
Forbidden Love
Author: https://archiveofourown.org/works/31427819?fbclid=IwAR2E3c8p-vUXf3Q92SLY-uzG9o8VdHSLWSgWfqGkqbj8W-pj7Sekb8bteY0
Trang viên này không phải là một nơi vui vẻ. Đầy rẫy những trò chơi khủng khiếp gây thương tổn, phiền muộn và đau đớn. Hunters, những kẻ đi săn, và Survivors, những kẻ phải gồng mình chạy để sống sót. Là một trò chơi "mèo vờn chuột". Mọi người ở đây đều được hứa hẹn điều gì đó, tiền bạc, ước mơ hoặc bất cứ thứ gì. Mặc dù là lời hứa, nhưng lại không bao giờ được thực hiện. Thay vào đó, lại là những đau đớn lặp lại vô tận mỗi ngày. Ghép trận, giải mã, lôi kéo, giải cứu, được gửi trở lại trang viên hoặc trốn thoát. Và thường xuyên sẽ có những người mới tham gia trò chơi địa ngục này.
Andrew Kreiss là một Kẻ sống sót trong trang viên này. Trước đây anh bị xa lánh vì vẻ ngoài khác lạ của mình, đã đến trang viên này. Anh ấy là người bạch tạng, khá vụng về trong giao tiếp và không dễ dàng kết bạn. Tuy nhiên khi tới đây, anh ấy đã làm quen được với Victor Grantz và Aesop Carl.
"Kreiss? Bạn có nghe tôi nói không?" giọng một cô gái cất lên.
Andrew giật mình như vừa quay lại thế giới thực.
"A. Vâng, xin lỗi, Emma" Andrew đột ngột nói.
"Không, không sao đâu! Bạn có muốn tôi giải thích lại về khu vườn này không? " Emma hỏi.
Emma Woods là một cô gái rất sôi nổi. Hay còn gọi là "Thợ vườn" và nhận chăm sóc khu vườn trong trang viên này.
"Nếu bạn muốn" Andrew trả lời.
Sau khi Emma giải thích xong, Andrew rời khỏi vườn để về phòng riêng. Khi đến cửa phòng, Victor đang đợi anh ta cùng với chú chó Wick.
Victor được gọi là "Người đưa thư", và anh ta có thể chuyển thư bằng chú chó Wick của mình. Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể nói chuyện với anh ấy bằng giấy ghi chú hoặc ngôn ngữ ký hiệu, vì miệng anh đã bị khâu lại.
"Xin chào, Victor. Có chuyện gì không? " Andrew hỏi
Victor cố gắng viết một cái gì đó:
Chào Andrew! Đoán xem nào? Vừa có một Người sống sót mới đến! Không thể tin được!? Hai người mới chỉ trong vài tuần! Tôi bất ngờ đến không nói được gì luôn thật đó!
"Ồ. Tôi không quá quan tâm đến việc đó. Tôi đã có đủ bạn bè rồi, và thành thật mà nói, tôi không thích việc Emma đang cố gắng thân thiết với tôi... "Andrew lẩm bẩm với Victor.
Victor nhanh chóng viết ra một cái gì đó một lần nữa.
Gì vậy chứ ?! Tôi nghĩ bạn nên gặp anh chàng mới đến đó !! Anh ấy không quen biết ai ở đây, bạn nên đến kết bạn với anh ấy!
"Tại sao bạn lại cố chấp như vậy?" Andrew đảo mắt hỏi Victor.
Bởi vì bạn quá cô đơn! Aesop có nhiều bạn bè hơn Andrew và anh ấy cũng không thích chơi với quá nhiều người! Anh ấy có tôi, bạn, Eli, Fiona, Patricia và Vera! Bạn chỉ có tôi, Aesop và Emma.
"Nên là, bạn mong muốn tôi làm quen với người mới đến vì nghĩ rằng tôi cô đơn?" Andrew cười trừ.
Đó chính xác là những gì tôi muốn nói! Cậu ấy đang ở trong phòng ăn, nhớ phải đến đó!
Andrew thở dài, không biết làm sao để từ chối. Victor quá cố chấp để anh có thể nói không. Anh đi đến phòng ăn như đã nói. Người đó mặc trang phục của tù nhân, đeo 1 vòng xích quanh cổ, thắt lưng đầy dụng cụ, găng tay và chiếc nẹp chân. Cậu ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ, buộc lại thành đuôi ngựa lộn xộn. Khi cậu quay lại nhìn Andrew, anh thấy vết bầm tím lớn bao phủ lên mắt trái, cộng với một chiếc răng nanh nhô ra khỏi miệng. Đôi mắt có màu xanh lục xám, nhưng tất cả lại hài hòa một cách kì lạ.
"Xin chào?" Cậu ta nói với Andrew, khá bối rối.
"Ơ-uh- Xin chào." Andrew đáp.
"Bạn là ai?" Cậu ta hỏi, tiến một bước về phía Andrew.
"Uhm- tôi là Andrew. Andrew Kreiss - hay được gọi là "Người gác mộ", Andrew nói "Còn bạn là ai? "
"À-! Tôi là Luca Balsa! Tôi là một nhà phát minh-! Hoặc, đã từng. Tôi vô tình giết người thầy của mình, "Luca nói.
Cậu ta nói ra điều đó một cách bình tĩnh, lại khiến Andrew sợ hãi.
"Có phải đó là tên gọi của bạn ở trang viên này không?" Andrew hỏi.
"Không, tôi được gọi là "Tù nhân" Luca nói, cười một chút.
"Nên là, bạn thực sự đã đi tù?" Andrew hỏi đột ngột.
"Ừ- ừm. Tôi đã giết người thầy của mình, "Luca trả lời.
"Tôi hy vọng bạn sẽ làm tốt trong trò chơi" Người gác mộ nói.
"Hmm? Trò chơi là cái gì? " Luca hỏi.
"Bạn thấy đấy. Tôi không có thời gian để giải thích nó, tôi phải giải quyết trận đấu của tôi trước đã "Andrew nói, rời khỏi phòng ăn.
Andrew tình cờ gặp Victor trên đường đi.
Wa! Bạn bỏ cậu ấy lại như vậy. Thật thô lỗ! Có thật là có một trận đấu không ??
"Có, với Vera, Ganji và Emily. Tôi vẫn chưa biết ai là Hunter "Andrew thở dài.
Ồ, vậy thì chúc may mắn!
Victor đóng tập ghi chú lại và mỉm cười với Andrew trước khi rời đi cùng Wick.
Andrew đi đến sảnh chờ, những người khác đang đợi. Anh ngồi xuống và đặt cái xẻng của mình lên bàn.
"Xin chào, Andrew," Emily nói với Andrew.
Andrew chỉ gật đầu với Bác sĩ, ngồi xuống.
Người thợ săn đã đến. Là Michiko.
Trận đấu kết thúc nhanh như bắt đầu. Kết quả là hòa, Andrew và Vera hy sinh bản thân khi Ganji và Emily trốn thoát.
Khi Andrew trở lại trang viên, anh được Emily gọi tới, cô ấy sẽ chữa trị vết thương cho anh. Hai người đi đến bệnh xá, trên đường tình cờ gặp Luca.
"Xin chào, cô Dyer!" Luca nói, không để ý đến Andrew.
"Xin chào Luca! Tôi đang vội, Kreiss cần chữa trị vết thương từ trận đấu trước, "Emily nói với Luca, chỉ vào Người gác mộ phía sau cô.
Luca nhìn Andrew chằm chằm. Anh ta có vết sẹo cũ trước khi tới đây, nhưng có vết thương mới trên má và có nhiều vết bầm tím.
"Ồ... Uhm, mau khỏe nhé Andrew!" Luca nói, nhanh chóng bước đi.
Emily nắm tay Andrew, dẫn anh đến phòng y tế.
Sau khi điều trị vết thương, anh cảm ơn Bác sĩ và rời bệnh xá đến nhà ăn.
Andrew ngồi xuống với đồ ăn đặt cùng bàn với Victor.
"Tù nhân" đâu?" Andrew hỏi.
Tôi không biết. Tôi đã hỏi người khác nhưng có vẻ như Luca không có bất kỳ người bạn nào khác ngoại trừ chúng ta.
"Ồ-" Andrew bắt đầu nói, bị Edgar ngắt lời.
"Nếu muốn biết, tên phiền phức đó chưa bao giờ rời khỏi phòng của hắn" Họa sĩ nói.
Đôi mắt Victor sáng lên khi nghe thấy điều đó. Anh ấy nhanh chóng viết một cái gì đó vào tập giấy ghi chú của mình.
Andrew! Bạn nên đem đồ ăn cho Luca! Sau đó, hai người có thể thân nhau hơn và bạn sẽ có một người bạn tốt nữa!
"Cái-" Andrew cố nói trước khi Edgar đặt một đĩa thức ăn xuống trước mặt Andrew.
"Tới luôn, mang nó cho cậu ta. Tôi sẽ không đem đi đâu, cậu ta sẽ cố gắng bắt chuyện tôi "Edgar càu nhàu.
Andrew cầm cái đĩa lên và đi tìm Luca. Anh ta tìm thấy phòng của Luca một phút sau đó, vì âm thanh kì lạ to đùng phát ra. Anh đập cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Anh kiểm tra tay vặn cửa, và nó không khóa, vì vậy anh mở ra.
"Cậu cần phải ăn, Luca" Andrew nói, đôi mắt đỏ của anh như nhìn xuyên thấu tâm hồn Luca.
Luca không trả lời, thay vào đó cậu tiếp tục nghiên cứu phát minh của mình.
Andrew bỏ thức ăn xuống trước mặt Luca, rồi đập cái bốp vào đầu cậu.
"Này! Trả lời tôi!" Andrew cao giọng.
Luca giật bắn người khỏi phát minh của mình, nhìn chằm chằm vào Andrew. Tuy nhiên, cậu ta không trả lời.
"Này này? Trả lời tôi!" Andrew nói với Luca.
Tù nhân lúng túng đứng dậy và cố gắng đi vòng qua Andrew, nhưng Andrew đã nắm lấy cánh tay của Luca.
"Luca?"
....
Không có câu trả lời.
"Luca, có chuyện gì sao?" Andrew hỏi.
"Hmm... không biết," Luca cuối cùng cũng nói.
"Ý cậu là gì?"
"Thì, tôi muốn hỏi vài thứ. Nó đang làm phiền tôi rất nhiều... "Luca lầm bầm.
"Gì?" Andrew hỏi, buông cánh tay Luca ra.
"Tại sao mặt anh có nhiều sẹo vậy?" Luca hỏi.
Xung quanh rơi vào im lặng. Người gác mộ có vẻ khá ngạc nhiên
"U-Uhm, cậu biết đấy- ừm ... không có ai trước đây thích tôi- và- ừm- họ nghĩ tôi là một con quái vật! Vì vậy họ đã đốt cây thánh giá và đặt vào mặt tôi để thanh tẩy... họ cũng tấn công tôi và mẹ. Họ gọi cô ấy là phù thủy "Andrew run rẩy nói.
"Tôi rất xin lỗi Andy-" Luca trả lời.
"Đừng gọi tôi như vậy."
"Xin lỗi, Andrew," Luca cúi đầu nói.
"Kh-không sao" Andrew nói "Hãy ăn trước khi nó nguội hết."
"Tôi sẽ ăn. Cảm ơn vì đã mang đến cho tôi "Luca đáp lại, nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên bàn của mình.
Andrew vội vã ra khỏi phòng Luca và trở lại phòng ăn để có thể dùng bữa. May mắn, Victor vẫn quyết định đợi anh để cùng ăn.
Chào Andrew!! Mọi việc thế nào? Bạn đã đi một lúc khá lâu.
"Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Chúng tôi đã trò chuyện. Cậu ấy hứa sẽ ăn "Andrew nói, ngồi xuống và cầm nĩa lên.
Tốt! Tôi hy vọng hai bạn sẽ trở thành bạn thân của nhau!
"Tại sao bạn cố chấp muốn tôi và Luca trở thành bạn bè đến vậy?" Andrew hỏi, cắn một miếng thức ăn của mình.
Bởi vì! Anh ấy là người mới, bạn cũng là người mới- Các bạn có thể là Những người bạn thân mới! BFF
"Thậm chí còn sử dụng thuật ngữ...ôi tên nhóc này" Andrew lẩm bẩm.
NÀYYY !! Tôi chỉ viết như vậy cho những người bạn tốt của tôi! Có vui không, quý ông cau có?
"Đủ rồi" Andrew thở dài, ăn nốt phần thức ăn còn lại của mình.
Victor quan sát kĩ lưỡng cách Andrew ăn và dọn sạch bát đĩa như thể anh là một mật vụ cần theo dõi mọi hành động của mục tiêu.
"Bạn có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không? Nó khá đáng sợ đấy "Andrew nói, vỗ vào chiếc mũ của Victor.
NÀYYYYY! Bạn thật bất lịch sự!
"Không, tôi không hề "
Cả Victor và Andrew đều rời khỏi phòng ăn và đến phòng riêng của họ sau đó.
* Tua đi nhanh đến 3 giờ sáng *
Andrew thức giấc vì tiếng động lớn ngoài cửa.
"Chúa ơi, tôi đến đây" Andrew nói, bước ra khỏi giường và mở cửa.
Luca đứng ngoài cửa.
"Chào! Andy-Andrew-! Tôi có thể vào không?" Luca hỏi
"Chắc là có-"
Luca bước ngay vào phòng của Andrew và ngồi trên giường của anh ấy.
"Chà !! Ở đây rất tuyệt! Dù sao thì đoán xem tại sao tôi tới đây? " Luca nói.
"Sao?"
"Tôi đã tạo ra thiết bị nói chuyện để chúng ta có thể liên lạc kể cả khi cách xa nhau!" Luca kêu lên, kéo chúng ra khỏi thắt lưng và đưa một chiếc cho Andrew.
"Ồ. Cảm ơn, "Andrew đáp, nhìn chằm chằm vào thiết bị.
"Dù sao thì-" Luca bắt đầu nói, anh ta bị cắt ngang.
"Đã đến giờ ngủ rồi. Nói tiếp vào buổi sáng. Chúc ngủ ngon." Andrew nói, nắm lấy cánh tay Luca và đẩy cậu ta ra khỏi phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.
"Chà, nóng nảy ghê..." Luca lầm bầm.
Luca quay trở lại phòng mình và bước vào, đóng cửa lại.
"Tôi thực sự không nghĩ rằng anh ấy có thể thích tôi" Luca thì thầm với chính mình, nhảy lên giường.
3 tháng trôi qua và nó vẫn như mọi ngày. Ăn, ghép trận đấu, tiếp tục ăn, rảnh rỗi, ngủ.
"Andrew! Xin chào!" Giọng một người phụ nữ.
"Hả?" Andrew quay lại và thấy Fiona
"Chào! Gọi bạn bè của bạn và gặp nhau ở sảnh chính! " Cô ấy nói trước khi chạy đi.
Andrew thở dài và đi gọi mọi người tới sảnh chính.
"Tôi biết tất cả các bạn có thể đang thắc mắc tại sao lại tập trung ở đây," Fiona bắt đầu nói "Và tôi sẽ bắt đầu giải thích!"
"Nhanh lên, chúng ta không rảnh rỗi cả ngày" Naib càu nhàu.
Fiona nhanh chóng mở cửa trang viên.
"Ờm! Về cơ bản tôi phát hiện ra chúng ta có thể trốn thoát !! Vui đúng không? " Fiona mỉm cười.
Mọi người thở hổn hển chạy ra khỏi trang viên, không thèm nhìn lại.
Luca ra khỏi trang viên và nhanh chóng cố gắng tìm Andrew, mất dấu rồi. Anh nhìn thấy Andrew đang bước đi, nhưng khi đám đông tản ra, đã không thấy đâu nữa.
"Chào! Fio! Bạn có thấy Andrew không? " Luca hỏi.
"Không, xin lỗi, Luca," cô ấy đáp lại.
Luca điên cuồng chạy khắp nơi cố gắng tìm Andrew, nhưng may mắn không mỉm cười. Cậu ta muốn quay về nhà riêng của mình, nếu biết đó là đâu.
Ở nơi khác, Andrew đang đi về phía nghĩa trang cũ nơi anh từng làm việc. Anh ấy trở về sau vài tiếng đi bộ, và đứng đó.
"Ôi mẹ à. Ước gì con có thể chôn cất mẹ ở đây " Anh thở dài.
Andrew đi khỏi nghĩa trang và tìm một nơi khác, nơi anh có thể làm việc, và họ trả tiền tốt hơn nơi này.
Vài tuần sau, anh nhận được một lá thư từ Eli Clark.
"Xin chào, tôi viết thư để nhờ anh chôn cất một người. Xin vui lòng đến địa chỉ này được viết tại đây ***. Cảm ơn trước
-Eli Clark "
Andrew thở dài và đi đến địa chỉ, gõ cửa.
Một người đàn ông nhỏ nhắn với mái tóc nâu mở cửa. Không phải Eli.
"Xin chào-? Andrew? " Người nọ bối rối nói.
"Xin chào? Cậu cho tôi địa chỉ này để đến chôn cất ai đó? " Andrew hỏi.
"K-Không?"
"Hả?"
"Chờ đã. Đó là Eli? " Luca hỏi.
"Phải-" Andrew trả lời, nhìn chằm chằm vào lá thư để xác nhận.
"ANDY !!!! CHÀO!! Tôi đã yêu cầu Eli viết cho anh một bức thư và sử dụng địa chỉ của tôi và chúng tôi còn thương lương với sếp của anh để đảm bảo anh có thể tới và... vâng! Vì vậy, chúng ta có thể gặp lại nhau "Luca nói, vẫy tay chào.
"Luca nếu không có gì để nói thì tôi phải đi. Tôi rất bận "Andrew càu nhàu.
"Tôi có thể đi cùng không?" Luca hỏi.
"Không. Không phải. Cậu ở yên đấy đồ chết tiệt "Andrew rít lên, bỏ đi.
"Andy!" Luca hét lên.
"Chuyện gì ?!"
"ANDREW Ở LẠI !"
"Không, tôi bận lắm, hãy để tôi yên! Hãy giả vờ như chúng ta không quen nhau! " Andrew nói lại.
"KHÔNG ANDREW, MUỐN BIẾT TẠI SAO KHÔNG ?!" Luca hét lên.
"TẠI SAO?!" Andrew đột nhiên bắt đầu hét lại và quay sang nhìn Luca.
"BỞI VÌ ANDREW, ANH QUÁ NGỐC! TÔI YÊU ANH ANDY! LÀM TẤT CẢ CHỈ ĐỂ GỬI CHO ANH MỘT LÁ THƯ VÀ ANH NGHĨ TÔI CHỈ MUỐN NÓI XIN CHÀO ?! " Luca hét lên, lập tức che miệng lại.
Andrew im lặng.
"K-Không... như vậy là... tội lỗi " Anh lầm bầm, bỏ chạy.
Rõ ràng là Andrew cũng yêu Luca, nhưng anh không thể thừa nhận điều đó. Làm vậy là tội lỗi.
Luca chỉ đứng ở cửa, nước mắt chảy dài trên mặt. Người cậu yêu nhất, bỏ chạy khỏi cậu.
Khi trở về nhà riêng của mình, Andrew cũng đang khóc.
"Tôi không thể nói chuyện với cậu ấy sau tất cả mọi thứ vừa xảy ra" Anh thổn thức.
Luca biết anh sống ở đâu, có lẽ ông chủ của anh đã nói với Luca.
Làm thế nào để anh có thể thoát ra khỏi mớ hỗn độn này đây? Anh chỉ chạy trốn khỏi tình yêu của mình và người duy nhất yêu anh ấy không ai khác ngoài Chúa và mẹ anh.
Anh nhìn chằm chằm vào một thứ.
Anh nhìn chằm chằm.
Và nhìn chằm chằm.
Vẫn nhìn chằm chằm.
Sau đó nhặt nó lên.
Anh mỉm cười thật vui vẻ.
Andrew Kreiss, có một cách để thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.
Hôm sau, Luca đến nhà Andrew, gõ cửa.
"Andrew? Xin chào? Tôi xin lỗi "Luca nói.
Sau một phút, Andrew vẫn không trả lời nên Luca đành phải mở cửa vào nhà Andrew.
"Chào? Kreiss? Anh có- "
Luca nhìn chằm chằm.
Và nhìn chằm chằm.
Vẫn nhìn chằm chằm.
Bên vũng máu.
Anh nhìn chằm chằm
Một cơ thể.
Anh nhìn chằm chằm.
Con dao.
Tiếng thét vang vọng.
Andrew Kreiss
???? - 1865
Con trai yêu quý của gia đình Kreiss
Mãi mãi an giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro