Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thủy Trung Chỉ - 5

Chương 5: Biển Cát

Thời gian trôi qua chưa lâu, củ khoai lang cạnh đống lửa vẫn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, ấm áp.

Ba tuần làm việc với Giáo sư Haitham giống như một giấc mơ, Kaveh nhất thời không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Anh ăn xong củ khoai lang, nhanh chóng thu dọn túi ngủ và lều trại, đội sao băng, dầm trăng quay trở về Thành Sumeru. Lúc bình minh, anh nhìn thấy đồ trang trí màu vàng kim trên đỉnh Cung Điện Alcazarzaray ló dạng giữa núi rừng, Chim Hoàng Hôn bay ngang qua bầu trời, tất cả đều giống hệt như trăm năm trước.

Kaveh trở về xưởng vẽ, sau khi nghỉ ngơi và thay quần áo, anh đến Cung Điện Daena, xin được xem tài liệu mà Giáo sư Haitham để lại.

Anh đã đến đây rất nhiều lần, Quan Thư Ký phụ trách quản lý phần tài liệu này - Babak vừa lấy chìa khóa tủ tài liệu vừa trêu chọc: "Lại đến đọc nghiên cứu của ông ấy à? Cậu còn siêng hơn cả đám người bên học viện chúng tôi nữa, người không biết còn tưởng 'Ánh sáng của Kshahrewar' muốn đầu quân sang Haravatat đấy."

"Chẳng bằng trông mong tiền bối Faruzan gia nhập Kshahrewar còn hơn." Kaveh thuận miệng đáp trả.

Babak nhún vai, nói: "Thôi được rồi, tôi không nói nữa. Cậu chú ý thời gian đấy, nếu lại bị nhốt trong kho lưu trữ, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Kaveh cười nói mình biết rồi, đợi Babak rời đi, anh cầm lấy mục lục bên cạnh, cẩn thận xem xét từ đầu đến cuối một lượt.

Không hề có bản vẽ khảo sát thực địa nào chưa được sắp xếp xong cả. Ít nhất là trong kho tư liệu của Giáo Viện không hề có dấu vết về việc anh từng đến trăm năm trước.

Kaveh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh lại kiểm tra nhãn dán trên từng hộp tài liệu một, cuối cùng đành bất lực ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ hoa.

Trên đường trở về, anh đã cẩn thận hồi tưởng lại trải nghiệm kỳ diệu này, những bức ảnh khảo sát thực địa, kiến thức của Haravatat mà Giáo sư Haitham thuận miệng nói ra, những điều này tuyệt đối không phải là do anh bịa đặt ra. Còn thái độ của thần linh lại ẩn chứa nhiều ẩn ý hơn, xuất phát từ lý trí, Kaveh nghiêng về việc tin rằng chuyến du hành vượt thời gian trong ký ức của anh là có thật.

Vậy thì kết quả trước mắt chẳng khác nào đang nói với anh rằng: Quá khứ không thể thay đổi hiện tại, hay nói cách khác, hiện tại chính là kết quả cuối cùng sau khi mọi chuyện đã được an bài.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc, Kaveh tự nhủ, ít nhất anh vẫn còn ký ức.

Anh định thần lại, rời khỏi kho lưu trữ, bước ra khỏi Cung Điện Daena, đi qua khu chợ, trở về bàn học rộng lớn của mình, trải giấy vẽ ra, bắt đầu tái hiện lại bản vẽ kết cấu đã vẽ trong ba tuần qua.

Công việc này đã tiêu tốn của anh nửa tháng, khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa hai ủy thác đã được lấp đầy hoàn toàn. Vào một đêm khuya, khi những vì sao ẩn mình sau những đám mây, Kaveh đã hoàn thành ghi chú cuối cùng, ngòi bút phản chiếu ánh sáng của đèn bàn, chiếc cốc cà phê hắt xuống bóng đen dài. Anh đứng dậy, hoạt động eo lưng đang đau nhức, những bản vẽ gọn gàng, chính xác chất thành một chồng cao trên chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Kaveh tự biết nếu muốn công bố những bản vẽ này, anh cần phải tìm cho chúng một lai lịch nghe có vẻ đáng tin cậy. Anh thường xuyên đến sa mạc làm việc - thậm chí ủy thác tiếp theo của anh cũng ở khu vực sa mạc - nhân tiện dành vài ngày trên đường trở về để tìm cảm hứng sáng tác, sau đó bịa ra một cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhưng cũng không quá mức, vậy là mọi chuyện sẽ đâu ra đấy.

Anh có thể viết tên của Giáo sư Haitham vào lời cảm ơn.

Kaveh thở dài một hơi, đi vào bếp đổ cốc cà phê đen còn thừa đi, sau đó pha cho mình một ly sữa nóng.

Thói quen mới này chính là dấu ấn mà trải nghiệm lần này để lại cho anh. Trong màn đêm se lạnh, hơi ấm lan từ cổ họng xuống dạ dày rất rõ ràng, mang đến cho anh sự an tâm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Giờ phút này, thứ chất lỏng màu trắng sữa đã thay thế cho rượu ngon, anh giơ ly lên trong lòng, thầm nghĩ: Giáo sư, tôi đã không phụ lòng tốt của ngài.

Hai ngày sau, những bản vẽ mới hoàn thành được cất cẩn thận vào tủ, Kaveh kéo vali, khóa cửa xưởng vẽ, lên đường đến Làng Aaru.

Sau chiến dịch giải cứu thần linh trăm năm trước, Tiểu Vương Kusanali và Giáo Viện vẫn luôn thúc đẩy giáo dục và phát triển khu vực sa mạc. Học giả Setaria đã cống hiến cả đời mình cho việc truyền bá tri thức, thương nhân Dori – cũng là trưởng bối trong gia tộc Simin – đã hợp tác đầu tư với Giáo Viện, xây dựng một quần thể kiến trúc liên quan đến giáo dục văn hóa ở Làng Aaru.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, người dân sa mạc dần dần tụ tập về gần Làng Aaru, quy mô kiến trúc trước đây không còn đáp ứng được nhu cầu nữa. Simin quyết định khởi động một loạt dự án mở rộng, khi lựa chọn kiến trúc sư, cô ấy đương nhiên nghĩ đến Kaveh, người vừa mới hợp tác.

"Môi trường ở sa mạc dù sao cũng khắc nghiệt hơn so với rừng mưa," vị thương nhân giàu có từng giải thích lý do lựa chọn của mình như vậy, "Nếu muốn thuê người khác, chắc chắn phải tốn một khoản tiền lớn, nhưng Kaveh thì khác, chỉ cần vẽ ra một bản thiết kế, cậu ta sẽ tự chui đầu vào lưới."

Lúc đó, họ đang ở bữa tiệc sau khi ký kết hợp đồng, Simin đã uống rượu, nên lời nói có phần phóng đại.

Kaveh dở khóc dở cười, trong tiếng cười của mọi người, anh cố gắng kìm nén cơn giận. Simin uống cạn ly rượu, lại nói: "Hơn nữa, cậu ta là người giỏi nhất. Cả Kshahrewar cũng khó tìm ra được mấy người, chịu bỏ công sức ra nghiên cứu nhu cầu của kiến trúc sa mạc như cậu ta. Tôi luôn hy vọng những ngành nghề dưới trướng mình có thể trường tồn."

Lời khen ngợi muộn màng này đã giúp Kaveh lấy lại chút thể diện trong hoàn cảnh xã giao. Kaveh cũng không so đo, cũng không bộc lộ cảm xúc cá nhân nữa, anh khéo léo trả lời một số câu hỏi của khách mời, từ chối ly rượu mới mà người phục vụ mang đến, viện cớ ra ngoài hóng gió, nhân lúc đó rời khỏi bữa tiệc.

Trong Cung Điện Alcazarzaray có rất nhiều khu vườn được bố trí xen kẽ, Kaveh thong dong đi đến một vọng lâu bên cạnh khu vườn, tâm trí đã bay đến ngôi trường cũ kỹ ở sâu trong sa mạc.

Simin sai quản gia đến nói với anh rằng, nếu không thích bầu không khí ở đây, thì có thể rời đi trước, vị Sangemah Bay thấu hiểu lòng người - Santon sẽ sắp xếp xe ngựa cho anh. Kaveh bèn nhờ quản gia chuyển lời cảm ơn đến Simin, sau đó không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi trang viên.

Cung Điện Alcazarzaray, công trình kiến trúc để đời của anh, công trình mang tính biểu tượng khiến anh nổi tiếng khắp Teyvat, sau khi được bàn giao cho Simin, anh bắt đầu cảm thấy xa lạ với nó.

Thứ mà Simin muốn là một dinh thự nguy nga tráng lệ khiến người ta phải kinh ngạc và ghen tị, và cô ta cũng chỉ sử dụng Cung Điện Alcazarzaray như một dinh thự mà thôi. Thương nhân khôn khéo như cô ta không phải là không biết lý tưởng và theo đuổi nghệ thuật mà Kaveh gửi gắm trong đó, chỉ là cô ta không quan tâm. Cô ta không bác bỏ ngân sách mà Kaveh đề xuất vì lý do này, nguyên nhân sâu xa hơn không phải là vì đánh giá cao, mà là biết rằng những khoản chi tiêu có vẻ dư thừa này chính là yếu tố cần thiết để biến một dinh thự trở thành một dinh thự nguy nga, tráng lệ.

Kaveh biết rõ điều này.

Xét trên bất kỳ phương diện nào, thì đây đều là một ủy thác đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, nỗi trống rỗng sau khi hoàn thành ủy thác chỉ có thể do một mình Kaveh nếm trải.

Simin nói không sai, Kaveh nghĩ, chỉ cần vẽ ra cho anh một bản thiết kế, anh sẽ tự chui đầu vào lưới. Đối với hầu hết các nhà thiết kế ở Sumeru mà nói, nơi ở của thương nhân giàu có và ngôi trường ở sa mạc chỉ là những loại ủy thác khác nhau, chỉ có anh là không thể kiềm chế được mà muốn nhượng bộ cái sau.

Nhận thức tỉnh táo này luôn đè nặng tâm trí anh. Khi còn đi học, đã có người nói anh quá mức chủ nghĩa lý tưởng, anh không muốn đặt lý tưởng của mình ở nơi mà người khác có thể tùy ý bình phẩm nữa.

Đồng nghiệp mang theo sự ngưỡng mộ chúc mừng anh giành được đơn hàng lớn của Simin, bạn cũ cảm khái vì anh được chọn làm đại diện tham gia Học Viện Tranh Bá, hay là những người xa lạ không quen biết ở quán rượu nói "Thiên tài đúng là khác biệt, số tiền lớn như vậy mà nói quyên góp là quyên góp", tất cả đều giống như những lời nói bị ngăn cách bởi bức tường kính. Khác với thời còn đi học, Kaveh đã hiểu rõ không phải vực sâu nào cũng có thể lấp đầy bằng sức người. Anh biết rõ mình đang sống ở phía bên kia bức tường, rất nhiều nỗi đau khổ của anh đều bắt nguồn từ đó.

Ban đầu, anh ra ngoài tìm cảm hứng sáng tác cũng là vì muốn giải khuây, chuyến du hành vượt thời gian sau đó lại vô tình kéo anh ra khỏi phiền não trong chốc lát. Giờ là lúc để trở về thực tại.

Khảo sát địa hình, thăm dò Địa Mạch, quy hoạch bố cục, thiết kế kiến trúc, những công việc này đều đã được hoàn thành từ trước đó. Vật liệu xây dựng cần thiết lần lượt được vận chuyển đến, ngày nào Kaveh cũng bận rộn ở công trường, đảm bảo các khâu quan trọng được thực hiện không xảy ra sai sót.

Thư viện mới của khu vực văn hóa - giáo dục sa mạc bắt đầu được xây dựng cách vị trí cũ không xa, phần trên mặt đất có mái vòm cao, dùng để giữ ấm và cách nhiệt. Công trình kiến trúc chính nằm dưới lòng đất, thuận tiện cho việc duy trì nhiệt độ trong nhà ổn định. Kaveh sử dụng rất nhiều giếng trời để đảm bảo ánh sáng, cho dù là sức chứa hay là số lượng sách có thể lưu trữ, đều nhiều hơn thư viện cũ trước đây gấp ba lần.

Đợi đến khi khung của thư viện cơ bản được dựng xong, Kaveh dần ít đến công trường hơn, dành nhiều thời gian và công sức hơn cho việc thiết kế giao thông xung quanh và phương án cải tạo nhà ở. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến cuối năm, anh trở về Thành Sumeru, giảng dạy vài buổi ở Giáo Viện, sau đó từ chối lời mời tham dự bữa tiệc tối của Simin, một lần nữa quay trở lại Làng Aaru.

Người canh giữ làng hiện tại - Isak nói với Kaveh rằng, nửa tháng trước, nhóm học giả tiến vào Biển Cát Đỏ lúc trước đã gặp phải bão cát, hiện giờ cần người đến cứu viện. Vì lý do an toàn, ông ấy hy vọng có thể tìm được người sở hữu Vision tham gia.

Người sở hữu Vision ở Làng Aaru không nhiều, Kaveh không chút do dự đồng ý, thu dọn hành lý, lên đường ngay trong đêm.

Họ mang theo đầy đủ nước và bia lúa mạch, dắt theo Thú Thồ Hàng đi trong Biển Cát, khi cơn bão tạm ngừng, họ dựa vào các vì sao để xác định phương hướng. Sau gần mười ngày trời gian nan, đội cứu viện đã tìm thấy nhóm học giả gặp nạn, dự định sau khi nghỉ ngơi sẽ đưa họ lên đường trở về.

Buổi tối, Kaveh và Isak đã hợp sức đánh lui những con bọ cạp cát định tấn công khu cắm trại tạm thời. Anh vẫn chưa sử dụng thành thạo Vision của mình, hơn nữa đã lâu rồi không chiến đấu, đợi đến khi tác dụng của adrenaline tiêu tan hết, anh cảm thấy kiệt sức, cánh tay đau nhức đến mức gần như không nhấc lên nổi. Isak nói: "Đi nghỉ ngơi đi, lũ bọ cạp cát chết ở đây, mùi hương của chúng chính là biện pháp phòng ngự tốt nhất, đêm nay chắc sẽ không còn dã thú nào đến tấn công nữa đâu, một mình tôi có thể ứng phó được."

Kaveh định từ chối, Isak nói: "Vậy để tôi gọi Bijean đến canh gác ban đêm. Đường về còn xa, cậu phải tích trữ chút sức lực."

Kaveh đành phải đồng ý, anh lấy túi rượu của mình trong lều đưa cho Isak, nằm xuống một lúc thì chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc dậy, Kaveh chui ra khỏi lều, phát hiện mình đang ở trong một khu cắm trại tạm thời xa lạ. Cách đó không xa có một ốc đảo nhỏ, bóng người bên bờ nước trông quen quen.

Mặt trời vừa mới mọc không lâu, sa mạc vẫn còn lạnh lẽo. Kaveh kéo chặt tấm chăn choàng trên vai, bước tới gần, nhìn rõ người độc hành trong Biển Cát này có mái tóc màu xám tro và đôi mắt màu lục bảo.

"Giáo sư Haitham?" Anh thử lên tiếng.

Vị giáo sư trẻ hơn nhiều so với lần gặp trước hơi nhướng mày, hỏi anh: "Biết bắt cá không?"

Kaveh hoàn toàn không ngờ tới tình huống này, còn Giáo sư Haitham chỉ thản nhiên chỉ vào mặt hồ, nói: "Có cá Khổng Tước."

Ở sa mạc, cá tươi là món ăn rất hiếm có. Kaveh cởi áo choàng và giày ra, xắn ống quần lên, không nhận lấy cành cây nhọn hoắt từ tay Giáo sư Haitham, mà từ từ tiến lại gần đàn cá, động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng bắt được hai con. Đàn cá hoảng sợ, lập tức tản ra.

"Vừa rồi cậu muốn nói gì?" Giáo sư Haitham lấy con dao găm mang theo bên mình ra, động tác thành thạo mổ bụng con cá mà Kaveh vừa bắt được, rửa sạch sẽ rồi bắt đầu cạo vảy.

Đã từng trải qua một lần, nên giờ phút này Kaveh không hề cảm thấy hoảng sợ. Anh nghĩ, nếu là Giáo sư Haitham, chắc chắn sẽ chấp nhận lời giải thích "Dị biến Địa Mạch dẫn đến du hành vượt thời gian", anh không cần phải nói dối.

"Tôi tên là Kaveh," anh tự giới thiệu bản thân lần thứ hai trước mặt Giáo sư Haitham, "Tôi là học giả của Kshahrewar đến từ thế giới sau này, việc xuất hiện ở đây phần lớn là do dị biến Địa Mạch – à, thật ra tôi đã từng trải qua một lần rồi – giáo sư, ngài có thể cho tôi biết chúng ta đang ở đâu không?"

"Sa Mạc Hadramaveth, Tàn Dư Của Panjvahe." Giáo sư Haitham nhìn anh một lúc, sau đó nói thêm, "Bây giờ là năm Tân Lịch Sumeru 531."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro