Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngôn ngữ là địa ngục - 8

Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày Kaveh say rượu.

Chứng mất trí nhớ sau khi uống rượu mà anh dự đoán đã không xảy ra, ngược lại, anh nhớ rõ ràng mọi chuyện của đêm hôm đó. Kaveh lăn lộn trên giường, rên rỉ thảm thiết cầu xin thần linh hãy để anh quên đi cái khoảnh khắc rung động như thiếu nữ mới lớn chỉ vì Alhaitham chạm vào tay anh. Nhưng anh đã không thành công, còn đá vào thành giường, khiến ngón chân cái bị đau.

Alhaitham rốt cuộc là loại máy móc sống nào vậy? Chẳng lẽ trong chương trình của hắn ta đã được khắc sẵn những lời ngụy biện vớ vẩn đó sao? Hắn ta càng nói như vậy, càng tỏ ra mình là kẻ qua quýt, không thèm suy nghĩ... Hắn ta quả nhiên là muốn hại anh!

Trong lòng Kaveh tràn đầy oán hận, càng nhìn Alhaitham càng thấy chướng mắt. Mặc dù anh đã biết Alhaitham muốn gì, nhưng vấn đề là không ngờ anh lại có thể đoán được Alhaitham muốn gì.

Sự thấu hiểu ngoài ý muốn khiến Kaveh giật mình nhận ra giữa bọn họ đã âm thầm xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Nghĩ đến việc người đã định hình khuynh hướng của anh lại là Alhaitham, lòng hiếu thắng trong anh lại kêu gào dữ dội, muốn lật tung cả trời đất.

Tuy rằng Alhaitham rất đáng ghét, nhưng... hắn ta thật sự rất đáng ghét, không có nhưng nhị gì hết.

Vì xấu hổ, Kaveh đã trốn tránh Alhaitham mấy ngày, anh âm thầm quan sát, hành vi thường ngày của Alhaitham không hề có gì thay đổi.

Hắn ta như một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi ngày đều hoàn thành lịch trình đã định sẵn. Hắn đọc sách, ngủ trưa, nấu món hầm mà hắn thích ăn, thậm chí khi đối mặt với Kaveh, hành vi thường ngày của hắn cũng chưa bao giờ đi chệch khỏi quỹ đạo.

Nhưng Kaveh lại bị hắn ta ảnh hưởng.

Kaveh nhận ra anh vẫn đang ở trong trạng thái bị thao túng, trạng thái này lan từ trò chơi của bọn họ ra ngoài đời thực, như mạng nhện bao trùm lấy từng phút từng giây của anh. Alhaitham quá hiểu cách điều khiển anh, và thứ hắn ta thường dùng nhất chính là cái lưỡi của mình.

Nghe có vẻ mờ ám sao? Đúng vậy, bởi vì Alhaitham đã nói với anh như thế.

Tối hôm đó, anh chỉ dùng đầu lưỡi nếm thử vị món hầm, "Làm như vậy sẽ bị bỏng đấy," Alhaitham nói, "Không phải là tôi ghét nước bọt của anh, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Kaveh từ từ đặt chiếc thìa xuống, anh cảm thấy Alhaitham có chút khác lạ, hình như hắn đang ám chỉ điều gì đó một cách trắng trợn, nhét thẳng vào mũi anh.

"Cái, cái gì..." Kaveh nói, "Tôi thấy cậu cũng làm vậy mà..."

"Tôi đã rửa thìa," Alhaitham nói, "Hơn nữa, lưỡi tôi linh hoạt hơn anh."

Nói xong câu đó, Alhaitham liền bỏ đi, Kaveh nắm chặt chiếc thìa, đứng ngây người trong bếp. Vừa rồi Alhaitham đang trêu chọc anh sao? Hay anh nghe nhầm?

Vài ngày sau, Kaveh phát hiện ra mình không hề nghe nhầm. Lời nói của Alhaitham đột nhiên trở nên mập mờ, thậm chí không chỉ là lời nói, mà hành động của hắn ta còn càng thêm ngang ngược.

Khi Kaveh đang tìm kiếm tài liệu về một số loại thực phẩm cho công trình, anh rất không may đụng mặt Alhaitham. Alhaitham xuất hiện ở Cung Điện Daena trong khi đáng lẽ phải ngồi trong phòng làm việc, Kaveh thấy hắn đang đứng trước một giá sách.

Giống như mọi khi, giống như vô số lần bọn họ gặp nhau ở Cung Điện Daena. Anh bước đến, chào hỏi một cách tự nhiên.

"Tôi có thể báo cáo với Giáo Viện về việc cậu tự ý rời khỏi vị trí làm việc không?" Kaveh nói, "Làm Đại Hiền Giả Đại Diện là để cậu hoàn thành công việc theo cách này sao?"

"Anh cứ thử xem."

Ánh mắt Alhaitham không rời khỏi giá sách, Kaveh cảm nhận được sự khinh thường từ hắn ta. "Này, rõ ràng là cậu sai mà..." Kaveh càu nhàu, "Tôi chỉ đang là một công dân Sumeru nhiệt tình mà thôi."

"Vị công dân Sumeru nhiệt tình," Alhaitham nói, "giúp tôi tìm cuốn 'Tam Bách Niên Sử Sumeru' đi."

ặc dù không muốn lắm, nhưng Kaveh vẫn làm tròn bổn phận của một "công dân nhiệt tình". "Tối nay cậu nấu cơm đấy, nhớ đi mua đồ ăn," Anh vừa lục tìm trên giá sách vừa nhỏ giọng nói, "Tôi muốn ăn... Tôi muốn ăn cá."

Alhaitham không trả lời, Kaveh quay đầu lại, muốn xem xem rốt cuộc hắn có đang nghe hay không. Nhưng ngay sau đó, bàn tay Alhaitham đột nhiên luồn vào trong áo sơ mi của anh từ khe hở sau lưng.

Kaveh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng anh nhanh chóng ngậm miệng lại. Các học giả khác đang ở khá xa bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh giống như tiếng kêu cót két của một chiếc ghế không nghe lời khi bị kéo ra sau.

Alhaitham đặt tay lên eo Kaveh, nhẹ nhàng, khẽ vuốt ve lên xuống vài cái.

Sau đó, hắn rút tay ra, cuốn "Tam Bách Niên Sử Sumeru" xuất hiện trên tay còn lại của hắn. "Anh về trước đi," Hắn nói với giọng điệu bình thản, "Tôi sẽ đi mua cá."

Kaveh ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Anh túm lấy cánh tay của kẻ đang tạm nắm quyền Đại Hiền Giả, kéo hắn về phía mình.

"Nếu tôi mà... mà cứng ở đây," Anh hạ giọng, không giấu nổi sự tức giận, "Thì cậu chết chắc!"

"Được, tôi sẽ về sớm."

Alhaitham nói.

Kaveh biết hắn lại đang cười, với vẻ ung dung tự tại đáng ghét ấy, để lại dấu tay nóng rực trên eo anh.

Dấu tay đó vẫn còn nóng hừng hực suốt cả buổi chiều sau khi Alhaitham rời đi.

Kaveh vẫn còn hoang mang khi rời khỏi Cung Điện Daena, anh biết Alhaitham không hề ấn mạnh, hắn chỉ nhẹ nhàng sờ soạng vài cái mà thôi. Nhưng ánh mắt của người khác dường như cứ dính chặt vào người anh, nhìn thấy dấu vết vừa mới lưu lại trên lưng anh, giống như một bông hoa đang nở rộ trên da thịt.

Cảm giác đó lại ùa về, Kaveh nghiến chặt răng.

Alhaitham chưa bao giờ từ bỏ ý định thao túng anh.

Tối hôm đó, Alhaitham làm món cá, đúng như lời hắn đã hứa. Kaveh ăn không ngon miệng, chậm rãi cắt miếng cá trên đĩa thành từng miếng nhỏ, cố gắng tỉa thành hình thoi từng chút một.

Alhaitham ngẩng đầu nhìn anh, hắn có thói quen vừa ăn cơm vừa đọc sách, đôi mắt rời khỏi những dòng chữ, vẫn còn mang theo sự sắc bén của trí tuệ.

Nhưng Kaveh không chịu thua, anh trừng mắt nhìn lại. Anh biết trong trường hợp bình thường anh không máu lạnh vô tình như Alhaitham, nhưng anh cũng không phải là kẻ dễ dàng nhận thua.

Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, Alhaitham là người đầu tiên dời mắt.

"Đó không phải ánh ban mai hay cầu vồng, mà là mặt trời rực rỡ. Giấc mơ nở rộ trong ban ngày tỉnh táo, nó bùng cháy khi lao về phía tôi, hóa thành một chú chim vàng nhỏ khi sa vào vòng tay tôi."

Alhaitham cúi đầu đọc.

Câu thơ này nghe có vẻ quen tai, nhưng Kaveh không nhớ rõ là của tác giả nào. Anh nhìn chằm chằm vào bìa cuốn sách nhỏ màu xanh, Alhaitham đang nhìn nó, những câu chữ đẹp đẽ và chứa đựng tình cảm tha thiết thốt ra từ miệng hắn một cách bình thản.

Hắn ta không giống như đang yêu đương, cũng không phải đang suy tư về triết học, những lời này giống như một suy nghĩ lướt ngang qua đầu hắn trong bữa tối, giống như đang nói về việc mua rau hôm nay hết bao nhiêu Mora vậy, rất đỗi bình thường được bày biện lên bàn ăn.

"Cậu đang xem thơ của ai vậy?"

Kaveh nghi ngờ hỏi.

"Không phải thơ, tôi đang xem luận văn của phái Haravatat," Alhaitham không rời mắt khỏi cuốn sách, "Còn bài thơ này... là do nhà thơ Fontaine, Viorne viết, vừa rồi đột nhiên nhớ ra thôi."

Kaveh dường như vẫn còn nghi ngờ, Alhaitham liếc nhìn anh, hạ mình đặt nĩa xuống giải thích.

"Đây là bài thơ hắn ta viết về đôi mắt của người yêu," Alhaitham nói, "Nhìn thấy mắt anh, tôi đột nhiên nhớ ra."

Kaveh sững sờ, một lúc sau mới hít sâu một hơi.

"Cậu đang quấy rối tôi đấy à?" Anh không thể tin nổi, "Alhaitham, cậu đang quấy rối tôi đấy à?"

"Chỉ là khen anh thôi."

Alhaitham thản nhiên ăn một miếng cuốn cá.

Kaveh "cậu, tôi, cậu" lắp bắp vài câu, Alhaitham ăn xong bữa tối trước, khi bê đĩa đi còn không quên nói với Kaveh "Hôm nay anh rửa bát".

Kaveh muốn ném ổ bánh mì ăn kèm vào lưng hắn ta, nhưng Alhaitham đi quá nhanh, nên anh chỉ có thể tức giận cắn một miếng bánh mì, nuốt lời nói của Alhaitham xuống.

Haravatat! Haravatat chết tiệt!

Anh biết ý của Alhaitham là gì, anh không phải kẻ ngốc, anh hiểu Alhaitham muốn gì.

Nhưng anh không chắc chắn đây có phải là điều anh muốn hay không.

Anh thừa nhận, bản thân có lẽ mắc một chút chứng bệnh chung của những kẻ theo đuổi sự lãng mạn. Có thể đôi khi sự khác biệt giữa bọn họ sẽ bù trừ cho nhau, nhưng phần lớn thời gian sẽ là những cuộc xung đột và tranh luận gay gắt.

Alhaitham sẽ không nhường nhịn anh, anh cũng sẽ không khuất phục Alhaitham về mặt quan điểm. Bọn họ đã từng cãi nhau một lần, thì cũng có khả năng cãi nhau lần thứ hai, nhưng lần đầu tiên giữa bọn họ chẳng có gì cả, còn bây giờ thì khác rồi.

Anh không thể đảm bảo rằng mình có thể tùy tiện rời bỏ Alhaitham sau khi đã hứa hẹn như vậy, chim thiên đường không thể chịu đựng quá nhiều tổn thương về mặt tình cảm, anh biết mình rất dễ đau lòng, mà Alhaitham trông giống như kiểu người sẽ khiến anh đau lòng.

Anh ghét hắn, nhưng lại bị hắn thu hút một cách vô phương cứu chữa.

Kaveh đập đầu xuống bàn, anh biết sớm muộn gì mình cũng sẽ thỏa hiệp, giống như việc anh cho phép Alhaitham đặt bức tượng gỗ xấu xí trong phòng khách vậy. Tâm hồn anh mềm yếu và tinh tế, cơ thể càng nghe theo mệnh lệnh của trái tim hơn. Alhaitham thật tệ hại, nhưng sự do dự của anh lại càng giống như tấm kính trên vách đá, chỉ cần một bước chân, sẽ vỡ tan tành.

Và anh cảm thấy bây giờ mình có lẽ cũng sắp như vậy rồi.

Tệ hại, tệ hại... Quá tệ hại—!

Kaveh đập đầu xuống bàn, Alhaitham từ nhà bếp quay lại, coi như không thấy ánh mắt oán hận của anh, thản nhiên quay về phòng.

Ngày hôm sau, khi Kaveh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa theo lịch trình của mình, Alhaitham lại xuất hiện.

"Cậu không đi làm à," Kaveh cảnh giác lùi lại một bước, "Sao cậu vẫn còn ở nhà?"

"Hôm nay là ngày nghỉ," Alhaitham nói, "Tôi xuất hiện trong nhà mình thì có gì kỳ lạ sao?"

Hắn vẫn như mọi khi, nhưng sự cảnh giác của Kaveh đã tăng lên gấp mười lần, "Đừng có lại gần đụng chạm tôi," Anh cảnh cáo, "Cũng đừng nói mấy lời kỳ quặc."

Alhaitham không đáp lại, hắn đi ngang qua Kaveh, Kaveh như gặp phải quân thù xoay người đối diện với hắn ta. Tuy nhiên, Alhaitham chỉ đi ngang qua một cách bình thường, thậm chí còn không liếc nhìn Kaveh một cái.

Kaveh nhìn chằm chằm vào hắn, đợi hắn đi khuất mới tiếp tục lau chùi giá sách. Anh vừa mới lau được một lượt, phía sau đã có một nguồn nhiệt nóng hổi nhanh chóng áp sát.

Anh muốn né tránh, nhưng Alhaitham đã bao phủ lấy anh, như đám mây đen che phủ mảnh đất mềm mại.

"Đừng động đậy," Alhaitham nói, "Tôi lấy sách."

Kaveh không nhúc nhích, anh cầu mong Alhaitham mau chóng biến đi. Nhưng tên đàn em tính tình xấu xa của anh lại do dự rất lâu trong việc chọn sách. Những ngón tay lướt trên gáy sách như đang gảy đàn, hết cuốn này đến cuốn khác, vuốt ve những đường gờ nhấp nhô trên bìa cứng của những cuốn sách.

"... Hình như cuốn sách đó đã được trả lại rồi," Alhaitham tiếc nuối nói, "Vậy thì lấy cuốn này đi..."

Hắn móc một cuốn ra, Kaveh không còn biết hắn ta đang nói gì nữa, anh chỉ cảm thấy cuốn sách đó bị dịch đi nhẹ nhàng, như một cánh cửa bí mật mở ra, để tất cả ham muốn giả vờ không tồn tại đều trào dâng.

"Cuốn này cũng không tệ," Alhaitham áp sát quá gần, Kaveh phải chống tay lên giá sách, chịu đựng luồng khí nóng phả vào tai mình, "Một trong những tác phẩm kinh điển của Haravatat dành cho người mới bắt đầu, tôi nghĩ anh có thể sẽ thích."

"... Tôi đã bảo cậu tránh xa ra rồi mà..."

"Rõ ràng là hôm nay anh không hứng thú với tri thức lắm."

Alhaitham đẩy cuốn sách về vị trí cũ. Bàn tay hắn di chuyển xuống, tiếp tục xuống, ấn vào nơi mà hắn tuyệt đối không nên chạm vào.

"Anh cứng rồi," Hắn nói, "Kaveh."

Kaveh không còn sững sờ nữa, lần này anh dường như đã khởi động một chương trình mà Alhaitham không thể ngờ tới. Anh quay đầu lại, hung hăng túm chặt lấy cổ áo Alhaitham.

"Do cậu gây ra."

Kaveh nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng.

"Cậu phải chịu trách nhiệm giải quyết cho tôi!"

"Anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?"

Kaveh nhìn chằm chằm vào Alhaitham trước mặt, Alhaitham bị anh túm cổ áo, cằm hơi nhếch lên, nhưng lại giống như không coi ai ra gì, ngay cả Kaveh cũng chỉ là một bức tượng xinh đẹp bên cạnh hắn ta, chỉ biết dùng đôi mắt đỏ lấp lánh ngước nhìn chủ nhân.

"Cậu nói đi!"

Kaveh tức giận buông cổ áo hắn ta ra, Alhaitham hơi cúi đầu, chỉnh lại trang phục.

"Hay là thế này đi," Alhaitham chậm rãi nói, "Tôi có thể đáp ứng nguyện vọng trước đó của anh."

"Kaveh."

Hắn nhìn lại đôi mắt kia, màu xanh lục sắc bén, màu đỏ dịu dàng, quấn lấy nhau, như phản chiếu trong gương, khi nhìn nhau, từ trong mắt đối phương ngưng tụ thành một cơn bão ấp ủ đã lâu.

"Trước đây không phải anh đã chủ động đề nghị muốn dùng miệng để 'phục vụ' tôi sao? Vậy thì hôm nay... chúng ta thử xem."

Kaveh ghét cay ghét đắng cái giọng điệu của Alhaitham. Hắn ta luôn như vậy, nói ra lời đề nghị động trời như thế một cách bình thản. Chắc hẳn sự ngạc nhiên của anh đã thể hiện rõ trên mặt, khóe miệng Alhaitham khẽ nhếch lên.

"Sao, bây giờ anh không muốn nữa à?"

Hắn đột nhiên tiến lên một bước, Kaveh bị cảm giác áp bức đột ngột này ép đến mức mất đi khí thế vừa rồi. Anh đành phải lùi lại nửa bước, vai dựa vào giá sách.

Alhaitham giơ tay lên, Kaveh không biết hắn ta muốn làm gì, chỉ có thể bất lực áp sát vào giá sách đầy ắp những bảo bối vô giá của người bạn cùng phòng, né tránh sự bức ép của hắn ta.

Dưới ánh mắt của Kaveh, bàn tay ấy từ từ di chuyển xuống dưới, xuống dưới, lướt qua làn da anh, ngứa ngáy như lông vũ, lại sắc bén như dao mổ dễ dàng xé toạc lớp vỏ bọc đạo đức. Cho đến khi đầu ngón tay chạm vào vật cứng rắn bên dưới lớp quần áo, nó mới dừng lại ở mục tiêu cuối cùng của mình.

"Khi nghe thấy từ "dùng miệng", má anh ửng đỏ, núm vú cũng dựng đứng lên," Alhaitham nhận xét, "Kaveh, anh đã bao giờ tưởng tượng có ai đó dùng dương vật nhét đầy miệng mình chưa?"

"Hay là anh đã bao giờ tưởng tượng mình quỳ gối, dùng miệng phục vụ tôi chưa?"

"Tôi không... không..."

Kaveh gần như không thể kiểm soát được hơi thở ngày càng dồn dập của mình. Anh bị khơi gợi một cách dễ dàng như vậy, đến mức anh gần như không thể nhận ra cơ thể của chính mình. Anh nói dối, cũng không hoàn toàn là nói dối, trước đây anh chưa từng tưởng tượng đến chuyện đó, nhưng bây giờ, anh không dám nói không nữa.

Miệng, đảm nhiệm một trong những hoạt động sinh tồn cơ bản nhất của con ngườ – ăn uống. Răng là bộ phận cấu thành chủ yếu trong đó, chính vì vậy, cơ quan này không phải là để phục vụ cho hoạt động tình dục, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không liên quan.

Điều này khiến cho việc "phục vụ bằng miệng" trở thành một hoạt động chỉ có thể thực hiện khi đối phương tự nguyện mở miệng. Người phục vụ cần phải thả lỏng cổ họng hết mức có thể, tách hai hàm răng ra, ngoan ngoãn và ân cần, để cho đối phương sử dụng môi mình như một cái lỗ.

Tên kia sẽ ôm đầu mình, coi mình như một vật chứa đựng dục vọng sao? Kaveh nhớ lại giả thuyết mà Alhaitham đã đưa ra trước đó, hắn sẽ đâm vào cổ họng mình, cho đến độ sâu mà hắn ta đã nói với mình lần trước sao?

Cả người anh run lên, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy. Anh nhận ra một sự thật vô cùng đáng sợ, anh không chỉ bằng lòng làm chuyện đó, mà còn có chút mong đợi khó nói thành lời.

Alhaitham nhìn ra anh đang nói dối. "Từ chối tôi đi," Hắn nói, "Rời khỏi đây ngay bây giờ... Đi làm việc của anh đi."

Kaveh ghét cái cách hắn ta tỏ ra đạo mạo như vậy, miệng thì nói những lời này, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng xoa nắn qua lớp vải, như đang trêu chọc thứ gì đó, đầy thích thú.

"Cậu... Cậu biết rõ... Cậu biết là tôi không thể làm được..."

Kaveh thở hổn hển nói.

"Vậy thì lại đây."

Alhaitham nắm lấy tay anh.

Hắn làm chuyện này như thể đã làm hàng ngàn lần, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra trên lục địa này.

Kaveh và Alhaitham, tay trong tay, vội vã bước qua phòng khách. Trước đây bọn họ thậm chí còn chưa từng thực sự tiếp xúc da thịt nghiêm túc, vậy mà lần này lại tự nhiên nắm tay nhau như vậy, mười ngón tay đan xen.

Có điều gì đã thay đổi, Kaveh từng nghe về lý thuyết này, một số học giả cho rằng trong toàn bộ vũ trụ có vô số không gian và thời gian song song, mỗi không gian và thời gian đều đang diễn ra vở kịch của riêng mình, vui buồn lẫn lộn, không bao giờ giao nhau.

Có lẽ chuyện này cũng đã xảy ra ở những không gian và thời gian khác, một học giả sa mạc dẫn theo một nô lệ bị giam cầm vội vã chạy trốn khỏi doanh trại của Eremite; vị Quan Thư Ký kéo một vũ công trong Lễ Hội Sabzeruz khỏi sân khấu sắp sụp đổ; sau khi buổi thuyết giảng ở học phái Haravatat kết thúc, một học sinh kéo một học sinh khác đến dự thính để tránh cơn mưa mùa hè; trong rừng mưa, hai lữ khách đi cùng nhau trong rừng mưa, tay trong tay vượt qua một con mương mọc đầy nấm.

Những chuyện này có lẽ đã xảy ra hàng ngàn, hàng vạn lần, xảy ra trên những con người khác nhau của bọn họ hàng ngàn, hàng vạn lần. Hình bóng của họ như những thước phim tua nhanh, thân phận khác nhau, mục đích khác nhau, thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, giữa bọn họ, dường như sẽ luôn có khoảnh khắc này.

Mà tất cả đều dừng lại trong thư phòng của bọn họ, bọn họ không gặp bất kỳ nguy hiểm hay khó khăn nào. Đây chỉ là một ngày bình thường, nhưng số phận không bao giờ lãng phí dù chỉ một khoảnh khắc.

Có vẻ như những chuyện nên xảy ra cũng không hề kén chọn ngày, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên, hôm nay có vẻ rất tốt.

Kaveh bị hắn ta nắm tay kéo đến trước chiếc ghế bành.

"Quỳ xuống."

Alhaitham ngồi xuống, hắn chỉ ấn nhẹ lên vai Kaveh, kẻ phục tùng của hắn liền ngoan ngoãn quỳ xuống. Anh bị người ta dẫn đến đây, chỉ là để mang đến cho chủ nhân của mình một màn trình diễn thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, ngoài ra, dường như không còn mục đích nào khác

"Đặt hai tay ra sau lưng," Alhaitham nói, "Sau đó lại gần đây... Đúng rồi."

"Tiếp theo, dùng miệng anh, giúp tôi."

Kaveh đã quen với tất cả những điều này.

Anh quỳ xuống một cách tự nhiên đến mức, ngay cả khi đầu gối chạm vào tấm thảm, anh cũng không còn để ý đến chút đau nhói mơ hồ kia nữa, mà dồn toàn bộ tâm trí vào việc mình sắp làm.

Alhaitham ra lệnh, anh tuân theo mệnh lệnh. Mọi thứ diễn ra trơn tru đến mức, mặc dù Kaveh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có nên ngước nhìn người khác hay không, anh luôn là đối tượng được người khác ngưỡng mộ. Nhưng sự xuất hiện của Alhaitham khiến anh không thể không khuất phục trước một khả năng khác, giống như một tín đồ ngoan đạo luôn tuân thủ giáo luật bỗng nhiên phá vỡ giới luật, từ đó sa đà vào sắc dục, cho đến khi say sưa trong vòng tay vũ nữ.

Fontaine luôn có truyền thuyết về ác ma dụ dỗ con người sa ngã, Kaveh không chắc Alhaitham là vũ nữ mang đến dục vọng, hay là ác ma khiến người ta sa vào vũng bùn. Hoặc có thể là cả hai. Nhưng anh biết rõ mình chắc chắn là tín đồ kia, vừa khẽ cầu nguyện, vừa mang theo may mắn nuốt lấy trái cấm của dục vọng.

"Bây giờ, lại gần đây," Alhaitham nói, "Dùng răng của anh cởi nó ra cho tôi."

Kaveh run rẩy há miệng. Anh đặt hai tay ra sau lưng, tiến lại gần Alhaitham, khác với lần đầu tiên thăm dò và do dự, lần này anh biết rõ mình phải làm gì, càng biết phải làm như thế nào.

Anh tiến lên, tiến lên, anh có thể nhìn thấy rõ ràng Alhaitham đã cương cứng, chiếc quần phồng lên một cách lộ liễu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết "hàng" rất khủng, đang vênh váo tuyên bố một cuộc mây mưa sắp bắt đầu.

Suy đoán của anh sai rồi, Alhaitham không phải bị "yếu". Theo tình hình thực tế mà xem xét, Alhaitham rất có thể "mạnh". Bí ẩn tại sao trước đây hắn không cứng vẫn chưa có lời giải, nhưng nếu hắn ta "mạnh", vậy thì chỉ có thể là do người "phục vụ" không đủ giỏi.

Kaveh bỗng dưng cảm thấy bực bội, hai tay ra sau lưng, không chút do dự nghiêng người về phía trước, cắn lấy cúc quần của Alhaitham.

Anh dựa vào quá gần, đến khi cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra từ vật thể đang áp vào cằm mình, mặt anh đỏ bừng lên.

Cái gì... nóng quá... Không, không phải, đó là của Alhaitham...

Anh chậm chạp nhận ra đó là dương vật, là thứ mà Alhaitham sở hữu, và hiện tại nó vẫn đang cứng lên một cách không biết xấu hổ. Alhaitham là đàn ông, anh cũng là đàn ông, lúc này anh đang quỳ gối, phục vụ một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, phục vụ người đàn em của mình.

"Anh có tố chất làm nô lệ đấy, phải không, Kaveh?" Gã đàn em của anh đang đổ thêm dầu vào lửa, cho đến khi ngón chân anh co quắp lại, "Nếu anh bị bán đến sa mạc, tôi cũng không cần phải lo lắng nữa, dù sao thì anh cũng rất giỏi trong việc chăm sóc dục vọng của chủ nhân."

Kaveh không thể nói ra lời phản bác nào, cảnh tượng đó đã hiện lên trong đầu anh. Nhưng thông thường đối tượng trong tưởng tượng tình dục của anh đều không có mặt, trừ bây giờ.

Tên quý tộc cát đỏ ngồi trên ngai vàng có khuôn mặt của Alhaitham, hắn ta giống như lúc này, vuốt ve đầu người nô lệ tóc vàng, khiến anh trong cơn mê man nuốt dương vật của hắn vào sâu hơn.

"Ưm..."

Đầu óc Kaveh hỗn loạn, anh khó khăn cắn lấy cái khóa, dùng răng đẩy một cái, để nó tuột ra khỏi chiếc khuy.

Alhaitham đang phơi bày điểm yếu, nhưng Kaveh lại là người phải trả giá trong bộ dạng chỉnh tề.

Không biết Alhaitham có phải cố ý mặc quần có khóa kéo hay không, có lẽ hắn ta cảm thấy loại quần thắt lưng bình thường quá khó đối với Kaveh, cần phải xem xét lại sau.

"Dùng răng anh cắn khóa kéo," Alhaitham nói, "Kéo nó xuống."

Giọng nói của hắn chẳng có chút biến đổi nào, giống hệt như tối qua bảo Kaveh rửa bát sau bữa ăn. Kaveh không hiểu sao Alhaitham có thể giữ được bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ đây cũng là một phần trong sự kiểm soát của hắn ta sao?

Nhưng anh cũng không cần phải biết. Anh thở ra một hơi nóng bỏng đầy dục vọng, sau đó tiến lại gần, cho đến khi chóp mũi chạm vào lớp vải, mới miễn cưỡng cắn lấy khóa kéo bằng sự trợ giúp của lưỡi.

Anh ngửi thấy mùi xà phòng, cùng với thoang thoảng mùi thuốc chống côn trùng. Che giấu bên dưới là dục vọng mãnh liệt đầy tội lỗi, thiêu đốt khoang mũi anh, như ngọn lửa dữ dội quét qua, như lưỡi dao sắc bén mài giũa, dụ dỗ anh đến mức gần như mất hết lý trí.

Người ta nói rằng khi chìm đắm trong dục vọng, đồng tử sẽ giãn ra, mặt đỏ bừng, chẳng khác gì say rượu. Kaveh mơ màng nghĩ. Vậy bây giờ anh cũng đang như vậy sao?

Quỳ gối dưới thân chủ nhân, ngay cả biểu cảm cũng tràn đầy khao khát?

Anh không biết, nên anh cũng không nghĩ nữa. Anh lại dùng lưỡi móc lấy đầu khóa kéo, điều chỉnh góc độ trong miệng.

"Anh thích liếm nhỉ," Alhaitham nhận xét, "Lát nữa anh có thể thỏa thích tận hưởng sở thích của mình."

"Ưm..."

Kaveh cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng hiện tại anh không rảnh để ý đến điều đó. Anh nghiến chặt hàm răng đang run rẩy, cắn chặt khóa kéo, từ từ kéo xuống.

Đầu anh vùi vào háng người khác, chuyện này là điều không thể nào xảy ra đối với Kaveh trước đây. Mũi anh cọ xát vào quần lót của Alhaitham, mỗi một lần hít thở, đều giống như nụ hôn cuồng nhiệt của kẻ đang thèm muốn.

Anh muốn... muốn... muốn làm quá...

"Lớp cuối cùng," Alhaitham vuốt ve gáy anh, giọng điệu thậm chí có thể coi là dịu dàng, "Chào hỏi thứ sắp sửa tiến vào cơ thể anh đi."

Thế là Kaveh mơ màng dùng lưỡi cuốn lấy lớp vải kia, anh dùng răng kéo lớp che chắn cuối cùng xuống, cho đến khi thứ đó bật lên, chọc thẳng vào má anh.

Lớn... lớn hơn của anh, mà mới chỉ cương cứng một nửa...

Kaveh sững sờ, xấu hổ quay mặt đi, nhưng thứ đó lại trượt qua má anh, cọ xát vào môi anh một cách ẩm ướt.

Trong lúc nhất thời anh không biết phải làm sao, bèn luống cuống ngẩng đầu nhìn Alhaitham. Alhaitham không nói gì, hắn xoa đầu Kaveh, sau đó di chuyển xuống, lướt qua dái tai anh.

Thế là anh đã hiểu, dưới sự khuyến khích thầm lặng đó, anh há miệng ra, thử thăm dò bằng đầu lưỡi, liếm nhẹ một cái.

"Ngậm vào."

Cuối cùng Alhaitham cũng lên tiếng.

Cho nên anh chỉ có thể làm theo.

Kaveh dám thề, anh chưa bao giờ ngậm thứ gì lớn như vậy trong miệng.

Trong lúc anh cố gắng ngậm lấy dương vật của Alhaitham vào miệng, Alhaitham lại không phối hợp mà cương cứng hoàn toàn. Kích thước của hắn ta khá kinh người, Kaveh bắt đầu lo lắng hai nơi có thể bị xâm nhập trên người mình có khi nào sẽ bị hỏng hay không, lại mơ hồ cảm thấy sâu trong cổ họng có một loại khát khao mãnh liệt, dường như anh có chút mong muốn bị hắn ta phá hỏng như vậy.

Anh thử hai lần, đều không thể nuốt Alhaitham vào miệng. Nhưng thứ bị anh cố nhét vào khoang miệng lại đang chống lên vòm miệng, kích thích anh tiết ra rất nhiều dịch nhờn trong suốt, tí tách kéo thành một sợi tơ bạc, rơi xuống tấm thảm.

Alhaitham không ra lệnh cho anh im lặng, vì vậy Kaveh có quyền phát ra một chút oán trách nhỏ nhoi sau khi bị làm khó.

"Sao cậu lại... lớn như vậy," Anh lầm bầm, hai má đỏ bừng, "Không nuốt vào được."

Anh hoàn toàn quên mất mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, cũng từ bỏ việc suy nghĩ xem liệu mình có nên quỳ gối nuốt dương vật của đàn ông hay không. Ánh sáng của Kshahrewar luôn có ưu điểm là tập trung, anh rất tập trung, tập trung vào việc giải quyết vấn đề trước mắt.

"Không cần phải nuốt vào ngay từ đầu," Alhaitham dùng ngón tay vuốt ve cằm anh như đang trêu đùa thú cưng, "Há miệng, thè lưỡi ra."

Kaveh biết biểu cảm và hành động của mình lúc này chắc chắn rất ngu ngốc, nhưng anh vẫn không thể kiểm soát bản thân mà làm theo. Anh mở miệng, thè ra một đoạn lưỡi đỏ ửng, mang theo sự xấu hổ không thể nào xóa bỏ được.

"Liếm."

Mệnh lệnh của Alhaitham cũng giống như con người hắn, luôn rõ ràng và trực tiếp. Kaveh hiểu ý hắn, lập tức bắt đầu thực hiện một cách hiệu quả.

Nếu đã muốn liếm, chắc chắn phải bắt đầu từ quy đầu...

Kaveh cố gắng quỳ thẳng người, anh thè lưỡi ra thêm một chút, thử liếm láp quy đầu của Alhaitham.

Nước bọt của anh ngưng tụ thành những giọt nước long lanh, khiến thứ anh đang phục vụ trở nên ướt át và nhớp nháp. Anh có chút để tâm đến điều này, bèn liếm sạch sẽ, tiện thể nuốt cả dịch nhờn do dương vật tiết ra vào miệng.

Vị không ngon lắm, Kaveh thầm nhủ trong lòng, không biết tinh dịch có vị gì... Anh, anh lát nữa có phải nuốt thứ đó xuống không?

"Tiếp tục liếm xuống."

Kaveh tiếp tục liếm xuống, Alhaitham có vẻ đang tận hưởng, trong giọng nói tràn ra sự thoải mái và thư thái hiếm thấy. Hắn ta vốn là kẻ thích hưởng thụ, Kaveh nghĩ, xem ra lưỡi của anh quả thực đã mang đến khoái cảm dễ chịu cho vị chủ nhân khó chiều này.

Thế là anh càng ra sức liếm láp, tự mình mò mẫm mút mát gân xanh nổi lên ở phía dưới dương vật. Bản thân anh cũng thích chạm vào chỗ đó khi tự an ủi, anh tin rằng Alhaitham cũng sẽ không ghét.

"Ngoan lắm."

Alhaitham nhận ra sự tận tâm của anh, so với lời khen, điều khiến Kaveh sợ hãi hơn chính là, anh lại có phản ứng rất lớn với lời khen.

Anh cương cứng đến khó chịu,, vậy mà vẫn đang hầu hạ dương vật của người khác. Anh không thể dùng tay chạm vào, chỉ có thể âm thầm dịch chuyển đầu gối, thu hẹp góc độ hai chân dang ra.

Hành động nhỏ của Kaveh nhanh chóng bị phát hiện, Alhaitham dịch chuyển bắp chân, dùng mũi giày khẽ đá vào đầu gối anh, anh cũng không hiểu sao mình lại tự giác đến vậy, nhưng vẫn im lặng điều chỉnh khoảng cách dang rộng hai chân, để cho sự cương cứng của mình càng thêm rõ ràng.

Alhaitham đang mang giày đi ra ngoài, mũi giày là phần kim loại hơi nhọn và cong lên. Sau khi Kaveh dang rộng hai chân, anh đột nhiên cảm thấy một áp lực ở hạ thân, nó đang đè lên dương vật đang cương cứng của anh.

"Ưm..."

Lưỡi anh dừng lại, Alhaitham véo nhẹ dái tai anh ra hiệu cho anh tiếp tục. "Kiểm soát hạ thân của anh đi," Hắn nói, như thể kẻ vừa giẫm lên dương vật của người khác không phải là hắn ta, "Kaveh, đừng có tỏ ra dâm đãng như vậy, đó không phải là mục đích ban đầu của chúng ta."

Mục đích ban đầu là gì? Kaveh nhất thời không thể hiểu nổi ý nghĩa của từ này. Anh chỉ ngẩng đầu lên, muốn hít thở một chút, Alhaitham liền không chút lưu tình mà gia tăng lực đạo dưới chân - dương vật của anh dường như muốn phản kháng sự áp bức gần như sỉ nhục này, nhưng anh không thể đảm bảo rằng mình không nhận được bất kỳ khoái cảm nào từ những hoa văn phức tạp trên đế giày.

"Sở thích của anh dễ hiểu thật đấy," Alhaitham cười khẽ, "Ngay cả bị giẫm đạp mà anh cũng có thể cam tâm tình nguyện như vậy, xem ra tôi đã đánh giá thấp mức độ chấp nhận của anh rồi."

Hắn tiến lại gần, bổ sung thêm một câu.

"Xem ra lòng tự trọng của anh đã mỏng manh đến mức không thể nhìn thấy nữa rồi," Hắn nói nhỏ, "Kaveh, với biểu hiện như vậy, có lẽ những đàn em tranh nhau mời rượu anh trong quán rượu sẽ rất thất vọng đấy."

Kaveh biết đây lại là một cái bẫy ngôn ngữ do Alhaitham giăng ra.

Chỉ có một, hai lần anh cho phép một đàn em phái Kshahrewar mời rượu, còn tên "đàn em" hay mời rượu anh nhất chính là chủ nhân của dương vật trước mặt anh. Và phần lớn thời gian, là anh mời rượu người khác.

Nhưng ý nghĩa ẩn giấu trong câu nói đó đột nhiên hiện lên trong đầu anh, như thể anh thực sự có rất nhiều người theo đuổi, và những người theo đuổi anh căn bản không biết bí mật sẽ xảy ra sau khi anh quỳ xuống.

Khả năng này khiến anh càng thêm xấu hổ, anh phải nói gì đó để xoa dịu cảm xúc này.

"Đừng nói nữa..." Kaveh ngẩng đầu lên, muốn cãi lại, nhưng lại không dám lên giọng, chỉ có thể lí nhí nói, "Cậu... Cậu là đang ghen tị với tôi... hay là ghen tị với họ?"

"Ghen tị?"

Alhaitham bật cười. Hắn ta không phải vì một câu chuyện cười hay ho mà cong khóe miệng, ngược lại giống như vì suy đoán ngốc nghếch vô tình được thốt ra từ người pha trò mà cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

"Tại sao tôi phải ghen tị?"

Hắn ta nói.

"Rượu do ai mua cũng đều có thể rót vào cái miệng không hề phòng bị này của anh..."

Hắn đưa ngón tay, chạm vào môi Kaveh.

"Nhưng chỉ có tôi, mới có thể đút dương vật vào."

Nếu là bất kỳ trường hợp nào khác, Kaveh nhất định sẽ lên tiếng phản bác sự tự tin của Alhaitham. Alhaitham còn trẻ, đúng không? Đám hậu bối choai choai thường có kiểu suy nghĩ ngạo mạn này, cho rằng vạn vật trên thế gian đều vận hành theo ý mình, thậm chí mặt trời, mặt trăng cũng sẽ mọc đằng tây, lặn đằng đông theo ý muốn của bọn họ.

Đó là điều đương nhiên, bọn họ còn quá trẻ, chưa hiểu được cảm giác vạn vật trên đời đều có số phận. Ví dụ như anh chỉ muốn thực hiện lý tưởng kiến trúc của mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục quỳ gối, "phục vụ" dương vật của đàn em bằng miệng.

Kaveh cảm thấy mình không nên phê bình sự tự tin của Alhaitham, thứ nhất, bởi vì bản thân anh hiện tại đang rất thảm hại. Thứ hai, Alhaitham lại thắng anh một lần nữa, anh thực sự sẽ không cho phép dương vật của người khác nhét vào miệng mình.

Kaveh muốn rên rỉ, nhưng trong miệng anh đang ngậm thứ đó, chỉ có thể trừng mắt nhìn Alhaitham một cách oán hận, đổi lại là cái vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng trên đầu.

Tính cách của Alhaitham thật sự rất tệ, tự cho mình là đúng lại còn độc đoán. Nhưng không hiểu sao anh lại bị mặt trái trong những đặc điểm này của Alhaitham thu hút.

Hắn ta tự cho mình là đúng, bởi vì hắn ta thường đúng. Hắn ta độc đoán, bởi vì hắn ta có nguyên tắc hành sự của riêng mình. Hắn ta là người thông minh, Kaveh cũng là người thông minh, có lẽ trên thế giới này luôn có những người thông minh buộc phải chịu đựng trò hề của kẻ ngốc, nhưng đôi khi màn trình diễn của hai thiên tài cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Vì vậy, Kaveh quyết định từ bỏ giãy giụa, anh tiếp tục tập trung vào việc mình nên làm

Anh đoán có lẽ liếm mạnh hơn một chút sẽ khiến người được phục vụ thoải mái hơn, bèn duỗi thẳng lưỡi, liếm từng chút một.

Nhưng tư thế này không dễ dàng cho lắm, anh luôn phải rướn người về phía trước, duỗi cổ mới có thể liếm tới. Alhaitham phát hiện ra tư thế này có chút khó khăn đối với vị kiến trúc sư danh giá, vì vậy hắn đã đặc biệt cho phép Kaveh dùng tay đỡ lấy dương vật của mình.

Thế là Kaveh đành phải đưa bàn tay vốn luôn cầm bút ra để nắm lấy dương vật của người khác. Mặt anh đỏ bừng như vừa uống ba mươi ly rượu đào Zaytun, cho dù có xấu hổ đến đâu cũng không thể để lộ sơ hở được nữa.

Những ngón tay thon dài quý giá đã tạo ra Cung Điện Alcazarzaray khép hờ thành một vòng tròn, đầu ngón tay có chút chai sạn nhẹ nhàng ấn lên dương vật của đối phương, trực tiếp cảm nhận rõ ràng "con hàng" của đối phương hùng hậu hơn mình rất nhiều.

Anh không dám nhìn Alhaitham, chỉ thử vuốt ve lên xuống vài cái, rồi lại cúi đầu liếm mạch máu nổi lên trên dương vật để che giấu cảm xúc. Anh thậm chí còn có thể cảm nhận được bằng đầu lưỡi, nơi đó đang đập thình thịch, như thể sẵn sàng phun trào.

Alhaitham không có mùi gì đặc biệt, nếu anh có thể đánh hơi được pheromone của đối phương như động vật, chắc chắn rằng thứ mùi vị khiến huyết mạch sôi trào này là phân tử dục vọng do động vật giống đực tiết ra khi chuẩn bị giao phối.

Đôi mắt Alhaitham nhìn chằm chằm vào anh từ trên cao, như chim ưng nhìn chằm chằm con thỏ. Anh là con thỏ đó, dưới ánh mắt chăm chú rõ ràng như vậy, lại dao động giữa mong đợi và sợ hãi khi sắp bị xâm phạm.

Alhaitham không ra thêm mệnh lệnh nào nữa, nhưng Kaveh do dự một chút, anh vẫn quyết định muốn Alhaitham nhanh chóng bắn vào miệng mình. Vậy thì chờ thêm một lát nữa, anh sẽ nhận được phần thưởng khoái lạc thực sự.

Vì vậy anh nắm lấy dương vật đó, một lần nữa thả lỏng miệng, ngậm nó vào.

"Ngước mắt lên," Alhaitham cuối cùng cũng lên tiếng, "Tiền bối, tốt nhất là nên duy trì giao tiếp bằng mắt khi dùng miệng 'phục vụ' cho người khác, mắt anh rất đẹp, bọn họ sẽ thích."

Mắt Kaveh bỗng dưng ngấn lệ, anh đáng thương ngước mắt lên, tiếp tục hầu hạ bằng khoang miệng mềm mại.

Anh giống như một nam kỹ, đang được dạy dỗ cách thức hầu hạ người khác. Nhưng anh biết rõ chủ nhân của mình đang lừa anh, người này sẽ không giao anh cho bất cứ ai, để cho miệng anh ngậm lấy dương vật của bất cứ ai khác.

Bởi vì Alhaitham đã không thể giữ được lớp mặt nạ của mình. Biểu cảm thờ ơ của hắn ta vỡ vụn, bên dưới là nụ cười không hề che giấu.

Hắn vẫn đang nhìn Kaveh, màu xanh lục trong mắt ngày càng sâu thẳm, ngọn lửa màu ngọc bích bùng cháy, thiêu đốt bóng hình anh trong đồng tử.

Alhaitham đưa tay ra, nhẹ nhàng vén những lọn tóc vàng rơi xuống trước mắt Kaveh ra sau tai.

Hắn thích mình, Kaveh đột nhiên nhận ra, người này thích mình.

Khoảnh khắc này đến mà không có bất kỳ báo trước nào, hiếm có ai trong lúc đang dùng miệng hầu hạ chỗ đó cho đối phương lại ngộ ra rằng mình và người kia là trời sinh một cặp. Nhưng thiên tài luôn có chút khác biệt, khoảnh khắc này cũng không phải là thời điểm quá tệ.

Hắn ta thích mình, dường như anh đã biết từ lâu, lại dường như bây giờ mới hiểu ra.

Vậy còn mình? Mình có lẽ... có lẽ cũng...

Anh đột nhiên muốn khóc, khóc vì được yêu nhưng lại bị người yêu đối xử như vậy. Miệng anh tê rần, lưỡi cũng mỏi nhừ, lúc này Alhaitham nên hôn anh, chứ không phải để anh tiếp tục làm loại chuyện này.

Chủ nhân của anh nhanh chóng nhận ra sự tủi thân nho nhỏ này, "Khó chịu lắm sao?" Alhaitham vuốt ve má anh, nói, "Chúng ta có thể dừng lại."

Nhưng Kaveh lại lắc đầu, anh cũng không biết tại sao... nhưng có lẽ, biết Alhaitham thích anh, lại khiến anh càng muốn hoàn thành màn phục vụ hơn.

Alhaitham xác nhận anh không sao, dường như cũng không thể nhịn được nữa. Kaveh mút mát vài cái, dương vật liền rút ra khỏi miệng anh, hắn ra lệnh cho anh thả lỏng khoang miệng, để hắn có thể đút vào sâu hơn.

"Bây giờ tôi sẽ dùng miệng anh theo cách này," Alhaitham nói, "Có thể anh sẽ cảm thấy hơi nghẹt thở và buồn nôn, sáng mai cổ họng anh sẽ rất đau, anh có thể chấp nhận được không?"

Kaveh mím chặt đôi môi khô khốc, gật đầu.

Alhaitham không nói thêm gì nữa. Hắn xoa đầu Kaveh, "Anh đã làm rất tốt," Hắn nói, "Bây giờ anh có dừng lại, tôi cũng sẽ không nói gì đâu, Kaveh."

"Không..."

Kaveh lại không tự chủ được mà liếm môi.

"Tôi... Sau này tôi cũng phải làm chuyện này mà, đúng không?" Anh nhỏ giọng nói, "Sớm muộn gì cũng phải thử deepthroat lần đầu... Bây giờ tôi sẵn sàng rồi, làm đi."

Alhaitham trông như muốn nói "Chúng ta có thể không bao giờ làm chuyện đó", nhưng Kaveh đã đưa ra lựa chọn kiên định của mình. Anh ngoan ngoãn há miệng, tách đôi cánh môi hồng nhạt, thè lưỡi ra, mời gọi sự xâm nhập của đối phương.

Alhaitham dẫn dắt anh, để anh quỳ sâu hơn.

"Tôi sẽ đâm vào cổ họng anh."

Giọng nói của hắn dường như trầm xuống vài phần.

"Anh thích như vậy sao?"

Kaveh giữ nguyên tư thế, trong mắt anh ánh lên một tia nước mắt kỳ lạ, mang theo sự mong đợi và nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết.

Anh khẽ ưm một tiếng như đồng ý.

"... Ưm."

Mọi thứ khó chịu hơn Kaveh tưởng tượng.

Khi tự mình liếm, anh có thể kiểm soát mình nuốt vào bao nhiêu, hoặc nuốt vào theo góc độ nào. Nhưng bây giờ Alhaitham đã hoàn toàn tước đoạt quyền lựa chọn của anh.

Anh bị Alhaitham đỡ lấy gáy, từng chút, từng chút một, tiến về phía trước theo lực tay của hắn.

""Anh làm tốt lắm, thả lỏng, thở bằng mũi."

Alhaitham nói, giọng hắn nghe không giống như đang đút dương vật vào cổ họng người khác, ngược lại nghe rất dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với động tác kiên định trên tay.

Kaveh vẫn giữ nguyên động tác há miệng. Thứ đó chậm rãi nhưng kiên định đâm vào miệng anh, cắt đứt một phần nguồn cung cấp oxy của anh.

Anh chỉ có thể cố gắng thở bằng mũi, cảm giác no căng khó chịu này khiến nước mắt anh trào ra. Alhaitham dùng ngón tay lau nước mắt cho anh, nhưng không hề dừng lại.

"Nếu tôi dừng lại rồi bắt đầu lại, anh sẽ càng khó chịu hơn," Hắn nói, "Thả lỏng... Đừng căng thẳng."

Kaveh muốn nói ai mà chẳng căng thẳng khi bị thứ đó đâm vào cổ họng? Nhưng anh không thể nói ra lời nào, chỉ có thể ư ử rên rỉ, hai tay bấu chặt vào đùi Alhaitham.

Tốc độ của Alhaitham chậm lại, hắn rảnh một tay, nắm lấy tay trái của Kaveh.

"Rất nhanh sẽ quen thôi, anh sẽ làm được," Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Kaveh, như vô tình nói, "Tiền bối, anh học cái gì cũng rất nhanh."

"Ưm..."

Kaveh không muốn bị khen ngợi về chuyện này. Anh khẽ hừ một tiếng, Alhaitham lại bật cười, nắm chặt tay anh hơn.

"Tôi sẽ tiếp tục," Alhaitham nói, "Có thể anh sẽ buồn nôn, nhưng hãy cố gắng chịu đựng. Tôi sẽ làm chậm thôi, anh chuẩn bị xong chưa?"

Đầu Kaveh bị dương vật ghì chặt, chỉ có thể khẽ gật.

Và rồi thứ đó đâm thẳng vào cổ họng anh.

Alhaitham lừa anh, đó không phải chỉ là chút buồn nôn, mà là phản xạ dữ dội đến mức không thể chịu đựng nổi. Yết hầu anh co thắt, muốn đẩy dị vật ra, nhưng lúc này, Alhaitham lại thúc mạnh vào, một hơi đâm sâu tận gốc.

Nước mắt Kaveh gần như trào ra ngay lập tức. Anh ư ử đánh vào cánh tay Alhaitham. Anh chắc chắn là đang khóc, đến cả mũi cũng hơi nghẹt, anh muốn đẩy Alhaitham ra, nhưng lại bị giữ chặt đầu, hai tay chỉ có thể bất lực vung vẩy trong không khí.

"Suỵt... Bình tĩnh, bình tĩnh nào."

Alhaitham nói.

"Anh làm được rồi, để tôi bắn vào cổ họng anh, được không? Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc. Hay là anh muốn tôi rút ra bây giờ?"

"Ưm... ưm..."

Kaveh thực sự bật khóc, cảm giác khó chịu tột cùng này đã phá vỡ những ảo tưởng của anh về hành vi tình dục này. Nhưng Alhaitham vẫn luôn vuốt ve anh, mặc dù anh rất khó chịu, nhưng không hiểu sao, trái tim lại kỳ lạ bắt đầu rung động, ngay cả tiếng khóc uất ức cũng được dỗ dành cho đến khi ngừng hẳn.

Anh làm chuyện này không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện.

Anh muốn làm Alhaitham vui, quá trình này cũng khiến anh rất thoải mái.

Alhaitham không động đậy, dần dần, Kaveh cũng nín khóc. Anh nhìn Alhaitham bằng đôi mắt ươn ướt, bị đối phương lau đi những giọt lệ còn vương.

"Sờ thử xem."

Alhaitham nắm tay anh, đặt lên cổ mình, nơi đó dường như bị phồng lên, dương vật cắm vào sâu đến mức có thể sờ thấy hình dạng từ bên ngoài.

"Anh muốn tôi rút ra không?"

Alhaitham nói.

Kaveh vẫn lắc đầu.

Anh không khóc nữa, Alhaitham cũng không cười nhạo nước mắt của anh như trước. Hình như không biết từ lúc nào hắn đã trở nên dịu dàng một cách khó hiểu, hắn vuốt ve Kaveh, giống như đang nâng niu báu vật mà mình yêu thích nhất.

"Bây giờ có thể tiếp tục chứ?" Alhaitham nói, "Càng để lâu, anh sẽ càng khó chịu."

Kaveh ừm một tiếng.

"Tôi sẽ ra vào trong miệng anh," Alhaitham tiếp tục vuốt ve làn da anh, "Sẽ không lâu đâu, nếu khó chịu thì cố gắng chịu đựng một chút. Sau đó, tôi sẽ bắn vào miệng anh, tôi hy vọng anh có thể nuốt xuống, được không?"

Kaveh lại khẽ gật đầu.

Thế là Alhaitham làm theo lời mình nói, hắn đút nông vào cổ họng anh, rồi lại chậm rãi rút ra. Cứ như vậy vài lần, cảm giác khó chịu dần dần biến mất, Kaveh phát hiện dương vật của mình lại cương cứng.

Alhaitham cũng phát hiện ra, hắn dùng giày giẫm nhẹ như vừa rồi, lực đạo vừa phải, Kaveh gần như không thể kiểm soát mà ưỡn eo muốn cọ xát vào đó.

Hắn không ngăn cản hành động này. Có lẽ sau hôm nay, phản xạ cổ họng của Kaveh sẽ gắn liền với ham muốn tình dục. Khi hắn đâm vào cổ họng anh như vậy, dương vật của anh cũng sẽ có phản ứng.

"Đây là lần đầu tiên có người đút vào miệng anh, nơi này của anh chưa từng bị dương vật xâm nhập, đúng không?" Alhaitham nói nhỏ, "Anh thích như vậy sao?"

Kaveh không thể trả lời, anh đang bị thao túng, miệng anh giống như một cái lỗ thực sự, ngoan ngoãn tiếp nhận sự xâm nhập của dương vật. Anh luôn nắm chặt lấy đùi Alhaitham, bọn họ dựa vào quá gần, anh có thể nghe thấy tiếng thở ngày càng nặng nhọc của Alhaitham.

Rất khó chịu, nhưng cũng rất tuyệt.

Dục vọng của Alhaitham khơi dậy ham muốn của anh. Anh nhanh chóng cứng đến mức khó chịu, thậm chí còn chủ động co rút cổ họng để lấy lòng kẻ xâm nhập.

"Ưm... ưm..."

Kaveh khẽ rên rỉ theo động tác của Alhaitham. Nghe không giống như đang chịu đựng, cũng không giống như đang hưởng thụ. Anh đang dùng cơ quan duy nhất có thể phát ra âm thanh để nói cho đối phương biết, anh đã chuẩn bị kỹ càng, xin cứ tự nhiên hưởng dụng.

Bọn họ hoàn thành cuộc giao hoan này trong im lặng, chỉ có tiếng rên rỉ làm nhạc nền. Kaveh không cảm thấy xấu hổ, ngược lại, anh càng ngày càng thích như vậy.

Có chút thoải mái, không phải cổ họng của anh thoải mái, nơi đó vẫn rất khó chịu, cũng không hoàn toàn là hạ thân của anh thoải mái, mà là trong lồng ngực anh rất thoải mái, ham muốn của anh giống như hàng ngàn con chim nhỏ màu vàng, phá tan lồng ngực bay ra khi bị xâm phạm một cách dịu dàng như vậy.

Thật không ngờ anh lại cảm thấy vui vì điều này.

Màn deepthroat này có lẽ chỉ kéo dài chưa đầy mười phút, Alhaitham có vẻ muốn nhanh chóng kết thúc. "Tôi sắp bắn rồi," Hắn nói, "Cẩn thận đừng để sặc."

Kaveh mơ màng đáp lại, rất nhanh, dương vật đã chạm đến nơi sâu nhất trong cổ họng. Có thứ gì đó tràn vào trong, chân Alhaitham cũng đột nhiên dùng sức giẫm xuống.

Kaveh đạt cực khoái một cách mãnh liệt mà không hề báo trước, anh cảm thấy mình có lẽ đã đảo mắt, giống như những con điếm bị làm đến ngây dại trong mấy đoạn phim ngắn, bắn đến mức đầu óc trống rỗng chỉ vì dùng miệng hầu hạ dương vật.

"Ưm... ưm..."

Anh phát ra vài tiếng rên rỉ yêu kiều không giống như mình có thể phát ra, gần như không kịp phản ứng với thứ vừa được bắn vào cổ họng, chỉ biết chủ động nuốt xuống.

Alhaitham rút ra, hắn lau đi đôi môi đỏ ửng của Kaveh, chỉnh lại quần áo, đỡ Kaveh dậy, để anh ngồi đối diện trên đùi mình nghỉ ngơi.

"Giỏi lắm."

Kaveh kiệt sức dựa vào người chủ nhân, Alhaitham chậm rãi hôn lên cổ anh.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ họng Kaveh, không dùng chút lực nào, nhưng lại khiến Kaveh không khỏi run rẩy.

"Để tôi sờ một chút..." Giọng hắn hơi khàn.

"Ngoan lắm, nuốt hết xuống rồi."

Kaveh khẽ ừm một tiếng, anh vòng tay ôm chặt hơn, hoàn toàn dựa vào người Alhaitham.

Hai người cứ thế im lặng ôm nhau một lúc.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo không dứt, ánh nắng chan hòa, không khí trong lành. Bọn họ dựa vào nhau, như thể thời gian đã ngừng trôi, trong im lặng hóa thành một bức tượng.

Đây thực sự là một buổi sáng rất đẹp trời.

Bọn họ đã không thực sự làm tình vào ngày hôm đó. Điều này nằm ngoài dự đoán của Kaveh, nhưng lần này là do lỗi của chính anh. Nguyên nhân là do khi anh chuẩn bị đứng dậy khỏi đùi Alhaitham thì đầu choáng váng, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Alhaitham đỡ lấy anh, phát hiện môi anh thật sự hơi tái nhợt. "Sao vậy?" Hắn trầm giọng hỏi, "Vừa rồi làm anh khó chịu sao?"

"Không..."

Kaveh xấu hổ muốn độn thổ, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

"Tôi... Tôi chỉ uống một cốc cà phê vào bữa sáng, bây giờ hơi chóng mặt."

Cứ như vậy, lần đầu tiên của bọn họ kết thúc tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro