Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngôn ngữ là địa ngục - Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1: Đêm thành phố

"Cậu trói đến nỗi cổ tay tôi hằn cả dấu rồi này."

Kaveh nửa vờ nửa thật cằn nhằn, đầu óc anh như một bãi cát nông phẳng lặng, lăn tăn gợn sóng lấp lánh bong bóng.

Anh nhấc cổ tay lên cao, cao đến mức người tình vừa bước ra khỏi phòng tắm có thể nhìn thấy.

Alhaitham nắm lấy cổ tay anh, dưới ánh đèn vàng dịu, bàn tay cân đối của vị kiến trúc sư vươn ra, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Kaveh thích mặc áo dài tay, cổ tay anh rất trắng, làn da mịn màng càng khiến cho vệt đỏ in hằn trên đó trông thật thô bạo.

"Nông lắm," Alhaitham nói, "Chắc là không bị bầm đâu."

Hắn nắm lấy tay anh, kéo về phía chủ nhân của nó. Như màn khiêu vũ mở đầu trong một buổi dạ tiệc xa hoa, hắn rất lịch thiệp đưa bàn tay ấy lên môi, hôn lên mu bàn tay người bạn nhảy của mình.

Kaveh bật cười, anh bị hành động này làm cho vui vẻ, bằng lòng cho phép đối phương lên giường.

Anh nhích sang một chút, nhường chỗ cho Alhaitham trèo lên, nằm xuống cạnh mình.

"Hôn thêm cái nữa." Kaveh nói, rất thẳng thắn đưa mu bàn tay về phía đối phương.

Alhaitham lại nắm lấy tay anh, như thể đang bắt một chú chim nhỏ được thả bay nhưng lại ngốc nghếch bay về. Hắn không hôn lên mu bàn tay Kaveh nữa mà kéo tay anh lại gần, hôn lên đôi môi lắm lời kia.

Họ hôn nhau, hai chân quấn lấy nhau dưới lớp chăn. Họ vừa trải qua một màn mây mưa mãnh liệt, nhưng những món đồ chơi hỗ trợ cần mẫn giờ đã bị quẳng sang một bên, chiếc giường được nhường lại cho hai nhân vật chính, để họ tiếp tục diễn nốt đoạn kết của đêm nay.

Nhưng đây là một màn trình diễn ngẫu hứng, cả hai diễn viên dường như đều không còn lời thoại nào. Kaveh nhắm mắt lại, tay Alhaitham vuốt ve má, tai và gáy anh. Anh ngáp một cái, đặt tay lên cánh tay Alhaitham.

Cả hai đều không nhúc nhích, Kaveh gần như chìm vào giấc mộng theo cách này. Một lúc sau, Alhaitham hơi nhổm dậy, rồi đèn tắt.

Giờ đã khuya, thành phố bên ngoài cửa sổ đã chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ kính màu, bị nhuốm muôn vàn sắc màu, rồi lại bị song cửa sổ cắt ra, hắt lên tấm ga trải giường nhấp nhô của họ.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, Kaveh nghiêng người, rúc vào lòng Alhaitham.

Alhaitham vòng tay ôm lấy vai anh, khứu giác của Kaveh vẫn còn rất nhạy bén, anh có thể phân biệt được mùi hương của một số loại rượu ngon, cũng có thể ngửi thấy mùi hương không thuộc về mình.

Đó là mùi hương trên người người yêu anh.

Không phải mùi nước hoa hay sữa tắm, mà chỉ là mùi của một sinh vật sống... mùi của con người. Ấm áp, thoang thoảng, Kaveh không thể diễn tả được, nhưng anh rất thích.

Hôm nay rất thoả mãn, khoảnh khắc này vẫn còn bị bao trùm bởi dư vị của hoan ái. Sự gần gũi thân mật khi cơ thể họ kết hợp đã khơi gợi thêm sự lệ thuộc vào nhau. Kaveh bây giờ rất ít khi về phòng mình ngủ, kể cả khi không làm tình, anh cũng rất thích được nằm cạnh người yêu.

Đầu óc Kaveh ngày càng mơ hồ. Tay anh đặt lung tung, bị Alhaitham nắm lấy nhét vào trong chăn. Chiếc chăn và người bên cạnh mang đến cho anh cảm giác an toàn vô cùng. Anh sắp chìm vào giấc ngủ.

Alhaitham cũng ngủ rất ngon, hình như hắn sắp ngủ rồi. Hắn quen nằm ngửa ngủ nên lại trở mình. Kaveh không để tâm đến điều đó, anh vẫn nắm lấy cánh tay của đàn em, chìm vào giấc mộng theo tư thế mình thích nhất.

Anh ngủ không được bao lâu, khi mở mắt ra, anh nhận ra đây là một lần tỉnh giấc bất thường, anh hơi khát nước, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh thức giấc.

Anh cựa mình, muốn xuống giường rót nước. Alhaitham như cảm nhận được điều gì đó, cũng mở mắt.

Kaveh cảm thấy cơ thể nặng trĩu, có lẽ là di chứng của việc phóng túng trước khi ngủ, anh ngáp một cái, đá vào bắp chân Alhaitham.

"Tôi muốn uống nước."

"Nước ở trong bếp."

Giọng nói của Alhaitham mang theo chút uể oải vừa tỉnh ngủ, còn lại đều là tỉnh táo, nghe có vẻ hắn không hề buồn ngủ như Kaveh.

"Tôi rất buồn ngủ, lại còn bị cậu trói đến mức đau nhức thế này—cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, quan tâm đàn anh một chút được không hả?"

"Vẫn còn sức nói nhiều như vậy," Alhaitham nói, "chắc là không buồn ngủ lắm đâu."

"Tôi nói trong lúc nhắm mắt đấy," Kaveh nhấn mạnh, "tôi rất buồn ngủ."

Alhaitham xoa xoa mặt anh, như muốn xác nhận xem anh có thực sự đang nhắm mắt hay không. Kaveh lại đá hắn một cái, Alhaitham xuống giường. Anh nhắm mắt, trước khi ngủ thiếp đi, anh nghe thấy tiếng dép lê của Alhaitham dừng lại bên giường.

Anh mơ màng ngồi dậy, uống hai ngụm nước từ tay Alhaitham.

Alhaitham đặt cốc nước lên tủ đầu giường, vừa xoay người đã thấy Kaveh nhanh chóng chui tọt vào trong chăn. Anh cuộn tròn người lại trong chăn, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.

Alhaitham trở lại nửa giường của mình. Hắn nắm lấy một góc chăn giật nhẹ, Kaveh lẩm bẩm một tiếng, buông lỏng tay một chút.

Thời tiết không lạnh lắm nên đêm nay Alhaitham đành đắp tạm một góc chăn, tự nhủ với bản thân rằng dù thế nào đi chăng nữa, kỳ nghỉ tới nhất định phải đi mua thêm một cái chăn nữa.

Mặc dù vậy, đêm nay vẫn rất dễ chịu, Kaveh ngủ ngon lành, không hề quấy giấc. Họ ôm nhau, từ lúc hoàng hôn vừa tắt, dần dần tiến sâu vào màn đêm tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro