Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc sống thoải mái 2

Từ những năm 1990, Phó Văn Anh đã quản lý mọi việc của Mạnh gia. Lão Mạnh thích thư pháp và đọc sách lúc rảnh rỗi, khi mệt mỏi mới ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp những cách cắm hoa đó. Nghệ thuật cắm hoa mà Phó Văn Anh yêu thích chú ý đến độ cao và độ so le, đồng thời chú ý hơn đến vẻ đẹp tự nhiên của đường nét. Lão Mạnh bối rối hỏi tại sao phải tỉa cành bên cạnh vì ông rất chú trọng đến vẻ đẹp tự nhiên, Phó Văn Anh mỉm cười, nhặt những cánh hoa khô héo của bông mận đỏ, chỉ cắt tỉa những cành bên cạnh có vẻ tàn nhẫn nhưng thực ra là để hoa phát triển tốt hơn, một ngôi nhà sang trọng cần phải nổi bật. Dùng hoa làm ẩn dụ cho con người, lão Mạnh không khỏi khâm phục ý nghĩ sâu xa của vợ mình.

Phó Văn Anh đặt lọ hoa mận và tre lên bàn gỗ, không ngừng điều chỉnh góc độ để chồng mình nhìn từ xa nhận xét. Lão Mạnh nhìn lên từ cuốn sách của mình và gọi nó bằng hai từ "thanh lịch". Phó Văn Anh hài lòng xoa tay, chuẩn bị tưới cây phát tài. Hồi đó nó vẫn còn là một cây non yếu ớt, nhưng bây giờ đã mọc thành cành lá xum xuê, chậu hoa này vẫn là chiếc bình sứ trắng xanh cô mang về từ trấn Cảnh Đức.

"Lão Mạnh, anh nhìn xem, cây phát tài này tươi tốt hơn năm đó nhiều."

"Đó là vì em đã chăm sóc nó rất tốt"

"Chúng ta đã cẩn thận như vậy nhưng trên cây kia có mấy mảng đốm không có cách nào cứu được." Phó Văn Anh sờ lên lá lẩm bẩm, sau đó nghe được giọng nói không vội vã của Mạnh Hoài Cẩn : "Hồi đó chúng ta quá bận rộn. Làm việc ở xưởng vải, sức lực có hạn nên không lo được là lẽ tự nhiên. Thà bảo vệ những thành quả đã đạt được còn hơn đạt được những thành tựu chưa trọn vẹn, để tiếc nuối những mất mát trong quá khứ, chúng ta cũng phải đề phòng những sai lầm trong tương lai."

Nói đến nhà máy sản xuất vải, đây là lĩnh vực kinh doanh đầu tiên mà hai người lạc quan. Bận rộn nửa năm nhưng lợi nhuận thu được lại khá ít. Ngày quốc khánh ngày càng đến gần nhưng ngày này lại trở nên mạnh mẽ lạ thường. Hoàng thành bị mây đen bao phủ, gió lạnh thổi qua, trên đường chỉ có lác đác vài người, trông có vẻ hoang tàn. Mạnh Hoài Cẩn lau kính, lẩm bẩm: "Thật sự là có bão lớn sắp ập đến."

Quả nhiên đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Phó Văn Anh ngửi thấy mùi nguy hiểm từ các báo cáo tiêu thụ gần đây. Họ tích lũy nhiều lô vải không bán được nữa nên phải liên hệ gấp với nhà máy để ngừng sản xuất. Vốn dĩ cuối năm đang đến gần, Phó Văn Anh cho rằng sẽ không có cách nào tích lũy hàng tồn khô, không ngờ doanh nghiệp nhỏ lại phá sản trong đợi khuyến mãi cuối năm, người thâu tóm bỏ chạt chỉ vì một phần hai xu so với bọn họ. Quốc Khôn rơi vào tình trạng nghèo khó.

Trong thời gian đó, về cơ bản hai người đã ăn uống và sinh hoạt tại công ty. Một công ty lớn như vậy kỳ thực chỉ có năm sáu trụ cột, Phó Văn Anh cho bọn họ nghỉ lễ hai ngày trước Tết, tuy lợi nhuận không nhiều nhưng lương lại không hề giảm chút nào.

Theo phong tục của Mạnh gia ngày xưa, họ sẽ trở về khu nhà Mạnh để đoàn tụ vào ngày đầu năm mới, nhưng họ đã có một ngoại lệ vào năm đầu tiên của cuộc hôn nhân. Mạnh Hoài Cẩn đã nói ra sự thật mà không giấu chị cả bất cứ điều gì, nghĩ rằng Phó Văn Anh vẫn đang chăm chỉ ở công ty nên cũng không ở lại lâu nữa.

Phó Văn Anh nhìn những ngôi sao bên ngoài và dừng việc mình đang làm. Một lúc sau, tiếng pháo nổ lách tách vang lên chói tai. Những đứa trẻ mặc áo bông to, đội mũ rộng vành chạy khắp nơi mang theo những cọc tre có treo pháo, những lời dặn dò khẩn cấp vang lên rồi biến mất giữa tiếng pháo nổ. Cô chợt nhớ lại khu quân sự thời thơ ấu. Khi đó cấm đốt pháo, các cậu bé tụ tập trong đám đông đốt que hàn điện, tiếng nổ lách tách khiến cô bé đứng bên cạnh bật khóc. Cậu bé chiếm được ưu thế cười lớn, đi khắp nơi dọa cô bé nhưng lại không dám chơi với Phó Văn Anh. Vì gia giáo của Phó Văn Anh nổi tiếng là nghiêm khắc trong toàn khu, mẹ Phó đã nuôi cô như một tiểu thư từ khi cô còn nhỏ và không được phép tham gia những trò chơi nguy hiểm như vậy. Nếu học không tốt, bố mẹ sẽ véo tai mà dạy dỗ.

Mạnh Hoài Cẩn đẩy cửa đi vào. Phó Văn Anh ngồi trên ghế trầm tư, trên bàn bày rất nhiều văn kiện. Dường như cô không chú ý đến sự xuất hiện của anh, cho đến khi bữa tối giao thừa được bày ra, Phó Văn Anh mới lộ rõ vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Mạnh Hoài Cẩn cũng không hỏi cô đang nghĩ gì, chỉ liếc nhìn về hướng cô đã nhìn trước đó, cách đó không xa có một chiếc đèn lồng màu đỏ treo trên cành, lúc đó người ta gọi nó là "Quả đỏ nhỏ". Mạnh Hoài Cẩn lấy ra một cái đĩa, này mấy cái bánh bao lên để giải nhiệt, Phó Văn Anh đổ nước tương ra và lấy thêm một ít nước.

"Chị cả làm bánh bao." Phó Văn Anh ăn miếng đầu tiên, liền được chào đón bằng một ngụm canh, để lại trong miệng hương vị thơm phức.

"Ừ." Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày, nâng eo mỉm cười, ôn nhu tăng thêm chút kiêu ngạo, nói: "Bố quanh năm ra chiến trường, không để ý đến lợi ích cá nhân của gia đình. Cuối cùng, ông ấy đã thực hiện được những thành tựu to lớn nhưng mẹ lại qua đời ngay sau khi sinh anh ra. Chính chị cả đã nuôi anh. Khi anh sáu tuổi, gia đình không khá giả lắm nên ngày nghỉ lễ chỉ có thể thưởng thức bánh bao thịt heo và bắp cải. Bánh bao của chị cả đều được mấy người em công nhận là ngon nhất."

Phó Văn Anh nhìn món ăn phụ trước mặt, không khỏi thở dài, chị Mạnh làm việc gì cũng cẩn thận, biết các em bận rộn, chị gói vào hộp sắt nên vẫn giữ được nhiệt độ vừa phải.

Hai người vừa ăn vừa bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo, khi nhắc đến vấn đề bán hàng chậm, Mạnh Hoài Cẩn đột nhiên cau mày kết luận rằng thiếu thốn mới là vấn đề lớn hơn, dù tiêu thụ bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi vòng quay thị trường. Lúc mới lấy chồng, Phó Văn Anh biết, khi khuôn mặt Mạnh Hoài Cẩn trông hiền lành vui vẻ như vậy, đôi lông mày rậm dài căng ra chính là lớp kem phủ trên bánh, khiến đường nét của anh trở nên rõ ràng; nếu có điều gì quan trọng đáng bàn thì chính đôi lông mày rậm này sẽ cau mày, giống như một thanh kiếm vừa mới tuốt vỏ, đang hướng tới người đối diện một cách đáng kinh ngạc.

Phó Văn Anh nhìn đôi môi đang hé ra khép lại, nghe mà mất tập trung. Mặc dù hai bên gia đình Mạnh Phó không bàn bạc ý kiến khi đính hôn nhưng việc bố mẹ cô chọn một người con rể như Mạnh Hoài Cẩn cho cô là điều hợp lý. Xét về khả năng một mình đương đầu của Mạnh Hoài Cẩn, mượn lời của Tư Mã Thiên ngày xưa, người ta gọi là "Ấu nhi vật tề, trưởng nhi đôn mẫn, thành nhi thông minh". Khi còn nhỏ, ngoài Phó Văn Anh, người không thích giao du trong khu quân sự còn có một người khác cũng sống biệt lập, đó chính là Mạnh Hoài Cẩn. Hai đứa trẻ khó gần tỏa sáng một mình như hai ngôi sao trên bầu trời, cho đến bây giờ họ gặp lại nhau và hình thành một mối quan hệ sâu sắc đến vậy.

Mạnh Hoài Cẩn dừng nhai bánh bao, đôi mắt đen nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ. Anh nhớ lại nhà họ Mạnh đông đúc náo nhiệt, lũ trẻ ngồi xổm trước TV chờ mấy phút xem phim hoạt hình mừng năm mới, còn đôi vợ trẻ thì ngồi một mình bên cửa sổ lạnh lẽo. Phó Văn Anh thu thập bát đũa đi tưới nước cho hai cây non, đó là cây phát tài và cây bình an mà Mạnh Hoài Cẩn mang từ nơi khác về. Lúc đó anh cho rằng dù mê tín hay không thì cũng có thể gặp điềm lành. Phó Văn Anh chăm sóc rất kỹ nhưng cây phát triển không tốt, cành hơi cong, cô không biết cắt tỉa sao cho thẳng, cũng không sửa được những vết đốm trên lá.

Ngay khi ngày Tết vừa qua, năm mới đã tràn vào hàng ngàn hộ gia đình. Lúc đầu, anh nghĩ rằng có một dự án có thể xoay chuyển được, nhưng bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với cuộc đang áp ngày 3 tháng 8, cả nước rơi vào tình trạng bàng hoàng, cây cối đều run rẩy trước bờ vực chiến tranh. Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nền kinh tế đang trong tình trạng trì trệ, nếu bán với giá cao như xưa, họ có thể bị gắn mác tích trữ, gắn mác "kẻ đầu cơ", cuộc sống trong tù sẽ gần trong tích tắc. Phó Văn Anh và trợ lý của cô lại đi hỏi giá thị trường, họ không còn cách nào khác là mất cái này được cái kia, tuy nhiên lợi nhuận từ vải giá rẻ so với chi phí đầu tư chỉ là một giọt nước trong thùng. Dự án thất bại, tín dụng của công ty không thể thất bại, hai người dự định dùng tiền của gia đình để trả nợ ngân hàng.

Mạnh Hoài Cẩn an ủi cô : chúng ta có đầy đủ kiến thức lý thuyết, trong công ty có chuyên gia tư vấn nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế. Việc những tân binh gặp khó khăn khi cầm súng là điều bình thường, điều khiến bạn trở nên hoàn hảo sẽ đến một cách tự nhiên sau khi bạn luyện tập nhiều hơn. Việc kinh doanh cũng vậy.

Dù tự an ủi mình như thế nhưng ai cũng biết khởi nghiệp không phải là việc có thể làm một cách tùy tiện, nhất là đối với những cặp vợ chồng trẻ. Sau khi chị Mạnh biết tin, gia đình chị đã quyên tiền để đặt một phong bao lì xì màu đỏ, vì hai người chưa có con nên chỉ dùng làm quà cho đôi vợ chồng mới cưới. Phó Văn Anh nghiến răng nghiến lợi xua tay, cô có thể nhận tiền cô dâu nhưng không thể để chị cả tiêu tiền vào chiếc phong bì đỏ cưới không ghi chữ này. Chị Mạnh cảm động nhưng vẫn lý trí, anh hai của Mạnh Hoài Cẩn cũng ra tay giúp đỡ, hai anh chị tốt bụng đến mức khó có thể từ chối. Hai người về nhà đếm tiền, chị cả và anh hai có tổng cộng 500 tệ. Đây là một số tiền khủng khiếp đối với những công chức bình thường và nó quá đủ để họ trả hết những khoản nợ còn lại.

Mạnh gia có một tình nghĩa sâu sắc với Văn Anh, điều này khiến cô bắt đầu suy nghĩ về cách quản lý cuộc hôn nhân này bên cạnh việc cùng nhau phát triển sự nghiệp. Trong đêm khuya, nằm trên giường nghe tiếng bão ngoài cửa sổ, Phó Văn Anh trằn trọc không ngủ được. Vốn dĩ cô định gọi anh ấy dậy nhưng đột nhiên cô nhận ra mình đang gọi Mạnh Hoài Cẩn một cách vô cùng lạnh lùng. Danh hiệu không mấy yêu thương bỗng tạo nên một lớp xa cách giữa hai người. Phó Văn Anh lặng lẽ ghé vào tai anh, thăm dò gọi: "Hoài Cẩn?"

Mạnh Hoài Cẩn đáp trả ngay lập tức nhưng lại bất ngờ chạm thẳng vào mặt cô. Trong lúc hỗn loạn, làn da của hai người vô tình chạm vào nhau, tóc quấn vào nhau, hơi thở cũng quấn vào nhau. Lúc đó Mạnh Hoài Cẩn đã thừa nhận, từ lúc đó, anh nhớ đến anh sao trong mắt Phó Văn Anh, ánh lên vẻ ngượng ngùng và có chút ngơ ngác của thiếu nữ. Khi còn là một chàng trai trẻ ở độ tuổi ngoài hai mươi, lần đầu tiên trong cuộc đời anh được trải nghiệm cảm giác có điện. Dù sao Phó Văn Anh cũng là cô gái mới lấy chồng, cô không biết giải thích thế nào, xấu hổ đối mặt với ánh mắt thăm dò của Mạnh Hoài Cẩn, lần đầu tiên cô muốn quay người tránh né. Phó Văn Anh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quyết định bắt đầu nói chuyện công ty, nhưng sau đó cô nghĩ tới chuyện công ty có lẽ cũng khiến anh lo lắng, tối nay nói về cây phát tài đã chết, liệu anh có lo lắng hơn không?

Thấy Phó Văn Anh không lên tiếng, Mạnh Hoài Cẩn tự mình bắt đầu nói. Anh cho biết, hôm nay anh nhìn thấy câu phát tài khô héo và cảm thấy nó ý nghĩa xấu, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cây hòa bình vẫn tươi tốt và xanh tốt. Anh ấy nói rằng nếu anh ấy chỉ có thể lựa chọn giữa sự giàu có và hòa bình thì anh ấy hy vọng đó sẽ là điều sau. Dừng một chút, hẳn muốn nói lại điều gì, nhưng thấy Phó Văn Anh im lặng, hắn lại nuốt lời. Tôi không khỏi tự hỏi: Tối nay anh ấy có vượt quá giới hạn không? Ngoài ra, có vẻ như kể từ khi kết hôn, họ chưa bao giờ nói chuyện chân tình với nhau như tối nay.

Đồng hồ trên tường đang tích tắc, Phó Văn Anh im lặng hồi lâu đột nhiên nói: "Mấy ngày trước em nhận một phần ba số tiền là tiền giả, là trách nhiệm của em, em không nói cho anh biết. "

"Tiền giả bây giờ tràn lan, em nhận được tiền giả là chuyện bình thường. Văn Anh, đây là sai lầm trong sự chuẩn bị của anh. Điều này chứng tỏ công ty chúng ta nên mua máy dò tiền giấy để dùng"

Một tiếng "Ừ" không lay chuyển đã trút bỏ trách nhiệm và nhẹ nhàng "gạt bỏ" lời tự trách của cô. Quỷ Cốc Tử đã nói: Nếu bạn không chịu trách nhiệm, bạn sẽ không có sự nghiệp trên thế giới, nếu bạn không thoát khỏi nó, bạn sẽ không có cơ hội sống trên thế giới.

Nhìn ánh mắt kiên định của Mạnh Hoài Cẩn đêm nay, Phó Văn Anh nói xong lời này liền cảm thấy áy náy. Chính sự tin tưởng giống như sự hợp tác này đã khiến họ cảm thấy rằng dù hoàn cảnh có khó khăn và sa đọa đến đâu, gia đình Mạnh bé nhỏ của họ một ngày nào đó sẽ thịnh vượng.

Sau này hóa ra sự kiên trì này là đúng. Mặc dù nhà máy vải dần mất đi hoạt động kinh doanh nhưng Mạnh Hoài Cẩn đã tìm được một lối thoát khác. Trước khi bắt đầu đi làm, anh đã đưa người bạn Lưu Thành Kính đi nghiên cứu nghiêm túc về thị trường và triển vọng của thương mại điện tử Trung Quốc. Vào những năm 1980, Trung Quốc lần đầu tiên phát động một chiến dịch đại chúng quy mô lớn nhằm phổ biến kiến thức máy tính, mang lại hy vọng cho Mạnh Hoài Cẩn. Anh nghĩ: Nếu dùng máy tính để bán hàng trực tuyến thì liệu có tiết kiệm được thời gian, chi phí và mang lại lợi nhuận cao hơn không?

Lúc đầu, xung quanh Mạnh Hoài Cẩn xuất hiện những tiếng nói nghi ngờ, vì lần làm ăn trước của anh thất bại nên chị cả, anh hai và thậm chí cả chị ba mới tốt nghiệp của anh đều khuyên anh không nên dấn thân vào vùng đất không có tiềm năng này. Chỉ có Phó Văn Anh là khác, cô ấy không phản ứng khi ý tưởng được đề xuất lần đầu tiên, cô ấy không phản ứng khi Mạnh Hoài Cẩn bác bỏ những nghi ngờ. Mãi đến khi Mạnh Hoài Cẩn nói với Phó Văn Anh rằng anh muốn đi học ở Mỹ dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cô cũng rút tiền ra, với tất cả số tiền tiết kiệm mấy năm qua cô khẳng định sẽ làm điều đó với anh! Hai người nhìn nhau mỉm cười, đạt được đồng thuận.

Khi đó, họ cùng nhau sang Mỹ du học,  vào một khách sạn nhỏ ở vùng Vịnh San Francisco, California và tìm ra khuôn khổ của thương mại điện tử thông qua những quan sát kỳ lạ. Khi đó Mạnh Hoài Cẩn càng ngưỡng mộ Phó Văn Anh hơn, tiếng Anh nói của cô khiến việc giao tiếp với người nước ngoài trở nên dễ dàng và cô có thể xử lý từng chi tiết trong cuộc sống với ghi chép của mình một cách tỉ mỉ. Điều mà chàng trai trẻ họ Mạnh không biết là trong mắt Phó Văn Anh, việc du học ở Mỹ là một thời kỳ hoàng kim. Trong mối quan hệ kéo dài một năm rưỡi đó, Phó Văn Anh có thể cảm nhận rất rõ ràng những thay đổi ở đối phương: từ lịch sự với nụ cười gượng ép đến việc sẵn sàng uống chung đồ uống với cô, từ im lặng đến nói về mọi chuyện, từ ngủ chung giường và có những giấc mơ khác nhau đến việc ôm nhau ngủ.

Thời gian trôi qua như ngựa trắng chạy ngoài đồng, Phó Văn Anh luôn tin rằng tình bạn chân chính là câu chuyện tình dài nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro