Vợ à! Em trốn không thoát đâu
Lấy nhau chỉ trên giấy tờ ,cuộc sống của hai người không ai liên quan đến ai.Cô trước mặt hắn là một cô vợ yếu đuối...hắn nào biết cô vợ mình cho là dễ bắt nạt lại là một con sói .Khi hắn ở nhà cô luôn là cô vợ ngoan hiền, nết na, chăm sóc tốt cho hắn, còn khi hắn đi làm ,cô như một con sói hoang ăn mặc thiếu vải lân la từ quán Bar này đến quán Bar khác đàm điếm với bạn bè...không chừng hắn đã có cái sừng to tướng rồi cũng nên.
Hôm nay bỗng dưng hắn đi làm về sớm.về đến nhà không thấy cô đâu đang định gọi điện thì thấy cô bước vào nhà với bộ đồ quê mùa rách rưới,làm hắn chán ghét.Thật ra lúc cô đang trên đường về nhìn thấy hắn,cô vội vàng thay bộ đồ thiếu vải của mình thành một bộ đồ khác như hắn đã thấy.
-"Cô đi đâu về?"-Hắn lạnh lùng hỏi cô.
-"Dạ...em đi chợ!
Cô khép nép,nhẹ nhàng trả lời hắn,trong lòng không ngừng chửi rủa..'Bà đi đâu có liên quan đến mày, không vì mẹ bà ép đừng mong bà lấy mày!'
-"Thế giỏ của cô đâu.!!??"
Không thấy cô xách giỏ đi chợ hắn nghi ngờ hỏi.
-"Dạ..dạ trên đường về em..em bị cướp"
Cô thật phục tài nói dối của mình
-"Cô thật là đến cái giỏ cầm trong tay mà cũng để bị cướp, vô dụng. À mà tôi về đây là có chuyện muốn nói."
-"Ơ! Có chuyện gì vậy anh?"
cô hỏi hắn với giọng ngây thơ..còn chớp chớp mắt làm hắn càng khó mà nói ra, hắn sợ cô không chịu nổi cú sốc này.
-"Tôi..tôi muốn ly hôn"
Nói xong nhắm mat, không đành lòng nhìn cô lúc này.
-"Không..tại sao..em chưa đủ yêu anh sao?"
Cô hỏi hắn nước mắt rơi như mưa làm hắn như muốn tiến lên ôm lấy cô vỗ về an ủi ,nhưng lí trí không cho phép hắn'Cô ấy đang đợi mình'.
-"Tôi nói rồi...kí đi..tôi sẽ cho cô một nửa tài sản!"
Thấy cô chần chừ mãi không ky.Hắn lạnh giọng ép cô.
-"Được.Em không muốn làm vật cản trong tình yêu của anh.Em không cần tài sản..em kí."
Cô đáp lại với giọng nói ấm áp, mượt mà làm hắn khẽ run.Tại sao hắn lại đau lòng chư.Tại sao? phải chăng hắn đã yêu cô.Không thể nào người hắn yêu là Thư Thư chứ làm sao co thể là cô được.Hắn tự hỏi bản thân lại tự trả lời câu hỏi của mình.Han run rẩy không thôi.
Cô thấy vậy thì lại vui sướng trong lòng.It nhất hắn còn tự dằn vặt bản thân khi mất cô.
Tuy là vậy nhưng hắn cũng rất nhanh định thần lại lạnh giọng nói với cô.
-"Tài sản tôi đã chuyển nhượng rồi.Tôi để trên bàn, cô cầm lấy nó rồi cút cho tôi."
Hắn nói xong thì bước đi.
Thấy hắn đi rồi cô cười lạnh 'Tiền bà đây không thiếu nhưng nếu nhưng nếu đã cho không thì bà không ngại đâu.Ly hôn thì nói đại từ đầu đi, còn dài dòng làm bà tốn nước bọt rồi còn nước mắt nữa chứ.Nhưng bà đây đóng kịch hay thật, chắc tương lai bà đây sẽ theo nghề diễn viên cho rồi, Haha..' Cười xong,cô lấy điện thoại gọi cho ai đó.
-"Alo..Honey à..hắn bỏ em rồi Huhu..!"
-"Ôi!Bảo bối của anh, chờ anh đến đón em.Em đừng khóc nữa.không là anh sẽ nghĩ em yêu hắn ta đấy."-Đầu dây bên kia nói nũng nịu làm cô mềm lòng.
-"Honey...đón em nhanh lên nhé em không muốn ở trong căn nhà này thêm một giây nào nữa đâu"
-"Oke babe.anh tới ngay"
Lúc cô tắt máy thì đầu dây bên kia nở một nụ cười lạnh 'Cậu lại thua tôi rồi! Cô ấy sẽ lại là của tôi'.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro