Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 1


" Chồng ơi! Anh đâu rồi? "
Vu Ngọc bước vào nhà, đưa tay bật đèn đồng thời đảo mắt tìm kiếm Hạo Dịch. Rõ ràng cô thấy đôi giày của anh để ngoài cửa nhưng lại không thấy người đâu.

Cô bước lên gác, mở cánh cửa phòng thì thấy anh đang ngồi bên cạnh giường. Một chân co lên, một chân duỗi thẳng. Đầu anh gục xuống cánh tay trên đầu gối. Hình như... anh buồn.

" Chồng! Anh làm sao vậy? " - Vu Ngọc nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, đưa bàn tay thon dài vuốt ve lưng anh.
" Tránh ra! Đừng động vào tôi! " - Anh gạt tay cô ra, gắt lên.
" Anh làm sao vậy? Sao lại tức giận với em? "
" Làm sao à? Em đi mà ôm, đi mà quan tâm cái gã chiều nay đi ! "
" Gã chiều nay!? Là ai? "
" Em còn hỏi tôi à? Cái gã chiều nay lao vào ôm em đấy! " - Nói xong anh bước ra khỏi phòng, không nghe cô giải thích lấy nửa câu.

Hôm sau, cô đi làm về. Vốn định giải thích rõ với anh sự việc hôm qua nhưng khi cô vừa bước vào nhà, một cảnh tượng đập vào mắt cô. Một cảnh tượng mà cô có chết cũng không thể ngờ tới.

Anh... đang ôm ấp một cô gái khác... Anh vuốt ve cô ấy, ôm hôn cô ấy và làm những hành động kinh tởm.
" Anh... Đây là ai? "
" Cô về rồi hả? Đây là Khả Chân. Bạn gái của tôi. Cô về rồi thì xuống bếp làm cơm đi. Bạn gái tôi đói rồi. "

Cô lảo đảo đi xuống bếp, vào phòng tắm lấy nước vỗ lên mặt. Cô không tin đây là sự thật. Đúng. Không phải sự thật đâu. Chỉ là mơ thôi, mơ thôi mà! Cô tự nhủ như vậy.

Nhưng, hiện thực phũ phàng vẫn đang diễn ra trước mắt. Anh và cô gái đó vẫn đang âu yếm nhau.

Cô khóc...

" Làm xong chưa vậy? " - Tiếng anh từ ngoài phòng quát.
Cô giật mình, vội vàng lau nước mắt nói vọng ra:
" Sắp xong rồi ạ! "

Cô cố gượng dậy để nấu ăn. Dù hai hàng nước vẫn lăn dài trên gương mặt xinh đẹp...
                        ~ Hết p1 ~
#Đoản
#Hạ_Vân_Hy
---------------------
~ Tiếp đoản ~
------------------------
Cô vừa nấu ăn vừa không ngừng nghĩ về anh
" Tại sao anh ấy lại như vậy? "
" Tại sao lại đưa một cô gái về nhà ân ái? "
" Anh ấy ghen sao? Ghen nên muốn   chọc tức mình sao? "
" Nhưng anh ấy làm vậy có hơi quá đáng không? Hay anh ấy... hết yêu mình rồi? "

Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Cô có tìm đáp án cho những câu hỏi đó để hóa giải thắc mắc. Nhưng cô không tìm được. Cô thật sự không hiểu.

" Anh ra ăn cơm. " - Cô ra phòng khách, nơi hai con người đấy đã ái ân xong, nhẹ giọng nói. Mà cũng đúng thôi, cô đâu còn sức để nói to hơn, nước mắt, đau khổ nuốt cạn năng lượng của cô rồi...

Anh khoác tay Khả Chân ra phòng ăn. Khả Chân đó nũng nịu ngồi lên đùi anh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, khuôn mặt mà trước nay anh chỉ cho mình cô chạm lên.

Cô cố nuốt nước mắt vào trong, ăn qua loa cho xong bữa cơm. Những tưởng rằng vậy là xong rồi, ai ngờ ả Khả Chân kia lại hành hạ cô.

Ả ta bắt cô đi làm nóng sữa. Cô cũng mệt, không muốn rắc rối nên lẳng lặng làm. Khi cô hâm nóng sữa xong, đang đi lại chỗ ả thì ả gạt chân cô, cô vấp ngã, sữa bắn lên người ả ta và bắn cả lên cô.

" Hạo Dịch! Anh xem! Cô ta làm ướt hết váy của em rồi. Sữa nóng còn làm em bị bỏng rồi. Huhu. Em không chịu đâu. " - Ả ôm lấy cổ anh làm nũng.
" Thôi ngoan nào! Anh thương!" - Anh âu yếm nhìn ả rồi quay sang cô:
" Vu Ngọc! Cô không có mắt hả? Làm đổ sữa lên người bạn gái tôi rồi. "
" Em xin lỗi! Em không cố ý. " - Cô cúi gằm mặt xuống, cũng không giải thích. Vì cô biết có giải thích thế nào, anh cũng không nghe.

" Thôi anh à! Chắc cô ấy không cố ý thật mà. Nhưng cô ta làm bẩn bộ váy anh mua cho em rồi, hay để em giúp anh xử lý nha! "

Xử lý? Cô ta định làm gì?

Cô ta cầm một cốc sữa khác, bước về phía lò vi sóng, hâm nóng lên rồi nhấc ra. Và... đổ lên người cô.

Từng giọt sữa nóng rơi xuống cơ thể cô, bỏng rát. Cô đứng yên. Không phản kháng, để mặc cơ thể cho cô ta đổ sữa.

Đổ hết cốc sữa, cô ta kéo tay anh, quay người bước lên trên gác. Trước khi đi còn ném lại cho cô một ánh nhìn khinh bỉ.

Cô quỳ gối xuống sàn nhà lạnh lẽo. Từng giọt, từng giọt nước mắt long lanh thi nhau rơi xuống. Trái tim cô đau thắt, đau gấp vạn lần so với vết bỏng trên cơ thể.

Cô cố suy nghĩ. Suy nghĩ vì sao anh lại thay đổi nhay đến vậy? Tại sao thấy cô bị hành hạ như vậy mà không thương xót? Tại sao anh lại trở nên lãnh khốc và vô tình như vậy? Tại sao chỉ qua một ngày mà anh đã hết yêu cô?

Cô đau đầu quá! Cô cảm thấy như có hàng ngàn tảng đá đè xuống đầu cô. Cô choáng váng. Cô nằm xuống sàn, co gối và thiếp đi lúc nào chẳng biết.

Nửa đêm, cô tỉnh dậy. Tỉnh dậy bởi rên phát ra từ trên gác. Vậy là cô đoán được hai người họ đang làm gì rồi. Nhưng cô mặc kệ. Cô không còn sức mà ngồi dậy nữa.

Một lát sau, có người bước xuống. Là anh. Anh thấy cô nằm trên sàn liền lay cô dậy. Cô từ từ mở mắt. Đôi mi mắt nặng trĩu. Mờ mờ, cô nhìn thấy anh, cô định ngồi dậy ôm anh. Nhưng...
" Cô nằm đây làm gì? Dậy mà dọn dẹp phòng bếp. Làm xong thì lên phòng thay chăn đệm cho tôi! " - Anh lạnh lùng nói, rồi rời đi.

Cô gượng ngồi dậy, dọn dẹp như lời anh nói.

Cô lên phòng. Không thấy ả Khả Chân đâu. Cô đoán chắc ả đã rời đi cùng anh rồi. Cô thay chiếc chăn trắng có một vệt máu, mang xuống máy giặt

Nhưng cô không giặt ngay. Cô đi lên gác, mở cửa tủ quần áo, lôi chiếc vali ra, thu dọn quần áo, đồ đạc rồi kéo vali xuống nhà.

Trước khi bước ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Nhìn lại căn nhà cô và anh đã cùng nhau mua, cùng nhau mơ đến cảnh có những đứa trẻ chạy nhảy, vui đùa.

Nhìn lại gian bếp cô và anh từng cùng nhau nấu ăn mỗi tối

Nhìn lại căn phòng trên gác cô và anh từng ôm nhau ngủ mỗi đêm

Nhưng tất cả chỉ là... đã từng...

Kể cả tình yêu anh dành cho cô, có lẽ cũng chỉ là đã từng...

Cô lại khóc. Trái tim cô giờ chằng chịt những vết sẹo, nó như muốn vỡ ra để không còn đau đớn nữa.

Cô bước đi. Đi ngay trong đêm. Đi trên những con đường quen thuộc cô và anh từng nắm tay nhau đi qua. Mỗi bước chân của cô đều khiến cô nhớ thêm về anh. Nhưng bây giờ, có nhớ anh, có yêu anh thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh có người mới rồi. Đâu cần tình yêu của cô nữa.

Còm cô, tương lai của cô còn rất dài. Cô phải ngẩng đầu mà đi tiếp chứ. Cô tự nhủ như vậy và quyết gạt nước mắt, như gạt đi tình yêu đau buồn kia, nở nụ cười có phần chua chát, rồi bắt một chiếc taxi đến sân bay.

Phải! Cô đi. Cô đi đến một đất nước xa xôi để lãng quên anh, lãng quên tình yêu đầu đời của cô. Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, không có anh....

Sáng hôm sau, anh trở về nhà. Cất tiếng gọi cô
" Vu Ngọc! "
Không ai đáp lại
Anh gọi to hơn nữa
" Vu Ngọc! Cô đi đâu rồi?"
Vẫn chỉ là sự im lặng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Là thằng bạn thân của anh.
" Alo! Mới sáng sớm cậu gọi cho tôi có việc gì không? "
Đầu dây bên kia là một giọng nói giận dữ
" Cậu còn hỏi tôi được à? "
" Có chuyện gì thì bình tĩnh nói. "
" Thôi được rồi! Cậu ra quán cafe đầu phố đi. Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu" - Nói xong đầu dây bên kia dập máy.

Anh thật sự không hiểu, mới mở mắt ra mà thằng bạn của anh nó đã gắt vậy là có chuyện gì?

* Tại quán cafe *
" Cậu ngồi xuống đi! " - Bạn anh đưa tay chỉ xuống chiếc ghế - " Bây giờ tôi hỏi cậu: Cậu có biết Vu Ngọc đi đâu không? "
" Tôi không. Từ sáng về nhà đã không thấy cô ấy đâu rồi. "
" Cậu có phải là bạn trai cô ấy không hả? " - Bạn anh đập bàn đứng phắt dậy.
" Cậu bị điên à? Sao lại giận dữ với tôi? "
" Được! Tôi sẽ cố gắng kiềm chế. Giờ cậu nói cho tôi: có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không? "
Anh kể lại.
" Cậu sai rồi! " - Người bạn anh nói và kể cho anh nghe vì sao người con trai chiều hôm ấy lại ôm cô. Thì ra là cô và người ấy là bạn học cũ, lâu ngày gặp lại. Hai người đang đứng nói chuyện thì có người chạy qua, xô vào cô, khiến cô mất đà mới vô tình ôm người con trai ấy.

Kể xong người bạn anh cúi mặt xuống, hai tay chống lên bàn, đan vào nhau, lặng lẽ nói:
" Vu Ngọc, cô ấy... đi rồi! "
Anh như không tin vào tai mình, hỏi lại
" Đi? Cậu không đùa tôi chứ? "
" Tôi không đùa cậu. "
Anh đứng lên, túm cổ áo bạn mình, gương mặt tức giận, hét lên
" Nói cho tôi biết: cô ấy đi đâu? Mau! Cậu nói đi! Cô ấy đi đâu rồi? Hả? "
" Tôi cũng không biết. Sáng nay tôi nghe được một người bà con của cô ấy nói. Nhưng không ai biết cô ấy đi đâu. "

Anh buông cổ áo đang túm. Chạy ra ngoài đường.

Anh chạy. Chẳng biết chạy đi đâu nữa. Anh đưa mắt nhìn quanh, cố tìm kiếm dáng người nhỏ bé quen thuộc của cô. Nhưng... không thấy.

Bây giờ, trong anh, sự hối hận và đau khổ đã chiếm trọn tâm trí anh.

Giá như lúc đó anh nghe cô giải thích.

Giá như lúc đó anh không ghen tuông vớ vẩn.

Giá như lúc đó anh đừng làm vậy

Nhưng, muộn rồi....

" Này! Cậu đừng chạy nữa! Đừng tìm nữa! - Người bạn anh chạy theo, lôi anh lại - " Cô gái ấy... đi rồi! "

Anh quỳ xuống đường, ôm mặt, khóc
" Không!!!!! Vu Ngọc! Em đừng đi! Vu Ngọc! Em về đây cho anh!

Một giọt nước rơi trên vai áo anh, mưa rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro