Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#8.3

Buổi tối Dư Vận gọi điện cho Uyển Dương hỏi cô muốn ăn gì. Cô nói muốn xuống ăn cơm ở nhà ăn. Dư Vận lúc đầu không đồng ý, nhưng đến khi cô bắt đầu làm nũng. Không sai, chính là làm nũng. Lúc ấy cậu mới đồng ý.

"Tại sao không quàng khăn vậy?" Dư Vận thấy cổ Uyển Dương trống không thì nhíu mày.

"Quên mất, không sao đâu cổ áo len cao mà"

Dư Vận không nói, cởi khăn trên cổ mình quàng cho cô. Hành động này trực tiếp đem trái tim cô xô ngã rồi!!!

Uyển Dương im lặng một lúc mới nói cảm ơn.

Dư Vận kéo tay cô để trong túi áo mình. Cái cô ngốc này, đã không chịu được lạnh lại còn hay quên "Lần sau ra ngoài nhớ đội mũ, quàng khăn, đeo gang tay, đeo giày, mặc quần áo ấm"

Uyển Dương ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn tay mình được Dư Vận cầm để trong túi áo. Hai người không phải đang hẹn hò, như vậy có phải quá thân mật không?

Uyển Dương muốn rút tay ra nhưng hơi động một chút đã bị Dư Vận nắm chặt lại "Trật tự"

"Cái này... có phải quá thân mật không" Uyển Dương xấu hổ.

Dư Vận cúi đầu ngó thấy hai tai cô đang hồng hồng, cười tủm tỉm "Không cần xấu hổ, tập trước cho quen"

"..." Ý gì? Ý gì hả? Ý là sau này hai người bọn cô sẽ yêu nhau?

Lúc vào nhà ăn, mấy người bát quát không nhịn được miệng.
"Aizz... thật sự là họ ở bên nhau sao?"
"Tôi còn tưởng là đùa đó"
"Sớm muộn gì cũng chia tay thôi, tôi không tin Uyển Dương không để ý tuổi tác"

Người thứ ba nói sai rồi! Uyển Dương không để ý đến tuổi tác! Sống trong một gia đình cực kì thoải mái, tuổi tác không quan trọng như nhà họ Uyển làm Uyển Dương thật không để tâm. Chỉ cần thật lòng yêu thích là được.

Huống chi mẹ Uyển còn hơn ba Uyển ba tuổi? Mỗi lần cãi nhau mẹ đều nói "Không chấp trẻ con". Làm ba Uyển im lặng, không biết nên nói gì nữa.

Đương nhiên Dư Vận không biết chuyện nhà họ Uyển, nên trong lòng vẫn khó chịu. Tự trách mình tại sao lại sinh muộn hai năm chứ. Buổi tối hôm đó anh nhắn tin nói với mẹ "Tại sao ba mẹ không sinh con ra sớm hai năm?"

Ba mẹ Dư ù ù cạc cạc đọc tin nhắn của con trai cưng. Có chuyện gì vậy nhỉ? Con trai chưa bao giờ phàn nàn về họ. Nhưng hôm nay lại gửi tin nhắn phàn nàn, lại còn là trách họ sinh nó muộn.

Buổi tối ấy Dư Vận gọi tới bảo mai nếu mệt thì cứ để Lâm Đồng Hi xin phép, đừng có cố gắng quá.

Hôm sau Uyển Dương đã thấy khỏe lên nhiều. Khoác cặp đến lớp học.

Vừa xuống kí túc thấy Dư Vận đã đứng đó.
Cậu thấy cô khăn quàng, mũ, gang tay, giày và quần áo ấm thì mỉm cười.

Uyển Dương nhìn cậu mỉm cười, nhịp tim tăng bất thường.

"Có mệt không?" Dư Vận đi tới hỏi.

Lắc đầu.

"Vậy đi học thôi"

Đến đoạn đường rẽ sang khu của cô "Cậu đến lớp đi. Tôi đi trước"

"Em đưa chị đến lớp" Dư Vận vẫn kiên quyết đưa Uyển Dương tới tận cửa lớp.

Các bạn học nhốn nháo, Uyển Dương xấu hổ cúi đầu.
"Nhìn xem, còn đưa tới tận lớp. Đẹp đôi ghê"
"Này bạn học Uyển, kiếp trước cậu cứu thế giới hả?"
"Cẩu lương a~ Một họng cẩu lương"

Dư Vận tủm tỉm cười khi nghe tới hai chữ "đẹp đôi", nhìn cô vào chỗ ngồi mới an tâm rời đi.

Uyển Dương lập tức bị cả lớp oanh tạc, câu hỏi xông tới như cơn bão khiến cô chóng cả mặt. Trả lời vài câu qua loa sau đó lấy điện thoại nhắn tin oán trách Dư Vận.

Uyển Dương: "Tại cậu đó, cả lớp xông tới như vũ bão. Mệt chết đi được"

Dư Vận: "Mệt sao? Em quay lại đón chị"

Uyển Dương: " - - Không cần đâu, tôi đùa đó"

Dư Vận: "Lúc về nhớ gọi cho em"

Uyển Dương không trả lời.

Dư Vận nhìn kĩ lại tin nhắn 'mệt chết đi được' mỉm cười. Đây có tính là làm nũng không nhỉ? Tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ hồng phụng phịu lúc đó của cô, vẫn là không nhịn được cười.

Bạn cùng phòng đúng lúc đó đi ngang qua "Vừa thấy cậu đưa học tỷ Uyển đến bên kia"

"Ừm" Vẫn nhìn tin nhắn kia cười.

"Hai người thực sự hẹn hò à?"

"Sắp rồi" Ai đó tủm tỉm cười, nhìn cảm xúc của cô. Coi như cũng có ý với cậu đi.

"Vừa nãy hoa khôi lớp tôi hỏi tới cậu còn độc thân không đó"

"Bảo là tôi có người yêu rồi" Dư Vận đến lớp thì cất điện thoại.

"..." Bạn cùng phòng nhìn cậu đi vào lớp rồi sau đó mới đến lớp mình. Chẳng phải vừa bảo mới sắp hẹn hò sao?

Lúc tan học có cho tiền Uyển Dương cũng không dám gọi Dư Vận tới. Sáng nay bị oanh tạc thế là đủ lắm rồi.

Đang đi cùng Lâm Đồng Hi thì bị Vũ Triết chặn đường.

Uyển Dương muốn cười cũng không cười nổi.

Tối qua khi nghe bạn cùng phòng kể lại việc nhìn thấy Uyển Dương và cậu học sinh năm nhất ở nhà ăn. Vũ Triết không ngờ tới Uyển Dương có khẩu vị như vậy.

"Chúng ta nói chuyện một chút"

"Tới bên kia" Uyển Dương đưa mắt nhìn tới bồn hoa bên cạnh. Mọi người vội đi tới nhà ăn nên cũng ít người để ý.

Lâm Đồng Hi muốn đi cùng nhưng bị Uyển Dương đuổi về trước. Nhưng mà cô ấy đâu có dễ dàng về luôn, đợi Uyển Dương đi thì cô quay đầu đi tới khu tự nhiên tìm Dư Vận báo tin.

"Em... không nghĩ khẩu vị của em lại như vậy" Vũ Triết cười cười.

Uyển Dương nhìn nụ cười của hắn, cô cảm thấy trong đó có chút mỉa mai.

"Thì sao?"

"Anh có gì không bằng một thằng nhóc năm nhất?"

"Cái gì cũng không bằng! Anh đừng tưởng tôi không biết anh vì thua cược mới chạy tới làm phiền tôi" Uyển Dương mỉm cười, đừng cho rằng cô suốt ngày vô tư nên không biết gì.

"Tại sao em biết? Em biết từ bao giờ?"

"Ngày thứ ba anh tới làm phiền tôi"

"Làm phiền? Haha. Đúng, anh thua cược mới tìm em. Nhưng mà trong khoảng thời gian đó anh đã thích em thật sự"

"Thua cược mới tìm tới tôi? Anh nghĩ tôi là trò chơi của mấy anh chắc? Thua thì đến tán tỉnh? Nghĩ hay nhỉ?" Uyển Dương nhếch miệng cười sau đó lại nói tiếp "Mấy người đi ra, không cần trốn"

Bọn người cá cược cùng Vũ Triết đi ra. Một tên cợt nhả nói "Ai ya, giờ mới được gặp em ngoài đời. Còn xinh hơn trên ảnh. Biết thế lúc trước tôi cố tình thua cho rồi"

Ngay sau đó hắn nhận một bạt tai của Uyển Dương.

Hắn gầm lên "Con nhỏ láo toét này. Đừng tưởng tao mới khen một câu mà lật đằng chân lân đằng đầu nhé"

Hắn dơ tay định tát lại Uyển Dương nhưng chưa kịp hạ tay đã bị giáng cái tát thứ hai lên mặt. Lần này là Dư Vận.

"Thằng ranh này" Tên bị ăn hai cái tát đau đỏ vành mắt. Quát ầm lên.

"Bị làm sao không?" Dư Vận không quan tâm hắn, quay lại hỏi Uyển Dương.

Cô lắc đầu.

Phía bên kia Lâm Đồng Hi thấy không ổn. Lại chạy đi tìm bảo vệ.

"Là bạn trai năm nhất của em sao?" Vũ Triết nâng mắt, à không chính xác là ngẩng đầu lên nhìn Dư Vận.

"Phải" Dư Vận hơi cúi nhìn hắn ta. Cậu cao hơn hắn nửa cái đầu.

Ánh mắt Uyển Dương xao động, bạn trai???

"Đẹp trai đúng không? Cao ráo đúng không? À... còn học rất giỏi đó. Ăn đứt anh nhé" Uyển Dương tự nhiên khoác vào tay Dư Vận.

Dư Vận có chút kinh ngạc nhìn vào bàn tay nhỏ đang khoác trên tay mình. Cô lại quên không đeo gang tay rồi.

"Em..." Vũ Triết tức giận nhìn Uyển Dương. Tức giận thì tức giận nhưng cô nói không sai. Cậu ta ăn đứt hắn. Lúc sau lại nói "Cậu ta ít hơn em hai tuổi, em thật sự không để ý?"

"Tôi thì lại thích cậu ấy kém hơn tôi hai tuổi đấy" Uyển Dương cười,

Dư Vận nghe được câu này, lòng cũng yên một phần. Nhưng cô thật không để ý tuổi tác sao?

"Không có gì thì tôi đi trước. Sau này đừng tới tìm tôi" Uyển Dương định kéo Dư Vận đi.

Tên ăn hai cái tát đâu có dễ dàng bỏ qua. Chặn trước hai bọn họ "Ai nói sẽ cho bọn mày đi"

"Tôi nói đó" Bác bảo vệ đi tới, trên tay cầm cái dùi cui màu đen. Đây chính là bác bảo vệ tay không đánh bại hai mươi người trong truyền thuyết. Bên cạnh là Lâm Đồng Hi.

"Bác... cháu chào bác" Cái đám đánh cược cúi đầu chào bác bảo vệ.

"Mấy giờ rồi mà còn đứng đây? Đi ăn cơm nhanh" Tiếng bác bảo vệ hơi lớn nên nghe như bác đang tức giận. Bọn họ lập tức giải tán.

Tên bị tát hai cái uất ức ôm mặt. Thù này hắn sẽ ghi lại, sau này nhất định tính sổ. Có điều hắn không có cơ hội tính sổ, sinh viên năm cuối cả ngày đều bận tối mặt. Sau này về già, hắn nhớ lại hai cái tát vẫn không khỏi uất ức.

Bọn Uyển Dương chào bác sau đó cũng đi tới nhà ăn.
Đi một đoạn cô mới nhớ tới cái tay mình đang đặt ở đâu, liền rút ra.

"Cảm ơn cậu"

"Không có gì, em là bạn gái anh mà" Dư Vận nói xong thì cầm lấy tay cô.

"Tôi là bạn gái cậu bao giờ?"

"Mới nãy em đâu có phản đối. Còn khen anh nữa."

"Lúc đó chỉ diễn thôi mà"

"Nhưng anh coi nó là thật. Em là bạn gái anh cũng là thật"

Nói thêm một hồi, Uyển Dương cứ vậy mà trở thành bạn gái Dư Vận.

Lâm Đồng Hi phía sau nước mắt đầy mặt. Một họng cẩu lương!!!
Gọi điện cho người yêu mới quen "Em bị người ta cho một miệng cẩu lương"

Bạn trai nói "Ngày mai là chủ nhật anh sẽ tới đón em đi chơi. Ngược chết bọn cẩu Fa"

Chiều tối Uyển Dương cùng Dư Vận đi hẹn hò.

"Tiểu Dương"

"Ừm"

"Em không để ý anh ít tuổi hơn em chứ?"

"Anh có biết mẹ và ba em kém nhau bao nhiêu không?"

Dư Vận lắc đầu.

"Ừ, anh không biết là đương nhiên"

"..."

"Mẹ em hơn ba em ba tuổi nhé" Uyển Dương nói xong liền mổ một phát lên môi Dư Vận. Thì ra chạm môi là thế này a. Đỏ mặt xoay người bước đi trước.

Dư Vận đơ một lúc, sờ tay lên môi mình. Sau đó nhắn tin cho ba mẹ 'Cảm ơn ba mẹ đã sinh con muộn hai năm'

Ba mẹ Dư lại được dịp ù ù cạc cạc, con trai họ học đến phát bệnh rồi hả?

"Tiểu Dương, lại đây" Dư Vận gọi.

"Làm gì?" Uyển Dương quay đầu lại nhìn 'em' bạn trai.

"Hôn"

"..." Có nhất thiết phải nói ra thế không?

♡ Hoàn ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro