[Thiên Khương Tường Nhuế] Vậy nên, ép duyên thật sự rất được
Tác giả: 糖醋排骨多放醋
Source: https://tangchaolizi89489.lofter.com/post/31c751ae_2b43375ac
——————————————————————
"Khương Trinh Vũ ở Siêu Tân Tinh, chỉ có thể nói, nhan sắc thực sự ở cấp đỉnh."
"Nếu mỗi năm Siêu Tân Tinh đều có một cặp thành đôi, thì có vẻ như năm nay đến lượt mình rồi."
——————————————————————————————
01
Xin chào mọi người, mình tên là Tôn Nhuế, Vua ăn cơm của Đông Bắc, tên giang hồ là Tam ca ca, tung hoành ở nhà hát Tinh Mộng hơn 7 năm, thu hút vô số mỹ nữ ở Siba, muội muội xinh đẹp thích mình xếp hàng từ 351 dài đến Trường Long, mà mình chỉ có thể làm hảo huynh đệ tỷ muội của bọn họ, dù sao thì người thông minh cũng không rơi vào bể tình, Tôn Tam Tam mình tận tâm xây dựng đất nước Trung Hoa xinh đẹp này.
Hôm nay là ngày lớn của mình những ngày cuối năm 2021, Đại hội thể thao Siêu Tân Tinh, mình vừa mới đạt được thành tựu bắn tên không trúng bia, giả vờ trấn định đứng trong sân đấu hạng mục đấu kiến nữ, hít sâu một hơi, "hung ác" nhìn về phía đối thủ của mình trong trận đấu này —— Khương Trinh Vũ.
Khương Trinh Vũ, thực tập sinh nổi tiếng của 《Sáng Tạo Doanh 2020》, nếu không vì chấn thương, sẽ là tuyển thủ vững vàng mà xuất đạo. Về phần tại sao mình lại biết về nàng, lại phải nói về 2 năm trước của của mình sau khi ra khỏi Trường Long.
Lúc đó bạn ăn cơm của mình, đồng chí Triệu Quảng Đông, còn đang dũng sấm thiên nhai trong lâu đài lớn, với tâm lý cổ vũ hảo huynh đệ (xem tâm tình của họ Vương, vợ của Quảng Đông), mình vừa ra khỏi Trường Long liền nghiêm túc xem Sáng Tạo Doanh 2020. Nhưng huynh đệ phải tính toán rõ ràng, biểu hiện của Quảng Đông ca có được không mình không nhớ rõ, nhưng ngược lại có một muội muội áo xanh một bài nhảy làm thiên hạ chấn động, Ngũ Độc Khúc thực sự độc đến sâu trong đáy lòng của lão Tôn.
Nhắc đến chuyện này, mình còn vì cảm xúc quá mức mạnh mẽ mà gửi vũ đạo của muội muội áo xanh đó cho Triệu Thiết Ngưu, cũng bày tỏ: "Nghe xem BGM có quen không? Có phải vị muội muội này còn dẻo hơn cả em không? Thấy nàng thực hiện động tác xoay vai rất thoải mái a."
Lúc đó Triệu Thiết Ngưu trả lời mình như thế nào ấy nhỉ? Hình như em ấy trả lời mình là: "Tôn Cường, chị thích nhìn mỹ nữ người ta thì chị cứ việc nói thẳng đi."
Vậy thì mình có thẳng không? Mình sẽ nói là không thẳng.
02
Khi đồng hồ bắt đầu kêu bíp, trận đấu kiếm chính thức bắt đầy, mình cảm thấy may mắn hi hạng mục này cần phải đeo mặt nạ bảo hộ, nếu không thì đối mặt với khuôn mặt tiểu bạch hoa đáng thương khổ sở của Khương Trinh Vũ, cho dù mình có cầm Hiên Viên kiếm trong tay thì cũng trở nên vô dụng.
"Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm làm thần" cố nhân thật không lừa mình, trận đấu như chiến trường, mình dùng toàn bộ nghị lực của mình mà xông lên, chân dải sải ra, thế như chẻ tre, thế tấn công đâm thẳng về phía trước liên tiếp ghi được điểm, nhìn thấy Khương Trinh Vũ bất lực, rất có ý muốn bỏ cuộc. Mình thông minh vội chia ra vài điểm, nếu không chút nữa tiểu bạch hoa khóc huhu cũng không dỗ được, mình thật sự rất thông minh, cũng nhờ vào sự dạy dỗ của lão sư.
Kèm với một câu của trọng tài đại thúc: "Vận động viên bên phải chiến thắng, vận động viên hai bên chào nhau, bắt tay." Mình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có hạng mục tiến vào tỏng, nhưng vừa rồi có hơi dũng mãnh, không biết tiểu bạch hoa có không vui hay không, nếu biết vậy thì đã thả thêm nhiều điểm rồi. Mình liên một mạch đi về phía của Khương Trinh Vũ, nghe theo lời của trọng tài đại thúc, ngượng ngừng vươn tay ra, cách một lớp mặt nạ bảo hộ mình nhìn không rõ vẻ mặt của nàng, hai đôi tay nắm lấy nhau trong vài giây ngắn ngủi, mình cúi đầu tháo mặt nạ ra. Bầu không khí trong lành làm người ta cảm thấy sảng khoái, lại ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy tiểu bạch hoa đối diện nở một nụ cười chân thành, đôi mắt sáng ngời mang theo chút hờn dỗi nhìn mình, cái này ai mà chịu nổi!
Mình xấu hổ nhếch môi, lại vội vàng bước đến bắt tay thăm hỏi, xúc cảm lần này lại chân thật đến lạ thường, chân thật như trái tim đang đập thình thịch của mình vậy. Trong khoảnh khắc buông tay ra xoay người lại, mình nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà sân vận động động, trong đầu đột nhiên vang lên bản nhạc nền quê mùa đang hot trên douyin gần đây:
"Bạn thảm rồi, bạn rơi vào bể tình rồi!"
03
Hôm nay là ngày 17 tháng 12 năm 2021, hiện trường livestream gặp mặt của Siêu Tân Tinh, mình là Tôn Nhuế, ngồi bên cạnh, cách xa mình nửa thước là vợ mới cưới mình vừa quen được một ngày - Khương Trinh Vũ. Nên hình dung tình huống hiện tại như thế nào nhỉ? Chính là xấu hổ, thật sự rất xấu hổ. . .
Mình ngồi ngay ngắn trước phóng viên và ống kính của nhân viên công tác, trong đầu đều nghĩ mọi chuyện sao lại phát triển thành tình hình hiện tại, máy quay reaction của Đằng Tấn hại người thật thảm. Mình thừa nhận lúc đó mình muốn người khỏe mạnh ngồi bên cạnh mình là tiểu bạch hoa, dù sao thì trong lòng thích cái đẹp có là chi, mình còn chọc người ta cái 10 : 1, nhưng cho mấy người ghi hình lại, chứ không cho mấy người chơi cho phân tích tâm lý trên hotsearch a!
Một đời lừng lẫy của cung sư tử mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhìn lén mỹ nữ chưa đã vân vân mây mây, thật sự rất đáng sợ! Còn thêm những vị fan vô lương tâm của mình nữa, đây là khủng hoảng liên quan đến sự tồn vong, các nàng lại ồn ảo chỉ trích mình là hòa thượng đầu gỗ? Hòa thượng? Hòa thượng còn có thể niệm chú khai tâm để tự cứu bản thân, còn mình thì sao? Từ nay về sau mình không dám nhìn Quan Âm nữa.
Còn nữa, hòa thượng thật sự không nghiêm cẩn gì hết, gọi là ni cô thì đúng hơn.
Nhưng truyền thông lại hiện trường lại không cho mình thời gian để miên mang suy nghĩ, một nữ sĩ có thẻ công tác giơ tay ra hiệu với chúng mình, lúc nhìn nhau, mình thề, mình thấy được tia sáng xanh như sói đói trong mắt của cô ta!
Quả nhiên, sói đói nữ sĩ mở miệng, thức dậy rồi, đến giờ đi săn. . .
"Lúc này hai bạnn đang trên hotsearch, hai bạn có biết không?"
Lời vừa nói ra, hội trường ồn ào lập tức yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng tách tách của máy ảnh. . .
"Cư dân mạng có đặt tên cho tổ hợp này cho hai bạn, tên là Thiên Khương Tường Nhuế, các bạn có cảm thấy hài lòng với cái tên này không?"
Hài lòng, vừa nghe liền cảm thấy đặc biệt may mắn! Không cần phải đời, Nga Hán (nickname của Đằng Tấn) mấy người sao lại như vậy? Cái này trong Sông là muốn bị giết! KY trước mặt chính chủ thế này a a a, mau để mình rũ tóc mái xuống che giấu sự kích động.
"Cái này. . . . . ." Mình cảm thấy cái đầu nhỏ thông minh của mình không thể theo kịp sự dũng mãnh của sói đói nữ sĩ rồi.
"Cư dân mạng hài lòng là được rồi." Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của Khương Trinh Vũ vang lên bên tai mình, hu hu hu, lão bà thật thông minh, giọng của lão bà thật dễ nghe, lão bà nhìn mình rồi, mắc cỡ quá!
Phần phỏng vấn tiếp theo chỉ có thể dùng một câu rối tinh rối mù để hình dung, đánh bóng bàn, làm nũng, rồi tương tác vân vân mây mây cũng quá phạm quy rồi. Mình vừa vỗ nhẹ hai má đỏ ửng của bản thân vừa đi theo sau Khương Trinh Vũ quay trở về hàng ghế chờ của sân vận động, nhìn bóng lưng nổi bật của nàng, nhớ đến Tôn Nhuế mình ồn ào trên MC hơn nửa đời người, nhưng rồi lại cũng có ngày lưu lạc đến khu vườn bản thân không mở nổi miệng, thật muốn cùng em ấy nói thêm hai câu a, nhưng số lượng ống kính ngập tràn làm mình không thể không giảm tốc độ.
Trên hàng ghế, "hảo khuê mật" Phí Thấm Nguyên tiểu bằng hữu vẫy tay chào mình với một nụ cười ngọt ngào, mình không khỏi cảm khái vào lúc quan trọng ngọt muội vẫn chữa lành lòng người. Mình đi đến ngồi xuống bên cạnh em ấy, không chờ mình mở miệng, cái đầu nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa của em ấy đột nhiên đến gần, vụng trộm nói với mình: "Nhuế ca, phải nói xinh đẹp nhất đúng là ánh tà dương vào trời chiều, ấm áp êm đêm, good good!"
? ? ?
Ngọt muội đều là gạt người!
Dụ Ngôn, mau tải app chống lừa gạt quốc qua! Chị muốn báo cảnh sát!
04
Không thể không nói, mình đã xem nhẹ thủ đoạn ép duyên của Nga Hán. Trước khi mình nghĩ được được cách xuất hiện lộng lẫy để say hello với lão bà mới cưới của mình vào ngày cuối cùng, mình đã bị staff tỷ tỷ của Nga Hán chỉ đích danh yêu cầu đến phòng xem trực tiếp trận đấu.
Lúc đó, mình với Khương Trinh Vũ ngồi song song với nhau ở hàng sau, ở giữa tụi mình có MC chương trình nổi tiếng của Siba, lão đội trường Mạc Hàn của mình. Các nam sinh ở hàng ghế đầu hòa thuận vui vẻ với nhau, không ngừng ồn ào, nhưng sự bi thương của con người cũng không tương thông được với nhau, mình chỉ cảm thấy là đang tranh cãi ầm ĩ.
"Thình thịch" tim đập rất nhanh, thật sự rất không chịu thua kém, may mà lúc xem trận đấu không cần đeo máy đo nhịp tim, không thì mình dám khẳng định nhịp tim của bản thân sẽ lên đến 150. Khương Trinh Vũ cũng không nói gì, em ấy đang suy nghĩ gì? Mình lén liếc mắt nhìn một cái cũng không sao đi, chỉ một cái! Mình theo vết xe đổ cố gắng nhích lại gần hơn, ngửa đầu, xoay cổ, tìm góc độ, được rồi, là lúc này, nhanh chóng nhìn một cái! Nhìn thấy rồi~ hôm nay lão bà vẫn đẹp lộng lẫy như cũ!
Mình đang mừng thầm, Momo ở bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ mình, nói với mình: "Nhuế ca, chị đi ra ngoài một chút nha." Mình dám khẳng định là Mạc Hàn cố ý, trong mắt của chị viết rõ "Hôm nay não nương sẽ vì hạnh phúc của hai người mà hi sinh, tiểu tình lữ mau chóng ngồi vào cạnh nhau cho não nương!"
Nhưng mình thật sự rất nhát, mình không mở nổi miệng, mình không làm nổi, hay là Momo chị quay lại đi, hu hu hu, mình thừa nhận, mình là một cái đầu gỗ.
Mạc Hàn đứng ở đối diện, nhìn thấy ở giữa mình và Khương Trinh Vũ nhanh chóng vẽ ra một cái khoảng cách ngân hà, một tay ôm trán một tay chống lưng thở dài, sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của mình, chậm rãi quay trở lại, mình thở dài một hơi, cố lấy dũng khí, cách Momo bắt đầu nói dăm ba câu với Khương Khương.
Cảm ơn vì có chị, Mạc Hàn, chúng em đều có được một tương lai rực rỡ.
Một lát sau, có thêm vài người đến xem thi đấu, Châu Anh Tuấn ngồi xuống trước mình, quay lại bắt đầu trò chuyện với tụi mình, mình vừa cố gắng phối hợp với nàng, vừa lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Khương Trinh Vũ, cuối cùng cũng thành công chọc cưới lão bà, quả nhiên chọc lão bà vui vẻ vẫn phải dựa vào tính dí dỏm của Tôn Tam Tam mình!
Không biết nam sinh ở hàng đầu là ai đi đầu, bắt đầu trò chơi ném que vào chai, Khương Trinh Vũ cũng đi xuống cầm một mũi tên, bắt đầu trò chơi ném que vào chai cực kỳ nghiêm túc, chỉ tiếc lão bà quá ôn nhu, ném không vào, đương nhiên việc này không quan trọng, rất vất vả mới nhìn lén được lão bà mà không bị bắt gặp. Mình đang chiêm ngưỡng góc nghiêng tuyệt đẹp của lão bà, đột nhiên lão bà quay đầu, ủy khuất đưa mũi tên cuối cùng trong tay cho mình, có chút ngây thơ nới với mình: "Chị chơi đi."
Đặc biệt chọc người, còn đầu hồ gì nữa, lúc này, nickname của con hai đứa là Tôn Hồ Hồ mình cũng đã nghĩ tới!
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, một nhân viên công tác tiến vào vẫy vẫy tay với Khương Trinh Vũ, ý bảo nàng đi, mình nhìn bóng lưng rời đi của lão bà, có trăm triệu cảm giác không vui, cúi đầu mở điện thoại bấm vào khung trò chuyện với Triệu Việt bắt đầu phàn nàn một cách say mê.
"Nga Hán mấy người làm việc không tử tế gì hết! Sao vừa ép duyên được một nửa lại gọi người ta về nhà mẹ đẻ vậy?"
"Cậu thỏa mãn rồi chứ! Khương Khương đưa cho cậu cái cây đó liền lén vui vẻ, trong Sông thì nói bản thân bốn bề đều trống không, cậu mở to mắt nhìn thẳng vào Khương Khương nhà người ta, tớ không tin trong mắt của cậu trống trơn."
"Triệu Quảng Đông cậu được lắm! Tớ đi cáo trạng với Vương Nghệ Cẩn, nói cho em ấy biết tối qua cậu thức trắng đêm lưu luyến vực sâu của Vương Giả!"
"Đừng đừng, tớ sai rồi, tớ mời cậu ăn trưa, hôm qua tớ phát hiện bên cạnh sân vận động này có một quán bán chân gà rán mang đi ăn cũng không tờ, tớ đặt cho cậu một hộp cơm Thái!"
"Thêm một chai coca lạnh nữa!"
"Thành giao! Chút nữa cậu đến phòng nghỉ tìm tớ."
Sau khi thành công gây khó dễ cho đồng chí Triệu Quảng Đông xong, mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy trận đấu trên màn hình cũng đã sắp đến lúc kết thúc, tiểu ca camara ở đối diện ra hiệu ok với tụi mình, ý bảo mọi người có thể đi, mình đứng dậy bỏ điện thoại vào túi, đi theo mọi người ra ngoài cửa.
"Này, Tôn Nhuế. . ." Mình vừa ra cửa, đột nhiên nghe được ở phía sau có người gọi tên mình.
"Đây, chuyện gì~" Mình theo bản năng trả lời cũng nhiệt tình xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy tiểu bạch hoa lão bà của mình đứng cười khúc khích thành tiếng ở sau lưng mình.
Ôi, xong đời rồi, lại xấu hổ trước mặt lão bà rồi.
Thấy mình ấp úng hết nửa ngày, ngượng ngùng đến không tưởng tượng nổi, em ấy chủ động mở miệng nói: "Trận đấu kiếm tối này, phải cố lên nha."
"Ừm. . . ừ, chị có hảo hảo luyện tập, hôm. . . hôm qua còn xem video thi đấu của đối thủ, cảm. . . cảm ơn em. . . đã cổ cũ cho chị, chị. . . chị nhất định sẽ cố gắng giành được quán. . . quán quân."
Cứu mạng a, chết rồi, lão bà sẽ không nghĩ mình là một kẻ nói lắp đâu nhỉ!
"Lời nói của chị không có vấn đề gì, phải cẩn thận nha." Khương Trinh Vũ vẫn nở nụ cười ôn nhu, còn làm tư thế cổ vũ mình.
"Đ. . . được!" Mình không cần gương cũng biết, bản thân lúc này nhất định là đã đỏ cả mặt, hai tay không biết để đâu nhét vào trong túi, thật trùng hợp, bên trong có hai chiếc bánh oreo! Mình kéo ra, lúc lấy oreo ra còn thêm một bao que cay nhỏ, luống cuống đưa cho Khương Trinh Vũ.
"Này, cái này, bánh quy nhỏ cho em ăn!"
Mọi ngươi ơi, mình đúng là một đống hồ đồ!
Chiều ngày 18 tháng 12 năm 2021, Tôn Anh đã mai danh ân tích từ lâu xuất hiện trở lại trên giang hồ, cần cù gặm chân gà trong phòng nghỉ của Triệu Việt, một đứa ngốc cao 1m7 mặt đỏ gấc.
05
Ngày 18 tháng 12 năm 2021, 6:30 tối, trận đấu kiếm nữ cuối cùng sắp được khai mạc.
Lại mặc vào bộ trang phục trắng, đeo mặt nạ bảo hộ, tay cầm kiếm dài, mình không còn lo lắng khi tiến vào trận chung kết nữa. Đối thủ cuối cùng là Phan Thần, người có khả năng đặc biệt là dùng phòng thủ để tấn công, đánh lâu sẽ bất lợi cho mình, trước mắt thì tốc chiến tốc thắng là chiến thuật tốt nhất.
"Tích" đồng hồ bấm giờ kêu lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Quyết định trước việc tiến việc lùi, vui vẻ khi liên tục đánh trúng đối thú, kèm một câu "Chúc mừng Tôn Nhuế!" của bình luận viên. Mình biết, bản thân thắng rồi. Các fan trong sân vận động phát ra tiếng la sôi nổi cùng tiếng vỗ tay, mình tháo mặt nạ xuống vẫy tay chào họ, nhân viên công tác bên cạnh dẫn mình đến khu vực phỏng vấn, tận dụng khoảng trống hiếm hoi trên đường, mình nhanh chóng nhìn về phía khu idol xem thi đấu, muốn tìm kiếm bóng hình xinh đẹp màu hồng nhạt quen thuộc kia, tiếc là thời gian quá ngắn nên không tìm được, nhưng Đới Manh ở hàng ghế đầu vừa cố gắng vẫy tay với mình, vừa hô vào "Thật không tồi" với mình a.
Đúng, giành được huy chương vàng thật sự không tồi, nhưng nó cũng có nghĩa là các hạng mục thi đấu khác sắp đến lúc kết thúc, sắp đến thời khắc ly biệt.
Sau khi nhận huy chương và kết thúc phỏng vấn xong, mình có chút mất mác quay trở lại chỗ ngồi, những người bên cạnh đã bắt đầu chụp ảnh trước khi chia tay, nếu như là mình của ngày xưa nhất định sẽ hô to "kueai~ kueai", là người tích cực tan làm nhất, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, ngay cả WeChat của Khương Trinh Vũ mình còn chưa kịp thêm. . .
"Này này, ngồi phát ngốc gì vậy, mau đi thay đồ đi!" Đới Manh, gia hỏa không thể dựa vào ngày không biết từ khi nào đã chạy đến phía sau mình, trong tay còn cầm vài huy hiệu đặc biệt của Siêu Tân Tinh.
Đúng rồi, nói đến mấy cái huy hiệu này a! Đồ điện Nga Hán cũng không cho đổi, rõ ràng là lừa bịp!
Mình đi về phía phòng thay đồ, Đới Manh cũng đi theo mình, mắt thấy không có máy quay dõi theo, chị ấy nghiêng người đến gần mình nói: "Tôn Nhuế, em với Tiểu Khương thế nào rồi? Em nhìn bên kia kìa, tiểu bằng hữu người ta còn chủ động hơn cả em, chị nói em cái này, Ngải Tư Thỏ không thể thua."
Mình nhìn theo hướng mà Đới Manh bĩu môi. Trong một góc tối như mực, Viên Nhất Kỳ đang nói chuyện với ai đó, đối phương đưa lưng về phía tụi mình. Vốn không nhìn thấy rõ là ai, nhưng đáng tiếc bảng tên trên đồng phục vận động của Siêu Tân Tinh tự động phản quang, trong góc có hơi lóng lánh, ba chữ lớn Thẩm Mộng Dao tỏa sáng rực rỡ! Giỏi thật, chẳng lẽ đây chính là cái mà trên giang hồ thường nói, trong góc không người, có nhiều bí mật hơn. . .
Đới Manh bên cạnh còn đang phàn nàn, nói cái gì mà theo đuổi con gái thì phải chủ động, không dễ để thiết mộc lan trổ hoa, thời gian khẩn cấp nhiệm vụ quan trọng. . .
Mình thật sự không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi, nói với Đới Manh: "Đới Manh, Khương Trinh Vũ là ma kết."
Trầm mặc, trầm mặc là Cambridge đêm nay.
Nhìn thấy Đới Manh như cà tím trong sương giá, nhanh chóng khô héo, trong lòng mình hài lòng, thay đồ rồi quay lại sân vận động, nhân viên công tác thấy mọi người đã tụ hợp đông đủ, bắt đầu chụp ảnh chung. Mình cuối cùng cũng thấy Khương Trinh Vũ, em ấy đến trễ hơn mình một chút, ngồi ở hàng đầu tiên, mình ngồi ở sau, trong lòng lặng lẽ cổ vũ bản thân, cố lên Tiểu Tôn, chút nữa chủ động chào hỏi lão bà, có một tấm ảnh! Thêm WeChat!
Chụp ảnh chung chấm dứt, mọi người tự do giải tán, mình theo đám đông, lặng lẽ đi về phía Khương Trình Vũ, một bước, hai bước, ba bước. . .
"Khương Khương! Cảm ơn em vì đã cổ vũ chị vào ngày hôm qua, chị. . . chị muốn. . . muốn. . . . . ." Mình khóc không ra nước mắt, cái miệng không chịu thua này lại không theo kịp được cái đầu.
"Tôn Nhuế nói em ấy muốn chụp ảnh chung với em!" Đới Manh không biết từ đâu chạy ra, bên cạnh còn có thêm Hứa Dương Ngọc Trác với vẻ mặt 'gặm được rồi'.
Nghe xong lời của Đới Manh, Khương Trinh Vũ quay đầu, rất có hứng thú mà nhìn về phía mình, cười nói: "Được a, chỉ muốn chụp ảnh chung thôi sao?"
"Còn. . . còn muốn thêm WeChat, có. . . có thể chứ!" Bị lão bà nhìn, mình theo bản năng đứng thẳng người lên.
"Đương nhiên là không thành vấn đề rồi." Khương Trinh Vũ vừa đồng ý vừa đứng bên cạnh mình.
"Đầu gỗ, nhìn camera đi~"
Đúng đúng đúng, muốn chụp ảnh chung thì phải nhìn camera, khoan đã! Lão bà vừa gọi mình là cái gì? Đầu gỗ? ? ? Dường như cảm nhận được ảnh mắt kinh ngạc của mình, Khương Trinh Vũ mỉm cười nhìn vào mắt mình, vẫn mang bộ dáng tiểu bạch hoa làm mình không cách nào chống đỡ được, ủy ủy khuất khuất nói: "Không được sao, em thấy cư dân mạng đều gọi chị như vậy a, đầu gỗ~"
"Bằng~" Nhân viên công tác cho nổ pháo mừng được bố trí trên trần, các cô gái xung quanh thích thú ngẩng đầu nhìn những mảnh giấy vàng nhỏ đang rơi xuống, Đới Manh ở đối diện vẫn còn đang ấn nút chụp, nhưng mình không còn nhìn chị ấy nữa.
Lúc này thời gian như đóng băng, mình nhìn Khương Trinh Vũ với khuôn mặt đỏ bừng. Nếu mỗi năm Siêu Tân Tinh đều có một cặp thành đôi, vậy năm nay, thực sự đến lượt mình rồi. . .
END.
——————————————————————————
Vì Wattpad chỉ cho phép tối đa 200 part, nên phiên ngoại của Phụ mẫu phục hợp kế hoạch mình sẽ publish trong một quyển mới nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro