Welcome back
Warning: lưu ý là thuần H và H cũng khá cháy nên hãy chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nha!
Lâu lâu được hôm chăm edit hic
[ Welcome back ]
Author: https://www.pixiv.net/novel/show.php?id=17134305
--------------------------------------------------------
Chiếc đồng hồ bỏ túi trên eo khẽ rung. Kim đồng hồ quay thêm một vài vòng nữa là sẽ đến điểm dừng tiếp theo.
Trước tiên, kiểm tra hành lý của hành khách xuống tàu, sẽ có một vài người để quên đồ khi dọn phòng. Khi hết chuyến, anh xuống trạm đưa những hành khách mới lên xe, sắp xếp đồ đạc và chỉ dẫn cho họ.
Cứ như vậy, một danh sách công việc hiện lên trong đầu gần như không có kết thúc khiến anh thở dài.
Chán nản lấy ra danh sách hành khách trong túi, tầm mắt dừng lại vào cái tên nào đó. Cái tên ở vị trí thứ ba từ dưới lên khiến anh hơi đau đầu.
Hít một hơi thật sâu để hy vọng rằng tâm trạng sẽ tốt hơn, nhưng nỗi phiền muộn này chẳng hề vơi đi chút nào.
"Này, Andrew."
Nếu như cậu ta không phải là hành khách, vừa nhìn anh lại còn vẫy tay mỉm cười lớ phớ, nhất định anh sẽ hung hăng chậc lưỡi. Anh nói đừng làm như vậy đồng thời khó xử nhún vai
"Tôi cũng đi làm, ngồi tàu cũng là ngẫu nhiên. "
"... Đi làm? Cậu còn làm việc gì ngoài loay hoay mày mò chế tạo ô tô ?"
Mang đôi giày da chắc chắn, cậu thanh niên đi theo sau anh một bước trên lối đi bằng gỗ, người đáng ra không nên có mặt ở đây, là người yêu của anh.
Làm công việc sửa chữa xe đua, cậu luôn mặc một chiếc quần yếm sặc sỡ đầy dầu máy và đội mũ len. Còn hiện tại là một bộ suit thời trang cao cấp, đẹp đẽ, lại rất đỗi lạ lẫm.
"Chà, mỗi tháng anh chỉ về mười ngày thôi, nên chẳng trách anh không biết."
"... Hả?"
"Không, chỉ là hơi cô đơn thôi."
Đưa cậu ta đến phòng khách được ghi trên sổ đăng ký. Căn phòng khá cao cấp. Mở cửa và di chuyển vào trong. Chỉ như vậy, cậu tình nhân mỉm cười, khẽ nói "Cảm ơn" vào tai anh, chắc chắn rằng không có ai gần đó, hôn nhẹ lên má anh.
"Xin hãy chăm sóc tôi trong hai ngày tới, Andrew."
Chữ rất vui khi có thể nhìn thấy bộ dạng anh trong lúc công tác, viết rõ ràng trên mặt cậu ta. Sắc mặt anh có chút nóng nảy, giẫm lên đôi giày da bóng loáng kia để trả thù, Chúa chắc chắn sẽ tha thứ cho anh.
Công việc vẫn diễn ra như mọi ngày, nhưng lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Nguyên nhân rất rõ ràng. Ánh mắt cậu nhìn anh không ngừng.
Sau khi cậu ta lên chuyến tàu này ngày hôm qua, anh cảm thấy như cậu ấy thực sự quan sát anh cả ngày.
Anh thở dài quay lại nhìn người tình của mình đang ngồi trên bàn nếm rượu đầy nhã hứng. Cậu ngay lập tức nhận ra tầm mắt của anh, nhưng chỉ híp mắt lại và không chào lại anh như mọi khi.
Rõ ràng cậu ta coi việc chào hỏi là không cần thiết vì họ đang ở nơi làm việc, nhưng ánh mắt đưa tới lại đầy phiền muộn, làm người khác mềm lòng. Chỉ cần đêm nay kết thúc, cả hai sẽ được tự do.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Giả vờ như không để ý đến ánh mắt cún con kia, anh đáp lại một cách ngắn gọn bằng lời mời rượu.
Anh đặt lòng bàn tay quanh đáy chai và cẩn thận rót rượu vào ly thủy tinh. Sau đó, nhanh chóng lau miệng chai bằng khăn tay trắng như tuyết, chào khách đúng quy củ và rời đi.
Những động tác này anh đã làm quen tay, nhưng trước đây cũng không phải thành thạo như thế, đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn ở nhà, người yêu giúp anh luyện tập. Còn thưởng cho anh nếu anh làm tốt.
"!!"
Mặt anh đột nhiên nóng lên, nhéo mu bàn tay của mình qua đôi găng tay trắng như tuyết. Đang làm việc mà nghĩ ngợi lung tung gì vậy. Với vài thứ hiện lên trong đầu, anh hắng giọng, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt hai người lại chạm nhau, hai má ửng hồng. Cảm thấy hơi xấu hổ, anh dùng ngón tay kéo vành mũ xuống, tầm mắt bối rối không biết đặt ở đâu.
Từng hành khách trở về phòng của họ, thu hồi tất cả khăn trải bàn trong phòng ăn trống rỗng, thiếu ánh sáng, và công việc hôm nay của Andrew đã kết thúc.
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, nếu chìm vào giấc ngủ trong căn phòng đơn chật chội của nhân viên thì có thể ngủ một mạch đến sáng. Sau hai tuần làm việc dài hạn, cuối cùng anh cũng có thể về nhà vào ngày mai. Vốn người yêu của anh phải ở nhà thì cậu ta lại có mặt trên chuyến tàu này.
Haizzz. Thở dài không biết bao nhiêu lần, thì Andrew bị người đầu bếp trên tàu vừa rửa bát xong chặn lại bằng một giọng vui sướng.
Đầu bếp không giấu giếm rằng muốn nhanh chóng trở về phòng để nghỉ ngơi, thao tác nhanh nhẹn, bày một khay đồ ăn trong nháy mắt. Andrew còn đang sững sờ, anh thấy bánh mì kẹp và hai chiếc cốc đang bốc khói. Có vẻ là sữa nóng, còn mùi thơm ngọt ngào, chắc hẳn là có mật ong trong đó.
"Đồ ăn của anh ?"
Đầu bếp cười cười. Không ổn. Mặc dù có điềm báo không lành, nhưng nếu hỏi là cho ai thì chắc chắn đầu bếp sẽ đọc số phòng cố định của cậu người yêu phiền phức kia.
Tất nhiên anh muốn từ chối, nhưng đầu bếp đã biến mất. Để lại phần sữa nóng và bánh mì, cùng với chiếc áo khoác tuột khỏi vai Andrew, rơi xuống sàn phòng ăn trong vô vọng.
Gõ hai lần. Không quá to, không quá nhỏ, nếu lần đầu không được thì sau đó gõ to hơn một chút. Dù có tâm trạng như nào thì cũng phải tuân thủ quy tắc, gõ cửa theo quy định, đây là bệnh nghề nghiệp rồi.
Vì cả hai tay đều đang bận nên anh chỉ có thể dùng chân.
"Cửa không khóa."
"Tôi không có dư tay, cậu mở cho tôi được không?"
"À! Được."
Cánh cửa mở ra, khi nhìn vào, quả nhiên vẫn là cậu ta. Tuy là vậy, anh vẫn không quen nhìn bộ âu phục đó, mặc dù quen thuộc, lại giống như một con người khác, có một sự căng thẳng lạ thường khiến tim anh đập nhanh hơn.
Để tránh đối phương nhìn thẳng vào mình, anh đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ gần đó với động tác có phần nhanh chóng, cứng nhắc.
"Andrew."
Âm thanh có hơi trầm thấp. Tuy nhiên, lại rất ngọt ngào. Đây là thanh âm phát ra khi muốn đối phương chấp nhận yêu cầu của mình. Mỗi khi cậu dùng giọng điệu này, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ thuận theo mà không rõ lí do, người tình thông minh của anh chắc chắn biết điều này.
"Nếu có thể, chúng ta cùng ăn nhé? Một mình tôi ăn không hết."
"Cậu có thể ăn nốt vào sáng mai"
"Chà, đó là một ý kiến hay. Nhưng nhìn này, tôi có thêm một cốc sữa nóng cho anh."
"Nhưng..."
"Andrew."
Người tình đang đứng cạnh cánh cửa di chuyển vòng ra phía sau lưng anh. Đây là một căn phòng nhỏ, có thể bước tới chỉ với vài bước chân.
Không có cách nào chạy trốn. Hơi ấm của cái ôm từ sau lưng khiến bản năng của anh phát ra âm thanh báo động, mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này. Ngay khi anh muốn thả tay ra để đẩy người đằng sau, đầu ngón tay sẽ lướt qua chiếc cốc, có thể sẽ bị đổ. Thật tệ. Cứ như vậy, đôi tay nứt nẻ đầy vết chai sạn từ từ quấn lấy và kéo anh đi.
"Bên trong có mật ong, rất ngọt."
"Cái gì..."
"Andrew, khi anh còn ở trong ca làm việc, không thể làm gì cả. Tôi hiểu. Nhưng không phải bây giờ đã kết thúc công việc rồi sao? Anh có thể gọi tên tôi được không?"
"Hừ..."
Những ngón tay lẩn qua lớp găng tay, chậm rãi mò mẫm xung quanh như một con rắn. Đôi găng tay trắng nhanh chóng rơi ra, rơi xuống sàn như những bông hoa tuyết khi tay họ vướng vào nhau. Anh hoàn toàn bị ép vào tường, hai tay đều bị tóm lấy, không chỗ nào thoát ra được, cảm nhận được hơi ấm không phải của bản thân truyền qua. Đặc biệt, lỗ tai anh thường được tóc che đi, rất nhạy cảm. Cậu cố ý đưa đôi môi sát lại gần, dùng giọng nói trầm thấp ngọt ngào cầu xin anh gọi tên thêm lần nữa.
Anh rùng mình, thắt lưng nặng nề.
"A ... Luca."
"Ừm."
"Luca, Luca..."
"Ừm, không tệ."
"Luca, chết tiệt, đã đủ chưa !?"
Dù đã gọi bao nhiêu lần nhưng Luca vẫn chỉ hôn nhẹ vào vành tai anh và coi như không nghe thấy gì. Cậu mê mẩn lần mò cúc áo đồng phục của anh như một chú mèo con, làm anh thực sự hoảng lên.
"Này, này! Dừng lại, Luca!"
"Thật xin lỗi, tôi cũng không cố ý chạm vào nó, vốn là chỉ muốn nói chuyện với anh."
"Hả?"
"Hì, có vẻ như tôi nhớ Andrew nhiều hơn tôi nghĩ. "
Đôi môi mơn trớn vành tai không ngừng, dần dần cọ vào cổ, chiếc lưỡi ấm nóng liếm láp, phảng phất như muốn tìm đúng nơi mạch máu. Động chạm cơ thể khiến xương cốt mềm nhũn, anh buột miệng hét lên vài âm thanh ngắn ngủi.
Quá nguy hiểm, phải thoát khỏi Luca, anh nghĩ như vậy. Cảm giác bị ngón tay cậu mân mê, hơi thở gấp gáp sau gáy, gọi tên anh, dùng giọng nói anh luôn muốn nghe. Mọi động tác của Luca giống như món xốt phô mai đặc biệt phục vụ cho hành khách trong bữa tối ấm áp, khiến người ta tan chảy.
Ngay cả khi anh liên tục nói "không". Tay, chân và cơ thể sẽ không thực sự từ chối Luca. Luca hình như cũng nhận thấy điều này. Đôi môi đang ngậm chặt lấy cổ anh đột nhiên tách ra, cậu nắm cằm cưỡng ép anh ngoảnh lại. Khuôn miệng hơi hé mở của Andrew bị cậu dùng miệng mình đóng lại. Chiếc lưỡi vừa xâm nhập chạy quanh khuấy đảo vòm miệng. Sau đó quấn hai chiếc lưỡi với nhau, hít một hơi, cắn nhẹ hàm răng, gặm mút rối bời lộn xộn trong miệng anh cho đến khi Luca thỏa mãn.
Khi môi hai người tách ra, anh lụi xơ ngã quỵ xuống đất, không đứng dậy được. Đôi mắt xanh xám ngập tràn kích thích nhìn xuống.
A, thực sự không ổn rồi. Không có cách nào để ngăn Luca lại với ánh mắt này. Andrew tuyệt vọng cầu xin bằng cái lưỡi líu ríu của mình.
"Cái đó, xin hãy nhẹ nhàng một chút..."
Nghe thấy câu này, Luca sững người lại, sau đó nở một nụ cười đầy thích thú, mấp máy bờ môi mỏng và nói "Tất nhiên."
Ném cơ thể không có sức lực của Andrew lên chiếc giường ọp ẹp. Luca ngay lập tức đè lên trên, vuốt ve cơ thể gầy gò ẩn bên trong bộ đồng phục.
Đầu tiên là thắt lưng. Tiếng kim loại lạch cạch, cậu khéo léo mở từng bộ phận dây khóa. Biết rằng anh rất trân trọng chiếc đồng hồ nhỏ treo bên hông, Luca cẩn thận gỡ nó ra và đặt lên chiếc bàn bên cạnh để không bị rơi vỡ. Tháo thắt lưng và mở nút áo khoác để dễ cởi hơn. Một hàng nút vàng óng được khảm hoa văn tinh xảo. Luca hôn anh, lần theo những ngón tay. Không kịch liệt như nụ hôn trước, cậu hôn anh nhẹ nhàng như một đứa trẻ, chỉ chạm vào vài lần, cái đầu màu hạt dẻ ngọt ngào cúi xuống cổ anh. Thỉnh thoảng có tiếng gặm cắn vào da thịt đau nhói lại bị khoái cảm và hưng phấn dồn dập che lấp.
"Ha, ừm ... a, không!"
Quần áo và hơi thở hỗn loạn. Hơi nóng âm ỉ sâu trong bụng đã ghi nhớ khoái cảm sau này khiến bắp đùi không ngừng run rẩy.
Từng chiếc cúc áo được gỡ cẩn thận, cà vạt bị ngón tay nới lỏng, mọi thứ đều khiến anh thêm phần khẩn trương.
Nhanh chóng gọi anh tới, ôm lấy anh, không cho anh chạy thoát, nhưng khi con mồi đã vào tay, lại rất chậm rãi, như dùng lửa nhỏ từ từ hầm chín món ăn. Anh cố gắng mở miệng ra định chửi rủa, lại bị cưỡng hôn. Một ngụm ăn sạch sẽ.
Cuối cùng áo khoác cũng được cởi ra, để lộ chiếc sơ mi trắng như tuyết. Lúc này, toàn thân Andrew nóng ran vì nụ hôn và bàn tay vuốt ve cơ thể anh. Cũng không còn ngại ngùng, anh tự mình hiểu, hậu huyệt đang không ngừng co rút. Ban đầu cũng không phải nơi tiếp nhận, nhưng kể từ khi trở thành người yêu của Luca, chỗ đó đã hoàn toàn được dạy dỗ.
Tuy rằng đã sớm muốn, nhưng hành động của Luca vẫn thong thả như vậy, khiến anh không khỏi khó chịu. Lúc nãy cầu xin "nhẹ nhàng" có phải là sai lầm không?
Lúc đó, chắc chắn anh đã nghĩ như thế
---------------
"A, khoan, đợi đã ... không được, không được!"
Đây đã là lần thứ mấy? Một bên nhận lấy hơi nóng của Luca trong bụng, một bên dùng đầu óc vẩn đục suy nghĩ.
Luca từ từ cởi quần áo và vuốt ve cơ thể Andrew bằng cái chạm tay như đang ngắt từng cánh hoa.
Vấn đề nghiêm trọng nhất là. Sau khi thâm nhập, dù Andrew có bị kích thích, đạt cực khoái hay khóc lóc nói không, Luca vẫn tiếp tục "yêu" anh.
"Ha, ha ... Andrew, xoay người lại."
"Ư, đáng ghét, không muốn, không được!"
"A-"
Không biết đã cao trào lần thứ mấy, cậu kéo cơ thể anh lại bất chấp Andrew muốn hay không. Dương vật run rẩy, rõ ràng là toàn bộ cơ thể đã đến cực hạn, nhưng Luca lại xoay người anh úp xuống. Điều này có nghĩa là gì, Andrew - được Luca "ôm" rất nhiều lần, hiểu rõ.
Não bộ phát ra tiếng chuông cảnh báo, Andrew bò sấp muốn chạy trốn trên chiếc giường nhỏ hẹp. Không chỉ vô nghĩa mà còn không nhận ra rằng mình đang làm đúng theo yêu cầu của Luca.
"Này, anh muốn chạy đi đâu?"
Luca dịu dàng vuốt ve mái tóc của anh, áp đầu anh vào giường với động tác nhẹ nhàng mà đầy tính chiếm hữu. Đáng sợ, cảm giác này có phải là của con mồi yếu ớt khi bị kẻ săn mồi khống chế không.
Động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng áp lực vẫn đè nặng lên đầu. Hoàn toàn không thể phản kháng, Luca vừa lòng đút dương vật vào hậu huyệt đã hoàn toàn mềm mại của Andrew từ đằng sau.
"A!"
Mị thịt nóng và mềm, không hề đau đớn, thuận lợi nuốt hết dương vật của Luca vào bên trong. Tuy nhiên, tư thế nằm sấp cho phép dương vật có thể cắm vào sâu hơn bình thường, đơn giản là đã đâm vào tới đại tràng.
"A? Ưm ~~~ Á?"
Đè lên cơ thể Andrew đang co giật dữ dội, đưa tay nắm vào cổ tay anh đang kẹp chặt ga trải giường. Hai bàn tay Luca ghì lên, bắt đầu nhấp hông không ngừng nghỉ, làm Andrew đến rối tung lộn xộn.
Không chịu nổi, Andrew rúc trán vào tấm ga trải giường. Như thể gặp đúng thời cơ, cơ thể Andrew cứng đờ một cách bất thường khi bị đâm không thương tiếc, vài giây sau thì cơ thể anh yếu đi.
"Ồ, lại bắn rồi?"
Luca mỉm cười sung sướng, hơi co giật, ấn eo anh chặt hơn nữa, như thể đang tận hưởng cảm giác được siết chặt bên trong.Âm thanh nhớp nháp của nước và tiếng cót két của chiếc giường vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Hức, a, Luca, tôi, tôi, đau quá, đau, đau quá, a a..."
"Hừm, anh giỏi thật đấy."
"A, oa ~~~! Ưm a !"
Đặt đầu dương vật vào van đại tràng và ấn mạnh cho dù có vào được hay không, lực đạo vừa phải, động tác không kịch liệt, nhưng tiếng rên rỉ và nước bọt chảy theo khóe miệng vẫn không ngừng. Bởi vì bị duỗi thẳng hai chân mà cưỡi lên, anh không thể bỏ qua được bất kì khoái cảm nào truyền tới, Andrew khịt mũi, tuyệt vọng cầu xin Luca tha thứ.
Nhưng đối với Luca đang cực kì phấn khích, vẻ ngoài yếu ớt van xin của Andrew chỉ càng thêm kích thích dục vọng của cậu. Luca nở nụ cười run rẩy, ghim chặt cổ tay anh vào khăn trải giường, liếm láp mồ hôi nhuộm hồng sau gáy. Đồng thời, vòng eo bị ép đến mức hông anh gần như biến dạng.
"Ahhhhhhhh"
Với tiếng nước chảy nhớp nháp, quy đầu cạy mở van đại tràng và chui vào trong.
Bởi vì va chạm quá lớn, trước mắt phảng phất có ngôi sao lóe lên, tầm mắt một mảnh trắng xóa, thanh âm bên tai dần dần đi xa. Khoái cảm mãnh liệt chạy khắp cơ thể, thiêu đốt toàn bộ lý trí.
Chỉ có hơi ấm của Luca mới khiến anh hơi thanh tỉnh lại, phấn khích vì được làm tình với người yêu khiến anh sướng đến phát điên.
"Hức, a, thật thoải mái."
"~~~Ưm?"
"Chà, tôi xin lỗi, nhưng đây không phải là nhà của chúng ta. Có thể sẽ bị nghe thấy nếu anh la khóc to như vậy. Hơi khó chịu một chút, nhưng hãy cắn vào tấm khăn trải giường nhé..."
"Ư, hu ... ừm."
"Đúng rồi, ngoan lắm. Tôi có thể yêu anh thêm một chút nữa được không?"
Hoàn toàn xong đời. Andrew, đầu óc trống rỗng, không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Luca. Tuy vậy, anh vẫn hiểu đúng yêu cầu của Luca, nếu là việc anh làm được thì Luca muốn gì anh đều đồng ý. Andrew cắn chặt ga giường và gật đầu trong ý thức mơ hồ.
Luca hôn lên mái tóc trắng của anh và chậm rãi chuyển động. Quy đầu hưởng thụ bên trong đại tràng cắn mút chặt chẽ, mỗi cú nhấp vào Andrew đều run rẩy thân thể, nhận lấy vài đợt cao trào, thuận theo chờ đợi Luca xuất tinh.
Anh xoa hai chân vào nhau hoặc cố gắng nâng eo lên, muốn giảm bớt khoái cảm, nhưng Luca đang xâm phạm vào tận cùng bên trong anh không cho phép điều đó.
Ha, ha, nhịp thở nông cạn và gấp gáp , có thứ gì đó cứ chạy loạn xạ dọc sống lưng từ trong kết tràng nơi bị Luca chèn ép. Anh cắn chặt răng, nếu không, sẽ thực sự phát điên mất. Không mất nhiều thời gian để đạt được cực khoái khi khoái cảm mãnh liệt dâng trào như biển cả nhấn chìm cơ thể anh. Bụng dưới vang lên với dư vị sung sướng, và Luca cũng vậy. Chịu đựng bên trong mềm mại ấm áp, nịnh nọt mút vào không ngừng, tinh dịch bắn hết vào trong Andrew.
Tấm khăn trải giường ướt sũng rời ra khỏi miệng anh, và dương vật của Luca đang nằm trong bụng Andrew cũng vậy. Có thể do thời gian đút vào quá lâu, lỗ huyệt bên dưới Andrew không thể khép lại được, tuy rằng thể lực đã đạt tới cực hạn, nhưng thân thể vẫn còn đang run rẩy cực kì gợi dục...
"... Andrew? Anh không sao chứ ..."
"... Chết tiệt, không sao cái đầu cậu..."
"A, đợi chút, tôi lấy nước cho anh."
Đối mặt với Andrew, người không còn thể lực để có thể tự uống nước, Luca đưa chai nước lên miệng anh với một nụ cười gượng gạo. Chia thành từng lượng nhỏ, từng ngụm nước trượt vào dạ dày trong thân thể khô nóng. Cảm giác mát lịm thoải mái khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh hung hăng trừng mắt liếc người tình bên cạnh, bắt đầu càu nhàu.
"Chậc, tôi vẫn chưa hoàn thành công việc của mình..."
"Tuy chính tôi đã dụ anh tới đây và làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng anh vẫn nên cẩn thận với đồng nghiệp của mình."
"Hả?"
Thật ra đã công việc tháng này đã kết thúc, lần dừng ga tiếp theo là hai tuần nghỉ phép, nhưng anh muốn làm cho cậu người yêu nhìn rất thoả mãn này khó xử một chút, nên đã nói dối. Tuy nhiên, Luca không hề sốt ruột cũng không khó xử, còn ngập ngừng muốn nói gì đó, cậu có chút lo lắng vuốt ve mái tóc của Andrew.
Lúc này, Andrew đột nhiên nghĩ tới một việc. Chỉ cần nhìn kĩ đôi mắt của Luca là có thể biết được đáp án.
"A, đáng giận! Chết tiệt !"
"Tôi bày tỏ chút thành ý của mình, và họ liền nói với tôi rằng công việc của anh tới 20h tối qua là kết thúc rồi."
"Chẳng lẽ tên đầu bếp cũng ..."
"À, khi gọi đồ ăn nhẹ, thực ra là để tìm anh, nếu có thể đến thì tốt. Đây là lời cảm ơn chân thành của tôi."
Chân thành là gì? Cậu muốn làm gì? Đã cho bao nhiêu? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy nhức đầu.
Khăn trải giường thấm nước, sữa nóng đã hoàn toàn nguội, Bánh mì tội nghiệp khô khốc, chiếc đồng hồ bỏ túi tích tắc báo cho anh biết được chuyến tàu sẽ đến nhà ga sau ba giờ nữa.
"... Tôi muốn không biết nữa."
Anh kéo khăn trải giường ướt sũng và ném lung tung xuống đất. Sau đó, đem khăn trải giường và khăn tắm dự phòng luôn có trong phòng ném lên giường. Rồi nắm lấy tay Luca, nằm xuống đống khăn tắm và ga trải giường lộn xộn.
"Hả?"
"Cậu chỉ đang kiếm cớ..."
"Tất nhiên rồi."
"Này, Luca."
"Hả? Làm sao vậy?"
".... Không có gì."
Tàu trưởng chắc chắn không phải là một công việc có nhiều kỳ nghỉ. Andrew đặc biệt còn là một tiếp viên tàu hỏa. Không về nhà trong một hai tuần là bình thường, và có 10 ngày nghỉ phép trong một tháng là khá nhiều.
Luca nói rằng cậu thấy cô đơn. Đối với câu này, Andrew không có đáp lại, nhưng không có ai nói là không cô đơn cả.
Cảm nhận được hơi ấm của người yêu mà anh đã không gặp trong hai tuần, Andrew đưa khuôn mặt cạnh đôi bàn tay hơi nứt nẻ chai sạn của cậu để lấp đầy trái tim đơn độc của mình.
Ba giờ sau, đã đến nhà ga quen thuộc đó.
Sau đó, đi trên con đường quen thuộc và mở cánh cửa đã cũ kĩ hơn một chút.
Anh về rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro