Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thủy Trung Chỉ - 19

Chương 19: Cánh Buồm Trở Về II

Đẩy cửa căn nhà ra, đặt cơm nước mua về lên bàn, Haitham quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: "Em có đói không?"

Mặt trời lặn xuống đường chân trời sau lưng họ, ánh chiều tà nhuộm vạn vật thành màu cam nhạt. Kaveh nói "Cũng tạm", Haitham liền không nói hai lời, dính lấy anh, ôm anh nói: "Chưa ôm đủ."

Lúc nãy ở bến tàu, người đến người đi, Kaveh chạy đến quá vội vàng, Haitham thuận thế ôm anh xoay mấy vòng, hành động phô trương như vậy thật sự có chút thu hút sự chú ý. May mà bến tàu là sân khấu của chia ly và đoàn tụ, màn kịch như vậy thường xuyên được diễn ra. Người qua đường nhanh chóng huýt sáo trêu chọc một cách thành thạo, thậm chí cả người bán hoa cũng đến góp vui. Kaveh mặt mỏng, ban đầu không để ý đến xung quanh, sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này, anh liền luống cuống, nhỏ giọng nói: "Nhiều người quá..."

Haitham khẽ cười một tiếng, buông anh ra, tiện tay mua một bó hoa, dắt anh đi mua bữa tối, ánh mắt luôn nhìn anh trìu mến, Kaveh cũng hoàn toàn không thể rời mắt khỏi ông, thậm chí lúc gọi món, anh suýt nữa không nhìn thấy thực đơn được đặt bên cạnh, thiếu chút nữa đã trở thành trò cười.

Anh cứ tưởng Haitham bình tĩnh hơn mình, bây giờ xem ra cũng không hẳn. Suy nghĩ kỹ một chút, đối với Kaveh, lần chia tay này chỉ kéo dài hơn bốn tháng, nhưng Haitham chắc chắn đã chờ anh thêm rất nhiều năm.

"Tôi biết em muốn hỏi gì." Haitham nói với anh, "Bây giờ là năm Tân Lịch 507. Tôi đến đây là để chuẩn bị cho việc mở rộng tiếp theo."

Năm Tân Lịch 508, Giáo Viện cấp kinh phí, bắt đầu công trình mở rộng kéo dài ba năm ở Cảng Ormos. Trong hồ sơ đánh giá rất cao công trình này, nói rằng nó đã dự đoán trước sự phát triển của Cảng Ormos trong mấy chục năm sau một cách rất có tầm nhìn xa, trên cơ sở đảm bảo công suất thông quan của cảng, đồng thời còn quan tâm đến sự tiện lợi trong cuộc sống của người dân, khiến Cảng Ormos không chỉ là trung tâm thương mại, mà còn trở thành mảnh đất màu mỡ của văn hóa và nghệ thuật. Khu phố cổ sánh ngang với Đại Khu Bazaar ở Thành Sumeru, là địa điểm du lịch mà du khách không thể bỏ lỡ.

Kaveh đã từng nghiên cứu tài liệu năm đó, anh có thể đọc vanh vách từng con số được nhắc đến trong hồ sơ.

"Em muốn hỏi nhất không phải là những điều này." Kaveh nghe thấy nhịp tim của Haitham đang đập nhanh hơn, "Ngài sống có tốt không?"

Haitham hơi buông anh ra, vẻ mặt thoải mái, đầy tự tin: "Tôi cứ tưởng em sẽ tin tưởng tôi."

Dáng vẻ tự mãn này, như thể được quan tâm khiến ông ấy rất đắc ý vậy. Haitham trẻ hơn mang theo sự sắc bén, cả người giống như thanh đao giấu trong vỏ, trước mặt người khác rất khiêm tốn, nhưng khi trở về nhà lại không nhịn được lộ ra chút sắc bén. Kaveh cười nói: "Rõ ràng là em đang tự tin vào sức hút của bản thân mình."

"Nói khoác không biết ngượng."

"Sự thật là vậy."

"Mèo khen mèo dài đuôi."

"Này, đây là cuộc thi xem ai có vốn từ vựng của Haravatat phong phú hơn sao?"

Haitham bèn nhượng bộ, trả lời câu hỏi ban đầu: "Yên tâm, tôi sống rất tốt."

Giọng nói của ông dịu dàng hơn, ông hơi cúi người xuống, để hai người chạm trán. Nỗi nhớ nhung tuôn trào, cuộn tròn, rồi lại bay ra khỏi khe cửa. Những lời lẽ sến súa, đau lòng kia không cần phải nói ra nữa. Kaveh nói: "Em cũng vậy. Rất bận rộn, nhưng mọi chuyện đều ổn."

"Em chạy đến dưới ngọn hải đăng để hứng gió làm gì? Tìm cảm hứng à?" Haitham khoác tay anh, đi về phía bàn ăn, đầu ngón tay quanh năm cầm bút đã chai sạn, cọ vào mu bàn tay anh một cách thân mật.

Kaveh trả lời: "Cảng Ormos sắp được cải tạo."

Trải qua hơn trăm năm thay đổi, nhu cầu vận chuyển hàng hóa của cảng chắc chắn sẽ lớn hơn, không biết máy móc đã được thay thế bao nhiêu lần. Cho dù ở giữa có được mở rộng, thì quy mô cũng không đủ dùng nữa. Haitham không nghi ngờ gì: "Quả nhiên. Em phụ trách phần nào?"

"Em vẫn chưa biết. Chỉ là phải tham gia đấu thầu, nên chuẩn bị trước một chút thôi." Kaveh hỏi ngược lại, "Còn ngài? Chuyện chuẩn bị mở rộng lớn như vậy, không thể nào chỉ có một mình ngài đến đây."

"Đoàn chuyên gia đã lên đường trở về Thành Sumeru rồi."

"Có vẻ như ngài không ở lại vì công việc."

Haitham gắp một miếng nấm sao, đặt vào đĩa trước mặt Kaveh: "Trước đó tôi đã đặt một lô sách, mấy hôm nữa sẽ được chuyển đến cảng. Tôi còn ngày nghỉ phép chưa dùng hết, nhân tiện dùng luôn vài ngày."

"Vậy sao? Em nhớ là ngày nghỉ phép của Giáo Viện có thể tích lũy tối đa hơn một tháng, sao, bây giờ phải dùng hết mỗi năm sao?"

"Không ngờ em lại tìm hiểu về chế độ nghỉ phép của Giáo Viện."

"Dù sao em cũng đã từng làm việc ở viện thiết kế hai năm."

"Nếu nộp đơn xin, được đặc cách phê duyệt, thì ngày nghỉ phép có thể tích lũy tối đa một trăm ngày." Haitham đứng dậy lấy hai lon nước ngọt, "Tôi không tích lũy nhiều như vậy, nhưng cũng đủ rồi."

"Ngài đã đoán được?"

Haitham bình tĩnh nhìn Kaveh, mỉm cười, nói: "Không cần phải căng thẳng như vậy. Lấy thời gian của em làm tiêu chuẩn, thì lần sau là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta nói về chuyện du hành vượt thời gian. Tôi biết thời gian em ở lại sẽ ngày càng lâu."

Kaveh tự nhiên nhớ đến việc Haitham cũng đã nói như vậy trong lần du hành trước.

Lúc đó, anh đã dành nửa tháng cho dự án Rừng Apam. Sau đó, Haitham xin nghỉ phép, họ tung xúc xắc để quyết định điểm đến của chuyến du lịch, đến Liyue uống trà, đến Mondstadt uống rượu, đọc tài liệu liên quan đến Địa Mạch ở địa phương, cũng dò hỏi về truyền thuyết liên quan đến du hành vượt thời gian - rất nhiều người cho rằng đây là câu chuyện kỳ ảo trong tiểu thuyết của Nhà Xuất Bản Yae - họ không thu thập được nhiều thông tin, cho dù có, cũng chỉ là đang chứng minh lời mà Tiểu Vương Kusanali đã nói với Kaveh lúc đầu: Đây là phép màu mà chỉ có Địa Mạch mới có thể tạo ra, sức người không thể chống lại.

Lúc đó, Kaveh đã đoán được từ biểu cảm của Haitham, rằng trước khi đi du lịch, chắc chắn ông ấy đã điều tra tất cả những chuyện này. Sau khi quay về thời không của mình, Kaveh đã xin quyền mượn tài liệu liên quan được ghi chép trong Giáo Viện và Ngôi Đền Im Lặng, cũng đăng nhiệm vụ ủy thác ở Hiệp Hội Mạo Hiểm khắp nơi, nhưng không có tiến triển nào đáng kể.

Haitham biết một con số, đó là giới hạn thời gian mà Kaveh có thể ở lại. Anh hơi bối rối, không biết nên an ủi Haitham như thế nào, anh lại nhận ra với tính cách của đối phương, thì lời an ủi có vẻ dư thừa.

"Vì vậy, dựa theo thông tin hiện có, chúng ta có thể xác định một khoảng thời gian." Kaveh nghiêm túc nhìn ông ấy, "Em không muốn biết con số chính xác đó, còn ngài?"

Haitham lập tức đáp: "Không muốn."

"Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau đợi sách được chuyển đến," Kaveh vỗ tay một cái, dùng âm thanh hơi đột ngột này để khuấy động bầu không khí, "Sau đó đi đâu, làm gì cũng được, em nghe theo ngài, coi như là tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ."

Trên mặt Haitham lại hiện lên vẻ đắc ý, giống như một loài mèo lớn được vuốt ve. Kaveh uống một ngụm nước có ga pha nước trái cây, nói: "Trước khi đến Cảng Ormos, em đã đi khắp nơi để tìm cảm hứng, đi qua rất nhiều thành trấn, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, cũng nghe được một số câu chuyện hay, trong lòng nghĩ đến lúc gặp lại ngài sẽ kể cho ngài nghe. Bây giờ gặp được rồi, em lại cảm thấy nói gì cũng không quan trọng nữa."

"Quả là kết luận duy tâm."

"Ngài không ghét kết luận này, đúng không?"

"Tôi không ngại nghe một chút." Haitham dùng ánh mắt ra hiệu cho thức ăn trước mặt, "Nhưng canh của em sắp nguội rồi."

Kaveh bèn lấp đầy bụng trước, nghe Haitham nói: "Đôi khi gặp phải chuyện gì đó, tôi sẽ tò mò nếu đổi lại là em thì sẽ xử lý như thế nào. Ví dụ như sáng nay, tôi nhìn thấy lịch trình điều phối tàu ở bến tàu viết lung tung, bèn tiện tay sắp xếp lại, dán một tờ mới lên. Nếu là em, với tính cách thích lo chuyện bao đồng, chắc sẽ đứng ở đó giải thích cho mọi người hết lần này đến lần khác."

"Cho dù là ở Sumeru, cũng không cần phải cho rằng ai ai cũng biết cách đọc và áp dụng những bảng biểu này. Em cảm thấy dành chút thời gian cho chuyện này cũng rất đáng giá."

"Đó là công việc của Matra."

"Sắp xếp lịch trình điều phối tàu chẳng phải cũng vậy sao?" Kaveh cười nói, "Thật kỳ lạ, đã giúp đỡ người khác, sao lại không dám thừa nhận."

"Quá lộn xộn, tôi không chịu đựng nổi." Haitham cau mày than phiền.

Kaveh bật cười thành tiếng, Haitham bất lực nhìn anh, nói: "Mục đích chủ quan không phụ thuộc vào kết quả khách quan."

"Lúc này chẳng bằng dùng thuyết kết quả luận." Kaveh lại một lần nữa dừng dao nĩa trong tay, "Lúc em còn học ở Giáo Viện, em từng hy vọng có thể thực hiện được xã hội không tưởng, mỗi hành động đều xuất phát từ lòng tốt vị tha - ừm, em biết ngài định nói gì, quá chủ nghĩa lý tưởng - sau khi trải qua nhiều chuyện hơn một chút, tất nhiên em cũng biết hiện thực là như thế nào. Chính vì vậy, em không thích đánh giá người khác bằng động cơ."

Haitham bất mãn nói: "Hóa ra tôi là 'người khác' sao?"

"Thôi được rồi," Kaveh thành thật nói, "So với sự giúp đỡ 'ngẫu nhiên', tất nhiên em càng đánh giá cao sự giúp đỡ 'chủ động'."

Haitham truy hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng sự hy sinh bản thân?"

"Chỉ là một chút thời gian thôi, xét theo từng trường hợp cụ thể, dù nghĩ thế nào cũng không đạt đến mức độ 'hy sinh'. Nếu ngài muốn nói đến khái niệm siêu hình, thì xét theo 'thưởng thức', quan điểm của em sẽ không thay đổi; nhưng nếu đổi thành 'sùng bái' thì chưa chắc."

"Góc nhìn của 'cá nhân' thì được, còn xuất phát từ cái gọi là 'hệ thống đánh giá' thì còn phải xem xét?"

"Ừm, 'sùng bái' đã đề cao một thứ, thì chắc chắn sẽ khiến vị trí tương đối của những thứ khác bị hạ thấp, ngài không nghĩ vậy sao?"

"Ngược lại, tôi đồng ý với ý kiến của em về 'sùng bái'. Chính vì vậy, tôi mới cảm thấy sự khác biệt giữa hai thứ này rất thú vị. Lại một kết luận duy tâm nữa, lý do là gì?"

Haitham lớn tuổi hơn sẽ không tranh luận với anh như vậy. Nói là tranh luận cũng không hoàn toàn chính xác, tình huống hiện tại giống như một cuộc thảo luận mang tính phân tích hơn. Trải nghiệm này đối với Kaveh mà nói có chút mới lạ, một phần là vì ngày thường sẽ không có ai ngồi xuống tranh luận với anh - ngoài những lời ba hoa chích chòe của các bậc tiền bối - một phần cũng là vì cách đặt câu hỏi của Haitham rất sắc bén và trực tiếp, giống hệt như đang tự hỏi chính mình.

"Đã là 'thưởng thức' duy tâm của em, thì việc tìm kiếm nguyên nhân chắc chắn chỉ có thể hướng đến những khả năng tiềm ẩn, mà không thể đưa ra kết luận chính xác như công thức." Kaveh không còn yêu cầu bản thân phải trả lời theo mạch suy nghĩ của Haitham nữa, mà hỏi: "Đối với ngài, kết luận mà hai thứ đó dẫn đến có giống nhau không? Dựa trên tiền đề này, liệu luận cứ ủng hộ kết luận cũng giống nhau? Hoặc là đổi thành một câu hỏi tương đương khác, nếu 'thưởng thức' không phải là duy tâm, thì nó có gì khác biệt so với 'sao chép tiêu chuẩn cố hữu'?"

Haitham đứng dậy dọn dẹp cốc chén: "Đây là một vấn đề khác rồi, chúng ta có cả đêm để thảo luận. 'Thưởng thức' và 'sùng bái' của tôi quả thật rất thống nhất, muốn tìm một ví dụ khác, tôi phải suy nghĩ một lúc."

Dựa theo sự hiểu biết của Kaveh đối với Haitham, đây là một câu nói thật lòng. Vì vậy, Kaveh cũng nói thật: "Hôm nay em thật sự hơi mệt, lúc trước em hứng gió nên bị đau đầu, bây giờ vẫn còn choáng váng. Hay là hôm khác nói tiếp đi."

Haitham bèn đặt đồ đạc trong tay xuống bồn rửa, quay đầu lại quan tâm hỏi anh: "Nghiêm trọng lắm sao?"

"Không sao ạ." Kaveh nhớ đến lời ông ấy đã nói trước đây, hơi nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi ông. Trong ánh mắt ngạc nhiên, vui mừng của Haitham, anh nói: "Kỳ nghỉ chính là liều thuốc tốt nhất."

Ghi chú:

* Alhaitham trong nguyên tác theo như tôi hiểu là kiểu người luôn có vài ngày nghỉ phép để sử dụng linh hoạt, nhưng sẽ không cố ý tích lũy ngày nghỉ phép, nghỉ ngơi/câu giờ một cách rất thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro