Ngôn ngữ là địa ngục - 2
"Alhaitham! Tôi không thể ngờ cậu lại là kẻ... Là kẻ hèn hạ, bỉ ổi, đồi bại đạo đức như vậy!!"
"Cánh cửa đó là do tôi tự tay chọn khi trang trí, làm từ gỗ phong nhập khẩu, giá năm vạn Mora," Alhaitham ngẩng đầu khỏi cuốn sách, "Nếu làm hỏng thì anh phải đền."
"Cậu còn có mặt mũi mà nói sao!!"
Kaveh trông vô cùng kích động, cơn giận lần này khác hẳn mọi khi. Alhaitham hiểu anh rất rõ, đương nhiên biết rằng Slime Phong lý lẽ hùng hồn (hoặc cố tình gây sự) chỉ là trạng thái tức giận cấp độ một của Kaveh mà thôi. Vị đàn anh tốt của hắn nếu thật sự giận dữ, sẽ giống như Slime Băng bị thiêu đốt bởi hoa lửa, cuối cùng tan chảy thành một vũng nước mắt.
Lúc này, mắt Kaveh đỏ hoe, có vẻ như thực sự tức giận rồi. Trong cả Sumeru, có lẽ chỉ mình hắn có đặc quyền khiến Ánh sáng của Kshahrewar tức nghẹn lời đến ba lần.
Kaveh là người có lòng tự trọng rất cao, ghét bị người khác khinh thường hoặc coi nhẹ, mà Alhaitham thì luôn dẫm lên ranh giới đó. Hai lần trước cũng vì lý do này, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
"Sao vậy?"
Alhaitham hỏi.
Kaveh ném ba cuốn sách lên bàn, "rầm" một tiếng, làm cây bút máy của Alhaitham bị hất văng xuống đất.
Alhaitham cúi xuống nhặt cây bút, và trong khoảnh khắc khi hắn ngẩng đầu lên, cảm xúc của Kaveh càng trở nên mãnh liệt hơn, anh đang nghiến răng thật chặt, khóe miệng còn giật giật nhẹ. Kaveh khoanh tay lại trong tư thế phòng thủ, đôi mắt đỏ rực như lửa nhìn chằm chằm vào Alhaitham.
Alhaitham tùy ý liếc nhìn những cuốn sách trên bàn, rồi nhướng mày nhìn Kaveh.
"Cậu không có gì muốn giải thích à?" Kaveh nghiến răng nói.
"Nếu anh không hiểu mấy cuốn sách này, tôi có thể giải thích cho," Alhaitham nói, "Nhưng với điều kiện là thái độ của người muốn hỏi phải lịch sự hơn, ít nhất cũng phải nói 'xin hãy' chứ."
"Cái đồ!!"
Kaveh trông như sắp khóc đến nơi, đôi mắt long lanh, ẩn chứa nét quyến rũ dịu dàng, đẹp tựa như ánh sáng phản chiếu trên viên hồng ngọc hoàn mỹ. Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, chắc là loại rượu trái cây nào đó, hương rượu từ cơ thể anh lan tỏa một cách đầy mời gọi, mang theo một mùi hương say lòng người.
Uống rượu giải sầu rồi mới tìm đến đây?
Alhaitham không muốn thật sự làm anh nổi giận. Như đã nói, hắn không thấy vui khi nhìn người khác trong cảnh bối rối, điều đó chẳng có gì thú vị cả, có khi còn cho Kaveh thêm lý do để phàn nàn trong những buổi tụ tập sau này.
Thế nên, hắn bèn cúi mình lật xem qua mấy cuốn sách kia, đại khái hiểu được vì sao Kaveh lại tìm đến.
"Anh hứng thú với mấy thứ này sao?" Alhaitham hỏi, "Vậy tôi có thể chia sẻ thêm một danh sách sách cho."
"Cậu đã nói là không lừa tôi cơ mà!" Kaveh gào lên, "Tôi đã rất tin tưởng cậu, sao cậu có thể làm vậy với tôi?!"
"Tôi không hề lừa anh."
Alhaitham nói.
"Vậy mấy cuốn sách này là sao!" Kaveh chộp lấy một cuốn, giơ lên, rồi lại ném xuống bàn, "Cậu hoàn toàn... hoàn toàn không nói với tôi đây là một... hành vi tình dục!!"
"Bởi vì nó không phải."
Alhaitham rút một cuốn trong số đó ra, tùy ý lật vài trang, rồi chỉ cho Kaveh xem, "Ở đây cũng viết rõ, sự phục tùng có thể giúp giảm bớt căng thẳng tinh thần. Giao quyền quyết định cho người khác có nghĩa là người đó sẽ gánh vác trách nhiệm thay cho anh, nhờ vậy anh sẽ được giải thoát. Đó cũng chính là mục đích duy nhất khi chúng ta thực hiện hành vi này."
"Nhưng câu tiếp theo lại nói điều này thường diễn ra giữa các cặp đôi mà!" Kaveh nói, "Đừng nói nữa, tôi không tin cậu nữa, cậu đang lừa tôi!"
"Từ 'thường' có nghĩa là gì?" Alhaitham nói, "Nó có thể thường xảy ra giữa các cặp đôi, nhưng không có nghĩa tất cả đều như vậy. Còn về cái mà anh gọi là..." Hắn liếc nhìn nội dung cuốn sách, "hành vi tình dục, chỉ có một vài học phái ủng hộ quan điểm đó. Hiện nay, quan điểm chủ đạo vẫn cho rằng hai việc này tách biệt, và sự chi phối và phục tùng không nhất thiết phải liên quan đến quan hệ tình dục."
"Cậu đang ngụy biện," Kaveh sững sờ nói, "Tôi không nói lại cậu, nhưng cậu rõ ràng biết mà còn... Tóm lại cậu vẫn lừa tôi."
Có vẻ như đã có chút hiểu lầm. Alhaitham xoa nhẹ mi tâm.
"Kaveh, anh tức giận vì nghĩ rằng tôi đang lừa dối anh, hay là vì cảm thấy tôi đang trêu đùa anh?"
"Như tôi đã giải thích trước đó, tôi không hề lừa anh," hắn nói, "Trêu đùa thì lại càng không, ngay từ ban đầu mục đích duy nhất của tôi là giúp anh giảm bớt căng thẳng để có thể ngủ ngon, không còn mất ngủ hay nói mớ, la hét 'tôi không muốn sửa nữa' mà thôi."
Kaveh không cãi lại như mọi khi, trông vẫn tiu nghỉu, Alhaitham đoán là do anh vẫn còn khúc mắc.
"Sau lần đó, anh có ít khi mất ngủ hơn không?"
Kaveh không muốn trả lời câu hỏi này, bởi vì Alhaitham nói đúng. Nhưng cũng không hoàn toàn đúng, tuy không còn lo lắng quá mức về công việc, nhưng anh bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa thực sự của hành vi hôm đó.
Kaveh đã dành hai ngày tìm sách trong thư viện, hỏi han vài người, cuối cùng đi đến kết luận "đây là một loại hành vi thân mật", đồng thời còn làm tổn hại tới danh tiếng của bản thân, khiến một số đàn em cho rằng anh có sở thích đặc biệt, rồi gửi yêu cầu kết bạn...
Tóm lại là mọi chuyện rối tung cả lên, mà nguyên nhân đều là do kẻ trước mặt này.
Kaveh liếc nhìn Alhaitham, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu chột dạ nào từ người đang tạm nắm quyền Đại Hiền Giả. Anh đành phải thừa nhận rằng chuyện này là thật, Alhaitham chỉ muốn giúp mình, còn mình thì lại có vẻ hơi ăn cháo đá bát.
"Là tại cậu không nói rõ ràng."
Kaveh cố tỏ ra cứng rắn mà nói.
"Nếu anh cảm thấy như vậy," Alhaitham nói, "thì cho tôi xin lỗi."
Khi đến đây, Kaveh đã không hề nghĩ đến việc mình muốn nhận được câu trả lời như thế nào, có lẽ câu này đã đủ rồi, mà có lẽ anh cũng không rõ nữa.
Anh chỉ là rất tức giận, có lẽ còn hơi tổn thương, cảm thấy bản thân bị lừa gạt, và kẻ lừa gạt còn không phải ai xa lạ, điều này khiến anh tràn ngập cảm giác thất bại cùng sự tức giận của việc bị phản bội lòng tin. Đúng, chỉ như vậy thôi.
"Nếu cậu đã xin lỗi rồi..." Kaveh nói, "Tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, nhưng mà lần sau khi đưa ra lời khuyên, cậu có thể thể hiện một chút sự cẩn trọng của một học giả được không? Nếu không, người ta có thể sẽ cho rằng ngài Đại Hiền Giả Đại Diện đây trong học thuật cũng qua loa đại khái như vậy đấy."
"Được." Alhaitham gật đầu.
Kaveh không giỏi đối phó với một Alhaitham thành khẩn như vậy, anh quen với cách cả hai luôn đấu khẩu với nhau, và anh nghi ngờ rằng Alhaitham cũng vậy.
"Vậy tôi đi đây." Anh nói.
"Không muốn thử thêm lần nữa sao?" Alhaitham hỏi, "Lần trước khá hiệu quả, mà dạo gần đây trông anh có vẻ mệt mỏi."
"Không đời nào." Kaveh dứt khoát nói, "Tôi sẽ không bao giờ quỳ trước mặt cậu nữa, đến cả tượng thần tôi còn chưa từng quỳ."
"Chúng ta có thể đổi cách khác."
Alhaitham kéo ghế ra một chút, điều chỉnh về tư thế như lần trước rồi ngồi xuống.
"Ngồi lên đùi tôi đi." Hắn nói, "Gần đây tôi có đọc thêm vài cuốn sách, chúng ta có thể thử lại."
Kaveh là một người thông minh, điều đó có nghĩa là anh sẽ không dẫm vào vết xe đổ, cũng sẽ không để bị cùng một người lừa tới lần thứ hai.
"Tôi không chơi nữa." Kaveh khoanh tay, hơi hất cằm lên, "Lần trước cũng chẳng có hiệu quả tốt như vậy."
"Vậy thì thôi." Alhaitham nói, "Thế thì phiền anh đi ra ngoài, tôi còn có việc phải làm."
Kaveh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Alhaitham, cố gắng tìm kiếm chút biểu hiện xấu xa của việc lợi dụng người khác. Nhưng Alhaitham chỉ đáp trả ánh nhìn đó bằng sự thẳng thắn, đến mức có thể nhìn thẳng vào Kaveh mà không hề nao núng.
"Còn chuyện gì nữa không?" Alhaitham hỏi.
Kaveh lảng ánh mắt đi trước, "... Có phải cậu cũng thích... cái đó không?" Kaveh ngập ngừng nói, "Tôi đã xem sách, tôi thấy tính cách của Dom trong đó về cơ bản là trùng khớp 100% với cậu."
"Thì sao?" Alhaitham nói, "Tiếc là anh đoán sai rồi. Nếu tôi có xu hướng đó, việc kiểm soát người khác trong đời thực cũng dễ như trở bàn tay. Có lẽ nó còn mang lại cảm giác thành tựu hơn là việc kiểm soát một người vừa ồn ào lại không biết cảm ơn."
"Vậy thì điều đó cũng có lý..." Kaveh lẩm bẩm, "Cảm giác cậu trong cuộc sống thực cũng rất có ham muốn kiểm soát..."
"Người yêu cầu mọi món đồ trong phòng phải cùng một tông màu không phải là tôi."
Kaveh vẫn còn đang suy nghĩ, trong đầu anh lóe lên nhiều thứ.
Thứ nhất, dường như Alhaitham thực sự công tư phân minh. Trò chơi này rất dễ làm méo mó mối quan hệ thường ngày giữa hai người, nhưng anh không hề cảm thấy Alhaitham có sự thay đổi nào trong cách đối xử với mình.
Thứ hai, anh nghi ngờ rằng mình cũng có chút thích cảm giác bị kiểm soát. Nhớ lại ngày hôm đó, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng khiến anh có hơi muốn trải nghiệm lại, đương nhiên là với mục đích học thuật.
Nhìn từ nhiều khía cạnh, dường như chuyện này không khiến anh chịu thiệt thòi gì, quan trọng nhất là cũng chẳng khiến Alhaitham được lợi lộc gì, vậy thì anh vẫn có thể chấp nhận được.
"Vậy thì tôi chơi với cậu cái trò đó," Kaveh nói, "rồi... cậu phải cảm ơn tôi một chút, như mời tôi đi uống rượu chẳng hạn."
"Vậy thì thôi."
Alhaitham nói.
"Cái thái độ gì đấy!" Kaveh tức giận trước vẻ mặt thờ ơ của hắn ta, "Cậu tìm đâu ra bạn chơi... như tôi chứ!"
Alhaitham nhìn Kaveh từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đánh giá.
"Ban đầu tôi chỉ muốn giúp anh," hắn nói, "nhưng nếu tôi thực sự muốn biến trò này thành một thú vui, tôi sẽ không chọn anh."
"Tại sao?!"
"Vì anh không đủ nghe lời."
Alhaitham nói, ngả người thoải mái trên ghế, hai đầu ngón tay chạm vào nhau.
"Đôi khi anh quá đắm chìm trong cảm giác của bản thân, quên mất mục đích của mình là giao ra quyền kiểm soát, chứ không phải yêu cầu Dom phải làm gì cho anh." Alhaitham thản nhiên nói, "Lần trước thật ra không phải là thành công, tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, anh muốn thắng trò chơi này, nhưng nó căn bản không có thắng thua."
Kaveh không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, lý do khiến Alhaitham không muốn tiếp tục với anh là do bản thân anh chưa đủ tốt, điều này chẳng khác gì bị đá trong một mối quan hệ thân mật, thật mất mặt.
"Đấy là do tôi chưa hiểu rõ thôi." Kaveh quả quyết nói, "Bây giờ tôi đã đọc sách rồi, tôi biết phải làm như thế nào."
"Vậy bây giờ anh muốn làm không?"
Alhaitham vừa dứt lời, Kaveh như một con công đực, vênh váo bước đến bên cạnh rồi vỗ vào chân phải đang nhấc lên của hắn.
"Duỗi chân xuống." Vị đàn anh tóc vàng ra lệnh, "Tôi muốn ngồi lên đùi cậu."
Là một kiến trúc sư, Kaveh rất tài năng. Điều này có nghĩa là anh có những ý tưởng riêng trong nhiều vấn đề, thiên tài nào mà chẳng vậy.
"Rất tiếc phải nhắc nhở anh," Alhaitham nói, "Anh cần phải ngồi đối mặt với tôi."
"...Tôi đang chỉnh lại tư thế ngồi!"
Mặc dù đã ra lệnh, nhưng thực ra Kaveh không hoàn toàn tự tin. Đúng là anh đã đọc sách, đọc rất nhiều sách, nhưng lúc đó trong đầu hoàn toàn bị sự giận dữ và tổn thương chiếm cứ, chỉ nhớ rõ rành rành bốn chữ "hành vi tình dục", còn quá trình thì gần như bị bỏ qua.
Anh không rõ lắm phải làm như thế nào, nhưng Ánh sáng của Kshahrewar tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ lúng túng, đặc biệt là trước mặt Quan Thư Ký.
Kaveh đứng dậy, đổi sang ngồi nghiêng trên đùi Alhaitham.
"Dạng chân ra, ngồi đối diện với tôi."
Alhaitham nói.
Kaveh ghét việc hắn ta không bao giờ nói hết mọi thứ trong một lần. Có phải đây là cái mà Haravatat gọi là nghệ thuật ngôn ngữ không? Bọn họ dùng ngôn từ để khiến người ta xấu hổ thế này sao?
"Thế này được chưa?"
Kaveh ngồi đối diện trên đùi Alhaitham, chiếc ghế không lớn, Kaveh chỉ có thể dồn hết trọng lượng lên người Alhaitham. Alhaitham vẫn thản nhiên như thể thứ trên đùi hắn không phải là một kiến trúc sư tóc vàng, mà là một chiếc lông vũ óng ánh của Chim Hoàng Hôn.
Hắn ta thật sự rất rắn chắc, Kaveh thầm nghĩ, cơ đùi cuồn cuộn như muốn hằn lên cả mông anh.
Kaveh cựa quậy mông, tìm một tư thế thoải mái nhất. Anh cố tình giữ khoảng cách vừa đủ với Alhaitham, không gần không xa, không để Alhaitham có cơ hội nói anh chùn bước, nhưng cũng không gần đến độ khiến anh muốn bỏ chạy.
"Quá xa."
Alhaitham nói.
Alhaitham là người theo trường phái hành động chính hiệu, chỉ có loại người như thế mới có thể tan làm đúng năm giờ khi đang giữ chức Đại Hiền Giả Đại Diện. Cho nên hắn dường như cũng không định cho Kaveh thêm thời gian để do dự. Hắn tách hai chân ra, khiến Kaveh bất ngờ kêu lên một tiếng, vội vàng chống tay lên ngực đối phương, ngăn cản bản thân trượt về phía Alhaitham.
"Cậu làm cái gì vậy!"
Kaveh nghe như vừa bị dọa cho hết hồn. Chẳng mấy chốc, anh đã nhận ra tư thế hiện tại của mình giống hệt như nữ chính trên poster quảng cáo phim truyền hình tình yêu nào đó ở Sumeru, anh vội vàng rụt tay về, giả vờ thản nhiên đặt lên tay vịn của ghế.
"Giúp anh điều chỉnh tư thế."
Lời nói của Alhaitham vô cùng ngắn gọn, hành động lại cực kỳ hiệu quả. Trước khi Kaveh kịp phản ứng, tay của anh đã bị Alhaitham nắm lấy và dùng một sợi lụa đỏ gần đó buộc gọn ra phía sau.
"Khoan đã... cái này cậu lấy ở đâu ra thế?" Kaveh cố gắng quay đầu nhìn tay mình, nhưng Alhaitham giữ chặt eo anh, tránh cho trò chơi biến thành án mạng, "Đừng nói là cậu tịch thu từ bọn Eremite đấy nhé?"
"Ngồi yên nào," Alhaitham nói, "chỉ là tận dụng tài nguyên thôi."
Kaveh phát hiện ra Alhaitham thực sự là một kẻ rất đê tiện. Việc ngồi trên đùi tên hậu bối này dường như không hề dễ như anh tưởng. Bàn tay bị buộc lại khiến anh khó giữ thăng bằng, buộc anh phải dùng đùi kẹp chặt vào phần bên hông của Alhaitham, gần như đến mức chạm vào eo – đúng vậy, bọn họ đang rất gần nhau.
"Vậy... vậy bước tiếp theo là gì?"
Kaveh hơi hối hận, anh cảm thấy như mình lại bị lừa.
"Từ khóa an toàn của chúng ta là gì?"
"Ờm... Đại Hiền Giả?"
"Đây là một trò chơi, nếu anh cảm thấy không thoải mái hoặc không chịu được nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng từ khóa an toàn để dừng lại. Hiểu chưa?"
"Lần trước cậu đã nói rồi còn gì..."
"Được rồi, tiếp theo, bất cứ hành động gì tôi làm, câu hỏi nào tôi hỏi, anh đều phải thẳng lưng chịu đựng và trả lời thành thật, không được trốn tránh, cũng không được phản kháng, anh làm được không?"
"...Được."
Rồi một đôi tay mát lạnh cởi bỏ chiếc áo choàng của anh, ném xuống đất. Kaveh như bị tước bỏ lớp lông vũ sặc sỡ của mình, mặc cho con rắn từ từ luồn vào bên trong lớp vạt áo, trườn lên da thịt anh, hôn nhẹ, vuốt ve.
"Vậy thì, tiếp theo, chúng ta nói về anh đi."
Alhaitham bình thản nói.
Kaveh không muốn thừa nhận, anh cảm thấy cũng không cần thiết phải thừa nhận, bởi vì gu thẩm mỹ vốn dĩ là thứ gì đó rất hư vô, đặc biệt là đối với một nhà sáng tạo thiên tài như anh. Trên thế giới này có vô số thị hiếu và sở thích khác nhau, và Kaveh luôn giữ một trái tim bao dung với tất cả.
Thế nhưng mỗi khi có ai đó khen ngợi Alhaitham, Kaveh sẽ tạm thời để cảm xúc cá nhân lấn át. Alhaitham không phải thứ tốt lành gì, cho nên những kẻ cảm thấy Alhaitham đáng để yêu thích đều là lũ mù quáng, không nhìn thấy tri thức và chân lý của thế giới này.
Thế nhưng cho dù vậy, Kaveh vẫn phải thừa nhận rằng, giọng nói của Alhaitham thật dễ nghe.
Như lụa là không nếp gấp, như bóng trăng in đáy nước, như cơn mưa rào mùa hạ, như thứ ánh sáng dịu dàng mà trầm lắng trên bề mặt kim loại.
"Anh đã từng có hành vi thân mật với ai chưa?"
Lời nói thốt ra bên tai anh không phải là lời thì thầm yêu thương, mà khiến Kaveh có cảm giác mình đang bị thẩm vấn. Đôi tay kia cũng chẳng hề an phận, nó dừng lại bên hông Kaveh, cắt đứt mọi đường lui của anh.
"Trả lời câu hỏi của tôi."
Alhaitham áp sát lại gần, Kaveh cảm thấy một mảng da thịt trên ngực như cảm nhận được hơi thở của Alhaitham, hoặc có lẽ không phải, đó chỉ là hơi ấm từ cơ thể hắn, xuyên qua không gian và thời gian truyền đến.
"...Rồi."
"Cùng giới hay khác giới?"
Kaveh mím môi.
"...Khác giới."
"Anh đang nói dối."
Alhaitham khẳng định, bàn tay hắn lại di chuyển, cởi bỏ thắt lưng của Kaveh.
"Cậu... Đừng...! Là... Là cùng giới."
Tai Kaveh đỏ bừng. Anh chưa từng chuẩn bị tinh thần để nói ra chuyện này, nhưng có vẻ việc nói ra cũng không hề khó khăn như anh tưởng. Anh dường như đã âm thầm giao ra một phần con người mình, vào lúc bản thân còn chưa kịp nhận ra.
"Ồ?" Tay Alhaitham dừng lại, "Là người tôi quen không?"
"...Cậu không quen đâu," Kaveh nói, "Cậu... Cậu ta là một đàn em ở Kshahrewar."
"Hai người đã có những tiếp xúc thân mật nào?"
Kaveh hít vào một hơi, Alhaitham siết lấy mông anh, tách hai bên ra, khiến anh khó chịu mà cựa quậy.
"Cũng... cũng không có gì nhiều," Kaveh ấp úng nói, "chỉ là... chạm vào nhau một chút."
"Chạm chỗ này à?"
Lần này Kaveh chắc chắn rằng động tác của Alhaitham là cố ý. Hắn ta nhào nặn mông anh như nhào bột, đó vốn là hai mảng thịt không có cảm giác, cũng chưa từng bị ai chạm vào, nhưng lúc này cảm giác tê dại lại xuất hiện, men theo động tác của bàn tay kia bò lên cột sống anh.
"Tôi... không..."
Kaveh thở hổn hển.
"Nói dối."
Alhaitham không hề có chút thương xót nào, đôi mắt xanh lục còn lạnh lẽo hơn cả viên ngọc lục bảo. Kaveh bị ánh mắt đó khiển trách, bản thân dường như trở lại thời còn đi học, khi phải vặn vẹo suy nghĩ để bịa ra một lời nói dối, nhưng lại bị người thầy của mình lột trần chỉ bằng một ánh mắt.
"Nếu anh còn tiếp tục nói dối, vậy chứng tỏ anh không xứng nhận được sự đối xử tử tế của tôi," Alhaitham nói, "Kaveh, anh muốn tôi phạt anh không?"
"Không... đừng...."
Giọng Kaveh run rẩy, anh không hiểu sao mình lại sợ hãi, nếu trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, anh đều nên lập tức nhảy khỏi đùi Alhaitham rồi tung một cú vào đầu hắn ta mới phải, đúng không? Nhưng hiện tại anh không làm được, anh không chỉ bị trói bởi dải lụa đỏ kia, mà còn bị vài câu nói hờ hững của Alhaitham đè nặng tại chỗ.
"Vậy thì hãy thành thật," bàn tay kia vuốt ve lên trên, cho đến tận xương bả vai, "Nói cho tôi biết, hai người đã làm đến bước nào rồi?"
"Cũng... cũng... đã..."
Hơi thở của Kaveh trở nên dồn dập. Anh chợt nhớ về rất nhiều thứ, mùi vị của mùa hè năm ấy bỗng nhiên không biết từ ngóc ngách nào trong ký ức xộc vào khoang mũi. Mỗi lần hít thở, anh đều ngửi được một mùi ẩm ướt, nghe thấy tiếng mưa, nhìn thấy ánh đèn trần nhà chớp tắt. Anh bị một đôi tay ôm chặt vào lòng, và khi đó, anh dường như chỉ mới mười sáu tuổi.
Anh không nhớ rõ người đó trông như thế nào, bởi vì trong ký ức của anh, những hình ảnh đó đã bị đẩy xuống mức ưu tiên thấp tới không thể thấp hơn. Nhưng anh nhớ rõ tư thế mà lần đầu tiên họ đã làm, thời tiết như thế nào, cảm giác ra sao, anh nhớ nụ hôn ẩm ướt, khiến anh hiện tại khô nóng khó chịu.
"...đã làm rồi."
Kaveh thở hổn hển, cảm thấy khó thở một cách kỳ lạ. Ánh mắt của Alhaitham dường như đã đánh thức một thứ gì đó bên trong anh, và thứ đó đang phát triển điên cuồng.
"Làm ở đâu?"
Giọng nói của Alhaitham, giọng nói hay đến mức khiến người ta mê muội. Kaveh bị mê hoặc, giống như những thuỷ thủ bị các nàng tiên cá dụ dỗ lái thuyền vào trong sương mù, Alhaitham mê hoặc anh, khiến thân thể anh như một con thuyền, bất chấp tất cả để đến gần với nguồn nhiệt nóng bỏng kia.
"Ở... ở... tôi không nhớ rõ nữa," Kaveh không hiểu từ đâu mà nỗi đau và niềm vui lại lẫn lộn đến thế, "Hôm đó... hôm đó trời mưa... Tôi không mang ô, cậu... cậu ta đã đưa tôi vào một phòng học trống ..."
"Anh tự nguyện sao?"
"Tôi... Tôi không biết, tôi biết cậu ta muốn làm gì, nhưng mà..." Kaveh lại dừng một chút, "Tôi tự nguyện."
"Hai người có đang hẹn hò không?"
"Cậu... cậu ta đang theo đuổi tôi." Ánh mắt Kaveh có phần mơ hồ, đôi mắt của Alhaitham trở thành điểm cố định duy nhất mà anh có thể nhìn vào, "Tôi đã không từ chối cậu ta."
Đôi tay đó, đôi tay chết tiệt đó đang cách một lớp da thịt mỏng manh, vuốt ve tâm hồn đang run rẩy của anh.
"Được rồi, nói tiếp đi. Hai người đã làm như thế nào?"
"Cậu... Cậu ta muốn tôi nằm úp sấp trên bàn..."
Đó là một cảm giác đau đớn, dù cho có bao nhiêu sự mập mờ khó nói thành lời cũng không thể xua đi cảm giác đó. Kaveh đã quên mất khuôn mặt của người đó, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ hình dáng của mặt bàn.
"Chúng tôi... chúng tôi cứ như vậy mà làm..."
"Anh có thích không?"
Alhaitham tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, hắn cúi đầu, đôi môi gần như chạm vào má Kaveh.
Kaveh thốt ra một tiếng rên yếu ớt, "Tôi... tôi không biết," anh cầu xin, để mặc cho đôi tay kia nâng đỡ cơ thể mình, "Tôi... rất đau, cho nên không làm quá lâu..."
"Rất đau sao?"
Alhaitham nhẹ nhàng an ủi Kaveh, nỗi đau sâu thẳm dường như thấm qua từng thớ xương, một cơn bệnh âm ỉ đã ẩn náu từ đêm mưa năm xưa, nay lại được gợi lên. Kaveh không có nhiều kinh nghiệm tình trường, những tiếp xúc về mặt tình dục cũng chỉ có duy nhất một lần đó. Anh tự thuyết phục mình rằng đó là do bận rộn, hay bởi anh có thể tự thỏa mãn chính mình, nhưng trong thâm tâm, có lẽ bản thân anh cũng không rõ vì sao.
Một lần thử nghiệm đầy mơ hồ, một trải nghiệm không mấy vui vẻ. Dường như Kaveh đã không còn mong đợi gì nhiều vào 'chuyện ấy', đến mức khi một dòng cảm giác lạ lùng len lỏi dọc sống lưng, anh đã không thể nhận ra nó là gì.
Đó là dục vọng, là khoái cảm, là cảm giác cực lạc khiến con người ta run rẩy khi hai cơ thể hòa quyện làm một.
"...Hơi đau..." Anh nức nở thừa nhận sự thất bại của mình trước người chủ nhân đang kiểm soát anh, "Tôi... tôi đã đẩy cậu ta ra."
"Vậy còn bây giờ?" Alhaitham nói, "Bây giờ anh có thấy đau không?"
"Tôi không biết..."
"Anh cứ luôn thích nói dối."
Alhaitham áp sát tai Kaveh, đầu lưỡi ươn ướt liếm láp vành tai anh.
"Nói thật đi, Kaveh, bây giờ anh có đau không?"
Đôi tay đó, đầu lưỡi đó, Kaveh vẫn mặc quần áo, nhưng anh lại cảm thấy mình như bị xâm phạm, bị cạy mở, giống như con trai bị tách vỏ, anh đánh mất lớp áo giáp, chỉ có thể dâng ra viên ngọc trai sáng bóng.
"Không..."
Anh áp sát vào người đang thao túng mình, như kẻ đuối nước tìm cách bám víu vào sự cứu rỗi.
"Rất... rất thoải mái... ưm..."
"Anh cứng rồi."
Alhaitham nói.
Kaveh muốn chối bỏ, nhưng sự thật đã rõ ràng đến mức không thể che giấu. Chiếc quần bị một thứ gì đó trắng trợn đẩy lên, anh chỉ có thể thở hổn hển chịu đựng khoái cảm đến từ nơi nào không rõ này.
Anh muốn chuyển động cơ thể để tìm kiếm sự khuây khỏa, nhưng như vậy lại có vẻ quá mức vội vàng, như con thú bị dục vọng điều khiển. Tay bị trói, thậm chí không phải nút thắt chết, nhưng linh hồn anh lại như bị trói chặt bởi dải lụa đỏ, nằm gọn trong tay Alhaitham, chờ đợi mệnh lệnh phán xét.
Anh ướt át, ngoan ngoãn, mang trong mình khao khát mãnh liệt hơn so với thiếu niên đắm mình trong màn đêm mưa năm ấy. Thế nhưng so với việc trực tiếp cởi quần anh ra, để anh nằm sấp trên bàn khuất phục dưới sự chiếm đoạt của giống đực, thì người trước mắt này dường như còn có những ý nghĩ đặc biệt hơn.
"Muốn tôi giúp anh không?"
Alhaitham vẫn chậm rãi vuốt ve anh. Kaveh như một bức tượng được tạc bằng ngọc dương chi, mặc cho chủ nhân đặt trên đùi thưởng thức. Ngón tay chủ nhân nhẹ nhàng mân mê món đồ trang trí quý giá này, chuẩn bị tấu lên khúc nhạc du dương trên làn da trắng nõn như ngọc.
Kaveh gật đầu, anh không biết mình còn có thể làm gì khác, có lẽ chỉ có thể gật đầu mà thôi.
"Há miệng ra, cắn chặt áo sơ mi của mình đi."
Alhaitham kéo áo sơ mi của Kaveh lên. Kaveh há miệng, xúc cảm cảm nhận được trước cả vải vóc lại là ngón tay. Ngón tay Alhaitham không hề khách khí tiến vào, thô bạo hơn lần trước rất nhiều, trực tiếp khuấy đảo chiếc lưỡi đáng thương của anh.
Nước bọt của Kaveh như nước triều dâng vào giữa mùa hè, chậm rãi mà không thể ngăn cản nhấn chìm bờ đê. Anh cảm thấy trong miệng mình ướt át, cũng giống như cơ thể anh vậy, bị đánh thức bởi một sự biến đổi vừa xa lạ vừa hiển nhiên.
Alhaitham rút ngón tay ra, sợi chỉ bạc kéo ra từ đầu ngón tay, mắc vào cổ họng Kaveh. Hắn tùy ý quệt nước bọt lên áo sơ mi của Kaveh, sau đó nhét cả phần áo vừa cuộn tròn vào trong miệng anh.
Kaveh cắn chặt áo, vạt áo phía trước bị kéo ngắn lại, kéo theo cả tấm lưng anh phải ưỡn thẳng. Tư thế phóng đãng này sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng anh chưa từng đọc sách, không hiểu lễ nghĩa hay liêm sỉ là gì, mới có thể ưỡn ngực dâng hiến bản thân trước mặt người đàn ông khác như vậy
Gò má anh đỏ ửng, nhưng anh không định che giấu. Trước sự mời gọi trần trụi và thuần túy như vậy, đến cả những cô gái làng chơi sau quán rượu cũng phải xấu hổ.
Có lẽ chính bởi vì anh đã đọc quá nhiều sách, nên tri thức đã dạy anh cách đối mặt với trái tim mình một cách trung thực, theo đuổi lý tưởng một cách thuần khiết. Bây giờ, điều anh đang làm chính là chuyện này, điều anh khao khát, điều anh muốn có được từ Alhaitham.
Lưỡi bị tước đoạt, tay cũng bị trói buộc. Vào khoảnh khắc phó mặc cho người khác nhào nặn, Kaveh lại cảm nhận được một loại mong đợi không hề che giấu, gần như sôi trào thành tiếng.
Alhaitham nghiêng người, lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một hũ cao bôi trơn, lại lấy từ hộp thuốc trong ngăn kéo thứ hai ra một đôi găng tay cao su.
"Tôi sẽ không chạm vào phía trước của anh," hắn chậm rãi đeo găng tay vào, tiếng "bốp" khi găng tay siết chặt khiến Kaveh run lên, "Nếu anh phối hợp, tôi có thể khiến anh thoải mái hơn, Kaveh, anh làm được không?"
Kaveh không thể nói, anh chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, thể hiện sự phục tùng mà mình đã hứa hẹn.
"Tốt lắm," Alhaitham cúi đầu, bàn tay đeo găng tay tiếp tục vuốt ve làn da trên lưng Kaveh, nâng người anh lên, để anh hiến dâng bản thân mình, "Bây giờ thả lỏng cơ thể..."
Bàn tay còn lại chấm một chút cao bôi trơn, từ từ trượt xuống khe mông anh.
"Tôi sẽ rất nhẹ nhàng," Alhaitham hôn nhẹ lên bờ ngực trần trụi của anh, "Anh sẽ thích nó, Kaveh."
Khoảnh khắc này có ba chuyện xảy ra, lúc hắn dùng lưỡi cuốn lấy nụ hoa của Kaveh, ngón tay hắn cũng thuận theo khe mông, không chút do dự tiến vào trong cơ thể Kaveh.
Chuyện thứ ba thì xảy ra có phần đột ngột, ít nhất là cả hai người trong cuộc đều không ngờ tới. Kaveh đã quá lâu rồi không được ai chạm vào, việc gần gũi với một người như vậy rất nhanh sẽ khiến anh sụp đổ, thậm chí không cần bất kỳ tiếp xúc sâu nào, toàn thân anh đã vì thế mà sục sôi.
Toàn thân nóng ran, ngón chân run rẩy, nhưng một chút tự tôn nhỏ nhoi khiến anh không nhận ra rằng mình sắp đến bờ vực. Vào lúc bị xâm phạm hoàn toàn, Kaveh cắn chặt áo sơ mi, rên rỉ bắn ra.
Tai Kaveh ù đi.
Cao trào đến quá nhanh, giống như con hổ lông dài đột ngột nhảy vào suối tóm lấy một con chim non, khiến anh không kịp trở tay. Anh ngơ ngác ngồi trên đùi Alhaitham, cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt từ nơi đó trào ra, thấm ướt một mảng.
Cứ như vậy... sao??
Anh còn chưa kịp xấu hổ, hay là làm bất kỳ chuyện gì khác, cứ ngơ ngác ra như thế cho đến khi Alhaitham bật cười.
Một con dao nhỏ cắt đứt dải lụa, một mảnh ánh sáng lạnh lẽo bị vũng nước làm dịu đi, hắn hơi nhếch môi, âm thanh phát ra như một dấu câu đầy ẩn ý. Trong tiếng cười của hắn chứa đựng sự thích thú và vui vẻ không hề che giấu, Kaveh đột nhiên ý thức được, có lẽ từ giờ phút này hắn mới bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi đuổi bắt con mồi, sau khi con mồi đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập.
"Anh bắn rồi."
Giọng điệu vẫn điềm tĩnh và tự chủ như cũ, tay cũng không hề rút ra, thậm chí còn đâm sâu vào trong một chút.
"Ưm..."
Kaveh không kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình, và gần như ngay lập tức cảm thấy hối hận. Cảm giác nhục nhã khi bị thao túng từ từ trỗi dậy trong lòng. Alhaitham đang kiểm soát anh, điều mà anh đã đồng ý, nhưng Kaveh đã lầm khi nghĩ rằng điều đó đồng nghĩa với việc anh giữ quyền chủ động – dường như không phải vậy.
Anh đâu đồng ý để bị đem ra làm trò cười, anh không muốn bị trói trên đùi người khác, bị nhét ngón tay vào trong rồi bị cười nhạo. Anh đột nhiên nhận ra trò chơi kiểm soát này không hề dễ như anh tưởng. Khi anh trao quyền lực đi, người nắm quyền sẽ trở thành vua.
"...Tôi không chơi nữa," Kaveh nhỏ giọng nói, dư vị cao trào qua đi, một sự xấu hổ khó tả đột nhiên ập đến, "Thả tôi xuống..."
"Không thoải mái à?"
Alhaitham nhìn anh. Kaveh biết rõ tâm trạng Alhaitham hiện giờ rất tốt, điều này càng khiến anh cảm thấy cơ thể mình thật nhếch nhác, khó chịu vô cùng.
"...Tôi không muốn chơi nữa," Kaveh nói, "Tôi muốn đi tắm."
Alhaitham không trả lời ngay. Hắn vẫn vòng tay quanh eo Kaveh, nhưng đã rút ngón tay khỏi cơ thể anh. Sau đó, Alhaitham tháo đôi găng tay cao su, tiện tay ném vào thùng rác, rồi giúp Kaveh kéo quần lên và chỉnh lại áo sơ mi.
"...Tôi tự làm được."
"Muốn tôi trở thành một người tình vô tâm sao?"
"...Chúng ta là người tình hồi nào?!"
Alhaitham tháo dây lụa buộc trên tay Kaveh, Kaveh xoa xoa cổ tay, định chống người đứng dậy.
Thế nhưng động tác của Alhaitham cũng khó đoán như con người hắn ta vậy. Hắn lại khẽ động đùi, kéo Kaveh ngã vào lòng mình.
Khoảng cách giữa hai người biến mất. Kaveh ngây người, cơ thể phản xạ một cách vô thức, vòng tay quanh cổ người đàn em.
"Trò chơi của chúng ta đã kết thúc," Alhaitham khẽ vuốt ve lưng anh, "Hôm nay anh đã làm rất tốt."
"...Biết rồi." Kaveh bị hắn ấn đầu vào hõm cổ, lầm bầm nói.
"Bây giờ thì, thả lỏng nào," Alhaitham dẫn dắt anh, dạo bước trên cánh đồng tuyết sau khi lửa cháy rừng rực, "Tôi sẽ không ra lệnh cho anh nữa, hít thở sâu, anh có thể nghỉ ngơi một chút."
Kaveh hít thở sâu không phải vì bị ra lệnh, mà hoàn toàn là do anh muốn làm vậy. Hít vào, thở ra, lồng ngực phập phồng như tiếng trống dồn dập.
Bọn họ cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, cho đến khi Kaveh mơ màng sắp ngủ thiếp đi. Alhaitham vẫn vuốt ve lưng và tóc anh, khiến anh cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Phải, đúng rồi, Kaveh biết, sự dỗ dành sau khi kiểm soát cũng là một thủ đoạn thao túng đáng khinh. Nhưng lúc này đây, anh siết chặt cánh tay, ôm lấy tên Quan Thư Ký đáng ghét này.
"Đi tắm đi," Alhaitham vỗ nhẹ vào lưng anh hai cái, "Tối nay anh chắc chắn sẽ ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro