Habit [4]
Tác giả: Yatri
Edit: Mai Lạc
Cặp đôi: Sirius Black/Severus Snape
------------------
Bàn tay ấm áp đặt trên trán hắn, sau đó là mặt, cổ, rồi nhẹ nhàng lay vai hắn. Slytherin nửa tỉnh nửa mê thì thào lẩm bẩm, chui vào chăn.
Chăn? Snape nhíu mày, thử chớp mắt, đôi mắt nặng trĩu vì sốt đã biến mất. Vì vậy hắn mở to hai mắt, phía trước là bóng người mơ hồ không rõ ràng, còn ngửi thấy mùi thức ăn. Snape bất giác nuốt nướt bọt, chớp chớp cho tới khi hình ảnh trước mắt rõ ràng.
"Tôi nghe được dạ dày cậu kháng nghị." Bóng người nói, "Thành thật thừa nhận đã bao lâu cậu không ăn?"
Snape mấp máy môi, lộ vẻ nghi hoặc với người trước mắt, "Black, cậu, cậu ở nhà tôi làm gì? Cậu vào bằng cách nào?" Hắn khàn khàn nói, hầu như hao hết khí lực.
"Thần chú mở khóa." Sirius Black nhún vai, khom lưng tới gần đối phương, một tay đỡ vai bậc thầy độc dược, thử nâng hắn dậy.
Lúc đầu Snape giãy dụa cự tuyệt, nhưng Gryffindor vô cùng kiên trì giúp đỡ, vì vậy Snape không thể làm gì khác là để đối phương đặt gối sau lưng hắn, an ổn ngồi trên giường trừng Black, "Cậu xông vào nhà của tôi." Hắn trách cứ, "Đây là phạm tội."
"Đừng nói đùa, Snape. Nếu tôi không tới sớm thì cậu đã chết trong phòng tắm của căn nhà Muggle cũ kĩ, phải đợi đến năm ngày sau mới được phát hiện." Người hóa thú bưng bát trên bàn tới, hóa ra mùi thức ăn nồng nặc từ đó truyền ra, bậc thầy độc dược khẽ liếc mắt. "Cháo thịt tại nhà hàng Trung Quốc gần đây, ông chủ nói nó hợp với người bệnh." Hắn nói, ngồi bên giường, đưa thìa cháo lên.
"Tôi không muốn ăn." Snape quay đầu, gương mặt nóng lên. Thìa cháo đến bên miệng, Snape vẫn mím chặt môi không chút nhượng bộ. Hương cháo thịt tiến vào mũi, dạ dày của bậc thầy độc dược không chịu thua kém phát ra âm thanh.
Sirius cười nham nhở, "Rõ ràng cậu rất đói, đây, Snape, chắc chắn nó không có ớt xanh, rau cần, cải bó xôi."
"Tôi không, ừm..." Snape mở miệng phản bác thì Black cấp tốc nhét thìa cháo vào trong miệng hắn. "Black, cậu chết xuống địa ngục đi...." Lần thứ hai mở miệng, hương vị cháo thịt vô cùng ngon, bởi vậy đến thìa thứ ba, Snape không chút do dự mở miệng, lúc Sirius định đưa thìa tiếp theo thì vươn tay đoạt lấy bát. "Được rồi, Black, tôi không phải một con búp bê." Hắn gầm lên, dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Sirius, bắt đầu tự ăn.
Người hóa thú ngồi trên ghế, hăng hái nhìn thẳng bệnh nhân nhanh chóng ăn xong bát cháo thứ hai, "Thêm một bát?" Mặt đầy ý cười.
Snape gật đầu, lúc này chậm rãi thưởng thức hương vi, "Nói ra mục đích của cậu, Black, cậu tới đây làm gì?" Hắn hỏi.
Ngón tay phải của Gryffindor sờ sờ mũi, hai mắt chuyển nhanh như chớp, cuối cùng dừng ở một cây cỏ dại ngoài cửa sổ phòng Snape, "Cậu không ở trường." Hắn ấp úng nói.
Bậc thầy độc dược nheo mắt, "Cậu trở lại trường học?"
"Đội bóng tập huấn." Sirius nhỏ giọng.
"Tập huấn vào Lễ Giáng Sinh? Cậu đúng là một giáo sư huấn luyện không có lương tâm."
Black quay đầu lộ ra nụ cười xấu hổ, "Các cầu thủ cũng nói vậy, tóm lại..." Hắn tiếp tục, "Minerva nói cho tôi biết cậu về nhà vào Lễ Giáng Sinh."
Nói vậy, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc vì Severus Snape ngoài Hogwarts còn có nơi thứ hai để về vào Lễ Giáng Sinh. "Bởi thế?" Slytherin trợn mắt, "Có liên quan gì tới chuyện cậu xông vào nhà tôi?"
Sirius chớp mắt, ngón tay xoa môi, như đang nghĩ nên nói cái gì, "Ực" Hắn nói, "Hóa ra cậu ở tại một ngôi nhà Muggle xa xôi như vậy."
"Potter không nói với cậu rằng cha tôi là Muggle ư?" Thấy Black lắc đầu, Snape hừ lạnh.
"Đêm Giáng Sinh cậu ở bên người thân Muggle ư?"
Đêm Giáng Sinh của tôi hỏng bét, nhưng điều này không thể để Black biết, "Tôi không có kiên nhẫn đâu, Black, nói mục đích của cậu."
Gryffindor nhìn thẳng vào đối mắc đen sắc bén của Slytherin, sau đó dời tầm mắt, "Quà Lễ Giáng Sinh." Hắn nói.
"Xin lỗi?"
"Quà Lễ Giáng Sinh." Black khom lưng nhặt gói quà bị rơi xuống đất, đặt lên đùi Snape đang sững sờ. Bậc thầy độc dược kinh ngạc trừng món quà. "Giáng Sinh vui vẻ, S...S... Severus..."
Không có điều gì khiến Severus Snape kinh ngạc hơn chuyện này, hắn nhìn chằm chằm gói quà xanh biếc, hình như đó là màu của cải bó xôi. "Quà Giáng Sinh." Bậc thầy độc dược nhẹ giọng nói, "Vì sao lại tặng tôi quà Giáng Sinh?"
"Bởi vì lễ Giáng Sinh nên tặng quà cho... Bạn bè, không phải sao?" Sirius ấp a ấp úng. "Mở đi, Snape."
Không phải Severus chưa từng nhận quà vào Lễ Giáng Sinh, trước kia là Albus, hiện tại còn có Minerva, hiệu trường Hogwarts luôn nhớ việc tặng quà cho mỗi giáo sư. Đồng nghiệp, đương nhiên, còn có phụ huynh của một số học sinh, ngày Giáng Sinh cũng coi như một thủ đoạn mua chuộc. Chỉ là hắn không nhớ rõ đã bao lâu chưa nhìn thấy bạn bè tặng quà, thậm chí Severus không xác định rốt cục hắn có bạn bè hay không.
Snape thừa nhận mình có chút lúng túng, "Thế nhưng tôi không chuẩn bị quà cho cậu." Bậc thầy độc dược thấp giọng nói.
Người hóa thú nhún vai, nở nụ cười sáng lạn. "Mở ra xem, nhanh đi." Thoạt nhìn vội vàng như cẩu muốn ra khỏi nhà tản bộ.
Đó là một quyển tiểu thuyết, Snape nhận ra, nó là quyển sách lần đầu tiên hắn cùng Black đến làng Hogsmeade thấy nhưng không mua về. Khi đó chỉ thuận tiện cầm xem, không đặc biệt nhớ tên, cũng không nghĩ phải đọc xong nó. Hắn thật không ngờ Black còn nhớ rõ chuyện này, Severus ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt xám của người đàn ông. Diện mạo của Sirius thực sự là đẹp, những lời này lướt qua đầu hắn lần thứ hai, "Cảm ơn." Rốt cục Snape nhẹ giọng mở miệng.
Sirius gãi ót, tươi cười, chỉ chỉ bát không trên tay đối phương, "Cậu ăn no chưa?" Sirius hỏi, sau khi thấy bậc thầy độc dược gật đầu liền đứng dậy rót một chén nước, đổ thuốc trong túi ra. "Vậy uống thuốc thôi." Các viên thuốc màu sắc rực rỡ, nhìn là biết, đủ đắng.
Đôi mắt đen mở lớn nhìn chằm chằm thuốc, vẻ mặt không thể tin được, "Cậu lấy chúng ở đâu?"
"Ực... Tôi đến đây..."
"Xông vào."
"Được rồi. Tôi xông vào đây." Sirius tùy ý khoát tay phải. "Thấy cậu nằm trên sàn phòng tắm, cả người phát nhiệt, hấp hối. Vì vậy tôi lao ra hô cứu mạng..."
"Cậu làm gì?" Snape nhếch một bên lông mày.
Gryffindor cười có chút xấu hổ, "Hô cứu mạng, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi thực sự hoảng sợ mà."
"Cậu là một phù thủy, Black."
"Nhưng không phải là phù thủy từng thấy bệnh nhân nằm trên sàn phòng tắm." Gryffindor cãi lại, "Cậu cũng biết đó, ngày Giáng Sinh, trên đường không có ai."
Snape tưởng tượng Sirius Black mặc áo chùng phủ thủy, tóc đen lộn xộn, kinh hoảng vừa chạy vừa hô trên đường, "Nghe có vẻ rất thảm." Giọng điệu của hắn chẳng chút thương xót.
Sirius tức giận trợn mắt, "Tôi bắt đầu hối hận vì cứu cậu." Không thèm nhìn đối phương tỏ vẻ tôi đâu yêu cầu cậu giúp đỡ, tiếp tục nói, "Tôi gặp một lào Muggle phố bên, ông ta nói ông ta là bạc sĩ..."
Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Severus có chút ấn tượng, yên lặng nghe đối phương nói xong, hắn cầm thuốc lên, "Chắc chắn cậu chưa từng uống những thứ này." Hắn nói.
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì mình lớn lên trong một gia đình phù thủy máu trong như lúc này."
Không biết vì sao nghe những lời này Severus Snape lại tươi cười, vì vậy Sirius Black cũng cười theo.
Mà lúc bậc thầy độc dược trẻ nhất của giới phù thủy nuốt xong toàn bộ thuốc Muggle, lông mày không hề nhăn lại chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro