Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Ithatwin] Nhật Tàn Nguyệt Tận.

Tiếng bước chân dồn dập đan xen vào nhau, Nebu ngồi trên đài cao, yên lặng nhìn tất cả. Anh nhắm lại đôi mắt màu hổ phách, trong lòng toàn tiếng thở dài.

Đứa trẻ ấy xem ra đã trưởng thành rồi, chỉ là, vẫn còn bốc đồng lắm.

Thái dương đã lụi tàn, tân nguyệt thay thế, tòa tháp nhuốm màu đỏ của máu, từng dòng máu của các thần quan chảy xuống các bậc thang dài. Từng bức tượng của Nhật vương bị đập phá chẳng thương tiếc, cuộc phản loạn của Nhật Thực quân đã thành công rực rỡ, đầu của các thần quan bị treo lên trên tường tòa tháp, nhuộm đỏ tòa tháp trắng.

Nâng mắt nhìn người bước vào trong căn phòng tối, Nebu mấp máy đôi môi khô nứt, anh hơi nghiêng người, tiếng xích sắt va chạm với mặt sàn lạnh lẽo, vang lên tiếng lách cách vui tai. Quần áo nhanh chóng bị lột đi, lại thêm một lần khinh nhục, thứ duy nhất anh cảm thấy là sự bất đắc dĩ và đau đớn, không hơn.

Nâng cánh tay đã mỏi nhừ lên chạm vào mái tóc của người đang vùi đầu vào cổ mình, thì thầm một lời tạm biệt rồi ngất đi. Khi tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã chẳng còn ai, chỉ có một đĩa đồ ăn đặt gần đó, anh co người lại, ôm lấy cơ thể đầy dấu vết xanh tím từ việc hoan ái điên dại trước đó. Trán anh dần nóng lên, hình như anh sốt mất rồi, nhưng anh không buồn động đậy, cứ để cơ thể không một mảnh vải che chắn hấp thu khí lạnh xung quanh. Cho đến khi tầm mắt anh mờ đi, anh đột nhiên động đậy, bỏ qua đau nhức từ não truyền đến, anh vươn tay về đĩa đồ ăn rồi tự nhủ rằng dù chết cũng nên làm một con ma no.

Nhật vương từng cao ngạo xuất chúng giờ đây nhếch nhác đến không nỡ nhìn. Khó khăn nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng rồi anh đẩy đĩa đồ ăn ra ngoài lồng giam, lễ nghi học từ nhỏ không cho phép anh bỏ mứa, càng không cho phép anh đập phá đồ đạc. Anh nâng tay chạm vào lồng giam cứng rắn xung quanh và tựa đầu vào đó, chỉ sau một khoảng lặng ngắn ngủi, anh ngẩng đầu lên rồi đột ngột đập mạnh đầu vào đó.

Một lần, hai lần, ba lần, da trên trán nứt toát ra, máu tươi chảy ra khắp khuôn mặt của anh, tầm mắt dần tối đi. Anh ngã xuống, đầu lại lần nữa va đập vào mặt sàn, máu tươi như vỡ đê ồ ạt lan ra xung quanh. Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, có lẽ dòng máu nóng đã cho anh chút hơi ấm cuối cùng.

Nhật vương tự sát trong nhà lao vương miện ấy, tựa như như một đoá hoa úa tàn khi đông đến. Rồi khi Nhật Thực vương vào đưa cơm như bao lần, thứ đập vào mắt hắn chỉ là một hình bóng lẻ loi nằm trong vũng máu đỏ thắm, máu tươi không ngừng chảy ra, máu vẫn ấm nóng như thế, nhưng người đã lạnh lẽo rồi. Mặt trời lụi tàn, tia sáng cuối cùng đã từ bỏ vương quốc mà nó bảo hộ, cả vương quốc chìm vào băng tuyết vĩnh cửu.

Bầu trời mang màu đỏ như máu của hoàng đế tiền nhiệm, băng tuyết phủ kín khắp nơi, dân chúng đáng thương chỉ có thể dựa vào ngọn lửa sưởi ấm, lây lắt sống qua ngày. Nhật thực chiếm giữ bầu trời bất kể ngày đêm, chứng minh vị vương Nhật Thực đã soán ngôi kế vị, mà vị đế vương từ khi kế nhiệm ngày càng tàn bạo, hắn sớm đã hoá điên từ cái ngày màu sắc đỏ tươi nhuộm thẳm bầu trời.

Rồi một ngày, ngay cả ánh sáng yếu ớt của nhật thực cũng biến mất, cả thế giới chìm vào màn đêm vô tận khi cả mặt trời lẫn mặt trăng đều rời bỏ nhân gian, mà trên tháp cao, Nhật Thực vương đầu tóc rối bù, cả người đều nhếch nhác đến không thể nhìn, còn đâu khí thế vương giả chấn động lòng người khi xưa. Dù sao hắn cũng đã điên rồi, ngày ngày lang thang trong toà tháp thì thầm gọi tên một người, nhưng cõi lòng hắn vĩnh viễn không dám bước vào căn phòng đã bị khoá kín ấy.

Dây thường xuân bò kín sàn nhà lạnh băng, lẫn bên trong nó là dây leo bụi gai nhọn hoắc. Chúng chiếm cứ cầu thang dẫn đến căn phòng cấm. Dẫu thế giới ngoài kia có tối tăm, thì bên trong căn phòng lạnh lẽo ấy vẫn còn hiện hữu ánh sáng bạc dịu êm của mặt trăng. Helel mơ hồ lê bước chân bước lên cầu thang, mặc cho đôi chân dần bị gai nhọn xuyên thủng đến rướm máu, hắn vẫn vô thức mà bước, cho đến khi tay hắn chạm đến cánh cửa lớn phủ đầy bụi và dây leo. Hắn không nhớ đây là đâu, chỉ là cõi lòng hắn kháng cự bước vào bên trong, nhưng rồi hắn vẫn dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy ra cánh cửa cấm ấy.

Quan tài kính trong suốt đặt giữa căn phòng, hoa Lily trắng sinh trưởng tươi tốt, dưới ánh sáng bạc dịu dàng càng trở nên huyền bí lại mơ hồ. Hắn từng bước lại gần, rồi lại sững người nhìn hình bóng mờ mờ ảo ảo ngồi giữa những khóm hoa Lily, bóng mờ gần như trong suốt, giống như làn khói, chỉ sợ có chút gió thôi thì sẽ tan biến ngay. Hình bóng đó rất quen, rất quen, nhưng hắn không thể nhớ nỗi đó là ai. Thế nhưng trái tim của hắn lại nhớ như in người đó, nó nhói lên từng cơn, là đau đớn hay mừng rỡ hắn cũng không biết, chỉ biết trái tim hắn đã nhớ người kia rất nhiều.

"Ta nghĩ mình đã có thể trở về bên đấng sáng thế, nhưng rồi ta nhận ra ta vẫn còn lưu luyến nơi này..."

Giọng nói êm như dòng suối nhỏ chảy ra từ khe núi, vang vọng, xa xăm. Bóng trắng ấy đứng lên, dưới sự ưu ái cuối cùng của ánh trăng, người quay đầu. Nhìn người em trai giờ đây người không ra người, bóng trắng cảm thấy có chút mỉa mai.

"Ta đã chờ ngươi, rất lâu rồi."

Từng ký ức ùa về, công phá lí trí yếu ớt của Helel, hắn gục xuống sàn, co người lại ôm lấy đầu của mình, kêu gào vì đau đớn. Từng mảnh ký ức vỡ vụn dần ghép thành một tấm gương, phản chiếu lại cả cuộc đời hắn. Tấm bé vội vàng chạy theo bóng lưng rực rỡ của một người, níu lấy góc áo choàng, nở một nụ cười mà người kia cho rằng là rất ngu ngốc. Lớn lên một chút, vì luyện kiếm mà tay bị thương, dù người kia chẳng lấy nửa lời tốt đẹp, nhưng vẫn kiên nhẫn băng bó vết thương trên bàn tay hắn. Sau đó hắn lại nghe người mắng hắn, mắng hắn ngu ngốc, mắng hắn chẳng biết bảo vệ mình. Nhưng hắn chỉ cười thật ngu theo lời của người, vì hắn muốn người quan tâm đến hắn, dù chỉ một chút.

Bước qua tuổi thiếu niên bốc đồng, cả hắn và người dần trưởng thành hơn, người cũng chẳng còn nhiều thời gian để nhìn đến hắn, mỗi ngày người đều vùi đầu trong đống văn thư, dù có gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào rồi lại vội vàng rời đi. Hắn dần nhận ra, người sẽ trở thành người kế vị tiếp theo của mặt trời, người dần bỏ xa hắn, càng bước càng xa, càng bước lại càng to lớn, che đi ánh trăng mờ nhạt là hắn. Hắn vĩnh viễn chỉ là một mặt trăng lu mờ, chỉ có thể toả sáng nhờ ánh sáng của mặt trời. Sự yêu mến bấy lâu bị thay thế bởi lòng đố kị, những thần quan thổi gió vào tai hắn, kích động hắn, khiến hắn ra tay với chính anh trai của mình.

Bị phát hiện khi đang cố siết lấy cổ anh trai, hắn vốn đã bị xử tử, nhưng rồi người lại đứng ra, sửa đổi hình phạt, lưu đày hắn về nơi xa. Ánh mắt người khi đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, chỉ có sự lạnh lùng và thất vọng, nhưng rồi khi hắn quay đầu rời đi, hắn đã bỏ qua sự đau lòng thấp thoáng trong mắt người. Nếu, nếu mặt trăng chỉ có thể là cái bóng của mặt trời, vậy thì hắn sẽ nuốt lấy mặt trời, che khuất đi ánh sáng rực rỡ ấy.

Kích động, phản công, chiếm cứ, giam cầm, nắm lấy đôi tay mềm mại của người, đè ép người thừa nhận hắn, từng giọt nước mắt đau thương của người chảy xuống khoé mi, tức giận, đau lòng, mệt mỏi, buông xuôi, người mặc hắn khinh nhục cơ thể người, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng luôn lấp lánh dần tan rã, cơ thể vẫn còn đó, hơi thở vẫn quyện vào nhau, nhưng trái tim đã chết rồi, vụn vỡ rồi. Thôi thì, coi như trả lại cho đứa trẻ này những gì người đã nợ nó, đến khi trả đủ rồi, người liền rời bỏ nó, đi đến một nơi thật xa.

Người luôn lạnh lùng như thế, tàn nhẫn như thế, vĩnh viễn khiến hắn chẳng thể nắm bắt được suy nghĩ hay trái tim người. Hình bóng trắng mờ ảo kia dần dần lồng ghép vào thi thể lạnh băng nằm trong vũng máu ấy, hắn mở mắt ra, tầm nhìn đã nhoè đi vì nước mắt.

"Ta nghĩ, ta vẫn còn vướng bận với người, ta nghĩ, ta sẽ chờ đợi ngươi vĩnh viễn, ta không biết nữa, Helel, cuối cùng ta vẫn mắc kẹt lại nơi đây, trong căn phòng này, nơi ta đã tự sát."

Bóng trắng bước về phía quan tài thuỷ tinh, ngồi lên đó và nhìn vào bộ hài cốt trắng hếu bên trong. Đó chính là người, đã chết, và sẽ chẳng thể sống lại, đừng hy vọng làm gì. Sẽ chẳng có phép màu nào xẩy ra để có thể biến bộ xương mục rỗng ấy trở lại thành một con người còn sống.

"Helel, ta không biết ta có yêu ngươi hay không, ta chỉ biết ta ở lại đây là vì ngươi, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ý ta là, ta đã chết được bao lâu rồi, ta không tính ra được."

Người không để ý hắn bước dần về phía người, đưa tay ra, muốn ôm lấy người. Rồi tay hắn xuyên qua người, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay đến thẳng linh hồn. Nước mắt chảy xuống lần nữa, hắn quỳ xuống trước quan tài người, lặp đi lặp lại từ xin lỗi, như thể chỉ cần làm thế thì hắn sẽ được xoa dịu.

"Là một linh hồn, thật khó để ta có thể rơi nước mắt cho ngươi lần nữa, Helel, ta chưa từng hận ngươi."

Người nói cho hắn biết, người không hận hắn, không trách hắn, người tha thứ cho những lỗi lầm của hắn, từ tấm bé cho đến lớn lên, người chưa từng, chưa từng xem hắn là nỗi phiền phức của người, mắt nhắm mắt mở để mặc hắn theo đuôi. Người nói, hắn không cần xin lỗi người, vì với người, hắn vĩnh viễn được tha thứ, dù là gì đi nữa.

"Có lẽ hơi muộn màng, nhưng Helel, ta yêu em."

Cảm giác lạnh như băng in lên đôi môi hắn, người trao hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng hệt như những đóa Lily trắng xung quanh. Hắn có vẻ hơi tham lam khi muốn nhiều hơn một nụ hôn, nhưng ngoài thứ đó ra, thì hắn không thể làm được gì khác, ý hắn là, chỉ có thể chạm khẽ vào người.

"Helel, thôi ngay cái tính ấy đi, và nghe này, ta không muốn tâm huyết cả đời này của ta sẽ sụp đổ, và đầu sỏ trong việc này, chính ngươi, nhấc cái mông lên và khôi phục lại nó cho ta."

Khi nói xong lời đó, Nebu lại ném cho hắn một ánh mắt ghét bỏ, dường như người đang rất cáu bẩn khi vương quốc mà người yêu thương bị hắn phá bét nhè ra đó. Helel lúng túng nắm chặt tay lại, thành thực mà nói, hắn đánh đấm thì giỏi, nhưng ngồi một chỗ và xử lý đống giấy lộn chi chít là chữ ấy thì không khác gì hát cho dê nghe cả, vô dụng thôi.

Nhìn hắn cả mặt đều tèm nhem nước mắt, tủi thân cúi đầu, người đột nhiên muốn cười, rồi người bật cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt nhiều năm cuộc đời.

"Ta không nghĩ mình còn đủ kiên nhẫn để ở lại đây và chờ ngươi thêm nhiều năm nữa, ta không chống đỡ được đến lúc đó, Helel, linh hồn ta đã yếu lắm rồi."

Nói đến đây, người đứng dậy khỏi quan tài, mặc kệ việc cả hai thật sự không thể chạm vào nhau, người cúi xuống ôm nó. Thì thầm một lời cuối cùng, rồi theo câu tạm biệt nhẹ nhàng, người tan dần vào ánh trăng, lấp lánh như những hạt bụi tiêu phiêu đãng trong không khí.

Mau lên nhé, ta sẽ dõi theo ngươi, đâu đó tại thế giới bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro