Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buộc phải thế sao?

"Anh này! Anh nghĩ xem đứa bé này là con trai hay con gái?" Cô xoa cái bụng mới vừa hơi nhô lên của mình, hỏi anh

"Dĩ nhiên là con trai rồi! Con trai thì mới đạp mạnh như vậy chứ!" Hắn cong môi, nhìn vào bụng của cô.

"Nếu là con gái thì sao?"

"Không giữ! Nó nhất định phải là con trai!" Hắn trả lời cô, nhưng lạnh lùng mang theo sự tàn nhẫn...

Cô cụp mắt, trái tim đạp liên hồi, không phải vì vui mà là sợ.

Phải, đứa bé này nhất định phải là con trai! Nếu không, hắn, cô sẽ chẳng là gì ở trong căn nhà này.

Căn bản, thứ hắn cần là một đứa con. Cái cô cần là tiền. Hắn cho cô tiền, cô đồng ý làm vợ của hắn âu cũng chỉ trên danh nghĩa.

-0-

Hôm nay, cô đi khám thai cùng với hắn.

Bước từ phòng siêu âm ra, tay chân của cô bủn rủn...

Không ngờ...vạn lần không ngờ đứa bé này là con gái...

Ông trời quả thật trêu ngươi mà!

Hắn cầm tờ giấy siêu âm trên tay, vò nát.

"Cô. Đi với tôi!"

"Đi...đi đâu?" Hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo đi trong con mắt của tất cả mọi người.

Lần đầu tiên, một người cha tỏ thái độ không vui khi biết đứa con trong bụng mạnh khỏe.

Nhưng, họ làm gì biết được hắn chỉ là một con quỷ! Một con quỷ vì quyền lực mà sẵn sàng vất bỏ tất cả, mọi thứ...

Trước kia cô không tin, bây giờ nhìn rõ bản chất của hắn thì không khỏi bất ngờ

"Phá thai!" Lạnh lùng đáp, lực đạo lại gia tăng trên tay cô.

"Anh bỏ tôi ra! Đây...đây là con của chúng ta mà!"

Cô vừa giãy giụa vừa hét lên, nhưng sức lực của người đàn ông này không mảy may chuyển động, từng bước từng bước lôi cô đến phòng phá thai...

"Tôi không cần đứa bé này. Phá!"

"Không! Tôi không phá!"

"Vậy cô và nó cùng chết!"

Hắn ném cô qua một bên, thái độ dửng dưng lạnh lùng như giết một con kiến.

"Tự cô đi vào. Trong một tiếng nữa nếu không bỏ đứa trẻ tôi lập tức rút hết tiền viện phí điều trị của cha cô!"

"Nhớ kỹ! Lạc Hạo Dương tôi nói được làm được! Cô tự mình cân nhắc!"

Thì ra, con người cũng có lúc tuyệt tình như thế...

Xoa xoa đứa trẻ mới thành hình trong bụng mình. Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của cô...nóng ấm, cay đắng...

Đứa trẻ có tội gì? Chỉ vì nó là con gái ư?

Vốn dĩ nó không có tội. Tội ở chỗ đã đầu thai vào nhầm người...

Con của cô và cha của cô...chỉ có thể chọn một...

-0-

"Phá chưa?" Hắn dựa vào hành lang, bỏ hai tay vào túi quần, trong bộ dạng rất anh tuấn.

Mà sau bộ dạng ấy lại là một con quỷ đội lốt người, một trái tim băng giá chỉ chứa hai chữ quyền lực.

Thẩm Tố Tố loạng choạng đi đến, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt trả lời

"Rồi"

"Cô không sao chứ?" Mi tâm hắn hơi nhíu lại, muốn đưa tay đỡ lấy cô, lại thấy cô né tránh không muốn để hắn chạm vào, hắn đành thu tay lại.

"Không sao. Chúng ta đi về đi"

"Ừ"

-0-

"Tố Tố. Tôi có mua vịt quay mà cô thích nhất này! Ăn mau đi cho nóng!"

"Tôi no rồi. Không muốn ăn!"

"Cô...." Hắn muốn bảo với cô rằng đây là lần đầu hắn tự tay mua thức ăn cho người khác, nhưng thấy cô nằm trên chiếc ghế dựa, hai bả vai gầy lộ ra, ánh mắt đăm chiêu về phía nào đó. Yệ ớt như thế lại không nỡ ép cô thêm bất cứ thứ gì.

Bỏ đi, sau một thời gian nữa hắn nhất định sẽ bù đắp cho cô...

Nhất định.

-0-

"Dạo này cô Lạc có hay nhốt mình trong phòng không?" Bác sĩ đóng cửa phòng lại, bước ra ngoài gặp hắn.

"Tôi...không biết!" Hắn bất lực trả lời, điếu thuốc trên tay vẫn cháy, khói che lấp bầu không khí xung quanh hắn.

"Anh nên quan tâm vợ mình nhiều hơn! Nếu cứ để như thế này sẽ có xu hướng dẫn đến trầm cảm"

"Trầm cảm...ư?"

Hắn lặp lại lời bác sĩ nói, không phát hiện điếu thuốc trên tay đã tàn, rơi cả xuống đất.

Lạc Hạo Dương phát hiện bản thân mình hình như đang quan tâm cô.

Không. Không thể! Hắn chỉ làm thế vì nghĩa vụ thôi! Nếu cô có mệnh hệ gì thì giải quyết rắc rối rất phiền phức...

Đúng vậy, hắn chỉ sợ phiền. Chỉ thế.

-0-

Hắn mở cửa phòng ra, ôm cơ thể của cô vào lòng, tham lam một chút hít hà hương thơm trên tóc của cô.

Mùi hương này...trước giờ vẫn thế.

Cô không hề đổi dầu gội từ khi gả cho hắn đến giờ, vẫn cái mùi này làm cho bản thân hẳn cảm thấy dễ chịu.

Ôm lấy cô vào lòng, muốn sưởi ấm cho cô.

Đến nửa đêm, hắn thức giấc đã thấy cô lăn khỏi vòng tay của hắn, đưa lưng về phía của hắn.

Lúc này đây, hắn rất sợ

Một lúc nào đó liệu cô có rời xa vòng tay của hắn không? Người con gái đã chung chăn gối với hắn suốt một năm trời này có khi nào sẽ tan biến không?

Chỉ có hắn không biết. Người con gái này vẫn nằm trong lòng hắn. Còn trái tim thì đã không ở đây nữa rồi.

-0-

"Lạc Hạo Dương. Tôi muốn đi Pháp!" Cô nhắm nghiền mắt, nói.

"Tôi đi cùng với cô!" Hắn dừng hẳn động tác gõ phím trên máy tính, đáp lại.

"Tùy anh"

-0-

"Tố Tố. Tôi bận rồi. Sẽ bay đến sau! Cô đi trước đi!"

Sắp bước lên máy bay, cô lại nhận được tin nhắn này, quả thực rất buồn cười.

Người đàn ông này luôn đặt quyền lực cao hơn tất cả. Nói cùng cô đi đến Pháp thì làm sao có khả năng?

Cô. Cũng chẳng đau lòng nữa.

Mà có lẽ, bản thân chẳng thể nào đau hơn.

-0-

"Tố Tố. Sao cô không nghe máy?"

Lạc Hạo Dương nhìn màn hình điện thoại, cảm giác bất an len lỏi vào đầu óc, không cách nào tập trung được . Liếc nhìn bầu trời đầy mưa ngoài kia. Lòng hắn tự hỏi phải chăng cô đã có chuyện gì ư? Rồi lại tự trấn an bản thân Thẩm Tố Tố này mạng lớn như vậy làm sao có thể có chuyện gì?

Ai mà biết được, cũng chẳng ai dám đoán xem ông trời nghĩ gì. Bản thân hắn bị ông trời trêu đùa quá nhiều lần cũng chẳng muốn đoán nữa. Chỉ đành dựa vào bản thân...

Cuối cùng, bản thân hắn lại một lần nữa rơi vào trò đùa của ông trời.

Chiếc máy bay hôm ấy, một đi không trở lại, mang theo cả cô.

Ngày hôm ấy, vì trời bão, sét đánh hư hệ thống truyền tin của máy bay, làm cho máy bay mất lái nên rơi xuống biển.

Tất cả hành khách không một ai sống sót, kể cả cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro