Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vãn Ninh có nhớ Bổn Tọa không?

Đạp Tiên Đế Quân thản nhiên nâng khuôn mặt anh tuấn lên, rõ ràng là cùng một người, cùng một thân thể, nhưng thần thái hắn cũng sẽ giảm bớt vài phần chính khí, thêm chút nguy hiểm lại thần bí tà nanh.

Đạp Tiên Quân nhếch môi, môi răng dày đặc, cười tới tự đắc lại tùy ý: "Ừm... Ba ngày không gặp, Vãn Ninh có nhớ bổn tọa không?"

Kể từ lúc Mặc Nhiên sống lại, nhân cách Mặc Tông Sư và Đạp Tiên Quân thay nhau chiếm cứ thân thể này. Do thức hồn của Đạp Tiên Quân chia lìa quá lâu với hai hồn bảy phách kia cho nên ý thức chưa thể hợp nhất. Tình huống này quả thật khiến cho Sở Vãn Ninh có những lúc dở khóc dở cười.

Nhưng nếu có một ngày hai hồn hợp nhất, có phải sẽ không còn được gặp một Mặc Nhiên thật cố chấp, ngông cuồng, hoang đường, thỉnh thoảng có hơi ấu trĩ và ngốc nghếch, nhưng cũng thật đáng yêu này không? Sở Vãn Ninh có phải sẽ nhớ phần tính cách này không?

Mặc dù rất rất thích Mặc Tông Sư, nhưng nghĩ tới ngày đó, ta vẫn cảm thấy có chút mất mát a...

Mặc dù Đạp Tiên Quân không được mô tả nhiều trong truyện nhưng qua những đoạn hồi tưởng và một số phân đoạn ở gần cuối truyện có thể thấy hắn là một người rất thú vị (đương nhiên chỉ khi hắn đối đãi với Sở Vãn Ninh).

Vị Đế Quân nhân giới kia không học tập được những điều tốt đẹp gì từ Sư Tôn hắn, cuối cùng lại kế thừa được tính cách cần mặt mũi không cần mạng của y.

Nhớ ái nhân đến quay quắt mà không chịu thừa nhận.

"Kỳ thực bổn toạ muốn nói..." Đạp Tiên Quân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cực kỳ cứng đờ mà nói, "Bổn toạ muốn nói, qua nhiều năm như vậy, tựa hồ... Có chút nhớ ngươi..."

Hắn rất nhanh bổ sung thêm một câu, "Có điều không nhớ nhiều lắm, chỉ có chút xíu thôi."

Tò mò muốn chết mà bởi vì giữ gìn mặt mũi phải cố tỏ ra không quan tâm.

Tuy rằng hắn rất muốn ngó qua xem nồi cháo này Sở Vãn Ninh nấu thành cái dạng gì, nhưng cái giá của Đạp Tiên Quân vẫn là quan trọng, vì thế ra vẻ nghiêm chỉnh mà đoan chính ngồi ở cạnh bàn, còn bày ra một dáng vẻ không để ý chút nào.

Mong ngóng Sở Vãn Ninh mà không thừa nhận, ngại tìm đến y nên đành tự hạ cảnh giới chờ y đến.

Đêm đã khuya, trong cung sáng lên từng ánh nến, chỉ là Vu Sơn Điện có tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngọn nến, chiếu rọi bóng đêm thành mặt trời không lặn.

Đạp Tiên Quân gọi Lưu công công tới, nói: "Ngươi bảo kẻ khác, dập nửa số nến đi."

Đèn quá sáng, hắn sợ Sở Vãn Ninh khó lẻn vào, nên tự hạ cảnh giới.

Lúc nào cũng canh cánh bên lòng liệu Sở Vãn Ninh có thích hắn không nhưng lại không dám hỏi. Nếu không phải đột ngột có được một cơ hội trời ban có lẽ hắn sẽ chọn cả đời im lặng.

Qua một lúc lâu, mới cân nhắc thử nghiệm nói, "Khụ... Nếu như..."

"Bổn tọa nói là nếu như."

Vấn đề muốn hỏi tựa như quá tổn hại mặt mũi, nhưng cơ hội trời ban như vậy, còn không hỏi, sợ rằng lại sẽ hối hận cả đời.

Hắn lại do dự một lúc lâu, mới nặng nề lạnh mặt, cũng không nhìn đến ánh mắt của Sở Vãn Ninh, chậm rãi nói ra: "Nếu như, đời trước... Bổn tọa đi sớm, đi trước ngươi."

"Ngươi... Cũng sẽ nhớ kỹ bổn tọa sao?"

Suốt ngày tranh sủng với chính mình, vậy mà khi có cơ hội đường đường chính chính nhắn nhủ với ái nhân thì lại lúng ta lúng túng.

Sở Vãn Ninh đi đến gần góc bếp, bỏ hoa quả thơm ngon chất thành đống trong cái sọt nhỏ làm từ nan tre trúc. Lúc đến chỗ đó, lại bỗng phát hiện nơi này còn đặt một cái hũ, mặt trên dán tờ giấy niêm phong, lúng ta lúng túng không to không nhỏ mà viết một câu "Sinh nhật vui vẻ".

Y gỡ tờ giấy xuống, nhìn bút pháp, hiển nhiên là thứ mà nhân cách Đạp Tiên Quân lưu lại.

[...]

Sở Vãn Ninh đi, quả nhiên tìm được một cái lọ men màu vàng, phía trên cũng dán giấy niêm phong, vẫn lúng ta lúng túng không được tự nhiên viết năm chữ:

"Dư sinh hữu bổn tọa."

(Quãng đời còn lại có bổn tọa.)

Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy vô hạn ôn nhu.

Nhưng con người đó cũng có những lúc vì muốn trêu ghẹo ái nhân mà giở trò chơi xấu, mặt dày đến vô sỉ.

Đạp Tiên Quân cũng thật là dày da mặt, bị người khác nhìn như vậy rồi, thế mà còn dứt khoát dừng ở chữ "chín", không có đếm tiếp, còn hỏi ngược Sở Vãn Ninh, "Ngươi nói xem con ếch kia có phải đã chết rồi không."

"..."

"Nếu không thì sao lại không kêu."

"..."

"Ngươi chờ chút, bổn tọa nhìn một cái xem nó có còn sống không, không phải không công bằng." Hắn nói, lấy một khối đá từ trên mặt đất, ném vút về phía con ếch da xanh biếc sinh khí dồi dào_____

"Mười!"

"Ộp!"

Ếch bị dọa sợ, phịch một tiếng nhảy vào trong nước, sóng lăn tăn theo tiếng ếch mà dập dềnh tách ra, Đạp Tiên Quân cười ha hả, ngón tay cọ trên môi, nhìn Sở Vãn Ninh nói, "Ngươi thua. Gọi trước là ếch."

Hắn lại có những lúc ngốc nghếch đến đáng yêu.

Sư Muội đen mặt: "Ngươi nói ai ghê tởm?"

"Ai bị trói thì là người đó."

Sở Vãn Ninh: "..."

Nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh bị trói, Đạp Tiên Quân nhíu nhíu mày, sau đó sửa lại lời: "Ai không mặc y phục chính là người đó."

Sở Vãn Ninh: "..."

Hiểu lầm quá nhiều, Đạp Tiên Quân dứt khoát xua tay: "... Bổn toạ không nói ngươi."

Đạp Tiên Quân có những lúc lòng dạ hẹp hòi, tự ăn dấm của chính mình, tranh công với chính mình.

Hết thảy đều rất ổn—— nếu không phải Đạp Tiên Quân sau lưng y vẫn còn táo bạo bất thường lầm bầm, bất mãn nói: "Mặc tiên quân thì có gì tốt?"

"..."

"Một đám điêu dân! Vì sao họ lại chỉ nhớ mỗi Mặc tiên quân?"

"..."

"Tu bổ kết giới Huyền Vũ là bổn tọa!"

"..."

"Cứu cái mạng chó của họ cũng là bổn toạ!"

"..."

"Cản hồng thủy ngập trời vẫn là bổn toạ!"

Sở Vãn Ninh nghiêng mặt, nhìn nam nhân nghiến răng nghiến lợi không vơi cơn tức giận, bỗng cảm thấy gia hoả này đúng là lòng dạ hẹp hòi, đến dấm của mình cũng ăn.

"Nhìn cái gì?!" Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ánh mắt Sở Vãn Ninh chứa ý cười, Đạp Tiên Quân đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó nheo mắt lại vừa tức giận vừa ra vẻ không thèm để ý cắn răng nói, "Ngay cả ngươi! Ngươi cũng là của bổn toạ!"

Tuy hắn ngông nghênh, điên cuồng, lại có chút hoang đường, nhưng giống như Mặc Tông Sư nói, hắn "thật ra cũng không phải đều là làm chuyện xấu."

Thậm chí trong tình yêu, hắn cũng giống như Mặc Tông Sư, đều là người tình tuyệt vời.

Hắn hiểu rõ Sở Vãn Ninh, hiểu y vì sao mà bất an lo lắng, lại biết cách ôn nhu mà trấn an y.

Ngày nào đó là nhân cách của Đạp Tiên Quân, người này cô độc quanh quẩn rất nhiều năm ở Vu Sơn Điện trống vắng, mắt liếc một cái liền hiểu được Sở Vãn Ninh đến tột cùng vì cái gì mà khó chịu, vì cái gì mà đêm ngủ không yên. Vì thế Đạp Tiên Quân cái gì cũng chưa nói, đưa tay ra, đem y gắt gao ôm vào trong ngực.

Cách năm tháng, cách máu thịt, tiếng tim đập hùng hồn mà mạnh mẽ truyền cho người trong ngực.

Xua tan bóng ma ác mộng.

Đạp Tiên Quân hôn đỉnh tóc y, trầm thấp mà dỗ y, "... Không sao rồi. Vãn Ninh, đều trôi qua rồi."

Trong ái dục, hắn càng hiểu rõ Sở Vãn Ninh. Tuy thoạt nhìn hắn có vẻ cực kỳ tùy ý tùy hứng nhưng thật ra hắn lại biết rất rõ y thích gì, cần gì, muốn gì, không cần y phải nói ra.

Có đôi khi Sở Vãn Ninh sẽ cảm thấy, tuy rằng Mặc tông sư là chính nhân quân tử, ở đâu làm gì cũng suy nghĩ cho y cả, cũng không miễn cưỡng y làm những chuyện y không thích, nhưng trong vài tình huống, loại "hỏi ý kiến" này quả thực còn làm y xấu hổ hơn khi làm những chuyện hoang đường cùng Đạp Tiên Quân.

Cũng như bao nhiêu người yêu nhau, Đạp Tiên Quân luôn muốn dành cho Sở Vãn Ninh điều tốt nhất, luôn muốn bảo hộ y.

Đạp Tiên Quân nhìn Sở Vãn Ninh chậm rãi mở mắt lần nữa, giơ tay xoa nhẹ tóc Sở Vãn Ninh, sau đó đưa mắt nhìn hồng thủy ngập trời trên nhân gian.

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, sau một lúc lâu nói:

"Đi. Đưa ngươi về thế giới của ngươi."

Thậm chí, cuối cùng hắn sẵn sàng buông tay, chấp nhận việc nhân cách Mặc Tông Sư trong lòng Sở Vãn Ninh chiếm vị trí quan trọng hơn hắn, tự nguyện để y gặp mặt Mặc Tông Sư lần cuối.

"Vãn Ninh..."

Đạp Tiên Quân nhắm mắt lại, nụ cười nhạt trên mặt dần dần điêu tàn.

"Đừng đau khổ, hắn vẫn luôn ở đây."

Một Đạp Tiên Quân như vậy, sao Sở Vãn Ninh có thể không yêu? Đặc biệt là khi hắn vì bảo vệ y mà đem một thân máu thịt ra thay y gieo Bát Khổ Trường Hận hoa, khiến bản thân biến thành Nhân giới chi chủ, hắc ám chi quân.

Không chỉ là nhớ, mà còn là yêu thương, trân trọng, và biết ơn.

"... Cảm ơn ngươi, Mặc Nhiên."

Vô luận là kiếp trước kiếp này, loại tính cách nào, mảnh linh hồn nào, đều cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vẫn ở đây.

Cảm ơn ngươi cho ta sinh nhật tốt nhất đời này.

[...]

Một câu "Sinh nhật vui vẻ, quãng đời còn lại bình an", Mặc Nhiên biết, hắn sẽ nói với Sở Vãn Ninh cả đời.

Thẳng đến khi tóc như tuyết, mày nhiễm sương.

Hắn cũng sẽ bảo vệ tốt ngọn lửa này của hắn. Hắn bên y, y cũng kề bên hắn.

Bọn họ có lẽ không phải người tốt nhất, đẹp nhất, giàu nhất giỏi nhất quyền thế nhất phóng khoáng nhất nhân gian, nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, Sở Vãn Ninh chính là người ai cũng không sánh bằng.

Đối với Sở Vãn ninh mà nói cũng giống y như vậy. Dù là mảnh này hay mảnh kia của Mặc Nhiên, loại tính cách nào, loại kiếp người nào, cũng không khác biệt. Kia đều là linh hồn cùng y nhiều lần trải qua hai đời chìm nổi, là vì bảo vệ y mà ái nhân có vết thương vụn nát không ngừng, y vĩnh viễn yêu hắn, soi sáng hắn, yêu thương hắn, chiều chuộng hắn.

Cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro