Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tinh chất thảo dược


Cô đang bị theo dõi. Cô có thể cảm thấy nó, cái cảm giác kỳ lạ khi và chỉ khi bị người nào đó nhìn chằm chặp. Tay trái cô lặng lẽ nắm chặt cây cung nằm ngay bên cạnh trong khi cô vẫn tiếp tục hái thảo dược. Những ngón tay run run của cô lần đến chỗ mũi tên. Đầu ngón tay khều vào lông của một trong những mũi tên, kéo nó lại từ từ.

Sống trong thời chiến quốc này đã rèn luyện các giác quan của cô. Bản năng sống của cô đã lên một cấp độ sinh tồn mới. Nó rất cần thiết, bởi thế giới này thật nguy hiểm. Ngay cả khi mối đe dọa từ Naraku đã không còn nữa, nhưng vẫn có rất nhiều những yêu quái lang thang. Ba năm vắng mặt ở đây đã làm giảm sự nhạy bén của cô, nhưng từ khi cô trở lại để sống bên Inuyasha, các giác quan cũng bắt đầu hoạt động tốt hơn.

Cô đã bắn cung trong những lúc rảnh rỗi khi còn học cấp ba, nó giúp cô vừa luyện tập vừa giải trí. Và cô đã trở thành người giỏi nhất lớp. Không có mục tiêu nào có thể thoát khỏi tầm mắt cô. Cô còn có thể bắn nhanh hơn là hét ''Ngồi xuống.'' với chồng. Kỹ năng bắn cung của cô đã hoàn thiện hơn trong những năm qua. Và giờ trở lại nơi này, cô đã có cơ hội phát huy hết khả năng của mình.

Cô cố gắng hành động bình thường nhất có thể. Vẫn ngân nga một điệu nhạc cũ từ một bài hát nổi tiếng từ thế giới hiện đại, trong khi tay phải của cô ngắt thảo dược một cách điêu luyện. Tay trái đã cầm chắc cung và mũi tên, cô có thể tấn công ngay lập tức bất cứ lúc nào.

Cơ bắp căng thẳng của cô sẵn sàng chiến đấu lại giãn ra phần nào khi một thứ gì đó màu đỏ lóe lên trong khóe mắt cô. Nó di chuyển từ cây này sang cây khác, càng lúc càng gần chỗ cô ngồi hơn. Cô cười toe toét. Kẻ lén lút.

Cô thả mũi tên ra, mặc dù cô phải đấu tranh tư tưởng với sự thôi thúc muốn bắn một phát để ghẹo anh, để cảnh cáo anh là đừng nên chọc vào một người đang có vũ khí như cô. Cô không còn là cô gái ngây thơ đồng hành cùng anh ba năm trước nữa. 

Cô cũng thả cây cung ra và chộp lấy cái giỏ đứng bên cạnh đã chứa đầy các loại thảo mộc và thêm vào những thứ cô đã thu thập bằng tay kia. Nơi này giống như một vườn thuốc. Rất nhiều loại thảo mộc hữu ích mọc trong khu rừng này. Nhìn vào những thứ cô đã thu thập được, cô quyết định rằng cô cần thêm một vài cây thuốc tốt để trị độc. Gần đây có rất nhiều quỷ độc lảng vãng gần làng.

Hình như người trên cây không di chuyển. Chỉ quan sát cô. Điều đó bắt đầu làm cô bực mình và cô nghĩ mình nên lấy đồ để đi chỗ khác hái thuốc. Cuối cùng anh đã nhảy xuống. Nhẹ nhàng, cẩn thận. Cô không nghe thấy tiếng đáp đất, nhưng cô đã kịp nhìn thấy cái bóng đỏ xẹt xuống đất mà anh không biết.

Trong một khoảnh khắc cô thực sự nghĩ anh sẽ vồ lấy cô, qua cái cách anh ngồi xổm đó. Cô đưa tay lên miệng để cười khúc khích. Cô chỉ có thể tưởng tượng ra ý định của anh. Có phải anh sẽ cố gắng làm cô sợ ? Nhảy lên phía sau và che mắt cho cô đoán đó là ai ? Hoặc trách cô vì  đã không cảnh giác ? Giá như biết được anh đang nghĩ gì.

Trông anh như một kẻ săn mồi thực sự, nghĩ đến đây, một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng cô. Trí óc cô lang thang tua lại cái đêm cô quằn quại bất lực bên dưới anh. 

Khi hai người đã hòa hợp , cô đã tự hỏi, làm thế nào anh biết những kỹ năng này. Cô biết cả hai đều thiếu kinh nghiệm. Cô đoán Miroku đã cho anh một số gợi ý sau đêm đầu tiên. Ban đầu, anh  đã dò dẫm kỳ lạ, đỏ mặt và lúng túng. Nhưng đó là một ký ức đẹp!

"Em không cần lấy thảo dược đó à?"

Không ''Oi'' hay ''Tôi đã về'', chắc  anh đã biết cô nhận ra anh. Cô nhìn lại thấy anh chỉ ra loại thảo mộc xa hơn trước mặt cô. Cô mỉm cười "Em đã hái đủ rồi."

"Em có chắc không? Nó là một cây thảo dược rất tươi tốt." Có một chút xấu xa trong giọng nói của anh. Cơ thể cô phản ứng ngay lập tức. Tim cô đập nhanh hơn, máu nóng chảy khắp cơ thể.

Cô nhìn cây thảo mộc. Nó thực sự là một cây non xanh tốt. Nhưng đối với một người không quan tâm hoặc biết về dược liệu nói thế, tín hiệu này có vẻ không ổn.

Kagome nghiêng người về phía trước để hái nó. Quỳ gối và vươn tay phải ra. Thật là ngốc khi cô đã mong anh làm điều gì đó như thế. Sự khao khát tiềm ẩn trong giọng nói của anh đã quá rõ ràng.

Anh đang cười thầm sau lưng cô. Hai bàn tay luồn qua hai khe hở ở hai bên hakama của cô, vuốt ve và nhào nặn làn da cô. "Tiếp tục đi. Cứ hái nó." Anh giục cô.

Cô chầm chậm cúi người về phía trước hơn và trong khi bàn tay nắm lấy cây thảo mộc, anh đã nhanh chóng cởi thắt lưng của cô và ném sang bên cạnh. Những bàn tay mạnh mẽ đang kéo hai lớp áo ra khỏi hakama của cô.

Khao khát, cơ thể anh chứa đầy nó khi anh dựa vào cô, buộc cơ thể cô phải ở nguyên vị trí đó. Hai tay anh ở hai bên cơ thể cô. Cô có thể cảm nhận được sự cương cứng của anh qua lớp vải của cả hai chiếc quần khi nó áp vào lưng cô. Một tay kéo quần áo ra khỏi cô, anh cắn vào làn da trần khi xương chậu của anh nghiến vào cô.

Sự phấn khích, nó làm đỏ da cô, làm cô nóng lên và cô cảm nhận được cái ẩm ướt quen thuộc giữa hai chân mình khi cơ thể cô tiếp xúc với anh. Cô nuốt nước bọt. Anh chưa từng để cô vào tình huống như vậy trước đây.  Hai người chỉ làm tình vài lần sau khi kết hôn. Lần cuối họ thân mật cũng đã được vài ngày. Vì Miroku cùng Inuyasha ra khỏi làng, còn cô phải chiến đấu một mình với những con yêu quái quấy rối nơi đây.

Inuyasha và Miroku đã đi bốn ngày để giúp đỡ ngôi làng khác. Và chắc chắn mang về một số thứ được gọi là tiền công diệt yêu. Lúc đầu, Inuyasha không mấy quan tâm các khoản tiền mà Miroku yêu cầu. Anh có thể tự lo cho bản thân mình như đã làm từ hồi bé,  và thỉnh thoảng ghé thăm gia đình nhà sư và Sango để ăn tối. Nhưng bây giờ khi Kagome đã trở thành một phần của cuộc đời anh, nên anh đã yêu cầu chia phần cho công bằng. 

Kagome tò mò không biết điều gì đang chờ đợi ở nhà của họ. Đồ ăn tẩm bổ? Hay lông thú giữ ấm? Hay các loại hàng khác? Ở thế giới hiện đại, cô đã quen với một cuộc sống đầy đủ. Và cô thấy ngọt ngào đến lạ thường khi Inuyasha đã làm hết sức mình để mang đến cho cô một cuộc sống xa xỉ nhất có thể. Anh đang nuông chiều cô.

Rõ ràng anh đã trở về và không thấy cô ra chào đón anh,nên anh dõi theo mùi hương của cô ra đây.  Khoảng thời gian xa nhau đó ít ra là đủ lâu khiến anh rơi vào trạng thái kích thích như vậy. Và rõ ràng anh ta sẽ giải quyết nó. Ngay chỗ này. Ở trong rừng. Giữa ban ngày.

Cánh tay phải của anh ta quấn quanh chân phải của cô và di chuyển trên cái bụng trần của cô, đến chỗ giữa hai chân cô, cọ xát vào hakama của cô. Sờ qua lớp vải cho ma sát thêm. Kagome đã rút được cây thảo mộc nhưng không thể đặt nó vào giỏ bên cạnh. Cơ thể cô không còn kiểm soát được nữa.

"Tôi nhớ em." Anh thì thầm bên tai trái cô.

"Em biết." Giọng cô run rẩy khi tay anh di chuyển dưới hakama và cô cảm thấy những ngón tay anh lướt qua cánh hoa của cô.

Tên bán yêu rụt rè, dễ xấu hổ mà cô biết trong chuyến đi tìm mảnh ngọc Tứ hồn, không còn nữa. Ba năm đó đã khiến anh trưởng thành hơn. Trong mọi mặt. Nhất là sự táo bạo và thẳng thắn của anh khi thể hiện tình cảm của anh dành cho cô. Và đặc biệt lúc họ ở một mình. Như thể anh phải bù đắp cho ba năm xa cách nhau của họ.

Cô thở hổn hển và cong người khi ngón tay anh tìm thấy điểm nhạy cảm của cô và vuốt ve nó một cách mạnh mẽ. "I-Inuyasha." cô thở.

Anh đang liếm vai cô và hôn chỗ nhạy cảm gần ở cổ cô, khiến cô ngửa đầu về phía sau. Cô có thể nghe thấy anh khẽ gầm gừ, điều đó chỉ làm tăng thêm trạng thái kích thích của cơ thể cô. Hai chân cô khép chặt vào nhau, giữ tay anh giữa chúng. Lúc đầu cô mơ màng, nhưng sau đó cô quyết định trêu chọc anh nên cô tiếp tục kẹp chặt tay anh bằng đùi mình, để anh không thể di chuyển những ngón tay xấu xa đó, khiến chúng dừng làm loạn trên da thịt cô.

Inuyasha thích cô nghịch ngợm như thế. Cô phải mất một lúc lâu cô mới thoát khỏi cái vỏ xấu hổ ngại ngùng đó mỗi khi họ thân mật. Chào cô như thế không phải là ý định ban đầu. Anh đã theo mùi hương của cô đến khu rừng và dễ dàng đoán ra cô đang hái thảo dược. Cô ấy đang luyện tập thành một vu nữ. Khi nào bà Kaede mất, Kagome sẽ trở thành nữ tư tế của làng. Điều đó làm anh tự hào.

Anh đã quan sát cô một lúc khi anh thấy cô tập trung hái thảo dược. Cô ấy ngân nga vài giai điệu lạ. Chiếc quần rộng thùng thình đó đã che đôi chân dài đáng yêu đó rất tốt, nhưng nó chẳng thể giấu cặp mông tròn khi lớp vải được kéo chặt vào trong mỗi lần cô cúi xuống.

Liếm môi từ vị trí nhìn trộm hoàn hảo trên những cái cây,  anh có thể cảm thấy hakama của mình siết chặt khi cơ thể anh khi phản ứng với cảnh vật trước mắt. Người phụ nữ của anh làm một tư đẹp như vậy. Những ý nghĩ vẽ vào tâm trí anh những đường cong mềm mại tròn trịa đó sẽ cảm thấy như thế nào mỗi khi hông anh đập vào chúng từ phía sau. Và anh thật ngốc khi nghĩ cơ hội ở ngay đó vì tin chắc rằng cô sẽ không hay biết.

Khoảnh khắc anh đến gần cô, anh nhận ra cô đã phát hiện ra anh. Không phải ngôn ngữ cơ thể của cô nói điều đó. Đó là do mùi hương cô tỏa ra. Nó đã thay đổi. Gửi cho anh những tín hiệu qua mùi hương của cô. Bằng cách nào đó cô đã biết đó là anh. Điều hấp dẫn anh nhất là trong khi anh tiếp cận cô như thế thì cô lại có những suy nghĩ không đứng đắn. Anh càng đến gần cô, không khí càng tràn ngập mùi kích thích của cô. Đó là một loại nước hoa ngọt ngào với anh. Lôi cuốn. Làm cho cơ thể anh nóng lên với ham muốn.

Và bây giờ cô ở dưới cơ thể anh và anh đang hưởng thụ tư thế này. Anh cảm thấy ham muốn càng  mạnh mẽ và nó làm anh phấn khích hơn nữa. Anh sẽ tận hưởng điều này. Sự chủ động của anh chấm dứt nhanh chóng khi đột nhiên bàn tay anh ta bị kẹt giữa hai chân cô. Và chết tiệt cô khép rất chặt!

Kagome cảm thấy anh kéo nhẹ tay mình. Cẩn thận không làm tổn thương cô bằng móng vuốt sắc nhọn của anh. Anh rít lên một tiếng ''Khốn kiếp.'' khi anh nhận ra mình không thể di chuyển thêm được nữa. Cơ thể anh rời khỏi lưng cô để ngồi xuống và cô cười khúc khích. 

Cô cũng đang làm khổ chính mình, vì cơ thể cô khao khát những cái vuốt ve của anh. Nhưng thật vui khi nhận thấy anh ta vặn vẹo sau lưng cô.

"Kagome." Giọng anh trầm đục trách móc, nhưng cô vẫn không buông ra. Nó làm cô cười to hơn. "Đừng chọc tôi nữa." anh ta rít lên "Em biết đấy, nếu tôi thoát ra được thì em sẽ biết tay tôi."

"Nếu anh làm được thì cứ tha hồ làm điều anh muốn." Cô quay đầu lại nhìn phía sau. Anh đáp lại nụ cười trêu chọc của cô với nụ cười toe toét. Một chiếc răng nanh cắn môi dưới, biểu hiện này nói với cô rằng anh chấp nhận thử thách của cô.

Tay trái trượt dọc lên đùi cô trước khi nó len qua khe hở bên hông của hakama. Anh có thể dễ dàng xé nát chiếc quần, nhưng chắc chắn cô sẽ ''Ngồi.'' anh, anh muốn tránh điều đó nhất. Hơn nữa, anh không phải là người hay lùi bước trước thử thách. Nhất là khi có phần thưởng thú vị đầy hứa hẹn như thế này. 

Kagome nghe anh cười khúc khích sau lưng, cô tò mò không biết điều gì buồn cười. Trước khi cô có thể quay đầu lại, cô bất ngờ khi miệng anh hôn trụ cô. Một tiếng rên thoát khỏi miệng cô. "Đ-đó là gian lận," cô thở dốc.

"Không, không phải." anh trả lời tự mãn khi anh cảm thấy đùi cô bắt đầu buông ra. Anh ta kéo tay ra lập tức và đặt nó lên má cô.

Cô bất lực trước cuộc tấn công như vậy. Lưỡi anh trêu chọc đúng chỗ. Những tiếng rên rỉ và tiếng kêu lớn của cô làm hoảng sợ một vài con chim trên cây phía trên khiến chúng bay đi. "Ch-chẳng gi-giống anh chút n-nào." Tay phải của cô vẫn đang cầm thảo dược, những ngón tay của cô ấy đang siết chặt nó. Cô có thể cảm nhận được mủ cây chảy ra tay mình, mùi hăng nồng của cây lan vào mũi cô. Đây là sự trả thù của anh. Cô chắc chắn điều đó khi lưỡi anh trượt vào trong cô để nếm, trêu chọc không ngừng. "Inu-ya-sha, làm ơn."

Cô thấy hakama của mình bị anh kéo xuống bắp chân. Anh cởi áo ngoài,  ném hadagi và obi xuống đất. Rồi cô cảm giác anh áp sát mình, trượt vào trong cô. Hông trần của anh ấn mạnh vào phía sau của cô. Ma sát bên trong thật tuyệt vời. Tư thế của hai người khiến cô rùng mình, tất cả những lo lắng thiếu kinh nghiệm làm tình biến mất ngay lập tức. Và khi anh đâm sâu vào cô, cô biết cô muốn nhiều hơn nữa.

Cơ thể khỏe mạnh của anh dựa vào cô một lần nữa. Tay phải anh ôm lấy cô và tay trái vuốt ve ngực cô. Động tác của anh ta đầy ham muốn. Cô rên lên khi anh nâng cơ thể cô lên và lưng cô tựa vào ngực anh. Tư thế này khiến anh trượt sâu hơn nữa, bằng cách này, cả hai tay anh có cơ hội dạo chơi trên cơ thể cô cũng như giữ cô đứng thẳng. Cô chỉ có thể hy vọng rằng không có dân làng nào cần phải mạo hiểm vào trong rừng bây giờ.

Môi anh tìm môi cô trong khi tay anh đặt lên ngực cô. Giữa những tiếng hôn và rên rỉ, anh nghe thấy cô thì thào: "Em cũng nhớ anh." Anh thích nghe câu đó nhiều như thích cơ thể cô. Chuyển động của cô đồng bộ với lực đẩy của anh trước khi lên đỉnh. Anh quyết định giúp cô. Bàn tay trái anh mò xuống cho đến khi tìm ra hạt trân châu đang sưng giữa cánh hoa của cô. Việc đó luôn khiến cô quằn quại trong khoái cảm mỗi khi ngón tay anh chạm vào nó.

Lần này cũng không khác. Khoảnh khắc anh bắt đầu vuốt ve, những tiếng rên rỉ của cô tăng lên và bức tường thịt bên trong cô siết chặt vật cứng của anh hơn. Anh đợi đến khi cô ra một lần mới đẩy về phía trước lần nữa, chuyển động nhanh hơn. Phần dưới mềm mại của cô níu lấy hông anh ấy mỗi khi chúng đập mạnh về phía trước. Anh đè nén sự ham muốn cắm mạnh mình vào tầng thịt mềm mại của cô. Kéo cô dựa vào anh mỗi lần đẩy về phía trước. Nghiến răng kiềm chế cảm giác muốn bắn ra.  Cuối cùng anh thúc một cái mạnh vào hông cô, phóng tất cả vào cơ thể cô, gầm nhẹ một tiếng thỏa mãn.

Khi anh nới lỏng vòng tay, cô nằm sấp lên cỏ, cơ thể kiệt sức. Anh nằm xuống cạnh cô, kéo cô ngửa ra để anh ôm chặt cô. Cô chộp lấy chiếc áo khoác của anh đắp cho cả hai.

Cô nhìn lên trên tán cây. Những tia nắng mờ mờ báo hiệu trời đã chiều muộn. Cô quay đầu lại nhìn anh không chớp mắt. Biết rằng khá vô nghĩa khi nói câu này, cô cũng lên tiếng. "Mừng anh trở về."

Anh đáp lại bằng cách trao cho cô một nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt khiến cô thở không thông một lần nữa. Rồi anh ta rúc vào ngực cô, dụi đầu cọ cái tai trắng vào bên ngực trái. 

"Vậy, nó dùng để làm gì?" Anh hỏi.

Kagome nhận ra anh ám chỉ  điều gì. Tay phải của cô vẫn đang cầm chặt thảo dược. Bây giờ nó đã hoàn toàn bị nhàu nát. Cô mở tay ra. Nước nhựa màu xanh của cây dính khắp lòng bàn tay. "Đó là trà."

Tai Inuyasha giật giật. "Trà?"

"Là một loại thuốc chống loạn thần."

"Cái gì?"

"Nó được cho là dùng để làm giảm ham muốn tình dục." Khi cô quay đầu lại, anh vẫn đang nhìn cô đầy nghi hoặc. "Tình dục." cô nói "Vị và mùi của nó làm giảm sinh lực của một người nào đó." Anh nghiêng đầu muốn hỏi thêm nhưng cô đã nhận ra, cô nói thêm:" Sango-chan hỏi xin em. Cô ấy muốn nghỉ ngơi. "

Anh cười khúc khích trước câu trả lời đó và sau đó anh cười lớn hơn khi anh ta hiểu rằng nó không dùng cho anh, mà là Miroku. "Ai nói với em?"

"Bà Kaede."

Trước khi cô kịp phản ứng lại, cây thảo mộc đã bị cướp khỏi tay cô và anh quét qua mũi anh, hít vào một hơi lớn. "Rõ ràng bà già đó lẩm cẩm rồi, bà ta chẳng hiểu gì về những thứ như thế này. Em biết gì không?" anh nói và anh liếm má cô.

"Gì?" Cô khẽ hỏi.

"Nó không có tác dụng." Và cô ấy cảm thấy cái gì đó cưng cứng chạm vào chân trái của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro