[Thất Ngũ Chiết] Hôm nay Hứa Đại minh tinh cùng Ngô Ảnh hậu hợp lại sao? (PN)
Phiên ngoại
"Vậy chúng ta đổi tư thế, cậu muốn quay bao nhiêu thì quay, muốn hôn bao nhiêu thì hôn, tiểu dấm chua."
"Được, được."
________________________________
Ngoại trừ những nhân viên công tác quan trọng trong phòng, tất cả mọi người đều bị cho ra ngoài, ngay cả camera cũng chỉ còn vài cái.
Đây là yêu cầu của Ngô Triết Hàm, thật ra cô cũng không cảm thấy gì, chủ yếu là vì sợ Hứa Giai Kỳ khẩn trương.
Biên kịch đang cùng đạo diễn thảo luận nên hôn ở đâu, là lúc Lâm Tương Ngọc bước vào, hay là khi Phó Lạc Uyển được đưa đến tháp thượng, hai người thảo luận không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại thì hai vị đương sự có chút xấu hổ.
Hứa Giai Kỳ muốn đi đến nêu ý kiến, không ngờ hai người đã tự động chuyển đề tài, lại thảo luận ai công. . . ai trên ai dưới.
Hứa Giai Kỳ nghe đến hoảng sợ, chạy đến bên cạnh Ngô Triết Hàm ôm lấy tay cô, hai chân gác lên trên đùi cô, bàn chân quơ quơ.
"Bọn họ đang thảo luận xem hai chúng ta ai công hơn một chút."
"Không phải cậu là 0.5 sao?"
Hứa Giai Kỳ không nhịn được khẽ ho hai tiếng, chân đang khoác lên trên đùi Ngô Triết Hàm sắp tụt xuống.
Mất tự nhiên nói, "Cậu. . . Sao cậu biết được?"
Ngô Triết Hàm kéo chân Hứa Giai Kỳ lên, "Vô tình xem được."
"Vậy thì tớ cũng, của riêng cậu. . ."
Ngô Triết Hàm gật đầu đồng ý.
Đạo diễn cùng biên đạo thảo luận không có kết quả, liền chạy đến bên cạnh diễn viên chính, "Ngô lão sư, cô nói một chút, Tiểu Lạc với Tiểu Tương thì ai công hơn. . . mạnh mẽ hơn một chút."
Dựa theo hiểu biết của mình về cốt truyện, đương nhiên là Lâm Tương Ngọc mạnh hơn. Dù sao cũng đã ngồi vào ghế Thừa tướng, hơn nữa làm mười mấy năm, đương nhiên là một vai diễn rất mạnh mẽ.
Phó Lạc Uyển thế nhưng chỉ là Đại tiểu thư nhà quan, đương nhiên là không có loại khí phách này, nhưng xét về tính cách thì, Lâm Tương Ngọc không bằng Phó Lạc Uyển, Lâm Tương Ngọc khi đứng trước Phó Lạc Uyển, nàng là chính nàng.
Tiểu cô nương nhà người ta thẹn thùng, xấu hổ, Lâm Tương Ngọc có nhiều hơn.
Thế nên Ngô Triết Hàm khó mà nói được ai mạnh mẽ hơn.
Thấy Ngô Triết Hàm nửa ngày cũng không có động tĩnh, Hứa Giai Kỳ mở miệng, "Tôi có một đề nghị, nếu không thì quay thử trước xem sao."
Đạo diễn cùng biên đạo nhìn nhau cười, thập phần đồng ý.
Tổ đạo diễn rất coi trọng kỹ năng diễn xuất của Hứa Giai Kỳ và Ngô Triết Hàm.
Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm chiếc màn mỏng nơi đầu giường, không nhìn đến Ngô Triết Hàm, nghĩ đến chút nữa phải như vậy. . . như vậy. . .
"Ha. . . ha"
Hứa Giai Kỳ mở miệng thở dốc, miệng nhỏ không ngừng hô hấp.
Ngô Triết Hàm cố ý hỏi, "Sao lại lo lắng như vậy? Không phải khi nãy rất mạnh mẽ sao?"
"Tớ. . . tớ nói rồi, không ngại, tớ sợ a."
Trong lòng Hứa Giai Kỳ thầm phản bác, cũng không dám nói ra lời.
"Hửm? Sao lại không nói gì rồi?"
Hứa Giai Kỳ nhìn Ngô Triết Hàm đang dựa sát vào mình, ngữ điệu nâng lên lòng nàng có chút nhột.
Rõ ràng là đã sớm chiều ở chung lâu như vậy, sao còn không có tiền đồ như vậy a?"
"Nói gì cơ? Alo."
Ngô Triết Hàm ngừng một chút, tầm mắt dừng lại trên môi của Hứa Giai Kỳ, nghĩ một hồi sẽ hôn lên, bối rối chuyển dời ánh mắt.
"Chút nữa hảo hảo biểu hiện."
"Sẽ, nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện."
____________________________________________
Vì mỗi cảnh đều phải thử một chút nên lời thoại chắc chắn sẽ có thay đổi, Bành đạo thập phần yên tâm để hai người các nàng tự do phát huy.
"A Lạc, ta nhớ nàng." Phó Lạc Uyển ngồi đó, nhìn nàng qua chiếc khăn che mặt, ở yến hội không thể nhìn nàng, bây giờ có thể nhìn rất rõ.
Một năm qua, dung mạo của nàng dường như không có nhiều thay đổi.
"Ta cũng nhớ nàng." Thấy nàng hơi nhướng mày, nhanh đến có chút không vui vội vàng mở miệng đáp lại nàng.
Khoé môi Ngô Triết Hàm khẽ nhếch lên dưới tấm khăn che, nói ra lời thoại đã cùng Hứa giai Kỳ diễn thử trước.
"Sao Tương nhi lại nhận ra ta?"
Đôi tay bên dưới tay áo rộng của Lâm Tương Ngọc khẽ run. Một năm, một năm rồi, không được nghe nữ nhân này gọi tên mình.
"Nhìn thấy, liền sẽ nhận ra." Dù sao người nào cũng không phải là nàng.
Phó Lạc Uyển mỉm cười, im lặng một hồi, nhìn Lâm Tương Ngọc hết nửa ngày, "Chốc nữa ta phải rời đi," sẽ không quay trở lại nữa. . . .
Lâm Tương Ngọc không chờ Phó Lạc Uyển nói hết, vội vàng bước đến trước mặt nàng, cúi người ôm lấy nàng lẩm bẩm, thậm chí còn có chút khẩn cầu: "Không đi được không?" Có ai có thể nghĩ đến, Lâm Thừa tướng oai phong của triều đình, sẽ có bộ dáng như vậy.
Phó Lạc Uyển nâng tay vỗ vai nàng, "Nàng gầy."
"Nhận ra rồi, vậy đừng rời đi."
Bóng dáng trên giường chồng lên nhau, khăn che mặt chậm rãi rơi xuống, bờ vai tuyết trắng hiện lên trước ống kính.
Thời gian cắt cũng rất vừa vặn, cách một lớp rèm mỏng, hình ảnh trong ống kính mơ hồ không rõ, ngọn đèn vốn không sáng, phủ lên một lớp màu sắc dày đặc bảo hộ hai người trên tháp thượng.
"Cắt."
Hứa Giai Kỳ nhanh chóng thu thập y phục của Ngô Triết Hàm, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa, chỉ là nắm chặt y phục trước ngực nàng không buông tay.
Vừa rồi chỉ có một cảnh hôn trong lúc quay, nhưng Bành đạo cảm thấy hiệu quả của lần này đã tốt rồi, hơn nữa Hứa lão sư có chút âm trầm, hiển nhiên là không vui.
Nếu hai diễn viên chính cũng không có ý kiến gì thì đương nhiên là có thể kết thúc công việc. Ngô Triết Hàm chú ý đến cảm xúc của Hứa Giai Kỳ, trên trường quay không hỏi được.
Đến trước cửa phòng trang điểm, Ngô Triết Hàm giữ chặt Hứa Giai Kỳ đang muốn chạy lại, "Đến đây một chút."
Trợ lý bên cạnh biết ý đưa y phục cho Ngô Triết Hàm, rời đi trước.
Hứa Giai Kỳ cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để cô kéo đi.
"Sao lại không vui?"
Trong phòng, Ngô Triết Hàm ngồi trên ghế hỏi, không chờ Hứa Giai Kỳ mở miệng, Ngô Triết Hàm liền từ từ nói ra nguyên nhân.
"Không phải là lộ vai thôi sao, không sao đâu."
Đã nói trúng tim đen của Hứa Giai Kỳ, nhịn không được lại muốn trêu chọc nàng.
"Ghen sao?"
Vốn nghĩ nàng sẽ lảng tránh vấn đề này, không ngờ Hứa Giai Kỳ lại lưu loát thừa nhận, "Đúng, ghen."
Trong lòng Ngô Triết Hàm khẽ chấn động, nghe thấy nàng nói: "Ngô lão sư không dỗ tớ sao?"
Chờ đến khi Ngô Triết Hàm lấy lại tinh thần mới bất đắc dĩ trả lời: "Dỗ, dỗ cậu."
Phải dỗ thế nào a.
Hứa Giai Kỳ ngồi lên trên đùi Ngô Triết Hàm, hai tay ôm lấy cổ cô. Tiến gần đến bên cổ của Ngô Triết Hàm, cảm nhận mùi hương trên người cô, tham luyến xoa xoa tóc của Ngô Triết Hàm, tạm dừng vài giây, được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi: "Tớ giúp cậu thay quần áo."
Cũng không chờ ý kiến của Ngô Triết Hàm, ngón tay liền tự động tiến đến vạt áo của cô, đúng sức kéo.
Cơ thể Ngô Triết Hàm vô thức ngồi thẳng, nhắm hai mắt lại, không lên tiếng, chỉ vòng tay qua eo của Hứa Giai Kỳ, xem như là đồng ý.
Hứa Giai Kỳ cởi bỏ lớp vải trên vai Ngô Triết Hàm, ngón tay nhẹ nhàng ma sát với làn da mịn màng của cô.
Ngô Triết Hàm thực sự rất trắng, Hứa Giai Kỳ vẫn luôn biết, dưới ánh đèn lạnh lẽo càng thêm trắng.
Xiêm y mở rộng, ánh mắt của Hứa Giai Kỳ cũng không loạn. Môi áp lên làn da trần, xúc cảm vừa lạnh vừa nóng làm Ngô Triết Hàm không khỏi rùng mình.
Hứa Giai Kỳ vội vã dừng lại, ôm lấy cô.
"Lạnh không?"
Ngô Triết Hàm không nói lời nào, siết chặt vòng tay trên eo Hứa Giai Kỳ, dựa lên người nàng gật đầu.
"Thay xong quần áo thì trở về được không?"
Ngữ khí khi Ngô Triết Hàm mở miệng khàn khàn, "Được, cậu giúp tớ." y phục sẫm màu rơi xuống, đan xen với lớp áo mỏng manh. . . chiếc gương cách đó không xa phản chiếu hình ảnh của cả hai. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro