【28/05/20】《Thiên Nhược Hữu Tình》
【Hỏa Chúc Ngân Hoa 28/05‖23:45】
【W.X】- Thiên Nhược Hữu Tình
Tác giả 一只漂亮的鹅
Raw: https://prettygoose.lofter.com/post/20035443_1c74798a2
❌ Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup. Xin cảm ơn!!!
00.
Đây là năm thứ hai sau khi Ngụy Vô Tiện qua đời.
Lúc này Lam Vong Cơ đang ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ ngồi cùng với đám thỏ con trên đồng cỏ.
Sáng nay, lúc mang theo cái giỏ nhỏ chuẩn bị đến cho đám thỏ con ăn, Lam Vong Cơ phát hiện ra trong hai con thỏ mà Ngụy Vô Tiện tặng cho y năm đó có một con vốn dĩ rất nhanh nhẹn vậy mà bây giờ lại nép mình ở một bên uể oải ỉu xìu, hơn nữa hô hấp cũng mỏng manh yếu ớt.
Mà con thỏ vốn ưa thích yên tĩnh đang ngồi ở bên cạnh nó nhìn qua cũng cực kỳ nôn nóng. Thấy Lam Vong Cơ đi đến gần liền xông lên phía trước, nhảy lên cắn vào y phục của Lam Vong Cơ khiến cho chủ nhân nó kinh ngạc trong chốc lát.
Rõ ràng ngày thường nó thích nhất là yên tĩnh nhưng hôm nay lại có thể vì bạn đồng hành của mình không thoải mái mà làm ra động tĩnh khiến cho người ta phải chú ý.
Ngồi xuống xem xét một phen, Lam Vong Cơ nghĩ rằng đoán chừng là con thỏ đã già, đại nạn sắp tới rồi.
Cũng đúng, con thỏ này là người nọ vào năm mười lăm tuổi đã tặng cho mình, mà hiện giờ cũng đã gần mười năm.
Thỏ con năm đó sớm đã già đi.
Dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu bộ lông mềm mại muốn trấn an con thỏ đang nôn nóng ở bên cạnh, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Sau đó y đem con thỏ ốm yếu bế lên đặt ở trên đùi, từng chút từng chút vuốt ve lưng của nó muốn để cho nó ở thời khắc cuối cùng trong cuộc đời có thể được thoải mái một chút.
Con thỏ nhanh nhẹn ngày xưa yêu thích nhất là ồn ào, hiện giờ lại ngoan ngoãn ghé vào trên đùi chủ nhân hít thở vô cùng khó khăn. Thân thể nhỏ bé co rụt lại, xung quanh khóe mắt đã hồng hồng khiến cho người ta nhìn đến đau lòng.
Bạn chơi cùng với nó từ nhỏ đến lớn lúc này đang ghé vào bên cạnh chân Lam Vong Cơ, cố gắng muốn chạm vào nó, hai đôi mắt hồng hồng nhìn nhau dường như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra.
Thấy vậy, trái tim Lam Vong Cơ cũng đau đến chết lặng, lại một lần nữa co rút đau đớn.
Đây là người trong lòng của y, là Ngụy Anh đã tặng cho y.……
Cắn chặt răng, Lam Vong Cơ nghẹn ngào nói: “Đừng sợ, ngoan. Rất mau……sẽ không còn đau nữa.”
Thân thể thỏ con cứng đờ, một bên phát ra âm thanh cắn răng khanh khách, một bên nhỏ giọng ô ô kêu. Lam Vong Cơ xem nó giống như hài tử mà ôm vào trong ngực, dỗ dành thỏ con giống như đã từng dỗ dành A Uyển.
Ngón tay dài mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên bụng con thỏ, động tác ôn nhu lại không có lực. Bất lực, y không có cách nào giữ lại sinh mệnh nhỏ bé mà Ngụy Anh đã tặng cho mình.
Cả buổi sáng Lam Vong Cơ đều ở phía sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng thỏ con, đi cùng nó một đoạn đường cuối cùng. Đến buổi trưa, con thỏ cuối cùng cũng cứng đờ, không còn sức ngọ nguậy nữa. Hô hấp từ mỏng manh yếu ớt đến không còn một tia hơi thở, thân thể mềm mại ấm áp đã trở nên lạnh như băng.
Lẳng lặng nhìn thỏ con đã nhắm hai mắt lại, đôi mắt sáng màu của Lam Vong Cơ rũ xuống mang theo một cỗ nồng đậm bi thống.
Mà con thỏ an tĩnh ở một bên giống như biết rằng bạn đồng hành của mình đã đi rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa, nhưng ngoài ý muốn chính là nó không có xao động phẫn nộ cũng không có chạy loạn. Chỉ là giống như Lam Vong Cơ đặc biệt an tĩnh, an tĩnh ngắm nhìn vật nhỏ nằm gọn trong ngực chủ nhân của mình.
Một bàn tay lớn bao trùm lên thân thể con thỏ an tĩnh, con thỏ liền giương mắt nhìn lên đôi mắt sáng màu ngọc lưu ly. Tuy chủ nhân không nói gì nhưng con thỏ cảm giác được từ trong ánh mắt của chủ nhân là đang hỏi mình: Ngươi cũng rất đau khổ, đúng không? Ngươi cũng luyến tiếc nó, đúng không?
Nhắm mắt trầm tĩnh một hồi lâu, đến lúc mở mắt ra trên mặt đã không còn bất cứ biểu cảm gì nữa. Bất luận là bi thương hay là cười khổ. Dường như biểu cảm lạnh băng, cứng đờ mới thích hợp với mình. Lam Vong Cơ ôm lấy con thỏ đứng dậy hướng Tĩnh thất đi trở về.
Con thỏ ưa thích yên tĩnh nhìn thấy bạn nhỏ của mình bị chủ nhân ôm đi, nó vội vàng, không ngừng mà đi theo sát. Bước chân nó có chút nhiễu loạn, thậm chí có vài bước còn là nhảy theo, giống như rốt cuộc cũng cảm thấy có một tia bi thống cùng phẫn nộ. Muốn chủ nhân buông bằng hữu của mình ra, đừng mang nó đi, đừng để lại một mình mình cô độc.
Sau khi trở lại Tĩnh thất, Lam Vong Cơ cũng để cho con thỏ ở phía sau mình cùng đi vào, còn bản thân mình thì đi về phía cái tủ, ở bên trên lấy ra một cái hộp gỗ.
“Đi thôi.” Lam Vong Cơ khẽ nói.
Con thỏ cảm thấy khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấy chủ nhân của mình lập tức đi vào nội thất, một lát sau lại đi ra ngoài, sống chết cũng không chịu buông bằng hữu của mình xuống.
……Chủ nhân thật xấu!
Bước đến dưới cây hoa Ngọc Lan, Lam Vong Cơ đem con thỏ đã cứng đờ lạnh như băng bỏ vào trong hộp gỗ, sau đó lấy ra cái xẻng nhỏ đào lên bùn đất dưới tàng cây.
Liên tiếp làm xong những hành động này, Lam Vong Cơ quay đầu nhìn xem hộp gỗ lại thấy đôi mắt của con thỏ thích an tĩnh kia đang trông mong nhìn vào bên trong hộp gỗ, ở một bên đem cơ thể mềm mại của nó duỗi ra trường đến, cố gắng thò chân muốn câu lấy cái hộp gỗ bên cạnh nhìn xem bằng hữu của mình.
Lòng bàn tay luồn xuống dưới cái bụng mềm mại của con thỏ, Lam Vong Cơ dùng một tay ôm nó lên.
“Nó đi rồi.” Lam Vong Cơ nói.
Con thỏ lẳng lặng nhìn y.
“Nó đi rồi, đi đến một nơi tốt hơn.” Dừng một chút y lại nói: “Nhưng có một ngày các ngươi sẽ gặp lại nhau. Cho nên……”
Lam Vong Cơ mím môi: “Đừng khổ sở. Nếu như ngươi khó chịu vì nó, nó sẽ rất luyến tiếc. Bây giờ chúng ta cùng nhau an táng cho nó thật tốt, được chứ?”
Con thỏ dường như nghe hiểu được lời Lam Vong Cơ nói, vì thế nó cũng không kiên trì nữa mà chỉ dừng ở một bên nhìn chủ nhân mình cầm qua cái nắp đậy lên hộp gỗ cho đến khi thân ảnh của bạn nhỏ mình thích nhất dần dần biến mất.
Trong ánh mắt hồng hồng của con thỏ tràn đầy ướt át.
Đem cái hộp gỗ chứa di thể của thỏ con vùi vào dưới gốc cây hoa Ngọc Lan, Lam Vong Cơ khẽ nói: “Cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn ngươi thay Ngụy Anh bồi ta lâu như vậy.
Cảm ơn ngươi được Ngụy Anh coi như lễ vật tốt nhất đem tặng cho ta.
Nếu ngươi có thể gặp được Ngụy Anh xin hãy chuyển lời giúp ta, ta……rất nhớ hắn.
Khom lưng xuống ôm lấy con thỏ ở trên mặt đất, Lam Vong Cơ đối với cây hoa Ngọc Lan nhỏ giọng nói: “Tạm biệt.”
Bạch y tiên quân ôm một con thỏ con chậm rãi rời đi.
01.
Nửa năm sau.
“Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân——” trong tay tiểu Lam Nguyện đang ôm một bé thỏ con lông xù, một đường vội vội vàng vàng vọt tới Tĩnh thất.
Ở xa xa đã nghe thấy thanh âm của đứa con thơ non nớt. Lam Vong Cơ buông bút lông xuống đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài. Lam Nguyện chạy thẳng về phía cửa Tĩnh thất, lúc này Lam Vong Cơ không kịp phòng ngừa mở cửa một cái, tiểu đoàn tử không dừng được bước chân mà nhào thẳng đến trên đùi y.
Tiểu A Nguyện giơ ra một bàn tay xoa xoa cái trán, một bên tự trách bản thân mình đã vi phạm lệnh cấm, một bên thầm nghĩ mình sẽ bị phạt.
Ai ngờ Lam Vong Cơ không hề có ý trách cứ mà ngồi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán vừa bị ăn đau của hắn, nhẹ giọng nói: “A Nguyện, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể cái gì?”
Lam Nguyện ủy khuất nói: “Không thể đi nhanh……”
Lam Vong Cơ: “Ừm.”
“Nhưng, Hàm Quang Quân, A Nguyện có chuyện quan trọng……”
Lam Vong Cơ: “Chuyện gì?”
“Thỏ thỏ……thỏ con, sáng nay lúc A Nguyện đi đến sau núi cho thỏ ăn, thỏ con đã bất động……” Vẻ mặt, bộ dạng Lam Nguyện gấp đến độ muốn khóc, một bên đem con thỏ không còn nhúc nhích ở trong tay đưa cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là con thỏ mà Ngụy Vô Tiện đã tặng cho mình.
Chính là cái con thích an tĩnh kia.
Xem xét mạch đập của con thỏ, đôi mắt sáng màu của Lam Vong Cơ hiện lên một tia bi thống.
“Hàm Quang Quân, thỏ con làm sao vậy?” A Nguyện nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Loại chuyện sinh ly tử biệt này tiểu hài tử trải qua còn có chút sớm, Lam Vong Cơ cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Mím môi, y nói: “Con thỏ……đi tìm bạn đồng hành của nó rồi.”
Lam Nguyện tò mò lặp lại: “Bạn đồng hành?”
Lam Vong Cơ gật đầu giải thích: “Bạn đồng hành của nó đang ở một nơi rất xa, nó đã đi tìm bạn đồng hành của nó.”
“Ồ……” Lam Nguyện có chút hiểu cũng có chút không mà gật gật cái đầu: “Vậy, Hàm Quang Quân, thỏ con sẽ trở về sao?”
Vuốt ve đầu Lam Nguyện, Lam Vong Cơ nói: “Sẽ. Trước đó, ngươi càng phải dốc lòng chăm sóc đám thỏ con ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ.”
Lam Nguyện tươi cười đáp 'vâng'.
Thật ra biết rõ một sinh mệnh trôi đi chính là đại biểu cho hắn sẽ không thể trở về, hay là luân hồi trọng sinh cũng không gặp lại nhau. Nhưng Lam Vong Cơ vẫn lừa Lam Nguyện, cũng lừa bản thân mình.
Ngày ngày đêm đêm đều lừa gạt chính mình rằng, một ngày kia có lẽ người nọ sẽ trở về.
Nhưng nếu hồn phi phách tán, còn có thể trở về sao?
Đem hai con thỏ chôn ở cùng một chỗ, trong ánh mắt Lam Vong Cơ đều là vô bi vô hỉ.
Ngươi……Là đi cùng với bằng hữu của ngươi rồi sao?
Nghĩ đến lại thấy cá tính của hai con thỏ kia thật giống mình và Ngụy Vô Tiện. Chỉ là con thỏ an tĩnh kia sau khi con thỏ nhanh nhẹn chết đi, không lâu sau đó nó cũng luyến tiếc mà đi theo, còn bản thân mình bởi vì sứ mệnh gia tộc mà không thể rời đi.
Lam Vong Cơ nghĩ rằng cho dù chết đi nhưng có thể bồi táng với Ngụy Vô Tiện, được ở bên nhau cũng không tồi. Chỉ là người nọ ngay cả một bộ y phục, một vũng máu cũng không có lưu lại, tại sao ngay cả y phục và di vật để chôn cũng không có? Huống chi……bản thân mình còn có trọng trách gia tộc to lớn, còn có thúc phụ và huynh trưởng, y có thể bỏ xuống những thứ này để đuổi theo Ngụy Vô Tiện, cùng hắn tuẫn tình* sao?
*殉情:/tuẫn tình/: vì trở ngại trong tình yêu mà tự tử.
Đáp án dĩ nhiên là không thể.
Huống hồ Ngụy Vô Tiện đến khi chết cũng đều cho rằng mình chán ghét hắn.
Ở trong động, không biết những lời mình nói Ngụy Vô Tiện hắn có nghe vào hay không, nhưng từng chữ "cút" đó đều khiến y giày vò tâm can……
Từ từ nhắm hai mắt lại, thời điểm chỉ có một mình một người đứng ở dưới tàng cây, Lam Vong Cơ mới dám biểu hiện ra sự yếu ớt của chính mình.
Ngụy Anh……ta sẽ không đi tìm cái chết.
Sống ở trên đời này bao lâu, ta sẽ nhớ ngươi bấy lâu. Ta sẽ luôn luôn nhớ ngươi, cho dù ngươi đem tất cả những người trên thế gian này đều quên sạch, ta cũng vẫn sẽ dùng cả tính mạng đem ngươi khắc vào trong xương máu của ta--đời đời kiếp kiếp.
Nếu như trời cao có tình, có thể đem ngươi trả lại cho ta được không?
Cho dù không đáp lại ta cũng không có quan hệ, chỉ cần cho ta biết rằng trên thế gian này ngươi đang sống thật tốt ở một nơi nào đó, không lo lắng suy nghĩ, không đau buồn thương tâm……
Ngụy Anh……
Ngụy Anh của ta.
02.
“Ngụy Anh…… Ngụy Anh……”
“Ô……” Ngụy Vô Tiện vẫn còn buồn ngủ nhưng lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ đang nằm bên cạnh nói mớ.
“Lam Trạm……Nhị ca ca, ngươi làm sao vậy? Tỉnh tỉnh, có phải lại gặp ác mộng hay không?” Ngụy Vô Tiện duỗi tay nhẹ nhàng lay tỉnh Lam Vong Cơ.
“Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ đột nhiên mở to hai mắt.
Ngụy Vô Tiện có chút hoảng sợ. Một lát sau mới phản ứng lại, hắn sờ lên khuôn mặt của Lam Vong Cơ, khẽ nói: “Làm sao vậy? Có phải lại mơ thấy những chuyện lúc trước?”
Ánh mắt Lam Vong Cơ mờ mịt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện vài giây, sau đó đột nhiên mở rộng hai tay sống chết đem đối phương ôm vào trong ngực, ôm chặt muốn chết.
Mặc dù là gấp đến không thở nổi nhưng Ngụy Vô Tiện cũng vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn ôm Lam Vong Cơ càng chặt hơn. Hai người ôm nhau thật lâu, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện trước.
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ mới nhẹ hít một hơi, thanh âm trầm thấp nói: “Ngụy Anh, xin lỗi. Đánh thức ngươi rồi.” Vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện, lại nói: “Ngủ đi.”
Đem thân thể tách ra, Lam Vong Cơ đang muốn đỡ Ngụy Vô Tiện nằm xuống nhưng bàn tay lại bị đối phương cầm chặt.
“Lam Trạm, vừa rồi ngươi mơ thấy ta, có đúng không?”
Mấp máy cánh môi, Lam Vong Cơ khẽ 'ừ' một tiếng.
Đau lòng nhìn Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nắm thật chặt tay y, nói: “Lam Trạm, ngươi xem, ta ở đây. Ta đã trở về lâu rồi, sẽ không đi nữa, ngươi đừng sợ hãi được không?”
Có lẽ là đã chờ đợi quá lâu, chờ đến tuyệt vọng, cho nên sau khi mình cùng Ngụy Vô Tiện tâm ý tương thông, Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy rằng đây là một giấc mộng. Vô cùng lo sợ sau khi tỉnh lại người bên gối liền biến mất, cái gì cũng không còn.
Chỉ còn vết thương do giới tiên mơ hồ đau nhức, còn có hai bé thỏ con được chôn ở dưới gốc cây hoa Ngọc Lan.
“Mười ba năm đau khổ kia đều đã qua rồi, về sau ta sẽ luôn ở bên ngươi. Cho nên, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng lại mơ thấy ác mộng. Ngươi nhìn ta, không phải là nên làm chút chuyện……giống như trong mộng Lư hương sao?” Ngụy Vô Tiện ôm lấy eo Lam Vong Cơ, ngẩng đầu mổ lên môi đối phương.
Đem đầu chôn ở hõm vai của Ngụy Vô Tiện, ngửi lấy mùi hương cỏ xanh tươi mát lại ấm áp dễ chịu trên người hắn, Lam Vong Cơ ở trên cổ hắn đặt xuống một nụ hôn, rầu rĩ nói: “Ừm.”
Kéo ra một dáng vẻ tươi cười, Ngụy Vô Tiện vuốt ve mái tóc mềm mại của Lam Vong Cơ: “Vậy bây giờ Nhị ca ca có thể an tâm ngủ chưa?”
Lam Vong Cơ: “Ừm.”
Hai người cùng nhau nằm xuống. Cùng Lam Vong Cơ mười ngón đan chặt, ôm nhau đi vào giấc ngủ. Mà trước khi ngủ Ngụy Vô Tiện còn mễm nhũn dính dính lấy Lam Vong Cơ, ở trên cái mũi của y hạ xuống một cái hôn: “Nhị ca ca ngủ đi…Ta ở đây.”
Nhìn Ngụy Vô Tiện đã ngủ say, Lam Vong Cơ nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Ngụy Anh, ngày mai gặp.”
03.
Hôm nay Lam Vong Cơ phải xuất phát đến Lan Lăng tham gia Thanh Đàm hội, Ngụy Vô Tiện không đi, muốn ở lại Vân Thâm mang theo đám tiểu bằng hữu đi săn đêm.
Cùng Hàm Quang Quân gắn bó keo sơn nói chút lời âu yếm, đợi người nọ đi rồi Ngụy Vô Tiện liền mang theo bọn tiểu bối cùng ra khỏi Vân Thâm.
Lam Vong Cơ thật sự bảo hộ mình quá độ, từ sau khi tâm ý tương thông, mấy năm nay y quả thực đem hắn cưng chiều thành thói quen như công chúa trong hoàng cung, va chạm một chút cũng phải thoa thuốc chườm nóng cho hắn, thật là……
Cuối cùng, bọn hắn cũng rời đi, Ngụy Vô Tiện tự nhiên lại muốn chơi lớn một phen. Nhưng chơi đến chạng vạng tối, Ngụy Vô Tiện cảm thấy không còn tinh thần rồi lại quyết định trở về nhà.
Nằm ở trên giường trong Tĩnh thất ngửi thấy mùi đàn hương ngào ngạt quen thuộc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình rất nhớ Lam Vong Cơ. Nhớ người nọ của hắn, nhớ giọng nói, khuôn mặt của y, còn có một tay trù nghệ rất tốt, càng nhớ lúc được y sủng ái.
Được rồi, thừa nhận thôi, hắn vẫn là muốn được Lam Vong Cơ quản thúc.
Rõ ràng chỉ tách ra có một ngày như vậy, hai ngày tiếp theo phải làm sao đây?
Chán nản trở mình, Ngụy Vô Tiện không có người bên gối liền ngủ không được, vì vậy hắn mới bước xuống giường đi đến đọc lại những trang giấy mà Lam Vong Cơ đã viết trước đó.
Lần này so với lần trước còn nghiêm túc hơn, nguyên nhân đại khái là Lam Vong Cơ phải rời xa mình ba ngày, dù sao bản thân mình cũng nên tìm một chút chuyện để làm.
Lật qua lật lại một phen cũng đơn giản chỉ là một ít bài tập năm đó Lam lão nhân giao cho hoặc là các loại thơ từ mà Lam Vong Cơ tiện tay viết.
Trong lúc lục tung có một cái hộp rớt xuống bên cạnh chân, Ngụy Vô Tiện cúi xuống nhặt lên hơn nữa cũng thuận tay mở ra.
Đập vào mắt là một tờ giấy được gấp làm đôi, còn có…lông trắng?
Thoạt nhìn cũng không phải là cái trận pháp kỳ quái gì, Ngụy Vô Tiện vươn đầu ngón tay ra cầm lấy lông trắng, mà xúc cảm này không phải là cọng lông mềm mại của con thỏ mà mình tiếp xúc mỗi ngày ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?
Lam Trạm thu thập lông của thỏ con làm cái gì?
Cái sở thích này làm cho Ngụy Vô Tiện có chút dở khóc dở cười.
Nhìn kỹ lại thì có đến hai nhúm lông thỏ, hơn nữa còn bị Lam Vong Cơ buộc vào với nhau. Trong đó có một nhúm lông màu xám tro, một nhúm lông màu trắng, vừa nhìn thấy liền biết không phải là lông của cùng một con.
Một tay cầm lấy lông con thỏ, một tay kia của Ngụy Vô Tiện lại mở ra tờ giấy.
“Tĩnh thất---Vân Thâm, Huyền Chính năm thứ mười lăm, thời tiết rất tốt. Thỏ trắng sau núi đã chết được chôn ở dưới gốc cây Ngọc Lan phía sau Tĩnh thất.
Huynh trưởng mở miệng trấn an...trong lòng vẫn cảm thấy cay đắng.
Thỏ à……có gặp được Anh? Anh có nhận ra thỏ này là năm đó đã tặng cho ta không? (*Anh = Ngụy Anh)
Con thỏ thích an tĩnh cũng đi rồi. Nửa năm trước sau khi bạn đồng hành của nó chết, nó liền không vui, so với ngày thường càng thêm an tĩnh. Nay cũng coi như đã được giải thoát trong đau khổ, mà ta...vẫn còn ở chỗ này.
Hai con thỏ trắng được chôn dưới gốc cây hoa Ngọc Lan, nguyện cho bọn nó có thể gặp lại nhau.
Anh…… Ngụy Anh……
Có trở về không?”
Lúc Lam Vong Cơ viết xuống những câu chữ này, tâm tình dường như là thực sự rất loạn, đại khái là nghĩ đến cái gì liền viết ra cái đó. Nhưng hốc mắt Ngụy Vô Tiện vẫn là đỏ hoe.
Có trời mới biết lúc ấy Lam Vong Cơ đã có bao nhiêu tuyệt vọng.
Từng câu từng chữ bên trong đều là đối với mình nhớ nhung hoài niệm, từng chữ đều rất đau lòng, giày vò tâm can. Là bản thân mình đã để y phải chờ đợi quá lâu.
Xem chừng lông thỏ này cũng là của hai con thỏ năm đó được Lam Vong Cơ thu thập làm thành một cái trang sức.
Khịt mũi một cái, Ngụy Vô Tiện ôm lấy phong thư của Lam Vong Cơ, còn có trang sức bằng lông thỏ kia nằm trở lại trên giường đến trắng đêm cũng chưa ngủ.
Lam Trạm ơi……
04.
Cách một ngày sau khi ăn cơm trưa xong, Ngụy Vô Tiện ra khỏi Tĩnh thất đi tìm Lam Tư Truy, muốn hỏi một chút xem hai con thỏ kia được chôn dưới cây hoa Ngọc Lan ở chỗ nào.
“Tư Truy!” Ngụy Vô Tiện đang muốn đi tìm người liền nhìn thấy tiểu bằng hữu đang ôm một chồng sách đi đến trước mặt.
“Ngụy tiền bối.” Lam Tư Truy đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, ngoan ngoãn hô.
“Tư Truy, Tiện ca ca hỏi ngươi một vấn đề!”
Lam Tư Truy: “?”
“Cái gì nhỉ, đó là khi ngươi khi còn nhỏ sống cùng Lam Trạm, ngươi có nhìn thấy y đặc biệt yêu tha thiết hai con thỏ hay không?” Ngụy Vô Tiện không biết phải nói từ đâu, trước tiên đành phải hỏi Lam Tư Truy rằng Lam Vong Cơ có thiên vị con thỏ nào không.
“A……cái này, Ngụy tiền bối, lúc ấy Tư Truy tuổi còn quá nhỏ cho nên không rõ lắm……” Vẻ mặt, bộ dạng Lam Tư Truy giống như là đang xin lỗi: “Nhưng vì sao tiền bối lại hỏi như vậy?”
“Chính là……hiếu kỳ đi.” Ngụy Vô Tiện lại hỏi: “Vậy, Lam Trạm nuôi nhiều thỏ như vậy, đương nhiên sẽ có con thỏ chết vì già hoặc bị bệnh mà chết, y đều đem chúng nó chôn ở đâu? Cây hoa Ngọc Lan sao?”
Lam Tư Truy lắc đầu: “Hàm Quang Quân hình như đều đem chúng nó chôn ở khu đất phía sau núi.”
Ngụy Vô Tiện: “A……” Xem ra tiểu A Nguyện cái gì cũng không biết.
Thật lâu sau, Lam Tư Truy dường như là nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói: “Nhưng năm đó Hàm Quang Quân thật sự có đem một con thỏ con chôn ở dưới cây hoa Ngọc Lan.”
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu hưng phấn nói: “Thật sao? Vậy y chôn ở dưới cây hoa Ngọc Lan nào?”
“Ừm……Hình như là cái cây ở phía sau Tĩnh thất. Cái cây kia lúc ấy cũng là Hàm Quang Quân tự tay trồng.”
Vỗ nhẹ lên đầu Lam Tư Truy, Ngụy Vô Tiện cười nói: “Tốt, ta đây lập tức đi xem! Cảm ơn Tư Truy.” Hắn vừa nói xong liền chạy đi giống như một cơn gió.
Trở lại Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện theo lời Lam Tư Truy nói đi vòng ra phía sau Tĩnh thất, quả nhiên nhìn thấy có một cây hoa Ngọc Lan. Lúc trước cũng đã xem qua, nhưng hoa Ngọc Lan ở Vân Thâm cũng rất bình thường cho nên hắn mới không để ý, chỉ cảm thấy nó rất lịch sự tao nhã. Nhưng hiện tại nghĩ đến đây là Lam Vong Cơ tự tay trồng, trong lòng lập tức ưa thích như thường, không thể không giơ bàn tay ra xoa nhẹ lên thân cây.
Cúi đầu nhìn xuống bùn đất ở dưới tàng cây, ừm, được đó, Lam Trạm không có đặt bia mộ linh tinh. Đã nhiều năm như vậy, di thể của thỏ con đã chết, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn đào lên mở ra xem mà chỉ ở bên cây ngồi xuống, tựa lưng ở trên thân cây tắm ánh nắng mặt trời. Vào mùa đông, mặt trời nhỏ bé hiếm khi ló ra nhưng hôm nay lại có được ánh nắng mặt trời hiếm hoi chiếu đến làm cho cả người Ngụy Vô Tiện đều ấm áp dễ chịu. Chẳng mấy chốc, hắn nghiêng đầu sang một bên liền ngủ.
Lại lần nữa có ý thức, Ngụy Vô Tiện phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường trong Tĩnh thất. Mờ mịt một hồi, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp lại ôn nhu:
“Ngụy Anh”.
Hai mắt sáng lên, Ngụy Vô Tiện hướng tới nơi phát ra giọng nói nhào qua, thân thể được một cái vô cùng vững vàng tiếp được.
“Lam Trạm!” Ngụy Vô Tiện kinh hỉ hô to.
Lam Vong Cơ 'ừ' một tiếng: “Ngụy Anh.”
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện tràn đầy vui vẻ nói: “Lam Trạm, sớm như vậy sao ngươi đã về rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi phải ở Lan Lăng cho đến ngày mai mới trở về cơ.”
Lam Vong Cơ khẽ nói: “Việc bận đã xong liền trở về. Trên đường có mua đồ ngọt ngươi thích, đợi lát nữa nếm thử.”
Ở trên mặt Lam Vong Cơ hôn lên một cái thật sâu, Ngụy Vô Tiện vui sướng nói: “Nhị ca ca ta thích ngươi muốn chết!”
Có lẽ là do thói quen, Ngụy Vô Tiện động một chút lại bộc lộ hết tâm tư tình cảm, Lam Vong Cơ cũng không hề e lệ mà phối hợp hôn lên sợi tóc của Ngụy Vô Tiện, dùng hành động chứng minh rằng bản thân mình cũng trân trọng, yêu thích hắn.
05.
Sau khi trở về từ Lan Lăng, Lam Vong Cơ đã phát hiện ra có chuyện kỳ quái.
Đó chính là ——tất cả mọi ngóc ngách hẻo lánh trong Tĩnh thất không hiểu sao lại xuất hiện đồ vật liên quan đến con thỏ.
Con thỏ sống, hoa đăng con thỏ, tượng gỗ khắc hình con thỏ, búp bê con thỏ bằng vải……
…… Thật sự quá quỷ dị.
Ngày hôm đó, Lam Vong Cơ thay Lam Khải Nhân ở Lan thất đôn đốc đám tiểu bằng hữu thi cử. Sau khi tan học, từng tốp năm tốp ba môn sinh chậm rãi đi ra ngoài, còn Lam Vong Cơ thì ở lại Lan thất sắp xếp lại bài thi.
Đột nhiên bên cằm truyền đến một trận ngứa ngáy.
“Lam Trạm!” Giọng nói vui vẻ lại vừa quen thuộc truyền đến: “Ngươi xem, bé thỏ con, cỏ đuôi thỏ!”
Lam Vong Cơ: “………”
Thì ra là Ngụy Vô Tiện dùng cỏ đuôi thỏ gãi lên cằm mình.
Duỗi tay cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu hỏi nói: “Sao lại tới đây?”
“Nhớ ngươi rồi.” Ngụy Vô Tiện dựa đầu vào trên vai Lam Vong Cơ cười hì hì nói.
Lam Vong Cơ: “Đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa có đâu. Chờ ngươi cùng nhau ăn.” Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái bụng trống không, vô cùng đáng thương nói: “Nhị ca ca, chúng ta mau đi ăn cơm, ta đói rồi.”
Nhanh chóng thu thập tập giấy trong tay, Lam Vong Cơ nói: “Ừm.”
Dắt tay người nọ, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh thất ăn cơm trưa.
“Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, trên miệng còn có một sợi mì chưa kịp hút đi vào. “Hả?”
Dùng sức hút sợi mì vào, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi……gần đây có đem thứ gì liên quan đến con thỏ đặt vào Tĩnh thất không?” Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện giả ngốc nói: “Không có nha.”
Lam Vong Cơ nói: “Gần đây Tĩnh thất xuất hiện rất nhiều tượng gỗ khắc hình con thỏ, hoặc là búp bê con thỏ bằng vải.”
Ngụy Vô Tiện nhìn xen bốn phía: “Thật sao? Tại sao ta lại không thấy được nha?”
Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Ôi chao, sắp nguội rồi, mau ăn đi.”
Lam Vong Cơ: “………”
Đến khi thu được tang vật, đó đã là chuyện xảy ra của mấy ngày sau.
Lam Vong Cơ ở Tĩnh thất gảy xong khúc Lam thị, muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí lại không nghĩ rằng vừa mở ra trong nháy mắt đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ôm một đôi thỏ trắng ở bên ngoài cửa sổ cùng y mặt đối mặt.
Ngụy Vô Tiện kinh hãi co rụt bả vai lại: “………”
Lam Vong Cơ: “………”
Vô cùng đáng thương nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ôm hai con thỏ làm nũng gọi: “Lam Trạm……”
Lam Vong Cơ thở dài: “Vì sao?”
Tuy rằng đại khái đã đoán được bảy tám phần, nhưng Lam Vong Cơ vẫn muốn nghe chính miệng Ngụy Vô Tiện thừa nhận.
“Được rồi, thực sự xin lỗi, ta không nên nhìn lén nhật ký của ngươi. Ngươi đừng tức giận.”
Vuốt ve đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ trấn an nói: “Không tức giận. Nhưng vì sao……?”
“Bởi vì đồ vật ta tặng cho ngươi thật sự quá ít, ta muốn đền bù con thỏ bóng ma trong lòng ngươi……” Ngụy Vô Tiện đem hai con thỏ đã bị mình lăn lộn đến ngốc dại đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ: “Hừ, hai con này không phải là ở đồng cỏ sau núi bắt được đâu, là ta đi vào sâu trong núi tự mình bắt về. Đặc biệt khó bắt.”
Đang lúc Lam Vong Cơ muốn tiếp nhận, Ngụy Vô Tiện dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đem con thỏ trong tay nhanh chóng chôn trở về trước ngực, hơn nữa cười nói: “Lam Trạm, ta đã về rồi ! Thế nào, mấy ngày nay không chép sách, có nhớ ta hay không?”
Lam Vong Cơ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, dưới đáy mắt cất giấu đầy sự ôn nhu, y nói: “Nhớ.”
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi: “Lam Trạm, ngươi không biểu diễn theo kịch bản....”
Nhẹ hít một hơi, Lam Vong Cơ quyết đoán không nói lời nào.
“Hì hì, ta đến tặng lễ bồi tội.”
Lam Vong Cơ phối hợp diễn theo: “Không cần.”
Ngụy Vô Tiện cười đến hai mắt cong cong: “Thật sự không cần?”
Giống như năm đó, hắn giống như đang làm ảo thuật từ trong ngực móc ra hai con thỏ đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ: “Nơi này của các ngươi đúng là quái lạ, không có gà rừng nhưng ngược lại có rất nhiều thỏ hoang, nhìn thấy người cũng không sợ. Thế nào, có mập không, có muốn không?”
Ánh mắt Lam Vong Cơ tràn ngập nhu hòa nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục diễn: “Được rồi. Không cần....vậy ta đây sẽ tặng cho người khác. Tặng ai mới tốt đây? Ta muốn tặng cho người đối với ta tốt nhất trên thế gian này, người đó còn đem thỏ con nuôi đến béo tốt mập mạp để ta nướng ăn!”
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên eo Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu nói: “Đừng nháo.”
Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười, thuận thế ôm con thỏ ngồi lên trên đùi Lam Vong Cơ: “Ta còn nhớ rất rõ năm đó tặng cho ngươi hai con thỏ đều là con đực, lần này ta cũng bắt cho ngươi hai con đực. Nhị ca ca, tặng cho ngươi.”
Lam Vong Cơ tiếp nhận con thỏ, đem bọn nó đặt ở một bên sàn nhà: “Ừm. Ta rất thích.”
Hai tay câu lấy cổ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện giống như gà con mổ thóc mà hôn lên mặt, lên môi của đối phương: “Thực sự xin lỗi.”
Lam Vong Cơ nhanh chóng đỡ lấy eo Ngụy Vô Tiện, khẽ nói: “Không cần. Là ta cam tâm tình nguyện.”
“Không.” Ngụy Vô Tiện đem đầu vùi vào trong ngực Lam Vong Cơ, một giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Ta đã để ngươi chờ đợi quá lâu, thực sự xin lỗi. Tuy rằng tất cả đều đã qua, thế nhưng, những năm đó……ngươi nhất định so với người khác còn đau khổ hơn.”
Vuốt ve đôi má của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói: “Ngụy Anh, đều đã qua rồi. Ta không đau. Bây giờ ngươi ở đây, ta cũng ở đây, chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau nữa.”
Ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện cúi đầu mỉm cười. Đến lúc lại ngẩng đầu lên, hắn trực tiếp bổ nhào lên người Lam Vong Cơ, hơn nữa còn gắn bó răng môi.
Lam Vong Cơ chỉ là dung túng hắn, thậm chí còn nồng nhiệt đáp lại hắn.
Đến khi hai cánh môi tách ra, Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười vô cùng vui vẻ, hắn dùng cái giọng mềm nhão dính dính, nói: “Lam Trạm, ta yêu ngươi.”
'Bẹp' một tiếng, Lam Vong Cơ ở trên môi Ngụy Vô Tiện hôn lên một cái, đáp: “Ừm.”
Ta cũng yêu ngươi.
Cực khổ lúc trước đều đã qua rồi, tất cả những gì còn lại ngày hôm nay đều là hạnh phúc cùng vui sướng.
Chúng ta có thời gian cả một đời để yêu nhau thỏa thích.
Đời này không đủ, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa.
Đời đời kiếp kiếp ta đều muốn cùng ngươi ở bên nhau.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro