037 x Trương Tử Bi
Trong màn đêm lờ mờ chút ánh trăng đỏ, núp mình giữa con hẻm ẩm ướt rêu và mốc; 037 âu yếm người tình.
Bàn tay gã luồn sâu vào lớp áo, vội vã áp trên từng tấc thịt trần, háo hức ướp lên chàng thiếu niên bằng những cái chạm, những hơi nóng tựa như ánh lửa tình bập bùng trong trí óc. Hơi thở tên đàn ông phả bên hõm cổ run rẩy, vuốt ve gò má ửng hồng và vấn vít trên đôi môi ướt đẫm vị ngọt.
Ánh trăng đỏ ôm lấy hai bóng hình, đêm tĩnh lặng ôm lấy hai ánh đèn bừng lửa. Tiếng nấc vụn vỡ hoà trôi tuột theo cái cuốn môi triền miên, lời yêu hoà trong làn hôn êm đềm bên làn da.
Đêm đen quấn trăng; hơi ấm chạm hơi ấm, lồng giữa hương thơm lừng từ loại sữa tắm rẻ tiền, nao nức thứ mùi vị nóng rực của thân thể nhân loại. 037 tham lam dụi sâu vào hõm ngực người tình mà thở, mà hít, mà để tận hưởng cảm giác thứ hương nọ tràn vào buồng phổi.
“Đừng, tao cảm thấy lạ lắm.”
Trương Tử Bi thều thào, giữ lấy nhịp thở yếu ớt khi cổ họng dần bị rót đầy bởi những âm thanh rên rỉ vô nghĩa. Hắn nấc nhẹ, thút thít trước cảm giác nhói đau bên lồng ngực và run rẩy theo từng lần vuốt ve dưới đầu ngón tay chai sần của tên đàn ông. Mỗi lần gã lướt qua núm vú, tia đau đớn xoẹt ngang tâm trí mịt mù; mỗi lần gã nhéo lấy bầu ngực, khoái cảm lại ùa trên da thịt thêm một lần nữa, lại vỗ về thân thể ngứa ran và nung chín trí óc hắn.
Chất lỏng kì lạ chảy ra, len lỏi giữa khuôn ngực, giữa từng thớ thịt ươn ướt mồ hôi; chầm chậm nhỏ từng giọt trắng đục xuống nền đất. Vệt ướt loang trên lớp áo vải, loang dưới tầm mắt đôi tình nhân. Mùi sữa thơm lừng, vị ngọt lịm cảm tưởng đọng ngay trên hai đầu lưỡi đỏ.
“Ồ?”
Nét cười cong cong treo bên cánh môi 037, gã biết điều gì đang chờ đợi gã và gã mong chờ điều đó biết bao. Gã thích thú bóp mạnh núm vú căng tròn nọ, chất lỏng trào ra, dính trên những đầu móng tay.
Trương Tử Bi rên rỉ một tiếng cao chót. Đôi bàn tay vô thức bấu chặt lấy cánh tay đối phương, yếu ớt muốn đẩy ra xa nhưng chẳng thể.
“Im lặng nào, chúng sẽ phát hiện đấy.”
Lúc này, chàng thanh niên mới nhận ra tiếng bước chân đang vang lên. Âm thanh nọ dội về trong tâm trí hắn, thắp lên nỗi sợ hãi thắt chặt tim gan và sự hưng phấn khó tả nơi lồng ngực.
Sự sợ hãi đầy tủi nhục khi thân thể bị người tình trêu chọc đến chảy cả sữa trắng. Sự hưng phấn từ việc lén lút âu yếm sau lưng đồng nghiệp. Cái nhìn cháy bỏng từ con ngươi sắc nâu đẹp đẽ. Cái nụ hôn nóng ran của kẻ kia trao bên gò má phiếm hồng. Tất thảy đều khiến não bộ Trương Tử Bi mềm nhũn, lý trí hèn nhát đầu hàng trước cơn khát tình bản năng.
037 siết chặt bộ áo quần nay đã xộc xệch và nhăn nhúm đến đáng thương của đối phương. Những ngón tay trượt sâu trên khe hở mềm mại, lén lút khám phá nơi cấm địa nọ.
Một lần nữa, đôi môi hắn lại thêm một tiếng rên rỉ dài. Tiếng rên rỉ giữa màn đêm lặng im, tiếng rên trong con ngõ hẹp và ẩm mốc. Tiếng rên sung sướng giữa hai thân thể quấn quít, tiếng rên trước cuộc hoan lạc xác thịt rồ dại. Tiếng rên át cả những bước chân vội vã đến; che mờ cả âm thanh từ đôi giày da va với nền đất.
037 ngậm áo người tình, ghé sát khóe miệng ướt đẫm đang cố mím chặt mọi thanh âm. Hơi thở nóng bừng phả trên cặp môi bóng loáng bởi dịch nhầy, ngấm một thứ vị ngọt lịm tựa như kẹo đường.
Trương Tử Bi run rẩy, đưa môi nhận lấy lớp áo vải từ lớp vải. Răng nanh sắc nhọn vô tình cắn, tạo một vết máu nhỏ xíu bên cặp môi gã. Máu trào ra, hoà lẫn với dịch nhầy. Vị tanh lồng ngọt, vị mặn lồng vị đường, cứ thế mà trôi tuột vào cổ họng.
“Cái đéo gì vậy?”
Tên lính mới lầm bầm, vừa đặt chân vừa ngó nghiêng con hẻm hẹp lọt thỏm giữa đống đổ nát. Ánh mắt ráo riết cố nhìn rõ hai thân ảnh che mịt bởi bóng tối. Ba cặp mắt chạm vào nhau, loé rực.
Trăng đỏ sáng dần, soi rõ gương mặt 037 trong đôi mắt đang co rút vì sợ hãi của tên lính.
“ Cút.”
o0o
“037, mày chết ở xó nào rồi!?”
023 hỏi, cơn giận dữ chẳng hề giấu giếm gì trong giọng nói khàn đặc cảm tưởng ám cả vị khói thuốc đắng chát.
Giọng nói ồm ồm phát ra từ bộ đàm khiến chàng thanh niên dưới thân 037 giật thót, vô thức nghiền chặt cặp môi cùng vạt áo, giấu tất cả những tiếng rên rỉ vào tận sâu cuống họng. Hắn khẽ rùng mình, cảm nhận rõ độ rung của bộ đàm, độ rung của hàng ngàn lời chửi rủa cay cú từ kẻ bên kia bộ đàm.
Trương Tử Bi chẳng muốn tổ chức biết mối quan hệ thực sự giữa hai người, càng không muốn lộ ra chuyện mình bị đụ khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể!
“Bận tí việc thôi.”
037 dửng dưng đáp lại, bịa ra một cái cớ rồi ném vào mặt chỉ huy lắm lời. Tất nhiên, với thái độ bất cần cùng cái lý do đấy chỉ thêm chọc điên 023 hơn nữa.
Y mắng to, nhưng chẳng thể át nổi âm thanh da thịt trần quấn quít, những tiếng nhóp nhép ướt đẫm giữa hai bắp đùi run rẩy, tiếng vồ vập nơi giao hợp siết chặt. Sự tức giận của kẻ thủ lĩnh bỗng hoá thành chuyện đùa, lời nói y cũng hoá thành hư không, nhàn nhạt hoà vào trong bóng đêm thấm đẫm ái tình.
Ánh trăng ôm đôi tình nhân, sắc đỏ vương trên tấm lưng dài, vấn vít bâu lấy vài vết cắn hoan lạc còn ứa máu tanh. 037 nhìn, đôi mắt loé sáng theo dải lấp lánh lạ kì rải bên bờ vai người tình.
Gã cắn, nuốt trọn ánh trăng. Vị tanh ngọt tràn vào lưỡi, rồi trôi vào cuống họng khô khốc. Rồi, gã thỏa mãn trước một Trương Tử Bi điên cuồng giật nảy, ú ớ rên rỉ chứ chẳng còn cố im lặng đầy nhàm chán như lúc nãy.
Đôi tay chàng thiếu niên vô thức cào trên bờ tường cũ mèm, tạo thành một vết xước dài và sâu hoắm cùng ít mảnh gạch vụn vỡ nát. Đầu móng tay hắn bung ra, máu đỏ loang dần nơi thớ thịt mềm mại.
037 cảm thấy xót, xót cho người tình còn quá non nớt trước trái cấm mới lạ, mủi lòng với sự phản kháng quá đỗi yếu ớt nọ.
Hai thân thể áp sát thêm vào nhau, ánh sáng mờ nhạt giữa hạ bộ và vùng tư mật tắt lịm; chẳng còn khẽ hở nào ngăn cản họ. Tên đàn ông hôn, đôi môi trao vài cái thơm bên bờ má phiếm hồng; bàn tay gã đan xen những ngón tay ươn ướt máu của đối phương, quấn quít chạm lấy hơi nóng da thịt tựa như ánh lửa.
Gã thêm nhiều, thật nhiều lần nhấp và gã cũng hôn thật nhiều, hôn rất nhiều.
Trương Tử Bi choáng váng trước tần xuất kinh khủng mà hạ thân phải chịu đựng, đồng thời cũng đê mê trước nụ hôn ấy. Hắn đau đớn và nhục nhã vì ái tình, hắn cũng sung sướng và hân hoan đến lạ vì ái tình.
Ái tình khiến hắn điên! Ái tình khiến gã điên! Ái tình khiến họ điên!
Khoái cảm ứa trào trong vách thịt ấm nóng, bừng lửa giữa nơi giao hợp siết chặt đến trướng đau. Dịch nhầy trắng đục trào ra, dính khắp bắp đùi trần và chậm rãi chảy xuống nền đất.
037 và Trương Tử Bi thở, tiếng thở nhè nhẹ mà sao nặng nề, mệt mỏi đến thế.
“Xong chưa?”
023 - kẻ im lặng nãy giờ, hỏi. Giọng nói lại bình tĩnh tới bất thường. 037 nhớ ra gã chưa tắt thiết bị thu âm của bộ đàm. Trương Tử Bi nhận ra nãy mình rên hơi to.
Nghe nói, sau đó 037 và 027 bị cấm làm nhiệm vụ chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro