tục vi phạm nội quy trong trường. Thành tích trên đà trượt dốc không phanh. Những chuyện này làm sao cô có thể tự mở miệng nói với anh đây? Chính cô cũng biết mình đang lạc trong mê hồn trận, mọi chuyện đều rối tung lên, muốn cố gắng nhưng không biết cố gắng từ đâu và cố gắng như thế nào nữa.
Nhưng Mộ Yến Thần lại vô cùng rõ ràng tình trạng hiện giờ của cô là do ai tạo nên.
Cô còn quá nhỏ chưa đủ năng lực đối mặt với mọi chuyện rắc rối và giải quyết nó
Sự ngụy trang lạnh lùng dần dần tan rã đi, anh đứng dậy đi đến bên cô. Cô ngồi trên ghế, một mình lẻ loi đối mặt với tâm lí nặng nề, anh muốn đi đến an ủi, xua đi sự cô độc đó.
Nhận thấy ý định của anh, cô liền khẩn trương, tay đang đặt trên ghế nhanh chóng co lại, nắm chặt thành quyền.
Mộ yến Thần ngồi xổm xuống trước mặt cô, cố gắng để tâm tình trở nên ôn hòa hơn. Hai cánh tay dài ôm chặt cô vào ngực, tạo thành một tư thế cưng chiều, bao dung... Anh cụp mắt, nhìn vào bên nửa khuôn mặt cô, an ủi: "Chuyện họp phụ huynh, anh không so đo nữa. Việc em vi phạm nội quy, buổi tối không trở về kí túc xá, anh sẽ tìm cách giải thích với chủ nhiệm cùng chú út. Đừng ủ rũ về chuyện thành tích nữa, anh sẽ giúp em cải thiện, đừng buồn nữa em. . . . . ."
Lời anh nói ngọt ngào nhưng sao làm lòng cô chua thế này!
"Anh hai định giúp em như thế nào?" Giọng nói cô lộ rõ sự bi thương
Sắc mặt Mộ Yến Thần trở nên nghiêm trọng, cứng đờ.
"Em không có định lực tốt, không có sự tập trung triệt để. Nhiều khi trong trường mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi cũng chẳng được, việc gì cũng không thể cải thiện tốt " Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mang theo chút ấm ức nhưng hiện rõ quyết tâm: "Nhưng em vẫn sẽ nỗ lực đến cuối, nỗ lực học tập thật tốt cho kì thi sắp tới. Chỉ còn bảy tháng nữa sẽ đến kì thi vào đại học. Em quyết định thi vào đại học A. Cho dù thành tích đội sổ, em cũng sẽ đi đến đó. Anh hai, lúc đó chúng ta đều được tự do, muốn làm gì thì làm"
Khi câu cuối cùng được thốt lên, có trời mới biết cô đến tột cùng chịu bao nhiêu uất ức..
—— Anh lại còn dám luôn miệng bảo yêu cô?Là anh tiếp cận cô, quậy cho đầu óc cô trở nên rối loạn. Cô nhìn anh vì thích cô mà trở nên thương tích đầy mình, máu tươi tuôn chảy. Anh như vậy cô không thể đành lòng cự tuyệt, sức chống cự ngày càng yếu đi. Nhưng những điều Mạc Như Khanh nói lại giáng cho cô cái tát nặng nề. Biết anh có bạn gái, cô cảm thấy rất buồn cho bản thân mình, cảm thấy mình sao lại ngốc thế, mặc cho anh điều khiển tất cả mọi cảm xúc, cũng không biết mình căn bản cũng chỉ là một con rối trong lòng bàn tay anh.
Toàn là lừa gạt mà thôi. Lừa cô anh vui lắm sao?.
Lời nói của cô giống như là những cây búa lớn, liên tục dội vào ngực Mộ Yến Thần, chết điếng người!
Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tái nhợt đi như không còn một giọt máu. Anh nhìn chằm chằm cô, khóa chặt mọi cử động của cô trong đáy mắt mình.
Thành A, kinh đô Thánh Địa, cách thành C gần một một nửa đất nước.
Cô sẽ đến đó trong bao lâu? Bốn năm hoặc là cả đời?.
Trái tim trong nháy mắt bị xé tan nát, đau không cách nào diễn tả. Cánh môi anh không còn chút huyết sắc, cánh tay dài nhẹ nhàng buộc chặt người trong ngực, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, khàn giọng yêu cầu: "Lan Khê, nhanh thu hồi những lời nói vừa rồi, anh sẽ coi như chưa từng nghe qua. . . . . ."
Lòng Lan Khê chua xót, ngay tại thời điểm giọt nước mắt rơi xuống, cô nhẹ nhàng tránh khỏi xiềng xích của anh, kiên định: "Em không thu."
Mộ Yến Thần gia tăng lực tay, bóp lấy mặt cô trở về, khóe mắt đỏ hoe nhìn cô, tiếp tục dịu dàng nói: "Em ở nhà hai ngày để ra quyết định này sao? Kì kiểm tra trước không tốt, kì sau anh giúp em gỡ điểm lại. Còn gì nữa, em muốn anh làm gì để em thu hồi quyết định? Cứ nói hết đi, anh sẽ làm tất cả."
Anh như một con khốn thú đang mắc vào bẫy thợ săn chờ chết, vô cùng đau đớn, vô cùng tuyệt vọng.
.
Lan Khê khóc nhòe cả hai mắt, nghẹn ngào từ chối: "Em không cần."
Hai cánh tay anh quá mạnh mẽ, cứng rắn, ép chặt cô, khiến cô không cách nào hít thở đều được. Cô dùng hết sức đẩy, nhưng anh nửa điểm cũng không nhúc nhích. Hết cách cô đành chặn hai tay trước ngực anh, cố tìm ra khe hở cho mình hít thở: "Khó chịu, em không thể thở nỗi. . . . . ."
Tư thế này ngột ngạt, bít bùng quá!.
Mộ Yến Thần đau đớn thả lỏng cho cô. Cô chưa kịp thở phào thì anh lại cúi xuống, đẩy mạnh hai đầu gối của cô làm cô phải rúc mình dựa vào lưng ghế. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng ép tới, trán anh lấn sát, dán chặt vào trán cô, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cô. Đôi mắt như hai ngọn lửa, sáng rực lên chất chứa tình yêu say đắm cùng sự thống khổ bi thương.
"Em còn yêu cầu gì. . . . . . Còn muốn gì nữa hả? Làm sao em mới chịu ngoan ngoãn ở bên anh, em muốn gì thì cứ nói hết một lần cho anh biết đi?" Không còn gì hết, anh ngã bài cuối cùng, được ăn cả ngã về không thôi.
Lan Khê bị ôm chặt càng thêm khó chịu, ánh mắt cũng toát lên sự bất chấp: "Tôi không không cần anh làm gì hết! . . . . . . Mộ Yến Thần tôi chịu đủ rồi. . . . . . Tôi không muốn dây dưa với anh nữa. Anh không chịu buông tha cho tôi thì tôi sẽ tự tìm cách thoát khỏi anh! !"
——Cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Những chữ cuối cùng như giọt nước làm tràn ly, thật sự đã chạm tới ranh giới nhẫn nhịn cuối cùng của Mộ Yến Thần.
Hốc mắt anh đỏ thẫm như máu, như ác ma đến từ địa ngục, anh nhìn chăm chú vào cô, gằn giọng cảnh cáo: "Nhớ không, anh đã từng nói với em, Lan Khê đừng nên ép buộc anh."
Anh là một người bình thường không phải là một vị thần.Vì sao cô cứ lần này đến lần khác trêu chọc anh. Khi vui thì cô cho anh cảm giác như trên thiên đường, lúc mất hứng thì cô đá anh xuống địa ngục sao? Anh đã đem cho mọi thứ, gắng sức làm mọi việc có thể làm. Anh cố khắc chế, cố nhượng bộ, chỉ hi vọng phần tình cảm tuyệt vọng này có thể ở bên anh lâu hơn một chút
Nhưng cuối cùng vẫn không được sao.
. . . . . . Vì sao vẫn chưa được?.
Lan Khê lấy hai tay bịt kín lỗ tai lại, không muốn gnhe thấy giọng nói của anh nữa.
Dây cung tận sâu đáy lòng của Mộ Yến Thần đã bị kéo căng ra, đứt đoạn, máu tràn ra trong trái tim. Anh đột nhiên bế bổng cô lên. Bóng dáng cao lớn hòa cùng màn đêm như một ác ma quyến rũ mà tàn ác. Cô hét chói tai nhưng vẫn bị ôm lên lầu.
Cả người Mộ Yến Thần tản ra khí chất u ám, đen tối. Bộ dạng hung hăng quyết liệt, sẵn sàn phá hủy tất cả, " ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật".
Lơ lửng trên không trung khiến Lan Khê thập phần sợ hãi. Cô sợ té nên hai cánh tay ôm chặt lấy bờ vai anh. Cô theo bản năng nhìn sang anh, chỉ thấy khuôn mặt anh như bị đông cứng trong tầng hàn băng dày, cô hoảng hốt, giãy dụa càng nhiều.
Anh sải những bước chân dài thoăn thoắt. Những bậc thang màu trắng liên tục xoay tròn khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô run rẩy, liên tục gọi tên anh, muốn tìm về lí trí của anh nhưng vô dụng.
Nước mắt hoảng hốt rơi xuống, cô bám lấy vai anh. Sự khiếp nhược khổng lồ thúc đẩy sự tự vệ trong con người, cô há to miệng nghiến lấy da thịt trên cổ anh. Mặc dù không cắn ra máu, nhưng cô dùng lực không hề yếu, vậy mà anh vẫn hành động như không có chuyện gì. Một đường thẳng tiến đến phòng mình, đá mạnh cửa ra, thô lỗ thả cô xuống chiếc giường rộng lớn.
Ga giường một màu trắng tinh khiết tôn lên khí chất thanh thuần, ngây thơ của người con gái nhỏ. Lan Khê bị anh ném đến choáng váng đầu óc, không thể phân biệt phương hướng. Cô cắn môi, cố nhấc mình ngồi dậy. Tay vừa mới chống lên thì cổ tay đã bị anh hất xuống, lần nữa cô phải nằm ngửa ra. Mộ Yến Thần quỳ trên giường, cả người thoát ra hàn băng, mang theo khí thế cường ngạnh, nguy hiểm đè ép xuống ——
"Thu hồi những lời vừa nói ——"
Giọng nói anh khàn đặc trong cổ họng, đánh sâu vào tâm hồn của người đối diện, ra lệnh từng chữ: "Thu hồi những lời vừa nói lại. Lan Khê, em hứa sẽ không rời bỏ anh thì anh sẽ bỏ qua cho em."
Giọng điệu ra lệnh nhưng ẩn trong đó là sự hèn mọn, cầu xin tuyệt vọng.
Anh chờ cô nói một tiếng "vâng', chỉ cần cô đáp ứng điều này, anh sẽ không làm gì cô hết.
Mái tóc đen tuyền xõa tung trên giường, một sợi tóc quấn quanh cánh môi đỏ tươi. Sắc mặt tái nhợt tố cáo sự sợ hãi hiện giờ của cô. Nhưng cô gái bé nhỏ vẫn nghiến răng, thể hiện sự quật cường đến cuối cùng, nghiêng mặt sang một bên, kiên định thốt ra hai chữ: "Em không."
Cô không muốn bị vây hãm trong ngục tù chứa đầy sự dịu dàng của anh. Trầm luân trong ấy có ngày cô sẽ tan xương nát thịt.
Cô không muốn sẽ có ngày mình bị anh dẫn dụ thành công, để bản thân sa lầy trong một tình yêu đầy tội lỗi, muôn đời vạn kiếp bất phục.
Mộ Yến Thần mím chặt môi lại, tuyệt vọng đến cực hạn !
Hai cánh tay anh tạo thành tư thế giống như diêm vương la sát, ép chặt tay cô tại bên hông, cúi đầu xâm chiếm cánh môi cô.
"Ưm. . . . . ."
Lan Khê vùng vằng hai tay muốn trốn tránh lại bị một tay của anh khóa chặt trên đỉnh đầu. Mộ yến Thần ác ý tàn sát cánh môi cô, triền miên cùng những lọn tóc nơi khóe miệng của cô. Cô kịch liệt chống cự, hai chân quẫy đạp ga giường, eo thon cũng nâng cao lên kháng cự, anh lạnh lùng dùng cánh tay còn lại hung hăng áp chế xuống.
Ngay sau đó, bàn tay ở bên hông thuận thế đẩy áo cô lên cao, da thịt trần trụi lộ ra ngoài, bị khí lạnh xung quanh xâm nhập liền co rúm lại. Cô hoảng sợ nức nở lên, anh chớp lấy cơ hội quắp chặt lưỡi cô, kéo nó vào một trận mưa to gió lớn. Tay anh xoa nắn chiếc eo thon, ác ý để lại những dấu tay đỏ thẵm. Da thịt trần trụi ma sát với nhau tạo nên những dòng điện tê dại chạy dọc theo thân thể của cả hai người. Lòng bàn tay anh trượt ra sau lưng cô, men theo đốt xương sống chạm vào cúc áo ngực, "pằng" một tiếng, anh thô bạo kéo đứt luôn áo ngực.
Da thịt mịn màn trơn láng không cách nào thích ứng với sự thô bạo này, Lan Khê đau điếng người, nước mắt theo hai khóe mắt rơi đầy trên đôi má.
Mộ Yến Thần làm sao không biết người con gái nằm dưới thân anh đang vô cùng khiếp sợ? Nhưng đến nước này rồi, anh thật sự không còn đường lùi nữa. . . . . . Là chính tay cô đẩy anh đến ranh giới cuối cùng, ngay sát mép bờ vực thẳm, cô không cho anh sự lựa chọn nào khác!
Tại sao phải rời đi?
Tại sao nửa điểm cơ hội cũng không chịu cho anh!
Cô thà liều mạng cũng muốn vứt bỏ anh cả đời!
Là vì anh chưa tốt hay chưa yêu đủ sâu? Trong lòng cô vì sao chỉ có một tâm niệm là rời đi, rời đi và rời đi!
Mộ Yến Thần hung hăng cắn môi cô đến chảy ra máu, cô đau đến phát run, nước mắt nóng bỏng thấm ướt hết mái tóc cùng ga giường. Anh dùng mùi máu tanh ngọt làm thuốc dẫn để tự tê liệt bản thân mình, buông lỏng cho các tế bào trong cơ thể đang ra sức gào thét muốn cô!
Trước khi cô rời bỏ anh, anh phải chặt đứt đôi cánh của cô!
Lòng bàn tay anh bắt đầu đi thăm hỏi, thương yêu bầu ngực trắng nõn. Đôi thỏ trắng cũng giống như cô, nhỏ xinh đáng yêu, một tay anh liền có thể nắm trọn. Anh ra sức xoa nắn, lưu lại những dấu tay đỏ thẵm, lòng ngón tay chậm rãi trêu chọc hai đỉnh nhọn, kiên trì làm cho chúng cứng lại rồi dựng đứng lên.
Khóa kéo chiếc quần jean cũng bị nhanh chóng kéo xuống. Ngón tay thon dài luồn vào bên trong, lần tìm địa phương chốc nữa sẽ tiếp nhận lửa nóng của anh. Các ngón tay luồn vào chiếc quần lót, chạm đến cánh hoa e ấp, xoa nắn vài cái liền chuẩn xác đâm thẳng vào bên trong.
Cho đến lúc này, Mộ Yến Thần mới chịu giải thoát cho đôi môi của Lan Khê, tạm buông tha cho những hương vị ngọt ngào trong miệng cô, rũ mắt xem xét tình hình của cô.
Lan Khê bị hôn đến không thở nỗi, được giải thoát thì ngửa đầu liều mạng hít thở, làn môi còn lấm tấm những tia máu đỏ hồng, nửa chữ cũng không thể thốt ra được. Lát sau cô mới sặc ra được một hơi, chiếc cổ trắng tươi nghẹo qua một bên như thiên nga đang bị thương, kịch liệt rung động.
Cô động thân định dịch chuyển lùi ra phía sau, nhưng anh nhanh tay ấn mạnh vai cô xuống, ngón tay đang ở phía dưới càng xâm nhập sâu hơn vào cánh hoa yếu ớt!
"Anh hai. . . . . ."
Lan Khê khóc lên thành tiếng.
Mộ Yến Thần cố tình xem thường sự đau đớn của cô, tiếp tục cúi đầu cắn nuốt nơi đẫy đà, há to miệng ngậm hết điểm mẫn cảm của cô vào trong, thô bạo cắn: "Đau lắm phải không em?"
Nói xong thì buông hai tay cô ra, bắt đầu lột sạch quần áo của cô , làn tóc đen bóng như dòng suối rơi tán loạn trên ga giường trắng tinh. Hai màu đối lập càng làm nổi bật vẻ đẹp trẻ tuổi, non nớt như trái đào tươi mọng nước vừa chín tới. Hai tay cô run rẩy, cổ tay ứ đọng vết máu bầm, không có chút khí lực.
Thật không ngờ cô lại là nạn nhân của loại chuyện kinh tởm này. Càng đáng buồn hơn là người cưỡng đoạt cô lại chính là người anh ruột thịt chảy chung dòng máu.
Cô đau lòng nhắm chặt hai mắt, thị giác không còn thì xúc giác lại tặng lên. Cô cảm nhận rõ ngón tay trong cơ thể mình đang ngọ nguậy, co rúm lại. Đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . . Thể xác đau mà tâm lại càng đau hơn. Trước đây dù biết tình cảm của anh vi phạm vào cấm kỵ, vi phạm đạo đức nhưng ít ra lúc ấy anh yêu cô bằng tất cả lòng trân trọng, bao dung. . . . . . chứ không tàn nhẫn chiếm đoạt như bây giờ.
Quần jean cuối cùng cũng rơi xuống. Thân thể cô hoàn toàn hiển lộ ra, không một mảnh vải che đậy. Mộ Yến Thần xoay cằm cô lại, tiếp tục hôn lên môi cô.
"Thả lỏng đi em, nếu không em sẽ bị đau đó." Giọng nói khàn khàn, trầm tĩnh như nước, lời vừa dứt thì ngón tay thứ hai cũng đi sâu vào trong cơ thể cô. Bên trong cô quá khít chặt, nếu không chuẩn bị tốt, chỉ sợ lát nữa sẽ bị thương.
Lan Khê nâng hai tay ôm lấy vai anh, vai anh rất rộng cũng rất nặng. Động tác của anh có chút chậm lại như đang an ủi, trấn an, dụ dỗ. Bàn tay đang ôm sau lưng cô duỗi lên vuốt ve mái tóc mềm mại . Anh xoay đầu đổi góc độ hôn sâu hơn, ra sức bú mút cái lưỡi thơm tho của cô. Cảm thấy hai ngón tay đã đủ ướt át, anh lấy đầu gối đẩy hai chân cô ra, đưa thân mình dán sát vào nơi thầm kín ngọt ngào ấy.
"Anh hai, anh nhất định phải đối xử với em gái ruột của mình như vậy sao? !"
Giọng nói run rẩy, ngập trong sự tuyệt vọng. Nước mắt cứ thi nhau chảy xuống.
Trong chớp mắt, anh đình chỉ hết mọi động tác, những tia máu đỏ nhanh chóng lan tràn trong con ngươi.
Biết rõ là tội nghiệt nhưng vẫn cố tình vi phạm. Hiểu rằng không được yêu cô nhưng không cách nào ngăn cản được ngọn lửa tình yêu. Anh hận mình không thể kìm chế lại. . . . . Càng hận cô vì sao đã tuyệt tình bỏ đi lại yếu mềm quay về!
Khoảnh khắc ôm chặt cô trên ban công ở bênh viện thì anh đã biết, đời này của mình coi như xong, anh là kẻ không có ngày mai, vô duyên với tương lai rồi.
Tầng mồ hôi dày đặc ngưng tụ trên trán, Mộ Yến Thần đem lửa nóng dán sát vào nơi mềm mại của cô, những ngón tay vùi sâu vào mái tóc dài, dụ dỗ bên tai cô: "Ngoan, mở ra. . . . . . Cho anh vào đi. . . . . ."
Tinh thần Lan Khê hoàn toàn hỏng hết rồi.
"Không. . . . . . Em không muốn! !" Cô dùng sức lực cuối cùng hét to lên, giãy dụa né tránh. Âm cuối cùng rơi vào trong miệng anh. Mộ Yến Thần cuốn lấy lưỡi cô, đồng thời thân dưới xông thẳng vào. Lan Khê chỉ cảm thấy thân dưới như bị xẻ nửa ra, nhưng không cách nào kêu lên. Nụ hôn của anh khóa chặt lấy môi lưỡi của cô, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng.
Mồ hôi nóng bỏng đốt cháy tâm trí cô, toàn thân chỉ còn cảm giác đau đớn là rõ rệt nhất.
Mộ Yến Thần đem lấy chính mình vùi sâu vào trong cơ thể cô. Trong chớp mắt, anh cảm nhận được sự run rẩy mãnh liệt từ thân dưới cô. Cô đau lắm, anh biết điều đó chứ. Cả đời này anh đã nợ cô, có trả bao nhiêu cũng không hoàn nỗi món nợ này.
Trời đã định bọn họ là anh em ruột, trong cơ thể chảy chung dòng máu.
Cô năm nay chỉ mới 17 tuổi, còn quá nhỏ để gánh nỗi đau này.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã tự tay bẽ gãy cánh cô. Nhìn cô đau đớn co rúm người, lệ rơi đầy mặt, anh cũng đau lắm chứ.
"Lan Khê. . . . . . Tại sao em không yêu anh?"
—— Tại sao không yêu anh?
Cô không thể phát ra thanh âm, không thể trả lời.
Cô không trả lời, anh càng điên cuồng tăng tốc độ đụng chạm giữa hai cơ thể. Cô mệt mỏi, buông xuôi mặc anh hành động. Hồi sau, vì quá đau đớn đến muốn ngất xỉu nên móng tay cô bấm chặt vào da thịt anh.
Mộ Yến Thần mãnh liệt ra vào sâu trong cô, lúc sau thấy cô vì quá đau đớn nên đã cắn nát môi mình. Máu tươi từ vết thương tuôn trào ra, loang lỗ trộn lẫn với da thịt trắng nõn, nhìn thấy rợn người.
"Đừng tự cắn môi mình. . . . . ." Hạ thân anh vẫn không đình chỉ sự xâm chiếm, môi mỏng hôn lên tai cô, liếm láp khắp vành tai, thủ thỉ: "Cắn anh nè. . . . . ."
Lời vừa nói xong, cổ đã truyền đến cơn đau nhức. Anh run lên, suýt nữa bộc phát ra, hít một hơi thật sâu, hai tay giữ chặt vòng eo mềm mại, ác ý thúc vào thật sâu, cái sau mạnh hơn cái trước, hoàn toàn phóng túng bản thân mình.
Nước mắt Lan Khê đã cạn khô, không còn sức để rơi nữa..
Mộ Yến Thần biết rõ bản thân đang làm gì. Anh giờ như con ngựa đứt dây cương, mất khống chế, trong đầu chỉ còn duy nhất một mình cô. Những hình ảnh về cô cứ liên tục tái diễn như một đoạn phim quay chậm. Từ ngày thứ nhất anh về nước, cô đã bước vào cuộc sống của anh. Cô là người đầu tiên hỏi anh có cô đơn hay không?
Cô đơn lắm chứ.
Anh cô đơn đến mức cần một người sống chết cùng mình, cho dù uống rượu độc giải khát cũng cam lòng.
Anh yêu cô.
Thế nhưng nghiệt ngã thay anh lại mang đến cho cô thanh xuân thối nát nhất, dấu vết đen này, cả đời cũng xóa không được.
Đột nhiên, Lan Khê cắn chặt vai anh, dùng sức ngồi dậy.
Cơ thể quá mảnh mai, không cách nào tiếp nhận được sự cưỡng đoạt khổng lồ này. Mộ Yến Thần cũng chồm đến hôn môi cô, liếm liếm cánh môi nát bấy, giúp cô kéo dài sức chịu đựng. Những cú nhấn người sau cùng, anh tung ra hết sức. Cú thúc lần cuối cùng, anh nhấn sâu vào, ôm chặt lấy cơ thể cô, hít một hơi thật mạnh, rồi đâm đến nơi tận cùng trong cơ thể nhỏ nhắn ấy. Khoảnh khắc đầy nhục cảm tội lỗi nhưng cũng thật tuyệt vời, trước mắt anh như có chùm pháo hoa nổ tung lên vô cùng rực rỡ. Còn người con gái dưới thân anh.... Đã ngất đi.
***
Lan Khê như lạc vào một tầng sương mù đầy hơi nước ẩm thấp, cả người mệt mỏi đau nhức làm cô tỉnh dậy.
Người chỉ vừa mới động mà gân cốt như muốn vỡ ra. Bên ngoài ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khắp căn phòng tầng ánh sáng mờ ảo. Cô lấy tay muốn túm lấy ga giường nhưng bị trượt vì ga giường quá trơn sau khi thấm đầy mô hôi của hai người.
Trong phòng tắm có tiếng vang.
Khi tiếng nước chảy ngừng lại thì cô vẫn còn đang ngẩn người. Cánh cửa phòng tắm dần mở ra, hình như có ánh mắt đang rơi trên người cô.
Lan Khê lật người lại, cảm thấy lạnh nên lấy tay kẹp lại thân thể mình. Vừa vặn đụng phải đôi nhũ hoa trần trụi, nỗi chua xót bi thương lại dâng trào. Cùng với động tác lật người, một dòng chất lỏng theo giữa hai chân chảy ra, hoàn toàn không thể khống chế.
May nhờ có mái tóc bừa bộn che đi hai tròng mắt sưng húp, cô nằm im mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống, giọng nói khàn khàn nức nở: "Tôi mệt lắm. . . . . . Vô cùng mệt, đừng nói gì cả, để tôi ngủ đi. . . . . ."
Cô vẫn luôn muôn trốn tránh tình cảm đầy tội lỗi, đầy oan nghiệt này. Nhưng anh ác lắm, cố tình để lại một dấu ấn không bao giờ có thể xóa nhòa, nó như là một vết xăm xấu xí sẽ đi theo ám ảnh cả đời cô. Lan Khê ước gì giờ này mình say rượu, mơ một cơn ác mộng. Sáng mai khi tỉnh dậy, lại trở về như xưa, những chuyện kinh khủng này sẽ tan biến không dấu vết.
Bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi từ từ tiến gần cô, anh nhìn cô thật lâu, rồi chỉnh lại điều hòa, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho cô.
***
Hôm sau tỉnh lại, mơ màng không biết là thời gian nào trong ngày.
Giấc ngủ của Lan Khê cứ mơ mơ hồ hồ, cả đêm như bị lạc trong một hoang đảo, một mình cô bước thấp bước cao, cứ đi mãi không biết đâu là điểm dừng. Nửa đêm, hình như có người ôm lấy cô, vì ga trải giường đã được đổi cái mới.
Cực kì sạch sẽ, giống như ngày hôm qua căn bản không có chuyện gì xảy ra.
Thế cũng tốt, cô thật sự không muốn đối mắt với cảnh chiến trường còn lưu lại sau cuộc giằng co giữa cô với anh. Nó sẽ tố cáo sự bất lực, đáng thương của chính bản thân cô.
Cô vào phòng tắm tẩy uế bản thân. Tắm xong, cô lấy khăn lau cho tóc đỡ ướt, rồi khỏa thân mở cửa phòng anh ra, trở về thẳng phòng mình.
Mộ Yến Thần ngồi trong đại sảnh, chứng kiến hoàn toàn quá trình ấy, con ngươi trong mắt dấy lên sự bị thương, đau đớn tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro