Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mệnh lệnh bắt buộc - 12

Khi con tàu cập bến, vừa đúng lúc nhiên liệu cạn kiệt, có thể nói đó là một tình huống đầy nguy hiểm.

Dưới sự nỗ lực của ba thợ đóng tàu thay phiên nhau cầm lái, trải qua nhiều giờ đồng hồ lênh đênh trên biển, cuối cùng sau bao khó khăn họ cũng cập bến Thành Sumeru.

Mặc dù cách Cảng Ormos không xa, nhưng bầu trời phía trên thành phố vẫn trong xanh không hề bị ảnh hưởng gì.

Vài người lính đánh thuê Eremite khiêng cáng lên tàu, sau khi vận chuyển xong những người bị thương, các hành khách lần lượt rời khỏi tàu.

Do vùng biển bị ảnh hưởng bởi năng lượng nguyên tố bất thường, số lượng tàu gặp nạn không ít, nên bến cảng đã dựng một trạm y tế tạm thời để để cấp cứu cho những người bị thương nặng.

Kết quả kiểm tra của Alhaitham không tệ lắm, không bị tổn thương tới cơ quan nội tạng, vết thương bị nhiễm trùng do rỉ sét ngoài việc có thể bị viêm ra thì không gây ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Kaveh sờ vào cái chân đã được băng bó, sau khi nghe Alhaitham nói bây giờ phải đến Giáo Viện ngay, anh không đồng ý: "Chẳng phải cậu là người bị thương nặng nhất sao, chữa trị xong rồi hẵng đi không được à? Làm gì mà phải gấp thế?"

"Đúng là gấp thật." Alhaitham đứng bên ngoài tấm rèm của buồng bệnh, giọng nói nghe hơi không rõ, "Tôi đã nộp đơn từ chức rồi, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc tôi sẽ từ chức Hiền Giả, nếu không nhanh chóng kiểm tra Akasha cho anh trong hai ngày tới thì sau này muốn truy cập thiết bị đầu cuối sẽ rất phiền phức."

"Nhanh vậy? Vừa mấy hôm trước mới nghe cậu nói muốn từ chức mà, cậu làm gì cũng nhanh thật..." Kaveh cảm thán.

"Dù gì cũng là một học giả, từ ngữ anh dùng có thể chuẩn mực hơn được không?"

"Chỉ cậu mới có cái thói ăn nói vòng vo thôi, tôi thì không." Kaveh hừ một tiếng, trải qua một đêm sóng gió, hai người đã không còn ở trạng thái chỉ cần hai ba câu là cãi nhau to như trước nữa. Dù đôi co đôi chút, họ vẫn có thể giao tiếp trong hòa bình, "Cậu vào đây chút đi."

Alhaitham kéo tấm rèm ra, một đôi chân trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt, hắn hỏi với vẻ bất lực: "Sao lâu vậy mà anh vẫn chưa mặc đồ xong?"

"Tại bác sĩ băng chặt quá, tôi thấy khó chịu." Thấy Alhaitham nhìn đi chỗ khác, Kaveh còn cố tình tiến lại gần, chỉ cho hắn nhìn phần thịt bị siết lại, "Cậu xem đi, băng kiểu này cả ngày chắc chân tôi sẽ bị hoại tử mất."

Anh vừa than vừa xoa vết hằn đỏ do bị băng gạc siết chặt. Da anh gần như không có lông, nên bất kỳ vết tích nào lưu lại trên da đều rất nổi bật, chỉ cần nhìn ngón tay anh ấn xuống tạo thành vết lõm, là có thể dễ dàng liên tưởng đến phần thịt ở đùi trong mềm mại đến nhường nào.

"... Ở Sumeru cho đến nay vẫn chưa thấy tin tức nào về việc bệnh nhân bị hoại tử do băng bó cả."

"Nhưng mà khó chịu thật mà." Kaveh kéo ngồi xuống giường, nói thẳng ra ý đồ của mình: "Cậu băng bó lại cho tôi đi."

Nói xong, một chiếc chân thon dài thẳng tắp của anh đã vô tư gác lên đầu gối Alhaitham.

Alhaitham siết chặt tay mấy lần, cuối cùng vẫn đặt chân Kaveh trở lại giường, vén rèm đi ra ngoài: "Đã băng bó rồi thì đừng đụng chạm linh tinh nữa, mau mặc đồ vào đi."

Một lúc sau, Kaveh mới chậm rãi bước ra khỏi buồng bệnh.

Bộ quần áo ban đầu đã bị chém rách bươm, mặc ra đường quả thật có chút ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.

Alhaitham tùy tiện mua hai chiếc áo sơ mi, một đen một trắng, nói thẳng ra theo cái nhìn của vị bậc thầy kiến trúc sư, kiểu dáng đơn giản đến mức trông như đi đưa đám.

Kaveh không phải bỏ tiền ra nên cũng không có nửa lời phàn nàn, trên trên đường đi với Alhaitham, anh còn tiện thể mua ít đồ ăn vặt ăn cho đỡ đói, sau đó mới ôm một túi khoai tây chiên rón rén đi vào Giáo Viện.

Sau khi được cải tạo, Akasha đã được đã được chuyển đổi thành một thiết bị đầu cuối duy nhất, tương đương với một máy phát thanh quy mô lớn, những người dân Sumeru đeo thiết bị con để nhận thông tin do thiết bị mẹ truyền tải.

Ngoài ra, Akasha còn có không gian độc lập để ghi lại hành vi của chủ sở hữu, nhưng chỉ có thể xem được sau khi tách khỏi não bộ.

Chức năng này rất hữu ích trong việc xử lý các vụ án, giúp cho quá trình điều tra hiệu quả hơn nhiều.

"Lần đầu tiên được thuận lợi đi một mạch vào văn phòng Hiền Giả như thế này," Bước vào thang máy, Kaveh cảm thán nói: "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nhiều người lại muốn làm Đại Hiền Giả rồi, có thể khiến tất cả những học giả 'mắt cao hơn đầu' trong Giáo Viện đều cung kính, chặng đường vừa rồi cảm giác cũng hay ho phết."

"Nghe ra thì anh cũng có vẻ ham hố cái vị trí đó?" Alhaitham cảm thấy lý do anh đưa ra rất thú vị.

Kaveh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Thôi, mệt chết đi được, loại chuyện này cứ để cậu làm là được rồi."

"Tiếc là tôi sắp từ chức rồi, không còn cơ hội cho anh 'mượn oai hùm' nữa."

"Trải nghiệm một ngày cuối cùng cũng rất được mà." Nhìn cái bệ đang từ từ nâng lên, Kaveh không kìm được sự mong đợi, "Lát nữa có thể cho tôi ngồi thử cái ghế lớn đó không?"

"Từ bao giờ anh lại hỏi xin tôi mấy chuyện này vậy? Tôi còn tưởng anh cứ thế ngồi thẳng lên đó luôn chứ."

"Tôi làm gì tự tiện tới mức đó..."

Kaveh nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra mình chưa bao giờ giữ ý khi sử dụng đồ của Alhaitham, ngoài mấy món đồ cá nhân thì ít khi phân biệt rõ ràng giữa cái của hắn và cái của mình.

Thang máy rung lắc hai cái rồi dừng lại ở tầng cao nhất, tầm nhìn bỗng chốc mở rộng, nói là văn phòng nhưng dùng từ "điện" để mô tả cấu trúc bên trong cũng không quá. Trần nhà cao vút khiến toàn bộ đại sảnh trông rộng rãi và sáng sủa, bốn bức tường được bao quanh bởi những giá sách chứa đầy những cuốn sách quý, quả cầu khổng lồ ở giữa mặc dù đã ngừng quay nhưng nhìn bề ngoài vẫn không ảnh hưởng đến hiệu ứng thị giác mạnh mẽ của nó.

Lúc họ vừa lên đến nơi, có một học giả đang đứng trên thang sắp xếp lại giá sách, trước đây Kaveh đã từng gặp vị trợ lý Hiền Giả này vài lần.

Nhưng lúc này mắt anh chỉ chăm chăm vào cái ghế hoành tráng kia, hoàn toàn không để ý đến vị trợ lý Hiền Giả, người suýt chút nữa thì ngã khỏi thang sau khi nhìn thấy anh ngồi lên đó.

"Thưa... thưa ngài Hiền Giả, mừng ngài trở về." Nhìn thấy Alhaitham đi theo phía sau, Pana cố nén sự sốc, cung kính cúi chào.

Alhaitham gật đầu với anh ta, rồi kéo Kaveh đang mải nghịch đồ trang trí trong phòng đến trước máy chủ đầu cuối, nhắc nhở: "Lo chuyện chính đi, đừng có mải chơi."

"Biết rồi."

"Trước tiên hãy thiết lập kết nối ý thức với thiết bị đầu cuối." Alhaitham ra lệnh, "Anh có kinh nghiệm rồi phải không?"

"Đương nhiên, trước đây tôi cũng đã từng tham gia ghi lại thành quả tri thức vào Ngày Jnagarbha rồi."

Tuy nhiên Kaveh nhắm mắt lại, cảm nhận ý thức của thiết bị đầu cuối một hồi lâu vẫn không thể tạo ra bất kỳ sự cộng hưởng nào với Akasha. Anh vỗ vỗ trán, vẻ mặt từ tự tin chuyển sang hoang mang bối rối: "Sao lại thế, là nó hỏng hay là tôi hỏng? Sao chẳng có phản ứng gì cả."

"Gần đây anh có nhận được thông báo nào từ Akasha không?" Alhaitham hỏi.

"Có chứ, dự báo thời tiết thì hàng ngày đều có, nhưng mà..." Kaveh mấp máy môi, nhưng lại giống như trước đó, lời anh muốn nói bị một thế lực kỳ lạ nào đó chặn lại, khiến anh hoàn toàn không thể đề cập đến chuyện "lựa chọn". Cuối cùng, anh chỉ có thể nói sang một vấn đề khác: "Tôi cứ có cảm giác dự báo bị chậm trễ, hay đôi khi không chính xác lắm."

"Ngoài dự báo thời tiết ra, anh còn nhận được thông tin gì khác không?"

"Còn có... ừm... mấy bài thơ ca ngợi cậu... hình như không còn gì khác nữa."

Alhaitham nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ: "Nghe có vẻ không giống thông tin được phát trực tiếp, mà giống như được ghi âm sẵn vậy..."

"Chẳng phải mấy chương trình phát thanh của các cậu đều được ghi âm trước sao?"

"Không phải, tất cả các chương trình phát thanh đều được phát sóng trực tiếp. Ví dụ như lúc này, có nhân viên đang truyền tải thông tin trong phòng thông tấn."

"Hả? Hiện giờ đang phát sóng á? Bên tôi chẳng có động tĩnh gì cả." Kaveh thầm nghĩ xem ra Akasha của mình đúng là bị hỏng thật rồi. Anh nhìn Alhaitham đang trầm tư, bỗng nhiên nảy ra một ý: "Cái tai nghe này của cậu chắc không phải đồ trang trí đâu nhỉ? Dùng nó để nghe phát thanh của Akasha được không?"

"Nếu truyền tải thông qua năng lượng nguyên tố thì có thể."

Thực ra Kaveh chỉ muốn thấy hắn tháo tai nghe xuống, ánh mắt anh dán chặt vào dái tai trắng nõn như ngọc ẩn hiện giữa những sợi tóc màu xám tro kia.

Không ngờ cứng nhắc từ đầu đến chân, tính cách lại lạnh lùng như vậy, mà dái tai lại mềm mại như thạch.

Kaveh nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi Alhaitham đeo tai nghe lên đầu cho anh, anh mới thu hồi tầm mắt.

Cùng với ánh sáng xanh lục nhàn nhạt phát ra từ đầu ngón tay hắn, âm thanh từ nhỏ đến lớn dần dần truyền đến tai anh.

[... Bản tin đến đây là kết thúc, xin hãy tiếp tục theo dõi những diễn biến bất thường tại Cảng Ormos... Tiếp theo, lại đến phần "ngâm thơ tuyển chọn" được mong chờ nhất, chúng ta hãy cùng thưởng thức tác phẩm được chọn của ngày hôm nay: "Xin đừng đi! Ngài Alhaitham!"]

[Ôi, ngài Hiền Giả Đại Diện, xin đừng đi, màn đêm Sumeru u tối quá, tôi sợ lạc lối trên con đường quanh co

Hỡi, ngài Hiền Giả Đại Diện, xin đừng đi, hành lang Daena trơn trượt quá, tôi sợ vấp ngã trên con đường tiến bước

Đừng, ngài Hiền Giả Đại Diện, xin đừng đi, bến cảng Ormos ồn ào quá, tôi sợ không thăm dò hết độ sâu biển cả

A! Ngài Hiền Giả Đại Diện, xin đừng đi, rừng mưa Gandharva rậm rạp quá, tôi sợ không thể đếm được hết số Nấm Quỷ...]

Giọng đọc truyền cảm quen thuộc, không chỉ thơ được viết dễ hiểu và vần điệu hơn, mà người đọc rõ ràng cũng "phiêu" hơn trước, cảm xúc dồn vào khi đọc thơ cứ như thác nước trút xuống.

"Cậu... cũng nghe thấy đúng không?" Cảm giác nổi hết cả da gà dần qua đi, Kaveh nhìn nhân vật chính bị ca ngợi trước mặt với vẻ mặt khó tả.

Alhaitham gật đầu, hắn thản nhiên nói: "Gần như ngày nào cũng có chương trình đọc thơ này."

Khóe mắt Kaveh giật giật, anh cứng đờ mặt mày, tháo tai nghe xuống.

"Cậu... không thấy xấu hổ sao?"

"Cũng bình thường. Chỉ là một hình thức thể hiện nghệ thuật thôi, không cần phải bận tâm."

Nhìn vẻ bình tĩnh như kiểu đã quen quá rồi của Alhaitham, sự kính nể của Kaveh dành cho hắn lên đến đỉnh điểm, anh lập tức trả lại tai nghe chủ nhân của nó: "Được rồi, không còn kiểm tra gì nữa chứ, chúng ta về ngủ đi, thức trắng cả đêm qua giờ tôi oải muốn chết rồi."

Đột nhiên anh cảm thấy không cần Akasha nữa, không nghe những bản tin này ngược lại là một cách "bảo dưỡng tinh thần".

"Khâm phục tố chất tâm lý của anh thật đấy, chẳng lẽ anh nghĩ tác dụng của Akasha chỉ là để nghe mấy chương trình phát thanh này thôi sao?" Alhaitham nghiêm túc nói, "Không thể kết nối với máy chủ đầu cuối, có nghĩa là toàn bộ Sumeru không có thông tin Akasha của anh, trường hợp này là chưa từng có."

"Chuyện này dĩ nhiên tôi hiểu, nhưng không có thông tin nghĩa là sao? Chẳng lẽ Akasha của tôi không tồn tại sao?"

"Hoặc là Akasha của anh không tồn tại, hoặc là..." Alhaitham dừng một chút, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, "Anh, người chủ sở hữu, không tồn tại."

Kaveh nghe hắn nói vậy thì lạnh toát sống lưng: "Từ bao giờ mà người theo chủ nghĩa hiện thực lại có thể nói ra những lời này? Vậy tôi đang đứng trước mặt cậu thì là gì đây?"

"Tôi chỉ đưa ra suy luận dựa trên lý thuyết, nêu ra hai khả năng, chứ không phải là kết luận cuối cùng, trường hợp của anh rất đặc biệt, không loại trừ khả năng có những kết luận khác nằm ngoài nhận thức hiện tại." Alhaitham trầm ngâm một lúc, để ý thấy sắc mặt hơi tái nhợt mệt mỏi của đối phương, vẫn tạm thời gác chuyện kỳ lạ này sang một bên, "Về nhà trước đã, tôi vừa sao chép thông tin Akasha của anh rồi, chờ kiểm tra xong có lẽ có thể tìm ra điểm bất thường."

"Sao chép...? Khoan đã, vậy chẳng phải là cậu có thể nhìn thấy công việc và cuộc sống hàng ngày của tôi... còn có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?"

"Muốn điều tra rõ ràng thì việc này là cần thiết, anh vẫn còn cảm thấy ngại sao? Chuyện của anh có gì mà tôi không biết."

Alhaitham nói với vẻ đương nhiên, không thể phản bác, Kaveh cũng biết, bí mật của mình đều không giấu được đối phương, nhưng chuyện mệnh lệnh mà Akasha đưa ra là bị ép buộc không được nói cho Alhaitham biết, nếu như kiểm tra cũng không kiểm tra ra được, thì những chuyện kỳ quặc mà anh đã làm... ví dụ như chôm áo của hắn để mặc đi ngủ... nhất định phải dùng chung gối với hắn... còn có những suy nghĩ kỳ quặc khác, chẳng phải sẽ bị đọc thành ý thức chủ quan của anh sao?

Điều này quá kinh khủng, "cái chết xã hội" cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Ờm, mình bàn lại chút đi, hay là cứ để thế đi được không, đừng kiểm tra Akasha nữa..." Kaveh dè dặt hỏi.

"Không được, nếu anh muốn bảo vệ quyền riêng tư, tôi có thể tìm những nhân viên thông tấn khác không quen biết anh để kiểm tra."

"Không không không, đừng người khác, vẫn là cậu làm đi..." Vẫn còn hơn là bị mất mặt với người ngoài.

"Dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ thật sự có gì giấu tôi sao?" Alhaitham nhướn mày nhìn ánh mắt lảng tránh của Kaveh.

"Ừm... cũng không hẳn." Chuyện gì có thể nói ra thì cơ bản anh đều kể hết cho hắn rồi, Kaveh gãi đầu, bổ sung cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng: "Tóm lại, nếu cậu nhìn thấy suy nghĩ hay hành vi nào... hơi kỳ lạ, nhất định đừng hiểu lầm nhé."

"Tôi sẽ cố." Alhaitham gật đầu, lướt qua một chút tài liệu chất đống trên bàn, xác nhận trong những ngày mình vắng mặt Giáo Viện không xảy ra chuyện gì quan trọng, rồi mới dẫn Kaveh rời khỏi văn phòng.

Pana, người vẫn luôn bám chặt lấy thang vì sợ làm phiền hai người, run rẩy bò xuống khỏi giá sách, xoa xoa chân bị tê cứng, rất "biết ý" coi như không có chuyện gì xảy ra, trước khi đi còn âm thầm xử lý nốt nửa túi khoai tây chiên mà vị bậc thầy kiến trúc sư tiện tay để lại trên bàn làm việc của Hiền Giả.

Về đến nhà, Kaveh nhanh chóng tắm rửa rồi vùi mình vào chiếc chăn đã lâu không đụng đến.

Giường ở bất kỳ quán trọ nào cũng không thể nào thoải mái như ở nhà, vừa nằm xuống đã như tan vào trong lớp bông mềm mại, anh không kiềm được mà thở phào ra một hơi, cả cơ thể như trút bỏ hết mọi gánh nặng.

Có lẽ do đêm qua căng thẳng quá lâu, giờ đây dù đã thả lỏng, anh vẫn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.

Rõ ràng là mệt mỏi rã rời, nhưng suy nghĩ lại hoạt động giống như đang mở một bữa tiệc hoành tráng trong não, lúc thì là khuôn mặt Alhaitham đang đọc sách dưới ánh đèn, thoáng chốc lại là bàn tay và móc câu dính đầy máu, cuối cùng lại biến thành cái đầu với mái tóc rối bù vùi vào cổ anh, từng cảnh, từng cảnh tượng một, đều là về cùng một người.

Chỉ trong một đêm, khoảng cách giữa hai người họ đã rút ngắn đi rất nhiều, hoặc có lẽ chỉ là quay lại đúng trạng thái vốn có, nhưng lại như có thêm một lớp gì đó mơ hồ...

Thật kỳ lạ, người mà anh đã tiếp xúc hàng ngày suốt bao lâu nay, nhưng chưa bao giờ lại mang lại cho anh cảm giác hiện diện mãnh liệt và chân thực đến như vậy.

Từ bạn bè ở Giáo Viện, đến đối tác cạch mặt nhau cuối cùng trở thành người bạn cùng phòng cưu mang mình. Nói ra thì ngại, nhưng thật lòng Kaveh vẫn luôn cảm thấy biết ơn vì đã quen được một người như vậy.

Nhưng mà đối với hiện tại, điều mà Kaveh biết ơn nhất, là Alhaitham đã không chết trên con tàu đó, không chết trên con đường mà anh đã dốc hết quyết tâm để thay đổi kết cục.

Bức tường vô hình luôn ngăn cản anh dần dần nứt ra, như thể số phận đang an ủi anh rằng anh cũng có khả năng thay đổi kết cục.

Trong cuộc đời Kaveh, trưởng thành luôn đi cùng với cô đơn, đạt được luôn kéo theo mất mát, và lý tưởng luôn kèm theo đánh đổi.

Alhaitham giống như một biến số không tuân theo quy luật, từng chút một âm thầm phá vỡ cán cân không cân xứng đã trói buộc anh bấy lâu.

Anh cứ nghĩ mãi, rồi lại nghĩ đến việc mình sẽ dọn đi vào một ngày nào đó. Đến lúc đó, liệu cuộc sống của anh có thể quay trở lại như trước kia không.

Chắc chắn là sẽ không quen... Có lẽ sẽ kéo dài một thời gian rất dài.

Mắt thì mỏi nhừ không mở ra nổi còn tế bào não lại vẫn quẩy hăng say. Anh trằn trọc mãi, cuối cùng đành hất chăn ra bò dậy tìm việc gì đó để làm.

Anh lại lấy bản thiết kế cửa hàng đồ cổ đã vẽ trước đó ra sửa đi sửa lại, không biết là do trạng thái tinh thần không tốt hay là do bản thiết kế trước đó đã quá hoàn hảo mà bản vẽ mới đều không bằng bản đầu tiên.

Những phương án bị loại bỏ chất thành một đống, cùng với những suy nghĩ miên man trong đầu, bị vo tròn rồi ném vào thùng rác.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, vài tiếng đồng hồ đã trôi qua, lại sắp đến hoàng hôn.

Cảm thấy khát nước, Kaveh đứng dậy khỏi bàn.

Anh lê thân thể nặng nề đi đến phòng bếp để rót nước, đột nhiên nhớ đến mấy chai rượu mà Alhaitham đã gửi ở quán cà phê trước khi đi công tác.

Cốc nước lọc vốn đã nhạt nhẽo bỗng chốc càng thêm vô vị.

Đứng trước cửa phòng của bạn cùng phòng, anh còn chưa kịp áp tai vào nghe ngóng thì cửa đã được mở ra từ bên trong.

Mở cửa ra là gương mặt Alhaitham, hắn cúi đầu với một tư thế kỳ lạ, là người mở lời trước: "Anh đang làm gì đấy?"

"À, trùng hợp quá, tôi vừa định tìm cậu, cứ tưởng cậu vẫn đang ngủ."

"Tôi không ngủ."

"Hả? Cậu cũng không ngủ được à? Tôi là tại... hôm trước ban ngày ngủ nhiều quá, thế còn cậu?" Kaveh không khỏi có chút tò mò, nhưng lại nhớ đến việc mình đã đợi hắn dậy gần cả buổi chiều, cảm thấy đúng là lo bò trắng răng, "Vết thương còn đau không? Đã bảo cậu đợi khỏi hẳn rồi hãy về mà."

"Không, chỉ đơn giản là không buồn ngủ thôi." Alhaitham xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu nhìn Kaveh, tuy rằng không được nghỉ ngơi sâu, nhưng sắc mặt anh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, Alhaitham liền yên tâm, "Tìm tôi có việc gì không?"

"Có chứ, nguyên liệu nấu ăn trong nhà hết rồi, tranh thủ hôm nay còn được nghỉ tôi định đi mua một ít. Dù sao cậu cũng rảnh lại còn không ngủ được, thì đi cùng tôi đi."

"Được." Alhaitham đồng ý ngay mà không do dự.

"Hiếm khi thấy cậu dễ nói chuyện như vậy đấy... Vậy tối nay tôi sẽ làm thêm một ít thịt nướng đãi cậu nhé, à đúng rồi, trước khi đi công tác, tôi có đưa cho cậu mấy chai rượu? Cậu gửi ở quán nào vậy?"

"Quán cà phê đó xa quá, không tiện đường." Alhaitham nhíu mày, "Nếu muốn uống rượu thì mua thêm là được."

"Không được." Kaveh kiên quyết từ chối, "Đợi mốc mồm mấy ngày trời mà vẫn chưa được uống giờ nó thành chấp niệm luôn rồi, nếu không lấy mấy chai rượu đó về thì tối nay tôi lại mất ngủ mất."

Alhaitham đành bất đắc dĩ thay quần áo, cùng anh đi vòng vèo nửa cái thành Sumeru để tìm quán cà phê kia.

Quán này nằm sát bến cảng, nhưng lại sâu trong một con hẻm, yên tĩnh hiếm có. Trước đây Quan Thư Ký thường ngồi ở đây đọc sách mỗi khi đợi tàu trong các chuyến công tác.

Nghĩ đến việc phải về nhà sớm, Kaveh tính toán lộ trình: "Chỗ cậu phải đi xa hơn, vậy tôi sẽ ngồi chờ ở quán đó. Tiện thể thử xem có đồ uống nào đặc sắc không."

Alhaitham gật đầu, cầm danh sách mua sắm mà Kaveh viết rồi rời đi.

Kaveh đi đến một con phố khác để mua nguyên liệu.

Đi được nửa đường, trời bất ngờ đổ mưa, dự báo thời tiết của Akasha lại không hề có bất kỳ lời nhắc nhở nào. Kaveh sờ mái tóc ướt sũng, nhìn cơn mưa ngày càng lớn, anh đành phải mua tạm hai chiếc áo mưa.

Sau khi mua xong nguyên liệu, khi hắn đến quán cà phê, lại nhìn thấy tấm biển [Tạm ngừng kinh doanh] treo trước cửa.

Đúng là xui hết chỗ nói, mưa gió lặn lội đến đây mà cũng không lấy được đồ, tâm trạng của anh tụt dốc ngay lập tức . Anh thất vọng gõ nhẹ hai cái vào cửa, rồi quay lưng định bỏ đi mà không mong chờ gì.

"Cạch" một tiếng, cửa bất ngờ mở ra rất nhanh, từ bên trong ló ra một thanh niên đội mũ học giả, anh ta chào đón Kaveh với vẻ mặt vô cùng tự nhiên: "Đến rồi à? Mau vào đi, đợi anh lâu lắm rồi."

Vị bậc thầy kiến trúc sư cứ thế ngơ ngác bị mời vào trong.

Đây là một quán cà phê có thể dùng hai từ bình thường để miêu tả. Sau khi chiêm ngưỡng quán bar sang chảnh ở Cảng Ormos, Kaveh đưa ra đánh giá khách quan trong lòng.

Cách bài trí đơn giản mộc mạc, bố cục na ná nhau, ánh đèn chiếu sáng một cách hời hợt, thứ duy nhất khác biệt so với các quán cà phê khác là bầu không khí kỳ lạ nơi đây.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, không có tiếng va chạm của đồ ăn thức uống, cũng không có tiếng trò chuyện, ngay cả ông chủ vốn nên ngồi ở quầy thu ngân cũng không biết đã đi đâu.

Chỉ có chiếc bàn dài ở quầy bar là chật kín người, những chỗ khác chỉ có lác đác vài người, tất cả mọi người đều mặc đồng phục học giả, kết hợp với ánh đèn u ám ảm đạm, biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người đều trở nên mơ hồ, trông có vẻ bí ẩn.

Kaveh bị dẫn đến ngồi xuống ở chiếc bàn trong góc, anh nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên tạm thời không dám lên tiếng.

Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, vị học giả ngồi ở vị trí trung tâm ngẩng đầu lên, trên mặt ông ta có vài nếp nhăn, trông có vẻ lớn tuổi: "Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, bắt đầu thôi."

"Tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi, ngài cứ nói trước đi."

"Sao thế, không biết bắt đầu từ đâu à? Lại định đùn đẩy trách nhiệm cho ông già này sao?"

"Ngài đang xem thường người khác đấy." Vị học giả trẻ tuổi kia cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu đầy tự tin, "Không ai hiểu ngài Hiền Giả Đại Diện hơn tôi."

"Haha, tôi rất khâm phục tinh thần nghê con không sợ cọp của người trẻ các cậu. Được, vậy cậu nói xem kết quả nghiên cứu thế nào rồi?"

"Đã điều tra rõ ràng." Giọng điệu của vị học giả trẻ tuổi thay đổi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc và đĩnh đạc, đầy khí thế, "Ngài Alhaitham đã gửi tổng cộng sáu chai rượu ở đây. Trong ngôn ngữ số học, số 'sáu' tượng trưng cho sự thuận lợi, suôn sẻ. Còn từ 'rượu' đồng âm với 'chín', biểu thị cho sự vĩnh cửu. Kết hợp với cái tên mà ngài ấy đã để lại, tôi cho rằng, ngài Alhaitham muốn lập một gia đình học thuật với vị học giả Kaveh này."

Vị học giả Kaveh được nêu tên ngay tại hiện trường giật mình, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Haha, hậu bối à, sau ngần ấy ngày, cậu chỉ rút ra được kết luận như vậy thôi sao? Quả nhiên vẫn còn trẻ người non dạ." Vị học giả lớn tuổi vuốt râu, giơ tay ra hiệu cho người học trò đang ngồi sau lưng ông ta.

Người học trò với vẻ lanh lợi lập tức hiểu ý, nhanh chóng rót cho thầy mình một tách trà không ăn nhập gì với nơi đây, nhìn hình dáng ấm trà và độ tinh xảo của tách trà, chắc chắn là mang từ nhà đến.

"Ồ? Vậy ngài có cao kiến gì?"

"Mấy ngày nay, thầy tôi đã nghiên cứu rất nhiều điển tịch, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ sâu xa hơn mà ngài Hiền Giả muốn biểu đạt." Người học trò hắng giọng, chậm rãi nói: "Số 6 và số 9, xét về hình dáng thì hoàn toàn bổ sung cho nhau, ghép lại với nhau chính là hình tượng Thái Cực Bát Quái điển hình của Liyue cổ đại, được xưng là hình thái nguyên thủy nhất của vạn vật. Đồng thời âm dương tương sinh, 'trong anh có em, trong em có anh', dựa vào đó có thể phán đoán, ngài Alhaitham rõ ràng là muốn cùng vị học giả Kshahrewar tên là Kaveh này 'giao hợp' với nhau."

Vị học giả Kshahrewar nào đó ở góc khuất suýt chút nữa thì phun ngụm nước trái cây đang uống dở ra ngoài.

"Nhảm nhí!" Lời vừa dứt, hàng loạt học giả ngồi bên trái đều xôn xao, vẻ mặt không thể tin nổi, "Lời giải thích này không hợp lý chút nào!"

"Có gì mà không hợp lý? Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái. Hiện giờ sáu học phái ở Sumeru tuy mỗi phái đều có ưu thế riêng, nhưng một khi hai phái sát nhập, chắc chắn sẽ chiếm vị thế độc tôn. Ngài Hiền Giả rõ ràng là muốn lấy việc thâu tóm Kshahrewar làm bước khởi đầu để hợp nhất sáu học phái, thực sự nâng tầm tri thức lên một tầm cao mới!"

"Ngài Hiền Giả có tấm lòng bao dung như trời biển, há có thể làm ra chuyện độc đoán hấp tấp như vậy? Đây rõ ràng là suy bụng ta ra bụng người!" Vị học giả trẻ tuổi đập bàn đứng dậy, vô cùng kích động nói.

Bên đối diện cũng tranh luận đến mức mặt đỏ tía tai, "cạch" một tiếng đặt mạnh tách trà xuống bàn: "Đừng có đặt điều vu khống! Chính suy đoán của các người mới là không hợp lý. Nghe đồn ngài Alhaitham và vị học giả Kaveh này đã bất hòa từ hồi còn học ở Giáo Viện, sao có thể đột ngột muốn lập gia đình học thuật với người ta được?"

"Lòng dạ của ngài ấy, há là những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được? Đưa hai tư tưởng hoàn toàn trái ngược cùng song hành, biến đối thủ năm xưa thành vợ, khuyến khích hôn nhân liên học phái mới có thể thể hiện sự bao dung và độ lượng của Hiền Giả Sumeru, thúc đẩy sự phát triển đa dạng của các học phái!"

"Hoang đường! Hôn nhân sao có thể xem như trò đùa như vậy được? Ngài Alhaitham là vị Hiền giả nhân hậu nhất, sẽ không vì lý do này mà trói buộc cuộc đời của hai thiên tài! Mối quan hệ giữa hai người họ không phải là thứ mà một tờ hôn thú có thể diễn tả được!"

Để chứng minh quan điểm của mình thuyết phục hơn, vị học giả kia móc ra một chiếc lông vũ màu xanh, hai tay dâng lên: "Chiếc lông vũ mà học giả Kaveh thường cài trên đầu chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều này — đây chính là biểu tượng của tín đồ ngài Alhaitham! Thôi được rồi, quay đầu là bờ, hãy từ bỏ những suy nghĩ viển vông của các ngươi đi, để ánh sáng của trí tuệ có thể soi sáng toàn bộ Sumeru, tất cả mọi người hãy cùng đeo chiếc lông vũ này để bày tỏ sự sùng kính đối với ngài Hiền Giả!"

Lúc này Kaveh mới chú ý tới mấy vị học giả ngồi ở dãy bên phải đều cài chiếc lông vũ màu xanh giống hệt của mình trên mũ, anh lập tức cúi đầu, hận không thể chui tọt vào trong áo mưa.

"Còn cố chấp không chịu hiểu lý lẽ! Có một lũ học giả ảo tưởng sức mạnh như các người làm cấp dưới, thảo nào vừa trở về ngài Alhaitham đã vội vàng đệ đơn từ chức." Vị học giả trẻ tuổi hất tay áo, khinh thường hất chiếc lông vũ xuống đất.

Mấy vị học giả đội lông vũ lập tức nổi giận đùng đùng như thể thánh vật bị báng bổ, trừng mắt hùng hổ túm lấy cổ áo đối phương: "Còn không phải tại một đám đồng nghiệp quá mức cổ hủ như các người à! Ngay cả ngài Hiền Giả Đại Diện đang nghĩ gì cũng không nắm rõ, nên mới khiến ngài ấy thất vọng về Giáo Viện!"

"Cái gì?!"

Ngọn lửa chiến tranh bùng lên, những học giả đang tranh luận hăng say như bị châm ngòi thuốc súng muốn sống mái với nhau tới nơi.

Ngay khi tình hình trở nên hỗn loạn, một thanh trường đao sắc bén chắn ngang, chia đôi hai nhóm người đang đứng bên trái và bên phải chiếc bàn dài.

Tổng Quản Mahamatra oai phong lẫm liệt xuất hiện với khí thế áp đảo.

"Ng... Ngài Cyno, sao ngài cũng ở đây?" Mọi người lập tức bình tĩnh hơn không ít, lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Cyno thu vũ khí lại, khoanh tay đứng ở giữa: "Nghe nói các quan chức cấp cao của Giáo Viện đang họp mặt bí mật ở đây, nên tôi ghé qua xem sao."

"Chúng tôi không hề làm chuyện gì gây rối trật tự trị an cả, đây chỉ là buổi thảo luận học thuật chính đáng được tổ chức để giữ chân ngài Hiền Giả Đại Diện..." Vị học giả trẻ tuổi lau mồ hôi, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

"Vừa hay ngài Cyno cũng ở đây, theo ngài, việc ngài Alhaitham cố tình đi đường vòng đến đây gửi sáu chai rượu, còn để lại tên của Ánh sáng của học phái Kshahrewar, vị học giả Kaveh vào bốn ngày trước, hành động này mang hàm ý gì?"

Cyno trầm ngâm một lúc, rồi khẳng định: "Tôi cho rằng, Alhaitham chỉ đang trêu chọc bạn mình thôi."

"Ồ? Sao ngài lại nói vậy?"

"Đây là phép ẩn dụ về Slime Phong, bởi vì sáu nhân chín bằng năm mươi tư, anh ta đang mỉa mai Kaveh rảnh rỗi sinh nông nổi đấy."

Bầu không khí căng thẳng lập tức trở nên lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người vốn đang tranh luận sôi nổi bỗng chốc im bặt.

Nhất thời họ không biết vị Tổng Quản này rốt cuộc là đang nghiêm túc hay là đang nói đùa, nên tiếp lời thế nào hay là nên phụ họa ra sao.

Kaveh bị sặc nước, cố gắng nín ho đến mức mặt đỏ bừng, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này là phải rời khỏi nơi quái quỷ này ngay lập tức. Anh cuộn tròn trong áo mưa, rón rén bước ra cửa.

Sau hơn mười giây im lặng đến rợn người, một giọng nói ôn hòa vang lên kịp thời cứu vãn buổi hội nghị học thuật đang trên bờ vực tan rã.

"Xin lỗi mọi người, tôi và anh ấy chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, miễn là các vị không gây ra ẩu đả, anh ấy sẽ không xen vào đâu." Tighnari mỉm cười kéo Cyno về chỗ ngồi ở góc.

"Hai vị đây thật thấu tình đạt lý, chúng tôi nhất định sẽ thảo luận một cách hòa bình." Vị học giả trẻ tuổi hắng giọng, ổn định lại cảm xúc, "Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục nào."

Nhân lúc bọn họ đang mải mê đấu võ mồm, Kaveh cẩn thận từng li từng tí đi về phía cửa.

Mắt thấy sắp sửa chuồn êm được rồi, thế mà hôm nay tất cả những cánh cửa mà anh gặp đều như được lắp cảm biến tự động, lại một lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Một bóng người cao ráo bước vào từ bên ngoài.

Kaveh hoảng hốt lùi về sau, lo lắng hé mắt nhìn.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Alhaitham, nỗi kinh hoàng trong anh càng tăng lên gấp bội.

Không gì có thể sánh bằng việc hai nhân vật chính đang đứng trên đỉnh điểm của dư luận cùng nhau xuất hiện tại hiện trường.

Thế nhưng khi để ý thấy Alhaitham không che dù cũng không mặc áo mưa, đuôi tóc ướt sũng, Kaveh lại cảm thấy hơi bực bội.

Trong lòng thầm nghĩ, vết thương không được dính nước mà.

Các học giả đang tranh cãi phía sau nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngoái đầu nhìn về phía này: "Ai đến vậy? Chẳng phải người đã đến đông đủ rồi sao?"

Con ngươi Kaveh run lên, phản ứng cực nhanh nhón chân chống nạnh, toan dùng thân hình "to lớn" của mình để che chắn thân thể Alhaitham.

"Anh..." Chưa kịp nói gì, một bàn tay thon dài đã đưa lên, mang theo hơi nước mưa, bịt chặt miệng hắn.

Giọng nói của hắn rất dễ nhận ra, Kaveh không dám để hắn lên tiếng, vội vàng ghé sát tai hắn, dùng hơi thở để nói nhỏ: "Đừng lên tiếng, chúng ta đi trước đã."

Nói xong, anh còn nắm lấy ngón út của Alhaitham qua lớp áo mưa như đang lấy lòng.

Như thể bị hành động nhỏ này làm cho vui lòng, vị Hiền Giả Đại Diện rốt cuộc cũng mủi lòng gật đầu, ngoan ngoãn xoay người bước theo anh.

Cơn mưa không những không ngớt mà còn nặng hạt hơn, những hạt mưa tí tách rơi xuống từ mái hiên, đọng thành những vũng nước lõm bõm trên mặt đất gồ ghề.

Mặt đất sâu trong hẻm không được lát gạch, bị mưa xối ướt nên đặc biệt lầy lội, nhìn qua đã thấy khó đi.

"Ư..."

Tiếng thút thít yếu ớt và tiếng mắng chửi mơ hồ truyền đến từ sâu trong hẻm.

Một đứa trẻ với cơ thể đầy bùn đất bị một gã đàn ông đạp chặt vào tường, khuôn mặt non nớt bị ép đến biến dạng.

"Mẹ kiếp, thằng nhóc thối tha này, mày nghĩ trốn đến Sumeru thì tao không tìm được mày à? Ông già nghèo kiết xác của mày đã bán mày cho bọn tao rồi, còn dám chạy trốn nữa thì tao sẽ đánh gãy nốt chân còn lại của mày!" Gã đàn ông hung ác nhổ một bãi nước bọt, giơ cao sợi dây thừng trong tay, trút giận quất vài cái.

Đứa trẻ chỉ biết khóc thút thít.

Nhìn những cánh hoa vương vãi trên mặt đất bị nước mưa hòa lẫn bùn đất nhuộm bẩn, rồi lại nhìn chiếc giỏ tre bị giẫm nát mép, trong đầu cậu bé lại hiện lên hình ảnh một người với nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn khen chiếc giỏ mà nó đan rất đẹp.

Lòng tốt mà cậu bé nhận được trong đời chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nó thầm nghĩ, giá như ngày nào cũng được gặp người anh trai dịu dàng kia thì tốt biết mấy, nhưng mẹ đã nói, chỉ có vợ mới có thể ở bên mình cả đời.

Nếu như có một người xinh đẹp dịu dàng như vậy làm vợ, cho dù có phải chết đi, cũng sẽ không đau như bây giờ.

Khuôn mặt lấm lem bùn đất của đứa trẻ ướt sũng, hốc mắt khô khốc, trống rỗng và tê dại.

Sau một tiếng sét đánh, giữa màn mưa ảm đạm bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng lé loi. Trong thế giới u ám, chỉ có người bước ra từ cánh cửa kia tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Dưới chiếc áo mưa rộng thùng thình cũng không thể nào che giấu được vẻ đẹp rạng ngời, khuôn mặt với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ rực.

Đẹp đến mức không giống người phàm.

Cậu bé lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt dán chặt vào người kia, nước mắt tuôn rơi lăn dài trên má, từng giọt hòa vào dòng nước mưa.

Nó cắn chặt răng, sợ hãi không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trong tiềm thức của nó, vợ là để yêu thương, bảo vệ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể để người mình yêu thương phải chịu liên lụy.

Kẻ hành hung phía sau dường như đã đánh mệt, gã đá đứa trẻ ngã lăn ra đất rồi dùng dây thừng trói nó lại.

Cậu bé ngã dúi dụi vào vũng bùn, nước bẩn dính đầy nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt nó vẫn không nỡ rời khỏi người xinh đẹp kia.

Cách đó không xa, người đẹp tóc vàng xoay người lại, khoác chiếc áo mưa còn lại trong tay lên người người đàn ông đang đi theo sau, miệng lẩm bẩm nói gì đó, người đàn ông chỉ cúi đầu yên lặng lắng nghe, tuy không đáp lời, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không giống như vẻ lạnh lùng lúc lần đầu gặp.

Đôi mắt cậu bé mở to hơn nữa. Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, trông rất quen mắt, toát ra vẻ đáng tin cậy này, chính là "bậc cha chú" tự xưng đang chờ con nuôi lúc đó!

Không biết lấy đâu ra sức lực, cậu bé vẫn luôn im lặng chịu đựng sự bạo hành bỗng nhiên vùng dậy khỏi mặt đất, gào lên một tiếng the thé:

"Bố vợ——! Cứu con với! Bố vợ ơi!!"

Cánh cửa quán cà phê vẫn chưa đóng kín.

Tiếng kêu cứu non nớt khiến những học giả nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn về phía cửa, ngay cả Cyno và Tighnari đang thì thầm to nhỏ cũng ngẩng đầu lên.

Từng ánh mắt sắc bén như gai nhọn.

Chỉ trong nháy mắt, vị bậc thầy kiến trúc sư quen kết giao bạn bè đã được nếm trải cảm giác "thù trong giặc ngoài", "bốn bề đều là địch" là như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro