Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhược điểm

https://liangqiu33062.lofter.com/post/4c01ff12_2b808a8ac

『 Tù thủ 』 Nhược điểm

setting ABO

Tuyến thể của Luca khi vào tù đã bị phá hư, cho nên tin tức tố phát ra cực kì loãng, đến mức không ai biết được giới tính thật của hắn.

Andrew dưới áp lực là giải cứu, lựa chọn giấu giếm bí mật mình là O

__________________________

Hôm nay có gì đó không ổn với Andrew

Không chỉ lơ mơ nổ máy trong lúc giải mã để lộ vị trí cho thợ săn, khi cứu người còn dính terror shock, nhìn Victor hai mắt rưng rưng xoay tròn bay đi, sai lầm cấp thấp như này sao có thể xảy ra với người giải cứu luôn luôn vững vàng này?

Luca cảm thấy quá mức kì lạ, Andrew cũng không biết là cố ý hay vô tình mà trốn tránh hắn, bất chấp ánh nắng thiêu đốt, anh thà chạy qua bên kia bờ sông của Công viên Ánh trăng đi tìm Victor trị thương, còn hơn là đi tìm hắn ở trong nhà hai tầng.

Càng quan trọng hơn là, sáng sớm hôm nay anh bỏ mặc hắn một mình ở trong phòng.

Rõ ràng thường ngày đều kiên nhẫn gọi hắn thức dậy, sau đó cùng nhau ăn sáng, nhưng hôm nay lại nhờ Victor gửi thư từ chối! Luca buồn rầu mà nhai bánh mì chấm đầy ớt, ngay cả xem bản vẽ động cơ vĩnh cửu cũng không có hứng thú, dù sao hắn cũng không tư cách mà ghen tị, rốt cuộc họ cũng không phải là người yêu.

Thậm chí cố tình trò chơi sắp xếp còn không cho hắn cơ hội, trên bàn chờ ngồi cũng cách xa Andrew, cũng nghe không thấy Victor và anh nói chuyện gì, thậm chí còn không để ý tới hắn.

Nhưng Andrew rõ ràng nên ở cạnh hắn! Vì sao gần đây lại chỉ thân thiết với Victor!

“Loẹt xoẹt!” Nghĩ đến đây, Luca toàn thân phóng ra điện lưu, đập bồm bộp khối "sắt vụn” tựa hồ muốn tuyên thệ chủ quyền theo một cách khác. Edgar ở bên cạnh sửa máy nghe hắn ồn ào, nhịn không được suýt thì cầm bảng vẽ gõ vào đầu hắn “Balsa, đừng mất tập trung!”

Cách đó không xa truyền đến âm thanh bị đánh, Andrew đại khái là bị Joseph đánh gục bóng trong thế giới ảnh, Luca sốt ruột lo lắng cho "vợ" mình, máy cũng không thèm giải nữa.

“Tôi đi chi viện, hai máy còn lại là của cậu."

“Hunter là Nhiếp ảnh gia tôi sửa kiểu quái gì??" Edgar bấm máy ngón tay cơ hồ bốc cháy "Tên khốn nạn có bồ bỏ bạn này!"

Luca chạy như điên đến phía bên kia bản đồ, rón rén trốn vào tủ sắt sau lồng sư tử, nhòm xuyên thấu qua khe hở, hắn thấy Andrew loạng choạng chạy qua.

Anh kéo lê cái xẻng, ma xui quỷ khiến chạy vào góc chết, một chiếc găng tay cao su đột nhiên thò ra từ ngăn tủ ôm eo Andrew kéo anh vào trong.

“Kỳ quái, người đâu rồi?”

Joseph lắc lư thanh kiếm, nhìn ngó xung quanh, chắc là tên gác mộ này đã nhanh chân chạy thoát rồi, dù sao hiện tại cũng không cần chăm chăm vào một con mồi, vì thế hắn không thèm quay đầu lại mà xoay người đi về phía trạm tàu lượn siêu tốc.

“Phù, rốt cuộc cũng an toàn" Luca thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn quay đầu trêu ghẹo nói, “Andy thật đúng là "MVP" của trận này, nếu không phải ghép đội bốn, không chừng sẽ bị mắng sau trận đấu rồi"

Andrew tình huống không tốt lắm, nếu là ngày thường anh đã sớm giơ tay gõ đầu Luca một nhát, nhưng hôm nay lại càng im lặng không nói gì.

Trong tủ không gian nhỏ hẹp, hai người thân thể dính sát vào nhau, hô hấp lẫn lộn, Andrew sắc mặt hơi ửng hồng, vừa rồi bị thợ săn truy đuổi đã dùng hết sức lực, thần kinh căng thẳng ở trước mặt Luca như dỡ xuống phòng bị, anh dựa vào vai Balsa, nghiêng người, bất lực mà chịu đựng xao động của kì phát tình, tóc mái bị mồ hôi ướt nhẹp, lý trí của Andrew bị dục vọng cắn nuốt không ngừng.

Mùi hoa diên vĩ quanh quẩn ngọt ngào, tràn ngập xoang mũi Luca, đó là hương vị chỉ có Omega mới có thể phát ra, Balsa nháy mắt bị tin tức tố trêu chọc đến mất bình tĩnh.

Hắn không thể tin tưởng mà nâng khuôn mặt nóng bừng của Andrew lên “Andy, anh chẳng lẽ... Omega..."

“Thực xin lỗi... là tôi kéo chân mọi người, không ngờ lại là ngày hôm nay phát tác”

Luca sửng sốt, rõ ràng ngày thường cầm xẻng sắt đào mấy tấc đất cũng không thấy thở dốc, sức lực lớn như vậy mà là O, mỗi ngày phải đối phó với vị trí giải cứu cần nhiều thể lực, làm sao có thể như vậy?

Huống chi, thân là bạn cùng phòng hắn cũng chưa từng phát hiện bí mật này, Balsa vẫn luôn lầm cho rằng Andrew là Beta, bất ngờ vui sướng này khiến Luca không còn sầu lo chuyện khác.

Dù sao Andrew hiếm khi toàn tâm toàn ý giao phó mặt yếu đuối của mình cho người khác, Balsa cực kì hài lòng.

“Luca chắc là có ức chế tề nhỉ, tôi nhớ có lần cậu đến chỗ Emily để lấy "

“Đúng là vậy, nhưng mà tôi đem mấy cái chai đó ném rồi.”

“Dù sao tôi là A, cũng không cần dùng đến cái đó, không phải sao?” Luca chột dạ mà thè lưỡi.

Hai người đồng thời ngả bài, tràn đầy bất ngờ.

“Cái gì?” Andrew hoài nghi mình nghe lầm, rốt cuộc mưa dầm thấm đất, hắn nghe vài người trong trang viên nói Luca là O, cho nên coi đó là đương nhiên.

“Vậy chúng ta trước tiên đi ra ngoài rồi nói được không, nơi này không thoải mái”

Andrew chao đảo, không kịp đối mặt với sự thật Luca là A, chứng sợ không gian hẹp đã quấy phá, chỉ cần ở trong không gian hơi chật một chút, anh sẽ vô cùng sợ hãi, tựa hồ trước mặt hiện lên ánh sáng chói mắt, bên tai quanh quẩn ô ngôn uế ngữ “Quái vật”, “Vận rủi “ khiến vành tai đau nhức, phảng phất như ngã vào hố sâu, những ký ức ám ảnh trong lòng.

“Đừng sợ, tôi giúp anh" Luca nhẹ giọng an ủi.

“Chỗ này hẹp quá, tôi chịu không nổi”

Run bần bật như thỏ tai cụp, hốc mắt cũng đỏ hoe, Balsa kìm nén không được vẻ đáng yêu hiếm có lộ ra này của Andrew, hắn nắm lấy cổ tay Andrew, đem anh ấn vào vách tủ, ép Andrew nhìn vào Luca đang nở một nụ cười xấu xa.

Muốn trốn cũng không được, ánh mắt nóng rực của Balsa từ trên cao nhìn xuống khiến tâm trí anh thần phục, nếu như nói chán ghét, chỉ hoàn toàn là lừa gạt trẻ con, anh thực sự không muốn Luca buông tay, thậm chí chờ mong phát sinh càng nhiều chuyện mờ ám hơn.

Balsa chắc chắn không muốn để Andrew bị người khác đánh dấu, ít nhất là hiện tại Luca có thể làm một điều mà hắn hằng mơ ước, muốn người giữ mộ trước mắt hiểu được rung động tình yêu của hắn, cho dù là theo một cách thô bạo.

Dù sao thì, Andrew lúc này chỉ là cừu non đợi bị làm thịt.

“Cạch” cổ áo màu đen bị cởi nút, trượt dọc theo lớp vải, phần cổ trắng nõn lộ ra.

“Kreiss, đừng cựa quậy, anh cũng không muốn bị thợ săn phát hiện, phải không?”

Che miệng lại đi, đó là lời nhắc nhở cuối cùng của Luca dưới cương vị một người bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro