[Thi Tình Hoạ Dịch] Chiếm hữu tuyệt đối Tự do tương đối
Tác giả: 走🌸路
Source: https://huole648.lofter.com/post/1ff28d0e_1cac736a7
Thấy mọi người than nói Thi Tình Hoạ Dịch không có fic, tối nay cấp mọi người một cái kinh hỉ.
_____________________________________________________
1.
Rèm được kéo kín, phòng không bật đèn, rất âm u. Lúc có người ra vào đóng cửa, có thể nghe thấy âm thanh lớn nhỏ của phòng tập. Vương Dịch không tự chủ được mà nhíu mày, em ngủ thật sự rất nông, ngày thứ ba bị cảm vẫn như trước không có chuyển biến tốt đẹp nào, em vùi người vào trong chăn này, hương vị quen thuộc quanh mũi, tất cả đều là mùi hương quen thuộc, thoang thoảng, nhưng lại rất an toàn. Đầu ngày càng nặng, mơ mơ hồ hồ, em nhớ bài nhảy với Châu Thi Vũ còn chưa ghi hình, nhớ đến giữa trưa còn chưa rửa nồi, đợi lát nữa chắc chắn chị ấy sẽ nhắc mình, nhớ đến hôm nay trời mưa, chị ấy ra ngoài có mang theo ô không? Có thể là có đi. Loạn thất bát tao, xen lẫn với nhiều chuyện nhỏ nhặt, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng ngủ. Vóc dáng cao lớn như vậy, một cái chăn dày thế nhưng lại nhìn không ra là có một người nằm, thật sự là rất gầy. Gió thổi qua sẽ không ngã, nhưng rất dễ cảm mạo.
Hôm nay vốn là sẽ cùng Thẩm Mộng Dao đến lớp học nhảy, muốn kiếm tiền, nếu không về sau cũng sẽ không có thời gian. Mặc dù có chút không thoải mái, Vương Dịch vẫn đi cùng Thẩm Mộng Dao, lúc nhảy sẽ ra mồ hôi, trong chốc lát liền lạnh đến nóng, quay về càng thêm khó chịu. Trong phòng tắm, Vương Dịch chịu đựng thu thập sạch sẽ bản thân. Thẩm Mộng Dao gõ cửa.
"Nhất Nhất, chị đi thu âm, em nhớ uống thuốc."
Vương Dịch máy móc ừ một tiếng, thật ra nghe cũng không rõ. Sấy khô tóc xong, nhìn thoáng qua giường của mình, chất đầy một đống quần áo, Chuxi ung dung nằm đó. Vương Dịch thở dài một tiếng, đi đến giường khác. Mặc dù chủ nhân chiếc giường tối hôm qua còn hờn dỗi với mình, Vương Dịch cũng không quan tâm mà nằm xuống.
Thẩm Mộng Dao gửi wechat cho Châu Thi Vũ, nói cho nàng biết Vương Dịch về trước, cơ thể không khỏe. Kết quả lại nhận được một emoji em ấy đáng bị vậy, trong đầu nàng hiện đầy dấu chấm hỏi, nghĩ hai người khẳng định là lại cãi nhau. Quên đi, kệ vậy, dù sao điều nên nói cũng nói rồi.
Tối hôm qua cãi nhau với chị mà ý chí chiến đấu vẫn còn sục sôi đấy! Không nhớ đến liền không sao, nhớ đến liền sinh khí. Châu Thi Vũ nghĩ, mình mới không nhớ đến em ấy. Trên cơ bản mà nói là làm không được.
Xong liên hoan với bằng hữu, còn cố ý mang về một phần cháo thịt nạc. Thật giống như biết em nhất định ở đấy, lập tức đẩy cửa ký túc xá của bản thân.
"Vương Dịch?" Phòng có chút tối, nàng nhẹ hô một tiếng, không có ai trả lời. Sau khi nhìn thấy đôi dép quen thuộc, Châu Thi Vũ mới bình tĩnh lại. Nàng đi đến, cũng không thấy một cái đầu đầy đủ, chỉ có một mấy nhúm tóc màu xanh lộ ra bên ngoài. Muốn gọi em dậy ăn chút gì đó, vươn tay kéo chăn, lúc chạm đến người kia mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nóng hừng hực, giống như một tiểu hoả lò, chỉ thiếu hơi nước. Chạm vào trán, khẳng định là phát sốt rồi.
"Vương Dịch, Vương Dịch, tỉnh tỉnh, chúng ta đi bệnh viện được không?"
Không biết là nói bao nhiêu lần, Vương Dịch mới tỉnh, em biết là nàng, nhưng một chút khí lực để đáp lại cũng không có.
"Không muốn đi....Muốn nằm...."
"Em uống thuốc chưa?"
"..."
"..."
"Không sao.... Em ngủ một lát" Nói xong lại kéo chăn nghiêng người, đưa lưng về phía nàng.
Châu Thi Vũ kéo góc chăn rồi lại buông ra, trong lòng cũng không tốt hơn, nàng nghĩ em ấy vẫn còn giận mình. Lo lắng đến vội vàng quay về, tạm biệt bằng hữu, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ là vì lo lắng cho em, ngược lại, người ta còn không cảm kích mình. Đáng giận hơn nữa, tiểu hài tử này căn bản là không chiếu cố thân thể, sinh bệnh còn ngoan cố. Càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống. Vương Dịch mơ hồ nghe thấy một chút động tĩnh, cử động thân thể nhìn thấy Châu Thi Vũ ôm chân ngồi trên sofa lau nước mắt.
"Châu... Châu Thi Vũ? Chị làm sao vậy? ..."
"Sao lại khóc rồi.... Em còn chưa khóc."
"Vương Dịch, em thật sự, thật sự rất đáng ghét..."
...
...
Lúc đang sinh bệnh thì ý chí tinh thần đều sa sút, mặc dù biết đây chỉ là lời khẩu thị tâm phi, nhưng khi nghe thấy vẫn giống như một vết dao cứa vào tay, tim cũng nhói lên.
"Ah..."
Ủ rũ không có câu trả lời ấm áp.
"Em cũng ghét bản thân..."
Ngón tay mảnh khảnh che đi đôi mắt của bản thân, Vương Dịch quay đầu đi nơi khác, nước mắt cũng không nhịn được mà lọt qua khe hở rơi xuống.
Có vẻ như em rất giỏi làm rối tung mọi thứ, bản thân khi quan tâm gì đó lại luôn không nắm bắt được. Đã từng nói trưởng thành rồi sẽ không khóc, kết quả phát hiện ra bản thân vẫn là một tiểu hài tử cái gì làm cũng không tốt. Lòng tự trọng yếu ớt cậy mạnh tạo nên thành luỹ, luôn bị nàng đánh tan dễ dàng.
Đáng ghét....
Châu Thi Vũ, em cũng chỉ muốn biểu hiện tốt hơn một chút trước mặt chị mà thôi.
Cũng không biết là ai nên đi dỗ ai, hai tiểu hài tử mẫn cảm, đều đoán không được tâm tư của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn là phi thường mà quan tâm lẫn nhau. Hách Tịnh Dị mới bước vào trong phòng liền cảm nhận được bầu không khí quỷ dị khác xa với bình thường, chỉ có thể bỏ chạy sang phòng bên cạnh.
"Cháo sắp nguội rồi.... Em ăn không? Không ăn chị liền..."
"Ăn... Đói bụng...."
Không biết qua bao lâu mới phá vỡ bầu không khí trầm mặc, tốt xấu cũng có người bước ra trước. Châu Thi Vũ xốc chăn lên, muốn đỡ em dậy, lại phát hiện Vương Dịch vẫn còn run rẩy, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được độ nóng từ người kia.
"Em cứ ngồi trên giường đi, chị đem lại đây, em ăn nhanh một chút, sau đó uống thuốc hạ sốt!"
Châu Thi Vũ đỡ Vương Dịch ngồi tựa vào tường, chăn bông quấn chặt, chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp
Loại việc đút ăn này, trừ bỏ trên phim ra, đặt trong cuộc sống thực tế, song phương vẫn là có chút lúng túng.
Ăn mấy muỗng cháo được đưa đến, phốc, Vương Dịch không nhịn được cười, suýt nữa là phun ra, may mắn là Châu Thi Vũ dùng tay tiếp được vài giọt cháo trên cằm em.
"Vương Dịch!! Dám làm đổ lên giường chị! Em nhất định phải chết!"
"Không phải... Khụ... Em chỉ cảm thấy được mỹ nữ đút ăn rất hạnh phúc a."
"Em có bệnh a!"
Chính là thần kỳ như vậy, khắc khẩu khó hiểu rồi lại hoà hảo khó hiểu.
"Chị không giận sao?":
...
"Em sai rồi..."
"Hừ... Chờ em hết bệnh rồi chúng ta nói sau"
Sau khi ngoan ngoãn ăn cháo và uống thuốc xong, tuy rằng vẫn còn đau đầu, nhưng cũng không còn đặc biệt mệt mỏi nữa. Nằm ở trên giường nhìn Châu Thi Vũ đi tới đi lui, thu dọn đồ đạc trong phòng. Nàng đi đến tủ quần áo lấy áo ngủ xuống, chuẩn bị thay đồ, Vương Dịch hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm giường tầng trên cùng. Chỉ là em cảm thấy dáng người của Châu Thi Vũ cũng không có gì để nhìn, chứ không phải là vì xấu hổ.
Khi nào thì bắt đầu, nhìn thấy bộ dáng của nàng khi mặc nội y thì mặt sẽ nóng lên; khi nào thì bắt đầu, gọi nàng là "Bảo bối", "Bảo bảo", "Chu Chu thân ái", sẽ xấu hổ không dám mở miệng, giống như chỉ có ba chữ "Châu Thi Vũ" mới có thể che giấu tâm tư không muốn ai biết này; khi nào thì bắt đầu, các cô gái trẻ bên miệng vẫn thường nói I love you, thích, yêu ngươi, nhớ ngươi, đều biến thành những từ mang ý nghĩa sâu nặng không thể nói lung tung. Xét đến cùng, chính là vì người gọi là bằng hữu tốt kia dần dần biến thành người đặc biệt nhất trong lòng.
Châu Thi Vũ thay đồ ngủ xong ngồi lên giường.
"Chị làm gì vậy?"
"Chị mệt, cũng muốn ngủ một chút."
"Chị lên giường trên đi... Em sợ lây bệnh cho chị"
"Chị muốn ngủ giường của mình"
"Vậy em lên đó ngủ"
Nói xong chuẩn bị đứng dậy.
"Này này! Em đừng động!" Châu Thi Vũ vươn tay ấn em xuống giường.
"Chậc, em sợ lây bệnh cho chị, sẽ không nên đến phòng của chị, còn ngủ trên giường của chị, không khí đã sớm tràn ngập độc của bệnh, em đã trúng độc rồi! Nhưng cơ thể của tỷ tỷ rất tốt, không giống em, hừ."
Vương Dịch không thể phản bác, sau khi người bên cạnh nằm tốt, em đành phải xoay người, tận lực giãn khoảng cách. Em cũng không biết vì các gì phòng 336 và 331 cũng trống, em lại lựa chọn nơi này. Em thực sự ỷ lại nàng, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
"Chị ôm em"
"Hả?"
Đầu óc lúc bệnh phản ứng không kịp năm chữ này, trên lưng truyền đến sức nặng của một bàn tay, kéo chính mình về phía trung tâm của giường.
"Thế này còn lạnh không?"
"Tốt rồi..."
Cảm nhận được độ ấm từ phía sau lưng, đến bên hông, rồi lại đến mắt cá nhân, lan ra toàn thân, cảm giác an toàn trong vòng tay của người mình thích, chắc chắn là liều thuốc cho tất cả đau khổ. Trong lòng vừa yên bình vừa được an ủi, thuốc hạ sốt dường như cũng có tác dụng. Sau khi ra mồ hôi nhẹ, Vương Dịch cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ngủ rất thoải mái.
Khi tỉnh dậy, căn phòng tối om, xem ra là từ chiều ngủ thẳng đến tối. Vừa định xoay người, lại đột nhiên nhận ra bản thân vẫn như cũ bị giam cầm bên trong mật ngọt. Châu Thi Vũ ngủ thật sự rất sâu, Vương Dịch lặng lẽ giãy khỏi nàng, nàng cũng hồn hồn nhiên không biết. Nương nhờ chiều dài của cánh tay, Vương Dịch ấn mở đèn đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, lại nhìn Châu Thi Vũ đang nằm trên gối, em lại nằm xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến, sau khi hạ sốt, cơ thể như trút được gánh nặng. Qua ánh sáng mỏng manh, nhìn thấy người trước mặt. Lần trước không chú ý đến nốt ruồi trên môi nàng, nàng còn giận không? Vương Dịch cười cười, vết xoáy hình trái lê nơi khóe miệng cuối cùng cũng xuất hiện trở lại sau khi bị ướp lạnh mấy ngày. Vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi kia, tầm mắt cố định tại một nơi liền rất khó rời đi. Vương Dịch tự xưng mình là một người rất giỏi chịu đựng, nhưng chỉ là lúc này....
Vì dời đi lực chú ý, em đành phải quan sát xem có đồng đội nào khác có nốt ruồi trên môi không, để tránh về sau lại gặp phải loại khảo nghiệm giống vậy. Vén những sợi tóc nằm trên trán, Vương Dịch phát hiện một cái mụn. Khám phá thú vị thế này, giống như chọc đến điểm cười, làm em cười đến đỏ bừng mặt. Động tĩnh liên tục thế này cuối cùng cũng đánh thức Châu Thi Vũ, mở mắt ra, là vẻ mặt đỏ hồng đang ngây ngô cười của Vương Dịch, mắt rưng rưng lệ quang nhìn mình.
"Vương Dịch, em biến thái!"
"A!"
Bị Châu Thi Vũ đánh vào ngực, Vương Dịch buồn cười không nói nên lời mà kéo dài khoảng cách.
"Em không có, nào phải vậy, chỉ là em nhìn thấy một cái mụn trên trán chị, rất lớn!"
"Vương Dịch, em phải chết!"
Đệ đệ hết rồi bắt đầu bướng bỉnh, tiểu hài tử quên đi cơn đau khi vết sẹo đã lành, nhưng lại tránh không được mấy cú đánh.
2.
Còn nhớ rõ đêm đó được Thẩm Mộng Dao mời qua phòng 336 chơi, đó là lần đầu tiên Châu Thi Vũ chính thức chào hỏi Vương Dịch. Tuy rằng lúc trước cũng có biết đối phương, nhưng cũng không đặc biệt quen thuộc. Vương Dịch mặc áo sơmi trắng rộng thùng thình, ngồi xổm trên mặt đất chơi với mèo, thấy nàng bước vào, ngẩng đầu cười say hi với nàng. Đúng như tất cả mọi người đều thống nhất, Châu Thi Vũ cũng cảm thấy Vương Dịch lúc cười rộ lên thật sự rất xinh đẹp, dù không có trang điểm, làn da trắng làm cho người khác cảm thấy em là một người sạch sẽ, vô cùng gần với mẫu người lý tưởng.
Lúc Thẩm Mộng Dao không ở, Châu Thi Vũ cũng ngẫu nhiên đến 336 làm khách. Có chút ngượng ngùng, không thể nào cự tuyệt được người khác, đây là ấn tượng ban đầu về Vương Dịch mà nàng lưu lại trong lòng. Sai em đi chuyển đồ, vứt rác, lấy đồ ăn ngoài, em sẽ giả vờ tức giận mà đánh mình một chút, sau đó sẽ giúp mình làm việc. Lúc đầu Châu Thi Vũ thực sự rất vui vẻ, cảm nhận được muội muội nhỏ hơn vài tuổi này thực sự rất sủng mình, sau đó ở cùng một chỗ một thời gian dài, dần dần phát hiện dường như em đối với tất cả tiểu cô nương có bộ dáng đẹp mắt đều sẽ nhiệt tình như vậy, trong lòng có chút cảm giác mất mác.
Loại dục vọng chiếm hữu kỳ kỳ quái quái này, diễn ra trong nhiều loại chuyện nhỏ nhặt khác, rồi một ngày nào đó, nhìn thấy màn hình điện thoại của em là Phí Thấm Nguyên, trong lòng nàng bắt đầu tồn tại cảm giác tức giận. Thế nên có một đoạn thời gian, lúc đi chơi cùng bằng hữu, đồng đội, Châu Thi Vũ sẽ bất thình lình hỏi một câu.
"Các cậu có cảm thấy.... Tớ xinh đẹp không?"
Hầu như mọi người sẽ cảm thấy nàng là biết rõ nhưng vẫn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của nàng, vẫn trả lời. Chỉ vào trong gương, mỹ nhân ngốc nghếch cùng lớp trang điểm tinh xảo, nói với nàng,
"Xinh đẹp! Xinh đẹp! Cậu còn ngại bản thân không xinh đẹp sao? Là không cho người khác đường sống"
Đúng vậy, rõ ràng nàng cũng rất đáng yêu rất xinh đẹp, chỉ là vì cái gì mà hình nền của em ấy không phải là mình?!
Giống như tự mình bắt đầu một cuộc chiến không có thuốc súng, Châu Thi Vũ ngay từ đầu chỉ biết bản thân thật sự rất thích em, nhưng nàng không nghĩ sẽ có một ngày loại thích này sẽ dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng. Muốn em ấy ngày càng để ý đến mình, càng ngày càng ỷ lại mình, muốn mỗi giờ mỗi khắc bầu bạn, muốn có một phần đối xử đặc biệt chói sáng. Nhưng mà Châu Thi Vũ không biết, lúc nàng chủ động đến gần Vương Dịch, nàng đã sớm chiến thắng trong từng giai đoạn. Về sau, cuộc sống bình thường lại có rất nhiều ngọt ngào, hoàn thành chiến thắng trực quan, áp đảo hoàn toàn, một thắng lợi không hề bị trì hoãn.
Hạt giống trong lòng tiểu hài tử, là vì tỷ tỷ kiên nhẫn mà chạm vào, bắt đầu nảy mầm, trưởng thành, nở rộ thành một đoá hoa, thuộc về nàng, nàng có thể hái xuống. Thời gian làm cho mọi thứ lặng lẽ thay đổi, sự kiện tạo nên bước ngoặt trong câu chuyện xuất hiện.
Mấy tháng trước hai người xa nhau một đoạn thời ngắn, nguyên bản mỗi ngày đều sẽ gặp nhau, lập tức biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Châu Thi Vũ cần xử lý một ít chuyện ở trường, tiếp theo là về nhà một chuyến. Xa nhau hơn mười ngày, rồi lại quay trở về trung tâm sinh hoạt. Vương Dịch không xuất hiện ở 331, cũng không ở vị trí quen thuộc chờ nàng về. Tin nhắn wechat vẫn dừng lại lúc sáng, nhấp vào livestream của một hảo bằng hữu, hoá ra là tổ chức một buổi chơi game trong nhóm. Không biết phải nói gì, dọc đường đi Châu Thi Vũ đều không cảm thấy mỏi mệt, giờ phút này lại như mưa rơi mà lạnh đến cực điểm.
Mỗi người đều có một tâm tư riêng, Vương Dịch cũng là đơn thuần mà cảm thấy đã muộn rồi, để nàng hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại đến tìm nàng. Cũng không nhận ra, game chơi thú vị đến mức làm người ta muốn ngừng mà không được.
Ngày hôm sau, người nào đó vẫn ngoan ngoãn mà xuất hiện, nhưng lại cảm thấy đối phương có chút lạnh lùng. Vương Dịch có hơi không vui, bản thân dậy thật sớm, đi xuống nhà ăn dưới lầu mang bữa sáng lên cho nàng. Hỏi nàng chuyện ở trường có xử lý tốt không, nhận được chỉ là câu trả lời ngắn gọn không quá 5 từ. Sao đột nhiên lại thay đổi như vậy? Rõ ràng ngày hôm qua trên wechat vẫn còn rất high, Vương Dịch có chút nghĩ không thông, nhưng vẫn là đem tất cả tóm gọn lại, có thể là vì trở về quá mệt mỏi.
Buổi chiều Hách Tịnh Dị cùng Nhiễm Uý đi đến tiệm làm tóc. Cũng chỉ có hai người các nàng đi ăn lẩu, bầu không khí rõ ràng có gì đó không thích hợp này thực sự làm người ta cảm thấy xấu hổ.
"Chị cảm thấy gần đây em rất vui vẻ"
"Hửm? Vẫn đều như vậy a"
Vương Dịch ăn thịt trong bát, đối với câu hỏi bất thình lình có điểm vô thố.
"Chị thì sao? Sự tình đều ổn chứ?"
"Rất tốt... Em không phải đã hỏi qua rồi sao?"
"Ách..."
Câu trả lời lãnh đạm như thế, thật sự không có ý muốn bắt đầu đối thoại. Vương Dịch cảm thấy nước lẩu này quá cay, ăn đến cuối trong miệng đều là vị đắng.
"Em no rồi"
Em buông đũa, lấy điện thoại ra, nhìn thấy người nào đó trong nhóm lập tổ đội, Vương Dịch dứt khoát login vào trong game. Cách tốt nhất để trốn tránh sự thật là làm một ván rồi lại một ván. Hai người ngồi đối diện nhau, một người im lặng ăn, một người cúi đầu chìm đắm trong game, cũng không biết ý nghĩa của việc đi ăn bên ngoài là như nào. Trên đường trở về, xe taxi đêm khuya mở radio, một bài rồi lại một bài tình ca bi thương khuếch đại tâm trạng thấp kém của Châu Thi Vũ.
Thật sự quá mức khó khăn, vì sao lại như vậy? Sống mũi chua xót, có chút muốn khóc, Châu Thi Vũ điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn Vương Dịch.
"Vương Dịch..."
"Ân?"
...
"A! Chị nhìn kỹ năng làm choáng của bọn họ kia"
Em đeo tai nghe, lúc nói những lời này cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, Châu Thi Vũ không muốn nói chuyện với em, đoạn đường sau đó vẫn là dựa vào góc bên kia, khăn tay trong tay đã dần ẩm ướt.
Nhận thấy Châu Thi Vũ hoàn toàn không để ý đến mình, Vương Dịch mới tháo tai nghe xuống, chị ấy sinh khí sao? Nhưng tất cả những thứ này đều là mạc danh kỳ diệu, Vương Dịch khó hiểu, trong lòng cũng không tốt hơn. Nhất Nhất đệ đệ vẻ mặt nặng nề, cũng không biết bản thân cuối cùng đã làm gì sai. Xe đến trung tâm, mới vừa dừng lại, Vương Dĩnh như giận dỗi mà rời đi trước, cũng không chờ nàng. Một mình lên thang máy, đi về phòng.
Cửa phòng 336 đóng sầm lại, Châu Thi Vũ đứng trên hành lang, vừa lúc nghe thấy âm thanh bất mãn vì bản thân mà phát tiết. Nàng mở cửa, đóng cửa lại liền ngồi khóc trên mặt đất. Tích góp cả ngày, lúc này cũng không nhịn được nữa, có lẽ ở trong lòng em ấy, bản thân căn bản là không quan trọng, có hay không có đều được. Trong tình cảm, đơn phương chủ động vĩnh viễn là kẻ thua cuộc sao? Lớn như vậy rồi, Châu Thi Vũ vẫn là lần đầu tiên khóc đến như vậy, thở không ra hơi. Chậm rãi dừng lại, ánh mắt cũng sưng lên, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau khi nghe tin nhắn thoại của Hách Tịnh Dị, Vương Dịch vuốt vuốt tóc, cố gắng rời khỏi giường. Em luôn là người thích trốn tránh, chui vào trong chăn, nghe những bản nhạc buồn. Hách Tịnh Di nói nàng thực sự rất buồn, khóc đến dữ dội, chủ yếu trách nhiệm hẳn là thuộc về phía mình. Vương Dịch thở dài một hơi, lê dép ra ngoài, em nghĩ mặc dù không rõ ai là người sai, em cũng nguyện ý đi thoả hiệp.
Sàn nhà cùng sofa tràn ngập giấy, một dáng người nhỏ gầy nằm trên sofa. Châu Thi Vũ biết em đến, vẫn như cũ không ngẩng đầu.
"Châu Thi Vũ... Em sai rồi... Chị muốn đánh em, mắng em đều được."
....
"Chị đừng không để ý đến em có được không?"
...
"Châu Thi Vũ..."
Nhìn thấy nàng như vậy, Vương Dịch lập tức đau lòng, dù cho có như thế nào, hiện tại em thật sự cảm thấy bản thân là người sai. Em ngồi xuống bên cạnh Châu Thi Vũ, cúi đầu, giống như một tiểu hài tử bị lão sư la mắng, không biết phải làm sao.
"Rốt cuộc phải làm sao đây...."
Vương Dịch ở lúc Châu Thi Vũ nâng tay đẩy mình ra, tiến về phía trước ôm lấy nàng. Bình thường đến một chiếc ghế cũng nâng không được, không biết khí lực sao có thể lớn đến vậy. Châu Thi Vũ căn bản là không thoát ra được. Khi tách ra, mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ không nhịn được mà nhớ người kia, thật vất vả mới gặp lại nhau vậy tại sao lại phải tra tấn lẫn nhau.
"Tê..."
Bả vai Vương Dịch truyền đến một trận đau đớn, quả nhiên loài hổ ăn thịt động vật.
"Chị cắn đi, có cắn chết thì em cũng không buông ra."
Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở mờ nhạt.
...
...
"Em một chút cũng không để ý đến chị..."
"Em có để ý!"
"Em chỉ biết chơi game"
"Còn không phải là vì chị không có ở đây, em rất chán, phải giết thời gian"
"Chị quay lại, em cũng chỉ biết chơi game với người khác"
"Nào có, em sáng sớm liền đến tìm chị"
"Ngày hôm qua em không có đến tìm chị!"
...
Nếu là trong phim thì BGM giờ phút này sẽ là nhịp trống dồn dập đột nhiên trở nên yên tĩnh. Nhân vật chính trải qua một đoạn thời gian khó khăn, cuối cùng cũng lấy được manh mối.
"Em..."
Vương Dịch nở nụ cười, từ hé môi biến thành nhe răng thoải mái cười to. Như hạ xuống được tảng đá lớn trong lòng, còn tưởng là chuyện gì, hừ, tâm tư của thiếu nữ đừng nên đi đoán, đoán đi đoán lại cũng không hiểu được.
"Chị thật đáng yêu a... Châu Thi Vũ"
"Cút ngay!"
"Không... Em sẽ dính lấy chị"
Nếu là thực sự thích một người, nhất cử nhất động của nàng sẽ phóng đại hơn trong mắt ngươi, ngươi sẽ biến thành một quỷ hẹp hòi thích ăn dấm chua, biến thành một kẻ mặt dày vô liêm sỉ. Vì một chút kinh hỉ mà hạnh phúc lâu dài, vì một ít chuyện nhỏ mà lo được lo mắt.
Cứ vậy đi, chúng ta cũng không nên đoán nữa được không?
Để em giữ lấy chị, trong độ tuổi xinh đẹp nhất của chị.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro