Ngôn ngữ là địa ngục - 9
Ngày hôm sau trôi qua một cách bình lặng.
Kaveh đã bỏ lỡ buổi dọn dẹp lớn của mình. Đầu óc anh choáng váng, Alhaitham đưa cho anh một chiếc bánh, anh nuốt chửng nó xuống bụng. Cơn đói phần nào được xoa dịu, nhưng mức độ tỉnh táo của anh vẫn ở mức âm, thậm chí còn cần Alhaitham dìu mới không bị ngã nhào.
Khoảnh khắc âu yếm sau khi ân ái đã bị thay thế bằng sự cứng ngắc như con cá chết nhảy ra khỏi bể cá nằm trên sàn nhà. Kaveh ngã xuống giường, tối qua anh ngủ quá muộn, đến nỗi khi được Alhaitham dìu vào phòng, anh còn phát ra tiếng rên rỉ khó nhọc như tiếng máy móc va chạm.
"Tôi còn chưa ăn gì đã nuốt tinh dịch của cậu," Kaveh rên rỉ, "Liệu tôi có bị đau dạ dày vì chuyện này không?"
"Bây giờ đầu óc anh không được minh mẫn cho lắm," Alhaitham giúp anh đắp chăn, "Ngủ ngon một giấc đi."
"Tôi muốn đi tắm..." Kaveh nhắm mắt lại nói, anh cảm nhận được một cơn buồn ngủ chưa từng có, có lẽ là tiếng thở dài khe khẽ của cơ thể sau khi được thỏa mãn, "Quần tôi vẫn còn bẩn..."
Sau một hồi tiếng sột soạt, một chiếc quần mới được ném lên chăn của anh. Kaveh dùng chút sức lực cuối cùng chui vào trong chăn thay quần, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Sự mệt mỏi sau khi chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ đêm qua ập đến, nuốt chửng anh trong giấc mơ đen ngọt. Lần này Kaveh thậm chí còn không mơ thấy gì, hoặc là anh không nhớ.
Dục vọng bề nổi của anh đã được thỏa mãn một cách đơn giản, nhưng khát khao sâu thẳm trong anh vẫn như dòng nước đen cuồn cuộn, sôi sục trong bụng.
Anh tỉnh dậy, trời đã tối, hoàng hôn buông xuống.
Anh lại cương cứng.
Kaveh tức giận đấm thùm thụp vào giường, anh hận chính bản thân mình không biết xấu hổ và ham muốn không thể kiềm chế này. Alhaitham cứ liên tục quyến rũ anh, khiến anh bây giờ giống như một kỹ nữ bị chơi chán, chỉ cần một chút tưởng tượng cũng có thể khiến hạ thân anh cứng lên.
Alhaitham thực sự là bạn cùng phòng, bạn tình và Hiền Giả Đại Diện tồi tệ nhất trên đời, tính tình xấu xa, miệng lưỡi độc địa, thái độ cũng rất tệ, gần như không có ưu điểm nào...
Nhưng dương vật lại rất lớn, nhét đầy cổ họng anh.
Kaveh hận không thể bóp chết chính mình đang nói chuyện trong đầu. Anh trùm chăn kín đầu, hét lên trong im lặng, cố gắng xua đuổi hình ảnh Alhaitham "đâm vào miệng" anh ra khỏi đầu.
Nhưng anh không làm được, anh không làm được, càng nghĩ đến hình ảnh đó, nó càng trở nên rõ ràng, thậm chí còn được kèm theo âm thanh, động tác và một loạt các từ tượng thanh. Kaveh cảm thấy đây là một sự trừng phạt, là hình phạt của thần linh dành cho anh vì đã chìm đắm trong dục vọng mà quên đi sự xấu hổ.
Kaveh hít sâu một hơi, sau đó ra tay, tự véo mạnh vào người mình một cái trong cơn giận dữ và đau khổ.
Cơn đau đã quét sạch dục vọng, nhưng một lúc sau, cơn đau thân mật ấy lại chuyển hóa thành ham muốn mơ hồ, anh không thể nhẫn tâm với bản thân, vì vậy vẫn đau khổ mà nửa cứng nửa mềm, như một lời tuyên bố về dục vọng không có chỗ giải tỏa.
Kaveh cắn xé tấm chăn, ước gì lúc này Alhaitham chết dưới những lời cay nghiệt của mình.
Nếu anh mà bị bệnh vì nhịn, Alhaitham phải chịu trách nhiệm lớn nhất...!
Tuy nhiên, vận may của anh luôn luôn tệ, đặc biệt là những lúc như thế này, anh chưa bao giờ được như ý muốn, nguồn gốc của sự căm ghét và vui sướng của anh rõ ràng đã phớt lờ mọi cảm xúc của anh, giống như mọi ngày.
Người nọ bước đi thong dong, xuất hiện trước mặt anh một cách rất tự nhiên.
"Ngủ ngon chứ?"
Alhaitham mặc đồ ở nhà, trên tay thậm chí còn cầm một cuốn sách. Hắn không gõ cửa, bởi vì cửa phòng Kaveh hoàn toàn không đóng. Kaveh nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ quen thuộc, Alhaitham dường như không quan tâm đến sự thù địch vô cớ này.
"Tôi đã làm chút đồ ăn," Alhaitham nói, "Anh ăn một chút rồi ngủ tiếp đi."
"Tôi ngủ đủ rồi."
Kaveh vừa mở miệng, đã bị giọng nói khàn đặc của chính mình dọa giật mình. Alhaitham không hề lừa anh, cổ họng anh giống như bị giấy nhám chà xát, vừa đau vừa rát, nghe vô cùng kỳ lạ.
"Bao giờ thì cổ họng tôi mới khỏi?" Vì vậy, anh đã tạm thời quên mất những lời mình thực sự muốn nói, "Tôi không thể đến công trường làm việc trong tình trạng này được??"
"Hai ngày nữa sẽ khỏi thôi," Alhaitham kéo một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên giường anh, "Sau này quen rồi thì phản ứng cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa."
Kaveh ghét ý tứ ẩn giấu trong lời nói của hắn ta, nhưng lại không thể không tưởng tượng cái gọi là "quen rồi" là như thế nào.
Anh sẽ có nhiều cơ hội để deepthroat hơn nữa trong tương lai, cho đến khi phản xạ cổ họng của anh bị ức chế đến mức trì trệ. Anh há miệng ngậm dương vật sẽ trở nên quen thuộc như ăn cơm, khoang miệng của anh sẽ trở thành một cơ quan sinh dục, hay nói đúng hơn là một công cụ tình dục, thậm chí còn có thể run rẩy phản hồi khi bị người khác sử dụng.
"Cậu thực sự là không biết xấu hổ," Vị đàn anh tai đỏ bừng chất vấn đối phương, "Sao cậu có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy?"
"Bởi vì kẻ cứng lên vì những lời này mới là kẻ không biết xấu hổ."
Alhaitham nhận xét.
"Tôi đã sớm... Không đúng!" Kaveh gầm lên, "Tôi sẽ không bị cậu mê hoặc nữa, Alhaitham! Hôm nay chúng ta phải làm cho xong chuyện còn lại! Nếu không tôi sẽ... sẽ trở thành kẻ biến thái mất!!"
Alhaitham nhướng mày nhìn anh, Kaveh chắc chắn rằng hắn đã nghe thấy lời mình nói, bởi vì tai nghe của hắn đã được tháo ra. Nhưng hắn lại nhìn Kaveh như thể không hiểu chuyện gì, khiến Kaveh mơ hồ cảm thấy xấu hổ.
"Cậu muốn gì," Kaveh hạ giọng, "Cậu muốn làm gì?"
Anh còn chưa kịp nói câu thứ hai, bụng anh đã lên tiếng trả lời thay anh. Một tiếng "ọc ọc" dài vang lên giữa hai người, khi Kaveh cầu nguyện cho nó kết thúc, nó lại tiếp tục vang lên.
"Muốn cho anh ăn no."
Alhaitham tiến lại gần, Kaveh tưởng hắn ta muốn làm gì, nhưng hắn chỉ nói một câu đầy ẩn ý như vậy.
Khi Kaveh cả người cứng đờ, tưởng tượng đủ thứ cho đến khi mặt đỏ bừng, Alhaitham lại bỏ đi. Hắn rời khỏi phòng, khi quay lại, trên tay là một bữa tối mềm dễ nuốt.
"Ăn nhiều một chút," Alhaitham nói, "Mặc dù có lẽ anh không cảm thấy vậy, nhưng ngất xỉu giữa chừng khi làm tình thực sự là một chuyện rất mất mặt."
Bữa tối hôm nay rất hợp khẩu vị của Kaveh.
Bánh nướng giòn tan vàng ruộm ăn kèm với súp thịt đậm đà, hương thơm nồng nàn khiến bụng réo ầm ĩ. Chỉ cần nhẹ nhàng xé miếng bánh mỏng giòn, dùng thìa ấn vào súp ba giây là có thể trở nên mềm nhừ dễ nhai, ai cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn giản dị này.
Hơn nữa, bánh nướng còn được bày biện thành hình quạt rất đẹp mắt, được trang trí bằng vài cánh hoa hồng Sumeru màu tím xanh, món ăn này vừa đẹp mắt, vừa thơm ngon, được dọn lên bàn nhỏ trên giường để anh ăn, gần như đi ngược lại với mọi tiêu chuẩn lựa chọn đồ ăn của Alhaitham.
"Đây là bồi thường sao," Kaveh kinh ngạc nói, giọng khàn khàn, "Từ bao giờ mà cậu lại biết trang trí đồ ăn? 'Chỉ khi nào đồ ăn có khuyết điểm rõ ràng mới cần phải trang trí', chẳng phải cậu đã từng nói câu này sao?"
"Tôi thực sự đã từng nói vậy."
Alhaitham cầm một lọ gia vị nhỏ trên đĩa, rắc vào súp, giống như một đầu bếp thực thụ, đưa quá trình nấu nướng đến tận bàn ăn.
Hắn ta thậm chí còn không thèm giải thích cho sự mâu thuẫn của mình!
Kaveh há hốc mồm, Alhaitham nhét một chiếc nĩa vào tay anh, ra hiệu cho anh nhanh chóng ăn cơm.
"Lên giường với cậu sẽ được đối xử như thế này sao?" Kaveh khó tin nói, "Sao cậu không nói sớm?"
"Bây giờ hình như cũng chưa muộn."
Alhaitham không có ý định đối phó với sự kinh ngạc của anh. Hắn ta kéo một chiếc ghế, ung dung ngồi xuống cạnh giường tiếp tục đọc sách. Ban đầu Kaveh còn nghi ngờ Alhaitham có cho quá nhiều ớt vào súp hay không, hôm nay hắn ta tốt đến mức bất thường, khiến Kaveh có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, anh vẫn ăn, bánh nướng sau khi ngấm súp vô cùng ngon, Kaveh ăn liền hai miếng mới cảm thấy cơn đói trong dạ dày dịu đi phần nào. "Hôm nay cậu có chút khác lạ," Kaveh cầm chiếc thìa bên cạnh, húp một ngụm súp, "Tâm trạng cậu tốt lắm à?"
"Tâm trạng anh không tốt sao?"
Alhaitham hỏi ngược lại.
Muốn trả lời câu hỏi muôn thuở, chỉ có thể dùng câu hỏi ngược lại muôn thuở. Alhaitham luôn thay đổi chủ ngữ của câu hỏi của người khác rồi ném trả lại, Kaveh đã quen với cách làm việc xấu xa này của hắn. "Có phải cậu đã nhịn quá lâu rồi không," Kaveh lẩm bẩm, "Tôi nhớ ra rồi, hình như trước đây cậu chưa từng có bạn tình nào khác..."
"Tôi chưa từng có," Alhaitham cụp mắt xuống, ánh mắt vẫn tập trung vào cuốn sách, "Trước một thời điểm nào đó, tôi cảm thấy chuyện quan hệ tình dục rất nhàm chán và vô vị, hơn nữa còn có khả năng gây nghiện đối với những người có tính tự chủ kém."
"Haha," Kaveh cười gượng hai tiếng, "Tôi đã đoán ra rồi, cậu là người lãnh cảm..."
"Đáng tiếc là không phải."
Alhaitham đặt cuốn sách xuống, ánh mắt hắn rất tự nhiên chuyển sang Kaveh, Kaveh bị hắn nhìn đến mức chiếc thìa trên tay khựng lại giữa không trung.
"Có lẽ 'thói quen' của tôi khác với anh," Alhaitham nói, "Tôi không phải loại người có thể cứng lên với bất cứ ai."
"Này," Kaveh phản đối, "Thực ra tôi cũng không..."
Nói được một nửa câu, Kaveh đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn. Anh cẩn thận suy nghĩ lại câu nói đó, hàm ý ẩn chứa trong đó khiến anh suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc thìa.
"Cái đó..."
Anh đành phải đổi chủ đề, giả vờ như không có chuyện gì mà đưa một thìa súp lên miệng nuốt xuống, lại vì nuốt quá vội mà ho sặc sụa.
Alhaitham không hề đưa ra ý kiến gì về chuyện này, hắn chỉ nhìn Kaveh ho đến đỏ bừng mặt, sau đó mới đưa cho anh một cốc nước vào lúc anh đang thở hổn hển.
"... Cái đó," Kaveh uống một ngụm nước, vỗ vỗ ngực, cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, "Cái đó... ừm..."
"Anh không cảm nhận được sao, Kaveh."
Alhaitham nhận lấy cốc nước từ tay anh.
"Mặc dù trong mắt mọi người, phần lớn thời gian anh là một 'người tốt', nhưng danh tiếng này chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến anh mãi mãi từ bỏ lợi ích của bản thân để trở thành một người tốt hơn," Alhaitham nói, "Cho dù anh có tài năng xuất chúng, tỏa sáng rực rỡ đến đâu, cũng sẽ không có ai có thể mãi mãi hiểu được suy nghĩ của anh, chịu đựng tinh thần hy sinh quên mình của anh."
"Cậu không cần phải nói vậy..." Kaveh lầm bầm, "Cậu cũng không hiểu suy nghĩ của tôi..."
"Không phải như vậy," Alhaitham nói, "Mà ngược lại, tôi hiểu anh."
"Thậm chí có thể nói, trên toàn Sumeru, không có ai hiểu anh hơn tôi. Sự hiểu biết của tôi về anh cũng sâu sắc như việc tôi tự phân tích bản thân vậy, anh và tôi khác nhau quá nhiều, nhưng về bản chất, kỳ thực chúng ta chỉ là hai mặt của một thể."
"... Cậu đang nói gì vậy," Kaveh siết chặt chiếc thìa nhỏ trong tay, "Tôi và cậu... Chúng ta cơ bản chẳng có điểm nào giống nhau cả."
"Nếu chúng ta hoàn toàn giống nhau, chắc chắn chúng ta sẽ không thể hiểu nhau như bây giờ," Alhaitham tiếp tục, "Chúng ta là hai cây đại thụ khác nhau mọc trên cùng một mảnh đất, là hai tòa tháp chuông khác nhau trong cùng một tòa kiến trúc. Chúng ta đều sở hữu những phần mà đối phương thiếu hụt, chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?"
Nhưng một tòa kiến trúc hiếm khi có hai tòa tháp chuông, ít nhất là anh sẽ không thiết kế như vậy... Kaveh bĩu môi.
"Chúng ta đều rất hoàn chỉnh, nhưng chưa đủ 'viên mãn'," Hắn nói, "Kaveh, trong nghệ thuật về tình yêu và cái đẹp mà anh theo đuổi, có đề cập đến điều này không? Những nghệ sĩ vĩ đại đều theo đuổi cái đẹp, cái thiện, cái thật, nhưng có lẽ cả cuộc đời khao khát của bọn họ cũng không thể khiến tác phẩm của mình hoàn mỹ, không chút khiếm khuyết. Những người như anh và tôi lại càng như vậy, thử hỏi, ai mà không muốn theo đuổi kết cục 'viên mãn' trong cuộc đời hữu hạn này chứ?"
Kaveh hít sâu một hơi, anh cảm thấy mình đã hiểu ý của Alhaitham, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu.
"Tôi là sự viên mãn mà cậu theo đuổi... hay là một trong những điều kiện cần thiết cho cuộc sống bình yên và viên mãn của cậu sao?"
Anh hỏi.
Alhaitham nhìn anh, bất chợt mỉm cười.
"Không, anh là người tôi theo đuổi dựa trên sở thích cá nhân," Hắn nói, "'Viên mãn', chẳng qua chỉ là thứ phụ thêm không đáng kể giữa chúng ta."
"Cậu... Cậu đang tỏ tình với tôi sao?"
Kaveh hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩa của từ "khó nuốt". Trước mặt anh là một bữa tối thịnh soạn như vậy, là một người đàn ông trưởng thành, bụng anh vẫn có thể nhét thêm ít nhất hai chiếc bánh nướng, nhưng anh lại cảm thấy như trái tim mình đang mắc kẹt ở cổ họng, nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn.
Đúng vậy, anh mơ hồ đoán được Alhaitham đang có ý đồ xấu với anh... Không đúng, về cơ bản anh chắc chắn trăm phần trăm những chuyện Alhaitham làm chính là đã có ý đồ xấu với anh. Nhưng anh không ngờ Alhaitham lại có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn ta không hiểu thế nào là dè dặt và nhẫn nhịn sao?
Hay là hắn ta làm tình với miệng anh một lần liền cho rằng mình nhất định đã chuẩn bị xong rồi... Chưa hề! Anh thậm chí còn chưa bắt đầu chuẩn bị! Làm gì có ai làm chuyện này mà không đả động trước một tý nào? Hắn ta căn bản... Anh... Cái đó...
Kaveh cảm thấy các tế bào não của mình đang hoạt động hết công suất, sau đó lần lượt đập đầu vào tường chết hết. Anh ngây người ra, cho đến khi Alhaitham đưa tay ra đỡ lấy cằm anh, anh mới phát hiện ra mình vừa rồi vẫn luôn há hốc miệng.
"Tôi đã nói, tôi sẽ đợi anh," Alhaitham nói, "Nhưng tôi phát hiện ra chờ đợi thực sự không phải là phong cách của tôi. Tôi thích giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trước, không thích lo lắng quá lâu vì bất cứ chuyện gì."
"Cậu... Nhưng, tôi..."
Kaveh không nói nên lời, Alhaitham đã cướp mất giọng nói của anh một lần bằng cách làm tình với anh, và cướp mất lần thứ hai bằng cách khiến anh không kịp chuẩn bị tinh thần để phát biểu. Alhaitham luôn tấn công bất ngờ như vậy, giống như chim ưng rình rập trong bụi cây, lao vút xuống trong khoảng thời gian cành cây lay động lần thứ hai và thứ ba, tóm chặt con thỏ trong móng vuốt.
"Vì sự khác biệt giữa chúng ta là ở mọi khía cạnh, vậy nên tôi mạnh dạn đoán rằng, đối với vấn đề này, anh sẽ kéo dài đến khi không thể kéo dài thêm nữa mới miễn cưỡng đưa ra câu trả lời," Alhaitham nói, "Vậy nên tôi sẽ nói trước, anh chỉ cần thành thật trả lời - nếu có ai hỏi, anh có thể nói là tôi chủ động, như vậy có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn."
"Cái... Chẳng phải vốn dĩ là do cậu chủ động sao??" Kaveh kêu gào, "Là cậu ngay từ đầu đã... Sau đó lại..."
"Đúng vậy, chính là như vậy."
Ngôn ngữ cơ thể của Alhaitham cho thấy hắn rất thoải mái, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép giường, như thể đang thúc giục Kaveh đưa ra quyết định.
"Cái gì mà chính là như vậy..." Kaveh cảm thấy mình đã chịu thiệt thòi ở chỗ không thể nói rõ ràng, " Vốn dĩ là vậy mà!"
"Có lẽ anh không nhận ra, con người anh thể hiện trước mặt tôi hoàn toàn khác với trước mặt người khác," Alhaitham nói, "Tôi thấy anh ấu trĩ và ồn ào, người khác thấy anh trưởng thành và dí dỏm, chẳng lẽ anh không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
"Bởi vì cậu cũng rất ấu trĩ!" Kaveh phản bác, "Cậu luôn nói những lời kích thích tôi cãi nhau với cậu..."
"Đúng, nhưng tôi chưa bao giờ cãi vã vô nghĩa như vậy với người khác." Alhaitham thản nhiên nói, "Điều này chỉ có thể chứng minh rằng, thái độ của chúng ta đối với nhau, khác với cách chúng ta đối xử với những người bạn khác."
"Có lẽ chỉ là do chúng ta... hơi... hơi thân thiết..."
Kaveh không biết miệng mình đang nói gì, anh đã có câu trả lời cho tất cả những điều này, nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó mách bảo anh tuyệt đối không được dễ dàng thừa nhận, nếu không anh sẽ bị Alhaitham nhào nặn như nhào bột mì. Bột mì có thể nhào thành bánh mì, còn anh trong tay Alhaitham chỉ là một mớ hỗn độn thảm hại.
"Anh có nghĩ rằng tôi là loại người sẽ cho bạn bè ở nhờ nhà, còn liên tục ứng tiền cho bạn bè uống rượu không?" Alhaitham nhìn anh, "Hoặc là loại người luôn mỉm cười cãi nhau với bạn bè?"
Mỉm cười, cãi nhau với bạn bè, Kaveh rùng mình một cái, trừ khi Alhaitham thực sự là người máy và cài đặt ban đầu bị lỗi, nếu không thì những từ này vĩnh viễn không thể nào xuất hiện trên người hắn.
"Còn anh," Alhaitham tiếp tục, "Anh sẽ trực tiếp yêu cầu Tighnari hoặc Cyno mời rượu anh sao? Hoặc là khi anh say đến mức chui vào gầm bàn, chủ quán rượu sẽ gọi điện cho một đàn em nào đó của anh đến đón anh?"
Đó là bởi vì chủ quán biết chúng ta sống cùng nhau...
Kaveh lại rơi vào bẫy ngôn ngữ, anh trừng mắt nhìn Alhaitham, còn Alhaitham lại nhìn lại một cách rất thản nhiên.
"Xem ra anh đã nhận ra rồi," Alhaitham nói, "Cho dù là trong nhận thức của chúng ta về nhau, hay trong mối quan hệ xã hội, chúng ta đều đang ở trong một mối quan hệ thân thiết hơn cả bạn bè."
"Là người nhà...?"
Kaveh run giọng nói.
"Táo bạo đấy, nhưng hơi vội vàng," Alhaitham nói, "Theo quan niệm thông thường, cần phải đăng ký kết hôn mới có thể coi là người nhà, hiện tại, tôi vẫn khuyên nên gọi là 'người tình'."
Hắn dừng lại một chút, Kaveh không hiểu sao lại nín thở. Anh có linh cảm, tiếp theo Alhaitham sẽ thốt ra những lời kinh thiên động địa hơn nữa.
"Hoặc," Alhaitham quả nhiên không phụ sự mong đợi, hắn nói ra những lời này mà không hề do dự, "Gọi là 'người yêu' cũng không tệ."
Hắn nói.
"Kaveh, anh có muốn làm người yêu của tôi không?"
Kaveh há miệng, ngậm miệng, rồi lại há miệng, như một con nấm nước câm lặng, bị một bong bóng nước chặn ngang cổ họng, không ho ra được, cũng không nuốt xuống được. Lại giống như một con cá nóc vừa mới bị câu lên, có lẽ vẫn chưa nhận thức được mình đã rời khỏi mặt nước, cố gắng thở hổn hển, trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
"Anh trông rất ngạc nhiên," Alhaitham nói, "Nếu anh không muốn đi đến bước này, tôi nghĩ anh nên nói rõ với tôi từ vài năm trước."
"Cậu... logic của cậu thật vô lý..." Kaveh lắp bắp nói, "Tôi... trước đây làm sao tôi biết cậu thích tôi chứ?"
"Anh thường xuyên chia sẻ tưởng tượng tình dục của mình, vậy thì tiếp theo, tôi muốn chia sẻ tưởng tượng tình dục của tôi."
Alhaitham lùi ra xa Kaveh một chút, hắn trông giống như một quý ông, nhưng Kaveh chỉ cảm thấy hắn lùi lại là vì hắn đã đọc được suy nghĩ của anh, như vậy anh sẽ càng khó dùng nĩa đâm chết hắn.
"Trước một thời điểm nào đó, tôi từng cảm thấy tình dục là một hành vi vô cùng vô nghĩa..."
Hắn nói.
"Cho đến ngày hôm đó, khi chúng ta đều ở tuổi thiếu niên, buổi chiều hôm đó, chúng ta bị nhốt chung trong một phòng học trống," Alhaitham tiếp tục chậm rãi kể lại, như thể chuyện này chỉ là một bằng chứng vụ án chẳng có gì to tát, "Anh cúi người trước mặt tôi, cố gắng trèo ra ngoài cửa sổ."
"Lúc đó, tôi gần như ngay lập tức nhớ đến một số đoạn phim được các nam sinh truyền tay nhau, tôi tin rằng anh cũng đã xem." Alhaitham nói, "Tôi biết rõ mọi kiến thức sinh lý và cấu tạo cơ thể, nhưng tôi thực sự nhận thức được tình dục là gì, chính là vào khoảnh khắc đó."
"Có thể nói, vào khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự nhận thức được dục vọng rốt cuộc là thứ gì, cảm giác hưng phấn khiến máu huyết sục sôi, khát khao say đắm đó, hóa ra lại vận hành trên thế giới này như vậy."
"Sau đó, tôi không nhận được phản hồi như vậy từ người khác. Họ vẫn chỉ là những thể xác vô vị, chỉ có một người..."
Alhaitham ngẩng đầu nhìn anh.
Đồng tử hắn sâu thẳm, giống như một tấm gương màu ngọc lục, Kaveh cảm thấy đôi mắt đỏ của mình đã ngưng tụ thành đồng tử của hắn, bị hắn nuốt chửng trong cuộc đối đầu.
"Chỉ có anh, Kaveh." Alhaitham nói, "Không giống như anh thích những người đàn ông cường tráng không có khuôn mặt, trong tưởng tượng tình dục của tôi, đối phương luôn luôn có khuôn mặt."
"Cho dù là lúc chúng ta cãi nhau đến mức không thể hòa giải, vào đêm khuya, khi tự an ủi, tôi nghĩ đến vẫn luôn là khuôn mặt của anh."
Hắn nói.
"Kaveh, anh hài lòng với câu trả lời này chứ?"
"Bây giờ... bây giờ tôi ngất xỉu còn kịp không?" Kaveh khó khăn thốt ra vài chữ, "Tôi có thể giả vờ như không nghe thấy chuyện cậu đã 'tơ tưởng' tôi từ khi mới mười mấy tuổi không?"
"Anh có nghĩ rằng chuyện này khiến đạo đức của tôi bị tổn hại không?" Alhaitham nói nhỏ, "Anh đang dung túng cho hành vi của tôi, Kaveh, anh không cảm nhận được sao?"
"Người trưởng thành nào lại dễ dàng quỳ gối trước mặt bạn cùng phòng đồng giới, ngậm lấy ngón tay của hắn ta chứ?" Alhaitham như đang dụ dỗ anh đưa ra bằng chứng bất lợi, "Người trưởng thành nào lại tự nguyện mặc váy?"
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên đứng dậy, Kaveh bị hắn dọa giật mình, suýt chút nữa thì làm đổ bát súp.
Alhaitham bước đến gần, cúi người xuống, như thể muốn nói cho vị đàn anh một bí mật trong thư viện yên tĩnh.
"Rõ ràng là ngay từ đầu anh đã biết tôi muốn làm gì," Hắn thì thầm, "Anh thích tôi làm những chuyện này với anh."
"Anh thực sự là một người đàn anh tồi tệ, Kaveh."
Kaveh hoàn toàn sụp đổ, tai anh đỏ bừng, thua thảm hại. Anh biết tưởng tượng có thể kinh khủng đến mức nào, không ngờ Alhaitham cũng có suy nghĩ như vậy khi đối diện với anh.
Và hắn ta nói đúng, hắn ta nói đúng...
Kaveh biết mình không phải kẻ ngốc, ngoài Alhaitham ra, hình như anh cũng không thể tưởng tượng mình quỳ gối trước mặt bất kỳ ai khác.
Hắn ta đã vạch trần cái cớ mà Kaveh luôn sử dụng, anh biết rõ và buông thả, tự nguyện bước vào dòng cát lún, chìm sâu trong vũng bùn.
Thực sự là tồi tệ...
Kaveh đau khổ che mặt lại.
Còn kẻ gây tội, Alhaitham, trên mặt lại không hề có chút xấu hổ, "Anh ăn xong chưa?" Hắn nói, "Tôi dọn bát đây."
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Kaveh rên rỉ, "Cậu nói như vậy... Sau này chúng ta sẽ không thể nào chung sống như trước nữa."
"Vậy thì anh tốt nhất nên sớm thích nghi với cách chung sống mới."
Alhaitham rời đi, mang theo cả chiếc bánh nướng đã nguội. Kaveh nghe ra được tiếng cười của hắn, anh ước gì mình có thể đấm hắn một phát, hoặc là mười một phát.
Tại sao, tại sao lại phải ép buộc anh như vậy!!
Trên đời này sao lại có người đáng ghét như vậy chứ!!
Tối hôm đó, Kaveh cầu nguyện cho mình ngất xỉu rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, anh nguyện hiến tế mười tháng lương trong tương lai làm phần hậu tạ. Nhưng thần linh đã không đáp lại lời cầu nguyện của anh, có lẽ là bởi vì hành động nói hiến tế mười hai tháng rồi lại chỉ đưa ra mười tháng của anh không đủ thành tâm, hoặc có thể là mười tháng lương trong tương lai của anh căn bản sẽ không đến tay anh.
Trong lòng tràn đầy oán hận, anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc ngủ lúc năm giờ sáng. Nhưng kỳ diệu thay, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ một giấc mơ mơ hồ, là sự phản chiếu trực tiếp của ham muốn không được thỏa mãn trong anh, lần này người trong mơ có khuôn mặt, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Là Alhaitham thời niên thiếu, và anh thời niên thiếu.
Quá trình ở giữa có chút kỳ quặc, anh và Alhaitham không hiểu sao lại vào một phòng học tìm đồ, Alhaitham nói đồ vật có thể ở trong bụi cỏ bên ngoài cửa sổ phòng học, vì vậy anh bèn thò người ra ngoài xem.
Sau đó Alhaitham đã làm tình với anh.
Giống như lần trước, anh căn bản không biết chuyện này đã xảy ra như thế nào. Alhaitham đè anh xuống, vuốt ve cơ thể anh, sau đó hung hăng đâm dương vật vào mông anh.
"Đây là tư thế anh thích nhất," Hắn nói, "Tư thế doggy, đúng không? Tiền bối, sở thích của anh rất dễ đoán."
"Anh rất chặt, là lần đầu tiên sao? Hay là đã làm rồi? Lòng hiếu kỳ của anh luôn rất mạnh mẽ, chẳng lẽ trong chuyện này cũng vậy sao?"
"Nhưng tôi đoán chắc là anh sẽ không tùy tiện tìm người khác, tiền bối, anh không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Chẳng lẽ anh thà tưởng tượng tôi đang làm anh, còn không muốn 'xuống nước' với người khác?"
"Anh yêu tôi rồi sao, tiền bối?"
Mỗi lần hắn gọi "tiền bối", Kaveh liền cảm thấy bụng dưới co rút lại. Anh bị làm đến mức gần như không thể giữ chặt khung cửa sổ, Alhaitham còn không chút lưu tình mà liên tục nói những lời như vậy, khiến anh muốn phản bác cũng không thở nổi.
"Chuyện, chuyện, chuyện này... không công bằng... a!" Anh bám chặt vào cửa sổ, tiếng kêu bị đâm đến mức rời rạc, "Sao cậu có thể vào lúc này...!"
"Không được sao?"
Alhaitham hỏi.
Giọng nói của hắn lại thay đổi, dần dần trưởng thành, biến thành giọng nói của người đàn ông trưởng thành khi nói chuyện với anh tối nay.
"Tôi không được sao?" Hắn nói, "Chẳng phải câu hỏi này rất dễ trả lời sao? Tiền bối, anh đã yêu tôi từ lâu rồi, đúng không?"
"Vì lòng tự trọng vớ vẩn của anh... Anh cảm thấy việc thừa nhận chuyện này rất xấu hổ sao? Anh cảm thấy việc thừa nhận yêu tôi, là một chuyện rất xấu hổ sao?"
"Anh cảm thấy việc thừa nhận tình yêu là một chuyện xấu hổ sao?"
"Kaveh, chẳng phải anh vẫn luôn nói tôi không hiểu nghệ thuật và tình cảm sao," Hắn nói, "Thế bây giờ là ai không hiểu tất cả những điều này?"
"Anh còn dám nói anh hoàn toàn vô tội, căn bản không biết tất cả những chuyện này là như thế nào?"
"Rốt cuộc anh có thích tất cả những chuyện này hay không... Rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?"
"Tôi thích! Tôi yêu!!!"
Kaveh hét lên, giật mình tỉnh giấc, đã tám giờ rưỡi, anh ngây người ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ra bầu trời bên ngoài.
Anh không biết mình nên nghĩ gì, chỉ là Alhaitham trong mơ nói nhiều hơn Alhaitham ngoài đời thực rất nhiều, Kaveh chân thành hy vọng Alhaitham không phải là loại người thích nói nhiều khi làm tình, anh đoán mình sẽ nói rất nhiều khi bị làm, nếu Alhaitham cũng có thói quen này, bọn họ làm tình có lẽ sẽ rất ồn ào.
Anh thua rồi, thua thảm hại.
Kaveh lạnh lùng bước xuống giường, Alhaitham đã ngồi sẵn bên bàn ăn, giống như mọi buổi sáng trước đây, Kaveh thậm chí còn cảm thấy khoảnh khắc này đã từng xảy ra ở một thời điểm nào đó trong ký ức của anh.
"Cà phê?" Alhaitham nói, "Không có lựa chọn nào khác, bởi vì tôi chỉ pha cà phê."
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Kaveh kéo chiếc ghế đối diện, trịnh trọng ngồi xuống, giọng nói vẫn còn khàn đặc.
Alhaitham không hề bị màn xuất hiện long trọng của anh ảnh hưởng đến biểu cảm trên mặt dù chỉ một chút. Hắn rót cho Kaveh một cốc cà phê, sau đó đẩy một chiếc bánh sandwich được làm rất đẹp mắt đến trước mặt anh.
"Chuyện gì?"
Hắn ta nhấp một ngụm cà phê như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Là thế này."
Kaveh nói.
"Tôi có ba yêu cầu, thứ nhất, nếu muốn chia tay, phải do tôi nói trước; thứ hai, không được tiết lộ ra ngoài, ngay cả ám chỉ cũng không được; thứ ba... thứ ba, nếu tôi muốn lên giường, cậu phải thỏa mãn tôi, không được phép 'treo' tôi như vậy nữa."
"Vậy những điều kiện này là để làm gì?"
Kaveh nhìn thấy Alhaitham mỉm cười, một nụ cười thoải mái, tự tin của kẻ chiến thắng đang đứng trên cao nhìn xuống. Anh bị khiêu khích, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nhận thua.
"Cậu thừa biết là để làm gì mà!" Kaveh tức giận nói, "Tôi đồng ý! Đồng ý rồi!"
"Đồng ý cái gì?"
Lúc này Alhaitham lại tỏ vẻ như một học sinh ham học hỏi, nhưng Kaveh đã bị hắn lừa vô số lần, sẽ không bao giờ tin vào những trò lừa bịp này nữa.
"Hỏi thêm một câu nữa là tôi nổi giận đấy!" Kaveh đe dọa, "Đồng ý... Đồng ý rồi thì là đồng ý rồi! Mau đưa lọ đường cho vị đàn anh tốt nhất của cậu đây!"
"Được."
Alhaitham cầm lọ đường, đưa cho anh.
"Anh yêu."
Tay Kaveh run lên, cho nửa cốc đường vào cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro