Một đêm đáng nhớ (1)
Không khí ở đây thật trong lành. Không có khói bụi. Và hình như có thoang thoảng mùi hương trong đó. Mùi cỏ non, mùi thảo mộc, hay lá cây thì phải. Hoặc có lẽ Kagome chỉ đang tưởng tượng thôi. Dù lý do gì, cô đã thấm mệt. Và cô thấy hơi mặc cảm một tí - vì cái điều cô làm lại giống như cô đang lười biếng lười nhác - cô muốn ngủ sớm, khi mặt trời vẫn còn chưa lặn xuống.
Thế mà có một người cứ mãi không yên, lo lắng rằng cô mắc bệnh, chốc chốc lại sờ trán cô và so sánh với trán mình. Cô phải lặp đi lặp lại rằng "Em không sao, chỉ mệt thôi." hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không sao làm người kia ngừng lại. Kagome mím môi. Tất nhiên cô cảm thấy không tốt khi phải niệm chú khiến anh té xuống đất và cô xin lỗi vì điều đó.
Sau khi gặp lại, Kagome đã muốn tháo chuỗi hạt nhưng ngạc nhiên là Inuyasha từ chối. Anh nói với cô như vậy mới an toàn, tránh cho chuyện gì đó sẽ xảy ra sẽ biến anh mất kiểm soát một lần nữa. Sau nhiều năm, Inuyasha vẫn không thể quên được Naraku đã hãm hại anh như thế nào. Hắn biến anh thành một con rối để làm tổn thương Kagome và những người xung quanh. Chuỗi hạt có thể ngăn anh để bảo vệ cô và những người vô tội. Họ đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Kagome không muốn sử dụng chúng như hồi cô đi phiêu lưu tìm ngọc Tứ hồn nữa. Nhưng thói quen thì thật khó sửa. Kagome tự nghĩ ra một cách là dùng một sợi thun, cô đeo nó như một chiếc vòng tay. Mỗi lần chữ "O" thốt khỏi miệng hoặc trong suy nghĩ, cô búng dây thun vào cổ tay mình. Cô không biết liệu có hiệu quả hay không, Miroku thường không nhận một cái tát từ Sango sau khi anh ta mò mẫm không phù hợp nữa và hành vi đó không giảm bớt.
Cuối cùng đã thành công trong việc thuyết phục Inuyasha rằng cô không cảm thấy bị bệnh, anh đã để cô một mình để cô có thể nghỉ ngơi trong nhà của họ.
Nhà...
Thật kỳ lạ. Trở về làng sau ba năm. Khoảnh khắc cô đã lựa chọn đi qua giếng một lần nữa và nhận được lời chúc phúc từ mẹ, cô biết đó sẽ là mãi mãi. Cô sẽ ở lại đây đến hết đời. Khi màn đêm buông xuống sau khi cô trở về, đã có một chút khó xử. Cô ngủ ở đâu?
Sango vui vẻ đề nghị, Kaede đề nghị, và Inuyasha cũng đề nghị. Sau nhiều hàng cây xanh, Kagome dụi dụi mắt, xấu hổ khi nghe Miroku cười khúc khích. Ngay cả Kaede cũng không che giấu nụ cười trên khuôn mặt.
"Đúng vậy," vu nữ già đã nói, "Inuyasha có một ngôi nhà."
Đó là ngôi nhà đơn sơ của một dân làng đã chết trong cuộc tấn công của Naraku. Không còn ai sống ở đó nữa nên Kaede cho rằng nó phù hợp với việc Inuyasha sử dụng nó. Vì anh đã cứu dân làng nhiều lần sau khi anh thoát khỏi phong ấn, không ai phản đối cả. Có điều anh không sử dụng nó nhiều trong ba năm kia. Chỉ vào mùa đông khi đêm thực sự lạnh anh mới trú tạm ở đó. Cô đứng như trời trồng - vô gia cư - trong thế giới mới của cô, cô phải bắt đầu ở với anh. Cứ thế mà thành vợ chồng?
Khi Kagome mở mắt ra thì trời đã tối. Có một chút ánh sáng nhấp nháy của một ngọn nến ở đâu đó. Sau vài giây ngắn, mắt cô điều chỉnh theo ánh sáng. Quay đầu sang trái, cô thấy một khuôn mặt quen thuộc. Inuyasha đang nằm bên cạnh tấm nệm của cô, trên tấm ván sàn phủ hagiama trắng và hakama đỏ. Đầu anh tựa vào tay phải. Những ngón tay của bàn tay trái anh đang uốn một lọn tóc của cô.
"Tôi vẫn không thể tin em đang ở đây," anh nói nhẹ nhàng.
Trong một khoảnh khắc Kagome cảm thấy hơi ngại ngùng. Tay cô như thể theo phản xạ kéo tấm chăn lên đến cằm. Để tỉnh táo và chợt thấy anh thật gần gũi với cô. Trong hai tuần cô ở đây, anh luôn giữ khoảng cách khiêm tốn giữa họ trong đêm. Luôn ngồi dựa vào một trong những bức tường của ngôi nhà khi cô sử dụng tấm nệm một mình.
Phải mất một khoảnh khắc nữa cô mới nhận ra có gì đó khác biệt. Có lẽ đó là vì cô vừa thức dậy từ một giấc ngủ rất đẹp và não bộ cô chưa hoạt động ngay lập tức.
Ôi trời ơi! "Em xin lỗi."
"Tại sao?" anh khẽ nghiêng đầu hỏi.
"Vì em đã quên. Em đã bị cuốn vào mọi thứ, cuộc sống mới ở đây, đến nỗi quên mất anh. Hôm nay là trăng non." Đôi mắt nhìn cô chằm chằm không có màu nâu vàng quen thuộc. Mái tóc không còn màu bạch kim. Và trên đỉnh đầu, đôi tai chó của anh biến mất. Thay bằng tai người ở hai bên đầu.
Tay Inuyasha vuốt mái tóc cô một cách dịu dàng. "Đừng như vậy. Tôi thích nhìn em ngủ."
Khuôn mặt cô được tô thêm một lớp màu hồng. Cô cảm thấy có thứ gì đó len lỏi trong lòng mình. Không biết vì cử chỉ của anh hay vì câu nói đó. Cô hiểu ra rằng câu đó có nghĩa là anh đã theo dõi cô ngủ thường xuyên hơn. Cô biết anh ngủ ít, theo thói quen của anh. Nhưng thật là kỳ lạ khi biết rằng anh quan sát cô ngủ, giống như một cách mãn nhãn.
"Anh không ngủ sao?" Bỗng cô nhớ lại chuyện lúc nãy.
"Tôi không bao giờ ngủ vào đêm con người."
"Anh không ngủ vào ban đêm của con người ?" Cô nhìn anh và sau đó hỏi câu hỏi mà cô chưa bao giờ hỏi trước đây nhưng thấy mình tò mò. "Có đau không? Biến thành người?"
"Không," anh trả lời. "Nhưng nó không dễ chịu."
"Những gì - anh cảm thấy gì?"
Inuyasha suy nghĩ một lúc trước khi trả lời câu hỏi đó. "Giống như bị rút cạn, tôi đoán vậy. Giống như uống quá nhiều rượu sake và chóng mặt trong một khoảnh khắc. Làm con người tôi cảm giác thiếu sức sống, mọi thứ thật buồn tẻ."
"Ôi" Cô cảm thấy tiếc cho anh rằng anh phải trải qua điều đó mỗi tháng một lần. Cô so sánh nó với kỳ của chính mình. Cô cũng cảm thấy như kỳ quặc khi làm vậy. Thật buồn cười khi nghĩ rằng sự thay đổi này lại giống với thay đổi trong người cô. May mắn nó không có mớ hỗn độn với máu và đó chỉ là khoảng mười hai giờ chứ không mấy ngày.
Bây giờ Inuyasha không lộ ra cảm xúc gì. Anh trông thực sự thoải mái khi nằm bên cạnh cô.
Anh mỉm cười với cô. "Em vẫn mơ về những bài kiểm tra ở trường học."
"Em hả?"
Anh gật đầu. "Em nói trong giấc ngủ của bạn về những phép thuật kỳ lạ."
Kagome cười khúc khích. Cô không biết mình vẫn làm thế. Những bài kiểm tra toán học đó là trong quá khứ. Hay nói rõ hơn: tương lai. Tất cả những thứ ở trường dường như hoàn toàn vô dụng ở đây.
"Em có nhớ gia đình của mình không?" Inuyasha hỏi.
"Em muốn được ở đây với anh."
Một nụ cười thoáng lên trên khuôn mặt Inuyasha. "Đó không phải những gì tôi muốn biết."
"Tất nhiên em nhớ họ. Nhưng em biết họ hạnh phúc vì em hạnh phúc." Cô đưa tay phải vuốt ve mặt anh. "Em đang hạnh phúc."
"Không hối tiếc chứ ?"
Cô đã cười. "Không hề. Từ lúc anh hôn em trong ngọc Tứ hồn, em biết cuộc sống của em là được ở bên anh."
"Chỉ lúc đó?" Anh trêu.
"Em biết một ngày nào đó em phải lựa chọn giữa hai thế giới. Nó chỉ xảy ra muộn hơn một chút so với em dự đoán."
"Ừ." anh thở dài u sầu.
Cô thấy nỗi đau ánh lên trong mắt anh. Nó vẫn ở đó. Nỗi nhớ dằng xé như thế. Cô vừa biết được anh đã đến thăm giếng ba ngày một lần để chờ cô. Bạn bè của cô ngưỡng mộ sự kiên trì của anh. Theo Kaede nói, anh đã rất đau lòng.
Cô để tay trượt khỏi mặt anh, nắm lấy một sợi tóc đen và vuốt nó qua kẽ tay. "Em xin lỗi. Anh đã phải chờ đợi quá lâu."
Inuyasha nắm lấy tay cô. "Không quan trọng. Bây giờ em đã ở đây." Khi anh thả tay cô ra, cô thấy anh đang giật mạnh thứ gì đó màu đỏ đang nằm dưới tấm đệm. Đó là áo choàng lửa. "Có lạnh không ?" anh hỏi.
Kagome lắc đầu.
"Tốt."
Có lẽ là vì anh đã trưởng thành. Hoặc có thể là vì anh đã nhớ cô rất nhiều. Anh đã thay đổi, ít ngại ngùng trong việc thể hiện tình cảm của mình. Sự chăm sóc của anh trở nên rõ ràng hơn. Cô luôn biết anh có một trái tim dịu dàng mặc dù nó ẩn sâu trong anh. Khi họ ở riêng trong dịp hiếm hoi lúc còn đi phiêu lưu, hay khi anh nghĩ rằng không có ai đang nghe lén, anh đã thể hiện nó. Và bây giờ cô sống với anh, cô lại thấy anh ở bên thường xuyên hơn.
Kagome nhận ra rằng đêm nay họ thật cô đơn. Shippou bé nhỏ, người đã rất hạnh phúc khi thấy cô, hầu như không rời khỏi cô. Và cô thấy chàng bán yêu đã chiều theo chú hồ ly nhỏ, để thằng bé ở lại với họ qua đêm, để nó ngủ trong vòng tay của cô như đứa trẻ như trước đây cô thường làm. Anh không có dấu hiệu ghét bỏ gì, chỉ ngồi dựa vào một bức tường, ôm Tessaiga tựa vào vai khi ngủ.
Giờ Shippou không ở đây. Thằng nhỏ biết điều nên tránh gặp Inuyasha vào những đêm không trăng. Lần đầu tiên thấy cơ hội một mình thế này, cuối cùng anh đã thu lại khoảng cách giữa họ. Nằm bên cạnh nhìn cô.
Trước khi trở nên quá hồi hộp, cô cảm giác cái gì đó đang diễn ra. Trái tim cô đập nhanh hơn khi cô nắm lấy tấm vải và áo chuột lửa, nâng chúng lên. Cô giữ chúng mở, mời anh đến gần hơn nữa để nằm cạnh cô. Cô thấy một màu đỏ xuất hiện trên gò má của anh. Sau đó, anh nhích lại, cầm hai tấm chăn mỏng từ tay cô và kéo lên mình khi anh nằm cạnh cô trên tấm nệm.
"Quay lại." anh nói để cô quay lưng về phía anh. Khi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy cô, kéo cô dựa vào lòng anh - xương chậu của anh cong vào phía sau cô một cách hoàn hảo - Kagome đột nhiên có suy nghĩ thứ hai. Ngoại trừ bộ yukata đang mặc, cô không mặc gì nữa. Đồ lót không phải là một phần của thế giới này. Lối sống mới của cô buộc cô phải đương đầu với việc đó. Ngay cả trong đêm ... Nhưng ngủ với hakama của cô ấy có vẻ ngớ ngẩn. Và may mắn thay, bộ yukata trắng dài nên nó che phủ cả phần dưới cơ thể của cô. Vậy mà bây giờ bị khiêu khích như thế.
Inuyasha có vẻ hài lòng. Một tiếng thở dài thư giãn phát ra từ anh thổi nhẹ tóc cô. Nghĩ là vậy, bây giờ sẽ thật ngốc nếu yêu cầu anh tránh ra. Cô phải thừa nhận, nằm trong vòng tay của anh thật tốt.
Cánh tay đang ôm đi lên kéo nhẹ tóc cô, vén nó sang một bên. Sau đó anh tiếp tục ôm cô. Cô cảm thấy cằm anh tựa vào vai cô, một hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. "Tôi thích mùi của em. Nó thật dễ chịu."
Có một lần, rất lâu rồi - anh đã nói rằng cô có mùi thơm. Một lời tuyên bố kỳ lạ vào thời điểm đó, nhưng nó chưa bao giờ rời khỏi tâm trí cô.
Kagome lắng nghe nhịp thở đều đặn của anh. Mỗi lần anh thở ra, hơi thở ấm áp của anh chạm vào vùng da ở cổ cô, nó tạo thành những tiếng râm ran thú vị trên xương sống cô. Giống như bị cù lét một cách lạ lùng. Cô còn cảm nhận được sự nổi lên của ngực anh trên lưng cô. Anh đang rất gần.
Theo một cách nào đó, Kagome mừng vì anh giờ đang làm con người. Cô rất xấu hổ khi nghĩ anh sẽ nhanh phát giác ra nếu anh đang là bán yêu mất. Như nghe thấy tiếng tim cô đập nhanh hơn chẳng hạn. Cô nuốt nước bọt. Sự ẩm ướt giữa hai chân cô chắc chắn sẽ tỏa ra một mùi nhất định. Cô khép chặt hai chân lại với nhau. Nếu mũi anh còn sót lại có một chút nhạy, anh sẽ nhận ra sự thay đổi trong cơ thể cô.
"Điều này thật tuyệt." anh nói khẽ, rúc vào cổ cô.
Một đợt run rẩy chạy dọc cơ thể Kagome. Không phải vì lạnh, cô đã đủ ấm áp, nhờ hai tấm chăn và hơi ấm của anh. Cô có thể cảm nhận nó thông qua hadagi và hakama của anh. Là do giọng nói của anh. Nó đã thay đổi một chút, thành những tiếng thì thầm khàn khàn trên da cô. Cô mừng vì anh không thể nhìn thấy mặt cô nóng bừng. Thật tốt khi anh ôm cô như thế.
Cô biết họ sẽ không ngủ. Tất nhiên vì anh đang ở dạng con người. Và cô cũng không thể dù cô muốn. Với trái tim đập thình thịch như vậy, cô cảm thấy tràn đầy sức sống. Giống như vừa được uống nước tăng lực. Có phải anh sẽ ôm cô như thế suốt đêm? Cô không biết đêm đã bao lâu rồi, nhưng bản năng của cô mách bảo rằng vẫn còn vài giờ nữa trước khi bình minh đến.
Kagome buộc mình phải thư giãn. Nhắm mắt lại một lúc để ổn định nhịp thở. Có lẽ nhịp tim sẽ ổn định lại mau thôi. Cô không muốn anh chú ý đến sự căng thẳng của mình. Cô không muốn phá hỏng khoảnh khắc này. Cô muốn tận hưởng nó lâu nhất có thể. Cả hai đều ngại ngùng trong vấn đề thân mật. Không ai trong hai người thực hiện đuọc bước đầu tiên để thay đổi mối quan hệ từ tình bạn thân thiết thành vợ chồng cả. Cô ngờ Miroku đã cá với một vài người dân làng rằng hai người sẽ nhanh chóng thành một đôi. Ừ thì mối quan hệ này đâu có dễ dàng như của nhà sư với Sango. May thay, người dân trong làng của Kaede đã cởi mở hơn. Mặc dù họ vẫn liếc nhìn và bàn tán một chút. Một vu nữ - một con người - với một bán yêu.
Đối với cô nó không quan trọng. Cô không đến nơi này để sống trong cô đơn. Cái giếng đã mở lại vì tình yêu của cô dành cho anh. Cô sẽ không từ chối nó bằng cách trở thành thứ mà một số người sẽ tin là định mệnh của cô. Cô muốn làm chính mình. Nếu định mệnh không cho phép cô giữ sức mạnh của mình thì cô sẽ trở thành một y nữ. Dù sao cô cũng tập trung vào thảo dược nhiều hơn rèn luyện sức mạnh của mình.
Cô cảm thấy Inuyasha cựa quậy sau lưng. Thực tế kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Kagome?" anh rụt rè lên tiếng. "Tôi có thể chạm vào em được không?"
Đôi mắt cô mở to trước câu hỏi táo bạo này. Trái tim cô chắc chắn đã bỏ qua một nhịp.
Nhìn xuống cánh tay đang giữ mình, cô thấy những ngón tay đang đùa giỡn một chút với thắt lưng của cô. Vặn một trong các sợi bên dưới nút thắt và cuộn nó.
Cô nhận ra mình đã im lặng rất lâu, vì anh nói lại tên cô. "Kagome?"
Cô nuốt nước bọt. Ngạt bỏ sự bối rối sang một bên, rồi cô trả lời "Vâng.".
Cô nín thở nhìn bàn tay kéo sợi dây, tháo nút thắt. Cô cảm thấy thắt lưng bị kéo từ bên dưới mình và bị ném sang một bên. Nó đáp xuống tấm ván sàn trước mặt cô. Không có sự kìm hãm của dải quanh eo cô, yukata buông lỏng ra. Một sự căng cứng như một dải thun bao quanh cô khi các cơ bắp trong bụng cô căng cứng. Một lực kéo vai áo cô. Những ngón tay trượt trên làn da trần của cô trước khi môi anh ấn vào. Đôi môi mềm mại ấm áp âu yếm trêu chọc trước khi hôn cô. Trong khi đó, tay anh trượt chiếc yukata xuống cho đến khi nó chỉ nằm trên thắt lưng cô. Cánh tay và ngực của cô lộ ra hoàn toàn.
Kagome cắn môi, cô cảm thấy những ngón tay lướt nhẹ lên đùi mình. Sau đó, sự vuốt ve di chuyển lên trên bụng. Cơ bắp bên dưới co rúm lại.
Cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, rất lo lắng, hồi hộp khi nghĩ về điều đó. Nó sẽ xảy ra. Cô sẽ làm tình với Inuyasha.
Cô thở hổn hển khi bàn tay chạm vào một bên ngực. Những ngón tay vuốt ve làn da bên dưới trước khi tay anh ôm lấy ngực cô hoàn toàn. Nó nằm gọn trong tay anh, cô trầm ngâm khi cô cảm thấy anh nhào nặn nó một cách nhẹ nhàng.
Anh cười khẽ sau lưng cô khi ngón tay cái của anh lướt qua núm vú cô, nó khiến cô rên lên một tiếng khe khẽ. Cái chạm một cách dễ chịu râm ran đến điểm đó giữa hai chân cô. Đôi chân cô cũng tự động thay đổi một chút.
"Em thích như vậy, phải không?" Anh hỏi và anh làm lại.
Kagome cảm thấy anh thở sát vào tai trái. Hơi thở của anh nóng đến nỗi giống như bắt lửa. Hông anh di chuyển nhiều hơn. Một chỗ phình ra đang hình thành trong hakama của anh, nó ép sát vào lưng cô.
Inuyasha nghịch vành tai cô. Gặm gặm cắn cắn. Cô nén cười khúc khích trước sự tôn sùng kỳ lạ này. Hoặc vì vị trí của anh thuận lợi cho việc đó. Bàn tay trở nên mạnh dạn hơn. Núm vú của bị vân vê bởi ngón tay cái và ngón trỏ trước khi bàn tay di chuyển sang bên khác. Đôi môi bây giờ trên vai cô. Răng vô hại cắn vào da và liếm nó. Trong khi đó xương chậu của anh đang cọ sát vào cô và cô cảm thấy cái phình ngày càng lớn hơn với mỗi lực đẩy chậm của hông anh.
Răng kéo thùy tai của cô một lần nữa trước khi đổi tư thế. Anh nhích người đi một chút. Bàn tay rút lại và cô nghe thấy tiếng xào xạc của quần áo phía sau. Cô quay đầu lại và thấy anh cởi thắt lưng và cởi bỏ hadagi. Anh quay mặt cô lại một chút, môi anh chạm vào môi cô, hôn một cách chậm rãi. Anh miết môi cô.
Kagome rùng mình khi nụ hôn ngày một sâu. Mỗi lần ngưng ngắn ngủi, cô hít một hơi thật nhanh trước khi môi anh lại phủ lên môi cô. Tâm trí cô trở nên choáng ngợp dù có cố gắng tập trung đi chăng nữa. Tay anh vuốt ve cô, môi anh hôn cô. Từng cú chạm, từng nụ hôn, khơi gợi ngọn lửa trong cô.
Khi tay của anh di chuyển xuống dưới bụng, hông cô tự động xoay qua. Mặc dù tâm trí cô vẫn đang mơ hồ, cơ thể cô đã dự đoán hành động tiếp theo của anh và dường như rất háo hức để anh khám phá thêm.
Tuy nhiên, bàn tay anh không di chuyển thẳng đến vị trí đó. Thay vào đó, nó di chuyển qua hông. Một cái vuốt ve qua chân từ từ di chuyển về phía trong đùi cô. Cô có thể cảm thấy những sợi tóc xoăn đang cù lét trên đốt ngón tay anh. Có một cú đẩy nhẹ nhàng vào cơ bắp đùi trong của cô. Ấn chân nghiêng về phía anh, mở rộng cô thêm một chút. Cơ bụng cô thắt lại hồi hộp như anh.
Sau đó, bàn tay đã ở trên chân khác của cô. Cũng vuốt ve da đùi cô. Kagome đã nhắm mắt lại. Đó là một cực hình chậm rãi.Cô khẽ mỉm cười, một cực hình thông minh. Tất cả những suy nghĩ do dự đang tan biến nhanh chóng khi anh tránh khỏi một nơi mà bây giờ đang nhói. Cơ thể cô khao khát được chạm vào anh. Những hoài nghi ngớ ngẩn, ngốc nghếch khiến cô bối rối, liệu anh sẽ nhận ra cô ướt ở nơi đó. Và có lẽ cô sẽ không xấu hổ nữa.
Các cơ bắp trong bụng cô căng cứng khi tay anh di chuyển trên chúng và lại lướt xuống. Những ngón tay lướt bên dưới.
"Em ướt quá." anh thì thầm bên tai cô.
Cô đã nhắm mắt lại và cô hy vọng cô sẽ không quên nhịp thở khi ngón tay anh di chuyển qua các nếp gấp. Các thử nghiệm với lực và điểm để vuốt ve. Khi anh xoa xoa phần nhạy cảm nhất của cô ở đó, cô đẩy tay anh ra với một tiếng thút thít.
"Chạm vào chỗ đó?" Anh âu yếm hỏi.
Anh thậm chí còn không cho cô cơ hội gật đầu. Anh để ý những ngón tay của cô đang siết chặt tấm vải. Cơ thể cô di chuyển tránh né những ngón tay vuốt ve. "Làm ơn ...", cô nài nỉ, "Aah ... đừng dừng lại ..."
Kagome khóc khi nó xảy ra. Những cơn co thắt thú vị run rẩy chạy trong cơ thể cô. Anh tiếp tục vuốt ve khiến cô càng cao hơn trong trạng thái sung sướng đó. Cơ thể cô tiết ra hơi ẩm, ngón tay anh cảm nhận được như thế. Sau đó không báo trước mà trượt vào bên trong. Một tiếng rên rỉ tuột ra từ môi anh vì những cơ bắp bên trong vẫn đang co giật mút lấy ngón tay anh.
Cảm thấy kỳ lạ và cũng thật tuyệt khi có một thứ gì đó bên trong cô ấy như thế. Theo bản năng, cơ thể cô đung đưa để nhận thêm. Hiểu được ý định của cô, anh di chuyển chậm lại so với những gì cơ thể thực sự muốn làm.
Ngón tay thứ hai tham gia. Cơ thể cô căng tiếp nhận kẻ xâm nhập mới.
"Em nóng quá." anh khàn giọng nói những ngón tay ấn sâu hơn. "Không thể làm điều này ... bằng móng vuốt."
Cô phát ra âm thanh thất vọng khi anh rút tay lại. Cơ thể cô áp sát vào tay anh, rõ ràng nó muốn nhiều hơn nữa. Nhưng rồi cô thấy anh giải thoát bản thân sau lưng mình. Chân cô bị giữ chặt khi cô cảm thấy có thứ gì đó chọc vào vùng dưới.
Kagome cắn lấy bàn tay đang siết của mình. Cơ thể cô căng thẳng trước cách tiến vào của anh. Chân cô thậm chí không thả xuống khi anh kéo nó.
"Kagome ..."
Cô quay đầu lại. Inuyasha đang nhìn cô. Vẻ mặt anh hơi lo lắng. Cô nhìn theo ánh mắt anh rồi anh hôn cô. Một nụ hôn yêu thương, đam mê khiến cô thư giãn. Và khoảnh khắc lưỡi anh cạy miệng cô mở ra, cô cảm thấy anh trượt vào trong cơ thể.
Tay anh lại ở dưới chân cô một lần nữa, kéo đầu gối lên. Cô ngạc nhiên vì nó không thực sự đau như tưởng tượng. Đó là một cảm giác co giãn kỳ lạ kết hợp Không thoải mái. Lạ thật.
Cơ thể anh cong vào cô. Hông anh đẩy hai chân cô lên và tay anh đặt chân cô lên để anh nghỉ ngơi. Tay anh lướt qua đùi và phía sau cô. "Em không sao chứ?"
Kagome gật đầu, từ từ đưa nắm tay ra khỏi miệng. Anh đang giữ yên cho cô, để cô điều chỉnh.
"Tôi có thể di chuyển không?"
Cô lại gật đầu. Một nụ hôn được đặt lên vai cô trước khi cô cảm thấy áp lực của hông anh. Một sự rút lui chậm chạp theo sau là một cú đẩy về phía trước. Từng cử động nhẹ nhàng và êm đềm. Cơ bắp bên trong của cô co lại, giống như muốn giữ anh bên trong cô.
"Tôi thích em siết chặt như thế." anh nói. Tay phải anh di chuyển bên dưới cơ thể cô, cánh tay đặt lên cổ cô và bàn tay giờ quay mặt lại để cô nhìn vào mắt anh, một màu vàng mật đầy mãnh liệt. "Tôi yêu em, Kagome."
Trái tim cô lại lỡ thêm một nhịp. "Em cũng yêu anh." cô thì thầm lại. Tay cô chạm lên mặt anh khi cô tự xoay mình để gần như nằm ngửa.
Inuyasha áp trán mình vào trán cô khi đẩy nhanh tốc độ đẩy vào. Tay anh buộc chân cô uốn cong nhiều hơn khi anh ấn nó vào ngực cô. Tay anh nắm lấy tay cô và anh cảm thấy cô siết chặt tay anh mỗi lần đẩy bên trong cô.
"Tôi không thể," anh rên rỉ. "Tôi không giữ được" Anh đẩy một lực mạnh vào bên trong. Cô cảm thấy anh nhói trong người cô rồi thả ra.
Bên trong cô vẫn còn ngứa ran khi anh rút ra. Bức tường thịt bên trong của cô siết chặt trước sự trống rỗng đột ngột. Anh buông chân cô ra và do sự căng cứng cơ bắp của cô, anh phải đẩy nó lại cho đến khi chân cô nằm trên giường.
Inuyasha hôn lên má cô. "Em không sao chứ?" anh hỏi lại.
"Vâng." cô mỉm cười nói.
Anh kéo cô sát vào anh hơn. Tay anh với lấy tấm chăn và kéo nó lên cơ thể họ. Cô nao núng khi tay anh bất ngờ ôm cô vào giữa hai chân cô.
"Thư giãn đi." anh làm cô đỏ mặt.
Những ngón tay anh nhanh chóng tìm lại điểm nhạy cảm đó một lần nữa. Cô chưa đạt cao trào khi anh thả ra, nhưng nó không phiền lắm. Cô không mong đợi nó trong lần đầu tiên của mình. Tuy nhiên, anh quyết tâm giúp đỡ cô trong việc đó. Cơ thể cô đạt khoái cảm một lần nữa và sau đó là giấc ngủ ngon nhất mà cô có kể từ khi được đoàn tụ với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro